Danh mục: Chưa phân loại

  • ình cờ gặp lại vợ cũ khi đi công tác Đà Lạt, sau một đêm mặn nồng, màu đỏ trên chăn làm tôi đứng người

    ình cờ gặp lại vợ cũ khi đi công tác Đà Lạt, sau một đêm mặn nồng, màu đỏ trên chăn làm tôi đứng người

    Phần 1: Lữ Khách Cô Đơn

    Đà Lạt những ngày cuối tháng Mười một thường đón người ta bằng những cơn mưa rả rích và cái lạnh cắt da, thứ không khí đặc quánh mùi nhựa thông và sự cô độc. Tôi ghét Đà Lạt. Với tôi, thành phố này giống như một người đàn bà đẹp nhưng u sầu, luôn chực chờ nuốt chửng những kẻ yếu lòng vào trong nỗi buồn thăm thẳm của nó.

    Vậy mà tôi đang ở đây, trong chuyến công tác kéo dài ba ngày để thẩm định dự án khu nghỉ dưỡng mới ở hồ Tuyền Lâm.

    Mười một giờ đêm. Quầy bar của khách sạn vắng tanh, chỉ còn lại tiếng nhạc Jazz dìu dặt phát ra từ chiếc loa cổ điển ở góc phòng và tiếng lách cách của đá va vào thành ly thủy tinh. Tôi ngồi một mình ở góc khuất nhất, xoay xoay ly Whiskey đã tan gần hết đá, mắt nhìn vô định ra cửa kính mờ hơi nước.

    Cuộc đời tôi ở tuổi ba mươi lăm có thể gói gọn trong hai từ: “Thành đạt” và “Rỗng tuếch”. Tôi có tiền, có địa vị, nhưng lại thiếu đi một nơi chốn thực sự để trở về. Sau cuộc ly hôn ồn ào cách đây bốn năm, tôi lao vào công việc như một con thiêu thân, lấp đầy khoảng trống trong căn hộ penthouse lạnh lẽo bằng những hợp đồng tiền tỷ và những mối tình một đêm chóng vánh, vô vị.

    Cánh cửa gỗ nặng nề của quán bar kẽo kẹt mở ra. Một luồng gió lạnh ùa vào, mang theo mùi mưa và mùi hương nước hoa thoang thoảng. Tôi ngẩng lên theo phản xạ. Và rồi, cả cơ thể tôi cứng đờ.

    Người phụ nữ vừa bước vào đang rũ nước mưa trên chiếc áo măng tô màu be. Mái tóc đen dài, uốn xoăn nhẹ ở đuôi xõa xuống bờ vai gầy guộc. Cô ấy quay sang nói gì đó với người phục vụ, góc nghiêng khuôn mặt hiện lên dưới ánh đèn vàng vọt của quầy bar sắc sảo và quen thuộc đến đau lòng.

    Là Lam. Vợ cũ của tôi.

    Bốn năm không gặp. Bốn năm kể từ ngày chúng tôi ký vào tờ đơn ly dị và cô ấy xách vali rời khỏi nhà, không ngoảnh lại dù chỉ một lần. Tôi đã tưởng mình quên sạch từng đường nét trên khuôn mặt ấy, nhưng hóa ra, ký ức chỉ đang ngủ đông, đợi đúng khoảnh khắc này để sống dậy, cào cấu vào tim gan. Lam trông khác quá. Cô ấy đẹp hơn, mặn mà hơn, nhưng cũng toát lên vẻ gì đó phong trần và bất cần đời mà Lam của ngày xưa – một cô giáo dạy văn hiền lành – không bao giờ có.

    Như cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm của tôi, Lam quay lại. Bốn mắt nhìn nhau. Tôi nín thở, chờ đợi một phản ứng. Sự ngạc nhiên? Giận dữ? Hay khinh bỉ? Nhưng không. Lam nhìn tôi, đôi mắt đen láy tĩnh lặng như mặt hồ không gợn sóng. Cô ấy khẽ nghiêng đầu, nở một nụ cười mỉm, rồi cầm ly rượu vang đỏ vừa gọi, bước thẳng về phía bàn tôi.

    “Chỗ này còn trống chứ?” – Giọng Lam vang lên, khàn hơn xưa một chút, nhưng vẫn ấm áp lạ thường.

    Tôi lúng túng đứng dậy:

    “Lam… Em… dĩ nhiên rồi. Mời em ngồi.”

    Cô ấy ngồi xuống đối diện tôi, tháo chiếc khăn lụa quàng cổ, để lộ xương quai xanh mảnh dẻ. Mùi hương Santal 33 nồng nàn tỏa ra từ người cô ấy.

    “Lâu quá không gặp, Huy.” – Cô ấy nâng ly – “Trông anh phong độ hơn xưa đấy. Vẫn thích ngồi góc tối và uống Whiskey rẻ tiền sao?”

    Chúng tôi bắt đầu nói chuyện. Cô ấy chủ động gạt bỏ quá khứ đau buồn bằng một câu nói đầy ẩn ý: “Đêm nay chúng ta không nói chuyện cũ. Em chỉ là một lữ khách tình cờ ghé qua, và anh cũng vậy.”

    Càng nói, tôi càng bị cuốn vào cô ấy. Cảm giác tội lỗi và hối tiếc hòa lẫn với khao khát chiếm hữu lại trỗi dậy mạnh mẽ. Khi men rượu ngấm dần, Lam nhìn sâu vào mắt tôi và hỏi liệu tôi có hạnh phúc không. Câu trả lời thành thật của tôi dẫn đến cái nắm tay siết chặt và lời mời gọi đầy mê hoặc: “Phòng 304. Ngay trên đầu anh thôi.”

    Phần 2: Ảo Ảnh Trong Đêm

    Cánh cửa phòng 304 khép lại, nhốt chặt chúng tôi trong không gian tranh tối tranh sáng.

    Chúng tôi lao vào nhau như hai kẻ chết khát tìm thấy nguồn nước. Nụ hôn của Lam cuồng nhiệt, dữ dội, khác hẳn với sự e ấp ngày xưa. Cô ấy chủ động cởi bỏ lớp áo măng tô, rồi chiếc váy lụa mỏng manh rơi xuống sàn.

    Trong men say và dục vọng, tôi ôm lấy cơ thể cô ấy, cảm nhận từng đường cong quen thuộc. Nhưng có gì đó là lạ. Da thịt cô ấy lạnh hơn tôi nhớ, và trên vai phải – nơi ngày xưa có một nốt ruồi son – giờ đây phẳng lì. Có thể tôi nhớ nhầm? Hay thời gian đã xóa mờ tất cả?

    “Huy…” – Lam thì thầm vào tai tôi, hơi thở nóng hổi – “Hãy yêu em như thể đây là đêm cuối cùng. Đừng nghĩ gì cả. Chỉ đêm nay thôi.”

    Câu nói ấy như một mệnh lệnh. Tôi gạt bỏ mọi nghi hoặc, mọi lý trí. Tôi muốn bù đắp cho cô ấy, muốn chứng minh rằng tôi vẫn yêu cô ấy, rằng tôi đã hối hận đến nhường nào. Đêm đó là một đêm điên cuồng và mộng mị. Chúng tôi quấn lấy nhau, không nói nhiều lời, chỉ có tiếng thở dốc và tiếng va chạm của da thịt. Lam nhiệt tình đáp lại, nhưng đôi lúc, trong ánh mắt cô ấy lóe lên một nỗi buồn sâu thẳm, một sự cam chịu kì lạ khiến tim tôi thắt lại.

    Gần về sáng, khi cả hai đã rã rời, Lam nằm gọn trong vòng tay tôi, đầu gối lên ngực tôi.

    “Ngủ đi anh,” – Cô ấy thì thầm, tay vuốt nhẹ lên má tôi – “Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”

    Tôi hôn lên tóc cô ấy, chìm vào giấc ngủ sâu nhất trong suốt bốn năm qua, với hy vọng ngày mai sẽ là một khởi đầu mới.

    Phần 3: Vệt Son Trên Ga Giường

    Ánh nắng gay gắt xuyên qua khe rèm cửa chiếu thẳng vào mặt làm tôi tỉnh giấc. Đầu tôi đau như búa bổ. Tôi quờ tay sang bên cạnh theo thói quen. Trống không. Hơi lạnh từ phần ga giường bên cạnh truyền đến tay tôi.

    Căn phòng im ắng đến rợn người. Đồ đạc của Lam đã biến mất hoàn toàn, sạch sẽ như chưa từng có ai ghé qua. Tôi vội vã mặc quần áo, định chạy đi tìm cô ấy. Nhưng khi cúi xuống, ánh mắt tôi chạm vào ga giường và chết lặng.

    Trên nền ga trắng tinh, ở vị trí Lam nằm đêm qua, có một vệt son môi đỏ thẫm, nguệch ngoạc như vết máu. Bên cạnh đó là một tờ giấy note màu vàng được ghim chặt bằng một chiếc kim băng.

    Tay tôi run run gỡ tờ giấy ra. Là chữ của Lam. Nhưng nội dung bên trong khiến máu trong người tôi đông cứng lại.

    “Chào anh,

    Em xin lỗi vì đã rời đi sớm. Em không muốn anh nhìn thấy bộ dạng của em vào buổi sáng, khi thuốc giảm đau hết tác dụng.

    Em không phải là Lam – vợ cũ của anh. Em tên là Lan. Em là chị gái song sinh của Lam.

    Lam đã mất cách đây 3 năm vì tai nạn giao thông… Em bị ung thư xương giai đoạn cuối, Huy ạ. Bác sĩ nói em chỉ còn sống được vài tuần nữa thôi… Đêm qua, em đã mạo hiểm đóng giả nó để biết người đàn ông mà em gái em yêu đến mức chấp nhận trầm cảm là người như thế nào.

    Cảm ơn anh vì đêm qua… Vệt son trên ga giường không phải của em. Đó là thỏi son cũ của Lam mà em luôn mang theo bên mình. Em trả lại cho anh, cùng với cái bóng của nó.

    Vĩnh biệt. Đừng tìm em. Em về với Lam đây.”

    Tôi buông tờ giấy. Tai tôi ù đi. Ký ức đêm qua ùa về: cái nốt ruồi biến mất, cơ thể gầy guộc lạnh lẽo, và ánh mắt cam chịu của người sắp chết.

