Blog

  • Đêm cuối ở quán Hương Đêm, chị Mai kéo tôi vào phòng VIP và nói nhỏ: ‘Nếu mai tao không còn ở đây nữa, đừng tìm tao

    Đêm cuối ở quán Hương Đêm, chị Mai kéo tôi vào phòng VIP và nói nhỏ: ‘Nếu mai tao không còn ở đây nữa, đừng tìm tao

    Quán Hương Đêm nằm ở ven quốc lộ 13 – đoạn giáp giữa thị trấn Phú Lâm và xã Tân Dực.
    Ban ngày chỉ là căn nhà cấp bốn với tấm biển cũ kỹ, nhưng về đêm lại sáng rực ánh đèn đỏ, tiếng nhạc xập xình, tiếng cười nói nhòe trong khói thuốc.

    Tôi – Hằng, làm ở đây đã gần một năm. Quán có 6 “chị em”, trong đó chị Mai là người nổi tiếng nhất – vừa đẹp, vừa khôn khéo, khách quen ai cũng chỉ đòi gặp chị.
    Không ai biết chị đến từ đâu, chỉ biết mỗi tháng chị đều gửi đi một phong bì dày cho ai đó tên “Tú” ở Bình Dương.


    Tối hôm đó là đêm thứ bảy, khách đông nghịt.
    Khoảng gần 1h sáng, khi tôi đang dọn bàn thì chị Mai bước ra khỏi phòng VIP, gương mặt chị trắng bệch, môi run run.
    Chị kéo tôi lại, nói nhỏ, hơi thở khét mùi rượu nhưng ánh mắt rất tỉnh:

    “Hằng… mai tao có chuyện phải đi xa. Nếu mai tao không còn ở đây nữa, đừng tìm tao… nhớ đấy.”

    Tôi cười gượng:

    “Đi xa đâu chị, mai chủ nhật mà, khách quen toàn hẹn chị mà.”

    Chị không nói gì, chỉ siết chặt tay tôi – lạnh buốt, rồi bỏ lên phòng trên gác.


    3h đêm.
    Trời mưa lớn.
    Tôi vẫn còn thức vì phải dọn lại quầy bar. Giữa tiếng sấm, tôi nghe thấy tiếng kéo ghế từ trên gác, rồi một tiếng rơi “rầm” như có vật gì đổ xuống.

    Tôi chạy lên.
    Cánh cửa phòng chị Mai hé mở.
    Trong ánh đèn mờ, chị Mai đang ngồi trên ghế, tóc buông rũ, trước mặt là ly rượu đổ ngang và tờ giấy trắng viết nguệch ngoạc:

    “Xin lỗi… đừng để nó tìm thấy con.”

    Tôi hoảng hốt lao đến, nhưng vừa chạm vào người chị, đèn vụt tắt.
    Một giây sau, cửa bật mở – một người đàn ông mặc áo mưa đen đứng sừng sững ngoài hiên, nước chảy tong tong. Hắn nhìn tôi, rồi liếc xuống chị Mai.
    Không nói lời nào, hắn giật mạnh tờ giấy, nhét vào túi, rồi bỏ đi trong mưa.


    Sáng hôm sau, chị Mai biến mất.
    Phòng chị trống trơn, vali, quần áo, điện thoại – tất cả đều gone. Quán Hương Đêm đóng cửa 3 ngày liền vì “sự cố nội bộ”.
    Chủ quán – bà Phượng – chỉ nói gọn:

    “Chị Mai về quê rồi. Đừng hỏi nữa.”

    Nhưng ai cũng biết, chị không có quê.
    Cái địa chỉ trong hồ sơ xin việc trước đây là giả, số chứng minh là của người đã chết từ 3 năm trước.


    Ba tuần sau, công an đến quán.
    Họ hỏi về chị Mai, nói rằng một xác phụ nữ vừa được phát hiện trôi dạt ở bờ kênh khu công nghiệp Bình Dương.
    Trên cổ có đeo một sợi dây chuyền chạm chữ “T”.
    Và trong túi áo, có mảnh giấy ướt nhòe dòng chữ:

    “Xin lỗi… đừng để nó tìm thấy con.”

    Câu chữ ấy khiến tôi lạnh sống lưng.


    Ba tháng sau, khi quán Hương Đêm bị dỡ để xây khu đô thị, tôi đến dọn đồ, thấy dưới gầm cầu thang cũ có một hộp sắt rỉ, bên trong là tấm hình cũ chụp chị Mai với một đứa bé trai chừng 5 tuổi – đeo sợi dây chuyền chữ “T”.

    Mặt thằng bé giống hệt người đàn ông mặc áo mưa đêm đó.


    Họ nói chị Mai là “gái quán”, là “đàn bà tội lỗi”.
    Nhưng đến khi hiểu ra mọi chuyện – chị chỉ là người mẹ trốn chạy khỏi kẻ đã giết chồng mình và tìm cách bảo vệ con – thì đã quá muộn.
    Tôi vẫn còn nhớ như in, buổi tối cuối cùng ấy…
    Trước khi bước lên phòng, chị Mai ngoái lại cười, nói nhỏ:

    “Hằng, nếu mai tao không còn ở đây nữa… thì coi như chưa từng có tao nhé.”

    Và kể từ đó, quán Hương Đêm chẳng bao giờ mở lại nữa.

  • Ngày 20/10, chồng tặng mẹ 50 triệu, tặng mẹ vợ 0 đồng, tặng vợ 2 cái tá t – nhưng không ngờ bị vợ “lật kèo

    Ngày 20/10, chồng tặng mẹ 50 triệu, tặng mẹ vợ 0 đồng, tặng vợ 2 cái tá t – nhưng không ngờ bị vợ “lật kèo

    Ngày 20/10 năm ấy, trời Hà Nội se lạnh, phố phường rực rỡ hoa tươi và những lời chúc gửi đến phái đẹp. Nhưng với Mai, đó lại là một ngày cô chẳng bao giờ quên – không phải vì hạnh phúc, mà vì nỗi đau bị chính người chồng đầu gối tay ấp coi thường.

    Mai lấy Dũng đã 5 năm. Ngày mới cưới, ai cũng bảo cô may mắn, vì Dũng làm kinh doanh giỏi, có nhà, có xe, lại là người nói năng nhẹ nhàng. Nhưng chỉ những ai sống trong căn nhà đó mới hiểu, đằng sau vẻ ngoài chỉn chu là một người đàn ông gia trưởng, ích kỷ và coi thường vợ.

    Sáng 20/10, Mai dậy sớm nấu bữa sáng, chuẩn bị quà cho mẹ chồng – một chiếc khăn lụa mà cô để dành mua suốt cả tháng. Cô cũng gọi điện cho mẹ ruột, hứa buổi chiều sẽ qua thăm.

