Bố tôi phát bệnh nặng, phải nhập viện cấp cứu. Gia đình vốn đã chẳng dư dả, tiền bạc cũng không còn bao nhiêu mà chi phí viện phí mỗi ngày tính bằng tiền triệu. Tôi thì chưa có việc làm ổn định, chạy vạy khắp nơi mà không ai muốn giúp. Họ hàng, người thân, ai nấy đều tìm cách né tránh.
tuyệt vọng, tôi đành muối mặt đến gõ cửa nhà chồng cũ. Tim tôi đập loạn xạ, tay run run bấm chuông. Khi cánh cửa mở ra, anh đứng đó, vẫn là dáng người quen thuộc, ánh mắt dịu dàng nhưng có chút ngỡ ngàng.
Tôi cúi đầu, lí nhí nói ra hoàn cảnh của mình, không dám nhìn vào mắt anh. Tôi không ngờ, anh chẳng hỏi han gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng quay vào nhà, lát sau đưa tôi một cuốn sổ tiết kiệm và nói:
– Em cầm đi rút tiền lo cho bố. Bao nhiêu cũng được, đừng ngại.
Tôi sững sờ, cổ họng nghẹn đắng. Chưa kịp nói gì, anh lại nhẹ nhàng tiếp lời:
– Anh biết em đã phải trải qua nhiều chuyện. Nếu mệt rồi, thì thôi… quay về đi. Con cần mẹ, còn anh… chưa từng hết lòng với em. Anh chưa từng trách em. Nếu em muốn, mình làm lại từ đầu, coi như chưa từng có chuyện gì.
Tôi đứng chết lặng trước cửa, không tin nổi vào những lời vừa nghe thấy. Cảm xúc trong tôi hỗn loạn – xấu hổ, biết ơn, và cả nỗi đau cũ ùa về như cơn sóng xô. Mấy năm qua, tôi vẫn tự nhủ mình đã quên, rằng vết thương hôn nhân ấy đã khép lại, nhưng chỉ một câu nói của anh thôi, mọi ký ức như bật tung. Tôi siết chặt quai túi, cố trấn tĩnh: “Anh đừng nói thế, em chỉ đến nhờ chút tiền rồi sẽ trả lại. Em không muốn phiền anh nữa.” Anh nhìn tôi, mắt ánh lên sự buồn bã: “Anh không coi đó là phiền, chỉ sợ em lại chịu khổ một mình.”
Tôi cúi đầu, bàn tay run rẩy nhận cuốn sổ. Những ngón tay anh vẫn như ngày nào, dài và ấm, khiến tôi phải vội rụt lại, sợ mình yếu lòng. Anh vẫn giữ khoảng cách, không bước gần hơn, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Bố em nằm viện nào, để anh ghé thăm.” Tôi vội lắc đầu: “Không cần đâu, chỉ cần thế này là đủ rồi.” Anh nhìn sâu vào mắt tôi, giọng trầm xuống: “Em vẫn không tin anh sao?” Tôi cười nhạt: “Tin thì để làm gì, khi mọi thứ đã qua rồi.”
Trên đường về, mưa bắt đầu rơi lất phất. Tôi ôm cuốn sổ vào ngực, nước mắt hòa vào mưa. Ngày ly hôn, tôi từng dằn lòng rời đi vì nghĩ anh không cần mình, rằng hai người quá khác biệt. Nhưng giờ, đứng giữa cơn tuyệt vọng, chính anh lại là người duy nhất dang tay. Cuộc đời đúng là trớ trêu, khi những người ta trông đợi nhất thường quay lưng, còn người ta từng tổn thương lại xuất hiện đúng lúc ta yếu đuối nhất. Tôi bước nhanh qua ngõ, lòng dậy lên cảm giác trống rỗng khó tả.
Bố tôi được đưa vào phòng hồi sức đặc biệt. Tôi đứng ngoài hành lang bệnh viện, nghe tiếng máy thở đều đặn, lòng thắt lại. Mấy ngày liền tôi thức trắng, người gầy rộc. Tiền viện phí, thuốc men, ăn ở… mọi thứ cứ đội lên từng ngày. Tôi mang sổ ra ngân hàng, vừa ký vừa run. Số tiền trong đó đủ để lo cho bố ít nhất vài tháng. Tôi biết, nếu không có anh, chắc mình chẳng còn cách nào khác.
