Tác giả: admin

  • Người xưa nói: “Chọn vợ/chồng không yêu tuổi Tý, không lấy tuổi Dần, không gần tuổi Thân” Họ là người thế nào?

    Người xưa nói: “Chọn vợ/chồng không yêu tuổi Tý, không lấy tuổi Dần, không gần tuổi Thân” Họ là người thế nào?


    Ông bà ta thời xưa hay dặn con cháu rằng “Không yêu tuổi Tý không lấy tuổi Dần, không gần tuổi Thân” ý nghĩa của câu nói này là gì hãy cùng tìm hiểu nhé!

    Ông bà ta từ thời xa xưa hay truyền dạy con cháu mình rằng, việc lựa chọn người để kết hôn hay giao tiếp đều được chú trọng. Bởi thế, mới có câu thế này: ”Không yêu tuổi Tý, không lấy tuổi Dần, không gần tuổi Thân”, câu nói này có nghĩa là gì? Vì sao lại nói như vậy câu nói này có phải mang ý nghĩa xấu không hãy cùng tìm hiểu nhé!

    Vì sao không yêu người tuổi Tý?

    Trong tử vi học người tuổi Tý là người đứng đầu 12 con giáp bởi vậy những người tuổi Tý nhanh nhẹn, thông minh, hoạt bát, giỏi giang vượt trội. Nếu một người không cùng “đẳng cấp” vẫn cố lấy tuổi Tý thì dễ dẫn tới sự chênh lệch về văn hóa và nhận thức, sẽ khó hòa hợp. Ngoài ra, người tuổi Tý mệnh danh con chuột nên sẽ có sự khôn lanh quá mức người xưa sợ trong tình yêu họ sẽ khó chung thủy hoặc sẽ có sự hoạt ngôn khéo luồn lách sẽ khiến con cháu mình bị thiệt thòi khi yêu họ.

    Vì sao không lấy tuổi Dần?

    Trong 12 con giáp thì người tuổi Dần tượng trưng cho chúa tể muôn loài. Dù là nam hay nữ thì người tuổi Dần luôn mạnh mẽ và quyết đoán. Với một tính cách như vậy khi lấy họ thì người ở cạnh sẽ luôn bị lép vế và là người phải phục tùng. Có thể ông ba ta ngày xưa không muốn con cháu mình chiu thiệt nên mới dặn dò như vậy, Ngoài người tuổi Dần trong tình cảm hôn nhân hơi lận đận tình duyên dễ bị đổ vỡ dứt gánh giữa đường. Có lẽ các cụ xưa không muốn con cháu mình bị đổ vỡ lương duyên nên dặn như vậy

    Không gần tuổi Thân vì sao?

    Những người tuổi Thân là con giáp chịu nhiều thiệt thòi số phận khá lận đận bởi cầm tình con khỉ thích leo trèo bay nhảy. Bởi vậy, cuộc đời họ thường không được ổn định mà thường có sự luôn chuyển hoặc xoay vần. Bởi vậy, ông bà xưa không muốn con cháu mình chịu cực khổ theo người bạn đời của mình nên dặn dò như vậy.

    Dù mỗi lời dặn của bậc tiền nhân đi trước đều được đúc kết lại và mong muốn con cháu đời sau nhìn vào đó để tự rút ra bài học cho mình tránh được những sai lầm không nên có. Tuy nhiên, không phải cái gì người đi trước nói cũng luôn đúng trong mọi thời đại. Trong cuộc sống ngày này con người ta cần phải tự mình nắm bắt lấy cơ hội và số phận của mình. Nên mỗi một câu nói chỉ mang tính chất tham khảo chiêm nghiệm và suy ngẫm

    * Thông tin chỉ mang tính tham khảo

    Theo:
    giaitri.thoibaovhnt.vn
    https://www.giaitri.thoibaovhnt.com.vn/nguoi-xua-noi-chon-vo-chong-khong-yeu-tuoi-ty-khong-lay-tuoi-dan-khong-gan-tuoi-than-ho-la-nguoi-the-nao-786452.html
    Min Min

  • Ham lấy chồng đại gia, ngày cưới tôi đeo vàng kín cổ, ai ngờ trong đêm tân hôn, vừa thấy chồng bước ra từ nhà tắm, tôi chỉ muốn tông cửa bỏ chạy

    Ham lấy chồng đại gia, ngày cưới tôi đeo vàng kín cổ, ai ngờ trong đêm tân hôn, vừa thấy chồng bước ra từ nhà tắm, tôi chỉ muốn tông cửa bỏ chạy

    Sau một thời gian yêu đương qua mạng thì vị đại gia kia cầu hôn, Hương vui mừng đồng ý. Cô đồng ý để anh lo hết thủ tục kết hôn rồi rước cô sang nước ngoài.

    Hương có goại hình ưa nhìn, lại tốt nghiệp đại học nên đặt mục tiêu phải lấy chồng đại gia, hoặc ít nhất là lấy đàn ông tài giỏi thành đạt. Quyết tâm theo đuổi mục tiêu này nên đến năm 27 tuổi, Hương vẫn độc thân. Bạn bè xung quanh Hương đã có chồng con, họ khuyên cô đừng cầu toàn đòi hỏi, phụ nữ đẹp mấy cũng có thời. Nhưng Hương mặc kệ, cô không tin người ưu tú như mình lại không lấy chồng giàu có được.

    Sau đó có người quen mai mối cho Hương lấy chồng Việt kiều. Họ nói người này tuy từng ly hôn nhưng rất giàu có, lại thành đạt với 2 công ty lớn. Nghe thế, Hương liền nuôi hy vọng. Cô nhắn tin, trò chuyện với vị đại gia này, khi nhìn thấy anh đẹp trai phong độ qua màn hình điện thoại gọi điện thì cô càng vừa ý.

    Sau một thời gian yêu đương qua mạng thì vị đại gia kia cầu hôn, Hương vui mừng đồng ý. Cô đồng ý để anh lo hết thủ tục kết hôn rồi rước cô sang nước ngoài. Dù vậy, anh ấy nói chưa thể về nước để làm đám cưới cùng cô. Hương tỏ ra hiểu chuyện thông cảm cho chồng tương lai, một mình chuẩn bị tổ chức đám cưới. Mọi chi tiêu, sắm sửa cho lễ cưới đều được vị đại gia kia trả không tiếc tiền. Tài khoản của Hương tăng vèo lên con số khiến cô há hốc kinh ngạc. Hương hài lòng nghĩ, phải lấy chồng giàu thế này thì cả đời cô mới ấm êm được.

    Ham lấy chồng đại gia, ngày cưới tôi đeo vàng kín cổ, ai ngờ trong đêm tân hôn, vừa thấy chồng bước ra từ nhà tắm, tôi chỉ muốn tông cửa bỏ chạy - Ảnh 1
    Ảnh minh họa: Internet

    Không ngờ, đến ngày cưới, vị đại gia của Hương vẫn chưa xuất hiện. Anh ấy nói vì công việc nên trễ chuyến bay. Hương dù tủi thân khi đám cưới không có chú rể nhưng vẫn thấy tự hào khi đeo vàng đầy cổ khiến ai cũng xuýt xoa lấy chồng đại gia thật sướng.

    Sau khi đám cưới kết thúc, Hương được tài xế đưa về biệt thự sang trọng. Đêm tân hôn, Hương ngồi đợi chú rể về. Đến đêm khuya, có người mở cửa, Hương hồi nộp đợi khoảnh khắc vợ chồng gặp nhau. Nhưng khi đèn được bật lên thì Hương hoảng hồn tái mặt.

    Người đàn ông đang đứng giữa phòng không phải là người phong độ, đẹp trai mà cô thường xuyên nói chuyện cùng. Chồng cô bây giờ là một lão già U60, mặt mày nhăn nhúm, đọc tóc bạc trắng. Thấy Hương hoảng hốt định la lên thất thanh thì ông ta vội nói:

    “Anh là chồng em đây. Vì sợ em chê anh già nên anh phải mướn người để gọi video call với em. Nhưng anh mới là người nhắn tin với em mỗi ngày. Giờ mình là vợ chồng rồi, em phải chấp nhận anh”.

    Hương kinh sợ tột cùng, cô tông cửa lao thẳng ra khỏi phòng tân hôn. Với Hương, đó là đêm tân hôn kinh hoàng nhất cô từng trải qua. Dù sau này cô đã đơn phương ly hôn chồng nhưng cô vẫn còn thấy sợ hãi, vì mê giàu sang mà cô bị lừa đau đớn, nhém chút nữa là cả đời phải hối hận.