    Dũng ngồi trên ghế sofa, lướt điện thoại, cười khẩy:
    – Hôm nay anh chuyển cho mẹ anh 50 triệu rồi, bà thích gì thì mua.
    Mai mỉm cười:
    – Còn mẹ em, lát anh đi cùng em qua biếu chút quà nhé, dù chỉ tượng trưng thôi…

    Chưa kịp nói hết câu, Dũng gằn giọng:
    – Mẹ em thì có công gì với anh mà phải tặng? Anh chỉ cần báo hiếu mẹ anh thôi.

    Mai im lặng, tim nghẹn lại. Nhưng khi cô định giải thích rằng tặng mẹ vợ không phải vì “có công” mà vì là phép lịch sự, thì Dũng đã quát lên:
    – Đừng cãi! Ở nhà này, tiền anh làm ra, anh có quyền quyết định!

    Buổi chiều, Mai lặng lẽ mặc áo, chuẩn bị đi thăm mẹ đẻ. Cô mua bó hoa nhỏ, tự bỏ tiền túi ra. Nhưng khi vừa ra đến cửa, Dũng chặn lại:
    – Cô đi đâu?
    – Em sang thăm mẹ. Ngày phụ nữ mà…
    – Không được! Cô ở nhà tiếp khách giúp tôi, tối nay có mấy anh bạn đến nhậu.

    Mai nhẹ nhàng:
    – Anh à, mẹ em chỉ có một mình, em ghé chút rồi về.

    Dũng nổi giận, giơ tay tát cô hai cái nảy lửa:
    – Cô cãi à? Ở nhà ngay!

    Cái tát không chỉ đau trên mặt, mà rát tận tim. Mai đứng chết lặng, nước mắt trào ra. Trong căn nhà sang trọng, tiếng cười của Dũng và nhóm bạn tối đó vang lên, át cả tiếng nấc nghẹn của người đàn bà bị tổn thương.

    Suốt đêm ấy, Mai không ngủ. Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn xuống phố nơi những người phụ nữ được tặng hoa, được yêu thương, còn mình thì bị tát và bị sỉ nhục. Cô bỗng nhận ra: suốt 5 năm qua, cô đã sống như cái bóng, hi sinh mà chẳng được trân trọng.

    Sáng hôm sau, Dũng thức dậy thấy bàn ăn trống trơn, không có bữa sáng như mọi khi. Trên bàn chỉ có một phong bì và tờ đơn ly hôn. Trong phong bì là chiếc nhẫn cưới và một bức thư ngắn:

    “Anh tặng mẹ anh 50 triệu, không sao. Anh tặng mẹ em 0 đồng, cũng được. Anh tặng em 2 cái tát, em nhận. Nhưng hôm nay, em tặng anh lại sự tự do mà anh muốn. Từ giờ, anh có thể làm chủ cuộc đời anh – không còn ai để anh sai khiến nữa.”

    Dũng tức giận, gọi điện cho Mai nhưng cô không nghe. Anh chạy sang nhà mẹ vợ, định làm ầm lên, nhưng chỉ thấy căn nhà nhỏ vắng lặng. Hàng xóm bảo: “Mai đi rồi, nghe nói vào Sài Gòn làm việc”.

    Thời gian trôi, Dũng vẫn sống trong ngôi nhà to, nhưng trống trải. Không ai nấu cơm, không ai giặt áo. Những bữa nhậu giờ cũng thưa dần, bạn bè chẳng còn tụ tập. Mẹ anh bệnh, Mai vẫn lặng lẽ gửi quà và tiền về, dù đã ly hôn.

    Một năm sau, đúng ngày 20/10, Dũng nhận được phong bì chuyển phát nhanh. Bên trong là tấm thiệp chúc mừng phụ nữ và một tấm ảnh – Mai mặc áo dài trắng, đứng trên sân khấu nhận giải thưởng “Nhân viên xuất sắc nhất”. Cạnh cô là giám đốc công ty – người đàn ông lịch lãm đang nắm tay chúc mừng.

    Phía sau tấm thiệp, chỉ có dòng chữ mềm mại:

    “Cảm ơn anh vì đã dạy em biết mình xứng đáng với điều gì.”

    Dũng ngồi lặng rất lâu. Anh nhớ lại ánh mắt đau đớn của Mai ngày nào, nhớ hai cái tát mà mình từng hả hê. Giờ đây, anh mới thấy chúng như lưỡi dao cứa ngược vào lòng.

    Tối hôm đó, anh đến nhà mẹ đẻ. Bà nhìn con trai thở dài:
    – Ngày trước, mẹ đã bảo con, lấy vợ phải biết trân trọng. Người phụ nữ nào cũng cần được yêu thương, chứ không phải coi thường. Con tặng mẹ 50 triệu, mẹ đâu cần. Mẹ chỉ muốn con biết yêu thương đúng người…

    Dũng quỳ xuống, nước mắt rơi ướt gối. Anh nhận ra: đôi khi, “món quà” lớn nhất của một người phụ nữ không phải là tiền hay vật chất, mà là khi cô ấy dám bước đi, dám tự cứu lấy mình khỏi những điều tệ bạc.

    Còn với Dũng, cú “lật kèo thế kỷ” ấy chính là bài học đắt giá nhất trong cuộc đời – bài học về tình yêu, về sự tôn trọng, và về cái giá của sự ngạo mạn.

    Từ đó, anh không còn tự đắc nữa. Mỗi khi đến 20/10, anh lặng lẽ mang bó hoa đặt trước hiên nhà cũ – nơi từng có người phụ nữ anh đã đánh mất mãi mãi.

  • Mẹ chồng cùng vợ chồng con trai út về quê chơi 1 tuần, hớn hở đưa cho 2 đứa 10 triệu biếu anh em họ hàng cho oai, nào ngờ về được 2 ngày thì cả xóm kéo đến tận nhà

    Mẹ chồng cùng vợ chồng con trai út về quê chơi 1 tuần, hớn hở đưa cho 2 đứa 10 triệu biếu anh em họ hàng cho oai, nào ngờ về được 2 ngày thì cả xóm kéo đến tận nhà

    Bà Thịnh, 65 tuổi, sống cùng vợ chồng con trai út Hoàng và con dâu Lành trong căn nhà 3 tầng ở thị trấn.
    Lành là người tỉnh lẻ, lấy Hoàng được 3 năm, tính tình khéo miệng nhưng hơi chảnh, hay khoe khoang.
    Tuần trước, bà Thịnh rủ vợ chồng nó về quê nội ở Thái Bình chơi cho biết họ hàng.

    Trước khi đi, bà hớn hở dúi cho hai vợ chồng 10 triệu:

    – Cầm lấy, sang biếu ông bà, cô dì chú bác bên nội. Cho oai, để người ta khỏi bảo con dâu thành phố keo kiệt.

    Lành cười ngọt lịm:

    – Con biết rồi mẹ, về quê con phải giữ thể diện cho nhà mình chứ!

    Bà nghe mà cũng yên tâm. Cả tuần ở quê, Lành đăng ảnh liên tục, nào là “về thăm quê chồng mà ai cũng quý”, nào là “mẹ chồng cưng chiều hết mực”.
    Bà Thịnh thấy cũng vui, nghĩ bụng: “Con này miệng dẻo, về chắc họ hàng khen lắm đây.”


