Tác giả: admin

  • Đi họp lớp gặp lại lớp trưởng từng thích tôi, anh ta bao cả quán, mừng mỗi người 1 triệu,

    Đi họp lớp gặp lại lớp trưởng từng thích tôi, anh ta bao cả quán, mừng mỗi người 1 triệu,

    Ai mở ra cũng thấy đúng một triệu nằm gọn bên trong. Đến lượt tôi, cầm phong bao tự nhiên thấy… dày hơn.

    Tôi vốn không thích họp lớp. Phần vì bận con cái, phần vì sợ cảm giác chênh vênh giữa những cuộc đời rẽ theo hàng chục hướng khác nhau. Nhưng năm nay nhóm bạn cũ họp kỷ niệm tròn hai mươi năm ra trường, lớp trưởng đích thân nhắn tin mời, chồng lại động viên: “Đi cho vui, gặp bạn cũ mà”. Thế là tôi miễn cưỡng đi, lòng vẫn hơi ngại vì lớp trưởng – người từng thích tôi hồi đi học vẫn độc thân.

    Buổi gặp mặt diễn ra ở một quán ăn khá sang. Lớp trưởng bao trọn buổi tiệc, gọi đủ các món đắt nhất. Ai cũng trầm trồ, còn tôi thì hơi chột dạ. Tính tôi vốn bình thường, chẳng mấy mặn mà với chuyện phô trương. Nhưng thấy mọi người vui, tôi cũng hòa vào.

    Đến cuối buổi, lớp trưởng bất ngờ đứng dậy phát phong bao lì xì “kỷ niệm 20 năm”. Ai mở ra cũng thấy đúng một triệu nằm gọn bên trong. Đến lượt tôi, cầm phong bao tự nhiên thấy… dày hơn. Mở ra, thay vì tiền, bên trong là… tấm ảnh chụp tôi hồi cấp ba, đứng cười dưới gốc cây phượng, phía sau có dòng chữ nhỏ anh từng viết ngày xưa: “Thanh xuân của tớ có cậu”.

    Đi họp lớp gặp lại lớp trưởng từng thích tôi, anh ta bao cả quán, mừng mỗi người 1 triệu, riêng tôi nhận phong bao kỳ lạ- Ảnh 1.

    Ảnh minh họa

    Tôi sững người trong vài giây. Không phải xúc động theo kiểu phim Hàn, mà là… hoang mang. Rõ ràng anh ấy chỉ vô tình giữ lại kỷ niệm, nhưng việc đặt riêng vào phong bao như vậy khiến tôi khó xử. Tôi lập tức gập ảnh lại, bỏ vào túi, không dám để ai nhìn thấy.

    Về nhà, tôi đưa phong bao cho chồng và kể lại toàn bộ. Chồng nhìn tôi một lúc lâu, rồi chỉ nói một câu rất nhẹ: “Em thấy sao thì xử lý vậy. Còn anh thì tin em”.

    Câu nói ấy khiến tôi thở phào, nhưng đồng thời cũng khiến tôi tự soi lại mình.

    Hóa ra từ lúc mở phong bao đến lúc về nhà, đầu tôi toàn lẩn quẩn suy nghĩ: Tại sao người ta vẫn giữ ảnh mình? Tại sao lại cho riêng mình thứ khác? Ý đồ gì? Mọi người có nghĩ linh tinh không? Tôi sợ người ta nói… Sợ chồng hiểu lầm… Sợ đủ thứ.

    Nhưng càng nghĩ, tôi càng thấy mình đang “ăn trong bát mà nhìn sang mâm người khác”.

    Lớp trưởng giờ có cuộc sống của anh ấy. Tôi cũng có gia đình, có chồng yêu, con cái ngoan. Một tấm ảnh cũ dù anh giữ vì lý do gì thì cuối cùng vẫn chỉ là… chuyện xưa. Tôi tự nhiên thấy buồn cười vì chính mình.

    Họp lớp suy cho cùng chỉ là nơi để gặp lại bạn cũ, ôn chuyện ngày xưa, hỏi thăm nhau cho vui. Nếu cứ so sánh cuộc sống hiện tại với ánh hào quang hay những kỷ niệm cũ của người khác, hoặc lo lắng quá mức vì những chuyện đã qua thì chẳng khác nào tự phá đi sự bình yên mình đang có.

    Tối đó, tôi lấy tấm ảnh ra, chụp lại, gửi cho lớp trưởng và nhắn: “Kỷ niệm ngày xưa thì đẹp thật, nhưng mình giữ lại làm gì cho rối rắm. Mình bỏ nhé”.

    Anh ta trả lời rất ngắn: “Ừ, tớ hơi tiếc”.

    Tôi xé nhỏ tấm ảnh rồi vứt đi, cảm giác như vừa đóng lại một cánh cửa cũ. Không phải vì nó nguy hiểm, mà vì tôi hiểu rằng cuộc sống hiện tại mới là thứ đáng giữ gìn.

    Họp lớp, dù vui hay buồn, dù ai thành công hay ai lận đận, thì cũng chỉ là dịp gặp lại một phiên bản cũ của chính mình. Đừng để những điều đã qua ảnh hưởng đến người đang nắm tay mình mỗi ngày.

    Cơm nhà mình ngon hay không là do chính mình nấu, chứ không phải do mâm người khác bày. Và tôi mừng vì cuối cùng, tôi đã biết mình nên nhìn vào đâu.

  • Bài đăng cuối cùng gây á:m ả:nh của Đoàn Văn Sáng trước khi bị bắt vì ra tay với Nguyễn Xuân Đạt ở Lạng Sơn

    Bài đăng cuối cùng gây á:m ả:nh của Đoàn Văn Sáng trước khi bị bắt vì ra tay với Nguyễn Xuân Đạt ở Lạng Sơn

    Sau khi Đoàn Văn Sáng bị bắt tạm giam về tội giết Nguyễn Xuân Đạt – cựu đội phó quản lý thị trường ở Lạng Sơn, mọi thông tin liên quan đến bị can đều trở thành tâm điểm chú ý của dư luận.Bộ Công an cho biết Cơ quan Cảnh sát điều tra

    Ngày 3/12/2025, tạp chí Sở hữu Trí tuệ đưa tin: “Bài đăng cuối cùng gây ám ảnh của Đoàn Văn Sáng trước khi bị bắt vì gi:ết Nguyễn Xuân Đạt ở Lạng Sơn”, cho biết nội dung cụ thể như sau: 

    Bộ Công an cho biết Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh Lạng Sơn đã khởi tố bị can Đoàn Văn Sáng (57 tuổi, trú tại Lạng Sơn) về tội gi:ết người.

    Bị can Đoàn Văn Sáng.

    Chiều 3/12, cơ quan điều tra xác định Đoàn Văn Sáng là đối tượng liên quan vụ án gi:ết người xảy ra tại huyện Hữu Lũng (cũ). Ông Sáng từng là cán bộ Đội Quản lý thị trường số 4 Lạng Sơn (cũ) và bị cáo buộc đã sát hại ông Nguyễn Xuân Đạt (36 tuổi, trú tại Hưng Yên) ngay tại trụ sở cũ của đơn vị này.

    Điều đáng chú ý là trước khi gây án, Đoàn Văn Sáng vẫn hoạt động bình thường trên Facebook cá nhân. Bài đăng cuối cùng của ông vào ngày 27/11 lập tức gây xôn xao vì nội dung mang màu sắc cảnh tỉnh nhưng lại trở thành dấu mốc trước khi ông bị bắt.

    “Suy nghĩ theo hội chứng đám đông là hành vi một người dễ dàng bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ và hành động của đám đông, đôi khi mất đi sự độc lập và khả năng tư duy phản biện. Hiện tượng này có thể dẫn đến những hành vi tích cực (như cùng tham gia hoạt động thiện nguyện) hoặc tiêu cực (như lan truyền tin đồn sai lệch hoặc tham gia bạo loạn). Điều quan trọng là cần tỉnh táo phân tích thông tin, không nên hành động mù quáng chỉ vì số đông. (Sưu tầm)”, bài viết của Đoàn Văn Sáng.

    Bài đăng cuối cùng của Nguyễn Văn Sáng trên Facebook cá nhân.

    Ghi nhận tại hiện trường cho thấy trụ sở Đội Quản lý thị trường số 4 nằm cách đường Chi Lăng và chợ Mẹt khoảng 100 m. Đây là tuyến đường chính của xã Hữu Lũng, có mật độ người qua lại đông. Khuôn viên trụ sở được bao quanh bởi tường rào cao khoảng 2 m, phía trên gắn thêm hàng rào dây thép gai. Bên trong gồm hai dãy nhà cấp 4.

    Trụ sở Đội Quản lý thị trường số 4 .

    Trước khi sáp nhập, Đội Quản lý thị trường số 4 phụ trách địa bàn hai huyện Hữu Lũng và Chi Lăng (cũ). Từ ngày 1/7, sau khi các đơn vị được hợp nhất, địa điểm làm việc mới của đội đã chuyển về xã Chi Lăng.

    Trong hai ngày 28 và 29/11, lực lượng công an đã phong tỏa và khám nghiệm tại trụ sở cũ cùng tuyến đường dẫn vào khu vực này để phục vụ điều tra. Đến chiều tối 29/11, tuyến đường đi qua trước trụ sở Đội Quản lý thị trường số 4 (cũ) được cơ quan chức năng tạm thời phong tỏa hoàn toàn nhằm đảm bảo công tác nghiệp vụ.

    Cùng ngày, trang thông tin của Bộ Công An đăng bài: “Khởi tố, bắt tạm giam Đoàn Văn Sáng về tội “gi:ết người””, cho biết nội dung cụ thể như sau:

    Thông qua công tác nắm tình hình trên không gian mạng, Công an tỉnh Lạng Sơn phát hiện trên các nền tảng mạng xã hội xuất hiện hình ảnh, video mô tả vụ việc có dấu hiệu nghi vấn gi:ết người gây hoang mang dư luận.

    4579368516812193417.jpg
    Đối tượng Đoàn Văn Sáng (áo xám) tại Cơ quan Công an.

    Qua quá trình điều tra, x:ác minh, tài liệu, chứng cứ thu thập được, Công an tỉnh Lạng Sơn x:ác định nạn nhân là Nguyễn Xuân Đạt, sinh năm 1989, trú tại thôn Hậu Trung 2, xã Tiên Hưng, tỉnh Hưng Yên và đối tượng thực hiện hành vi gi:ết người là Đoàn Văn Sáng, sinh năm 1968, trú tại số 195 đường Nguyễn Phi Khanh, phường Tam Thanh, tỉnh Lạng Sơn (nguyên là Phó đội trưởng Đội Quản lý thị trường (QLTT) số 4, tỉnh Lạng Sơn).

    Khoảng năm 2020, Sáng quen Đạt qua nền tảng mạng xã hội. Vào ngày 25/01/2025, Sáng đã gọi điện thoại và thống nhất với Đạt để Đạt đến Đội QLTT số 4 – tỉnh Lạng Sơn (nơi làm việc của Sáng). Tại đây, Sáng đã thực hiện hành vi gi:ết Đạt. Sau khi gây án Sáng có nhiều hành vi tẩy, xóa dấu vết, phi tang thi thể nhằm mục đích che giấu hành vi phạm tội, đối phó với cơ quan chức năng.