  • Tưởng được tâ-n h-ôn với chồng, ai ngờ đêm đầu tiên tôi phải nhường giường cho mẹ chồng vì bà “say rượu

    Tưởng được tâ-n h-ôn với chồng, ai ngờ đêm đầu tiên tôi phải nhường giường cho mẹ chồng vì bà “say rượu

    Đêm tân hôn, tôi mệt rã rời sau một ngày dài tiếp khách, rút lui lên phòng chỉ mong được ôm chồng ngủ một giấc thật sâu. Nhưng khi vừa tẩy trang xong thì cánh cửa phòng bật mở:

    “Mẹ say quá, cho mẹ nằm chút nhé, dưới nhà ồn lắm.”
    Mẹ chồng tôi – người đàn bà ưa kiểm soát, khét tiếng khắt khe – lảo đảo ôm gối bước vào, miệng nồng nặc mùi rượu, áo trễ cổ, mặt đỏ gay.

    Tôi định dìu bà ra phòng khách, nhưng chồng tôi ngăn lại:

    “Thôi, để mẹ nằm đây đi, có một đêm thôi mà em.”

    Một đêm. Đúng đêm tân hôn. Tôi cay đắng xách gối xuống sofa, không dám phản ứng vì sợ mang tiếng “vợ mới vô đã hỗn”.

    Cả đêm tôi trằn trọc, không ngủ nổi. Bóng người trên gác đi qua đi lại, tiếng gỗ kẽo kẹt, rồi im bặt. Mãi gần sáng tôi mới chợp mắt.

    Lúc tôi tỉnh dậy, đồng hồ đã gần 6h. Tôi lên phòng, định gọi chồng dậy cùng xuống chào họ hàng bên ngoại. Cửa phòng khép hờ.

    Tôi nhẹ tay đẩy ra… và đứng chết trân.

    Chồng tôi đang nằm quay lưng ra ngoài. Mẹ chồng thì nằm rất sát anh, trên cùng chiếc giường tôi đã nhường.

    Tôi tiến lại gần, định đánh thức anh dậy. Nhưng khi mắt tôi lướt qua ga trải giường, thì bỗng khựng lại.

    Trên tấm ga trắng tinh… có một vết đỏ nâu lấm tấm, loang nhẹ như máu khô.

    Tôi đưa tay chạm thử — khô nhưng vẫn còn ẩm ở rìa. Và mùi… không phải mùi rượu.

    Tôi sững sờ. Cả người lạnh buốt.

    “Em dậy rồi à?” – mẹ chồng tôi bật dậy, nhanh đến lạ, kéo chăn che vết kia lại, miệng cười tươi tỉnh táo đến đáng ngờ – “Tối qua mẹ mệt quá, ngủ say ghê!”

    Tôi nhìn sang chồng. Anh vẫn giả vờ ngủ, nhịp thở lạ thường. Không quay sang tôi. Không nói một lời.

    Tôi không biết cái gì vừa xảy ra trên chiếc giường của tôi trong chính đêm đầu tiên làm vợ, nhưng… nó không bình thường.

    Không hề.

    Tối hôm đó, tôi lén vào phòng giặt. Tìm lại ga giường cũ. Trong túi giặt, tôi thấy một chiếc quần lót ren màu đỏ — không phải của tôi, không thể là của tôi.

    Và từ giây phút đó, cuộc hôn nhân vừa bắt đầu… cũng chính thức rạn vỡ.

  • Cứ về nhà là thấy vợ chạy đi cất khăn tắm, tôi sinh nghi liền lắp camera rồi phát hiện sự thật động trời

    Cứ về nhà là thấy vợ chạy đi cất khăn tắm, tôi sinh nghi liền lắp camera rồi phát hiện sự thật động trời

    Nếu một ngày có người lạ bấm chuông cửa nhà bạn, đừng vội tin vào lời xin lỗi “Nhầm nhà”, bởi có khi họ là khách quen mỗi bạn vắng nhà đấy! Đến bây giờ khi đã đồng ý ký vào đơn ly hôn, tôi cũng không biết mình phát hiện ra trò ngoại tình cao tay của vợ là xui hay hên nữa.

    Chúng tôi kết hôn cách đây hơn 4 năm, chỉ 2 tuần nữa thôi là đến dịp kỷ niệm ngày cưới lần thứ 5. Vợ tôi là một người phụ nữ đảm đang, khéo ăn khéo nói và đặc biệt có nhan sắc xinh đẹp. Ai cũng bảo tôi số hưởng vì “cua” được vợ đẹp, nhưng soi gương thì mặt mũi tôi đâu đến nỗi nào. Hồi tán Phương để yêu, tôi cũng có nhiều em khóa dưới ở trường ĐH theo đuổi lắm chứ.

    Vợ tôi sinh con đầu lòng cách đây hơn 1 năm, từ đó đến nay cô ấy ở nhà chăm bé và nghỉ làm luôn ở y tế phường. Tôi dự định sẽ mở một hiệu thuốc nhỏ, thuê cửa hàng gần nhà cho vợ bán, cô ấy cũng rất hưởng ứng.

    Suốt quãng thời gian ở nhà chăm con, vợ tôi chẳng bao giờ đi đâu cả. Có giúp việc đi chợ hộ, giặt giũ dọn dẹp, cô ấy nấu ăn và cho con bú, chơi với con chờ tôi về. Thi thoảng tôi đưa vợ con đi chơi cuối tuần, nhưng 2 tháng nay do dịch nên chẳng đi đâu nữa. Tôi đi làm cách ngày nên 1 tuần được ở nhà với vợ con 4 hôm từ sáng tới đêm.

    Cứ về nhà là thấy vợ chạy đi cất khăn tắm, tôi sinh nghi liền lắp camera rồi phát hiện sự thật động trời - Ảnh 1.

    (Ảnh minh họa)

    Bà giúp việc về quê nên vợ tôi phải tự làm hết mọi thứ trong nhà. Tôi để ý thấy vợ rất chăm phơi quần áo, và cô ấy thường xuyên giặt khăn tắm chờ đến khi tôi về thì lại rút vào nhà. Tôi tưởng Phương sạch sẽ nên mua hẳn 3 cái khăn tắm đủ màu xanh đỏ vàng rực rỡ dùng thay hàng ngày, hỏi cô ấy sao chăm giặt khăn thế, cô ấy chỉ cười bảo đấy là “thói quen”.

    Cho đến mấy ngày trước, khi tôi vừa về đến nhà thì có tiếng chuông bấm dồn dập. Vừa mở cửa ra, một người đàn ông lạ mặt định bước vào nhà tôi luôn, tháo khẩu trang và nói “Gọi mãi mới mở thế”. Tôi ngỡ ngàng giữ anh ta lại, anh ta cũng giật mình khi đối mặt với tôi. Chưa kịp nói gì thêm thì anh ta vội đeo lại khẩu trang rồi chạy mất, không quên nói thêm câu “Nhầm nhà”.

    Vợ tôi ngó ra hỏi ai đến, tôi kể lại cho cô ấy nghe thì sắc mặt vợ có vẻ không tốt lắm. Tôi nhớ ra chiều nay về sớm không báo trước nên vợ có vẻ bồn chồn, lại chạy ra ban công định rút khăn tắm nhưng tôi cản lại, nhờ cô ấy pha cafe cho mình. Sau khi người đàn ông lạ xuất hiện thì vợ tôi vào phòng ngủ một lúc lâu, nhắn tin điện thoại cho ai đó quên cả nấu cơm.

    Cảm thấy có gì đó không đúng nên hôm sau tôi âm thầm đặt mua chiếc camera nhỏ xíu, mang về giấu ở gốc cây cảnh ngoài ban công. Máy quay có thể nhìn thẳng vào phòng khách và cửa ra vào, để xem khi tôi vắng nhà thì chuyện gì xảy ra.

    Quả nhiên, hôm sau khi tôi đi làm thì sự thật đã được phơi bày: vợ tôi ngoại tình ngay trong chính căn nhà của chúng tôi! Chiếc khăn tắm được cô ta dùng làm ám hiệu, phơi khăn lên là chồng đi vắng, cất khăn đi là chồng về. Tên bồ nhí của cô ta ở chung cư đối diện sẽ nhìn thấy và tự biết mò sang, không cần phải nhắn tin gọi điện sợ tôi phát hiện!

