Danh mục: Chưa phân loại

  • Bắt gặp vợ cũ làm lao công sau 17 năm ly hôn, định lấy tiền giúp cô nói 1 tin vui khiến tôi đứng hình

    Bắt gặp vợ cũ làm lao công sau 17 năm ly hôn, định lấy tiền giúp cô nói 1 tin vui khiến tôi đứng hình

    Đã 17 năm kể từ ngày tôi ly hôn và rời khỏi căn nhà cũ với hai bàn tay trắng. Tôi tưởng thời gian đã xóa sạch mọi ký ức, nhưng chỉ một khoảnh khắc gặp lại vợ cũ, tất cả quá khứ bỗng ùa về, sắc nét đến nghẹt thở.

    Hôm đó, tôi đi thị sát tòa nhà văn phòng mới thu mua. Trong bộ vest đặt may, bước ra khỏi chiếc xe hơi sang trọng, tôi mang theo cảm giác quen thuộc của kẻ thành đạt: được đón chào, được cung kính, được ngước nhìn. Ánh sáng phản chiếu trên nền đá cẩm thạch, mùi điều hòa cùng mùi sang trọng khiến tôi một lần nữa thỏa mãn với cái “thành công” mà mình đã dày công xây dựng.

    Thế nhưng, chỉ một cảnh tượng nhỏ bé lại kéo cả thế giới của tôi sụp xuống.

    Khi đi qua hành lang vắng, tôi nhìn thấy một nữ lao công đang đứng kiễng chân lau bụi trên cửa. Vóc dáng gầy guộc trong bộ đồng phục xanh bạc màu, vài sợi tóc bạc dính vào gáy vì mồ hôi… Hình ảnh ấy khiến tim tôi khựng lại. Có thứ gì đó quen thuộc đến mức khiến tôi không thể rời mắt.

    Và rồi cô ấy quay lại. Khoảnh khắc ấy, tôi điếng người vì nhận ra đó là Quyên – vợ cũ của tôi. Ngày đó, Quyên phản đối kịch liệt khi tôi tiếp tục vay nợ để khởi nghiệp sau nhiều lần thất bại. Thậm chí, cô ấy còn dọa rằng nếu tôi kiên quyết làm vậy, cô ấy sẽ ly hôn và đưa con đi, đời này tôi đừng hòng gặp lại con nữa. Dẫu vậy, tôi vẫn dứt khoát chọn sự nghiệp thay vì vợ con.

    Những năm đầu sau ly hôn, tôi vẫn nợ chồng nợ chất, thất bại liên tục nên chẳng còn mặt mũi nào mà tới gặp Quyên và con trai. Tới khi sự nghiệp thành đạt, tôi tìm về thì mẹ con họ đã chuyển đi đâu mất, không liên lạc được cũng chẳng ai có thông tin gì.

    Tôi đứng hình khi thấy vợ cũ sau 17 năm ly hôn. (Ảnh minh họa)

    Thật không ngờ, sau 17 năm, tôi lại gặp lại vợ cũ trong hoàn cảnh này. Lúc đó, tôi đứng chết trân, suýt nữa tôi đã không nhận ra vợ cũ, bởi cuộc sống đã mài mòn cô ấy quá nhiều. Đôi tay thô ráp, gương mặt khắc khổ, dáng vẻ nhỏ bé… tất cả đều nói lên cô ấy đã phải sống khó khăn thế nào. Một cảm giác vừa áy náy vừa tự mãn ngu ngốc trỗi dậy trong tôi, như thể tôi có quyền bù đắp cho cô ấy bằng tiền, như thể tiền có thể thay tôi xin lỗi cho 17 vắng mặt.

    Tôi vội vàng lục ví, rút ra một xấp tiền dày, gần như nhét vào tay cô.

    – Em cầm đi… để phòng lúc cần.

    Tôi nói như bố thí, như ban ơn. Nhưng cô ấy lại rụt tay về, vài tờ tiền rơi xuống nền nhà. Khi cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, ánh mắt cô ấy không còn né tránh mà chỉ có sự bình thản pha chút bi thương.

    – Không cần đâu.

    Khoảnh khắc đó, tôi ngượng đến mức chỉ muốn biến mất. Nhưng cú sốc lớn nhất lại đến từ câu tiếp theo.

    – Thằng Khánh đỗ đại học X rồi.

    Tôi đứng hình, toàn thân tê dại. Con tôi? Đứa mà tôi gần như không nuôi ngày nào, đứa mà tôi tưởng có lẽ đang sống vất vả ở đáy xã hội lại đỗ trường đại học top đầu nước.

    Tôi không thốt nổi lời nào. Những tờ tiền còn lại trong tay rơi xuống theo phản xạ, như thể chúng bỗng trở nên bẩn thỉu trước thành tích của con tôi.

    Tôi không thốt nổi lời nào, những tờ tiền còn lại trong tay rơi xuống theo phản xạ. (Ảnh minh họa)

    Quyên kể, từ nhỏ nó đã biết lo, chưa bao giờ đòi hỏi gì. Không có tiền đi học thêm, nó đứng cả ngày ở hiệu sách đọc ké. Điểm số luôn đứng nhất, làm thêm dạy kèm để tự lo sinh hoạt phí. Tiền học đại học, nó xin vay trợ học và nó bảo sau này nó tự trả được.

    Còn tôi, bố của con nó, đang làm gì? Tôi nhậu nhẹt tiếp khách, đánh golf, hưởng thụ bên người đẹp trẻ tuổi… sống cuộc đời giàu có mà tôi luôn mơ ước, rồi tự huyễn rằng mình không có gì phải áy náy.

    Nhưng sự thật là, tôi chẳng có tư cách gì để tự hào, cũng chẳng có tư cách gì để đứng trước mặt hai mẹ con họ. Khi tôi hỏi liệu tôi có thể gặp nó hay không, vợ cũ chỉ lắc đầu.

    – Nó biết anh, nhưng chưa từng hỏi về anh. Giấy báo nhập học đến, em hỏi có muốn báo anh không. Nó nói: ‘Không cần. Chuyện của con… không liên quan đến ông ấy’.

    Chỉ một câu thôi, nhưng nó đập nát tất cả sự kiêu ngạo mà tôi xây dựng suốt 17 năm. Tôi tưởng mình giàu có, tưởng mình thành công, tưởng chỉ cần tung tiền là có thể giải quyết mọi thứ. Nhưng tôi lại nghèo đến mức chẳng có nổi vị trí trong lòng con trai mình.

    Khi nhìn bóng lưng gầy guộc mà thẳng lưng của Quyên kéo thùng nước lao công rời đi, tôi mới hiểu ra thứ tôi đánh mất không phải một người vợ, cũng không chỉ là một gia đình, mà là quyền được nhìn con lớn lên. Quyền được ở bên cạnh khi nó vấp ngã hay thành công. Quyền được gọi một tiếng “bố” mà không bị bỏ qua như một người xa lạ.

    17 năm tôi đổi lấy tiền bạc, nhưng đánh mất cả thế giới của mình. Và thứ mất đi ấy mãi mãi không thể mua lại bằng tiền.

  • Thông gia nghèo gửi 50 triệu tiền phúng điếu, cả nhà xôn xao bàng hoàng, mở ra thấy bức thư bên trong, đọc mà ch/ế/t l/ặ/n/g

    Thông gia nghèo gửi 50 triệu tiền phúng điếu, cả nhà xôn xao bàng hoàng, mở ra thấy bức thư bên trong, đọc mà ch/ế/t l/ặ/n/g

    Chiếc phong bì phúng điếu chứa số tiền lớn khiến cả gia đình chồng tôi xôn xao, bàn tán. Sau khi biết lý do, mọi người quyết định thực hiện một điều ý nghĩa bằng khoản tiền này.

    Vợ chồng tôi kết hôn được 5 năm, gia cảnh hai bên chênh lệch khá lớn. Tuy nhiên, bố mẹ chồng giàu có đối xử với tôi và gia đình rất tốt, không hề có khoảng cách hay sự phân biệt nào.