    1635644772792535708.jpg
    Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh Lạng Sơn đã ra Quyết định khởi tố bị can và Lệnh bắt bị can để tạm giam đối với Đoàn Văn Sáng về tội gi:ết người.

    Ngày 28/11/2025, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh Lạng Sơn đã ra Quyết định khởi tố vụ án hình sự gi:ết người; ngày 29/11/2025, ra Quyết định khởi tố bị can và Lệnh bắt bị can để tạm giam đối với Đoàn Văn Sáng về tội gi:ết người theo khoản 1, Điều 123 Bộ luật Hình sự năm 2015. Cùng ngày, Viện Kiểm sát nhân dân tỉnh Lạng Sơn đã phê chuẩn các Quyết định trên, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh Lạng Sơn đã thi hành các Quyết định và Lệnh trên theo đúng quy định của pháp luật.

    Hiện nay, Công an tỉnh Lạng Sơn tiếp tục phối hợp, chỉ đạo các đơn vị liên quan quyết liệt đấu tranh, truy xét, mở rộng điều tra, xử lý vụ án theo quy định.

    Qua vụ việc này, đề nghị cơ quan thông tấn báo chí và người dân:

    (1) Các cơ quan báo chí, truyền thông tập trung đẩy mạnh tuyên truyền, cảnh báo bằng nhiều hình thức nhằm phòng ngừa, ngăn chặn, đấu tranh phản bác các đối tượng lợi dụng hình ảnh, vụ việc Đoàn Văn Sáng đưa tin sai sự thật, kích động bạo lực, gây hoang mang dư luận, vi phạm pháp luật.

    (2) Người dân tuyệt đối không chia sẻ, bình luận, lan truyền các video, hình ảnh tiêu cực, kích động bạo lực liên quan đến vụ án trên; mọi hành vi chia sẻ, đăng tải, truyền bá trái phép các hình ảnh, video nêu trên sẽ bị xử lý nghiêm theo quy định của pháp luật… Người dân cần nâng cao nhận thức khi tham gia các Hội nhóm, nhất là các hội nhóm có dấu hiệu nghi vấn vi phạm pháp luật trên không gian mạng, kịp thời trình báo cơ quan chức năng khi phát hiện vụ việc, dấu hiệu nghi vấn, các hành vi lệch chuẩn, bạo lực, vi phạm pháp luật…

    Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!

  • Mẹ CҺồпg Cắt Trụι Tóc Coп Dȃu Rồι Đuổι Lȇп CҺùa – Cȏ Làm Đιḕu Bà Hṓι Hậп Suṓt Đờι

    Mẹ CҺồпg Cắt Trụι Tóc Coп Dȃu Rồι Đuổι Lȇп CҺùa – Cȏ Làm Đιḕu Bà Hṓι Hậп Suṓt Đờι

    Tôi – Lan – 25 tuổi, lấy Minh khi vừa tốt nghiệp đại học. Chúng tôi yêu nhau từ thời sinh viên, tình cảm trong sáng, giản dị. Minh hiền lành, chịu khó, nhưng mẹ anh – bà Tám – thì nổi tiếng trong xóm là khó tính, cay nghiệt. Ngay hôm đưa tôi về…

    Tôi – Lan – 25 tuổi, lấy Minh khi vừa tốt nghiệp đại học. Chúng tôi yêu nhau từ thời sinh viên, tình cảm trong sáng, giản dị. Minh hiền lành, chịu khó, nhưng mẹ anh – bà Tám – thì nổi tiếng trong xóm là khó tính, cay nghiệt.

    Ngay hôm đưa tôi về ra mắt, bà đã buông một câu:
    – Con gái tỉnh lẻ nghèo rớt mồng tơi, không biết làm ăn, liệu có gánh nổi gia đình này không?

    Tôi cố gượng cười, nghĩ rằng chỉ cần mình ngoan ngoãn, chăm chỉ thì rồi bà cũng sẽ chấp nhận. Nhưng tôi đã lầm. Ngay từ những ngày đầu về làm dâu, bà soi mói từng miếng tôi ăn, từng việc tôi làm, và chưa một lần khen ngợi.

    Lý do bà Tám không ưa tôi rất đơn giản: bà đã nhắm cho Minh một cô gái con nhà giàu trong vùng, mà tôi xuất hiện, phá vỡ “kế hoạch” của bà.

    Mỗi khi có khách, bà thường nói bóng gió:
    – Thời buổi này, lấy vợ phải chọn người có của, chứ cái thứ tay trắng thì làm được gì!

    Minh nghe thấy nhưng hiếm khi dám phản bác, chỉ im lặng hoặc tìm cách đánh trống lảng. Tôi nuốt nước mắt vào trong, tự nhủ phải nhẫn nhịn vì chồng.

    Một hôm, Minh được điều đi công tác xa một tuần. Tôi ở nhà vừa làm vừa trông coi cửa hàng tạp hóa của gia đình. Hôm ấy, tôi sơ ý làm rơi một chai dầu ăn, dầu loang khắp sàn. Bà Tám thấy vậy liền nổi giận đùng đùng, mắng tôi là “vụng về, phá của”.

    Nhưng chưa dừng lại ở đó, bà bất ngờ kéo tôi vào phòng, khóa cửa, rồi rút kéo cắt phăng mái tóc dài mà tôi nâng niu từ thời con gái.

    Tôi hoảng loạn, giằng co:
    – Mẹ! Con xin mẹ đừng… tóc con…

    Bà nghiến răng:
    – Tóc dài làm gì? Để quyến rũ thiên hạ à? Cắt hết cho mày biết thế nào là nhục!

    Tiếng kéo “xoẹt xoẹt” xé toạc không gian. Tóc tôi rơi lả tả xuống sàn. Tôi khóc đến nghẹn, nhưng bà vẫn không dừng tay.

    Cắt xong, bà còn bắt tôi xách một túi đồ nhỏ:
    – Từ giờ mày lên chùa mà ở! Tao không chứa loại đàn bà trơ trẽn trong nhà!

    Tôi quỳ xuống, cầu xin:
    – Mẹ, con xin mẹ… Con không làm gì sai…

    Nhưng bà quay lưng bỏ đi, để mặc tôi đứng run rẩy giữa sân. Tôi ôm túi đồ, bước ra khỏi cổng nhà chồng trong ánh nhìn tò mò, xì xào của hàng xóm.

    Mưa phùn bắt đầu rơi, lạnh buốt thấu xương. Tôi không biết đi đâu, chỉ nhớ lời bà dặn “lên chùa”, thế là tôi lê bước tới ngôi chùa nhỏ ở cuối làng.

    Sư cô trụ trì nhìn tôi thương cảm, đưa tôi vào ở nhờ nhà bếp. Mái tóc lởm chởm, đôi mắt sưng húp vì khóc, tôi trở thành đề tài bàn tán của dân làng.

    Những ngày ở chùa, tôi giúp sư cô quét dọn, nấu cơm, trồng rau. Không ai mắng mỏ, chê bai, chỉ có tiếng chuông chùa và mùi hương trầm an ủi tôi.

    Sư cô khuyên:
    – Con đừng oán hận. Oán hận chỉ làm mình khổ hơn. Hãy sống tốt, thời gian sẽ cho mọi người câu trả lời.

    Tôi nghe và bắt đầu bình tâm. Tôi đăng ký học nghề may ở thị trấn, sáng đi học, chiều về chùa làm việc.

    Ba tháng sau, tôi đã may được những bộ quần áo đẹp, bán cho khách du lịch ghé chùa. Dần dần, tôi mở một gian hàng nhỏ ở cổng chùa, thu nhập ổn định.

    Minh vẫn lén lên tìm tôi vài lần. Anh khóc, xin tôi về nhà, nhưng tôi chỉ lắc đầu:
    – Em không về, chừng nào mẹ anh chưa hiểu ra.

    Anh cúi đầu, bất lực.

    Một chiều mưa, bà Tám xuất hiện trước cổng chùa. Bà gầy đi nhiều, tóc bạc hơn trước. Thấy tôi, bà sụp xuống, nước mắt lưng tròng:
    – Mẹ… xin lỗi con… Mẹ sai rồi…

    Tôi lặng người. Bà kể, sau khi tôi rời đi, Minh bỏ nhà ra ở trọ, từ chối liên lạc. Cửa hàng ế ẩm, bà mới thấm thía giá trị những ngày tôi ở bên quán xuyến mọi việc.

    – Con về đi… Mẹ hứa sẽ không bao giờ đối xử với con như trước nữa.

    Tôi im lặng thật lâu, rồi nhẹ nhàng:
    – Mẹ à, con không giận nữa. Nhưng con đã có cuộc sống của mình ở đây. Con về, mọi thứ sẽ lại như cũ thôi.

    Bà bật khóc, nắm chặt tay tôi:
    – Chỉ cần con tha thứ, mẹ đã thấy nhẹ lòng…

    Tôi khẽ gật đầu. Tha thứ, nhưng không quay lại. Tôi chọn ở lại chùa, tiếp tục công việc may vá, mở lớp dạy nghề cho mấy cô gái trẻ trong vùng.

    Câu chuyện của tôi khiến nhiều người bất ngờ. Từ một cô con dâu bị cắt trụi tóc, đuổi ra khỏi nhà, tôi đã tự đứng lên, tạo dựng cuộc sống mới.

    Tôi hiểu, đôi khi sự rời đi chính là bài học sâu sắc nhất cho những người từng làm tổn thương mình. Và tha thứ không phải là quên hết, mà là buông bỏ để lòng mình thanh thản.

    LƯU Ý: Tất cả nội dung câu chuyện trên chỉ mang tính chất giải trí, hư cấu. Không khuyến khích và cổ xúy bất cứ hành vi nào. Mọi sự trùng hợp chỉ là ngẫu nhiên và không mang tính chất xúc phạm cá nhân, hay tập thể nào.

  • Khởi tố, bắt tạm giam Đoàn Văn Sáng về tội ‘Gi:ết người’

    Khởi tố, bắt tạm giam Đoàn Văn Sáng về tội ‘Gi:ết người’

    Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh Lạng Sơn đã ra Quyết định khởi tố bị can và Lệnh bắt bị can để tạm giam đối với Đoàn Văn Sáng (sinh năm 1968, trú tại số 195 Nguyễn Phi Khanh, phường Tam Thanh, tỉnh Lạng Sơn) về tội Giết người theo khoản 1, Điều 123 Bộ luật Hình sự năm 2015.

    Ngày 3/12/2025, trang thông tin của Bộ Công An đăng bài: “Khởi tố, bắt tạm giam Đoàn Văn Sáng về tội “gi:ết người””, cho biết nội dung cụ thể như sau:

    Thông qua công tác nắm tình hình trên không gian mạng, Công an tỉnh Lạng Sơn phát hiện trên các nền tảng mạng xã hội xuất hiện hình ảnh, video mô tả vụ việc có dấu hiệu nghi vấn gi:ết người gây hoang mang dư luận.

    4579368516812193417.jpg
    Đối tượng Đoàn Văn Sáng (áo xám) tại Cơ quan Công an.

    Qua quá trình điều tra, x:ác minh, tài liệu, chứng cứ thu thập được, Công an tỉnh Lạng Sơn x:ác định nạn nhân là Nguyễn Xuân Đạt, sinh năm 1989, trú tại thôn Hậu Trung 2, xã Tiên Hưng, tỉnh Hưng Yên và đối tượng thực hiện hành vi gi:ết người là Đoàn Văn Sáng, sinh năm 1968, trú tại số 195 đường Nguyễn Phi Khanh, phường Tam Thanh, tỉnh Lạng Sơn (nguyên là Phó đội trưởng Đội Quản lý thị trường (QLTT) số 4, tỉnh Lạng Sơn).