    Tôi cay đắng ngồi ở cơ quan đến tận tối muộn, đầu óc rối bời không biết phải làm sao. Hôm nay tôi đi vắng, buổi trưa cô ta lại phơi khăn lên, và y rằng nửa tiếng sau gã đàn ông “nhầm nhà” hôm trước đã tới, ôm vợ tôi hôn rồi quấn quýt nhau ngay trên sofa phòng khách! Không hiểu sao lúc chứng kiến cảnh đó tôi lại bình tĩnh thế, dọn dẹp đồ rồi về nhà như không có chuyện gì xảy ra. Phương không thèm gọi điện hỏi vì sao tôi về muộn, bởi 5h chiều là gã nhân tình đã mặc quần áo ra về rồi.

    Nghĩ đến con mình còn nhỏ xíu đang ngủ ở trong buồng, mà bên ngoài thì mẹ lén lút bồ bịch, tôi thực sự cảm thấy đau lòng vô cùng. Tại sao Phương lại làm như thế? Cô ta quen nhân tình vào lúc nào, tôi cũng không để vợ thiếu thốn mà sao cô ta phải đi kiếm thứ lạ bên ngoài?

    Loanh quanh trong đầu 1 vạn câu hỏi, tôi quyết định ly hôn trong yên bình. Mỗi tối ngồi uống rượu ngoài ban công, nhìn vào chiếc ghế và nhớ lại cảnh vợ với nhân tình ôm nhau, tôi chỉ muốn đánh cho cô ta một trận. Tôi gọi điện cho bố mẹ vợ báo tin sẽ ly hôn, họ sốc quá nên tra hỏi tôi bằng được lý do. Tôi chỉ nhắn lại đúng một câu: “Tất cả là tại chiếc khăn tắm!”.

    Lúc đưa đơn ly hôn ra, Phương ký roẹt cái mặt không biến sắc. Tôi hỏi cô ấy có thương chồng con không, Phương chẳng nói gì. Tôi đã cho Phương cơ hội để hối lỗi, nhưng cô ấy chẳng hề nhận ra sai lầm của mình. Chẳng biết gã nhân tình đã cho cô ấy được cái gì, nhưng từ nay tôi sẽ làm bố đơn thân. Sau này Phương có muốn nhận lại con, tôi nhất định sẽ không để nó gọi một người phụ nữ như thế là mẹ!

  • Tại sao nên để một khoản tiền đằng sau vỏ điện thoại? Nhiều người chưa bao giờ hiểu

    Tại sao nên để một khoản tiền đằng sau vỏ điện thoại? Nhiều người chưa bao giờ hiểu

    Chúng ta thường gặp những người thích bỏ một ít tiền vàᴏ sau ốp lưng điện thᴏại di động. Dù là ở nơi làm việc, ở công tʏ haʏ đang đi trên đường, chúng ta đều có thể nhìn thấʏ những người như vậʏ, vì vậʏ hãʏ bỏ tiền vàᴏ.

     

    Vậʏ tại saᴏ họ làm như vậʏ là mê tín haʏ để khᴏe khᴏang với chúng ta rằng họ giàu có? Thực tế không phải vậʏ. Trᴏng số nàʏ, chúng tôi sẽ nói với bạn về lý dᴏ tại saᴏ một đồng tiền được đặt phía sau ốp điện thᴏại di động và công dụng của nó là gì! Khuʏến khích các bạn like, sưu tầm và theᴏ dõi để có thể kiểm tra bất cứ lúc nàᴏ khi cần nhé!

    1. Nó có ý nghĩa thu hút sự giàu có

    Nhiều người quan niệm bỏ tiền vàᴏ vỏ điện thᴏại để mang lại phú quý maʏ mắn. Điều đó cũng rất dễ hiểu, chúng ta lúc nàᴏ cũng cầm trên taʏ chiếc điện thᴏại di động, nếu trᴏng chiếc ốp lưng có tiền nghĩa là lúc nàᴏ taʏ chúng ta cũng cầm tiền. Nếu điện thᴏại của bạn luôn ở bên cạnh bạn, bạn sẽ không baᴏ giờ thiếu tiền. Ý nghĩa rất tốt!

    để tiền sau ốp điện thoại, điện thoại

    2. Thaʏ đổi chᴏ trường hợp khẩn cấp

    Chúng ta thường chỉ mang theᴏ điện thᴏại di động khi đi ra ngᴏài và có thể quét mã hᴏặc chuʏển khᴏản internet banking để thanh tᴏán trực tiếp, nhưng đôi khi có những nơi chỉ chấp nhận tiền mặt, thật xấu hổ nếu chuʏển khᴏản tiền lẻ? Lúc nàʏ nếu có sẵn tiền mặt cầm theᴏ thì sẽ thuận tiện hơn.

    để tiền sau ốp điện thoại, điện thoại

    3. Giữ khᴏản riêng phòng thủ ra ngᴏài

    Nhiều người đàn ông tiết kiệm quỹ đen một số tiền riêng tư. Nếu bạn mua một chiếc ốp lưng điện thᴏại trᴏng suốt thì rất dễ bị lộ, dᴏ vậʏ nên sử dụng ốp lưng kín. Đâʏ cũng là cách nhiều đàn ông sử dụng để tránh bị vợ tịch thu.

    để tiền sau ốp điện thoại, điện thoại

    Chᴏ dù đó là để cầu maʏ haʏ để giải tỏa tình huống nhất thời, việc đặt một số tiền giấʏ sau điện thᴏại di động vẫn rất hữu ích. Tuʏ nhiên, việc đặt tiền giấʏ sau vỏ điện thᴏại di động trᴏng suốt thực sự ảnh hưởng đến hình thức bên ngᴏài, và dễ bị hiểu là khᴏe tiền. Khuʏên bạn nếu muốn đặt tiền thì nên chọn những chiếc ốp lưng điện thᴏại có màu đục.

    Nguồn: https://thuonghieuvaphapluat.vn/tai-sao-nen-de-mot-khoan-tien-dang-sau-vo-dien-thoai-nhieu-nguoi-chua-bao-gio-hieu-vz93258.html

  • Góa chồng 5 năm thì ng-ã vào vòng tay cậu trai trẻ 25 t-uổi, tôi 65 mà như sống lại thời còn son, ngày chuẩn bị về ra

    Góa chồng 5 năm thì ng-ã vào vòng tay cậu trai trẻ 25 t-uổi, tôi 65 mà như sống lại thời còn son, ngày chuẩn bị về ra

    “Góa chồng 5 năm thì ngã vào vòng tay cậu trai trẻ 25 tuổi, tôi 65 mà như sống lại thời còn son. Ngày chuẩn bị về ra mắt bố mẹ chồng tương lai, người yêu hỏi mượn tạm 10 cây vàng để lo làm ăn, tôi đắn đo mãi đồng ý để rồi…

    Người ta nói tuổi già là khi con người bắt đầu sống cho mình, sau những tháng năm đã từng sống vì con, vì cháu, vì xã hội. Tôi không ngờ, ở cái tuổi 65 – cái tuổi mà nhiều người đã xem như thời gian để chuẩn bị buông tay với thế giới này – tôi lại một lần nữa thấy tim mình rung động, rạo rực và… dại khờ như thời thiếu nữ.

    Tôi là Hồng, giáo viên cấp ba về hưu đã 10 năm. Góa chồng năm 60 tuổi, tôi từng nghĩ cuộc sống của mình sẽ khép lại với những trang sách, chén trà và vài buổi họp mặt hội người cao tuổi. Chồng tôi – ông Minh – là người đàng hoàng, sống hết lòng với vợ con. Nhưng căn bệnh ung thư quái ác đã cướp ông đi sau ba năm chiến đấu. Ngày ông mất, tôi chẳng còn tha thiết gì chuyện đi lại hay mở lòng với ai.

    Thế nhưng, định mệnh luôn có cách để kéo người ta khỏi bóng tối. Và của tôi… mang tên Quốc – một chàng trai 25 tuổi, trẻ hơn tôi đúng 40 tuổi tròn.

    Tôi gặp Quốc trong một buổi học vẽ tại trung tâm văn hóa quận. Ban đầu, tôi thấy ngạc nhiên vì một cậu trai trẻ như vậy lại tham gia lớp vẽ toàn người trung niên và cao tuổi. Quốc có nụ cười hiền, đôi mắt to và sáng. Cậu thường đến sớm, sắp bàn ghế cho mọi người và trò chuyện thân thiện, lễ phép.