    Đặc biệt, mẹ chồng rất thân thiết với mẹ đẻ tôi. Hai bà có cùng sở thích làm việc thiện.

    Mẹ chồng tôi tâm niệm rằng, cho đi không phải để nhận lại và “con người sinh ra với hai bàn tay trắng thì khi mất đi cũng sẽ chẳng mang theo thứ gì”. Bởi thế, bà luôn cố gắng giúp đỡ người khác.

    Nhà tôi chỉ còn 3 mẹ con, bố mất sớm nên cuộc sống cũng khốn khó.

    Tôi lấy chồng trước, còn anh trai vì thương mẹ nên vẫn chưa kết hôn. Mẹ tôi lo ngại cảnh nhà như vậy khiến anh khó lấy vợ nên cố gắng dành dụm rồi vay mượn thêm để sửa lại nhà cho khang trang.

    Biết chuyện, mẹ chồng tôi lập tức gọi điện cho thông gia để được hỗ trợ. Bà ngỏ ý cho mẹ tôi vay 200 triệu đồng. Số tiền này với mẹ tôi là rất lớn, bằng thu nhập 2-3 năm nên mẹ từ chối. Nhưng mẹ chồng tôi không chịu, nói rằng giúp người ngoài nhiều rồi mà đến giờ không giúp được thông gia thì rất áy náy.

    Mẹ chồng tôi động viên mãi, mẹ tôi mới đồng ý nhưng chỉ vay 100 triệu đồng. Số còn lại, vợ chồng tôi chung tay phụ giúp.

    Khi mẹ chồng cho mẹ tôi vay 100 triệu, nghe lời mẹ, chúng tôi không tiết lộ chuyện này với các anh chị em khác trong nhà. Bởi mẹ không muốn có sự so đo, tị nạnh lẫn nhau.

    Nhưng, đau xót thay khi người tốt như mẹ chồng tôi lại phải rời xa cõi tạm sớm. Chỉ sau 2 tháng phát hiện bị ung thư, mẹ chồng qua đời với nhiều dự định còn dở dang.

    Khi biết mẹ bệnh, cả nhà tôi dồn tiền, tìm mọi cách để chữa trị, kéo dài sự sống cho mẹ. Mẹ đẻ tôi cũng vậy, cố gắng gom góp được 50 triệu để trả cho thông gia đi điều trị.

    Còn 50 triệu, mẹ sắp xếp trả nốt nhưng chưa kịp đưa thì mẹ chồng tôi đã từ giã cõi đời. W-phong bì phúng điếu.jpgThông gia nghèo gửi 50 triệu phúng điếu, cả nhà chồng xôn xao, sau đó quyết định mang khoản tiền đó đi xây nhà tình thương, giúp người nghèo khó. Ảnh minh họa
    Hôm đám tang, ngoài 1 triệu phúng viếng, mẹ tôi để thêm 50 triệu còn nợ vào phong bì, đứng thắp hương hồi lâu rồi bật khóc. Tôi biết mẹ rất đau xót trước sự ra đi của thông gia bởi hai người thân thiết như tri kỷ.

    Buổi tối, sau khi lo đám cho mẹ xong xuôi, anh em nhà chồng tôi tụ họp bóc phong bì phúng viếng để chi trả tiền tang lễ. Khi mở đến phong bì của mẹ tôi, mọi người xôn xao vì số tiền lớn bên trong.

    Anh cả kinh ngạc quay sang hỏi vợ chồng tôi: “Sao bà thông gia phúng viếng nhiều tiền thế? Liệu có nhầm lẫn gì không?”.

    Lúc đó, chồng tôi mới giải thích chuyện mẹ chồng từng cho thông gia mượn một khoản để sửa nhà.

    “Khi cho vay, mẹ nói với em là sẽ không lấy lại khoản tiền này vì muốn giúp đỡ thông gia.

    Nhưng nay mẹ ra đi, mẹ vợ em muốn làm tròn trách nhiệm và bày tỏ sự biết ơn nên phúng viếng cả số tiền nợ còn lại, chia buồn cùng gia đình mình”, chồng tôi nói.

    Các anh chị em nghe xong bảo, nếu mẹ tôi còn khó khăn, vợ chồng tôi cứ gửi lại mẹ tiền phúng điếu. Gia đình chỉ xin nhận tấm lòng.

    Tôi rất xúc động vì điều đó nhưng vợ chồng tôi có thể lo cho mẹ nên gợi ý mang số tiền này đi ủng hộ các gia đình có hoàn cảnh khó khăn, giống như điều mẹ chồng vẫn từng làm trước đây.

    Trao đổi một hồi lâu, các anh chị chồng tôi thống nhất sẽ dùng toàn bộ tiền phúng viếng mẹ chồng để giúp đỡ người nghèo khó.

    Riêng 50 triệu tiền phúng viếng của mẹ tôi, mọi người “chốt” sẽ dùng để hỗ trợ một người hàng xóm bằng việc xây nhà tình thương. Mọi người mong muốn thực hiện nguyện ước của mẹ, để tấm lòng và tiếng thơm về mẹ sẽ còn hiện hữu mãi nơi đây.

  • Tác giả ca khúc Sông quê qua đ;ời

    Tác giả ca khúc Sông quê qua đ;ời

    Nhạc sĩ Đinh Trầm Ca qua đời lúc 9h58 sáng 1/12, sau thời gian điều trị bệnh nặng, hưởng thọ 83 tuổi.

    Xác nhận với PV Báo Điện tử VTC News, con trai nhạc sĩ Đinh Trầm Ca cho biết, ông trút hơi thở cuối cùng trong vòng tay của người thân lúc 9h58 ngày 1/12 tại riêng ở Vĩnh Điện, thành phố Đà Nẵng, hưởng thọ 83 tuổi.

    Tang lễ của nhạc sĩ Đinh Trầm Ca sẽ được gia đình tổ chức tại nhà riêng ở khối phố 5, phường Điện Nam. Lễ nhập quan được cử hành lúc 21h ngày 1/12. Lễ viếng bắt đầu từ 22h30 cùng ngày. Sau đó vào ngày 4/12 ông sẽ được đưa đi an táng tại nghĩa trang gia tộc phường Điện Bàn Đông, thành phố Đà Nẵng.

    Tác giả ca khúc Sông quê qua đời- Ảnh 1.

    Nhạc sĩ Đinh Trầm Ca qua đời.

    Nhạc sĩ Đinh Trầm Ca tên thật là Mạc Phụ, sinh năm 1943 tại Vĩnh Điện, Quảng Nam, nay là phường Vĩnh Điện thuộc thành phố Đà Nẵng.

    Ông là nhạc sĩ, nhà thơ và nhà giáo nổi tiếng. Trước năm 1975, ông xuất hiện trên văn đàn miền Nam với tập thơ Mắt đêm (1969). Song song đó, ông đi dạy ngữ văn cho đến năm 1975.

    Nhắc đến Đinh Trầm Ca là nhắc đến một trong những nhạc sĩ có giọng điệu rất riêng: mộc mạc, xao xuyến, giàu chất tự sự. Âm nhạc của ông mang hơi thở của sông nước miền Trung, của những nỗi đau đáu về phận người, của tình quê đằm sâu như tiếng vọng từ ký ức.

    Dù cuộc sống trải qua nhiều biến động, nhạc sĩ Đinh Trầm Ca vẫn miệt mài sáng tác với hơn 100 ca khúc. Hai tác phẩm được công chúng biết đến nhiều nhất là Ru con tình cũ và Sông quê .

    Trong đó, ca khúc Sông quê tạo nên dấu ấn đậm nét nhất trong kho tàng nhạc phẩm của ông. Giai điệu mộc mạc hòa cùng âm hưởng dân ca và giọng kể đầy hoài niệm khiến bài hát trở thành một miền ký ức chung.

    Sau khi ra mắt, bài hát được công chúng hưởng ứng nồng nhiệt, đông đảo ca sĩ nhiều thế hệ thu âm. Đến nay, Sông quê vẫn là bản hit được nhiều giọng ca bolero nổi tiếng hát lại.