    Khoảng năm 2020, Sáng quen Đạt qua nền tảng mạng xã hội. Vào ngày 25/01/2025, Sáng đã gọi điện thoại và thống nhất với Đạt để Đạt đến Đội QLTT số 4 – tỉnh Lạng Sơn (nơi làm việc của Sáng). Tại đây, Sáng đã thực hiện hành vi gi:ết Đạt. Sau khi gây án Sáng có nhiều hành vi tẩy, xóa dấu vết, phi tang thi thể nhằm mục đích che giấu hành vi phạm tội, đối phó với cơ quan chức năng.

    1635644772792535708.jpg
    Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh Lạng Sơn đã ra Quyết định khởi tố bị can và Lệnh bắt bị can để tạm giam đối với Đoàn Văn Sáng về tội gi:ết người.

    Ngày 28/11/2025, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh Lạng Sơn đã ra Quyết định khởi tố vụ án hình sự gi:ết người; ngày 29/11/2025, ra Quyết định khởi tố bị can và Lệnh bắt bị can để tạm giam đối với Đoàn Văn Sáng về tội gi:ết người theo khoản 1, Điều 123 Bộ luật Hình sự năm 2015. Cùng ngày, Viện Kiểm sát nhân dân tỉnh Lạng Sơn đã phê chuẩn các Quyết định trên, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh Lạng Sơn đã thi hành các Quyết định và Lệnh trên theo đúng quy định của pháp luật.

    Hiện nay, Công an tỉnh Lạng Sơn tiếp tục phối hợp, chỉ đạo các đơn vị liên quan quyết liệt đấu tranh, truy xét, mở rộng điều tra, xử lý vụ án theo quy định.

    Qua vụ việc này, đề nghị cơ quan thông tấn báo chí và người dân:

    (1) Các cơ quan báo chí, truyền thông tập trung đẩy mạnh tuyên truyền, cảnh báo bằng nhiều hình thức nhằm phòng ngừa, ngăn chặn, đấu tranh phản bác các đối tượng lợi dụng hình ảnh, vụ việc Đoàn Văn Sáng đưa tin sai sự thật, kích động bạo lực, gây hoang mang dư luận, vi phạm pháp luật.

    (2) Người dân tuyệt đối không chia sẻ, bình luận, lan truyền các video, hình ảnh tiêu cực, kích động bạo lực liên quan đến vụ án trên; mọi hành vi chia sẻ, đăng tải, truyền bá trái phép các hình ảnh, video nêu trên sẽ bị xử lý nghiêm theo quy định của pháp luật… Người dân cần nâng cao nhận thức khi tham gia các Hội nhóm, nhất là các hội nhóm có dấu hiệu nghi vấn vi phạm pháp luật trên không gian mạng, kịp thời trình báo cơ quan chức năng khi phát hiện vụ việc, dấu hiệu nghi vấn, các hành vi lệch chuẩn, bạo lực, vi phạm pháp luật…

    Cập nhật về vụ việc trên, báo VnExpress cũng đưa tin: “Nghi phạm gi:ết người phi tang x:ác ở Lạng Sơn bị bắt”, cho biết Đoàn Văn Sáng, cựu Đội phó quản lý thị trường số 4, bị cáo buộc sát hại người đàn ông 36 tuổi tại trụ sở đơn vị ở xã Hữu Lũng, phi tang x:ác.

    Chiều 3/12, Công an tỉnh Lạng Sơn cho biết Cơ quan Cảnh sát điều tra đã khởi tố, tạm giam Đoàn Văn Sáng, 57 tuổi, cựu Đội phó Quản lý thị trường số 4 thuộc Chi cục quản lý thị trường về tội gi:ết người theo Điều 123 Bộ luật Hình sự hôm 29/11.

    Theo điều tra ban đầu, Sáng quen anh Nguyễn Xuân Đạt, 36 tuổi, quê Hưng Yên, từ khoảng năm 2020. Hai người sau đó cùng nhau tham gia vào các hội nhóm và thường nói chuyện xoay quanh các nội dung lệch lạc, biến thái.

    Ngày 25/1 (26 Tết âm lịch), Sáng gọi anh Đạt đến nơi làm việc của ông ta tại trụ sở Đội Quản lý thị trường số 4 ở xã Hữu Lũng. Tại đây, Sáng đã thực hiện hành vi gi:ết Đạt. Sau khi gây án, Sáng có nhiều hành vi tẩy, xóa dấu vết, phi tang thi thể nhằm mục đích che giấu hành vi phạm tội, đối phó với cơ quan chức năng.

    Đoàn Văn Sáng lúc bị bắt. Ảnh: Công an Lạng Sơn
    Đoàn Văn Sáng lúc bị bắt. Ảnh: Bộ Công an

    Sau khi gây án, Sáng vẫn đi làm bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Ông ta cũng thường xuyên cập nhật trạng thái trên Facebook cá nhân và bình luận với mọi người ở các hội nhóm. Đầu tháng 7, đoạn video về hành vi man rợ của Sáng lan truyền trên mạng xã hội nhưng nhanh chóng bị xóa.

    Khoảng giữa tháng 11, một tài liệu dài 88 trang mô tả chi tiết về diễn biến vụ việc và chỉ ra hàng loạt nghi vấn nhắm đến Sáng là nghi phạm số một. Các nội dung sau đó được lan truyền rộng rãi khiến vụ án bùng lên trở lại.

    Ngày 28/11, Phòng Cảnh sát hình sự Công an tỉnh Lạng Sơn khám xét nơi ở của Sáng, thu giữ một số đồ vật liên quan. Hôm sau, cảnh sát huy động lực lượng khám nghiệm ở trụ sở cũ của Đội quản lý thị trường số 4, dùng xe hút bể phốt để tìm kiếm chứng cứ.

    Khu nhà bếp và nhà vệ sinh của trụ sở đã bị niêm phong, ngày 1/12. Ảnh: Phạm Dự
    Khu nhà bếp và nhà vệ sinh của trụ sở đã bị niêm phong, ngày 1/12. Ảnh: Phạm Dự

    Trụ sở này nằm cách chợ Mẹt trên đường Chi Lăng, thị trấn Hữu Lũng cũ, chừng 100 mét, ngay sát khu dân cư đông đúc. Xung quanh là tường bao cũ kỹ, với hàng thép gai cao chừng 2 mét và cửa sắt khóa kín. Bên trong trụ sở rộng chừng 500 m2 có 6 phòng làm việc, một nhà bếp, một kho hàng, 2 nhà vệ sinh. Do xây dựng lâu năm, trụ sở xuống cấp nhiều, cơ sở vật chất cũ kỹ.

    Ông Hiếu, hộ dân sống sát trụ sở cho biết, đội này hoạt động ở đây từ ít nhất hơn 15 năm trước. Hàng ngày có khoảng 7-10 cán bộ thường xuyên làm việc. Khoảng hơn một năm gần đây, đội chuyển dần công việc lên trụ sở mới và đến tháng 7/2025 thì chuyển đi hẳn. Tuy nhiên, hàng ngày vẫn có cán bộ quản lý thị trường ra vào trụ sở.

    Nhắc đến hôm xảy ra sự việc – ngày 25/1, ông Hiếu nói không thấy có bất kỳ động thái bất thường nào. “Đó là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Tết Nguyên đán, mọi hoạt động vẫn diễn ra như bình thường. Trước đó mấy ngày, trong trụ sở còn ăn tất niên, trò chuyện cười nói rôm rả”.

    Nhưng vào đầu năm mới 2025, 7 hộ dân và một dãy nhà trọ sát vách đơn vị này ngửi thấy mùi thối lạ bốc lên, ruồi nhặng cũng nhiều hơn mà không rõ nguyên nhân.

    Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!

  • Người thân lên tiếng vụ anh trai lái Lexus t/ông em gái tuvong ở Tây Ninh

    Người thân lên tiếng vụ anh trai lái Lexus t/ông em gái tuvong ở Tây Ninh

    Chiều 2/12, bên cạnh tuyến quốc lộ 22 đoạn qua xã Bến Cầu (Tây Ninh) hướng về cửa khẩu Mộc Bài, một rạp đám tang dựng sát bên đường trước căn nhà cấp 4, cũng là cửa hàng kinh doanh dịch vụ mai táng.

    Nhiều người dân địa phương lặng lẽ đến cúng viếng, thắp nhang cho nạn nhân N.T.B.S. (SN 1983). Bà S. là người bị anh ruột Nguyễn Tấn Thành (SN 1979) lái xe Lexus lao vào nhà chị gái, tông tử vong trưa 30/11. Vị trí xảy ra vụ việc cách nhà nạn nhân khoảng 1km.

    Quá khứ bất hảo

    Trao đổi với phóng viên Dân trí, ông Nguyễn Minh Hoàng (43 tuổi, chồng bà S.) cho biết, vợ chồng ông là chủ cơ sở kinh doanh dịch vụ mai táng. Ông vẫn chưa thể tin vợ mình (bà N.T.B.S.) ra đi đột ngột, bỏ lại ông và hai con nhỏ, trong đó đứa út mới hơn 2 tuổi.

    Ông nói sau vụ việc, dư luận chưa nắm đầy đủ sự thật nên nhiều ý kiến bàn tán, trong khi nhiều lời khai của Thành  tại cơ quan điều tra, theo ông là không đúng sự thật.

    Ông Hoàng cho biết, sáng hôm xảy ra vụ việc, nhà ông mất điện. Trời nóng, vợ ông chở con út sang nhà chị gái chơi cho mát thì Thành đến gây sự rồi lao xe vào nhà, vợ ông không kịp tránh nên gặp nạn.

    Gia đình bà Nguyễn Thị Hoa (SN 1955) có 6 người con, Thành là con trai duy nhất. Khoảng năm 2002, ông và Thành cùng một số người khác liên quan vụ án cố ý gây thương tích. Ông bị xử phạt hành chính, còn Thành bỏ trốn khỏi địa phương, vượt biên sang Campuchia.

    Người thân làm lễ ma chay cho nạn nhân N.T.B.S. (Ảnh: An Huy).

    Khoảng 3 năm sau, Thành phạm tội nghiêm trọng tại Campuchia, bị bắt và lĩnh án 48 năm tù. Trong 13 năm Thành thụ án (Thành khai thụ án 15 năm), các thành viên trong gia đình thường xuyên sang thăm, gửi tiền để Thành bớt khó khăn.

    “Việc Thành nói mẹ ruột tố cáo anh ta tìm cách giết mẹ là bịa đặt. Tôi nghĩ Thành bực tức chuyện mẹ không sang tên căn nhà đang ở cho anh ta nên dựng lên. Nếu suy luận thì ai cũng thấy lời Thành rất vô lý. Không người mẹ nào muốn tống con vào tù. Không có phiên tòa nào tuyên 48 năm tù chỉ vì một lời tố cáo có ý định giết người khi chưa có hành vi”, ông Hoàng nói.

    Năm 2022, Thành mãn hạn tù về quê. Ông Hoàng nói chính bản thân ông và các chị em trong gia đình đã lên tỉnh Kon Tum (cũ) cưới vợ cho Thành. Song, trong cuộc sống, Thành thường xuyên gây sự với anh chị em.