    Tôi không nghĩ gì nhiều cho đến lần cậu tình nguyện chở tôi về vì hôm đó trời mưa to, xe tôi bị thủng lốp. Từ hôm ấy, hai cô cháu – ban đầu tôi vẫn quen gọi thế – bắt đầu nói chuyện nhiều hơn. Quốc kể mình là nhân viên IT, từng học Đại học Bách Khoa, nhưng đang ấp ủ mở một studio thiết kế riêng. Mê vẽ từ nhỏ nhưng không có điều kiện theo đuổi, giờ tranh thủ học lại để thoả niềm đam mê.

    Cậu nói chuyện có duyên, lịch sự và đầy hoài bão. Tôi thấy mình như sống lại những ngày tháng mới yêu chồng, khi còn là cô giáo trẻ dạy văn tràn đầy nhiệt huyết. Quốc hay gọi tôi là “cô Hồng xinh đẹp nhất lớp”, và mỗi lần như vậy tôi lại bật cười, má đỏ ửng như thiếu nữ.

    Chúng tôi bắt đầu đi uống cà phê sau giờ học, rồi ăn tối, rồi… Quốc tỏ tình. Cậu bảo:
    – “Con biết người ta sẽ nói gì, nhưng con thật lòng. Con yêu cô.”

    Tôi hoảng hốt. Tôi hơn cậu những 40 tuổi. Tôi có cháu nội bằng nửa tuổi cậu. Tôi là người phụ nữ từng có chồng, có tuổi, có nếp nhăn, có vết nám. Tôi từng nói:
    – “Quốc, con đang lẫn lộn giữa sự kính mến và tình yêu thôi. Cô… không thể đâu.”

    Nhưng cậu không từ bỏ. Quốc nhắn tin, gọi điện, đến nhà thăm tôi, mua thuốc bổ, dắt tôi đi khám bệnh, dạy tôi cách dùng điện thoại thông minh, đặt app giao hàng… Mỗi lần tôi yếu lòng, cậu đều có mặt.Đồ chơi cho trẻ em

    Dần dần, tôi không còn chống cự nữa. Trái tim tôi đã chịu thua. Cảm giác được yêu thương, được quan tâm sau bao năm đơn độc khiến tôi mềm lòng. Tôi thấy mình trẻ lại, yêu đời. Tôi mặc váy hoa, thoa chút son mỗi khi đi gặp Quốc. Tôi cười nhiều hơn. Bọn trẻ trong nhà thấy tôi vui, cũng mừng. Nhưng tôi giấu kỹ mối quan hệ này với chúng.

    Một ngày, Quốc nói:
    – “Mẹ con ở quê muốn gặp cô. Con muốn dẫn cô về ra mắt.”

    Tôi bối rối, nhưng trong lòng lại dấy lên một thứ cảm giác rất nữ tính – hồi hộp, e thẹn và kỳ vọng. Tôi đồng ý. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ “lấy chồng” lần nữa, nhưng với Quốc, tôi bắt đầu tin vào điều kỳ diệu.

    Ngày chuẩn bị về quê Quốc, cậu đến nhà, mang theo bó hoa lớn và vẻ mặt hơi khác thường. Cậu im lặng một lúc rồi nói:
    – “Cô ơi, con có chuyện này muốn nhờ.”

    Tôi nhìn cậu, tim bỗng đập nhanh, linh cảm có điều gì đó không ổn. Cậu tiếp:
    – “Con đang chuẩn bị mở studio. Giấy tờ thuê mặt bằng xong rồi, nhưng vẫn thiếu vốn. Con cần tạm khoảng 10 cây vàng. Vay ngân hàng thì phức tạp, mà không kịp xoay. Cô có thể giúp con… mượn tạm không? Sau này con kiếm được sẽ trả đủ.”

    Tôi lặng người. Một trăm cây vàng. Con số không nhỏ. Đó là gần như toàn bộ tiền tích cóp, dành dụm cả đời tôi, cộng với phần chia của các con gửi lại để tôi dưỡng già.

    Tôi không vội trả lời. Cả đêm đó, tôi không ngủ. Tôi nghĩ về ánh mắt của Quốc, về những cái nắm tay, những buổi tối trò chuyện, những lần cậu kiên nhẫn đưa tôi đi khám bệnh. Tôi cũng nghĩ về những câu chuyện tôi từng đọc, từng nghe – về những phụ nữ lớn tuổi bị lừa bởi những người trẻ có vẻ ngoài tử tế.

    Sáng hôm sau, tôi nhìn Quốc, mắt đỏ hoe:
    – “Cô sẽ giúp con. Nhưng mình phải làm giấy tờ cho rõ ràng, có chữ ký, thời hạn hoàn trả. Không phải vì cô không tin con… mà vì cô muốn cả hai bên đều minh bạch. Con thấy sao?”

    Quốc im lặng một lúc rồi gật đầu:
    – “Dạ, con hiểu.”

    Tôi vay thêm từ người quen, bán miếng đất nhỏ ở Long An để gom đủ số tiền. Tôi tin Quốc. Tôi muốn tin rằng tình yêu này là thật, rằng tôi không phải đang mù quáng.

    Nhưng tôi không biết… mình sắp bước vào một vòng xoáy của sự thật, của hoài nghi và của những vết thương sâu khó lành.

    Ngày tôi đưa Quốc tờ giấy vay tiền với chữ ký hai bên, lòng tôi nhẹ nhõm. Cậu vui vẻ, ôm tôi chặt như một đứa trẻ được quà. Còn tôi, dù có chút lo lắng, nhưng vẫn tin rằng tình yêu chân thành sẽ là sợi dây giữ chặt mối quan hệ này.

    Ba ngày sau, chúng tôi về quê Quốc ở Bến Tre. Đó là lần đầu tiên tôi ra mắt gia đình nhà… “chồng tương lai” – dù trong đầu vẫn chưa dám gọi vậy. Mẹ Quốc là một người phụ nữ dáng khắc khổ, đôi mắt hiền nhưng ánh nhìn rất sắc. Bà đón tôi bằng một nụ cười nhạt và câu chào xã giao:
    – “Dạ chào chị… à, cô.”

    Tôi hiểu. Tôi cũng từng làm mẹ chồng, tôi biết ánh mắt ấy – ánh mắt không đồng tình nhưng buộc phải chấp nhận. Suốt hai ngày ở lại, không khí giữa tôi và gia đình cậu lửng lơ như làn khói. Mọi người lịch sự, nhưng giữ khoảng cách. Quốc thì luôn ở bên tôi, nắm tay, rót nước, chăm sóc như để chứng minh cho cả nhà thấy tình yêu cậu dành cho tôi là thật.

    Tôi ra về với lòng hơi nặng trĩu. Nhưng nghĩ rằng “thời gian sẽ khiến họ hiểu”, tôi tự an ủi mình.

    Những tuần sau đó, Quốc bắt đầu bận bịu hơn. Cậu nói lo thủ tục, thuê người thiết kế nội thất, mua thiết bị… Cậu ít đến thăm tôi hơn, tin nhắn thưa dần. Nhưng mỗi khi tôi nhắn hỏi, cậu đều trả lời nhanh, nói “đang chạy việc, thương cô lắm”.

    Tháng thứ hai trôi qua, tôi bắt đầu thấy bất ổn. Studio mà cậu nói sắp khai trương vẫn chưa có bảng hiệu, không thấy địa chỉ rõ ràng. Tôi hỏi thì cậu nói:
    – “Bên chủ nhà đổi ý phút chót, con đang tìm mặt bằng mới, cô yên tâm.”

    Tôi cười gượng, gật đầu. Nhưng trong lòng dấy lên cảm giác quen thuộc – cảm giác tôi từng có khi lo cho chồng nằm viện, khi nghe bác sĩ bảo “không sao đâu”, mà tôi biết… là sắp rồi.

    Tôi bắt đầu âm thầm tìm hiểu. Tôi nhờ đứa cháu làm bên pháp lý kiểm tra tờ giấy vay nợ – thì phát hiện chữ ký Quốc để là tên thật, nhưng số căn cước cậu đưa là… giả. Căn cước đó thuộc về một người khác hoàn toàn.

    Tôi hoảng. Tôi gọi Quốc, không bắt máy. Tôi đến phòng trọ cậu từng dẫn tôi tới – thì được biết “cậu dọn đi ba tuần trước rồi”.

    Tôi suy sụp.

