Phần 1: Lữ Khách Cô Đơn
Đà Lạt những ngày cuối tháng Mười một thường đón người ta bằng những cơn mưa rả rích và cái lạnh cắt da, thứ không khí đặc quánh mùi nhựa thông và sự cô độc. Tôi ghét Đà Lạt. Với tôi, thành phố này giống như một người đàn bà đẹp nhưng u sầu, luôn chực chờ nuốt chửng những kẻ yếu lòng vào trong nỗi buồn thăm thẳm của nó.
Vậy mà tôi đang ở đây, trong chuyến công tác kéo dài ba ngày để thẩm định dự án khu nghỉ dưỡng mới ở hồ Tuyền Lâm.
Mười một giờ đêm. Quầy bar của khách sạn vắng tanh, chỉ còn lại tiếng nhạc Jazz dìu dặt phát ra từ chiếc loa cổ điển ở góc phòng và tiếng lách cách của đá va vào thành ly thủy tinh. Tôi ngồi một mình ở góc khuất nhất, xoay xoay ly Whiskey đã tan gần hết đá, mắt nhìn vô định ra cửa kính mờ hơi nước.
Cuộc đời tôi ở tuổi ba mươi lăm có thể gói gọn trong hai từ: “Thành đạt” và “Rỗng tuếch”. Tôi có tiền, có địa vị, nhưng lại thiếu đi một nơi chốn thực sự để trở về. Sau cuộc ly hôn ồn ào cách đây bốn năm, tôi lao vào công việc như một con thiêu thân, lấp đầy khoảng trống trong căn hộ penthouse lạnh lẽo bằng những hợp đồng tiền tỷ và những mối tình một đêm chóng vánh, vô vị.
Cánh cửa gỗ nặng nề của quán bar kẽo kẹt mở ra. Một luồng gió lạnh ùa vào, mang theo mùi mưa và mùi hương nước hoa thoang thoảng. Tôi ngẩng lên theo phản xạ. Và rồi, cả cơ thể tôi cứng đờ.
Người phụ nữ vừa bước vào đang rũ nước mưa trên chiếc áo măng tô màu be. Mái tóc đen dài, uốn xoăn nhẹ ở đuôi xõa xuống bờ vai gầy guộc. Cô ấy quay sang nói gì đó với người phục vụ, góc nghiêng khuôn mặt hiện lên dưới ánh đèn vàng vọt của quầy bar sắc sảo và quen thuộc đến đau lòng.
Là Lam. Vợ cũ của tôi.
Bốn năm không gặp. Bốn năm kể từ ngày chúng tôi ký vào tờ đơn ly dị và cô ấy xách vali rời khỏi nhà, không ngoảnh lại dù chỉ một lần. Tôi đã tưởng mình quên sạch từng đường nét trên khuôn mặt ấy, nhưng hóa ra, ký ức chỉ đang ngủ đông, đợi đúng khoảnh khắc này để sống dậy, cào cấu vào tim gan. Lam trông khác quá. Cô ấy đẹp hơn, mặn mà hơn, nhưng cũng toát lên vẻ gì đó phong trần và bất cần đời mà Lam của ngày xưa – một cô giáo dạy văn hiền lành – không bao giờ có.
Như cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm của tôi, Lam quay lại. Bốn mắt nhìn nhau. Tôi nín thở, chờ đợi một phản ứng. Sự ngạc nhiên? Giận dữ? Hay khinh bỉ? Nhưng không. Lam nhìn tôi, đôi mắt đen láy tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng. Cô ấy khẽ nghiêng đầu, nở một nụ cười mỉm, rồi cầm ly rượu vang đỏ vừa gọi, bước thẳng về phía bàn tôi.
“Chỗ này còn trống chứ?” – Giọng Lam vang lên, khàn hơn xưa một chút, nhưng vẫn ấm áp lạ thường.
Tôi lúng túng đứng dậy:
“Lam… Em… dĩ nhiên rồi. Mời em ngồi.”
Cô ấy ngồi xuống đối diện tôi, tháo chiếc khăn lụa quàng cổ, để lộ xương quai xanh mảnh dẻ. Mùi hương Santal 33 nồng nàn tỏa ra từ người cô ấy.
“Lâu quá không gặp, Huy.” – Cô ấy nâng ly – “Trông anh phong độ hơn xưa đấy. Vẫn thích ngồi góc tối và uống Whiskey rẻ tiền sao?”
Chúng tôi bắt đầu nói chuyện. Cô ấy chủ động gạt bỏ quá khứ đau buồn bằng một câu nói đầy ẩn ý: “Đêm nay chúng ta không nói chuyện cũ. Em chỉ là một lữ khách tình cờ ghé qua, và anh cũng vậy.”
Càng nói, tôi càng bị cuốn vào cô ấy. Cảm giác tội lỗi và hối tiếc hòa lẫn với khao khát chiếm hữu lại trỗi dậy mạnh mẽ. Khi men rượu ngấm dần, Lam nhìn sâu vào mắt tôi và hỏi liệu tôi có hạnh phúc không. Câu trả lời thành thật của tôi dẫn đến cái nắm tay siết chặt và lời mời gọi đầy mê hoặc: “Phòng 304. Ngay trên đầu anh thôi.”