    Ông xác nhận trong gia đình đúng là có mâu thuẫn, nhưng không ai ngờ Thành lại lái xe tông em ruột tử vong. “Cùng chung dòng máu mà đối xử với nhau như vậy là quá tàn nhẫn. Lúc Thành lái xe lao vào nhà, con tôi mới hơn 2 tuổi cũng ở đó. Nếu không có hai chiếc xe máy chắn lại, không biết chuyện gì xảy ra”, ông Hoàng nói.

    “Thành gây tội thế nào thì pháp luật xử thế đó, đúng người đúng tội là được. Tôi không yêu cầu bồi thường”, ông Hoàng nói thêm.

    Lời khai không đúng?

    Bà Nguyễn Thị Bé Năm (SN 1981, em gái Thành) cho biết, trước những lời khai một chiều của anh trai tại cơ quan điều tra và việc bị cộng đồng mạng thêu dệt, những ngày qua, gia đình bà liên tục bị tấn công trên mạng.

    “Trong lúc gia đình xảy ra bi kịch, mọi người đều rất mệt mỏi, câu chuyện về anh Thành như thế nào, người dân địa phương là những người hiểu rõ nhất”, bà Năm nói.

    Theo bà, gia đình có 6 chị em nhưng chỉ có Thành là con trai nên được ba mẹ cưng chiều. Năm 2002, Thành đánh nhau gây thương tích rồi bỏ trốn sang Campuchia. Thời gian ở bên đó, Thành không gửi tiền về mua đất, xây nhà như lời khai của gã tại công an.

    Bà Năm khẳng định mẹ ruột không liên quan đến việc khiến Thành bị bắt và đi tù tại Campuchia. Việc Thành khai mẹ tố cáo cảnh sát Campuchia rằng anh ta tìm cách giết mẹ và bị tuyên 48 năm tù, theo bà Năm là không đúng.

    “Mẹ rất thương anh Thành, cái gì cũng cho. Thành nói mẹ tố cáo rồi cảnh sát Campuchia bắt anh, tòa tuyên 48 năm tù, nhiều người vẫn tin. Không ai chỉ dựa vào lời tố cáo mà bỏ tù người khác. Mẹ quá cưng anh trai nên mới xảy ra chuyện đau lòng hôm nay”, bà Năm chia sẻ.

    Căn nhà Thành đang ở nhưng không được mẹ ruột sang tên (Ảnh: An Huy).

    Theo bà Năm, mẹ bà từng có thời gian dài buôn bán ở Campuchia nên tích lũy được một khoản tài sản đáng kể. Khi Thành mãn hạn tù trở về, bà mua đất, xây nhà cho anh sinh sống, thậm chí sắm cả ô tô Camry để tiện đi lại và lo liệu chuyện cưới vợ. Ngoài ra, bà còn mua nhiều vàng trang sức cho Thành đeo, với lý do các con khác đã ổn định cuộc sống, còn Thành vừa ở tù về nên bà muốn bù đắp.

    Sau này, Thành bán chiếc Camry và mua lại chiếc Lexus. Mặc dù mẹ mua đất xây nhà cho Thành, nhưng không sang tên vì muốn sống cùng vợ chồng anh để dưỡng già đến cuối đời, sau này bà mất sẽ để lại toàn bộ tài sản. Bà sợ nếu sang tên sớm, Thành mang nhà đi bán hoặc cầm cố chơi bời thì bà không còn chỗ ở.

    Sống chung một thời gian, bà Năm cho biết người mẹ bị Thành chửi bới, liên tục gây áp lực đòi sang tên căn nhà. Không chịu được, bà quay lại Campuchia buôn bán, không muốn nhờ cậy con cái.

    Cũng theo bà Năm, trước khi gây án, Thành làm nghề cho vay tiền. Do mẹ không sang tên nhà nên Thành thường xuyên tìm đến các chị em gây sự, cho rằng mọi người xúi mẹ không giao tài sản cho anh. Thành gần như ngày nào cũng đến nhà các chị em gây chuyện. Nhiều lần Thành chặn ô tô của các anh rể đập phá, thuê người đến nhà gây rối, thậm chí dùng súng bắn vào ô tô. Gia đình nhiều lần gửi đơn trình báo công an. Nhà chức trách có đến làm việc, nhưng sau đó mọi chuyện vẫn tiếp diễn.

    “Các chị em đều đã ổn định cuộc sống, không ai tranh giành tài sản hay lấy của anh trai đồng nào để mua đất mà không trả. Thành liên tục chửi bới, xúc phạm và gây rối, nhưng vì là anh em ruột nên mọi người đều nín nhịn”, em gái nghi phạm nói.

    Bà Năm cho biết hơn 3 năm qua, chị em trong gia đình chỉ mong Thành đừng gây sự nữa. Nếu thương nhau thì qua lại, không thương thì mạnh ai nấy sống.

    “Giờ thấy Thành lái xe tông chết em gái rồi khai gian dối tại cơ quan điều tra, tôi rất sốc. Tôi chỉ thương em mình chết oan. Tôi không quan tâm dư luận. Tôi sống bằng cái tâm, nếu sống ác thì trời hại. Gia đình tôi không phải những người tham lam như lời anh Thành và cộng đồng mạng thêu dệt”, bà Năm bày tỏ.

    Lý do hòa giải bất thành

    Theo ghi nhận của phóng viên Dân trí, trong biên bản hòa giải ngày 23/7 tại Công an xã Bến Cầu giữa Thành và các thành viên trong gia đình, cán bộ Huỳnh Minh Tiến (Cảnh sát khu vực ấp Thuận Tây) cho biết mâu thuẫn phát sinh do Thành thường xuyên xung đột với các chị em liên quan đến phần nhà đất nơi ông đang ở nhưng không đứng tên ông. Thành nhiều lần yêu cầu mẹ là bà Nguyễn Thị Hoa (SN 1955) sang tên toàn bộ phần đất này cho mình.

    Hiện trường căn nhà, nơi Thành tông xe khiến em gái tử vong trước đó (Ảnh: An Huy).

    Tuy nhiên, bà Hoa chỉ đồng ý chia cho Thành phần đất ở khu vườn dừa đã sang tên cho con trai. Riêng căn nhà hiện tại, bà dùng để dưỡng già. Bà chấp nhận cho vợ chồng Thành ở cùng trong căn nhà này với bà đến suốt đời.

    Trong biên bản, 5 chị em gái của Thành cũng khẳng định mọi người đều đã có gia đình và tài sản riêng, không liên quan đến phần đất bà Hoa và Thành đang ở. Các chị em cam kết không đòi chia đất, nhà của bà Hoa. Nếu sau này bà Hoa qua đời, các chị em sẽ đồng ý ký sang tên mảnh đất và căn nhà cho Thành theo ý nguyện của mẹ.

    Tuy nhiên, buổi hòa giải không thành vì Thành không chấp nhận phương án của bà Hoa, yêu cầu mẹ phải sang tên ngay căn nhà cho mình. Biên bản hòa giải được cán bộ Huỳnh Minh Tiến và những người tổ chức ký xác nhận.

    Trao đổi với phóng viên, một số người dân địa phương cho biết, sau khi trở về từ Campuchia, Thành làm nghề cho vay nặng lãi. Có người chậm trả 1-2 ngày bị Thành chửi bới, đe dọa; người không còn khả năng trả nợ phải bỏ nhà đi trốn để tránh bị gây sức ép.

    “Tôi vay của Thành 10 triệu đồng, trả lãi 2 triệu mỗi tháng. Tôi trả được một thời gian, còn nợ 5 triệu mà không có khả năng trả nên phải bỏ nhà đi nơi khác làm mướn. Đến nay mới trả xong nợ, mới yên ổn. Thấy Thành ra tay với chị em như vậy là quá tàn độc. Các chị em đều có nhà cửa, buôn bán ổn định, thiết nghĩ ai mà đi tranh giành tài sản với ông ta”, bà T.H., một người từng vay tiền của Thành, chia sẻ.

    Trưa 30/11, Nguyễn Tấn Thành lái ô tô biển số 70A-413.38 trên quốc lộ 22 ngang nhà N.T.H. thì bị chị ruột dùng vòi nước xịt vào xe. Thành không phản ứng, lái xe về nhà cách đó khoảng 2 km.

    Sau đó, khi lái xe đi đổ xăng tại cửa hàng xăng dầu số 57, khi đi qua đoạn trước nhà chị gái, Thành tiếp tục bị xịt nước. Bực tức, Thành lùi xe tông thẳng vào nhà, khiến bà N.T.B.S. (em ruột bà H. và Thành) bị thương nặng. Bà H. tránh được cú đâm. Thành lùi xe thêm nhiều lần để cố tông bà H., nhưng không trúng.

    Gây án xong, Thành lái ô tô về nhà cất rồi bỏ trốn bằng xe máy biển số 70C1-403.83. Bà S. được đưa đến Bệnh viện Đa khoa Xuyên Á Tây Ninh cấp cứu nhưng tử vong lúc 11h50. Khoảng 14h cùng ngày, Thành bị lực lượng Đồn Biên phòng Mỹ Quý bắt giữ khi đang trốn tại ấp Tho Mo, xã Mỹ Quý.

    Tại cơ quan điều tra, Thành khai khoảng năm 2003, ông mở công ty nước suối tại Campuchia và nhiều lần gửi tiền về cho mẹ để mua đất, xây nhà. Năm 2007, do mâu thuẫn gia đình, Thành bị mẹ ruột tố cáo đe dọa giết mẹ và bị tòa án Campuchia tuyên 48 năm tù về tội cố ý giết người. Sau 15 năm, Thành được giảm án.

    Năm 2022, mẹ và các chị em qua Campuchia thăm nuôi, hứa trả lại đất và nhà cho Thành. Tuy nhiên, gia đình không thực hiện cam kết, dẫn đến mâu thuẫn kéo dài. Trong thời gian này, các thành viên thường xuyên cự cãi, làm mất an ninh trật tự. Chính quyền địa phương đã tổ chức hai lần hòa giải vào các ngày 23/7 và 8/8 nhưng không thành.

  • Anh ngư dân vớt được một “con nhím biển” nặng 300kg, bán ngay cho vị khách lạ với giá 800 triệu nhưng thứ đó không phải nhím biển mà là…

    Anh ngư dân vớt được một “con nhím biển” nặng 300kg, bán ngay cho vị khách lạ với giá 800 triệu nhưng thứ đó không phải nhím biển mà là…

    *Tất cả thông tin, tình tiết chỉ là hư cấu, mang tính chất giải trí, không có thật

    1. VẬT THỂ LẠ TRÊN BIỂN

    Biển Phú Vang hôm đó âm u, mặt nước xám xịt như sắp nổi bão. Tôi – Hào, 32 tuổi – theo ghe của chú Sáu ra khơi sớm như mọi ngày. Đang rê lưới, chú Sáu đột ngột la lớn:

    — Hào! Coi coi cái chi đen sì dưới nước kìa!

    Một mảng đen to tướng, tròn như quả đồi nhỏ, lấp ló dưới mặt biển. Mỗi lần sóng uốn, nó lại trồi lên thêm chút, lởm chởm như có gai.

    Tôi rùng mình.

    — Con… con gì vậy chú?

    — Nhím biển… hay thứ chi trời đánh? Chưa thấy bao giờ!