    Ba ngày tôi nằm trên giường, không ăn uống. Tôi kể lại hết cho con gái – người mà tôi từng giấu vì sợ chúng phản đối. Nó lặng người, nhưng không mắng tôi. Nó chỉ ôm tôi khóc:
    – “Má… má bị lừa rồi…”

    Tôi báo công an. Nhưng vì giấy vay nợ có chữ ký, không có địa chỉ cư trú rõ ràng, không có xác minh nhân thân hợp lệ… nên rất khó xử lý. Họ lập biên bản nhưng nói thẳng:
    – “Trường hợp này có dấu hiệu lừa đảo tình cảm – tiền bạc. Nhưng tìm đối tượng sẽ lâu, nếu hắn dùng danh tính giả thì rất khó.”

    Tôi lặng thinh. Một đời làm cô giáo, từng răn dạy bao nhiêu học sinh sống đúng, sống thật… vậy mà lúc cuối đời, lại dại dột như thế này.

    Căn nhà tôi đang ở cũng là phần thế chấp để lấy tiền cho Quốc. Tôi phải bán nó, chuyển về ở chung với con gái. Nó thương tôi lắm, nhưng tôi hiểu, trong lòng nó vẫn có phần trách mẹ mình… vì một phút lầm lỡ.

    Còn Quốc? Tôi không rõ cậu có từng yêu tôi thật hay chỉ diễn. Nhưng có lẽ… với tôi, mọi thứ đều là thật – kể cả nỗi đau.

    Mỗi đêm, tôi vẫn thường mở lại hình chụp hai đứa ở quán cà phê nhỏ, nơi cậu hay ngồi chỉnh sửa tranh digital. Tôi từng tin, từng hy vọng… và giờ, chỉ còn lại sự tỉnh thức muộn màng.

    Có người hỏi tôi, nếu quay lại thời điểm ấy, tôi có trao 10 cây vàng cho cậu ta nữa không? Câu trả lời là không – vì tôi không muốn ai khác phải chịu đựng sự tủi hổ và mất mát như tôi đã từng.

    Nhưng nếu hỏi tôi có hối hận vì đã yêu không? Thì… cũng không nốt. Vì ít ra, trong khoảnh khắc đó, tôi được sống lại tuổi trẻ – được mỉm cười, được hồi hộp, được tin vào điều đẹp đẽ.

    Chỉ tiếc… là tôi đã đặt lòng tin sai người.

  • Chồng ng;ủ với người yêu cũ ngay đêm tân hôn, sáng hôm sau tôi vẫn niềm nở pha cà phê cho anh

    Chồng ng;ủ với người yêu cũ ngay đêm tân hôn, sáng hôm sau tôi vẫn niềm nở pha cà phê cho anh

    Tôi lấy chồng năm 28 tuổi. Không quá trẻ, cũng chẳng già, đủ để hiểu hôn nhân không phải cái áo cưới màu trắng, mà là một cuộc đánh cược dài hơi. Đám cưới của chúng tôi rình rang cả xóm. Mẹ tôi khóc từ lúc rước dâu cho đến tận cổng. Còn mẹ chồng thì cười rạng rỡ, nói đi nói lại với hàng xóm rằng tôi là “đứa con dâu chuẩn chỉ và biết điều”.

    Nhưng hóa ra, cái ngày tôi bước chân vào nhà chồng, cũng là ngày tôi bắt đầu nhìn rõ bộ mặt thật của một người đàn ông: chồng tôi – Huy.

    1. Đêm tân hôn bị phản bội

    Sau tiệc cưới, tôi thay váy, xõa tóc, trang điểm nhẹ rồi ngồi trên giường chờ anh. Hơi mệt nhưng lòng vẫn ấm áp. Làm sao mà không vui được, khi tôi sắp bắt đầu một cuộc sống mới?

    Nhưng Huy vào phòng, tắm rửa vội vàng… rồi cầm điện thoại bước ra ban công.

    Anh nói nhỏ, giọng run run:
    “Ừ, anh ra ngay. Em đừng khóc nữa.”

    Tôi chợt đứng hình.
    Ai?
    Ai đang khóc?
    Ai khiến chồng tôi – một chú rể mới cưới chưa đầy 2 tiếng – phải bước ra ngoài?

    Tôi mở cửa hé nhìn. Anh thay áo, xịt nước hoa, vuốt tóc rồi lao xuống cầu thang.

    Một thoáng nghi ngờ khiến tim tôi vỡ ra, nhưng tôi không khóc.
    Tôi chỉ thấy trong lòng lạnh ngắt.

    Tôi nhẹ nhàng bám theo, bước từng bậc thật chậm.
    Cánh cổng mở ra.
    Ánh đèn xe máy hắt vào mặt một cô gái trẻ đứng bên vệ đường.

    Tôi không nhìn nhầm.
    Đó là Thủy – người yêu cũ của chồng tôi, cô gái mà anh từng dành cả tuổi thanh xuân.

    Cô ta lao đến ôm anh, nghẹn giọng:
    – Em không chịu nổi… Tại sao anh cưới cô ấy? Tại sao anh bỏ em?

    Huy ôm lấy cô ta, vuốt tóc đầy dịu dàng:
    – Anh xin lỗi… Đêm nay em cần anh, anh không thể để em một mình.

    Tôi đứng sau gốc cây, gió đêm rít qua vai.
    Lòng tôi không còn cảm giác.
    Như thể tôi không còn là cô dâu mới cưới nữa, mà biến thành một kẻ quan sát cuộc đời của chính mình.

    Rồi họ lên xe đi.
    Đêm tân hôn của tôi kết thúc bằng tiếng động cơ nhỏ dần trong bóng tối.

    2. Tôi không la hét – tôi cười

    Khi Huy lén lút trở về nhà lúc hơn 3 giờ sáng, tôi vẫn ngồi trước bàn trang điểm. Ánh đèn vàng hắt lên gương mặt tôi – bình tĩnh đến đáng sợ.

    Huy giật mình:
    – Em… em chưa ngủ à?

    Tôi mỉm cười:
    – Chờ anh. Hai vợ chồng mà… đêm nay là đêm tân hôn mà anh.

    Anh lảng tránh, miệng lắp bắp:
    – Anh… anh ra ngoài uống với tụi bạn…

    Tôi tiến lại gần, đặt tay lên vai anh, thì thầm:
    – Bạn cũ… hay người yêu cũ?

    Anh tái mặt. Tôi đặt ngón tay lên môi anh, nở nụ cười hiền đến lạ:
    – Không sao đâu. Em hiểu mà.

    Sự bình thản của tôi khiến anh hoảng sợ hơn cả một trận cãi vã.

    Anh cúi đầu, lúng túng:
    – Em… đừng nghĩ bậy…

    – Em không nghĩ bậy. – Tôi chậm rãi. – Em chỉ nghĩ đúng thôi.

    Huy im lặng suốt buổi sáng hôm sau, còn tôi vẫn vui vẻ, vẫn pha cà phê cho anh, vẫn cười nói với mẹ chồng như chưa từng có chuyện gì.

    Thứ làm đàn ông sợ nhất không phải tiếng khóc… mà là sự im lặng ngọt ngào của đàn bà.

    3. Tôi bắt đầu “trả thù” bằng sự tử tế

    Tôi chăm sóc bố mẹ chồng hết mực:
    – Sáng pha trà.
    – Chiều nấu cơm.
    – Tối xoa bóp cho bà.

    Tôi đối xử với Huy như một người vợ chuẩn mực:
    – Áo quần anh lúc nào cũng thơm phức.
    – Cơm canh nóng hổi chờ anh.
    – Lời nói nhẹ như gió.

    Huy bắt đầu thấy tội lỗi.
    Anh đi làm về sớm hơn.
    Anh nhìn tôi lâu hơn.
    Và mỗi khi tôi mỉm cười, anh càng hoảng loạn – như thể tôi biết điều gì đó mà anh không biết tôi biết.

    Tôi âm thầm thu thập mọi thứ:
    – Tin nhắn
    – Cuộc gọi
    – Email
    – Lịch sử vị trí

    Tất cả đều được tôi lưu vào một ổ cứng đặt mật khẩu.

    Tôi không khóc.
    Tôi chỉ đợi.

    4. Ngày tôi khiến mọi thứ vỡ tung

    Một tháng sau đám cưới, gia đình chồng tổ chức bữa cơm lớn – có cả họ hàng, chú bác, người quen.

    Tôi bưng mâm cơm lên, đặt xuống bàn rồi mỉm cười:

    – Con có chuyện muốn nói… về anh Huy.

    Huy run lên.
    Mẹ chồng cười:
    – Hai đứa có tin vui rồi đúng không?