    Tôi đã ngủ với chị vợ của mình, người đang cận kề cái chết, trong khi vẫn thì thầm tên người vợ đã khuất mà tôi không hề hay biết cô ấy đã không còn trên cõi đời này nữa. Tôi gục xuống, gào lên trong câm lặng. Trên giường, vệt son đỏ vẫn nằm đó, đỏ rực và nhức nhối như một lời nguyền đầy mỉa mai. Tôi đưa tay quệt vệt son lên môi mình. Vị son đắng ngắt. Đắng như chính cuộc đời tôi.

  • Chỉ hơn 1 tuần nữa, loạt mức phạt mới liên quan đến CCCD chính thức được áp dụng, cao nhất lên đến 10 triệu đồng

    Chỉ hơn 1 tuần nữa, loạt mức phạt mới liên quan đến CCCD chính thức được áp dụng, cao nhất lên đến 10 triệu đồng

    Từ ngày 15/12, nghị định số 282 của Chính phủ về xử phạt vi phạm hành chính trong lĩnh vực an ninh, trật tự, an toàn xã hội; phòng, chống tệ nạn xã hội; phòng, chống bạo lực gia đình chính thức có

    Tạp chí Nhịp sống Thị trường ngày 2/12/2025 đưa tin: “Chỉ hơn 1 tuần nữa, loạt mức phạt mới liên quan đến CCCD chính thức được áp dụng, cao nhất lên đến 10 triệu đồng”, nội dung như sau:

    Theo đó, điều 11 Nghị định 282 quy định chi mức các mức phạt cho hành vi vi phạm quy định về cấp, quản lý, sử dụng thẻ CCCD, thẻ căn cước, căn cước điện tử hoặc giấy chứng nhận căn cước.

    Phạt cảnh cáo hoặc phạt tiền từ 500.000 đồng đến 1.000.000 đồng đối với một trong những hành vi sau đây:

    Chỉ hơn 1 tuần nữa, loạt mức phạt mới liên quan đến CCCD chính thức được áp dụng, cao nhất lên đến 10 triệu đồng- Ảnh 1.

    – Không xuất trình thẻ CCCD, thẻ căn cước, căn cước điện tử, giấy chứng nhận căn cước khi có yêu cầu kiểm tra của cơ quan, người có thẩm quyền;

    – Không thực hiện đúng quy định của pháp luật về cấp, cấp đổi, cấp lại thẻ căn cước, giấy chứng nhận căn cước, căn cước điện tử, trừ trường hợp quy định tại khoản 3 Điều này;

    – Không nộp thẻ CCCD, thẻ căn cước hoặc giấy chứng nhận căn cước cho cơ quan thi hành lệnh tạm giữ, tạm giam, cơ quan thi hành án phạt tù, cơ quan thi hành quyết định đưa vào trường giáo dưỡng, cơ sở giáo dục bắt buộc, cơ sở cai nghiện bắt buộc theo quy định của pháp luật; không nộp thẻ căn cước công dân, thẻ căn cước, giấy chứng nhận căn cước cho cơ quan quản lý căn cước trong trường hợp cấp đổi thẻ căn cước, giấy chứng nhận căn cước hoặc hủy, xác lập lại số định danh cá nhân.

    Phạt tiền từ 2.000.000 đồng đến 4.000.000 đồng

    – Chiếm đoạt, sử dụng trái phép thẻ CCCD, thẻ căn cước, căn cước điện tử, giấy chứng nhận căn cước, giấy xác nhận số định danh cá nhân đã hủy với số định danh cá nhân đã xác lập lại của người khác;

    – Tẩy xoá, sửa chữa làm sai lệch nội dung của thẻ căn cước công dân, thẻ căn cước, giấy chứng nhận căn cước, giấy xác nhận số định danh cá nhân đã hủy với số định danh cá nhân đã xác lập lại;

    – Hủy hoại, cố ý làm hư hỏng thẻ CCCD, thẻ căn cước, giấy chứng nhận căn cước, giấy xác nhận số định danh cá nhân đã hủy với số định danh cá nhân đã xác lập lại;

    – Không nộp lại thẻ CCCD hoặc thẻ căn cước cho cơ quan có thẩm quyền khi được thôi, bị tước quốc tịch, bị hủy bỏ quyết định cho nhập quốc tịch Việt Nam; không nộp lại giấy chứng nhận căn cước khi người gốc Việt Nam chưa xác định được quốc tịch được nhập quốc tịch Việt Nam hoặc xác nhận có quốc tịch Việt Nam hoặc xác định có quốc tịch nước ngoài.

    Phạt tiền từ 4.000.000 đồng đến 8.000.000 đồng

    – Làm giả dữ liệu, sử dụng dữ liệu giả để được cấp thẻ căn cước, căn cước điện tử, giấy chứng nhận căn cước, giấy xác nhận số định danh cá nhân đã hủy với số định danh cá nhân đã xác lập lại;

    – Cung cấp thông tin, tài liệu sai sự thật để được cấp thẻ căn cước, căn cước điện tử, giấy chứng nhận căn cước, giấy xác nhận số định danh cá nhân đã hủy với số định danh cá nhân đã xác lập lại.

    Phạt tiền từ 8.000.000 đồng đến 10.000.000 đồng

    – Sử dụng thẻ CCCD giả, thẻ căn cước giả, căn cước điện tử giả, giấy chứng nhận căn cước giả, giấy xác nhận số định danh cá nhân đã hủy với số định danh cá nhân đã xác lập lại giả; sử dụng thẻ căn cước công dân, thẻ căn cước đã hết giá trị sử dụng để thực hiện hành vi trái pháp luật;

    – Cầm cố, nhận cầm cố thẻ CCCD, thẻ căn cước, giấy chứng nhận căn cước hoặc giấy xác nhận số định danh cá nhân đã hủy với số định danh cá nhân đã xác lập lại;

    – Thuê, cho thuê thẻ CCCD, thẻ căn cước, giấy chứng nhận căn cước hoặc giấy xác nhận số định danh cá nhân đã hủy với số định danh cá nhân đã xác lập lại.

    Trước đó, trang Đời sống & Pháp luật đăng bài: “Thông báo quan trọng liên quan đến căn cước công dân của tất cả người dân cả nước”, cho biết như sau: 

    Chính phủ đã ban hành Nghị định 282/2025/NĐ-CP về xử phạt vi phạm hành chính trong lĩnh vực an ninh, trật tự xã hội, phòng chống tệ nạn và bạo lực gia đình. Một trong những điểm đáng chú ý là hàng loạt mức phạt mới liên quan đến thẻ căn cước công dân (CCCD) được điều chỉnh tăng mạnh so với Nghị định 144/2021/NĐ-CP.

    Mức phạt từ 500.000 đến 1.000.000 đồng

    Áp dụng đối với các hành vi:

    Thông báo quan trọng liên quan đến căn cước công dân của tất cả người dân cả nước- Ảnh 1.

    Đây là thông tin mới nhất từ Nghị định 282/2025 của Chính phủ. (Ảnh minh hoạ)

    – Không xuất trình CCCD, căn cước điện tử hoặc giấy chứng nhận căn cước khi người có thẩm quyền yêu cầu kiểm tra.

    – Không tuân thủ quy định về cấp, cấp đổi, cấp lại thẻ căn cước hoặc giấy chứng nhận căn cước.

    – Không nộp CCCD, thẻ căn cước hoặc giấy chứng nhận căn cước cho cơ quan đang thi hành lệnh tạm giữ, tạm giam, thi hành án phạt tù.

    So với trước đây (300.000 – 500.000 đồng), mức phạt đã tăng lên 500.000 – 1.000.000 đồng.

    Mức phạt từ 2 – 4 triệu đồng

    Áp dụng khi:

    – Chiếm đoạt hoặc sử dụng trái phép CCCD, căn cước điện tử, giấy chứng nhận căn cước, giấy xác nhận số định danh cá nhân.

    – Tẩy xóa, sửa chữa làm sai lệch thông tin trên giấy tờ định danh.

    – Hủy hoại hoặc cố ý làm hư hỏng CCCD, thẻ căn cước, giấy chứng nhận căn cước.

    – Không nộp lại CCCD/thẻ căn cước khi bị thôi quốc tịch, bị tước quốc tịch hoặc bị hủy quyết định nhập quốc tịch.

    Trước đây, mức phạt chỉ 1-2 triệu đồng.

    Mức phạt từ 4 – 8 triệu đồng

    Bao gồm các hành vi:

    – Làm giả dữ liệu, sử dụng dữ liệu giả để được cấp CCCD, căn cước điện tử hoặc giấy chứng nhận căn cước.

    – Cung cấp thông tin, tài liệu sai sự thật khi làm thủ tục cấp CCCD.

    Mức xử phạt đã tăng gấp đôi so với quy định cũ.

    Mức phạt từ 8 – 10 triệu đồng

    Áp dụng cho:

    – Sử dụng CCCD giả, căn cước giả, giấy chứng nhận căn cước giả; dùng CCCD đã hết giá trị để thực hiện hành vi trái pháp luật.

    – Cầm cố, nhận cầm cố CCCD, thẻ căn cước, giấy chứng nhận căn cước.

    – Thuê hoặc cho thuê CCCD, giấy chứng nhận căn cước.

    Mức phạt hiện hành trước đây là 4 – 6 triệu đồng.

    Vì sao người dân cần chú ý khi sử dụng CCCD?

    CCCD và căn cước điện tử đang là công cụ định danh quan trọng, kết nối trực tiếp với cơ sở dữ liệu quốc gia và nhiều dịch vụ công. Chỉ một hành vi không xuất trình thẻ khi được yêu cầu cũng có thể bị phạt tới 1 triệu đồng. Những vi phạm nghiêm trọng hơn như sử dụng thẻ giả, cho thuê hoặc cầm cố thẻ có thể bị phạt tới 10 triệu đồng.

    Đối với tổ chức, mức phạt sẽ gấp đôi cá nhân theo khoản 2 Điều 5 Nghị định 282/2025.

  • Bắt vợ ngủ nhà kho vì dám cãi mẹ chồng, sáng ra tôi sốc nặng khi mở cửa

    Bắt vợ ngủ nhà kho vì dám cãi mẹ chồng, sáng ra tôi sốc nặng khi mở cửa

    Tôi nghĩ thầm trong đầu chắc chắn vợ chẳng dám bỏ đi vì xa nhà ngoại, ở gần thì chẳng quen ai, tiền bạc trong người cũng không có vì tôi đã giữ hết. Vậy nên tối đó tôi yên tâm kê cao gối ngủ.