    Nhưng chỉ hai ngày sau khi vợ chồng nó về, chuyện kỳ lạ xảy ra.

    Sáng hôm ấy, bà Thịnh đang quét sân thì thấy ba người phụ nữ lạ mặc quần áo lam lũ dắt nhau tới cổng.

    – Chị Thịnh ơi, cho em xin ít tiền đi chợ như lời chị Lành nói hôm ở quê nhé!

    Bà ngớ người:

    – Tiền đi chợ gì? Tôi có hứa cho ai bao giờ đâu?

    Một người khác chen vào:

    – Ơ, hôm ở nhà ông Bảo, con dâu chị bảo: “Mẹ chồng cháu có nhiều tiền lắm, ai về phố thăm là cháu gửi cho 5 triệu đi chợ cho biết thành phố.”
    – Bà ấy còn dặn tụi em lên sớm, kẻo mẹ chồng đi chơi mất đấy ạ!

    Bà Thịnh đứng khựng như trời trồng, chổi rơi khỏi tay.
    Chưa kịp nói gì thì cả chục người trong xóm cũng lục tục kéo đến, người thì đòi tiền đi chợ, người thì đòi “quà như con Lành hứa”.

    Bà bủn rủn chân tay, gọi ngay cho con trai:

    – Hoàng! Mày về ngay đây cho mẹ, con vợ mày làm trò gì ở quê thế này?


    Hoàng chạy về, vừa đến nơi đã thấy mẹ tức đến đỏ mặt. Gọi cho vợ thì cô ta còn nói tỉnh bơ qua điện thoại:

    – Thì con nói vui cho người ta nể mình tí, chứ ai ngờ họ tin thật. Với lại, nói thế mới có tiếng, chứ quê người ta hay soi lắm.

    Bà Thịnh đập bàn đánh rầm:

    – Tiếng hão để làm gì hả con? Mày nói dối cho sang mồm mà làm mẹ suýt mang tiếng lừa đảo!

    Tối đó, Hoàng và Lành phải tự bỏ ra 20 triệu để “chuộc mặt” cho nhà, mua quà gửi về xin lỗi từng người.
    Nhưng chuyện chưa dừng lại — hôm sau, có người ở quê gọi lên báo, một tờ video livestream của Lành đang lan khắp mạng:

    “Mẹ chồng em giàu lắm, lần này về quê cho cả họ 10 triệu tiêu chơi, thương mẹ như mẹ ruột luôn!”

    Bình luận dưới video, ai cũng khen “con dâu hiếu thảo, nhà chồng đại gia”.
    Còn bà Thịnh thì tắt điện thoại, ôm mặt cười khổ:

    – Giàu đâu không thấy, chỉ thấy mất mặt khắp làng trên xóm dưới…

  • Anh Long, một người thợ hồ gần bốn mươi, sống trong căn nhà trọ nhỏ xíu ở ngoại ô Hà Nội.

    Anh Long, một người thợ hồ gần bốn mươi, sống trong căn nhà trọ nhỏ xíu ở ngoại ô Hà Nội.

    Anh Long, một người thợ hồ gần bốn mươi, sống trong căn nhà trọ nhỏ xíu ở ngoại ô Hà Nội. Góa vợ từ khi hai đứa con còn nhỏ, anh một mình tần tảo nuôi con, còng lưng làm việc dưới nắng mưa để lo cho bé Linh và thằng Tí được học hành tử tế. Cuộc sống chẳng dễ dàng gì, tiền công ít ỏi, tháng nào cũng chật vật xoay xở, nhưng anh luôn cố gắng để các con không cảm thấy thua thiệt. Năm nay, Linh học lớp 5, Tí lớp 3, cả hai đều mang về giấy khen cuối năm. Nhìn nụ cười rạng rỡ của con, anh Long tự nhủ: “Phải thưởng cho tụi nhỏ một chuyến đi chơi, để tụi nó biết biển là gì.”

    Anh cặm cụi tính toán, chắt chiu từng đồng từ mấy tháng trời, cuối cùng cũng gom đủ tiền mua ba chiếc vé tàu khứ hồi đi Hải Phòng. Anh chọn chuyến tàu đêm, vừa rẻ, vừa để hai đứa nhỏ có thể ngủ một giấc là tới nơi. Linh và Tí háo hức lắm, cứ tíu tít kể về những gì chúng tưởng tượng: sóng biển xanh, cát vàng, và cả những con sò lấp lánh dưới nắng. Anh Long chỉ cười, lòng ấm áp, dù trong túi chẳng còn dư đồng nào.

    Ngày lên tàu, cả nhà dậy từ sáng sớm, gói ghém vài bộ quần áo, ít bánh mì và chai nước. Anh Long cẩn thận kiểm tra vé, giờ tàu, nhưng trong lòng vẫn lo ngay ngáy, sợ mình làm gì đó sai. Đến ga, dòng người đông đúc, tiếng loa vang inh ỏi, anh nắm chặt tay hai đứa con, len lỏi qua đám đông. Nhưng khi đến quầy soát vé, anh bỗng rụng rời: chuyến tàu của họ đã rời ga từ nửa tiếng trước. Anh nhớ nhầm giờ! Đau đớn hơn, anh phát hiện ra vé chỉ có giá trị cho chuyến đó, không thể đổi. Bao nhiêu tiền bạc, công sức, niềm vui của các con, tan biến trong chớp mắt.

    Linh và Tí đứng bên cạnh, ngơ ngác nhìn cha. Thằng Tí lí nhí hỏi: “Ba ơi, mình không đi được hả ba?” Anh Long quay đi, giấu đôi mắt đỏ hoe, chỉ biết nói: “Ba xin lỗi, ba nhớ nhầm giờ. Mình… mình về thôi con.” Trên đường về, không ai nói với ai câu nào. Linh lặng lẽ nắm tay em, còn anh Long bước đi như người mất hồn, lòng nặng trĩu cảm giác thất bại.

    Nhưng câu chuyện không dừng lại ở đó.

    Sáng hôm sau, Linh và Tí thức dậy sớm hơn thường lệ. Chúng lén lút thì thầm với nhau, rồi kéo anh Long ra khỏi giường. “Ba ơi, tụi con có cái này cho ba!” Linh nói, giọng phấn khởi. Trước mặt anh là một tấm thiệp tự làm, vẽ vụng về hình ba cha con đứng trên bãi biển, bên dưới là dòng chữ: “Cảm ơn ba, tụi con yêu ba nhiều lắm!” Tí nhảy nhót, kể rằng tối qua hai chị em đã bàn nhau: “Biển thì để sau cũng được, nhưng tụi con muốn ba vui.” Chúng còn lấy tiền tiết kiệm từ khoản quà vặt ít ỏi để mua một chiếc bánh kem nhỏ xíu, đặt ngay giữa bàn.