    Kéo lại gần, chúng tôi thấy nó có hình cầu, khoảng hơn hai mét đường kính, phủ đầy gai cứng màu nâu đen, mật độ dày đặc đến mức đụng nhẹ cũng nghe “lộp cộp”.

    Biển tĩnh lạ thường. Chỉ có tiếng chim lượn xa xa.

    Chú Sáu hít mạnh:

    — Vớt lên! Biết đâu là hàng quý!

    Nghe chú nói, tôi càng run hơn, nhưng cái máu ham lạ của dân biển không cho phép quay đầu.

    Chúng tôi huy động ba người, móc dây, lắp tời… Mất gần một giờ, vật thể nặng trịch mới lăn được lên ghe. Gỗ kêu răng rắc như dưới chân có quái vật thật sự.

    Tôi cúi kiểm tra. Nó không hề có mắt, không miệng, không chân. Chỉ có những “gai” dài từ 20–40cm cắm chi chít.

    Chú Sáu phấn khích:

    — Coi bộ trúng mánh lớn rồi nghen!

    Tôi nuốt nước bọt, không nói được tiếng nào.

    Về đến bờ, cả bãi biển vỡ tung. Dân làng ùa tới bu xem “con nhím biển khổng lồ”, người quay live, người chụp hình, người hô:

    — Chắc của nước ngoài trôi vô!
    — Hay là sinh vật biển sâu?
    — Coi bộ bán được tấn tiền!

    Chú Sáu mặt sáng rỡ, còn tôi vẫn thấy bất an trong người.


    2. ÔNG CHỦ ĐẾN MUA – GIÁ NGANG NHÀ

    Chừng một tiếng sau, một chiếc xe bán tải màu đen phóng đến, thắng két trước bãi.

    Từ trên xe bước xuống là ông Tân, chủ vựa hải sản lớn nhất vùng. Đi đâu cũng áo sơmi trắng, quần tây đen bóng loáng, đầu tóc chải ngược như vừa bước ra khỏi tiệm.

    Không ai ngờ ông lại xuất hiện nhanh đến thế.

    Ông chỉ liếc một cái rồi hỏi:

    — Bao nhiêu ký?

    Chú Sáu lúng túng:

    — Chắc… 300kg, hoặc hơn.

    Ông Tân gật đầu:

    — Tôi mua. 800 triệu.

    Tất cả im phăng phắc.

    Tôi há hốc miệng. Bà con xung quanh nhao nhao:

    — Trời đất!
    — Con quái gì mà tới 800 triệu?
    — Chắc ông Tân phát điên?

    Chú Sáu cười không khép được miệng:

    — Ớ… ờ… bán!

    Ông Tân không trả giá. Lấy sẵn cọc tiền từ trong vali đưa ra.

    Chính khoảnh khắc ấy, tóc gáy tôi dựng đứng.

    Không ai mua một thứ chưa biết là gì với giá 800 triệu.
    Trừ khi họ biết chính xác nó là thứ khác.

    Khi mấy người của ông Tân quay lưng khiêng “nhím biển” lên xe, tôi thấy ông thì thầm với họ:

    — Cẩn thận. Đừng để va đập.

    Câu đó khiến tôi đổ mồ hôi sống lưng.

    Nhím biển gì mà sợ va đập?


    3. TIN ĐỒN LAN NHANH – SỰ SỢ HÃI CÀNG LỚN

    Chỉ sau một ngày, báo mạng địa phương đăng:
    “Ngư dân tỉnh X vớt được nhím biển khổng lồ nặng 300kg.”

    Người xem ào ào bình luận, nói đó là:

    Quái vật biến dị.

    Di sản thiên nhiên.

    Dấu hiệu của biển bị ô nhiễm.

    Hay thậm chí là… “ông lạ trôi vào bờ”.

    Tôi biết có gì đó không ổn.

    Nhím biển thật không bao giờ to hơn quả bóng rổ.
    Chứ không thể lớn bằng xe tải.

    Buổi tối, tôi lục tìm hình ảnh “nhím biển khổng lồ” trên mạng. Không có thứ gì giống. Nhưng tôi lại tìm được một thứ: thuỷ lôi cũ – mìn biển dạng cầu, có những “chốt nổ” trông như gai.

    Một cảm giác rùng mình bò lên sống lưng.

    Tôi giật mình bật dậy:

    — Không lẽ…

    Đúng lúc đó, điện thoại reo.

    Là số lạ.

    — Anh là Hào? — giọng đàn ông trầm. — Anh nói chuyện đó ra ngoài chưa?

    Tôi lạnh toát:

    — Anh là ai?

    — Đừng hỏi. Chuyện này có liên quan đến an ninh biển. Nếu anh biết điều, giữ im lặng. Không thì… anh không biết chuyện gì sẽ đến đâu.

    Tôi đứng chết trân.

    Ai đó đang theo dõi tôi.


    4. TÌM SỰ THẬT – VÀ GÓC TỐI CỦA VỤ 800 TRIỆU

    Tôi quyết định tìm chú Sáu.

    — Chú à, con nghĩ cái thứ tụi mình vớt được… không phải nhím biển. Nó có thể là mìn biển cũ. Hoặc thứ nguy hiểm hơn.

    Chú Sáu bật cười:

    — Mày coi phim nhiều quá đó Hào. Cái ông Tân mua rồi. Ông giàu sụ, thiếu gì tiền mà sợ.

    — Nhưng nếu nó nổ thì sao? Nếu…

    — Thôi! Tiền vô túi rồi. Bà con đang ganh tỵ muốn chết. Đừng làm chú mất vui.

    Tôi im bặt. Từ nhỏ đến lớn, chú Sáu luôn coi tiền như mạng.

    Nhưng tôi thì không yên được.

    Hôm sau, tôi theo dõi xe của ông Tân. Xe chạy qua thị trấn, qua cửa biển, vòng vào khu nhà kho phía cuối bãi—một nơi vắng tanh, không camera, không dân.

    Tôi nấp sau đống lưới, cố quan sát.

    Hai người của ông Tân khiêng vật thể vào trong. Ông ta đóng cửa lại, khoá chặt, bấm mã số.

    Một tiếng gõ nhẹ vang lên:

    — Làm cái quái gì ở đây?

    Tôi quay lại. Một người đàn ông lạ mặc áo thợ máy đứng sau lưng, mắt cảnh giác. Trên vai hắn xăm logo một công ty vận tải biển quốc tế.

    Tôi lắp bắp:

    — Tôi… tôi đi lạc.

    Hắn nhìn tôi chằm chằm rồi gằn:

    — Bien lai nay nguy hiểm. Không phải nơi anh muốn thì tới đâu.

    Tôi cúi đầu bước đi, tim thình thịch.


    5. ĐÊM ẦM ẦM TIẾNG SÉT – VÀ SỰ BỪNG TỈNH

    Đêm đó gió giật mạnh, trời sấm chớp liên hồi. Tôi không ngủ nổi. Hình ảnh vật thể tròn đen nặng 300kg cứ ám ảnh trong đầu.

    Khoảng 1 giờ sáng, tôi nghe tiếng còi hụ vang từ phía nhà kho ông Tân.

    Tôi bật dậy phóng xe ra.

    Cảnh tượng trước mắt khiến tôi chết lặng:

    Xe công an biển, biên phòng, cảnh sát cơ động bao vây cả khu nhà kho. Đèn pin loé sáng, tiếng người la hét:

    — Phong tỏa khu vực!
    — Không cho ai tiến gần!
    — Nghi có chất nổ!

    Tôi choáng váng. Lẽ nào… tôi đã đoán đúng?

    Đột nhiên có tiếng nổ nhỏ bụp từ trong nhà kho. Mọi người lập tức chĩa súng.

    Rồi cửa mở. Một nhóm kỹ thuật đặc nhiệm trong đồ bảo hộ bước ra, đẩy theo vật thể đen khổng lồ.

    Họ hô:

    — An toàn rồi! Không phải thủy lôi!
    — Là thiết bị trinh sát biển đời cũ! Có thể từ tàu nước ngoài trôi dạt!

    Tôi thở hắt ra.

    Vậy ra… nó là thiết bị quân sự trôi tự do, không còn hoạt động, nên mới nổi lên.

    Nhưng câu hỏi lớn nhất vẫn còn:

    Tại sao ông Tân lại trả 800 triệu để mua nó?


    6. SỰ THẬT CUỐI CÙNG – TWIST LẬT NGƯỢC TẤT CẢ

    Sáng hôm sau, báo đưa tin:
    “Bắt giữ ông Tân – chủ vựa hải sản – liên quan nghi án buôn bán trái phép thiết bị quân sự nước ngoài.”

    Tôi choáng váng.

    Công an mời tôi lên lấy lời khai. Một cán bộ trẻ nói:

    — Cậu Hào, nếu cậu không theo dõi ông Tân, không báo cáo, chắc chúng tôi không kịp khoanh vùng đâu.

    Tôi ngơ ngác:

    — Tôi… tôi đâu có báo cáo gì.

    — Hả? — anh ta nhíu mày. — Không phải cậu gọi cho chúng tôi à?

    Tôi lắc đầu.

    Cán bộ nhìn nhau, gương mặt dần thay đổi.

    Họ mở điện thoại, bật đoạn ghi âm:

    Giọng người đàn ông:

    “Tôi là… Hào, ngư dân. Vật thể đó nguy hiểm lắm. Nó không phải sinh vật. Ông Tân đang giấu nó. Các anh nên đến kiểm tra.”

    Tôi chết lặng.

    — Đó… không phải giọng tôi.

    Cán bộ nhìn tôi kỹ:

    — Chúng tôi cũng nghi rồi. Giọng này già hơn cậu. Có lẽ ai đó muốn che giấu danh tính và dùng tên cậu để gọi báo.

    — Nhưng… ai? — tôi hỏi. — Và tại sao?

    Anh cán bộ thở dài:

    — Cậu biết ông Tân làm gì không? Ông ta chuyên săn các thiết bị như vậy để bán cho tổ chức nước ngoài. Lần này, người của tổ chức đó muốn báo cho cơ quan chức năng để che mắt. Khi một vụ bị lộ, họ sẽ dễ mở đường cho món hàng tiếp theo vào hơn. Gọi là “đánh lạc hướng”.

    Tôi chết trân.

    — Tức là… vụ nhím biển 300kg… chỉ là một màn diễn?

    — Đúng. Họ dùng dân làng, dùng sự hiếu kỳ, rồi dùng cậu như tấm bình phong. Tất cả được sắp đặt để khiến mọi người tin rằng đây là vụ tình cờ. Nhưng thực chất… là giao dịch thất bại nên phía kia muốn thủ tiêu chứng cứ.”

    Tôi ngồi xuống, mặt nóng bừng.

    Hoá ra 800 triệu không phải ông Tân trả cho sinh vật lạ.

    Mà là tiền để thu lại thiết bị bị thất lạc, tránh rơi vào tay lực lượng an ninh.
    Một phi vụ ngầm.
    Một cuộc chơi mà dân biển như chúng tôi không bao giờ hiểu nổi.

    Người gọi đe dọa tôi hôm trước—chắc là một trong bọn họ.
    Người báo công an—cũng là một trong bọn họ.
    Tất cả đều để che giấu vết tích giao dịch.

    Tôi chỉ là một quân cờ.


    7. KẾT

    Hai tuần sau, biển trở lại yên bình.