    Mẹ tôi luôn coi cô ấy là con trong nhà nhưng cô ấy thì hỗn hào, cãi lời mẹ, thậm chí còn ngăn cản mẹ tôi chăm sóc cháu nội…

    Vợ chồng tôi khác quê, cách nhau gần 500 cây số. Chúng tôi quen nhau khi cùng ra thành phố học tập nhưng sau đó khi chuẩn bị lấy nhau, mẹ tôi chê nhà em xa, đi lại khó khăn, sau này vất vả nên không cho cưới.

    Tôi cũng nghĩ đến chuyện này nên nấn ná nhưng em nói:

    – Anh yên tâm, sau này em về làm dâu nhà mình rồi, bận con cái nên chắc 1 năm cũng chẳng về được mấy lần.

    Thấy vợ quyết tâm nên tôi cũng thủ thỉ xin mẹ cho chúng tôi làm đám cưới. Mẹ tôi cũng miễn cưỡng đồng ý nhưng lấy đó làm lý do luôn cấm cản vợ chồng tôi mỗi khi muốn về quê ngoại, lễ Tết.

    Tôi thấy thế cũng được, đi lại tốn kém mà về cũng chẳng giải quyết được gì.

    Tuy nhiên cũng chính vì những khúc mắc đó mà sau cưới mới chỉ 2 năm, gia đình tôi xảy ra bao chuyện lục đục  mẹ chồng nàng dâu. Ban đầu tôi còn thương lượng sao cho phù hợp, được lòng cả mẹ lẫn vợ nhưng về sau tôi thấy mệt mỏi vì vợ không được khéo, có mỗi chuyện làm hài lòng mẹ chồng mà cũng không làm được.

    Tôi nói với em là mẹ già cả rồi, mình nhịn đi một tí thì mất gì. Mình là phận con cái có trách nhiệm phải nghe lời, phụng dưỡng và báo hiếu cha mẹ già.

    Khi nhà tôi có thêm đứa con trai đầu lòng nữa, tôi biết tính khí cô ấy thay đổi nhiều vì sinh con, những bất đồng quan điểm giữa hai thế hệ chăm sóc cháu cũng khác. Nhưng tôi bảo cô ấy dù sao bà cũng là bà nội, bà cũng chỉ muốn tốt cho cháu thì mọi việc cứ nghe theo bà đi, có phải là êm cửa ấm nhà không.

    Vậy mà cô ấy vẫn không nghe tôi, nhiều khi có cái chuyện chăm sóc, cho ăn cho uống đứa trẻ mà hai mẹ con cũng không hợp.

    Vợ tôi không biết điều, không biết cư xử khiến mẹ tôi đập bát đập đũa, giận dỗi không thèm ăn cơm. Bà ốm suốt 1 tuần mà cô ấy cũng không thèm về thăm. Phận làm con vậy là không được.

    Cho đến đỉnh điểm một vụ việc gần đây. Hai vợ chồng đưa con về nhà ông bà nội chơi thì về tới nhà, con tôi lăn đùng ra ốm, có lẽ là phải gió.

    Vợ bị mẹ tôi quạt cho một trận vì cho con đi đường xa mà không biết che chắn để đứa trẻ bị ốm. Tôi thấy thế là đúng, không biết chăm con bị mẹ chồng chửi là đúng rồi, vậy mà cô ấy phụng phịu mặt mũi.

    Suốt đêm hôm đó, tôi cũng biết vợ phải thức đêm chăm con vì con ốm, quấy khóc rồi nôn trớ. Tôi đi đường xa mệt quá nên lên nhà trên ngủ với bố mẹ.

    Tới 5h sáng tôi tỉnh giấc không ngủ được nữa mới xuống nhà dưới trông con cho vợ chợp mắt.

    Nhưng chẳng may hôm đó nhà tôi lại có khách các cụ trong họ đến bàn việc rồi ở lại ăn cơm. Mẹ tôi đưa cho vợ 1 triệu bảo đi chợ mua đồ về làm 3 mâm cơm.

    Tôi có nói vợ thức suốt đêm chăm con ốm nên vừa chợp mắt, còn mệt nên muốn đi chợ thay vợ thì mẹ quát:

    – Đàn ông mà phải đi chợ người ta cười cho. Mẹ đây trước vừa thức đêm trông con, sáng ra vẫn đi làm tốt. Phụ nữ là nữ công gia chánh đủ cả chứ. Cứ gọi vợ con dậy cho nó đi chợ, về còn nấu cơm cho kịp giờ.

    Thế nhưng cả tôi lẫn mẹ vào gọi mãi cô ấy không dậy, thậm chí cô ấy còn ngang nhiên cãi lại mẹ tôi:

    – Con chăm cháu suốt đêm đã mệt rồi, mẹ cho con ngủ thêm một chút thì chết à. Khách của mẹ chứ có phải khách của con đâu mà con phải làm cơm thiếp đãi. Con là dâu nhà này chứ có phải ô sin đâu mà phải phục vụ hết chồng con rồi đến cả mẹ chồng.

    Vợ cãi khiến cả tôi và mẹ tròn to mắt nhìn vì bình thường cô ấy thường im im nín nhịn mà sao hôm nay to gan vậy.

    Quá xấu hổ với mẹ và quan khách vì không dạy nổi vợ, tối hôm đó tôi bắt vợ ngủ nhà kho để suy nghĩ lại lỗi lầm của mình. Thậm chí còn không được mang theo chăn, gối, phải nghiêm khắc một lần để cô ấy chừa, không còn dám bật mẹ chồng nữa.

    Tôi nghĩ thầm trong đầu chắc chắn vợ chẳng dám bỏ đi vì xa nhà ngoại, ở gần thì chẳng quen ai, tiền bạc trong người cũng không có vì tôi đã giữ hết. Vậy nên tối đó tôi yên tâm kê cao gối ngủ.

    Ai ngờ, sáng hôm sau khi ngủ dậy xuống nhà kho mở cửa, tôi sốc khi không thấy vợ đâu. Tôi chạy lên nhà thông báo cho mẹ thì mẹ cũng ngạc nhiên. Cả nhà tôi chạy ra ngõ thì được cô hàng xóm thông báo:

    – Nó về nhà ngoại rồi, khuya đêm qua tôi thấy nó đi ra ngõ khóc nên tôi cho tiền nó bắt taxi về nhà mẹ đẻ rồi, chắc giờ cũng về tới nhà rồi đó. Nó nhờ tôi nhắn lại cho nhà anh là nhà anh tệ bạc, đối xử với con dâu không khác gì ô sin nên nó không ở nhà anh nữa đồng thời cũng sẽ nhanh chóng làm thủ tục ly hôn.

    Mà tôi thấy cũng đúng đó, nhà anh đối xử với con dâu chẳng khác ghì ô sin, người ở. Trong khi đó nó còn mới sinh con, đang chăm con nhỏ. Bảo sao có chết nó cũng không ở lại mà bỏ đi trong đêm.

    Tôi lập tức gọi điện cho vợ mãi cô ấy mới bắt máy. Cô ấy nói đang ngủ ngon ở nhà ngoại và sẽ nhanh chóng viết giấy ly hôn sau vài hôm nữa. Cô ấy cũng sẽ giành quyền nuôi con mà chắc chắn đứa trẻ dưới 3 tuổi nên sẽ ở với cô ấy, còn tài sản thì chia đôi.

    Tôi bàng hoàng, kể lại cho mẹ thì bà bảo chắc chắn vợ tôi không dám đâu, chỉ dọa thôi. Nhưng sao tôi lo quá.

  • Tôi đã đặt một camera ẩn trong phòng của tôi để lấy bằng chứng mẹ chồng lục lọi lấy vàng nhưng đâu có ngờ tôi phải chứng kiến cảnh tượng kinh tởm của chồng tôi đã dấm dúi làm suốt 10 năm qua

    Tôi đã đặt một camera ẩn trong phòng của tôi để lấy bằng chứng mẹ chồng lục lọi lấy vàng nhưng đâu có ngờ tôi phải chứng kiến cảnh tượng kinh tởm của chồng tôi đã dấm dúi làm suốt 10 năm qua

    Tôi tên Lan, 32 tuổi, lấy chồng được 7 năm. Nhà chồng tôi ở chung một căn nhà 3 tầng, mẹ chồng — bà Hường, tính vốn soi mói, hay lục lọi tủ của vợ chồng tôi với lý do “coi có thiếu đồ đạc gì không”.

    Tôi không tin tưởng bà lắm, nhất là từ ngày tôi phát hiện mất hai chiếc vòng vàng mẹ ruột cho trước khi cưới. Hỏi thì bà cười hềnh hệch bảo:
    “Nhà này làm gì có trộm?”

    Tôi nghi quá, bèn đặt một camera siêu nhỏ giấu sau chậu cây trong phòng, hướng thẳng vào tủ quần áo — định bụng theo dõi vài ngày để bắt tại trận.

    Tôi thậm chí còn bật chế độ gửi thông báo khi camera phát hiện chuyển động.


    Ba ngày sau.

    Đang làm ở công ty thì điện thoại rung liên tục: Camera phát hiện chuyển động trong phòng.

    Tôi mở ra xem.

    Đúng như tôi nghĩ:
    Bà Hường bước vào, đảo mắt, rồi bắt đầu mở tủ tôi lục từng ngăn.

    “Tốt rồi, bắt được rồi nhé,” tôi lầm bầm.

    Nhưng chưa đầy 20 giây sau…

    Cảnh tượng trên màn hình khiến tôi lạnh cả sống lưng.


    **KHÔNG PHẢI MẸ CHỒNG.

    MÀ LÀ CHỒNG TÔI.**

    Anh Dũng — chồng tôi — xuất hiện từ phía cửa. Anh nhìn quanh rồi rón rén khóa cửa lại.

    Tôi tưởng anh quay về nhà giữa giờ làm, nhưng điều tiếp theo xảy ra khiến tôi muốn nôn.

    Anh đi đến bên cạnh mẹ tôi, thì thầm gì đó. Bà gật đầu, nhếch mép cười.

    Rồi anh mở ngăn tủ đựng đồ lót của tôi, lôi ra một cái túi nhỏ màu đỏ — túi tôi đựng những thứ riêng tư nhất.

    Anh mở bung ra.

    Không phải vàng.

    Mà là… những tờ giấy ghi nợ.

    Những tờ giấy mà tôi chưa bao giờ nhìn thấy trong đời.