    Anh Long ôm hai đứa con vào lòng, nước mắt lăn dài trên má. Anh nhận ra, chuyến đi biển không chỉ là phần thưởng cho các con, mà còn là món quà các con dành cho anh – món quà của sự thấu hiểu và tình yêu vô điều kiện. Dù lỡ chuyến tàu, họ đã tìm thấy một bến bờ khác, ấm áp hơn cả đại dương bao la.

  • 2 vợ chồng chuẩn bị mua nhà thì chồng vét hết sạch 1 tỷ tiền tiết kiệm để xây nhà cho mẹ chồng, tôi sang tận nhà làm ầm lên thì bà thản nhiên nói “tiền con trai cũng là tiền của mẹ”

    2 vợ chồng chuẩn bị mua nhà thì chồng vét hết sạch 1 tỷ tiền tiết kiệm để xây nhà cho mẹ chồng, tôi sang tận nhà làm ầm lên thì bà thản nhiên nói “tiền con trai cũng là tiền của mẹ”

    Vợ chồng Mai và Tuấn lấy nhau được 6 năm, sống ở một căn hộ thuê nhỏ ở Hà Đông (Hà Nội).
    Hai người chắt chiu từng đồng, gom góp suốt bao năm mới để dành được hơn 1 tỷ — dự tính cuối năm mua căn chung cư nho nhỏ để ổn định cuộc sống.

    Vậy mà một buổi tối, Tuấn đột nhiên thông báo:

    “Anh rút tiền rồi, mẹ bảo nhà ở quê xuống cấp, anh phải về xây lại cho bà.”

    Mai chết lặng.
    Cô cố giữ bình tĩnh hỏi:

    “Anh rút hết à? Không giữ lại đồng nào à?”
    Tuấn gãi đầu:
    “Ừ, mẹ nói nhà nứt tường, dột mái… Anh con trai duy nhất, không giúp thì ai giúp?”

    Cơn tức nghẹn trong cổ.
    Hôm sau, Mai bắt xe thẳng về quê chồng ở Nam Định, xông thẳng vào nhà.
    Bà Hường – mẹ Tuấn – đang ngồi tỉa rau, ngẩng lên nhìn con dâu rồi nói tỉnh queo:

    “Tiền con trai tao thì cũng là tiền của tao, mày có quyền gì mà sang đây om sòm?”

    Cả xóm kéo ra xem, Mai vừa khóc vừa nói:

    “Bọn con dành dụm mấy năm, giờ nhà tan cửa nát hết rồi!”
    Nhưng bà Hường chỉ phẩy tay, thản nhiên:
    “Nhà này là do nó hiếu thảo. Mày không thích thì thôi.”

    Mai quay về, lòng nguội lạnh.
    Ngay hôm sau, cô lặng lẽ làm thủ tục sang tên toàn bộ mảnh đất bố mẹ cho hồi cưới về tên mẹ đẻ, rồi âm thầm nộp đơn ly hôn.
    Cô không muốn dính dáng gì đến người đàn ông đặt mẹ lên trên vợ nữa.

    Đến ngày ra tòa, Tuấn vẫn ăn mặc chỉnh tề, gương mặt mệt mỏi.
    Anh chẳng nói gì ngoài một câu:

    “Anh chỉ mong em bình an.”

    Khi phiên tòa kết thúc, thẩm phán đưa cho Mai một phong bì niêm phong — nói là giấy tờ liên quan đến tài sản của chồng.
    Mai mở ra, bên trong là giấy chứng nhận quyền sử dụng đất căn nhà mới xây – ghi tên cô làm chủ sở hữu.

    Bên dưới là dòng chữ nguệch ngoạc mà Tuấn viết tay:

    “Mẹ chỉ đứng tên hộ, giờ anh chuyển lại cho em. Tiền đó cũng là của chúng ta, anh chỉ muốn em có nhà tử tế trước khi sinh con.”

    Mai chết lặng.
    Ngoài cửa sổ, gió thổi qua mấy nhành phượng muộn.
    Cô ôm xấp giấy, nước mắt rơi lã chã, không rõ là hối hận hay thương xót cho chính mình.

  • Thấy mẹ chồng suốt ngày chỉ biết mua vàng tích lũy, ăn uống dè xẻn tiết kiệm không cho con cháu lấy 1 đồng, chị dâu quyết định giữ luôn thẻ lương 14 triệu/tháng

    Thấy mẹ chồng suốt ngày chỉ biết mua vàng tích lũy, ăn uống dè xẻn tiết kiệm không cho con cháu lấy 1 đồng, chị dâu quyết định giữ luôn thẻ lương 14 triệu/tháng

    Ở thôn Đông Lâm (Bắc Giang), ai cũng biết bà Liễu, 68 tuổi, về hưu đã 10 năm mà vẫn nổi tiếng là người “giữ của như giữ vàng”. Suốt ngày bà chỉ quanh quẩn tính toán, ăn uống kham khổ, tiết kiệm từng đồng, nhưng lại hay ra tiệm vàng gần chợ mua từng chỉ một.

    Con trai bà, anh Hậu, lấy vợ là chị Mai, buôn bán ngoài chợ. Mai vốn nóng tính, nhìn cảnh mẹ chồng cứ cất vàng mà không chịu giúp con cháu thì tức sôi gan.

    Một tối, Mai bực dọc nói với chồng:

    “Mẹ keo kiệt quá! Bao năm rồi, con cái chẳng nhờ được đồng nào. Mẹ về hưu mà cứ giấu lương như của để dành riêng.”

    Anh Hậu ngại ngần:

    “Thôi kệ bà đi, bà già rồi…”

    Nhưng Mai không chịu. Một hôm, khi bà Liễu đi lĩnh lương về, Mai thấy bà cất thẻ vào tủ liền giữ luôn, nói thẳng:

    “Từ giờ để con giữ, con chi tiêu cho hợp lý. Mẹ cứ để tiền con quản cho đỡ thất thoát.”

    Ai cũng tưởng bà Liễu sẽ nổi trận lôi đình, nhưng lạ thay, bà chỉ mỉm cười, chẳng nói gì. Cả nhà đều nghĩ bà cam chịu.

    Ba tháng sau, đến kỳ nhận lương hưu, Mai xách túi lên UBND xã từ sáng sớm, vừa đi vừa hí hửng:

    “Tháng này hơn 14 triệu, mình trích ra mua ít đồ, còn lại đưa mẹ cho phải phép.”

    Thế nhưng khi đến nơi, cán bộ xã mở sổ ra xem rồi nói:

    “Bà Liễu à? Lương hưu 3 triệu rưỡi một tháng, nhận bằng tiền mặt, đâu có chuyển khoản gì đâu chị?”

    Mai sững sờ:

    “Gì cơ? Không có lương qua thẻ à? Thẻ đây này, chính tay mẹ tôi vẫn dùng để lĩnh tiền hưu!”