    Đầu thập niên 90 của thế kỷ trước, nhạc sĩ Đinh Trầm Ca cộng tác biên tập cho hãng băng đĩa Sài Gòn Audio. Ông là một trong những người tiên phong thực hiện những video ca nhạc để bán ra thị trường.

    Những năm cuối đời, nhạc sĩ Đinh Trầm Ca  trở về sống tại quê nhà Quảng Nam. Ông mở một quán nhỏ mang tên Thạch Trúc Viên – nơi bạn bè văn nghệ tìm đến trò chuyện.

    Nguồn: https://kenh14.vn/tac-gia-ca-khuc-song-que-qua-doi-215251201165851502.chn

  • Thông báo khẩn liên quan đến thường trú, tạm trú của tất cả người dân cả nước từ ngày 15/12

    Thông báo khẩn liên quan đến thường trú, tạm trú của tất cả người dân cả nước từ ngày 15/12

    Chính phủ đã ban hành Nghị định số 282/2025/NĐ-CP quy định về xử phạt vi phạm hành chính trong lĩnh vực an ninh, trật tự, an toàn xã hội; phòng, chống tệ nạn xã hội và phòng, chống bạo lực gia đình. Một trong những nội dung đáng chú ý của Nghị định là quy định mức xử phạt đối với các hành vi vi phạm về đăng ký và quản lý cư trú – lĩnh vực trực tiếp liên quan đến công tác quản lý dân cư và an ninh cơ sở.

    Theo đó, người dân sẽ bị phạt cảnh cáo hoặc phạt tiền từ 500 nghìn đến 1 triệu đồng nếu vi phạm một trong những quy định về cư trú. Thứ nhất, Nghị định xử phạt đối với hành vi không thực hiện đúng quy định pháp luật về đăng ký thường trú, tạm trú; xóa đăng ký thường trú, tạm trú; tách hộ; điều chỉnh thông tin cư trú trong Cơ sở dữ liệu cư trú; hoặc khai báo thông tin cư trú không đúng quy định.

    Đây là nhóm hành vi phổ biến trong thực tế khi nhiều người dân còn chậm trễ, thiếu cập nhật hoặc khai báo thiếu chính xác thông tin cư trú.

    Thứ hai, Nghị định quy định xử phạt đối với hành vi không thực hiện thông báo lưu trú hoặc khai báo tạm vắng đúng quy định. Việc duy trì thông tin cư trú rõ ràng và đầy đủ không chỉ phục vụ quản lý nhà nước mà còn hỗ trợ công tác bảo đảm an ninh trật tự tại địa phương.

    Thứ ba, người dân cũng sẽ bị xử phạt nếu không xuất trình giấy tờ liên quan đến cư trú hoặc không cung cấp thông tin cư trú trên ứng dụng định danh quốc gia khi có yêu cầu của cơ quan có thẩm quyền. Quy định này phù hợp với xu hướng số hóa quản lý dân cư, khuyến khích người dân sử dụng ứng dụng định danh quốc gia trong các giao dịch và kiểm tra hành chính.

    Nghị định số 282/2025/NĐ-CP sẽ chính thức có hiệu lực từ ngày 15/12/2025, tạo hành lang pháp lý chặt chẽ hơn trong công tác quản lý cư trú, góp phần nâng cao hiệu quả quản lý dân cư trong bối cảnh chuyển đổi số quốc gia ngày càng mạnh mẽ.

  • Bố và con gái đi du lịch biển cuối tuần nhưng không bao giờ trở về – Sau 10 năm, vợ ông mới biết lý do

    Bố và con gái đi du lịch biển cuối tuần nhưng không bao giờ trở về – Sau 10 năm, vợ ông mới biết lý do

    “Cuối tuần ấy, người chồng và cô con gái nhỏ đã bước lên chuyến xe ra biển – rồi từ đó, họ không bao giờ trở lại. Suốt 10 năm sau, người vợ mới biết lý do thật sự phía sau sự biến mất ấy.”

    Câu chuyện bắt đầu vào một sáng thứ bảy tháng 6 đầy nắng. Làng quê ven sông rộn ràng với tiếng gà gáy, tiếng trẻ con gọi nhau ra đồng bắt cào cào. Ngôi nhà nhỏ của ông Minh và bà Hạnh cũng rộn ràng không kém. Ông Minh, vốn là một người đàn ông điềm đạm, ít nói, hôm ấy lại đặc biệt vui vẻ. Ông chuẩn bị hành lý cho chuyến đi biển cùng cô con gái 8 tuổi tên Thảo.

    “Em ở nhà nghỉ ngơi nhé, anh đưa con đi biển hai ngày, để nó được ngắm sóng, nghịch cát. Về chắc nó sẽ kể cho em nghe cả tuần không hết chuyện.” – Ông Minh cười hiền, vuốt tóc vợ.

    Bà Hạnh nhìn chồng và con gái ríu rít chuẩn bị mà lòng cũng rộn ràng. Bà vốn ít có dịp đi xa vì còn bận buôn bán ở chợ, nên lần này cũng đành ở nhà. Thảo ôm chầm lấy mẹ trước khi đi:
    “Con sẽ nhặt thật nhiều vỏ sò cho mẹ nhé!”

    Chiếc xe khách lăn bánh rời khỏi bến, mang theo tiếng cười con trẻ. Bà Hạnh đứng nhìn theo đến khi chỉ còn bụi đường mờ mịt. Trong lòng bà, chỉ nghĩ đơn giản đây là một chuyến đi ngắn ngủi – nào ngờ đó lại là lần cuối cùng bà được thấy chồng và con gái.

    Buổi chiều chủ nhật, trời đổ mưa rào. Cả đêm ấy, bà Hạnh ngồi ở hiên, chờ tiếng gọi cửa, chờ dáng hai cha con trở về. Nhưng đến sáng thứ hai, căn nhà vẫn trống vắng. Bà đi ra bến xe, hỏi từng chuyến. Người ta bảo có thấy ông Minh và bé Thảo hôm trước, nhưng sau đó chẳng ai còn gặp lại.

    Tin tức dần lan khắp làng. Người ta bàn tán: nào là ông Minh đưa con bỏ trốn, nào là có chuyện chẳng lành xảy ra trên đường. Công an địa phương cũng vào cuộc, tìm kiếm dọc tuyến xe, dò hỏi các bãi biển quanh vùng. Nhưng tuyệt nhiên không có dấu vết. Không tai nạn, không hành lý thất lạc, không nhân chứng nào nhớ rõ sau khoảnh khắc họ đặt chân xuống bãi biển.

    Bà Hạnh rơi vào vòng xoáy của những ngày dài bất tận. Buổi sáng, bà vẫn dậy nhóm bếp như có chồng con chuẩn bị đi học, đi làm. Buổi tối, bà trải chiếu nằm nghe từng tiếng gió rít ngoài sân, tim nghẹn lại bởi câu hỏi: “Họ ở đâu? Sao không về?”

    Mỗi lần nghe tiếng dép trẻ con ngoài ngõ, bà chạy ùa ra tưởng chừng Thảo về. Nhưng chỉ là lũ trẻ hàng xóm. Có khi bà đứng giữa chợ, thấy bóng lưng người đàn ông nào đó hao hao dáng ông Minh, lại lật đật đuổi theo, rồi lặng lẽ quay về khi nhận ra mình nhầm.

    Thời gian trôi, nỗi đau không hề vơi. Bà Hạnh trở thành người đàn bà lặng lẽ nhất xóm. Người ta thương cảm, có kẻ xì xào: “Chắc ông ấy bỏ đi với ai rồi, đem cả con theo.” Nhưng bà chưa bao giờ tin. Trong lòng bà, ông Minh không phải kiểu người bỏ vợ bỏ con. Ông thương bà, thương Thảo – điều đó ai cũng biết. Vậy thì, chuyện gì đã thực sự xảy ra?