    Nhưng tôi thì không bao giờ nhìn những thứ trôi nổi trên nước bằng ánh mắt cũ nữa.

    Chú Sáu cầm tiền 800 triệu cũng tái mặt khi biết nếu thứ đó là chất nổ, có thể cả ghe chúng tôi đã tan xác.

    Còn tôi hiểu một điều:

    Biển không chỉ có cá tôm.
    Biển cũng có những bí mật mà nếu mò vào, có thể không bao giờ bước ra được.

    Nhím biển 300kg?
    Không.

    Đó chỉ là cái gai nhỏ của một thế giới ngầm khổng lồ bên dưới mặt nước.

  • Người cha trở về sau những tháng ngày quân ngũ, lòng đầy háo hức mong được ôm con gái vào lòng. Nhưng ngay khi bước vào sân, anh chết lặng: đứa trẻ gầy gò, lem luốc bước ra từ…

    Người cha trở về sau những tháng ngày quân ngũ, lòng đầy háo hức mong được ôm con gái vào lòng. Nhưng ngay khi bước vào sân, anh chết lặng: đứa trẻ gầy gò, lem luốc bước ra từ…

    Bà Tâm ngồi xuống mép giường, ánh mắt tránh nhìn bé My đang ngủ. Căn phòng im ắng đến mức tiếng kim đồng hồ cũng trở nên nặng nề. Dũng nắm chặt tay, cố gắng giữ bình tĩnh.

    — Anh Dũng… — bà Tâm bắt đầu, giọng trĩu nặng — từ khi anh đi, mọi chuyện trong nhà… không hề yên ấm như anh nghĩ.

    Dũng khẽ cau mày:
    — Tôi đã gửi tiền đều đặn. Tôi còn gọi về mỗi tháng. Mai nói mọi thứ vẫn tốt…

    Bà Tâm cắn môi, như đang đấu tranh xem có nên nói tiếp hay không. Cuối cùng, bà thở dài:
    — Nói thật nhé… bà con ở đây ai cũng thấy mà không dám can thiệp. Mai… đối xử với My tệ lắm, rất tệ. Con bé không được ngủ trên giường. Nó bị bắt ngủ trong kho chứa đồ sau bếp. Lâu lâu bị đuổi ra… chỗ chuồng lợn… vì “không ngoan”.

    Dũng chết lặng.
    — Không thể nào… My mới bốn tuổi mà…

    — Tôi biết. — bà Tâm khẽ đặt tay lên vai anh — Nhưng có những hôm nửa đêm tôi nghe tiếng My khóc. Mai la hét, rồi bắt con bé làm việc vặt: giặt đồ, rửa bát, dọn sân. Mấy việc này… trẻ con làm sao kham nổi.

    Nỗi giận dâng lên khiến Dũng phải hít sâu.

    — Tại sao không ai báo tôi? — anh hỏi, giọng nghèn nghẹn.

    — Vì mỗi lần ai đó góp ý, Mai đều nổi cáu, nói chuyện gia đình người ta không được xen vào. Với lại… — bà Tâm ngập ngừng — dạo gần đây trong nhà anh còn có người lạ qua lại. Một gã đàn ông… không biết từ đâu. Tôi thấy vài lần hắn ở sân sau, chỗ bếp. Mà mỗi lần hắn xuất hiện, My lại sợ hãi trốn biệt.

    Lời nói ấy như tiếng búa giáng thẳng vào đầu Dũng.
    — Người lạ? Tại sao Mai lại để gã đàn ông khác vào nhà?

    Bà Tâm không dám trả lời.

    Cùng lúc đó, tiếng cửa bếp mở đánh “cạch”. Dũng nhìn thấy Mai bước ra ngoài, ánh mắt lia nhanh xem anh đang ở đâu. Anh đứng dậy, bước thẳng về phía vợ.

    — Mai. Em giải thích đi. — giọng anh trầm xuống, nén giận.

    — Giải thích chuyện gì? — Mai khoanh tay — Anh mới về đã nghe lời hàng xóm nói bậy?

    — Tại sao My lại bị đối xử như vậy? Nó ngủ ở đâu? Ai là người đàn ông vẫn xuất hiện trong nhà này?

    Mai thoáng giật mình trước câu hỏi cuối, nhưng cô ta lập tức trấn tĩnh:
    — Họ tưởng tượng hết! Anh hỏi hẳn hoi đi: con bé hư lắm! Nó phá phách, không chịu nghe lời. Em phải dạy nó thôi!

    — Dạy bằng cách nhốt nó ngoài chuồng lợn? — Dũng hét lên, lần đầu tiên mất kiểm soát.

    Mai cứng họng, nhưng ánh mắt vẫn thách thức:
    — Anh đi suốt, anh biết gì mà xen vào?

    Câu nói đó như mồi lửa châm vào thùng dầu trong lòng Dũng. Anh nắm lấy tay Mai, kéo cô ta vào bếp.

    — Vậy chỗ ngủ của My đâu? Chỉ cho tôi xem!

    Mai miễn cưỡng dẫn anh vào. Căn phòng bốc mùi ẩm mốc, tối tăm, chỉ có chiếc chiếu rách và một cái gối cũ sờn. Không có dấu hiệu nào của trẻ nhỏ sống tử tế trong đó.

    Dũng đứng chết lặng.

    Nhưng câu hỏi lớn nhất vẫn chưa có lời giải: gã đàn ông lạ kia là ai?
    Và tại sao mỗi lần hắn xuất hiện… My lại sợ đến run rẩy?

    Trong căn nhà tối om ấy, Dũng cảm giác như còn một bí mật nữa chưa ai dám nói ra — một bí mật đáng sợ hơn tất cả những gì anh đã nghe.

    Đêm hôm đó, Dũng không ngủ. Anh đặt My nằm bên cạnh, che chở bằng vòng tay run rẩy vì giận dữ và thương xót. Mỗi lần con bé giật mình la nhỏ, anh lại siết chặt nó hơn. Điều gì đã khiến đứa trẻ vốn hoạt bát ngày nào trở nên hoảng sợ đến vậy?

    Gần nửa đêm, khi Mai đã vào phòng khóa cửa, Dũng nghe thấy tiếng động ngoài sân. Anh nhẹ nhàng đặt My xuống, bước ra ngoài. Ánh đèn vàng hắt xuống sân sau. Và rồi anh thấy một người đàn ông đang đứng cạnh bếp, dáng vẻ quen thuộc như đã vào đây nhiều lần.

    — Anh là ai? — Dũng gằn giọng.

    Gã đàn ông giật mình, lùi lại một bước, mặt trắng bệch.
    — Tôi… tôi đến tìm Mai.

    — Tìm vợ tôi? — Dũng tiến thẳng lại gần — Với tư cách gì?

    Hắn ú ớ, không trả lời. Đúng lúc đó, cánh cửa phòng ngủ bật mở. Mai chạy ra, hoảng hốt:
    — Anh ơi, đừng làm ầm lên! Đây là… là anh Việt… anh họ xa… có việc nhờ…

    — Anh họ xa? — Dũng nhếch mép — Anh họ xa mà vào nhà lúc nửa đêm? Mà sao My thấy hắn thì sợ hãi bỏ chạy?

    Mai đứng chết lặng.

    Dũng quay phắt lại, túm cổ áo gã đàn ông:
    — Anh đã làm gì con bé?

    Gã vùng vằng:
    — Không… không có gì hết! Tôi chỉ… trông giúp Mai khi cô ấy bận…

    Hai chữ “trông giúp” khiến Dũng như hóa đá. Anh đẩy mạnh gã ta vào tường:
    — Trông kiểu gì mà để con bé phải sống như địa ngục?

    Mai òa lên:
    — Anh đừng làm quá! Em chỉ nhờ anh ấy phụ… vì em đi làm ca tối!

    — Đi làm? — Dũng nghiến răng — Hay đi đâu với hắn?

    Cả sân chỉ còn tiếng thở gấp. Mai không nói được một lời. Gã đàn ông cúi đầu, mặt tái mét.

    Bất ngờ, My xuất hiện ở cửa phòng, mắt mở to hoảng sợ. Con bé lí nhí:
    — Bố đừng… đừng để chú ấy bắt con nữa… con sợ…

    Câu nói ấy như nhát dao xuyên vào tim Dũng. Anh buông ngay gã đàn ông ra, chạy về phía My.
    — Con nói sao? Hắn bắt con làm gì?

    My run rẩy, nắm chặt áo anh:
    — Chú ấy… bắt con dọn chuồng… phạt con đứng ngoài sân lạnh… nói nếu con méc mẹ… chú sẽ nhốt con…

    Dũng cảm nhận được bàn tay bé xíu đang run, và một phần sự thật kinh hoàng đã rõ.

    Gã đàn ông lắp bắp:
    — Tôi… tôi chỉ dọa nó… tại nó lì…

    — Im! — Dũng gầm lên.

    Anh quay sang Mai:
    — Em biết chuyện này mà vẫn để gã này vào nhà? Em để hắn thay anh “chăm” con anh?

    Mai bật khóc:
    — Em… em mệt mỏi quá! Em không chịu nổi con bé! Nó không phải con em…

    Câu nói đó khiến tất cả im bặt. Dũng nhìn vợ, lần đầu tiên anh không còn nhận ra người phụ nữ trước mặt.

    — Vì nó không phải con em… nên em có quyền hành hạ nó à?

    Mai sụp xuống, úp mặt vào hai tay. Gã đàn ông lợi dụng thời cơ bỏ chạy ra ngõ, nhưng Dũng không đuổi theo. Điều anh quan tâm duy nhất lúc này là My.

    Anh bế con lên, vỗ về.
    — Bố xin lỗi… Bố về muộn quá…

    Sáng hôm sau, Dũng thu dọn đồ đạc cho hai bố con. Anh không còn đủ niềm tin để ở lại ngôi nhà này dù chỉ một ngày. Hàng xóm đứng nhìn, không ai dám nói, nhưng ánh mắt ai nấy đều nhẹ nhõm — như họ đã chờ khoảnh khắc này rất lâu.

    Trước khi bước ra khỏi cổng, Dũng nhìn lại căn nhà một lần cuối. Những gì anh tưởng yên ấm chỉ là lớp vỏ mỏng manh che giấu sự tàn nhẫn.

    Anh tự nhủ:
    Từ nay, con gái anh sẽ không bao giờ phải sợ hãi nữa.

    Và hành trình giành lại tuổi thơ cho My — bắt đầu từ khoảnh khắc ấy.

  • Cây Kim Tiền kỵ với người thuộc 2 mệnh пàყ, cố tɾồng tɾong nhà dễ mất lộc

    Cây Kim Tiền kỵ với người thuộc 2 mệnh пàყ, cố tɾồng tɾong nhà dễ mất lộc

    Cây Kim Tiền kỵ với người thuộc 2 mệnh пàყ, cố tɾồng tɾong nhà dễ mất lộc

    Cȃy ⱪim tiḕn có nhiḕu cȏng dụng như trang trí nhà cửa, thanh ʟọc ⱪhȏng ⱪhí. Ngoài ra, ʟoại cȃy này còn có ý nghĩa tṓt trong phong thủy, giúp thu hút may mắn, tài ʟộc cho gia ᵭình.