    Người cán bộ nhìn qua rồi bật cười:

    “Thẻ này là thẻ tiết kiệm ngân hàng, không phải thẻ nhận lương. Tài khoản này bà Liễu gửi tiền tích góp vào đó suốt mười năm nay — hôm trước bà còn ghé ngân hàng bảo không cho ai đụng vào.”

    Mai tái mặt.
    Ngay lúc đó, người giao dịch viên ngân hàng bên cạnh tình cờ đi qua, nghe vậy liền nói thêm:

    “À, bà Liễu còn có một sổ tiết kiệm riêng 2 tỷ đứng tên hai đứa cháu nội đấy. Bà bảo ‘để sau này chúng nó học hành khỏi khổ như bố mẹ’.”

    Tay Mai run rẩy, mặt nóng bừng.
    Cả tháng nay cô vẫn nghĩ mẹ chồng keo kiệt, cất giấu của riêng, nào ngờ bà dành dụm từng đồng không phải cho mình — mà cho tương lai của hai đứa cháu.

    Tối hôm ấy, khi về nhà, Mai chỉ biết lẳng lặng đặt thẻ lên bàn thờ, cúi đầu nói nhỏ:

    “Con xin lỗi mẹ, con đã quá hồ đồ.”

    Bà Liễu vẫn giữ nụ cười hiền hậu, chỉ khẽ đáp:

    “Tiền có bao nhiêu rồi cũng hết, chỉ có lòng người là còn lại thôi, con ạ.”

  • Lập nghiệp cùng chồng từ ngày trắng tay chẳng có gì, sau 15 năm chồng tôi cũng thành đại gia giàu nhất nhì ở cái tỉnh này

    Lập nghiệp cùng chồng từ ngày trắng tay chẳng có gì, sau 15 năm chồng tôi cũng thành đại gia giàu nhất nhì ở cái tỉnh này

    Mười lăm năm trước, Lan và Minh cưới nhau khi trong tay chẳng có gì ngoài căn phòng trọ 15m² và hai bát mì tôm. Lan từng nghĩ chỉ cần vợ chồng đồng lòng thì nghèo cũng hóa giàu.

    Quả thật, suốt bao năm, hai người gây dựng từ xưởng gỗ nhỏ ở Bắc Ninh, rồi mở công ty nội thất, dần dà Minh thành đại gia có tiếng trong vùng. Nhà ba tầng, xe sang, nhân viên hàng trăm người. Người ngoài nhìn vào ai cũng bảo:

    “Bà Lan có phúc lắm, chồng vừa giỏi vừa chiều vợ.”

    Lan nghe mà chỉ cười. Cô vẫn nhớ những năm tháng dầm mưa dãi nắng cùng chồng, nấu cơm giữa công trình, cùng anh bưng từng tấm gỗ nặng trĩu.

    Ngày kỷ niệm 15 năm cưới, Minh tổ chức tiệc linh đình ở khách sạn sang trọng. Ông tặng Lan một chiếc dây chuyền vàng Ý và nắm tay cô trước mọi người, nói:

    “Không có em, đã chẳng có anh của hôm nay.”

    Khách khứa vỗ tay rào rào. Lan cười mà nước mắt lưng tròng — cô thấy mọi vất vả đều đáng giá.

    Nhưng chỉ hai tuần sau, khi Minh nói đi công tác ở Hà Nội, Lan nhận được tin nhắn từ em gái út – Hương:

    “Chị đến ngay khách sạn An Phú – phòng 508, đừng để lỡ.”
    Kèm theo là một bức ảnh chụp biển hiệu khách sạn.

    Lan tim đập thình thịch. Cô không dám tin, nhưng linh cảm mách bảo có điều chẳng lành. Cô bắt xe đến đó ngay trong đêm.

    Trước cửa phòng 508, Lan nghe thấy tiếng cười khúc khích, rồi tiếng người đàn ông quen thuộc:

    “Em yên tâm, anh sắp thu xếp xong. Anh sẽ ly hôn.”

    Lan như chết lặng.
    Cô đẩy cửa xông vào — cảnh tượng trước mắt khiến cô ngã quỵ. Minh đang khoác áo cho Trinh, trợ lý riêng 9x mà Lan vẫn xem như em gái. Căn phòng vương vãi quần áo, rượu vang và hoa hồng.

    Minh sững lại, mặt tái mét. Còn Trinh chỉ cười nhạt, nói khẽ:

    “Chị đến đúng lúc đấy, khỏi phải giấu nữa.”

    Lan không khóc, chỉ lạnh lùng hỏi:

    “Bao lâu rồi?”

    Minh cúi đầu im lặng. Trinh thay anh trả lời:

    “Gần hai năm, kể từ khi chị giúp anh mở chi nhánh thứ ba. Mà chị yên tâm, tài sản anh ấy đã chuyển dần sang tên em rồi.”

    Lan sững sờ. Cả 15 năm vun vén, hóa ra cô tự tay gây dựng cơ đồ cho kẻ phản bội mình.

    Nhưng cú twist thật sự chưa dừng ở đó — sáng hôm sau, khi Lan đến công ty, kế toán đưa cô xem giấy ủy quyền:

    Toàn bộ tài sản của Minh đã bị kê biên.
    Anh ta nợ ngân hàng hơn 20 tỷ, do bị Trinh lừa ký hợp đồng giả.

    Người “tình trẻ” mà Minh bỏ vợ để chạy theo đã cao chạy xa bay, mang theo cả tài sản lẫn hồ sơ công ty.

    Minh gục ngã trong trụ sở công an. Còn Lan, khi nghe tin, chỉ mỉm cười cay đắng:

    “Đời này, ai phản bội lòng tin, sớm muộn cũng phải trả giá.”

  • Sau 7 năm tiết kiệm, tôi với chồng mới đủ tiền mua nhà, vậy mà anh đùng đùng chuyển hết về quê xây cho mẹ căn hai tầng, tôi tức tốc đòi ly hôn ngay

    Sau 7 năm tiết kiệm, tôi với chồng mới đủ tiền mua nhà, vậy mà anh đùng đùng chuyển hết về quê xây cho mẹ căn hai tầng, tôi tức tốc đòi ly hôn ngay

    Bảy năm cưới nhau, Mai và Tuấn chắt chiu từng đồng, từ tiền thưởng Tết đến khoản tiết kiệm nhỏ xíu mỗi tháng. Hai vợ chồng làm công nhân ở Bắc Ninh, sống trong căn phòng trọ 20 mét vuông, mơ ước lớn nhất là mua được căn hộ nhỏ trong thành phố để con gái có chỗ ở ổn định.

    Khi sắp đủ 1 tỷ rưỡi, chỉ còn vài tháng nữa là ký hợp đồng mua nhà, Tuấn đột ngột bảo:

    – Anh muốn đem hết tiền về quê xây nhà cho mẹ.

    Mai tưởng anh nói đùa. Nhưng khi thấy anh rút hết tiền trong sổ tiết kiệm, cô như chết đứng.