    Mười năm – một quãng thời gian dài đủ để làm phai mờ nhiều ký ức. Nhưng với bà Hạnh, hình ảnh hai cha con vẫn nguyên vẹn như hôm nào. Cho đến một ngày định mệnh, một mảnh ghép sự thật bất ngờ xuất hiện, hé mở bí mật bị chôn giấu suốt hơn một thập kỷ.

    Mười năm – con số đủ dài để biến một đứa trẻ 8 tuổi thành thiếu nữ đôi mươi, và đủ dài để biến một người vợ chờ chồng thành góa phụ thầm lặng trong mắt xóm giềng.

    Trong ngôi nhà cũ kỹ, bà Hạnh vẫn sống một mình. Gánh hàng ngoài chợ đã không còn đông khách như trước, nhưng bà vẫn giữ thói quen thức dậy sớm, dọn dẹp gian bếp, như thể một ngày nào đó, ông Minh và Thảo sẽ trở về dùng bữa sáng cùng bà. Hàng xóm thương tình thường sang trò chuyện, rủ bà đi lễ chùa, đi họp hội phụ nữ, nhưng bà chỉ mỉm cười lắc đầu.

    Đến một ngày tháng 10, khi lá bàng ngoài ngõ rụng đầy, một bức thư bất ngờ được gửi đến tận tay bà. Phong bì đã cũ, nét chữ nguệch ngoạc, có chỗ nhòe đi vì nước. Trên góc trái, chỉ ghi vỏn vẹn: “Từ một người quen cũ”.

    Bà Hạnh run run mở thư. Những dòng chữ đầu tiên khiến bà ngồi sụp xuống:

    “Nếu chị là vợ anh Minh, thì hãy tha lỗi cho tôi vì giữ im lặng suốt bấy lâu. Tôi là tài xế taxi năm đó. Chính tôi là người đã chở anh ấy và bé gái khỏi bãi biển hôm cuối tuần định mệnh. Nhưng chuyến đi đó không phải để du lịch, mà là để trốn chạy.”

    Mỗi chữ như nhát dao xoáy vào tim. Bà Hạnh đọc đi đọc lại lá thư đến mười lần. Người viết kể rằng, hôm ấy ông Minh đã thuê xe đi gấp từ bãi biển đến một bệnh viện lớn ở thành phố khác. Ông ôm chặt bé Thảo đang ngủ say trên tay, ánh mắt lo âu khôn tả. Khi tài xế hỏi, ông chỉ trả lời lấp lửng: “Con bé cần được chữa trị. Nhưng tôi không muốn ai biết.”

    Lá thư còn nhắc đến một người phụ nữ lạ đã chờ sẵn ở bệnh viện, nhận hai cha con và biến mất sau đó. Người tài xế không biết bà ta là ai, nhưng khẳng định đó không phải vụ bắt cóc – vì ánh mắt ông Minh đầy sự tin tưởng khi trao con gái cho bà ta.

    Bà Hạnh ngồi thẫn thờ hàng giờ, lòng ngập tràn hỗn loạn. Hóa ra suốt 10 năm qua, bà sống trong sự chờ đợi mòn mỏi, trong khi chồng và con gái có thể đã ở đâu đó, chỉ là bà không hề được biết lý do.

    Đêm đó, lần đầu tiên sau nhiều năm, bà thắp nhang khấn trước bàn thờ. Giọt nước mắt lăn dài:
    “Ông ơi, nếu còn trên cõi đời, sao ông không về? Nếu ông đi vì con, thì hãy để tôi được biết. Tôi chịu đựng được tất cả, miễn sao con bé được an toàn…”

    Tin tức về bức thư lan ra, khiến làng xóm bàn tán xôn xao một lần nữa. Người thì cho rằng có thể ông Minh vướng nợ nần, phải bỏ trốn. Người lại bảo có thể Thảo bị bệnh hiểm nghèo, ông giấu vợ để tìm cách chữa trị. Mỗi giả thuyết đều như ngọn gió thổi thêm tro tàn vào trái tim vốn đã héo úa của bà Hạnh.

    Không dừng lại ở đó, chỉ vài ngày sau, một cú điện thoại lạ gọi đến. Đầu dây bên kia là giọng nữ trầm ấm:
    “Có phải bà là mẹ của Thảo? Tôi… tôi có chuyện cần nói. Nhưng xin bà chuẩn bị tinh thần, bởi sự thật không dễ nghe đâu.”

    Tim bà Hạnh thắt lại. Hơn mười năm qua, chưa một lần bà được nghe đến tên con gái từ một người lạ. Giờ đây, nó lại vang lên, khiến bà nghẹn ngào.

    Người phụ nữ hẹn gặp bà ở một quán cà phê nơi thành phố. Bà Hạnh lên xe khách, ôm chặt bức thư trong tay, vừa hy vọng vừa sợ hãi. Cả chặng đường, bà chỉ nghĩ đến một điều: liệu con gái mình còn sống?

    Khi bước vào quán, bà thấy một người phụ nữ trung niên, dáng vẻ đoan trang nhưng đôi mắt chất chứa nhiều điều khó nói. Trên bàn, ngoài ly cà phê, còn có một tập hồ sơ dày cộp. Người ấy ngước nhìn bà, nhẹ giọng:

    “Xin lỗi, đã để bà chờ suốt 10 năm. Tôi là bác sĩ, người đã từng chữa trị cho bé Thảo.”

    Người phụ nữ ngồi trước mặt bà Hạnh chính là bác sĩ Lan – người năm xưa đã trực tiếp điều trị cho bé Thảo. Giọng bà trầm buồn:

    “Hôm ấy, khi chồng bà đưa con đến bệnh viện, Thảo đang trong tình trạng rất nguy kịch. Bé mắc một căn bệnh di truyền hiếm gặp về máu, nếu không ghép tủy kịp thời thì khó qua khỏi. Anh Minh biết rõ nhưng ông không dám nói với bà, sợ bà suy sụp. Ông đã tìm tôi, cầu xin tôi giữ bí mật.”

    Bà Hạnh run lên, tim như có ai bóp nghẹt. Suốt mười năm qua, bà trách móc, nghi ngờ, oán hận, nhưng chưa từng nghĩ đến việc con gái mình đã từng chiến đấu với một căn bệnh như thế.

    Bác sĩ Lan tiếp tục:
    “Thật may mắn, lúc đó bệnh viện có một chương trình hợp tác quốc tế, tìm được người hiến tủy phù hợp ở nước ngoài. Nhưng để kịp thời gian, bé phải sang đó ngay lập tức. Vấn đề là chi phí điều trị rất lớn. Anh Minh đã quyết định đi cùng con, làm đủ mọi việc để trang trải – kể cả lao động nặng nhọc, làm thuê ở xứ người.”

    Bà Hạnh lặng người, hai bàn tay ôm chặt nhau. Hóa ra, chồng bà không hề bỏ đi. Ông đã âm thầm hy sinh, mang cả con gái theo để giữ hy vọng sống cho con.

    Bác sĩ Lan đặt tập hồ sơ trước mặt bà. Trong đó là giấy tờ y tế, bản sao hồ sơ bệnh án, và cả những bức ảnh chụp bé Thảo trong quá trình điều trị. Một cô bé gầy gò, nằm giữa phòng bệnh trắng toát, nhưng đôi mắt sáng lạ thường. Ảnh cuối cùng là một thiếu nữ khoảng đôi mươi, mặc áo tốt nghiệp, nở nụ cười rạng rỡ – giống hệt nụ cười của ông Minh ngày nào.

    “Thảo đã qua khỏi. Nó giờ đang ở nước ngoài, học đại học và làm thêm. Nó khỏe mạnh, xinh đẹp. Còn anh Minh…” – giọng bác sĩ nghẹn lại – “…ông ấy đã không qua khỏi sau một tai nạn lao động cách đây ba năm. Nhưng trước khi mất, ông dặn tôi rằng, đến khi Thảo đủ trưởng thành, tôi phải báo cho bà sự thật. Ông không muốn bà phải chờ đợi trong mỏi mòn nữa, cũng không muốn bà trách lầm ông.”