    Tôi lắc đầu.
    – Không ạ. Con chỉ muốn chia sẻ một chuyện nhỏ… chuyện đêm tân hôn.

    Cả bàn im phăng phắc.
    Huy đứng bật dậy:
    – Em! Không được!

    Tôi đặt điện thoại lên bàn.
    Những đoạn ghi âm vang lên rõ mồn một: tiếng họ gặp nhau, tiếng xin lỗi, tiếng ôm, tiếng nức nở.

    Cả họ chết lặng.

    Mẹ chồng tôi ngã khụy xuống ghế:
    – Trời đất ơi… Huy ơi là Huy…

    Huy quỳ xuống:
    – Em… em đừng làm thế… Anh sai rồi… Anh xin lỗi…

    Tôi nhìn anh – ánh mắt không còn chút yêu thương nào:
    – Em chưa từng định làm to chuyện. Nhưng anh không biết dừng lại.

    Tôi đặt tờ đơn ly hôn lên bàn:
    – Em ký rồi. Anh ký nốt là xong.

    Anh bật khóc:
    – Anh không muốn ly hôn! Anh hứa sẽ cắt đứt! Anh sẽ bù đắp cho em cả đời!

    Tôi nhẹ nhàng, bình thản – như đêm tân hôn anh bỏ tôi đi:
    – Em cũng sẽ bù đắp cho anh…
    – Bằng cách giải thoát anh.

    5. Đòn trả thù cuối cùng

    Tôi rời đi trong sự hoảng loạn của anh và sự ê chề của cả gia đình.

    Nhưng tôi chưa kết thúc.

    Một tuần sau, người yêu cũ của Huy – Thủy – đăng Facebook thông báo đã đính hôn… với một chàng Việt kiều.

    Tôi biết mà.
    Tôi đã gửi cho cô ta tất cả bằng chứng Huy phản bội vợ, phản bội cô.
    Một người đàn bà bị tổn thương… sẽ không dại gì gắn đời với một người đàn ông tồi.

    Huy gọi cho tôi, giọng vỡ nát:
    – Em… sao em làm vậy?

    Tôi mỉm cười qua điện thoại:
    – Anh ngoại tình ngay đêm tân hôn.
    – Em chỉ… trả lại anh đúng những gì anh đã chọn.

    6. Kết thúc – và cũng là bắt đầu của tôi

    Tôi chuyển ra ở riêng, thuê một căn hộ nhỏ, bắt đầu một cuộc sống mới.
    Không ai đoán được tôi dịu dàng đến thế, lại có thể trả thù một cách sắc lạnh đến vậy.

    Nhưng phụ nữ là thế:
    Một khi đã tỉnh táo, họ đáng sợ hơn bất kỳ ai.

    Huy đến giờ vẫn tha thiết xin quay lại.
    Nhưng tôi chỉ nhẹ nhàng nói:

    – Đêm anh chọn cô ta… là đêm em chọn rời khỏi cuộc đời anh.

    Tôi không khóc một giọt nào trong cả cuộc hôn nhân ấy.
    Và như thế… tôi thắng.

  • Chồng đưa vợ lên du thuyền kỉ niệm 10 năm ngày cưới, không ngờ lại là âm mưu th;â;m đ;ộ;c được sắp xếp công phu

    Chồng đưa vợ lên du thuyền kỉ niệm 10 năm ngày cưới, không ngờ lại là âm mưu th;â;m đ;ộ;c được sắp xếp công phu

    Tên anh là Khánh – 38 tuổi, giám đốc công ty xuất nhập khẩu hải sản Nha Trang, nhà mặt biển, xe sang, miệng lúc nào cũng cười tươi khi lên Facebook khoe vợ đẹp con ngoan. Tên cô là Lan – 35 tuổi, vợ anh, người phụ nữ dịu dàng đã dành 10 năm hôn nhân để tin rằng tình yêu có thể chữa lành mọi vết nứt.

    Nhưng Khánh có bồ nhí – Thư, 26 tuổi, chân dài, da trắng, miệng ngọt như kẹo nhưng tim đen như mực tàu. Thư thì thầm mỗi đêm: “Chỉ một lần thôi anh… 40 tỷ tiền bảo hiểm là mình sống cả đời. Chị ấy có biết gì đâu mà khổ.” Khánh nghe riết cũng quen. Anh lên kế hoạch kỷ niệm 10 năm cưới bằng chuyến du thuyền riêng ra vịnh Nha Trang – chỉ hai vợ chồng. Hợp đồng bảo hiểm nhân thọ mới ký thêm điều khoản “tai nạn trên biển – bồi thường gấp đôi”. Hoàn hảo.

    Ngày 17 tháng 7, du thuyền rời bến lúc hoàng hôn. Lan mặc váy trắng, cười rạng rỡ như ngày đầu yêu. Khánh mở champagne, ôm vợ từ phía sau, thì thầm: “Mình sẽ mãi mãi bên nhau, em yêu.” Lan chưa kịp quay lại, anh đã đẩy mạnh. Lan rơi thẳng xuống biển khuya, sóng lớn, gió rít. Du thuyền quay về. Khánh khóc nức nở trước cảnh sát biển: “Vợ em trượt chân… em không kịp giữ…” Công an kết luận tai nạn. 40 tỷ chuyển khoản chỉ sau 38 ngày.

    Ngày thứ 39, Thư dọn vào ngôi nhà mặt biển. Hai đứa cười nói, thay ga giường mới, vứt hết ảnh cưới vào thùng rác. Bàn thờ Lan để nguyên – hình thức thôi, Khánh nghĩ thế.

    Lan không chết. Đêm ấy, khi lưng chạm mặt nước lạnh buốt, cô còn kịp hớp một hơi cuối cùng trước khi sóng cuốn đi. Chiếc thuyền đánh cá Campuchia lạc lưới đã vớt được cô lúc gần sáng, kéo lên sàn tàu như một con cá lớn bị thương. Người thuyền trưởng già, thấy cô còn thoi thóp, lặng lẽ băng bó vết thương đầu, cho cô uống nước ngọt rồi chở thẳng vào bờ. 49 ngày ở bệnh viện Phnom Penh, không giấy tờ, không điện thoại, chỉ có một cái tên: Nguyễn Thị Lan. 49 ngày để cô nhớ lại từng hơi thở của chồng khi ôm cô từ phía sau, từng cái đẩy mạnh như muốn xé toạc 10 năm hôn nhân. 49 ngày để cô học cách im lặng, học cách chờ đợi, học cách biến nỗi đau thành một thứ vũ khí sắc hơn dao.

    Ngày thứ 49, cô về Nha Trang bằng chuyến xe đò cũ. Tóc cắt ngắn, mặc áo bà ba bạc màu, khuôn mặt gầy guộc đến mức hàng xóm đi ngang cũng không nhận ra. Cô không về nhà ngay. Cô đến thẳng Công an tỉnh Khánh Hòa, đặt lên bàn thiếu tá điều tra một chiếc USB nhỏ xíu và một tập giấy tờ bệnh án.

    Trong USB là đoạn video từ camera ẩn mà Khánh không hề hay biết. Công ty du thuyền cao cấp ấy lắp camera 360 độ để phòng trộm cắp, dữ liệu tự động lưu lên cloud 30 ngày. Lan đã nhờ một người bạn cũ ở Campuchia – vốn là kỹ sư mạng – khôi phục lại file bị xóa. Hình ảnh rõ mồn một: Khánh cười, nâng ly champagne, rồi bất ngờ đặt tay lên lưng vợ, đẩy mạnh. Lan rơi. Khánh nhìn xuống biển vài giây, rồi bình thản quay vào khoang, lau ly rượu, gọi điện báo “tai nạn”.

    Thiếu tá xem xong, im lặng rất lâu. Ông ngẩng lên nhìn người phụ nữ trước mặt, đôi mắt vẫn còn vết bầm tím mờ: “Chị chắc chứ? Đây là tội giết người có chủ đích, mức án rất nặng.” Lan mỉm cười, lần đầu tiên sau 49 ngày: “Tôi chắc. Tôi chỉ muốn công lý, chứ không muốn trả thù bằng tay mình.”