    – Anh điên rồi à? Mẹ ở quê vẫn có nhà cũ, mình còn phải lo cho con đi học!
    – Anh là con trai trưởng, mẹ ở nhà dột nát, sao không lo được! – Tuấn quát lại.

    Bất chấp Mai khóc lóc, van xin, Tuấn vẫn chở xe tải chở xi măng, sắt thép về quê. Mai uất nghẹn, nộp đơn ly hôn trong tức tưởi.

    “Anh lo cho mẹ anh, thì sau này mẹ anh lo cho anh luôn đi.” – cô ném lại một câu rồi xách con về nhà ngoại.


    Nửa năm sau, nghe tin mẹ chồng ốm nặng, Mai dù giận vẫn quyết định đưa con về thăm.

    Ngôi nhà hai tầng mới xây sừng sững giữa làng. Nhưng vừa bước vào, Mai thấy lòng nghẹn lại — căn nhà ấy đẹp thật, nhưng không khí u buồn bao trùm. Bà Hảo, mẹ chồng cô, gầy sọp, nằm trên giường thở khò khè. Vừa thấy Mai, bà cố gượng dậy, nắm chặt tay cô:

    – Con về rồi à, may quá… mẹ chờ con.

    Bà run run chỉ tay về góc bàn thờ, nơi đặt một chiếc hộp gỗ nhỏ phủ khăn đỏ.

    – Con mở ra xem đi… là của hai vợ chồng con.

    Mai run tay mở nắp. Bên trong là sổ đỏ căn nhà, kèm theo giấy tờ chuyển nhượng mang tên cô và Tuấn. Dưới đáy hộp còn có cuốn sổ tiết kiệm 800 triệu, cùng tờ giấy ghi nguệch ngoạc dòng chữ:

    “Mẹ chỉ đứng tên vay giúp để Tuấn xin được đất xây nhà. Mẹ không sống được bao lâu, để lại cho các con – gọi là phúc phần.”

    Mai sững người, nước mắt trào ra.
    Tuấn ngồi ở góc phòng, im lặng nhìn vợ. Giọng anh khản đặc:

    – Anh giấu em, vì mẹ không muốn nhận tiền. Bà chỉ nói muốn căn nhà này làm kỷ niệm, còn tất cả mẹ để lại cho con cháu.

    Mai òa khóc. Lần đầu tiên cô thấy bà Hảo mỉm cười nhẹ, rồi nhắm mắt.
    Căn nhà hai tầng ấy — tưởng là khởi đầu cho cuộc ly hôn — hóa ra lại là di nguyện cuối cùng của người mẹ chồng từng bị hiểu lầm.

  • Bố tôi phát b-ệnh nặng, phải nhập viện cấp cứu. Gia đình vốn đã chẳng dư dả, tiền bạc cũng không còn bao nhiêu mà chi phí viện phí mỗi ngày tính bằng tiền triệu

    Bố tôi phát b-ệnh nặng, phải nhập viện cấp cứu. Gia đình vốn đã chẳng dư dả, tiền bạc cũng không còn bao nhiêu mà chi phí viện phí mỗi ngày tính bằng tiền triệu

    Bố tôi phát bệnh nặng, phải nhập viện cấp cứu. Gia đình vốn đã chẳng dư dả, tiền bạc cũng không còn bao nhiêu mà chi phí viện phí mỗi ngày tính bằng tiền triệu. Tôi thì chưa có việc làm ổn định, chạy vạy khắp nơi mà không ai muốn giúp. Họ hàng, người thân, ai nấy đều tìm cách né tránh.

    tuyệt vọng, tôi đành muối mặt đến gõ cửa nhà chồng cũ. Tim tôi đập loạn xạ, tay run run bấm chuông. Khi cánh cửa mở ra, anh đứng đó, vẫn là dáng người quen thuộc, ánh mắt dịu dàng nhưng có chút ngỡ ngàng.

    Tôi cúi đầu, lí nhí nói ra hoàn cảnh của mình, không dám nhìn vào mắt anh. Tôi không ngờ, anh chẳng hỏi han gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng quay vào nhà, lát sau đưa tôi một cuốn sổ tiết kiệm và nói:

    – Em cầm đi rút tiền lo cho bố. Bao nhiêu cũng được, đừng ngại.
    Tôi sững sờ, cổ họng nghẹn đắng. Chưa kịp nói gì, anh lại nhẹ nhàng tiếp lời:

    – Anh biết em đã phải trải qua nhiều chuyện. Nếu mệt rồi, thì thôi… quay về đi. Con cần mẹ, còn anh… chưa từng hết lòng với em. Anh chưa từng trách em. Nếu em muốn, mình làm lại từ đầu, coi như chưa từng có chuyện gì.

    Tôi đứng chết lặng trước cửa, không tin nổi vào những lời vừa nghe thấy. Cảm xúc trong tôi hỗn loạn – xấu hổ, biết ơn, và cả nỗi đau cũ ùa về như cơn sóng xô. Mấy năm qua, tôi vẫn tự nhủ mình đã quên, rằng vết thương hôn nhân ấy đã khép lại, nhưng chỉ một câu nói của anh thôi, mọi ký ức như bật tung. Tôi siết chặt quai túi, cố trấn tĩnh: “Anh đừng nói thế, em chỉ đến nhờ chút tiền rồi sẽ trả lại. Em không muốn phiền anh nữa.” Anh nhìn tôi, mắt ánh lên sự buồn bã: “Anh không coi đó là phiền, chỉ sợ em lại chịu khổ một mình.”

    Tôi cúi đầu, bàn tay run rẩy nhận cuốn sổ. Những ngón tay anh vẫn như ngày nào, dài và ấm, khiến tôi phải vội rụt lại, sợ mình yếu lòng. Anh vẫn giữ khoảng cách, không bước gần hơn, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Bố em nằm viện nào, để anh ghé thăm.” Tôi vội lắc đầu: “Không cần đâu, chỉ cần thế này là đủ rồi.” Anh nhìn sâu vào mắt tôi, giọng trầm xuống: “Em vẫn không tin anh sao?” Tôi cười nhạt: “Tin thì để làm gì, khi mọi thứ đã qua rồi.”

    Trên đường về, mưa bắt đầu rơi lất phất. Tôi ôm cuốn sổ vào ngực, nước mắt hòa vào mưa. Ngày ly hôn, tôi từng dằn lòng rời đi vì nghĩ anh không cần mình, rằng hai người quá khác biệt. Nhưng giờ, đứng giữa cơn tuyệt vọng, chính anh lại là người duy nhất dang tay. Cuộc đời đúng là trớ trêu, khi những người ta trông đợi nhất thường quay lưng, còn người ta từng tổn thương lại xuất hiện đúng lúc ta yếu đuối nhất. Tôi bước nhanh qua ngõ, lòng dậy lên cảm giác trống rỗng khó tả.