    Nước mắt bà Hạnh rơi như mưa. Cả cơ thể bà run lên, vừa đau đớn, vừa nhẹ nhõm. Người chồng mà bà từng nghĩ có thể đã phản bội – hóa ra lại là người đàn ông đã dành cả mạng sống để bảo vệ con. Còn Thảo – đứa con gái bé bỏng ngày nào – giờ đây vẫn đang tồn tại, vẫn thở, vẫn sống mạnh mẽ ở một nơi nào đó.

    Đúng lúc ấy, bác sĩ Lan đưa cho bà một phong bì nhỏ. Trong đó là bức thư tay của ông Minh, viết bằng nét chữ quen thuộc:

    “Hạnh à, tha cho anh vì đã giấu em. Anh biết, nếu nói ra, em sẽ không để anh đi. Nhưng anh không thể để con mất cơ hội sống. Nếu sau này con bình an, anh tin sẽ có ngày hai mẹ con đoàn tụ. Anh xin lỗi vì không thể đi cùng em hết cuộc đời, nhưng anh luôn ở bên em, ở trong Thảo. Đừng khóc nhiều, vì con cần thấy mẹ mạnh mẽ. Anh thương em.”

    Đêm hôm ấy, bà Hạnh ngồi trong căn nhà nhỏ, lần đầu tiên sau 10 năm, bà mỉm cười trong nước mắt. Trên bàn thờ, bà thắp cho chồng một nén hương, khẽ thì thầm:
    “Ông ơi, tôi đã hiểu rồi. Cảm ơn ông… vì tất cả.”

    Và ở nơi xa xôi, cô gái trẻ tên Thảo cũng đang viết email gửi về:

    “Mẹ à, con nhớ mẹ nhiều lắm. Con mong ngày được trở về, ôm mẹ thật chặt. Mẹ hãy chờ con nhé – lần này, con chắc chắn sẽ trở về.”

    Chuyến đi biển năm ấy đã trở thành cuộc chia ly không hẹn trước. Nhưng sau mười năm đầy nước mắt, cuối cùng sự thật cũng sáng tỏ: tình yêu của người cha chưa bao giờ mất đi, chỉ hóa thành hy sinh thầm lặng để đổi lấy sự sống cho con.

    Giỏ quà tặng

    “Truyện là hư cấu, mọi sự trùng hợp với đời thực chỉ là ngẫu nhiên.”

  • Cô dâu ch:ửa trước mẹ chồng không cho vào cửa trước mà bắt tr:èo tường vào nhà

    Cô dâu ch:ửa trước mẹ chồng không cho vào cửa trước mà bắt tr:èo tường vào nhà

    Ngày cưới của Hạnh, cả làng ai cũng xì xào. Người thì bảo “Con bé may, bụng to mà vẫn được cưới”, người lại thì thầm “Nhà trai chỉ làm cho có lệ thôi”. Hạnh im lặng, tay khẽ đặt lên bụng mình — nơi đứa con nhỏ đang lớn lên từng ngày. Cô chỉ mong mọi chuyện qua đi êm đẹp, miễn sao đứa con có cha, có danh phận.

    Sáng hôm ấy, đoàn nhà trai rước dâu đến. Tiếng kèn, tiếng trống vang rộn rã cả ngõ.

    Hạnh nắm chặt tay bố — ông Lâm, người đàn ông đã tóc bạc nửa đầu vì thương con — rồi bước ra. Nhưng khi vừa tới cổng nhà trai, mẹ chồng tương lai – bà Hà – đứng chắn ngay trước cửa, mặt lạnh tanh.1

    “Dừng lại! Con dâu chửa trước thì không được vào cửa chính. Nhà tôi xưa nay giữ gia phong, không thể để chuyện xấu hổ này diễn ra trước bàn thờ tổ tiên. Muốn vào thì trèo qua tường bên hông kia!”
    Cả đoàn rước dâu chết lặng.

    Hạnh sững sờ, tưởng như mình nghe nhầm.

    Cô quay sang nhìn chồng – người mà cô đã tin tưởng, người từng hứa “Dù có chuyện gì, anh cũng sẽ bảo vệ em”.

    Nhưng anh cúi gằm mặt, im lặng. Không một lời phản đối. Không một bước tiến lại gần.

    Bà Hà vẫn tiếp tục nói, giọng đầy khinh miệt: “Nhà các người nghèo, lại còn để con gái mang bầu trước cưới, đúng là không biết dạy con. Chẳng trách phải cưới gấp, không thì xấu hổ với thiên hạ.”

    Ông Lâm nắm chặt tay, những đường gân trên mu bàn tay nổi lên. Ông cố kìm nén, quay sang con gái: “Thôi con, chịu nhục một chút, rồi mọi chuyện sẽ qua…”

    Nhưng khi nhìn thấy đứa con gái run rẩy, một tay ôm bụng, một tay vịn chiếc thang tre chòng chành được đặt vào bức tường cao chừng hơn 2m, đôi mắt rớm lệ mà vẫn gượng cười, trái tim người cha như vỡ vụn…

    Ông bước lên, giữ chặt tay con gái lại, giọng khàn đặc mà dõng dạc: “Con gái tôi không việc gì phải trèo tường! Nếu nhà bà không đón dâu đàng hoàng bằng cửa chính, thì coi như không có đám cưới nào hết! Nhà tôi nghèo thật, nhưng không nghèo nhân cách. Con gái tôi chẳng làm gì sai để phải bò qua tường như kẻ trộm! Trong chuyện này không phải chỉ con tôi là người có lỗi, không có con trai bà thì làm sao con gái tôi chửa trước được? Còn bà, bà có thể giữ ‘gia phong’ của nhà bà, nhưng xin lỗi — tôi giữ danh dự cho con tôi!”.

    Không khí im phăng phắc. Bà Hà đứng chết lặng, mặt đỏ bừng quát lớn: “Ối dào, bụng ễnh ra lại còn làm cao à? Mà đã chắc là con cháu nhà này chưa, cái loại con gái dễ dãi như thế thì tốt đẹp gì. Nhà tôi rước cho là may lắm rồi, giờ thích mang tiếng là chửa hoang thì cứ việc…..”..

    Chú rể chỉ cúi đầu, không dám nhìn ai.

    Ông Lâm nắm tay con gái quay người bước đi, giọng trầm mà chắc: “Thôi con, về. Nhà mình còn, cha mẹ còn — chẳng cần phải gả vào nhà không có tình người như thế.”

    Đoàn nhà gái lặng lẽ quay xe. Phía sau, những lời xì xào im bặt, chỉ còn tiếng khóc nức nở của Hạnh và tiếng bước chân kiên định của người cha dắt con rời khỏi nơi đáng lẽ phải là khởi đầu của hạnh phúc.

    Ba tháng sau, Hạnh sinh con. Bố cô ở bên chăm sóc từng miếng ăn, giấc ngủ. Ngày đầy tháng, ông bế cháu ra hiên, vuốt tóc con gái rồi nói: “Đừng sợ mất ai, con à. Người đàn ông không đủ bản lĩnh để bảo vệ vợ mình — thì dù có cưới, cũng chẳng còn là bến đỗ.”

    Bỗng đâu có tiếng xe cộ rồi tiếng người ngoài cổng, ông Lâm vội vàng ra xem là ai thì hóa ra là thông gia hụt. Bà ta mặt vẫn giữ thái độ kẻ trên, vênh lên:

    “Ông ra đây rồi thì tôi khỏi phải vào nhà, tôi nghe nói con Hạnh sinh con trai rồi, giống thằng Hoàng nhà tôi lắm. Tôi cho nhà ông cơ hội cuối, đi xét nghiệm ADN nếu đúng là cháu nhà tôi thì tôi đón về”.

    “Thôi khỏi, bà có mang cả tráp vàng đến thì nhà tôi cũng chẳng cho đón con đón cháu tôi đâu. Tôi nghe nói thằng con bà mới bị tai nạn hôm qua giờ đang thập tử nhất sinh ở viện hả? Quả báo đấy, bà về cầu trời khấn phật cho con bà giữ được mạng đi, chứ không bao giờ bà có cơ hội đón con đón cháu tôi về nữa đâu”.