Đêm, bệnh viện im ắng, chỉ còn ánh đèn trắng nhợt nhạt. Tôi ngồi bên giường bố, nắm tay ông, lòng nghẹn ngào. Ông đã yếu nhiều, giọng khàn khàn: “Con vất vả quá, cha có lỗi…” Tôi siết tay ông, gượng cười: “Cha đừng nói vậy, con chỉ cần cha khỏe thôi.” Bố nhìn tôi, ánh mắt trĩu nặng: “Còn thằng Nam… nó có đến thăm không?” Tôi lặng đi, không biết phải trả lời thế nào. “Anh ấy vẫn ổn, cha ạ,” tôi khẽ nói, tránh ánh nhìn của ông.
Một tuần sau, bệnh tình bố tôi có chút tiến triển. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu. Đêm ấy, khi tôi ra ngoài mua cháo, vừa bước khỏi cổng bệnh viện thì thấy anh đứng dưới gốc cây bàng, tay cầm túi trái cây. Ánh đèn đường hắt lên gương mặt anh, vẫn điềm tĩnh, trầm ấm như xưa. Tôi ngập ngừng: “Anh… sao lại ở đây?” Anh cười nhẹ: “Anh đến thăm bố. Nhưng thấy em mệt quá, anh không vào, sợ em khó xử.” Tôi cúi đầu, cảm giác tim như siết lại: “Anh không cần làm vậy đâu.” Anh nhìn tôi, giọng thấp: “Anh làm vì muốn, không phải vì thương hại.”
Chúng tôi ngồi bên băng ghế dài trước bệnh viện, không ai nói gì. Chỉ có tiếng xe cứu thương vang vọng trong đêm, tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái tôn. Một lúc sau, anh khẽ hỏi: “Mấy năm qua, em có từng hối hận không?” Tôi nhìn xa xăm, nơi ánh đèn mờ nhạt đang run rẩy trong gió: “Không biết. Có lẽ là có… nhưng em không dám nghĩ nhiều. Mỗi người đều chọn con đường riêng, em chỉ sợ quay lại sẽ làm khổ nhau thêm.” Anh gật đầu, ánh mắt buồn xa xăm: “Anh cũng từng nghĩ thế. Nhưng đến lúc mất em rồi, anh mới hiểu, điều đáng sợ nhất không phải khổ, mà là cô đơn.”
Tôi im lặng, lòng chao đảo. Anh đã từng làm tôi tổn thương bằng sự im lặng của mình, bằng những buổi tối vắng nhà, bằng khoảng cách ngày càng lớn trong hôn nhân. Nhưng giờ, giọng anh trầm ấm đến lạ. Tôi cảm thấy bức tường trong lòng mình dần nứt ra. “Anh đừng nói vậy,” tôi khẽ đáp, “mọi chuyện qua rồi, em không muốn khơi lại.” Anh chỉ cười nhẹ: “Anh không cần em tha thứ, chỉ mong em hiểu rằng, anh chưa từng hết yêu.”
Những ngày sau, anh vẫn thỉnh thoảng ghé qua, lặng lẽ mang theo đồ ăn, thuốc bổ, đôi khi chỉ đứng ngoài nhìn. Mẹ tôi ban đầu ngạc nhiên, sau cũng thôi, chỉ bảo: “Thằng Nam nó tốt thật, chia tay rồi mà vẫn lo cho con như thế.” Tôi chỉ biết cúi đầu, chẳng nói được lời nào. Có những đêm, tôi thức dậy giữa hành lang lạnh, thấy bóng anh ngồi cách xa, đầu gục xuống, ngủ gà ngủ gật. Khi tôi tiến lại, anh giật mình: “Anh chỉ chờ xem em có cần gì không.” Tôi nghẹn ngào: “Anh khổ quá rồi, về đi.” Anh mỉm cười, “Anh quen rồi, chỉ cần em bình yên.”
Ngày bố tôi được ra viện, tôi mời anh ăn cơm cảm ơn. Anh đến, vẫn giản dị như xưa, mua bó hoa cúc vàng đặt trên bàn. Trong bữa ăn, bố nhìn anh, nói chậm rãi: “Cha già rồi, không mong gì hơn ngoài thấy các con hạnh phúc. Hai đứa… nếu còn tình, thì đừng để lỡ nữa.” Tôi cúi mặt, tim đập liên hồi, trong khi anh lặng người, mắt đỏ hoe. Bữa cơm hôm đó, chúng tôi không nói thêm gì, chỉ nghe tiếng muôi chạm bát, nghe lòng mình thổn thức.