    Bố tôi được đưa vào phòng hồi sức đặc biệt. Tôi đứng ngoài hành lang bệnh viện, nghe tiếng máy thở đều đặn, lòng thắt lại. Mấy ngày liền tôi thức trắng, người gầy rộc. Tiền viện phí, thuốc men, ăn ở… mọi thứ cứ đội lên từng ngày. Tôi mang sổ ra ngân hàng, vừa ký vừa run. Số tiền trong đó đủ để lo cho bố ít nhất vài tháng. Tôi biết, nếu không có anh, chắc mình chẳng còn cách nào khác.

    Đêm, bệnh viện im ắng, chỉ còn ánh đèn trắng nhợt nhạt. Tôi ngồi bên giường bố, nắm tay ông, lòng nghẹn ngào. Ông đã yếu nhiều, giọng khàn khàn: “Con vất vả quá, cha có lỗi…” Tôi siết tay ông, gượng cười: “Cha đừng nói vậy, con chỉ cần cha khỏe thôi.” Bố nhìn tôi, ánh mắt trĩu nặng: “Còn thằng Nam… nó có đến thăm không?” Tôi lặng đi, không biết phải trả lời thế nào. “Anh ấy vẫn ổn, cha ạ,” tôi khẽ nói, tránh ánh nhìn của ông.

    Một tuần sau, bệnh tình bố tôi có chút tiến triển. Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng vẫn nặng trĩu. Đêm ấy, khi tôi ra ngoài mua cháo, vừa bước khỏi cổng bệnh viện thì thấy anh đứng dưới gốc cây bàng, tay cầm túi trái cây. Ánh đèn đường hắt lên gương mặt anh, vẫn điềm tĩnh, trầm ấm như xưa. Tôi ngập ngừng: “Anh… sao lại ở đây?” Anh cười nhẹ: “Anh đến thăm bố. Nhưng thấy em mệt quá, anh không vào, sợ em khó xử.” Tôi cúi đầu, cảm giác tim như siết lại: “Anh không cần làm vậy đâu.” Anh nhìn tôi, giọng thấp: “Anh làm vì muốn, không phải vì thương hại.”

    Chúng tôi ngồi bên băng ghế dài trước bệnh viện, không ai nói gì. Chỉ có tiếng xe cứu thương vang vọng trong đêm, tiếng mưa rơi lộp bộp trên mái tôn. Một lúc sau, anh khẽ hỏi: “Mấy năm qua, em có từng hối hận không?” Tôi nhìn xa xăm, nơi ánh đèn mờ nhạt đang run rẩy trong gió: “Không biết. Có lẽ là có… nhưng em không dám nghĩ nhiều. Mỗi người đều chọn con đường riêng, em chỉ sợ quay lại sẽ làm khổ nhau thêm.” Anh gật đầu, ánh mắt buồn xa xăm: “Anh cũng từng nghĩ thế. Nhưng đến lúc mất em rồi, anh mới hiểu, điều đáng sợ nhất không phải khổ, mà là cô đơn.”

    Tôi im lặng, lòng chao đảo. Anh đã từng làm tôi tổn thương bằng sự im lặng của mình, bằng những buổi tối vắng nhà, bằng khoảng cách ngày càng lớn trong hôn nhân. Nhưng giờ, giọng anh trầm ấm đến lạ. Tôi cảm thấy bức tường trong lòng mình dần nứt ra. “Anh đừng nói vậy,” tôi khẽ đáp, “mọi chuyện qua rồi, em không muốn khơi lại.” Anh chỉ cười nhẹ: “Anh không cần em tha thứ, chỉ mong em hiểu rằng, anh chưa từng hết yêu.”

    Những ngày sau, anh vẫn thỉnh thoảng ghé qua, lặng lẽ mang theo đồ ăn, thuốc bổ, đôi khi chỉ đứng ngoài nhìn. Mẹ tôi ban đầu ngạc nhiên, sau cũng thôi, chỉ bảo: “Thằng Nam nó tốt thật, chia tay rồi mà vẫn lo cho con như thế.” Tôi chỉ biết cúi đầu, chẳng nói được lời nào. Có những đêm, tôi thức dậy giữa hành lang lạnh, thấy bóng anh ngồi cách xa, đầu gục xuống, ngủ gà ngủ gật. Khi tôi tiến lại, anh giật mình: “Anh chỉ chờ xem em có cần gì không.” Tôi nghẹn ngào: “Anh khổ quá rồi, về đi.” Anh mỉm cười, “Anh quen rồi, chỉ cần em bình yên.”

    Ngày bố tôi được ra viện, tôi mời anh ăn cơm cảm ơn. Anh đến, vẫn giản dị như xưa, mua bó hoa cúc vàng đặt trên bàn. Trong bữa ăn, bố nhìn anh, nói chậm rãi: “Cha già rồi, không mong gì hơn ngoài thấy các con hạnh phúc. Hai đứa… nếu còn tình, thì đừng để lỡ nữa.” Tôi cúi mặt, tim đập liên hồi, trong khi anh lặng người, mắt đỏ hoe. Bữa cơm hôm đó, chúng tôi không nói thêm gì, chỉ nghe tiếng muôi chạm bát, nghe lòng mình thổn thức.

    Tối về, tôi ngồi bên hiên nhà, gió mát khẽ thổi qua mái tóc. Anh nhắn tin: “Anh có thể đưa em và cha đi tái khám lần tới được không?” Tôi nhìn màn hình, ngón tay do dự. Một phần trong tôi muốn gật đầu, phần khác lại sợ quá khứ lặp lại. Tôi không muốn lại bước vào vòng xoáy của những hy vọng mong manh. Nhưng rồi, tôi vẫn trả lời: “Được.”

    Từ hôm đó, anh trở lại trong cuộc sống của tôi như thể chưa từng rời đi. Không lời hứa hẹn, không ồn ào, chỉ là những quan tâm nhỏ bé — hộp cháo buổi sáng, bình trà nóng, hay câu dặn dò: “Nhớ ngủ sớm, đừng thức khuya trông cha mãi.” Tôi nhận ra mình vẫn còn cảm xúc, chỉ là cố giấu đi quá lâu. Mỗi khi bắt gặp ánh mắt anh, tim tôi lại lạc nhịp như thuở ban đầu.

    Một buổi tối, khi tôi đưa cha vào tái khám, anh đi cùng. Trên đường về, xe anh dừng giữa cây cầu cũ nơi chúng tôi từng đứng chụp ảnh cưới. Anh tắt máy, im lặng nhìn xuống dòng sông lấp lánh ánh đèn. “Em còn nhớ chỗ này không?” – anh hỏi. Tôi khẽ gật đầu: “Sao lại quên được.” Anh thở dài: “Ngày đó anh ngu ngốc quá, cứ nghĩ im lặng là cách yêu. Giờ mới hiểu, đôi khi chỉ cần một lời quan tâm cũng đủ giữ người ở lại.”