    Nói rồi ông Lâm đóng chặt cửa đi vào trong nhà, ông chẳng nói gì với con gái cả, coi như không có chuyện gì xảy ra hết….

  • Đi ăn đám cưới bạn, cả nhóm thống nhất mừng cưới theo mức chung là 500.000/ người nhưng sau khi nhìn thấy mâm cỗ nhà gái chuẩn bị vài người vội đổi phong bì

    Đi ăn đám cưới bạn, cả nhóm thống nhất mừng cưới theo mức chung là 500.000/ người nhưng sau khi nhìn thấy mâm cỗ nhà gái chuẩn bị vài người vội đổi phong bì

    Hôm đó, nhóm 6 người chúng tôi đi ăn cưới con bạn học cũ — con Thảo, đứa từng nghèo nhất lớp.
    Từ hồi học xong, nó ít liên lạc, ai cũng tưởng đời nó lận đận, nên khi nghe tin cưới, cả nhóm bàn nhau:

    “Mừng cho nó 500k/người là hợp lý, vừa có tâm vừa không phô trương.”

    Thế mà vừa đến nơi, nhìn mâm cỗ nhà gái, đứa nào cũng trố mắt.
    Chỉ có vài món đơn giản: gà luộc, đậu sốt, dưa góp, canh mướp, tráng miệng thì… đúng 1 quả chuối.

    Thằng Tuấn bĩu môi:

    “Trời ơi, cưới gì mà như giỗ thế này, 500k phí quá!”

    Cả nhóm ngồi xì xầm, cuối cùng mấy đứa rủ nhau ra xe “đổi phong bì” — lén rút bớt tiền còn 300k, bảo nhau:

    “Chắc nó chẳng kiểm phong bì đâu, miễn có mặt là quý rồi.”

    Cả buổi tiệc, Thảo vẫn tươi cười, đi từng bàn rót rượu, cảm ơn rối rít.
    Ai ngờ…

    tối hôm đó, cả nhóm đều nhận được tin nhắn chung trong group Messenger cũ — do chính Thảo gửi.

    “Cảm ơn các bạn đã đến dự cưới mình. Mâm cỗ hôm nay có thể đơn sơ, vì số tiền mình dành để làm tiệc, mình dùng trả viện phí cho mẹ — bà vừa qua cơn nguy kịch sau đợt chạy thận tuần trước. Mình chỉ sợ không kịp chờ ngày cưới.


    Nhưng nhìn thấy các bạn, mình vui lắm, thật lòng cảm ơn.”

    Không ai nói thêm được lời nào.
    Thằng Tuấn lặng lẽ gỡ phong bì rỗng ra khỏi túi, còn con My — đứa hăng nhất vụ “đổi tiền” — nghẹn giọng:

    “Lẽ ra… mình nên mừng nhiều hơn mới phải.”

    Ngày hôm sau, cả nhóm nhắn lại xin lỗi Thảo, nhưng cô chỉ trả lời vỏn vẹn một câu:

    “Không sao đâu, mình vui vì các bạn vẫn đến. Tiền thì không quan trọng… tình bạn mới là thứ mình quý.”

    Từ hôm đó, không ai trong nhóm còn dám chê bai đám cưới nào nữa.
    Vì đôi khi, một mâm cỗ giản dị lại chứa cả tấm lòng và nước mắt của người ta.

  • Đám t ang cha chưa được 3 hôm, tôi s ốc nặng khi chị gái đòi 700 triệu đồng

    Đám t ang cha chưa được 3 hôm, tôi s ốc nặng khi chị gái đòi 700 triệu đồng

    Đến khi người cha già rời bỏ chị em tôi, tôi mới hiểu, tình cảm hóa ra cũng quy ra được những con số.

    Mẹ mất lúc tôi mới lên 10, để lại 3 cha con lủi thủi trong căn nhà nhỏ giữa làng. Chị tôi hơn tôi 6 tuổi, lấy chồng ở thành phố. Từ ngày đi, chị thỉnh thoảng mới về, khi thì dịp Tết, khi thì giỗ mẹ.

    Mỗi lần về, chị nói nhiều về chuyện chồng con, chuyện học phí, giá gạo rồi lại vội vàng đi. Bóng chị khuất sau ngõ luôn để lại cho tôi cảm giác xa xăm.

    Những năm cha còn khỏe, ông vẫn tự tay trồng hàng cau, vá mái ngói, quét sân. Tôi đi làm công ty, chiều về nấu cơm, hai cha con ngồi ăn bên nhau. Có những bữa, ông chỉ ăn nửa chén cơm rồi bảo no. Tôi biết ông no vì nhìn thấy tôi, chứ có gì ngon đâu.

    Vợ chồng tôi xây lại căn nhà trên nền cũ, hơn trăm mét vuông, tường vôi mới trắng. Không sang trọng gì, nhưng đủ ấm. Tôi muốn cha sống nốt những năm cuối đời trong chỗ tử tế, không phải né dột mỗi khi mưa xuống.

    Chị có về, nhìn quanh rồi nói: “Chú khá đấy, xây được cái nhà khang trang”. Tôi cười, bảo nhờ phúc cha mẹ, chị không nói gì thêm. Hồi cưới, bố đã gom góp vay ngược xoay xuôi, cho chị hơn 100 triệu đồng. Hồi ấy, tôi nghĩ như thế cũng phải đạo.

    Rồi cha yếu dần, mắt mờ, chân run. Tôi lo thuốc thang, cơm cháo, đưa đi viện. Có đêm mưa, cha trở bệnh, tôi ngồi cả đêm bên giường, nghe từng nhịp thở yếu dần. Người ta bảo, cha con không thân bằng mẹ con nhưng tôi thấy sai. Tình cha lặng lẽ mà sâu, như gốc cây già bám chặt đất.

    Một sáng tháng 9, cha đi nhẹ như hơi thở. Tôi bưng chén nước, thấy ông không còn động. Mọi thứ im bặt, căn nhà trống rỗng. Hàng cau ngoài sân gió lay nhẹ, mùi hương khói quẩn quanh. Tôi cúi đầu, lòng nặng như đá.

    Đám tang trôi đi trong nhọc nhằn và nước mắt. Chị về, khóc nhiều, cũng phụ giúp lo liệu. Tôi không để ý ai làm gì, chỉ biết mình bận tay mà rối trí. Đến lúc hạ huyệt, tôi thấy trời chuyển tối. Cái lạnh của đất và nỗi trống rỗng trong tim hòa làm một.

    Tối ấy, tôi ngồi bên bàn thờ, nhìn bức ảnh cha. Đôi mắt trong ảnh như dõi xuống, hiền mà xa. Tôi không biết ông còn dõi theo chúng tôi không hay đã yên lòng nơi khác? Tôi chỉ biết căn nhà bỗng lặng lẽ khác thường.

    Đám tang qua được 3 hôm, chị bảo ở lại thêm ngày để “tính chuyện nhà”. Tôi ngồi đối diện chị, lòng chẳng yên. Chị mở lời, giọng dịu mà rắn: “Bố mất rồi, đất phải chia. Không di chúc nên hai chị em đồng quyền. Giờ đất chắc cũng hai tỷ đồng. Nếu chú muốn ở lại thì đưa chị 700 triệu đồng”.

    Tôi lặng người, không phải vì số tiền, mà vì cách chị nói. Nó lạnh và tỉnh như người ta tính sổ cuối năm. Tôi hỏi nhỏ: “Sao chị lại tính thế?”. Chị đáp: “Phải rõ ràng, khỏi mất lòng”.

    Tôi nhắc khẽ hồi cưới, cha có gửi chị khoảng 100 triệu đồng, coi như phần rồi. Chị cười nhạt: “Cái đó là của hồi môn. Đây là tài sản, phải tách bạch”. Tôi nhìn chị, thấy đôi mắt không còn ánh nhìn của người chị năm xưa dắt tôi đi học.