Tối về, tôi ngồi bên hiên nhà, gió mát khẽ thổi qua mái tóc. Anh nhắn tin: “Anh có thể đưa em và cha đi tái khám lần tới được không?” Tôi nhìn màn hình, ngón tay do dự. Một phần trong tôi muốn gật đầu, phần khác lại sợ quá khứ lặp lại. Tôi không muốn lại bước vào vòng xoáy của những hy vọng mong manh. Nhưng rồi, tôi vẫn trả lời: “Được.”
Từ hôm đó, anh trở lại trong cuộc sống của tôi như thể chưa từng rời đi. Không lời hứa hẹn, không ồn ào, chỉ là những quan tâm nhỏ bé — hộp cháo buổi sáng, bình trà nóng, hay câu dặn dò: “Nhớ ngủ sớm, đừng thức khuya trông cha mãi.” Tôi nhận ra mình vẫn còn cảm xúc, chỉ là cố giấu đi quá lâu. Mỗi khi bắt gặp ánh mắt anh, tim tôi lại lạc nhịp như thuở ban đầu.
Một buổi tối, khi tôi đưa cha vào tái khám, anh đi cùng. Trên đường về, xe anh dừng giữa cây cầu cũ nơi chúng tôi từng đứng chụp ảnh cưới. Anh tắt máy, im lặng nhìn xuống dòng sông lấp lánh ánh đèn. “Em còn nhớ chỗ này không?” – anh hỏi. Tôi khẽ gật đầu: “Sao lại quên được.” Anh thở dài: “Ngày đó anh ngu ngốc quá, cứ nghĩ im lặng là cách yêu. Giờ mới hiểu, đôi khi chỉ cần một lời quan tâm cũng đủ giữ người ở lại.”
Tôi quay sang, nhìn anh. Ánh sáng từ đèn xe hắt lên gương mặt anh, có chút mỏi mệt nhưng chân thành đến lạ. “Anh không nợ em gì đâu,” tôi nói khẽ, “đừng vì thương hại mà gượng ép.” Anh bật cười, nụ cười hiền và buồn: “Anh không thương hại. Anh chỉ sợ mất em lần nữa, lần này sẽ không còn cơ hội.”
Lời nói ấy khiến tim tôi run rẩy. Giữa khoảng không gió lộng, tôi nghe rõ tiếng tim mình hòa vào nhịp đập của anh. Một cảm giác vừa ấm vừa đau ùa đến. Tôi không trả lời, chỉ khẽ tựa đầu vào vai anh, lặng lẽ. Không cần lời hứa, không cần ràng buộc, chỉ cần giây phút ấy, tôi thấy bình yên.
Thời gian trôi, cha tôi dần hồi phục, còn tôi bắt đầu nhận dạy thêm tại một trung tâm gần nhà. Cuộc sống tuy chưa khá giả, nhưng mọi thứ dần vào guồng. Anh vẫn lui tới, không ồn ào, chỉ âm thầm góp mặt trong từng khoảnh khắc nhỏ. Một ngày, khi tôi đang dạy, anh ghé đưa cơm, học trò cười khúc khích: “Cô ơi, chú ấy là chồng cô hả?” Tôi đỏ mặt, không đáp, chỉ cười. Nhưng trong lòng, tôi biết, có lẽ định mệnh đã đưa anh trở lại, lần này để ở lại thật sự.
Buổi chiều hôm ấy, khi tiễn cha ra ngõ, ông nắm tay tôi, nói chậm rãi: “Con gái, cha già rồi, không muốn thấy con đơn độc. Thằng Nam tốt, con đừng sợ. Nếu thương, thì cứ mở lòng.” Tôi gật đầu, nước mắt chảy dài. Có những điều, ta phải đi một vòng rất xa mới hiểu rằng, nơi mình từng rời bỏ lại chính là nơi an yên nhất.
Tối đó, tôi đến nhà anh. Cánh cửa mở ra, ánh sáng ấm hắt ra ngoài. Anh nhìn tôi, sững người, rồi mỉm cười. “Em… đến rồi.” Tôi khẽ đáp: “Em về rồi.”
Anh không nói gì thêm, chỉ bước đến ôm tôi vào lòng. Tôi nghe rõ nhịp tim anh, vẫn đều đặn và mạnh mẽ như năm nào. Ngoài kia, gió khẽ lay những tán lá, mùi hoa sữa thoang thoảng. Cơn mưa năm ấy từng khiến tôi rời xa, giờ lại khiến tôi trở về.
Giữa cuộc đời nhiều giông bão, có lẽ hạnh phúc chẳng cần quá lớn lao. Chỉ cần có một người, khi ta tuyệt vọng nhất vẫn dang tay không đắn đo, và khi ta yếu lòng nhất vẫn nói: “Về đi, anh vẫn chờ.”