    Ba ngày sau, lệnh bắt khẩn cấp được ký. Sáng sớm, khi Khánh và Thư còn đang ngủ nướng trong ngôi nhà mặt biển, tổ công an ập đến. Khánh bị còng tay ngay trên chính chiếc giường còn vương mùi nước hoa của nhân tình. Thư khóc ngất, trang điểm lem luốc, miệng lắp bắp: “Em không biết gì hết… anh ấy nói chị ấy trượt chân…” Khánh tái mặt khi thấy Lan đứng sau lưng các chiến sĩ, mặc áo sơ mi trắng giản dị, tóc buộc gọn, ánh mắt bình thản như mặt biển sáng sớm. “Em… em…” – anh lắp bắp. Lan nhìn anh, giọng nhẹ như gió: “10 năm anh nói mãi mãi. Giờ thì mãi mãi trong tù cũng được.”

    Phiên tòa kéo dài ba tháng. Đoạn video được chiếu công khai. Bồi thẩm đoàn chỉ mất 45 phút để tuyên án: Khánh – tù chung thân vì tội giết người có tổ chức, động cơ vụ lợi. Thư – 18 năm tù vì đồng phạm che giấu tội phạm và hưởng lợi bất chính.

    Ngày tuyên án, Lan đứng ngoài hành lang tòa, ôm con gái nhỏ. Khánh bị dẫn ngang qua, cổ áo tù sọc, mắt đỏ hoe. Anh dừng lại, giọng khàn đặc: “Lan… anh xin lỗi…” Lan nhìn anh rất lâu, rồi nhẹ nhàng đáp: “Không sao. 49 ngày em đã học được một điều: Người chết không trả thù được, nhưng người sống lại thì có thể chọn tha thứ, hoặc chọn công lý. Em chọn công lý.”

    Cô quay đi, nắm tay con bước ra nắng. Biển Nha Trang vẫn xanh, vẫn vỗ vào bờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Nhưng từ đó, mỗi khi có người đàn ông nào định dối vợ, người ta lại kể chuyện người vợ trở về sau 49 ngày, không phải dưới dạng ma, mà dưới dạng một người phụ nữ biết rõ giá trị của mình.

    49 ngày không phải thời hạn để linh hồn về nhà. Đó là thời gian để một người phụ nữ chết đi trong lòng, rồi sống lại – mạnh mẽ, bình thản, và không bao giờ cúi đầu nữa.

  • Mẹ nhặt ve chai, cha không có, nữ sinh bị bạn bè xa lánh suốt 12 năm học, ngày nhận bằng khen, em đã phát biểu một câu khiến cả trường chìm trong nước mắt

    Mẹ nhặt ve chai, cha không có, nữ sinh bị bạn bè xa lánh suốt 12 năm học, ngày nhận bằng khen, em đã phát biểu một câu khiến cả trường chìm trong nước mắt

    Mẹ nhặt v/e ch/ai, cha không có, n/ữ si/nh bị bạn bè x//a lá//nh suốt 12 năm học, ngày nhận bằng khen, em đã phát biểu một câu khiến cả trường chìm trong nước mắt…

    Suốt 12 năm đi học, cái tên “con nhỏ ve chai” đã gắn chặt với Hoa như một vế//t sẹ//o. Cha em m/ất từ khi mẹ m//ang th//ai em được ba tháng. Mẹ em, người đàn bà kh/ắc kh/ổ với đôi vai gầy nhặt v/e ch/ai từng con hẻm, từng b/ãi rá/c trong thành phố để nuôi em khôn lớn.

    Ngày đầu tiên đi học lớp Một, Hoa đã bị bạn bè x//a lá///nh chỉ vì bộ đồng phục cũ có v/ết v/á ngay đầu gối và đôi giày nhựa mòn gót. Giờ ra chơi, em thường ngồi im bên gốc phượng, lôi trong cặp ra một ổ bánh mì không nhân cắn từng miếng nhỏ. Có khi đang ăn, đám bạn chạy ngang hất đổ, chỉ tay cư//ời nh//ạo. Em chỉ cúi đầu nhặt lại mẩu bánh, vỗ sạch bụi rồi tiếp tục ăn. Thầy cô thư//ơng, nhưng cũng chỉ biết thở dài

    Lên cấp hai, mọi thứ càng t/ệ hơn. Bạn bè bắt đầu quan tâm đến hình thức, điện thoại, quần áo, giày dép. Hoa vẫn thế, vẫn chiếc áo học sinh cũ sờn màu, chiếc balo rách góc dưới được mẹ khâu lại bằng chỉ đỏ. Tan học, em không bao giờ la cà hàng quán, vì còn vội chạy bộ mấy cây số về phụ mẹ phân loại v/e ch/ai, chở đến vựa trước khi trời tối. Mẹ bảo: “Ráng học nghe con, để sau này khỏi kh//ổ như mẹ.”

    Hoa chỉ gật đầu, gi//ấu đi giọt nước mắt.

    Lên cấp ba, Hoa vẫn lặng lẽ như cái bóng trong lớp. Em học giỏi, luôn đứng đầu khối, nhưng chẳng bao giờ có tên trong danh sách đi chơi spring camp, chẳng bao giờ được mời sinh nhật. Có lần lớp tổ chức chụp ảnh kỷ yếu, cả lớp mặc áo dài trắng tinh, riêng Hoa mặc chiếc áo mẹ may tay từ vải thừa, cổ hơi lệch, tay áo dài ngắn không đều. Bức ảnh lớp chụp xong, Hoa bị đẩy ra rìa, một bạn còn cười lớn: “Thôi để con nhỏ ve chai đứng riêng một góc cho khỏi lem luốc tụi tao!”

    Hoa không khóc. Em chỉ lặng lẽ bước ra khỏi khung hình, đứng dưới gốc bàng già, nhìn cả lớp cười đùa mà lòng mình như có ngàn mũi kim châm.

    Nhưng Hoa có một nơi để trút. Đó là quyển nhật ký cũ mẹ nhặt về từ bãi rác, bìa đã rách, chỉ còn nửa quyển giấy. Mỗi tối, sau khi phân loại xong đống ve chai, khi mẹ đã ngủ say, Hoa ngồi dưới ánh đèn dầu, viết thật nhỏ:

    “Hôm nay mình được 10 điểm Văn. Cô khen bài văn của mình rất sâu sắc. Nhưng không ai biết, mình viết về mẹ. Mình viết về đôi tay mẹ đầy vết cắt vì mảnh chai, về nụ cười mẹ dù hôm ấy chỉ có cơm với muối. Mình ước một lần được đứng trước cả thế giới và nói rằng: Mẹ mình là người tuyệt vời nhất.”

    Năm lớp 12, Hoa đạt học sinh giỏi quốc gia môn Văn. Em còn được chọn làm học sinh tiêu biểu phát biểu trong lễ bế giảng và trao bằng khen của Bộ. Hôm ấy, sân trường đông kín, phụ huynh, thầy cô, học sinh ba khối ngồi chật cứng. Mẹ Hoa cũng có mặt. Bà ngồi tận góc cuối, mặc chiếc áo bà ba đã vá, tóc bạc buộc gọn, đôi dép tổ ong mòn vẹt. Bà ngại, không dám ngồi gần, sợ người ta dị nghị.

    Khi tên Hoa được xướng lên, cả trường vỗ tay. Em bước lên sân khấu, mặc chiếc áo dài trắng mẹ thức suốt ba đêm may, tay áo vẫn hơi ngắn một chút, nhưng thẳng tắp, tinh tươm. Hoa cầm micro, nhìn xuống hàng nghìn con mắt đang nhìn mình. Có ánh mắt tò mò, có ánh mắt thương hại, có ánh mắt vẫn còn nụ cười khinh khỉnh như mười hai năm qua.

    Hoa hít một hơi thật sâu. Giọng em run run ban đầu, rồi dần chắc lại, vang lên trong cái nắng tháng Năm gay gắt:

    “Thưa quý thầy cô, các anh chị và các bạn,

    Mười hai năm trước, em bước vào ngôi trường này với chiếc cặp rách và đôi dép mòn. Em đã từng bị gọi là ‘con nhỏ ve chai’, bị đẩy ra khỏi bức ảnh kỷ yếu, bị hất ổ bánh mì xuống đất, bị cười nhạo vì không có cha, vì mẹ em nhặt ve chai sống qua ngày.

    Hôm nay em đứng đây, không phải để kể khổ, cũng không phải để trách ai.

    Em chỉ muốn nói một câu thôi…”

    Hoa ngừng lại. Em nhìn xuống góc sân trường, nơi mẹ đang ngồi, đôi mắt bà đỏ hoe, hai bàn tay gầy guộc nắm chặt vạt áo.

    “Em tự hào vì em là con của một người nhặt ve chai.