    Tôi nói mình không có 700 triệu đồng. Chị ngẩng đầu bảo: “Nếu em muốn giữ nhà thì viết giấy nợ, trả dần. Không thì bán đi rồi mua căn nhỏ hơn, chị lấy phần của mình”. Tôi sững sờ. Giấy nợ giữa chị em ruột, nghe mà nhói.

    Tôi nhìn chị, thương hơn giận. 3 đứa con, chồng làm ăn bấp bênh, gánh nặng chất lên vai. Có lẽ, chị cần tiền thật. Nhưng sao không đợi thêm một chút? Sao ngay khi hương tang cha còn chưa tàn đã nói chuyện tiền nong?

    Đêm ấy, tôi ngồi ở hiên. Trăng loang trên sân gạch, hàng cau cha trồng năm nào vẫn đứng im, lặng như hiểu chuyện. Tôi nghe trong lòng có gì gãy răng rắc, thứ âm thanh của một sợi dây tình cảm vừa đứt.

    Tôi nghĩ, chị không sai. Pháp luật cho phép chị đòi phần. Nhưng tôi vẫn thấy đau. Vì miếng đất này, cha đã đổ mồ hôi dựng từng viên gạch. Nơi này, cha từng ngồi uống chén trà, từng dặn tôi “đừng để nhà lạnh”. Bây giờ, mọi thứ bị đưa ra bàn tính giá trị, thành tiền.

    Nếu tôi bán đất chia đôi thì căn nhà này sẽ thành của người lạ. Còn nếu giữ, tôi phải gánh món nợ với chính chị mình. Cái nào cũng mất. Tôi chẳng biết cha có buồn không nếu thấy hai đứa con ông ngồi chia nhau từng mét đất.

    Chị về, trước khi đi, chị bảo: “Chú suy nghĩ rồi tính, chị không ép”. Tôi gật đầu, nhìn theo bóng chị khuất dần sau ngõ. Cái dáng ấy, tôi từng thấy bao lần khi còn nhỏ, chỉ khác là bây giờ, nó nặng nề và xa lạ hơn.

    Một tuần sau, tôi ra UBND xã xin trích lục giấy tờ đất, định tính đường vay ngân hàng để lo phần của chị. Cán bộ địa chính cầm hồ sơ, ngẩng lên hỏi:
    “Anh là con ông Phúc phải không? Mảnh đất này tháng trước cụ đã làm thủ tục chuyển nhượng rồi.”

    Tôi sững sờ: “Chuyển cho ai ạ?”

    Người cán bộ đẩy hồ sơ lại: “Cho anh. Có cả chữ ký, dấu vân tay, và bản xác nhận của trưởng thôn. Cụ nói lúc còn minh mẫn muốn giao lại nhà đất cho người chăm sóc mình. Bên trong còn tờ giấy cụ viết tay, chắc để lại cho anh.”

    Tôi cầm tờ giấy run rẩy. Nét chữ già nua, nghiêng ngả:

    “Đất này cha để cho thằng út. Không phải vì nó giỏi giang gì, mà vì nó không rời cha dù một ngày. Con gái cha ở xa, có gia đình riêng, cha không trách. Nhưng căn nhà này phải có người thắp nhang mỗi chiều. Nếu ai hỏi giá trị, thì cha nói rồi:
    — Tình cảm cũng quy ra được bằng con số.
    Mà số ấy, cha đã tính xong.”

    Tôi ngồi thụp xuống ghế, nước mắt rơi lên tờ giấy nhòe nhoẹt. Ngoài sân, hàng cau xào xạc trong gió, như tiếng cha khẽ cười.

    Chiều hôm ấy, tôi gọi cho chị. Ở đầu dây bên kia, chị im lặng rất lâu. Rồi chị nói khẽ, giọng nghèn nghẹn:
    “Thôi… giữ nhà lại đi, chú. Chắc cha biết cả rồi.”

    Tôi ngẩng lên, nhìn qua khung cửa, ánh hoàng hôn rót xuống mái ngói đỏ tươi. Lần đầu tiên, tôi thấy lòng mình nhẹ như vừa trút được món nợ nặng nhất — món nợ mang tên tình thân.

  • Lời Tổ tiên: ‘6 cây này nở hoa, dù không gi àu cũng sẽ gi àu’, là cây gì?

    Lời Tổ tiên: ‘6 cây này nở hoa, dù không gi àu cũng sẽ gi àu’, là cây gì?

    Cây hạnh phúc

    Tên gọi đã nói lên tất cả: cây hạnh phúc tượng trưng cho tình cảm ấm êm, sự viên mãn trong gia đạo và niềm an nhiên trong cuộc sống. Thân cây mảnh, lá xanh thẫm, xếp đối xứng như đôi bàn tay chở che. Hoa của cây hạnh phúc không rực rỡ như hồng, như lan, nhưng lại mang vẻ đẹp dịu dàng, tinh khôi. Mỗi khi cây ra hoa — những chùm hoa nhỏ li ti màu xanh ngát, bền bỉ suốt cả tháng — đó được xem là điềm lành hiếm hoi, bởi loài cây này vốn ít khi trổ bông.

    Người xưa tin rằng, nhà nào có cây hạnh phúc nở hoa, thì trong nhà ấy sẽ có tin vui: gia đạo hòa thuận, con cái ngoan hiền, công việc hanh thông, cuộc sống sung túc. Bởi lẽ, cây không chỉ là vật trang trí mà còn là “điềm lành trời ban” – mang theo năng lượng tích cực, giúp cân bằng phong thủy và thu hút vận khí tốt.

      

    Cây tuế

    Cây tuế – hay còn gọi là cây sắt – vốn là biểu tượng cho sự trường thọ, kiên cường và bền vững. Từ xưa, người Việt đã có thói quen trồng tuế trước nhà hoặc cơ quan, vì tin rằng cây này có thể xua đuổi tà khí, trấn giữ bình an cho gia chủ. Trong dân gian còn lưu truyền câu nói: “Cây tuế ngàn năm mới nở một lần”, để nói về sự quý hiếm của khoảnh khắc cây trổ bông.

    Điều đặc biệt là hoa tuế có màu vàng nâu nhạt, mọc thành cụm lớn ở giữa thân, trông như những quả “trứng vàng” – biểu tượng cho sự thăng tiến, tài lộc và công danh rực rỡ. Nếu cây tuế trong nhà bạn bất ngờ nở hoa, đó thường được xem là dấu hiệu may mắn, báo rằng vận khí đang thăng hoa, công việc hanh thông, danh vọng rộng mở.

    Trúc may mắn

    Trúc may mắn vốn là loài cây được ưa chuộng nhờ dáng vẻ thanh thoát, xanh tươi quanh năm. Trong phong thủy, trúc tượng trưng cho bình an, vững chãi và thịnh vượng lâu dài. Dáng trúc thẳng tắp, dù gặp bão giông vẫn kiên cường vươn lên, tượng trưng cho ý chí con người vượt qua thử thách để đạt thành công.

    Điều thú vị là ít ai biết, nếu cây trúc may mắn trổ hoa, đó được xem như “tín hiệu trời ban” cho tài lộc đang đến gần. Trúc trồng thủy sinh gần như không nở hoa, nhưng nếu trồng trong đất, cây đủ tuổi có thể cao đến 2–3 mét và cho hoa màu be nhạt, thoang thoảng hương thơm nhẹ. Khi ấy, dân gian tin rằng sự nghiệp và tiền tài của gia chủ sẽ nở rộ, giống như những bông hoa trúc đang hé mở đón nắng.

    Cây kim tiền

    Cây kim tiền, hay còn gọi là cây phát tài kim phát, được xem là “biểu tượng của tiền tài và may mắn” trong giới phong thủy. Thân mập, lá bóng, xanh mướt quanh năm – cây thường được đặt trong phòng khách, văn phòng hoặc quầy thu ngân để thu hút vượng khí và tài lộc.