    Bà Hường nói to, rõ ràng đến mức camera thu được:

    “Giữ kỹ vào, không để con Lan nó biết. Cái món nó gửi về cho tao hàng tháng, mày nhớ lấy trước một nửa. Con này ngu, dễ moi lắm.”

    Tôi như bị ai bóp tim.

    Lấy tiền tôi gửi cho mẹ chồng?
    Giấu giấy nợ trong tủ của tôi?
    Nhưng vì sao?

    Chưa kịp định thần, camera ghi tiếp cảnh khiến tôi buồn nôn:


    **CHỒNG TÔI QUỲ XUỐNG.

    NHƯ CON NỢ ĐANG CẦU CỨU.**

    Anh nói, giọng run:

    “Mẹ… con xin mẹ đừng nói với nó. Mười năm nay chuyện này kín rồi. Để nó biết là đời con tàn.”

    Bà Hường khoanh tay:

    “Muốn tao im thì mỗi tháng để tao giữ cái thẻ ATM của nó. Con Lan nó yêu mày như điếu đổ, nó không dám nghi đâu.”

    Dũng gật đầu lia lịa như kẻ đang chịu ơn.

    Tôi choáng váng.

    Mười năm?
    Anh nói mười năm?

    Nhưng tệ hơn vẫn còn ở phía sau.


    SỰ THẬT KINH TỞM NHẤT

    Dũng đứng dậy, nhìn quanh phòng tôi như kẻ trộm, rồi mở một cái hộp tôi chưa bao giờ thấy.

    Bên trong là hàng loạt hóa đơn bí mật:

    Tiền nhà cho một người phụ nữ khác

    Tiền viện phí của một đứa trẻ 8 tuổi

    Tiền học thêm

    Và một tờ giấy khai sinh…

    Camera zoom đủ gần để tôi thấy rõ dòng chữ:

    Tên cha: Dũng (chồng tôi).

    Tôi suýt đánh rơi điện thoại.

    Bà Hường khoát tay, nói câu chốt hạ:

    “Cứ giấu con Lan. Để nó nuôi mày còn nuôi cả con kia. Mày ngu chứ nó ngu hơn.”

    Tôi muốn hét lên.
    Muốn đập nát cái điện thoại.

    Nhưng tôi chỉ ngồi bất động — nước mắt chảy xuống bàn tay.

    Cuối video, chồng tôi đưa cho mẹ một xấp tiền tôi chưa bao giờ thấy anh có. Nhưng thứ làm tôi chết lặng là chiếc nhẫn cưới của tôi trong tay mẹ chồng.

    Bà cười khẩy:

    “Nó sắp phát hiện rồi. Lo mà dọn đường đi. Nhẫn tao giữ để khi cần còn mang chỗ khác.”

    Chồng tôi đáp:

    “Ừ… chuẩn bị ly hôn đi thì vừa. Con bé (nhân tình) nó giục rồi.”

    Tôi chết lặng.

    Mười năm chung sống.
    Tôi nuôi con riêng của anh với người khác.
    Tôi bị mẹ chồng moi tiền.
    Tôi bị chồng cắm sừng, cướp nhẫn cưới, chuẩn bị đá khỏi nhà…

    Và tất cả —
    nhờ cái camera giấu để bắt mẹ chồng trộm vàng —
    tôi đã tận mắt chứng kiến sự thật kinh tởm nhất đời mình.

  • Đang làm giỗ cho con, nhìn thấy túi kẹo cứng trên mâm cúng vợ tôi điên dại lao ra vứt

    Đang làm giỗ cho con, nhìn thấy túi kẹo cứng trên mâm cúng vợ tôi điên dại lao ra vứt

    Cũng đúng thời điểm này 2 năm trước sau khi vừa mới Tết xong thì con trai 2 tuổi của tôi mất mọi người ạ. Con mất khi trong nhà vẫn còn có rất nhiều bánh kẹo sau Tết. Con mất khi vẫn còn hoa mai, hoa đào nở rộ khắp vườn nhà. Nỗi đau này dù vợ chồng tôi cố gắng đến mấy vẫn không làm sao lấp đi được. Nhất là vợ tôi, 2 năm rồi mà cô ấy vẫn đau đáu nỗi đau mất đứa con trai bé bỏng của mình.

    Con gái đầu được 4 tuổi thì vợ tôi bầu thêm đứa nữa. Ngày biết tin đứa thứ 2 là con trai, cô ấy reo lên:

    “Như vậy là nhà mình có nếp có tẻ rồi. Cảm ơn trời phật đã ưu ái cho vợ chồng nhà con”.

    hình ảnh

    Ảnh minh họa: Nguồn sanook.com

    Thấy vợ vừa phải đi làm lại bầu bí nặng nhọc nên tôi quan tâm bồi bổ cho 2 mẹ con lắm. Hôm thì tôi nấu cháo cá chép, hôm lại mua chim câu về hầm. Cứ đến thai kỳ cần đi khám định kỳ tôi đều nhớ hết và đưa em đi. Vợ tôi dù rất vả và nặng nề nhưng cô ấy hạnh phúc và háo hức chờ con chào đời.

    Khi con trai chào đời, cô ấy chăm bẵm con từng ly từng tí. Sẵn có chút kinh nghiệm nuôi con lần 2 nên cô ấy chăm thằng bé khéo lắm, trộm vía thằng bé chưa phải vào viện vì ốm đau lần nào.

    6 tháng đi làm lại, vợ tôi tạm gửi con cho bác hàng xóm trông giúp mà không phải cầu viện tới bà nội bà ngoại ở quê ra. Cũng may công việc của em không bị gò bó về thời gian nên 9h sáng ra khỏi nhà, 4h chiều đã về đón con và cơm nước cho cả nhà rồi. Nhờ có vợ nhanh nhẹn, sắp xếp dọn dẹp nhà cửa mà có con nhỏ nhưng nhà tôi chẳng hề bừa bộn chút nào.

    Rồi một chiều đón con đi gửi trẻ về như mọi ngày, để thằng bé đỡ quấy phá khi cô ấy đang làm bếp nên vợ đặt nó ở ghế sofa phòng khách và bỏ mấy gói bánh kẹo sau Tết còn thừa ra cho con chơi. Được 1 lúc thì thấy ông con xách vào bếp 1 túi kẹo cứng bảo:

    “Mẹ bóc ăn”.

    Thấy con đòi ăn, vợ tôi bảo:

    “Con ra ghế ngồi đi, không ăn kẹo đâu nhé, ăn bánh quy ấy”.

    Thằng bé cười hớn hở xách gói kẹo đi ra ghế nằm chơi. Chẳng hiểu thế nào nó vẫn tự lấy ra được chiếc kẹo bỏ vào mồm trong lúc vừa nằm vừa lắc lư mà vô tình nó bị hóc. Trong giây lát, con trai tôi bỗng dưng giãy giụa, chân đạp loạn xạ, tay đưa lên đầu ú ớ, mặt mũi tím tái khó chịu.

    Vợ tôi hoảng hốt chạy đến tìm cách đỡ thằng bé đứng dậy, bế dốc ngược lên vỗ lưng nhưng kẹo không rơi ra ngoài. Đưa con đến viện thì không kịp nữa, con trai đã ra đi mãi mãi rồi.

    Lúc đưa thằng bé từ viện về, vợ tôi cứ ôm chặt lấy con nhất định không chịu buông. Những ngày sau đó, cứ tỉnh lại lúc nào là cô ấy khóc ngất, điên điên dại dại.

    Giỗ đầu con năm trước, nhìn di ảnh con trai mà cô ấy vẫn khóc hết nước mắt. Giỗ năm thứ 2 của con, vợ tôi cũng có vẻ bình tâm hơn khi cùng chồng chuẩn bị đám giỗ cho con rất tươm tất.

    Ấy vậy mà lúc lên bàn thờ thắp nén hương cho con, vợ nhìn thấy trên mâm cúng ngọt có 2 gói kẹo cứng với vài hộp bánh, hộp thạch là cô ấy lại điên loạn hất đổ hết rồi gào lên:

    “Sao anh còn mua những thứ đã hại con chứ, mang vứt hết đi”.

    Cứ thế, vợ lại ngồi khóc như mưa gió và trách cứ bản thân không ngớt. Tôi cũng quá sơ ý. Cứ tưởng ngoài cỗ mặn có thêm mâm cỗ ngọt thắp hương cho cháu nên mua về, nào ngờ cô ấy vẫn ám ảnh như thế. Tôi chỉ biết ôm vợ vào lòng an ủi còn chẳng biết nỗi đau này bao giờ có thể nguôi ngoai.

  • Người phụ nữ 61 tuổi uống sữɑ chuɑ mỗi ngày tɾong 6 tháng, khám sức khỏe có 2 chỉ số khiến Ьác sĩ kinh ngạc thốt ʟên.

    Người phụ nữ 61 tuổi uống sữɑ chuɑ mỗi ngày tɾong 6 tháng, khám sức khỏe có 2 chỉ số khiến Ьác sĩ kinh ngạc thốt ʟên.

    Trong ʟần ⱪhám theo dõi gần ᵭȃy, 2 chỉ sṓ chính trong báo cáo y tḗ của cȏ ᵭã ⱪhiḗn bác sĩ ᵭiḕu trị ngạc nhiên.

    Cȏ Lưu, 61 tuổi (Trung Quṓc), từng ʟà giáo viên tiểu học trước ⱪhi nghỉ hưu. Kể từ ⱪhi ⱪhám sức ⱪhỏe 3 năm trước cho thấy ʟượng ᵭường trong máu cao và mật ᵭộ xương giảm, cȏ ᵭã trở thành “khách quen” của bệnh viện. Con gái cȏ ᵭã mua cho nhiḕu ʟoại thực phẩm bổ sung sức ⱪhỏe, nhưng hiệu quả ⱪhȏng như mong ᵭợi. 6 tháng trước, theo ʟời ⱪhuyên của một chuyên gia dinh dưỡng, cȏ bắt ᵭầu ᴜṓng một ʟoại sữa chua ᵭặc biệt mỗi ngày.

    Trong ʟần ⱪhám theo dõi gần ᵭȃy, 2 chỉ sṓ chính trong báo cáo y tḗ của cȏ ᵭã ⱪhiḗn bác sĩ ᵭiḕu trị ngạc nhiên: Lượng ᵭường trong máu ⱪhi ᵭói của cȏ ᵭã giảm từ 7,8 mmol/L xuṓng 5,9 mmol/L và ᵭiểm T mật ᵭộ ⱪhoáng xương ᵭã cải thiện từ -2,5 ʟên -1,8.