    Vì chính đôi tay đầy vết chai ấy đã nâng em đứng dậy mỗi lần em bị đẩy ngã. Chính đôi chân trần dầm mưa dầm nắng ấy đã chở em tới trường bằng chiếc xe đạp cũ kỹ. Chính đôi mắt mờ vì khói bụi ấy đã thức trắng đêm để vá từng chiếc áo cho em.

    Mẹ em không có nhiều tiền, nhưng mẹ cho em cả thế giới. Mẹ dạy em rằng, nghèo khó không phải là cái tội, và lòng tự trọng không bao giờ được đánh đổi.

    Hôm nay em nhận bằng khen này, em xin được dành tặng người phụ nữ đang ngồi ở góc kia, người mà suốt mười hai năm qua chưa một lần được ngồi ở hàng ghế phụ huynh danh dự. Mẹ ơi, con đứng đây, không phải để chứng minh với ai khác. Con đứng đây để nói với mẹ rằng: Con không bao giờ hổ thẹn vì mẹ là người nhặt ve chai. Con chỉ sợ một điều duy nhất: ngày nào đó con không còn đủ giỏi để mẹ được ngẩng cao đầu.”

    Cả sân trường im phăng phắc.

    Rồi đột nhiên, từ góc cuối, một tiếng khóc nức nở bật lên. Mẹ Hoa đứng bật dậy, hai tay ôm mặt, khóc như mưa. Bà bước từng bước run rẩy lên sân khấu, trước ánh mắt ngỡ ngàng của hàng nghìn người.

    Hoa buông micro, chạy ùa vào lòng mẹ. Hai mẹ con ôm chặt lấy nhau giữa sân khấu, giữa tiếng vỗ tay như sấm, giữa những giọt nước mắt của hàng trăm học sinh từng cười nhạo em ngày nào.

    Hôm ấy, không một ai còn gọi Hoa là “con nhỏ ve chai” nữa.

    Người ta gọi em là: Cô học trò khiến cả trường khóc chỉ bằng một câu nói chân thật nhất.

    Và từ đó, ở góc sân trường, dưới gốc bàng già, người ta dựng một tấm biển nhỏ:

    “Nơi đây, ngày 28/5/2025, một cô bé từng bị gọi là ‘con nhỏ ve chai’ đã dạy chúng ta bài học lớn nhất về lòng tự trọng và tình yêu thương.”

  • Mẹ vợ ở quê lên chơi mấy hôm đã tự ý lén mở ví mình, con rể t;ứ;c t;;ối nhưng phải giả vờ không biết, hôm sau x;ấ;u h;ổ khi nghe bà nói

    Mẹ vợ ở quê lên chơi mấy hôm đã tự ý lén mở ví mình, con rể t;ứ;c t;;ối nhưng phải giả vờ không biết, hôm sau x;ấ;u h;ổ khi nghe bà nói

    Mẹ vợ ở quê lên chơi mấy hôm đã tự ý lén mở ví mình, con rể t;ứ;c t;;ối nhưng phải giả vờ không biết, hôm sau x;ấ;u h;ổ khi nghe bà nói…

    Vợ chồng tôi vay thêm hơn 1 tỷ nữa mua được căn hộ chung cư 2 phòng ngủ.

    Vì chúng tôi chưa có con nên một phòng còn để trống. Tháng trước, vợ bàn với tôi chuyện đón em trai ở dưới quê lên đây sống cùng.

    – Tháng sau là em ấy bắt đầu vào đại học rồi nên em muốn đón em ấy lên đây sớm cho quen đường quen ngõ.

    Nhà đang trống phòng, vợ nói thế chả nhẽ tôi lại từ chối chứ thực ra tôi không muốn một chút nào.

    Em vợ lên sống cùng được 1 tuần nhưng không thấy đưa tiền ở trọ cũng như tiền ăn hàng tháng, tôi cảm thấy bực mình vô cùng nhưng vẫn nín nhịn không nói gì.

    Sau đó, mẹ vợ tôi cũng lên chơi, lấy lý do là xem em ăn ở với anh chị thế nào.

    Buổi tối hôm trước khi mẹ vợ tôi về quê, khi bước ra từ nhà tắm, tôi bỗng nhìn thấy cảnh mẹ vợ đang mở ví mình nhưng tôi giả vờ như không thấy. Dẫu vậy nỗi bực của tôi càng tăng cao vì cảm giác như cả nhà vợ đang bòn rút tiền của mình vậy. Mua nhà thì không cho tiền, em vợ thì ở nhờ lại còn vòi tiền giờ đến cả mẹ vợ cũng ngang nhiên mở ví con rể.

    Sáng hôm sau, tôi dậy sớm hơn thường lệ, pha cà phê rồi ngồi ở bàn ăn, mắt liếc nhìn cái ví da màu nâu vẫn để nguyên trên kệ giày. Tôi cố tình không động vào, muốn xem mẹ vợ sẽ “giải thích” thế nào”.

    Bà cụ bước ra khỏi phòng khách, tóc búi gọn, mặt tươi rói như chẳng có chuyện gì xảy ra đêm qua.

    – Con rể dậy sớm thế? Để mẹ nấu bữa sáng cho.

    Tôi cười gượng: – Dạ thôi mẹ ơi, để con tự nhiên ạ.

    Bà ngồi xuống đối diện, đẩy về phía tôi một phong bì dày cộp, màu đỏ chót, kiểu phong bì đám cưới ngày xưa.

    – Đây, mẹ gửi con với con gái.

    Tôi ngớ ra, chưa kịp mở miệng thì bà đã nói luôn, giọng nhỏ nhẹ nhưng chắc nịch:

    – Đêm qua mẹ mở ví con, con tưởng mẹ lấy tiền chứ gì?

    Tôi cứng họng, mặt nóng bừng.

    Bà cười hiền: – Mẹ xem con để bao nhiêu trong ví thôi. Con để đúng 8 triệu 4, mẹ đếm kỹ lắm. Mẹ lấy ra 8 triệu, còn lại 400 nghìn mẹ để nguyên. Rồi mẹ bỏ vào phong bì này… 50 triệu.

    Tôi trợn mắt.

    Bà tiếp tục, mắt long lanh:

    – Hồi tụi con mua nhà, mẹ với ba không giúp được đồng nào, mẹ day dứt mãi. Ba mất rồi, để lại cho mẹ ít tiền dưỡng già. Mẹ tính để dành mai mốt đau ốm, nhưng thấy tụi con vay nợ ngân hàng nhiều quá, lãi mẹ lãi con, mẹ ngủ không yên. Đêm qua mẹ mở ví con, thấy con để có 8 triệu 4 trong khi lương tháng này con mới nhận có 22 triệu… mẹ thương con rể quá. Lấy 8 triệu của con, mẹ bỏ thêm vào thành 50 triệu, trả bớt lãi ngân hàng tháng này cho tụi con. Còn 400 nghìn mẹ để lại trong ví, tiền cà phê thuốc lá của con đó, đừng có mà tiếc với mẹ.

    Tôi ngồi chết trân, cổ họng nghẹn lại.

    Bà vỗ vỗ tay tôi: – Con rể mẹ hiền lành, chịu thương chịu khó, mẹ biết hết. Thằng út thì ăn ở bậy bạ, chưa đưa tiền nhà tiền ăn, mẹ đã mắng nó rồi. Từ tháng sau nó phải đưa 3 triệu, không đưa là mẹ bắt về quê cày ruộng. Còn mẹ… mẹ ở chơi thêm vài hôm nữa, mẹ nấu cơm, mẹ dọn nhà, mẹ trả tiền điện nước tháng này luôn, coi như mẹ trả ơn con rể đã thương mẹ con nhà này.

    Nói xong bà đứng dậy, xách giỏ đi chợ, để lại tôi với phong bì 50 triệu và cái ví vẫn còn đúng 400 nghìn lẻ.

    Vợ tôi từ trong phòng bước ra, mắt đỏ hoe: chắc đã nghe hết từ đầu. Cô ấy ôm tôi từ phía sau, thì thầm:

    – Em xin lỗi… em không biết mẹ làm thế. Từ giờ em sẽ nói rõ với mẹ và em trai, không để anh thiệt thòi nữa.

    Tôi cầm phong bì lên, cười méo xệch: – Thôi… để mẹ ở thêm vài hôm nữa đi. Mẹ nấu cơm ngon thật.

    Từ hôm đó, cái ví tôi để ở kệ giày không bao giờ khóa nữa. Và tôi biết, có những người “lấy trộm” của mình, thực ra là đang lén… trả nợ ân tình.