Phần 2: Ảo Ảnh Trong Đêm
Cánh cửa phòng 304 khép lại, nhốt chặt chúng tôi trong không gian tranh tối tranh sáng.
Chúng tôi lao vào nhau như hai kẻ chết khát tìm thấy nguồn nước. Nụ hôn của Lam cuồng nhiệt, dữ dội, khác hẳn với sự e ấp ngày xưa. Cô ấy chủ động cởi bỏ lớp áo măng tô, rồi chiếc váy lụa mỏng manh rơi xuống sàn.
Trong men say và dục vọng, tôi ôm lấy cơ thể cô ấy, cảm nhận từng đường cong quen thuộc. Nhưng có gì đó là lạ. Da thịt cô ấy lạnh hơn tôi nhớ, và trên vai phải – nơi ngày xưa có một nốt ruồi son – giờ đây phẳng lì. Có thể tôi nhớ nhầm? Hay thời gian đã xóa mờ tất cả?
“Huy…” – Lam thì thầm vào tai tôi, hơi thở nóng hổi – “Hãy yêu em như thể đây là đêm cuối cùng. Đừng nghĩ gì cả. Chỉ đêm nay thôi.”
Câu nói ấy như một mệnh lệnh. Tôi gạt bỏ mọi nghi hoặc, mọi lý trí. Tôi muốn bù đắp cho cô ấy, muốn chứng minh rằng tôi vẫn yêu cô ấy, rằng tôi đã hối hận đến nhường nào. Đêm đó là một đêm điên cuồng và mộng mị. Chúng tôi quấn lấy nhau, không nói nhiều lời, chỉ có tiếng thở dốc và tiếng va chạm của da thịt. Lam nhiệt tình đáp lại, nhưng đôi lúc, trong ánh mắt cô ấy lóe lên một nỗi buồn sâu thẳm, một sự cam chịu kì lạ khiến tim tôi thắt lại.
Gần về sáng, khi cả hai đã rã rời, Lam nằm gọn trong vòng tay tôi, đầu gối lên ngực tôi.
“Ngủ đi anh,” – Cô ấy thì thầm, tay vuốt nhẹ lên má tôi – “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”
Tôi hôn lên tóc cô ấy, chìm vào giấc ngủ sâu nhất trong suốt bốn năm qua, với hy vọng ngày mai sẽ là một khởi đầu mới.
Phần 3: Vệt Son Trên Ga Giường
Ánh nắng gay gắt xuyên qua khe rèm cửa chiếu thẳng vào mặt làm tôi tỉnh giấc. Đầu tôi đau như búa bổ. Tôi quờ tay sang bên cạnh theo thói quen. Trống không. Hơi lạnh từ phần ga giường bên cạnh truyền đến tay tôi.
Căn phòng im ắng đến rợn người. Đồ đạc của Lam đã biến mất hoàn toàn, sạch sẽ như chưa từng có ai ghé qua. Tôi vội vã mặc quần áo, định chạy đi tìm cô ấy. Nhưng khi cúi xuống, ánh mắt tôi chạm vào ga giường và chết lặng.
Trên nền ga trắng tinh, ở vị trí Lam nằm đêm qua, có một vệt son môi đỏ thẫm, nguệch ngoạc như vết máu. Bên cạnh đó là một tờ giấy note màu vàng được ghim chặt bằng một chiếc kim băng.
Tay tôi run run gỡ tờ giấy ra. Là chữ của Lam. Nhưng nội dung bên trong khiến máu trong người tôi đông cứng lại.
“Chào anh,
Em xin lỗi vì đã rời đi sớm. Em không muốn anh nhìn thấy bộ dạng của em vào buổi sáng, khi thuốc giảm đau hết tác dụng.
Em không phải là Lam – vợ cũ của anh. Em tên là Lan. Em là chị gái song sinh của Lam.
Lam đã mất cách đây 3 năm vì tai nạn giao thông… Em bị ung thư xương giai đoạn cuối, Huy ạ. Bác sĩ nói em chỉ còn sống được vài tuần nữa thôi… Đêm qua, em đã mạo hiểm đóng giả nó để biết người đàn ông mà em gái em yêu đến mức chấp nhận trầm cảm là người như thế nào.
Cảm ơn anh vì đêm qua… Vệt son trên ga giường không phải của em. Đó là thỏi son cũ của Lam mà em luôn mang theo bên mình. Em trả lại cho anh, cùng với cái bóng của nó.
Vĩnh biệt. Đừng tìm em. Em về với Lam đây.”
Tôi buông tờ giấy. Tai tôi ù đi. Ký ức đêm qua ùa về: cái nốt ruồi biến mất, cơ thể gầy guộc lạnh lẽo, và ánh mắt cam chịu của người sắp chết.
Tôi đã ngủ với chị vợ của mình, người đang cận kề cái chết, trong khi vẫn thì thầm tên người vợ đã khuất mà tôi không hề hay biết cô ấy đã không còn trên cõi đời này nữa. Tôi gục xuống, gào lên trong câm lặng. Trên giường, vệt son đỏ vẫn nằm đó, đỏ rực và nhức nhối như một lời nguyền đầy mỉa mai. Tôi đưa tay quệt vệt son lên môi mình. Vị son đắng ngắt. Đắng như chính cuộc đời tôi.

