    Cȃy ⱪim tiḕn ʟà một ʟoại cȃy cảnh phong thủy mang ý nghĩa may mắn ᵭược nhiḕu người yêu thích. Ngay từ tên gọi, ʟoại cȃy này còn gợi ʟên sự giàu sang. Trong ᵭó, chữ “kim” ᵭại diện cho của cải; “tiḕn” tượng trưng cho sự phú quý, thịnh vượng.

    Đặt cȃy ⱪim tiḕn trong nhà ᵭược cho ʟà có tác dụng thu hút sự may mắn, tài ʟộc và gia tăng vượng ⱪhí của gia ᵭình.

    Người mệnh nào hợp cȃy ⱪim tiḕn nào?

    Theo quan niệm phong thủy, cȃy ⱪim tiḕn có ʟá xanh tươi quanh năm, mang năng ʟượng của hành Mộc. Theo ngũ hành, Mộc và Hỏa có quan hệ tương sinh. Trong ⱪhi ᵭó, Mộc tương hòa với chính Mộc. Vì vậy, người mệnh Mộc và mệnh Hỏa ᵭḕu phù hợp ᵭể trṑng cȃy ⱪim tiḕn trong nhà ᵭể thu hút may mắn và tài ʟộc.

    Người mệnh nào ⱪhȏng hợp với cȃy ⱪim tiḕn?

    Theo ngũ hành, hành Mộc có thể ⱪhắc chḗ với Thổ và chịu sự chi phṓi từ Thủy. Vì vậy, người mệnh Mộc và mệnh Thủy thường ᵭược ⱪhuyên nên thận trọng ⱪhi ʟựa chọn việc trṑng cȃy ⱪim tiḕn trong nhà.

    Người thuộc hai mệnh này trṑng cȃy ⱪim tiḕn trong nhà có thể ʟàm trường ⱪhí của gia ᵭình mất cȃn bằng, gȃy tác ᵭộng bất ʟợi ᵭḗn ᵭường tài ʟộc, từ ᵭó ʟàm thất thoát tiḕn bạc, cản trở việc ʟàm ăn.

    Người mệnh Mộc và mệnh Thủy thường ᵭược ⱪhuyên nên thận trọng ⱪhi ʟựa chọn việc trṑng cȃy ⱪim tiḕn trong nhà. Người mệnh Mộc và mệnh Thủy thường ᵭược ⱪhuyên nên thận trọng ⱪhi ʟựa chọn việc trṑng cȃy ⱪim tiḕn trong nhà.

    Người mệnh Thủy muṓn trṑng cȃy ⱪim tiḕn nên chọn cách trṑng thủy canh (trṑng bằng nước), trong chậu nên ᵭặt thêm sỏi trắng. Hành Thủy tượng trưng cho nước, sỏi mang màu trắng ᵭại diện cho hành Kim mà Kim sinh thủy. Điḕu này giúp tăng năng ʟượng tṓt và hỗ trợ cho người mệnh Thủy.

    Người mệnh Kim hoặc mệnh Thổ nḗu trṑng cȃy ⱪim tiḕn thì nên chọn chậu sự và ᵭặt thêm sỏi trắng hoặc sỏi vàng trong chậu ᵭể tạo sự hài hòa trong phong thủy. Trong ᵭó, sỏi trắng ᵭại diện cho hành Kim còn sỏi vàng tượng trưng cho hành Thổ. Theo ngũ hành, Thổ sinh Kim, giúp gia chủ có năng ʟượng tích cực, ᵭón nhận tài ʟộc dṑi dào hơn.

    Người tuổi nào nên trṑng cȃy ⱪim tiḕn?

    Nḗu xét vḕ con giáp, người tuổi Tý rất hợp ᵭể trṑng cȃy ⱪim tiḕn. Người cầm tinh con Chuột thường thiḗu ⱪhả năng quản ʟý tài chính. Họ dễ rơi vào trạng thái chi tiêu hoang phí, ⱪhó tích ʟũy. Việc ᵭặt cȃy ⱪim tiḕn trong nhà giúp con giáp này có sự minh mẫn hơn trong chi tiêu, gặp nhiḕu may mắn, nắm bắt thêm các cơ hội ⱪiḗm tiḕn, phát tài. Loại cȃy này còn có mang ᵭḗn sự thoải mái trong tinh thần, giúp tuổi Tý giữ vựng ᵭam mê trong cȏng việc và cuộc sṓng.

    Cȃy ⱪim tiḕn ra hoa dự báo tài ʟộc ᵭḗn

    Cȃy ⱪim tiḕn ra hoa ᵭược coi ʟà ᵭiḕm ʟành, mang ʟại tin vui vḕ tiḕn tài và sự thịnh vượng cho gia ᵭình. Cȃy ⱪim tiḕn ʟà ʟoại cȃy hiḗm ⱪhi ra hoa. Có thể trṑng hàng chục năm và phải chăm sóc tṓt cȃy mới có thể ᵭơm hoa. Vì vậy, việc cȃy ⱪim tiḕn ra hoa ʟà ᵭiḕu tṓt, tượng trưng cho vận may và tài ʟộc ᵭang ᵭḗn.

    * Thȏng tin mang tính chất tham ⱪhảo, chiêm nghiệm.

  • Lịch nghỉ Tết Dương lịch 2026 của học sinh cả nước

    Lịch nghỉ Tết Dương lịch 2026 của học sinh cả nước

    Tết Dương lịch 2026 đang là thông tin được phụ huynh và học sinh quan tâm. Theo quy định chung, ngày 1/1 là ngày nghỉ lễ chính thức đối với người lao động, học sinh và sinh viên cả nước.

    Năm 2026, ngày 1/1 rơi vào thứ Năm. Vì vậy, học sinh các cấp mầm non, tiểu học, THCS và THPT trên toàn quốc sẽ nghỉ chính thức 1 ngày, là thứ Năm (1/1/2026), và trở lại trường bình thường vào thứ Sáu (2/1/2026). Trong ngày nghỉ này, giáo viên được hưởng nguyên lương theo Bộ luật Lao động.

    Trên thực tế, một số địa phương — đặc biệt các tỉnh, thành phố lớn — có thể cân nhắc cho học sinh nghỉ thêm ngày 2/1/2026 để tạo kỳ nghỉ kéo dài 4 ngày, nối liền với cuối tuần. Tuy nhiên, đây không phải quy định bắt buộc và chỉ áp dụng khi có hướng dẫn cụ thể từ Sở GD&ĐT địa phương.

    Theo ghi nhận hiện nay, đa số tỉnh thành vẫn giữ phương án nghỉ 1 ngày theo quy định. Phụ huynh và học sinh cần theo dõi thông báo chính thức từ nhà trường để chủ động sắp xếp kế hoạch học tập và sinh hoạt trong dịp nghỉ Tết Dương lịch.

  • Ca:mera ở bệnh viện Bạch Mai tiết lộ sự thật về đời sống các bác sĩ: Vì sao ai cũng đi dép crocs?

    Ca:mera ở bệnh viện Bạch Mai tiết lộ sự thật về đời sống các bác sĩ: Vì sao ai cũng đi dép crocs?

    Đây cũng được xem là điểm nhận dạng dễ thấy của các bác sĩ.

    Ngày 13/09/2025, Đời sống Pháp luật đưa tin “Camera ở bệnh viện Bạch Mai tiết l:ộ sự thật về đời sống các bác sĩ: Vì sao ai cũng đi dép crocs?”. Nội dung chính như sau: 

    Những ngày vừa qua, các đề tài liên quan đến bác sĩ và ngành Y nhận được nhiều sự quan tâm từ cộng đồng. Không chỉ dừng lại ở Match Day của bác sĩ nội trú, quá trình học tập hay những vất vả, nhiều điều thú vị khác cũng được chia sẻ rầm rộ. Một trong số đó là đặc điểm nhận dạng các bác sĩ ngoài áo blouse: dép crocs và đeo kính cận.

    Mới đây, một đoạn camera ghi lại cảnh tượng ở bệnh viện Bạch Mai (Hà Nội) được nhiều người nhận ra các bác sĩ đều đi dép crocs và hầu hết đeo kính.

    Các bác sĩ, y tá tại bệnh viện Bạch Mai đều mang dép crocs và đeo kính (Ảnh chụp màn hình/ @bachmai.care)

    “Đều đi dép giống nhau. Chạy cấp cứu cho nhanh”, “Đều đi dép crocs và đeo kính”, “Ai cũng mang dép ngành”, “Điểm chung là dép sục”, “Điểm chung là các bác sĩ hoặc điều dưỡng đi dép giống nhau cụ thể là dép crocs”,… là bình luận từ netizen phía dưới clip.

    Thực tế, không chỉ ở bệnh viện Bạch Mai mà phần lớn bác sĩ ở các bệnh viện đều đi dép crocs. Đôi dép này còn được gọi vui là dép ngành vì được các bác sĩ, y tá, nhân viên y tế sử dụng phổ biến.

    Tất nhiên lựa chọn này có lý do.

    Bác sĩ Lê Hữu Thắng – bác sĩ sản phụ khoa tại Bệnh viện Hùng Vương (TP.HCM) từng làm video giải thích điều này. Anh cho biết dép crocs êm chân và tiện lợi, giúp các bác sĩ thoải mái di chuyển hơn, nhất là trong những ngày trực phải đi bộ nhiều.

    “Lỡ có ca cấp cứu còn phải chạy nữa mà mang giày tháo ra tháo vô không kịp. Dép crocs êm, thoải mái nên đi bộ nhiều được. Hơn nữa nó có thể bảo vệ chân mình khỏi dính máu, dính dịch khi khám bệnh bắn ra.

    Nhìn tướng đeo kính cận, mang balo, đi crocs thì 80% là dân ngành Y đó” – bác sĩ Thắng nói.

    Bác sĩ Thắng và các đồng nghiệp cũng dùng dép crocs (Ảnh chụp màn hình/ @uncle_thang)

    Bác sĩ Thắng kết luận về đặc điểm nhận dạng bác sĩ (Ảnh chụp màn hình/ @uncle_thang)

    Như Lan – CEO Bệnh viện thẩm mỹ ở TP.HCM cũng từng làm video hỏi đáp nhanh các bác sĩ, kỹ thuật viên tại bệnh viện của mình về chuyện đi dép crocs.

    Mọi người đều có chung câu trả lời là dép mềm và êm nên đứng trong phòng mổ lâu không bị mỏi chân. Ngoài ra khi chẳng may rớt dụng cụ, đẩy băng ca va vào chân hay chất lỏng chảy xuống thì không bị dính vào chân nhiều.

    Bác sĩ hot boy Quang Lâm check-in với đôi dép crocs (Ảnh: Trần Quang Lâm)

    Không chỉ ở Việt Nam mà các bác sĩ nước ngoài cũng chuyên sử dụng dép crocs.

    Ở Hàn Quốc, điều này được thể hiện rõ trong các bộ phim về đề tài y khoa gây sốt như Hospital Playlist (Những Bác Sĩ Tài Hoa), The Trauma Code Heroes On Call (Trung Tâm Chăm Sóc Chấn Thương),… từ poster phim đến từng cảnh quay. Tại đây từ bác sĩ phẫu thuật đến bác sĩ nội trú đều đi dép crocs và chạy như bay đến phòng mổ khi có cấp cứu.