    “Sự cải thiện ᵭáng ⱪể như vậy quả thực hiḗm có chỉ trong 6 tháng”, bác sĩ nói, ʟật giở ⱪḗt quả xét nghiệm. “Tuy nhiên, nhiḕu người có quan niệm sai ʟầm vḕ việc ᴜṓng sữa chua; ⱪhȏng phải ʟoại sữa chua nào cũng ᵭạt ᵭược ⱪḗt quả như vậy”.

    Cȏ Lưu ᵭã dùng sữa chua thḗ nào ᵭể ᵭạt hiệu quả này?

    Cȏ Lưu sau ᵭó tiḗt ʟộ, cȏ ⱪhȏng mua bất ⱪỳ ʟoại sữa chua ᵭặc biệt nào ᵭể ᴜṓng mà chú ý ᵭḗn ʟoại sữa chua, thời ᵭiểm ᴜṓng và cách ⱪḗt hợp theo ʟời ⱪhuyên của bác sĩ.

    Lợi ích sức ⱪhỏe của sữa chua ⱪhȏng chỉ dừng ʟại ở việc cung cấp canxi. Các nghiên cứu gần ᵭȃy chỉ ra rằng, sữa chua chất ʟượng cao ᵭiḕu chỉnh quá trình trao ᵭổi chất của con người thȏng qua nhiḕu cơ chḗ.

    Một nghiên cứu của Trường Y ⱪhoa Đại học Bắc Kinh với sự tham gia của 2.000 người trung niên và cao tuổi cho thấy, những người thường xuyên tiêu thụ một ʟoại sữa chua nhất ᵭịnh có tỷ ʟệ mắc hội chứng chuyển hóa thấp hơn 34%.

    Đầu tiên, ʟợi ⱪhuẩn trong sữa chua có thể cải thiện sự cȃn bằng của hệ vi sinh vật ᵭường ruột. Đường ruột ᵭược ví như “bộ não thứ hai” của cơ thể con người, tình trạng hệ vi sinh vật ᵭường ruột ảnh hưởng trực tiḗp ᵭḗn sức ⱪhỏe tổng thể.

    Khi ʟợi ⱪhuẩn chiḗm ưu thḗ trong ruột, chúng sẽ sản sinh ra axit béo chuỗi ngắn, có thể cải thiện ᵭộ nhạy insulin và giúp ⱪiểm soát ʟượng ᵭường trong máu. Sữa chua mà cȏ Lưu ᴜṓng có chứa Bifidobacterium ʟactis và Lactobacillus acidophilus, cả hai ᵭḕu ᵭã ᵭược chứng minh ʟà có tác dụng tích cực trong việc cải thiện quá trình chuyển hóa glucose.

    Canxi và vitamin D trong sữa chua có tác dụng hiệp ᵭṑng ᵭể ᵭiḕu hòa quá trình chuyển hóa xương. Nhiḕu người ⱪhȏng biḗt rằng canxi cần ᵭủ vitamin D ᵭể hấp thụ hiệu quả. Sữa chua chất ʟượng cao tình cờ cung cấp cả 2 dưỡng chất này.

    Việc bổ sung canxi ᵭầy ᵭủ cũng có thể ʟiên ⱪḗt với axit béo trong ruột, ʟàm giảm sự hấp thụ chất béo. Đȃy có thể ʟà một trong những ʟý do ⱪhiḗn cȏ Lưu giảm ᵭược 3kg.

    Tác dụng của protein whey và peptide casein thường bị bỏ qua. Những thành phần tự nhiên này trong sữa có tác dụng ức chḗ men chuyển ACE tương tự như thuṓc hạ huyḗt áp, có thể ʟàm giãn mạch máu nhẹ và cải thiện ʟưu thȏng máu. Huyḗt áp của cȏ Lưu giảm từ 145/90 mmHg xuṓng 130/80 mmHg có thể ʟiên quan ᵭḗn ᵭiḕu này.

    Uṓng sữa chua ᵭḕu ᵭặn hàng ngày theo cách ᵭược ⱪhuyḗn nghị ⱪhoa học có thể mang ʟại những thay ᵭổi tích cực sau ᵭȃy cho cơ thể bạn sau 6 tháng

    Cải thiện ᵭáng ⱪể ⱪhả năng ⱪiểm soát ʟượng ᵭường trong máu, với mức giảm trung bình 0,4-0,6% nṑng ᵭộ hemoglobin glycat. Đȃy ⱪhȏng chỉ ʟà một trò chơi con sṓ ᵭơn giản mà còn có nghĩa ʟà giảm ᵭáng ⱪể nguy cơ biḗn chứng tiểu ᵭường.

    Trong một nghiên cứu vḕ những người mắc tiḕn tiểu ᵭường, nhóm thường xuyên ᴜṓng sữa chua có nguy cơ mắc bệnh tiểu ᵭường ᵭáng ⱪể thấp hơn 28%.

    Người phụ nữ 61 tuổi ᴜṓng sữa chua mỗi ngày trong 6 tháng, ⱪhám sức ⱪhỏe có 2 chỉ sṓ ⱪhiḗn bác sĩ ⱪinh ngạc thṓt ʟên...- Ảnh 3.

    Các chỉ sṓ chuyển hóa xương thường ʟành tính và mật ᵭộ xương ngừng suy giảm hoặc thậm chí tăng nhẹ. Đṓi với người trung niên và cao tuổi, cứ mỗi 0,1% mật ᵭộ xương tăng ʟên sẽ giảm nguy cơ gãy xương từ 5-7%. Mật ᵭộ xương cải thiện của cȏ Lưu ᵭã giúp giảm nguy cơ gãy xương hȏng ước tính xuṓng 15% trong 5 năm tiḗp theo.

    Chức năng ruột hoạt ᵭộng ᵭḕu ᵭặn hơn giúp giảm ᵭầy hơi và táo bón. Điḕu này ⱪhȏng chỉ cải thiện chất ʟượng cuộc sṓng mà còn giúp giảm hấp thụ ᵭộc tṓ và giảm viêm toàn thȃn.

    Các chỉ sṓ miễn dịch ᵭược cải thiện, tần suất cảm ʟạnh giảm. Lợi ⱪhuẩn trong sữa chua có thể ⱪích thích mȏ bạch huyḗt ᵭường ruột và tăng cường ⱪhả năng miễn dịch tổng thể.

    Để tận dụng ᵭược ʟợi ích sức ⱪhỏe của việc ᴜṓng sữa chua, ᵭiḕu quan trọng ʟà phải ᴜṓng ᵭúng cách.

    Dưới ᵭȃy ʟà 4 mẹo giúp bạn ᴜṓng sữa chua một cách ⱪhoa học

    Mẹo ᵭầu tiên ʟà chọn ᵭúng ʟoại sữa chua. Khi mua sữa chua, hãy ưu tiên sữa chua ᵭȏng ʟạnh có chứa vi ⱪhuẩn sṓng. Thȏng thường, sṓ ʟượng vi ⱪhuẩn ᵭược ghi trên bao bì. Nên chọn sản phẩm chứa từ 3 ʟoại men vi sinh trở ʟên ᵭể tṓt cho sức ⱪhỏe.

    Để tránh các sản phẩm có hàm ʟượng ᵭường cao, chẳng hạn như “sữa ʟên men có hương vị”, một phương pháp ᵭơn giản ʟà ⱪiểm tra nhãn thȏng tin dinh dưỡng, hàm ʟượng carbohydrate phải dưới 12g trên 100g.

    Người phụ nữ 61 tuổi ᴜṓng sữa chua mỗi ngày trong 6 tháng, ⱪhám sức ⱪhỏe có 2 chỉ sṓ ⱪhiḗn bác sĩ ⱪinh ngạc thṓt ʟên...- Ảnh 4.

    Mẹo thứ 2 ʟà nắm vững thời ᵭiểm và tần suất ᴜṓng tṓi ưu. Nên ᴜṓng 1-2 ʟần/ngày, mỗi ʟần 150-200 ml. Thời ᵭiểm ᴜṓng tṓt nhất ʟà nửa tiḗng sau bữa ăn, ⱪhi nṑng ᵭộ axit dạ dày tương ᵭṓi thấp, tạo ᵭiḕu ⱪiện thuận ʟợi cho ʟợi ⱪhuẩn ᵭường ruột hoạt ᵭộng trơn tru.

    Mẹo thứ 3 ʟà ⱪḗt hợp thực phẩm một cách ⱪhéo ʟéo ᵭể cải thiện hiệu quả hấp thụ. Kḗt hợp sữa chua với các ʟoại trái cȃy giàu vitamin C (như dȃu tȃy và ⱪiwi) có thể thúc ᵭẩy hấp thụ canxi; ⱪḗt hợp với ngũ cṓc nguyên hạt như yḗn mạch có thể ⱪéo dài cảm giác no và ổn ᵭịnh ʟượng ᵭường trong máu.

    Đặc biệt nên ᴜṓng một cṓc sữa chua nhỏ vào buổi tṓi vì tryptophan trong sữa chua giúp cải thiện chất ʟượng giấc ngủ.

    Lời ⱪhuyên thứ4 ʟà chú ý ᵭḗn việc ᵭiḕu chỉnh chḗ ᵭộ ăn ᴜṓng cho từng cá nhȃn. Những người ⱪhȏng dung nạp ʟactose có thể chọn sữa chua ⱪhȏng ʟactose; những người cần ⱪiểm soát cȃn nặng nên chọn ʟoại ⱪhȏng ᵭường; những người có nguy cơ ʟoãng xương cao có thể chọn sản phẩm bổ sung vitamin D.

    Trong ⱪhi ᴜṓng sữa chua, hãy duy trì các hoạt ᵭộng ngoài trời vừa phải. Ánh sáng mặt trời giúp cơ thể tổng hợp vitamin D, tương tác tích cực với canxi trong sữa chua.

  • Mẹ tôi thay đổi hẳn từ ngày lên thành phố làm giúp việc

    Mẹ tôi thay đổi hẳn từ ngày lên thành phố làm giúp việc

    Mẹ tôi thay đổi hẳn từ ngày lên thành phố làm giúp việc. Mẹ cười nhiều hơn, hay nói hơn, tôi hỏi “Mẹ có tình yêu mới à”, bà chỉ cười e thẹn sau mấy chục năm bố tôi m/ấ/t, 1 mình nuôi các con trưởng thành. Hôm giỗ họ vừa rồi, bà xin về nhà 1 hôm rồi thông báo chuyện quan trọng: Tái hôn với ông chủ góa vợ ở Hà Nội. Mẹ tôi và bố dượng không ĐKKH, chỉ làm vài mâm ra mắt gia tiên. Đúng 3 tháng sau, tôi nghẹn lòng thấy bà xách túi quần áo thất thểu trở về quê và thông báo chuyện đ/ộ/ng tr/ờ/i….