    Hiếm ai từng thấy cây kim tiền nở hoa, bởi cây chỉ ra hoa khi được chăm sóc kỹ lưỡng, môi trường đủ sáng và đất đủ ấm. Hoa của cây mọc từ gốc, hình dáng độc đáo, màu trắng ngà hoặc vàng nhạt. Theo quan niệm phong thủy, khi cây kim tiền nở hoa, đó là dấu hiệu “tiền vào như nước”, công việc thuận lợi, làm ăn gặp quý nhân phù trợ.

    Gia chủ có cây kim tiền nở hoa thường được cho là đang bước vào giai đoạn hưng thịnh, lộc lá đầy nhà, sức khỏe dồi dào và tinh thần phấn chấn.

    Cây phát tài

    Cái tên “phát tài” đã mang trong nó một lời chúc phúc. Loài cây này thường được đặt ở cửa hàng, văn phòng hoặc phòng khách để cầu may mắn, tài lộc và sức khỏe. Bình thường, cây chỉ xanh lá bóng mượt, ít khi trổ hoa. Nhưng nếu một ngày bạn thấy cây phát tài nở bông, đó là dấu hiệu của “cơn mưa lộc” đang đến gần.

    Hoa cây phát tài có mùi thơm dịu, dạng chuỗi dài, thường nở vào ban đêm và kéo dài nhiều ngày. Theo quan niệm phong thủy, đây là điềm báo may mắn: công việc khởi sắc, buôn bán phát đạt, gia đạo thêm ấm êm, sức khỏe dồi dào.

    Cây ngọc bích

    Cây ngọc bích – loài cây mọng nước nhỏ bé nhưng chứa đựng sức sống mạnh mẽ – là biểu tượng của sự thịnh vượng, kiên định và sung túc. Ở nhiều quốc gia, ngọc bích còn được gọi là “money plant” hay “cây tiền”.

    Thân và lá cây dày, tròn đầy, biểu trưng cho tài lộc và năng lượng dồi dào. Tuy dễ trồng, dễ nhân giống, nhưng để cây ngọc bích trưởng thành và nở hoa là điều vô cùng hiếm. Hoa ngọc bích nhỏ, màu trắng hoặc hồng nhạt, thường nở vào mùa đông – khi nhiều loài cây khác đã tàn úa.

    Bởi vậy, khi ngọc bích ra hoa, người ta tin rằng may mắn và tiền tài đang đến, gia chủ sẽ có bước tiến mới trong công việc, tài chính hoặc mối quan hệ.

    Những thông tin trên mang tính chất tham khảo, chiêm nghiệm. Tuy không có căn cứ khoa học tuyệt đối, nhưng đối với nhiều người, việc chăm sóc một chậu cây và chứng kiến nó ra hoa chính là niềm vui nhỏ bé — một sự đồng hành giữa con người và thiên nhiên, như lời nhắc nhở rằng hạnh phúc đôi khi bắt đầu từ những điều giản dị nhất.

  • Khung hình phạt cao nhất người anh trai dùng ô tô tông chết em gái ở Tây Ninh có thể phải đối diện

    Khung hình phạt cao nhất người anh trai dùng ô tô tông chết em gái ở Tây Ninh có thể phải đối diện

    Theo luật sư, hành vi điều khiển tông chết em gái của anh trai thể hiện tính côn đồ, cố ý thực hiện hành vi tới cùng và có thể đối diện hình phạt cao nhất là tử hình.

    Cơ quan CSĐT Công an tỉnh Tây Ninh đã tạm giữ hình sự Nguyễn Tấn Thành (46 tuổi, ngụ xã Bến Cầu) để điều tra hành vi lái ô tô tông thẳng vào nhà dân, làm một phụ nữ tử vong.

    Theo thông tin ban đầu, khoảng 11 giờ 30 ngày 30-11, Thành (còn gọi “Cu Nhỏ”) lái  xe ngang qua nhà chị N.T.H. Lúc này chị H đang đứng ngoài sân cùng hai người bạn là chị N.T.B.S (42 tuổi) và N.T.B.N (44 tuổi). Khi thấy nhóm người này, Thành bất ngờ đánh lái, lao trực diện vào chị B.S, khiến nạn nhân tử vong tại chỗ.

     

     

    592180709_868818732328125_5646511237421231479_n

    Hiện trường vụ việc. Ảnh cắt từ clip. 

    Dấu hiệu tội giết người theo Điều 123 BLHS

    Luật sư Nguyễn Hữu Thục (Đoàn Luật sư TP.HCM) phân tích: hành vi điều khiển ô tô – một nguồn nguy hiểm cao độ – tấn công trực tiếp vào người khác cho thấy yếu tố cố ý tước đoạt mạng sống, đủ căn cứ xem xét tội giết người theo Điều 123 Bộ luật Hình sự (sửa đổi bổ sung 2017, 2025).

    Ông cho rằng mức độ xử lý sẽ phụ thuộc tính chất hành vi và các tình tiết tăng nặng, giảm nhẹ. Riêng trong vụ việc này, cách thức hành động của Thành thể hiện sự hung hãn, liều lĩnh, có dấu hiệu rơi vào tình tiết “có tính chất côn đồ”. Nghị quyết 04/2025 của Hội đồng Thẩm phán TAND Tối cao cũng nêu rõ: người xem thường pháp luật, sẵn sàng dùng vũ lực vì lý do nhỏ nhặt hoặc vô cớ… đều bị xem là hành vi côn đồ.

    Việc Thành tông thẳng vào nhóm người, sau đó không dừng lại mà tiếp tục đạp ga, làm tăng hậu quả dẫn đến cái chết của chính em gái mình, cho thấy mức độ nguy hiểm đặc biệt của hành vi.

    tong-chet-em-gai-5665-5665-jpg_11zon

    Nguyễn Tấn Thành có thể đối diện mức án cao nhất là tử hình. 

    Có dấu hiệu “cố tình thực hiện tội phạm đến cùng”

    Luật sư Nguyễn Văn Nhàn (Đoàn Luật sư TP.HCM) nhận định: ngoài tình tiết “côn đồ”, Thành còn có thể bị áp dụng tình tiết tăng nặng “cố tình thực hiện tội phạm đến cùng” (điểm e khoản 1 Điều 52 BLHS).

    Theo hướng dẫn tại Nghị quyết 04/2025, tình tiết này áp dụng khi người phạm tội kiên quyết thực hiện hành vi đến mức bất chấp cản trở hoặc nguy cơ khác. Trong video trích xuất, sau khi đâm trúng nạn nhân, Thành tiếp tục tăng ga, rồi lùi xe lấy đà để tông thêm lần nữa. Thậm chí ở lần tấn công thứ ba, Thành chỉ dừng lại khi xe đâm vào cột nhà.

    Luật sư Nhàn nhấn mạnh: chuỗi hành vi liên tiếp của Thành thể hiện ý chí tấn công tới cùng, có thể làm căn cứ tăng nặng hình phạt.

    Đối diện mức án cao nhất: tử hình

    Cơ quan điều tra sẽ tiếp tục làm rõ nguyên nhân dẫn đến hành vi của Thành. Tuy nhiên, dù mâu thuẫn bắt nguồn từ phía nạn nhân hay không, cách thức phạm tội cho thấy Thành có dấu hiệu rõ ràng của tội giết người với tình tiết tăng nặng nghiêm trọng.

    Nếu các tình tiết “côn đồ” và “thực hiện tội phạm đến cùng” được xác định, luật sư cho rằng Thành có thể phải đối diện khung hình phạt cao nhất của Điều 123 BLHS: tử hình.

    “Do đó, quá trình điều tra cơ quan tố tụng cũng sẽ đánh giá toàn bộ hành vi, tính chất và mức độ phạm tội để đảm bảo nghiêm trị những người hung hăng, coi thường pháp luật. Quá trình giải quyết, các cơ quan tiến hành tố tụng sẽ cân nhắc hình phạt dựa trên các tình tiết tăng nặng, giảm nhẹ của Thành để có mức hình phạt phù hợp. Hình phạt nặng nhất mà đối tượng Thành có thể đối diện là tử hình về tội giết người”, Luật sư Nhàn cho biết.