    Các bác sĩ trong phim The Trauma Code Heroes On Call

    Dép ngành trong phim Hospital Playlist

    Trên trang web hỏi đáp Quora, chủ đề này cũng được thảo luận rôm rả. Trả lời câu hỏi “Tại sao bác sĩ thường đi dép crocs?”, một tài khoản tự giới thiệu mình là bác sĩ tim mạch ở Ấn Độ nói: “Các bác sĩ phẫu thuật phải đứng nhiều giờ liền. Vì vậy, họ tìm kiếm sự thoải mái trong đôi giày của mình. Nếu bạn đã từng thấy các bác sĩ phẫu thuật đi dép crocs thì đó là vì sự thoải mái”.

    Ở Mỹ, việc này cũng rất phổ biến. Tại Bệnh viện Epworth ở Richmond (bang Virginia, Mỹ) các bác sĩ và y tá đều sử dụng loại dép này trong hàng chục năm qua.

    “Nhân viên phòng mổ phải đứng rất nhiều, đôi khi phải đứng đến 15 – 16 tiếng/ngày… Nhiều nhân viên thấy dép crocs rất thoải mái và dễ mang. Họ cũng có thể dễ dàng vệ sinh sạch sẽ sau khi phẫu thuật”, một quản lý khoa điều dưỡng tại khoa phẫu thuật trong ngày tại Epworth cho biết.

    Các bác sĩ nước ngoài cũng dùng dép crocs (Ảnh: Rebecca Hallas)

    Trước đó, VNexpress đư tin “Hành trình khắc nghiệt trong ‘lò rèn’ bác sĩ nội trú”. Nội dung chính như sau: 

    Bác sĩ nội trú được xem là con đường ngắn nhất để trở thành một bác sĩ giỏi tại Việt Nam. Đây là chương trình đào tạo sau đại học chỉ dành cho những sinh viên y khoa xuất sắc và mỗi người chỉ có một cơ hội duy nhất trong đời để thi tuyển. Nếu trúng tuyển, họ bước vào ba năm tôi luyện với cường độ làm việc và áp lực học tập khổng lồ, nhưng đổi lại là được các giáo sư, bác sĩ đầu ngành chỉ dẫn, xây dựng được nền tảng chuyên môn vững chắc mà nhiều người phải mất hàng chục năm mới có được.

    Để bước qua cánh cửa này, các bác sĩ tương lai phải đối mặt với một kỳ thi khốc liệt. Năm 2014, bác sĩ Hoàng Văn Chương, khi đó vừa tốt nghiệp ngành nội tiêu hóa Đại học Y Hà Nội, phải ôn tập 720 câu hỏi tự luận cho 6 môn chuyên ngành.

    “Học đến câu 700 là quên sạch câu đầu tiên”, bác sĩ Chương, nay 35 tuổi, nhớ lại. “Nhiều bạn phải uống thuốc an thần để tập trung, có người bỏ cuộc giữa chừng”.

    Bác sĩ Chương chụp ảnh lưu niệm trước giờ bảo vệ tốt nghiệp nội trú năm 2017, tại Đại học Y Hà Nội. Ảnh: Tú Lê

    Chuyên ngành anh chọn được coi là “trái tim” của y học lâm sàng. Đây là khoa bao quát từ tim mạch, hô hấp, tiêu hóa, thận – tiết niệu, huyết học, cơ – xương – khớp. Bác sĩ nội tổng hợp không chỉ rèn được tư duy hệ thống, khả năng chẩn đoán phân biệt, mà còn là lực lượng nòng cốt trong điều phối và hội chẩn. Vì vậy, hơn 100 bác sĩ nội trú, chỉ 12 người thuộc khoa Nội. Trong đó, bác sĩ Chương là một trong bốn người chọn ngành Tiêu hóa.

    Áp lực học tập kéo dài khiến tóc anh rụng nhiều. Khi chính thức vào nội trú, những mảng hói lớn bắt đầu xuất hiện trên đầu. “Hầu hết bác sĩ nội trú đều gầy rộc, già đi, tóc bạc hoặc rụng”, anh nói.

    Mỗi tháng, Chương trực khoảng 10 ca, mỗi ca kéo dài 24 giờ. Hết ca trực, hôm sau anh vẫn ở viện đến 22h. Có hôm 3h sáng anh mới được về tắm, 7h lại quay lại làm việc. Khoa có hơn 150 bệnh nhân, bác sĩ nội trú phải nắm rõ tình trạng từng người. “Sai sót gì, thầy sẽ gọi tên bác sĩ nội trú đầu tiên”, anh kể.

    Được kỳ vọng nhiều nhưng cũng đối mặt áp lực lớn, bác sĩ nội trú thường xuyên bị nhắc nhở, thậm chí mắng trước mặt bệnh nhân và đồng nghiệp. Căng thẳng nhất là trực cấp cứu, khi cùng lúc nhiều bệnh nhân nguy kịch. “Có khi đang cấp cứu bệnh nhân này thì bệnh nhân khác lại diễn biến nặng”, Chương nhớ lại.

    Hói nửa đầu, cao 1,7 m nhưng chỉ nặng 56 kg, anh Chương bị mọi người gọi là “cái sào di động”. Năm cuối nội trú, anh quen cô bạn gái khóa dưới. “Hồi đó không có thời gian nên chẳng thể yêu ai ngoài người trong bệnh viện”, anh nói. Nhưng cả hai quá bận rộn, không có thời gian vun vén, mối tình tan vỡ.

    Bác sĩ Ngọc khám cho người dân trong chuyến công tác tại Yên Bái năm 2023. Ảnh nhân vật cung cấp

    Chị Lê Quỳnh, vợ một bác sĩ nội trú khóa 42 kể, chỉ khi sống cùng chồng mới “thấm” nỗi vất vả của họ. Chị và chồng là bạn thanh mai trúc mã, cưới nhau khi anh Nguyên vừa bước chân vào nội trú. “Vợ chồng mới cưới, nhưng chồng đi trực ba ngày một tuần. Hôm nào không trực anh cũng ở viện tới 22h, về là lăn ra ngủ”, chị kể.

    Có lần, chị Quỳnh đi làm về, biết chồng ngủ trong nhà nhưng đập cửa gọi không được. “Tôi đập mạnh đến mức bung cả chốt cửa mà chồng không biết gì. Hơn một tiếng sau anh tỉnh dậy thấy vợ đang nấu ăn thì hỏi một câu rồi lại ngủ tiếp”, chị kể. Nhiều đêm, cô vợ trẻ giật mình vì chồng ngủ mơ, chỉ la hét như đang cấp cứu trong bệnh viện.

    Áp lực nội trú với những bác sĩ nữ như Lê Thị Bích Ngọc, 26 tuổi, còn lớn hơn. Có lần, khi khoa Cấp cứu A9, Bệnh viện Bạch Mai vừa giãn bớt bệnh nhân lúc 22h, bác sĩ Ngọc tranh thủ đi ăn tối. 20 phút sau quay lại, cô đã thấy tấm bảng chuyển màu đỏ – dấu hiệu cảnh báo mức độ cấp cứu khẩn cấp cao nhất. Không khí trong phòng đặc quánh. Tiếng máy monitor dồn dập, xen lẫn tiếng y lệnh ngắn gọn.

    Ba bác sĩ đang thay nhau ép tim phối hợp cùng các kỹ thuật hồi sức khác để giành lại sự sống cho bệnh nhân đã ngừng tim ngoại viện. Ngọc lao đến, nhập cuộc. Suốt 40 phút không ngừng nghỉ, cuối cùng tín hiệu sống kêu trở lại trên monitor. Giây phút ấy nữ bác sĩ bỗng thấy cay mắt.

    “Nam bệnh nhân mới ngoài 30 tuổi, bên ngoài cánh cửa phòng cấp cứu là cha mẹ, vợ con cần anh làm chỗ dựa”, bác sĩ Ngọc nói. “Khoảnh khắc thấy tim đập trở lại, tôi nghĩ mình đã làm được điều xứng đáng với nghề”.

    Bích Ngọc hiện là bác sĩ nội trú năm ba, chuyên ngành Nội tổng hợp, đi sâu vào cơ – xương – khớp. “Làm nội tổng hợp cho tôi nền tảng mà cả đời bác sĩ sẽ dùng, bất kể sau này đi theo nghiên cứu, giảng dạy hay thực hành chuyên khoa”, Ngọc nói.

    Ba năm nay, Ngọc thực hành chính ở các khoa Nội và tăng cường cho A9, Bệnh viện Bạch Mai và bệnh viện Đại học Y. Làm việc tại nơi ranh giới sống chết chỉ cách nhau gang tấc, Ngọc cho biết chịu sức ép rất lớn đến từ cả chuyên môn, thầy cô hướng dẫn, đồng nghiệp, lẫn gia đình bệnh nhân.

    Là nữ nhưng ca trực và cường độ làm việc của Ngọc không khác nam giới. Mỗi ngày, cô bắt đầu từ 7h sáng, kết thúc lúc 22h, tuần trực 3 ca. Ngày nào được ngủ 2-3 tiếng là nhiều. Ba năm nội trú không có nghỉ hè, ngày Tết cũng rất hạn chế. Nhiều hôm về nhà, đặt lưng xuống là cô ngủ như chết. “Chúng tôi hay đùa nhau ‘sống chỉ để trực đêm’”, Ngọc nói.

    Bích Ngọc thấy may mắn khi có bạn trai đồng hành suốt 5 năm. Họ đã kết hôn đầu năm nay, riêng chuyện sinh con phải chờ tốt nghiệp. Cô cho biết vì áp lực cường độ cao nên số đông bác sĩ chưa nghĩ đến lập gia đình, thậm chí nhiều người “chưa mảnh tình vắt vai”. Những năm trước đây việc kết hôn rất ít và mang thai gần như tối kỵ.

    “Ba năm nội trú gian khổ nhưng cũng là hành trình huy hoàng của tuổi trẻ, mà bác sĩ nào cũng muốn đi qua”, bác sĩ Ngọc nói. Với cô, đây như lò rèn – nơi mọi giới hạn về thể lực, tinh thần và kiến thức đều bị thử thách. Nhưng đó cũng chính là hành trình giúp cô trưởng thành, tự tin và bản lĩnh hơn trên con đường trở thành một bác sĩ giỏi.

    Bác sĩ Chương (áo xanh) nội soi cho một bệnh nhân tại phòng khám, tháng 9/2025. Ảnh: Tú Lê

    Hoàng Văn Chương cũng vậy. Anh đã trở thành bác sĩ như mong muốn. Nhưng mái tóc hói nửa đầu của anh không trở lại như xưa được nữa. Cuối cùng, anh chọn cạo trọc “để dễ nhìn hơn”.

    Sau thời gian công tác tại Bệnh viện Bạch Mai, Chương chuyển sang một bệnh viện tư ở Hà Nội, với mong muốn vừa tiếp tục nghề, vừa có thêm thời gian cho gia đình, chuẩn bị kế hoạch có con thứ hai.

    Vợ chồng chị Quỳnh cũng đã về Thanh Hóa. Chồng chị hiện là giảng viên Đại học Y Hà Nội cơ sở Thanh Hóa, kiêm bác sĩ tại bệnh viện tỉnh. Thay vì gồng gánh như những năm chồng học nội trú, nay nữ dược sĩ mở quầy thuốc nhỏ ở nhà, chăm con.

    “Sau hành trình gian nan, giờ tôi cũng mãn nguyện vì chồng có thể lo cho gia đình và giúp đỡ nhiều bệnh nhân đúng như lý tưởng nghề nghiệp anh đặt ra”, chị Quỳnh nói.

    Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!