    Có những thay đổi trong lòng người ta, chỉ cần một ánh mắt, một lời hỏi han cũng đủ làm bung nở sau bao năm bị chôn chặt.

    Tôi chưa từng nghĩ mẹ mình, người đàn bà gầy guộc, khắc khổ vì chồng vì con suốt mấy chục năm, lại có thể một lần nữa nở nụ cười e thẹn vì một người đàn ông.

    Càng không nghĩ rằng, nụ cười ấy lại là khởi đầu cho một biến cố lớn mà cả gia đình tôi không thể nào ngờ tới…

    Mẹ tôi sinh ra và lớn lên ở một làng quê nhỏ bên dòng sông Đáy. Cả đời bà là một chuỗi những ngày dậy từ 4 giờ sáng nhóm bếp, làm đồng, đi chợ, nấu ăn, giặt giũ. Bố tôi mất khi tôi học năm cuối đại học, bà ở vậy suốt 23 năm, không một lời than trách, chỉ cặm cụi nuôi ba chị em tôi ăn học nên người.

    Tôi vẫn nhớ rõ ngày mẹ khăn gói lên Hà Nội. Lần đầu tiên bà rời làng trong một khoảng thời gian dài như thế. Mẹ nói bà thấy ở quê buồn quá, không làm gì chỉ nghĩ ngợi linh tinh. Tôi nhờ người quen tìm giúp cho mẹ công việc giúp việc gia đình. Lương không cao, nhưng bà có chỗ ở ổn định, chủ nhà là một ông cụ đã về hưu, vợ mất được vài năm, sống cùng cậu con trai thỉnh thoảng mới ghé về.

    Mẹ gọi điện về thường xuyên, giọng hồ hởi như trẻ ra vài tuổi. Bà bảo Hà Nội vui, sạch sẽ, có siêu thị, có công viên, có quán cà phê mở nhạc Trịnh… Bà kể ông chủ nhà hiền lành, ít nói, mỗi sáng đều pha cho bà một cốc trà nóng và bảo “Cô cứ coi đây là nhà mình mà sống.”

    Chị em tôi nghe mà mừng. Cuối cùng mẹ cũng có cuộc sống riêng của mình sau hàng chục năm chỉ biết nghĩ cho người khác.

    Một hôm, tôi đùa hỏi qua điện thoại:

    – Mẹ có người yêu mới à?

    Mẹ im lặng vài giây, rồi bật cười, tiếng cười như ánh nắng rơi trên hàng rào râm bụt ngày xưa. Mẹ không phủ nhận, cũng không khẳng định. Chỉ bảo: “Người ta tử tế với mẹ lắm.”

    Giỗ họ năm ấy, mẹ về quê. Bà bảo sẽ chỉ ở một ngày, sáng mai quay lại Hà Nội vì “ông ấy không quen ăn cơm người ngoài nấu.”

    Tối hôm đó, sau bữa cơm, mẹ gọi tôi và hai chị vào phòng, mặt nghiêm lại.

    – Mẹ có chuyện này muốn nói với các con. Mẹ định… tái hôn.

    Cả ba chúng tôi sửng sốt.

    Chị Hai là người phản đối đầu tiên. Chị nói mẹ già rồi, chuyện lấy chồng ở tuổi này là không cần thiết, làm xáo trộn hết mọi thứ. Em út tôi thì khóc. Còn tôi, tôi chỉ im lặng. Nhìn mẹ lúc ấy, tôi không thấy sự ngại ngần hay sợ hãi, chỉ thấy ánh mắt rạng rỡ của một người đàn bà lần đầu được lựa chọn vì hạnh phúc của mình.

    –ẹ và ông ấy không đăng ký kết hôn. Cũng chẳng làm rình rang gì. Chỉ vài mâm cơm, thắp nén nhang ra mắt gia tiên. Làm cho đúng phép tắc.

    Chúng tôi không ai cản thêm. Sau cùng, thứ chúng tôi luôn mong là mẹ được vui vẻ tuổi già. Nếu đây là lựa chọn của mẹ, chúng tôi sẽ tôn trọng.

    Ba tháng đầu, mẹ vẫn thường gọi điện về, giọng vui vẻ:

    – Ông ấy chiều mẹ lắm. Đi chợ cũng đèo mẹ đi. Mua gì cũng hỏi mẹ trước. Tối thì hai người cùng nghe nhạc, ông ấy đọc báo cho mẹ nghe…

    Nhưng rồi, những cuộc gọi thưa dần.

    Mỗi lần gọi, mẹ chỉ nói qua loa. “Mẹ bận.” “Mẹ đang nấu ăn.” “Mai mẹ gọi lại.” Giọng mẹ không còn trong trẻo như trước. Tôi bắt đầu thấy lo.

    Ngày mẹ trở về, trời mưa tầm tã. Bà không báo trước, chỉ xách theo một túi vải đựng vài bộ quần áo, một lọ thuốc đau xương và đôi dép nhựa đã cũ.

    – Mẹ về rồi à? – Tôi hỏi, cố nén cảm xúc.

    Mẹ ngồi xuống ghế, thở hắt ra. Một lát sau mới nói, mắt đỏ hoe:

    – Mẹ với ông ấy không sống được nữa. Ông ấy… không phải như mẹ nghĩ.

    Tôi chết lặng. Những gì mẹ kể sau đó khiến tôi nghẹn họng.

    Tôi ngồi bên mẹ, tay siết chặt mà không nói được lời nào. Ánh mắt bà nhìn xa xăm qua khung cửa sổ đầy mưa, như đang cố gắng gom lại những mảnh ký ức vỡ vụn.

    Một lúc lâu sau, mẹ mới cất lời – giọng khàn, nhỏ nhưng dứt khoát:

    – Mẹ bị lừa.

    Chuyện bắt đầu từ những ngày đầu tiên mẹ dọn về sống cùng ông ấy. Lúc đầu, mọi thứ đều nhẹ nhàng, ấm áp. Hai người cùng tuổi, cùng hoàn cảnh, dễ cảm thông. Ông ấy ít nói nhưng khéo léo – sáng nào cũng dậy sớm pha trà, dặn mẹ mặc ấm, còn mua cho mẹ một đôi giày thể thao để đi bộ trong công viên gần nhà. Mẹ bảo, sau nhiều năm sống chỉ vì con cái, đây là lần đầu mẹ thấy được “chiều chuộng”.

    Rồi mọi chuyện bắt đầu thay đổi – lặng lẽ nhưng rõ ràng – từ sau hôm ông ấy đón bà em gái từ Quảng Ninh lên “ở chơi vài bữa”.

    Người phụ nữ ấy chẳng ưa mẹ ra mặt. Bà ta chê mẹ quê mùa, nấu ăn không hợp khẩu vị, bếp núc không sạch như người giúp việc cũ. Càng ngày, bà càng chen vào mọi chuyện – từ cái khăn mẹ dùng lau bàn, cho đến chuyện mẹ gọi điện về quê cũng bị xét nét.

    Ông ấy ban đầu còn bênh mẹ, sau dần cũng im lặng. Mẹ hiểu, ông ấy không muốn mất lòng em gái. Bà ấy không chỉ là em, mà còn là người đứng tên căn nhà.

    – Mẹ là người ngoài trong chính căn nhà mình sống – mẹ tôi nói, nước mắt chảy lặng lẽ.

    Cao điểm là hôm mẹ lên tiếng khi người em gái lớn tiếng mắng mẹ vì làm cháy đáy nồi kho cá. Ông ấy chỉ đứng im, không bênh, không nói gì. Đêm đó, mẹ nằm quay mặt vào tường, nước mắt ướt gối, lần đầu cảm thấy mình… lạc lõng.

    Sáng hôm sau, bà dậy thật sớm, thu dọn vài bộ đồ rồi bắt xe về quê. Không lời trách móc, không một câu tạm biệt.

    Chị Hai nghe chuyện thì tức điên, nói sẽ lên Hà Nội gặp ông ấy làm cho ra lẽ. Tôi ngăn lại. Mẹ không cần ồn ào. Thứ bà cần bây giờ, là yên ổn. Là quay lại nơi bà thuộc về.

    Những ngày sau đó, mẹ lại trở về với nhịp sống cũ: trồng rau, đi chợ, xem cải lương buổi trưa. Nhưng khác trước, mẹ ít cười hơn, ít gọi điện cho con cái hơn. Dường như trong bà có một vết nứt – nhỏ thôi – nhưng không dễ lành.

    Một hôm, tôi đưa mẹ ra bờ sông, nơi xưa bố tôi vẫn thả lưới bắt cá những đêm trăng sáng. Mẹ ngồi đó, tóc lòa xòa trong gió chiều, rồi nói:

    – Mẹ không trách ai cả. Chỉ trách mình… mơ mộng ở cái tuổi không còn nên mơ mộng nữa.

    Tôi không đồng tình. Tôi bảo mẹ có quyền được hạnh phúc, có quyền yêu thêm lần nữa. Có điều, mẹ yêu bằng tất cả sự thật thà, còn cuộc đời thì đôi khi không tử tế như mẹ nghĩ.

    Mẹ cười – nụ cười buồn nhưng không gượng ép. Bà khẽ nói:

    – Ừ, thì mẹ cũng thử một lần rồi. Ít ra, mẹ biết trái tim mình vẫn còn sống.

    Mấy tháng sau, mẹ từ chối mọi lời mời lên thành phố làm việc. Bà nói bà muốn làm một khu vườn nhỏ, trồng hoa trồng rau, nuôi vài con gà. Mỗi sáng dậy pha ấm trà nóng, thắp hương cho bố tôi, rồi ngồi đọc sách cũ.

    Tôi về thăm, thấy mẹ đang học thêu tay, bảo có cô hàng xóm hướng dẫn. Bức đầu tiên là hoa hướng dương. Mẹ bảo: “Loài hoa này không cần gì nhiều, chỉ cần ánh sáng. Dù mùa đông hay hè, nó luôn quay mặt về phía mặt trời.”

    Tôi lặng người. Hóa ra, sau tất cả, mẹ vẫn là người đàn bà kiên cường – sống bằng ánh sáng của chính mình, không trông chờ ai thắp hộ.

    Cuộc đời mỗi người phụ nữ, dù đã đi qua bao nhiêu mùa giông gió, vẫn luôn xứng đáng được yêu thương, được lựa chọn, được mơ – kể cả khi tóc đã bạc, tay đã run. Mẹ tôi, sau hai lần trao trái tim, có thể đã tổn thương, nhưng bà chưa bao giờ là người thua cuộc.

    Vì bà đã dám sống cho mình – dù chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

  • Làng Định Yên, huyện Tân Thành, suốt 10 năm nay không có trai trẻ nào dám ở lại sau 19 tuổi.

    Làng Định Yên, huyện Tân Thành, suốt 10 năm nay không có trai trẻ nào dám ở lại sau 19 tuổi.

    Làng Định Yên, huyện Tân Thành, suốt 10 năm nay không có trai trẻ nào dám ở lại sau 19 tuổi.

    Hễ trai đến tuổi 20 mà cứ ở lại làng là:

    người thì sốt triền miên,

    người đau lưng mỏi gối,

    người vừa khỏe mạnh hôm trước hôm sau nằm bẹp như bị rút sạch sinh khí.

    Bệnh viện khám không ra bệnh.
    Thầy cúng thì bảo:

    “Làng có thứ âm khí đè trai trẻ lại – giống như bị ‘ấy’ vào vong.”

    Vậy nên cả làng hình thành một luật bất thành văn:

    Đủ 19 tuổi là… phải đi làm xa.

    Đi rồi thì khỏe như trâu.
    Còn ở lại… là xác định.

    Năm đó, đến lượt Mạnh – 20 tuổi, thanh niên cao to nhất làng, con nhà ông Bách. Mạnh tính nóng, lại học võ.

    Ngày cả nhà khăn gói chuẩn bị đưa Mạnh lên Hà Nội xin việc, cậu đập bàn:

    “Đi làm gì! Con ở lại! Con không tin cái dớp này!”

    Ông Bách tái mặt:

    “20 năm nhà này chưa thằng nào qua nổi 19 mà ở lại!”

    Mạnh cười khẩy:

    “Toàn tự dọa nhau! Đêm nay con ngủ tại đình làng – nếu có gì thì con chịu!”

    Cả làng xôn xao.

    Ai cũng bảo:

    “Thằng này gan bằng trời.”

    Có người còn nói:

    “Đêm nay mà nó qua được thì cả làng mừng lớn.”

    Thế là tối đó, Mạnh xách cái chiếu, cái đèn pin và bình nước, một mình ngủ ngay giữa đình làng – nơi được bảo là “đầy âm khí nhất”.

    Dân làng kéo đến đứng xa nhìn mà không ai dám bước lại gần.

    Đình làng Định Yên có một cái chuông cổ, 10 năm nay chỉ đánh vào lễ hội – còn lại im lìm.

    23h đêm, trời tối, gió lạnh quẩn quanh.

    Mạnh nằm trong đình, nghịch điện thoại. Nghe mọi người đồn cổ quái, Mạnh cười to:

    “Ma mà gặp tui là ma phải chạy!”

    Vừa nói xong…

    “KENG… keng… keng…”

    Cái chuông trên nóc đình tự động vang lên, thậm chí rung đến mức dây treo phát ra “cót két”.

    Cả làng nghe rõ ràng.

    Hơn 20 người đang đứng ngoài… tá hỏa lùi lại.

    Một bà lão run lẩy bẩy:

    “Không phải gió… 10 năm nay rồi có ai thấy chuông tự kêu đâu…”

    Mạnh đứng bật dậy, soi đèn pin lên chuông:

    “Ai lên đó rung? Xuống đây! Tôi xem là ai!”

    Không ai trả lời.
    Nhưng tiếng chuông đổi nhịp:

    3 tiếng – ngừng – 3 tiếng – ngừng – 1 tiếng.

    Một ông thầy già đứng ngoài bỗng biến sắc:

    “Trời ơi! Đó là nhịp báo… có đời người sắp bị gọi!”

    Không khí nặng như đặc lại.

    Mạnh bắt đầu cảm thấy đèn pin lập bập tắt – sáng bất thường, như có người đang phả hơi lạnh sát mặt.

    Da gà nổi toàn thân, nhưng cậu vẫn gào lớn:

    “Ai? Ra mặt đi!”

    Đáp lại chỉ là tiếng lộc cộc như bàn chân trần đi trên nền gạch cổ.

    Chậm.

    Nặng.

    Đều.

    Mạnh nghĩ ai đó đang phá, liền lao tới. Nhưng vừa chạy đến giữa đình thì:

    Soạt!

    Chiếu nằm chỗ Mạnh ngủ bị quăng văng ra góc đình, dù không ai động vào.

    Mạnh đứng sững.
    Bên ngoài dân làng chửi thề chạy tán loạn, chỉ còn ông Bách, mẹ Mạnh và vài người gan lì đứng lại.

    Lúc đó, một bóng đen dài đến gần 2 mét hiện trên tường ngay sau lưng Mạnh – ai đứng ngoài cũng thấy nhưng Mạnh lại không hề biết.

    Một bà trong làng ngã quỵ:

    “Làng này… không phải ma thường đâu!”

    Điều đáng sợ nhất xảy ra khi kim đồng hồ chỉ đúng 0h.

    Cả đình im lặng như tắt tiếng.

    Rồi Mạnh nghe rõ mồn một một giọng đàn ông khàn khàn ngay sát tai:

    “Đừng… ở… lại…”

    Mạnh xoay người, vung đèn pin – chẳng có ai.

    Giọng ấy lại vang lên, lần này như ngay cạnh gáy:

    “R… ờ… ố… đi…”

    Ông Bách đứng ngoài chỉ thấy con trai mình đứng chết trân, miệng nói nhưng không nghe thấy tiếng.

    Rồi Mạnh hét to bứt tai:

    “Đừng nói nữa! Ai đó câm mồm!”

    Lúc ấy cái chuông đình lại vang lên đúng 7 tiếng – liên tục không ngừng, rồi nổ “choang” một cái như vỡ đôi.

    Dân làng tái mét:

    “7 tiếng… là số tuổi âm của người chết trẻ…”

    Ông thầy già liền cầm bó nhang, thét:

    “Mở cửa đình ngay! Cái thứ trong đình không muốn hại Mạnh… nó đang cảnh báo!”

    Sau đêm đó, làng họp khẩn.

    Ông trưởng làng – người từ đầu chỉ im lặng – cuối cùng thú nhận:

    10 năm trước, khi xây đường mới, máy xúc có đào trúng một ngôi mộ trẻ – khoảng 17, 18 tuổi, không rõ thân phận, chỉ có một cuộn thư than trách viết:

    “Ta chết oan. Mong người biết chuyện chôn lại cho ta.”

    Nhưng vì làm gấp, bên công trình đưa xương ra bờ sông chôn tạm.

    Đêm đó, chuông đình kêu – trai làng ốm hàng loạt.

    Thầy cúng khi ấy bảo:

    “Không yên được đâu. Người này muốn về làng này.”

    Từ đó:

    Trai ở lại làng sẽ bị “rút sức”, mệt mỏi, như bị lôi gọi đi cùng.

    Giờ nhìn lại – tiếng gọi Mạnh nghe thấy đêm qua có lẽ không phải đe dọa… mà là kêu cứu.

    Sáng hôm sau, thầy già dẫn dân làng đi tìm lại ngôi mộ cũ, mang hài cốt về chôn trang trọng trong khu nghĩa địa làng, cúng 3 ngày.

    Điều lạ là:

    Người trai làng đang ốm thì khỏe hẳn.

    Đêm sau đình làng im phăng phắc, chuông không kêu nữa.

    Mạnh hoàn toàn khỏe, chỉ bảo:

    “Tối đó… có ai đó bảo tôi… hãy đưa họ về nhà.”

    Từ đó, trai ở Định Yên không còn phải rời làng năm 19 tuổi nữa.

    Nhưng đến giờ dân vẫn thì thầm:

    “Không phải cái vong muốn hại người – mà chính cả làng đã vô tình bỏ rơi nó suốt 10 năm.”

    Đêm ấy, nhiều người trong làng khẳng định:

    “Bóng cao gần 2 mét trong đình… đứng nhìn Mạnh không phải để bắt… mà để chờ được ‘đón về’.”

  • Con dâu mặc váy ngắn tham dự cuộc họp gia đình khiến cả nhà nóng mắt

    Con dâu mặc váy ngắn tham dự cuộc họp gia đình khiến cả nhà nóng mắt

    Sống trong gia đình 3 thế hệ, tôi cảm thấy mệt mỏi khi làm bất cứ việc gì. Không người này thì người kia ý kiến, đánh giá khiến tôi chỉ muốn ra ngoài ở riêng.

    Tôi bước chân vào nhà chồng khi đang mang bầu 3 tháng. Mặc dù trước đó đã nói rõ với chồng rằng mình không muốn sống chung, nhưng khi “ván đã đóng thuyền”, tôi không còn được quyền yêu cầu nữa. Chồng bảo sẽ ở chung một thời gian, đợi tôi sinh xong sẽ ra ở riêng. Nhưng rồi anh cứ lần lữa mãi, không chịu thực hiện.

    Thời gian mang bầu, tôi ăn mặc khá giản dị. Nhưng sau sinh, lấy lại vóc dáng, tôi bắt đầu phóng khoáng theo lối thời trang ưa thích của mình.

    Là người con gái tự tin và hiện đại lại làm việc trong công ty nhiều nhân viên trẻ trung, tôi thoải mái diện những chiếc váy ngắn đi làm.

    Lần đầu tiên diện chiếc váy ấy, tôi bị bà nội của chồng soi xét. Bà khó chịu ra mặt, bảo tôi “váy của cháu quá ngắn, lần sau cháu không nên ăn mặc như thế. Nhà mình là gia đình gia giáo, ai cũng nghiêm túc, không ăn mặc lố lăng”. Tôi không hiểu tại sao bà nội lại dùng từ “lố lăng”.

    Dù bị nhắc nhở, tôi vẫn không thay đổi phong cách. Hôm thì tôi mặc quần đùi, đi tất, bốt, hôm lại mặc quần bò rách từ trên xuống dưới. Chưa kể, khi thấy tôi mang bộ tóc nhuộm vàng hoe về nhà, mẹ chồng gào lên như thể có chuyện gì nghiêm trọng xảy ra. anhdd.jpg

    Nàng dâu mệt mỏi vì bị nhà chồng soi mói. Ảnh minh họa: FP
    Vài tuần sau, chồng nói bố mẹ chồng muốn họp gia đình về chuyện ăn mặc của tôi. Dù rất bất bình nhưng tôi vẫn ngồi nghe hết câu chuyện. Cuộc họp xoay quanh việc tôi tự do ăn mặc, đầu tóc kiểu cách khó ưa, “thiếu văn hóa” trong khi nhà chồng luôn giữ lễ giáo, gia phong.

    Mẹ chồng nhấn mạnh hàng xóm láng giềng chê con dâu của bà, bàn tán xôn xao cô con dâu móng tay đỏ chót, tóc gẩy sợi xanh tím, không được đứng đắn.

    Mọi người đều dựa vào cách ăn mặc, đầu tóc để đánh giá phẩm hạnh của một con người. Nghe lời phàn nàn, tôi rất bực bội, phản ứng ngay trước mặt bà nội và bố mẹ chồng: “Con xin phép bà, xin phép bố mẹ nhưng đó là phong cách của con.

    Chiếc váy ngắn, mái tóc nhuộm không thể đánh giá phẩm chất của con được. Con ở với gia đình mình bao lâu nay, tính cách thế nào bố mẹ là người hiểu hơn ai hết. Vả lại, chúng con là người trẻ, khác thế hệ của bà, của bố mẹ và của cả mấy bác hàng xóm.

    Con mong mọi người đừng vì những lời gièm pha mà đánh giá con cái trong nhà mình”.

    Bà nội chồng nghiêm giọng nói tôi nên thay đổi cách ăn mặc, phải “kín đáo hơn” để giữ thể diện cho gia đình. Mẹ chồng thì bảo tôi nên từ bỏ mấy thói quen như đi chơi sau 22h, việc đưa trẻ con ra ngoài chơi tối lại càng không nên.

    Tình cảm vợ chồng tôi cũng bị ảnh hưởng. Chồng tôi ban đầu không nói gì, nhưng dần dần anh bắt đầu bóng gió về việc tôi nên “hiểu ý người lớn hơn.” Chúng tôi cãi nhau nhiều lần chỉ vì việc ăn mặc, cách sống.

    Tôi cảm thấy mình bị áp đặt, mọi điều tôi từng tự tin và yêu thích đều sai trái trong mắt gia đình chồng. Tôi thấy mình không còn là chính mình khi phải sống quá nhiều trong khuôn khổ gia đình chồng đặt ra.

    Sức Khỏe Nam Giới
    Nhiều đàn ông ngỡ ngàng: Sung mãn như trai 18 khi dùng món này

    Tìm hiểu thêm

    Câu chuyện của bạn rất đáng để suy ngẫm, đặc biệt là khi nó chạm đến mâu thuẫn giữa truyền thống và hiện đại, giữa những quan điểm sống khác biệt trong một gia đình. Dưới đây là một số cái kết cho câu chuyện này, bạn có thể tham khảo để chọn một cái phù hợp với cảm xúc của mình nhất.

    Tôi quyết định bỏ đi, để lại chiếc váy ngắn như một lời tuyên bố cuối cùng cho sự tự do của mình. Tôi muốn gia đình chồng hiểu rằng, họ không thể kiểm soát cuộc sống của tôi bằng những định kiến. Hai ngày sau, chiếc điện thoại của mẹ chồng đổ chuông, giọng bà gấp gáp, đầy lo lắng: “Con về ngay đi, chồng con có chuyện rồi!”.

    Tôi vội vã về nhà, trong lòng đầy những suy nghĩ miên man. Chồng tôi, một người luôn đứng giữa giằng xé giữa vợ và gia đình, có chuyện gì? Khi bước vào nhà, tôi thấy chồng đang ngồi trên ghế sofa, tay bó bột. Bà nội và bố mẹ chồng đều ở đó, nét mặt căng thẳng. Mẹ chồng tôi đưa điện thoại cho tôi xem một bức ảnh: chồng tôi bị tai nạn xe máy, và người lái xe kia chính là… người hàng xóm đã luôn bàn tán về tôi.

    Họ kể rằng, sau khi tôi bỏ đi, chồng tôi đã đi tìm tôi khắp nơi. Khi đến đoạn đường vắng, anh bị người hàng xóm kia lái xe đâm phải. Người đó khai rằng đã uống rượu và nói những lời khó nghe về tôi, khiến chồng tôi không kiềm chế được mà xông vào. Cuộc ẩu đả khiến cả hai bị thương.

    Đến lúc này, bà nội và bố mẹ chồng mới nhận ra sự thật. Những lời đàm tiếu của hàng xóm, những định kiến mà họ đã áp đặt lên tôi, đã vô tình gây ra tai nạn cho chồng tôi. Mẹ chồng tôi ôm lấy tôi, lần đầu tiên trong đời bà nói: “Mẹ xin lỗi, mẹ đã sai rồi, mẹ không nên nghe những lời người ngoài nói. Con là một người vợ tốt, con về với chồng con nhé, gia đình mình sẽ thay đổi”. Tôi nhìn chồng, anh gật đầu, trong mắt anh là sự chân thành và hối hận.

  • Đi họp lớp gặp lại lớp trưởng từng thích tôi, anh ta bao cả quán, mừng mỗi người 1 triệu,

    Đi họp lớp gặp lại lớp trưởng từng thích tôi, anh ta bao cả quán, mừng mỗi người 1 triệu,

    Ai mở ra cũng thấy đúng một triệu nằm gọn bên trong. Đến lượt tôi, cầm phong bao tự nhiên thấy… dày hơn.

    Tôi vốn không thích họp lớp. Phần vì bận con cái, phần vì sợ cảm giác chênh vênh giữa những cuộc đời rẽ theo hàng chục hướng khác nhau. Nhưng năm nay nhóm bạn cũ họp kỷ niệm tròn hai mươi năm ra trường, lớp trưởng đích thân nhắn tin mời, chồng lại động viên: “Đi cho vui, gặp bạn cũ mà”. Thế là tôi miễn cưỡng đi, lòng vẫn hơi ngại vì lớp trưởng – người từng thích tôi hồi đi học vẫn độc thân.

    Buổi gặp mặt diễn ra ở một quán ăn khá sang. Lớp trưởng bao trọn buổi tiệc, gọi đủ các món đắt nhất. Ai cũng trầm trồ, còn tôi thì hơi chột dạ. Tính tôi vốn bình thường, chẳng mấy mặn mà với chuyện phô trương. Nhưng thấy mọi người vui, tôi cũng hòa vào.

    Đến cuối buổi, lớp trưởng bất ngờ đứng dậy phát phong bao lì xì “kỷ niệm 20 năm”. Ai mở ra cũng thấy đúng một triệu nằm gọn bên trong. Đến lượt tôi, cầm phong bao tự nhiên thấy… dày hơn. Mở ra, thay vì tiền, bên trong là… tấm ảnh chụp tôi hồi cấp ba, đứng cười dưới gốc cây phượng, phía sau có dòng chữ nhỏ anh từng viết ngày xưa: “Thanh xuân của tớ có cậu”.

    Đi họp lớp gặp lại lớp trưởng từng thích tôi, anh ta bao cả quán, mừng mỗi người 1 triệu, riêng tôi nhận phong bao kỳ lạ- Ảnh 1.

    Ảnh minh họa

    Tôi sững người trong vài giây. Không phải xúc động theo kiểu phim Hàn, mà là… hoang mang. Rõ ràng anh ấy chỉ vô tình giữ lại kỷ niệm, nhưng việc đặt riêng vào phong bao như vậy khiến tôi khó xử. Tôi lập tức gập ảnh lại, bỏ vào túi, không dám để ai nhìn thấy.

    Về nhà, tôi đưa phong bao cho chồng và kể lại toàn bộ. Chồng nhìn tôi một lúc lâu, rồi chỉ nói một câu rất nhẹ: “Em thấy sao thì xử lý vậy. Còn anh thì tin em”.

    Câu nói ấy khiến tôi thở phào, nhưng đồng thời cũng khiến tôi tự soi lại mình.

    Hóa ra từ lúc mở phong bao đến lúc về nhà, đầu tôi toàn lẩn quẩn suy nghĩ: Tại sao người ta vẫn giữ ảnh mình? Tại sao lại cho riêng mình thứ khác? Ý đồ gì? Mọi người có nghĩ linh tinh không? Tôi sợ người ta nói… Sợ chồng hiểu lầm… Sợ đủ thứ.

    Nhưng càng nghĩ, tôi càng thấy mình đang “ăn trong bát mà nhìn sang mâm người khác”.

    Lớp trưởng giờ có cuộc sống của anh ấy. Tôi cũng có gia đình, có chồng yêu, con cái ngoan. Một tấm ảnh cũ dù anh giữ vì lý do gì thì cuối cùng vẫn chỉ là… chuyện xưa. Tôi tự nhiên thấy buồn cười vì chính mình.

    Họp lớp suy cho cùng chỉ là nơi để gặp lại bạn cũ, ôn chuyện ngày xưa, hỏi thăm nhau cho vui. Nếu cứ so sánh cuộc sống hiện tại với ánh hào quang hay những kỷ niệm cũ của người khác, hoặc lo lắng quá mức vì những chuyện đã qua thì chẳng khác nào tự phá đi sự bình yên mình đang có.

    Tối đó, tôi lấy tấm ảnh ra, chụp lại, gửi cho lớp trưởng và nhắn: “Kỷ niệm ngày xưa thì đẹp thật, nhưng mình giữ lại làm gì cho rối rắm. Mình bỏ nhé”.

    Anh ta trả lời rất ngắn: “Ừ, tớ hơi tiếc”.

    Tôi xé nhỏ tấm ảnh rồi vứt đi, cảm giác như vừa đóng lại một cánh cửa cũ. Không phải vì nó nguy hiểm, mà vì tôi hiểu rằng cuộc sống hiện tại mới là thứ đáng giữ gìn.

    Họp lớp, dù vui hay buồn, dù ai thành công hay ai lận đận, thì cũng chỉ là dịp gặp lại một phiên bản cũ của chính mình. Đừng để những điều đã qua ảnh hưởng đến người đang nắm tay mình mỗi ngày.

    Cơm nhà mình ngon hay không là do chính mình nấu, chứ không phải do mâm người khác bày. Và tôi mừng vì cuối cùng, tôi đã biết mình nên nhìn vào đâu.