    Tôi quay sang, nhìn anh. Ánh sáng từ đèn xe hắt lên gương mặt anh, có chút mỏi mệt nhưng chân thành đến lạ. “Anh không nợ em gì đâu,” tôi nói khẽ, “đừng vì thương hại mà gượng ép.” Anh bật cười, nụ cười hiền và buồn: “Anh không thương hại. Anh chỉ sợ mất em lần nữa, lần này sẽ không còn cơ hội.”

    Lời nói ấy khiến tim tôi run rẩy. Giữa khoảng không gió lộng, tôi nghe rõ tiếng tim mình hòa vào nhịp đập của anh. Một cảm giác vừa ấm vừa đau ùa đến. Tôi không trả lời, chỉ khẽ tựa đầu vào vai anh, lặng lẽ. Không cần lời hứa, không cần ràng buộc, chỉ cần giây phút ấy, tôi thấy bình yên.

    Thời gian trôi, cha tôi dần hồi phục, còn tôi bắt đầu nhận dạy thêm tại một trung tâm gần nhà. Cuộc sống tuy chưa khá giả, nhưng mọi thứ dần vào guồng. Anh vẫn lui tới, không ồn ào, chỉ âm thầm góp mặt trong từng khoảnh khắc nhỏ. Một ngày, khi tôi đang dạy, anh ghé đưa cơm, học trò cười khúc khích: “Cô ơi, chú ấy là chồng cô hả?” Tôi đỏ mặt, không đáp, chỉ cười. Nhưng trong lòng, tôi biết, có lẽ định mệnh đã đưa anh trở lại, lần này để ở lại thật sự.

    Buổi chiều hôm ấy, khi tiễn cha ra ngõ, ông nắm tay tôi, nói chậm rãi: “Con gái, cha già rồi, không muốn thấy con đơn độc. Thằng Nam tốt, con đừng sợ. Nếu thương, thì cứ mở lòng.” Tôi gật đầu, nước mắt chảy dài. Có những điều, ta phải đi một vòng rất xa mới hiểu rằng, nơi mình từng rời bỏ lại chính là nơi an yên nhất.

    Tối đó, tôi đến nhà anh. Cánh cửa mở ra, ánh sáng ấm hắt ra ngoài. Anh nhìn tôi, sững người, rồi mỉm cười. “Em… đến rồi.” Tôi khẽ đáp: “Em về rồi.”

    Anh không nói gì thêm, chỉ bước đến ôm tôi vào lòng. Tôi nghe rõ nhịp tim anh, vẫn đều đặn và mạnh mẽ như năm nào. Ngoài kia, gió khẽ lay những tán lá, mùi hoa sữa thoang thoảng. Cơn mưa năm ấy từng khiến tôi rời xa, giờ lại khiến tôi trở về.

    Giữa cuộc đời nhiều giông bão, có lẽ hạnh phúc chẳng cần quá lớn lao. Chỉ cần có một người, khi ta tuyệt vọng nhất vẫn dang tay không đắn đo, và khi ta yếu lòng nhất vẫn nói: “Về đi, anh vẫn chờ.”

  • Con dâu bày 2 mâm cỗ đón bố chồng từ bệnh viện về, nhìn những vị khách của con mà tôi t ứ c đỏ mặt

    Con dâu bày 2 mâm cỗ đón bố chồng từ bệnh viện về, nhìn những vị khách của con mà tôi t ứ c đỏ mặt

    Tôi đứng ở góc sân, tay cầm chiếc khăn lau vội mồ hôi trên trán. Mùi thức ăn thơm phức từ bếp bay ra, hòa lẫn với tiếng chim sẻ ríu rít trên cành mận ngoài ngõ. Hôm nay là ngày đặc biệt – bố chồng tôi, ông Cường, ra viện sau ba tháng nằm điều trị vì cơn đột quỵ. Cả nhà ai cũng mừng, nhưng tôi thì vừa mừng vừa lo. Lo vì người đứng bếp, người bày biện mọi thứ hôm nay không phải tôi, mà là Thảo – con dâu cả của gia đình.

    Thảo, con bé mà tôi từng nghĩ sẽ không bao giờ hợp với gia đình này. Nó lấy con trai tôi, thằng Minh, cách đây ba năm. Lúc mới cưới, tôi không ưa Thảo lắm. Nó quá hiện đại, quá tự do, ăn mặc thì lúc nào cũng váy ngắn áo hở, tóc nhuộm vàng hoe, chẳng giống kiểu con dâu truyền thống mà tôi mong đợi. Nhưng Minh yêu nó, yêu đến mức cãi cả mẹ để cưới bằng được. Tôi đành nhắm mắt cho qua, nghĩ rằng rồi thời gian sẽ dạy nó cách sống cho phải phép.

    Hôm nay, Thảo tự nguyện đứng ra lo liệu mọi thứ. Nó bảo: “Mẹ cứ để con, con muốn bố có một bữa cơm thật tươm tất để mừng bố khỏe lại.” Tôi gật đầu, nhưng trong lòng không khỏi nghi ngờ. Thảo làm gì biết nấu những món quê mùa mà ông Cường thích? Cơm canh đạm bạc, cá kho tộ, rau muống luộc, thịt rang cháy cạnh – những thứ ấy nó có thèm động đũa đâu mà biết cách làm. Nhưng thôi, tôi tự nhủ, cứ để nó làm, có sai thì sửa, có dở thì tôi sẽ vào bếp sau.

    Sáng sớm, Thảo đã dậy từ lúc mặt trời chưa mọc. Tôi nghe tiếng dao thớt lạch cạch, tiếng xèo xèo của chảo dầu, và cả tiếng Thảo cười nói với ai đó qua điện thoại. Nó gọi cả chục cuộc, giọng thì thầm, lúc lại hào hứng. “Chị ơi, chuẩn bị xong chưa? Mang qua sớm giúp em nhé!” – “Anh Tí, đúng giờ đấy, đừng để em chờ!” Tôi nhíu mày, nghĩ bụng: “Gọi ai mà lắm thế? Mâm cỗ này là cỗ nhà hay cỗ đình mà mời cả làng?”

    Đến trưa, sân nhà tôi bắt đầu rôm rả. Xe máy, xe ô tô đỗ kín cổng. Những người lạ mặt mà tôi chưa từng gặp bao giờ lần lượt bước vào, ai cũng ăn mặc chỉn chu, tay xách quà cáp, miệng cười tươi rói. Tôi đứng nép bên hiên, nhìn từng người, lòng bắt đầu nóng lên. “Đây là ai? Sao Thảo lại mời họ đến? Bữa cơm này là để mừng bố chồng nó ra viện, chứ có phải tiệc cưới hay giỗ chạp gì đâu!”

    Đúng giờ, ông Cường được Minh chở về. Ông bước xuống xe, chống gậy, nhưng trông đã khỏe khoắn hơn nhiều. Mắt ông sáng lên khi thấy sân nhà đông vui, nhưng tôi nhận ra ông cũng hơi ngỡ ngàng khi nhìn đám khách lạ. Thảo chạy ra, tươi cười ôm lấy bố chồng, rồi dẫn ông vào bàn chính giữa sân – nơi hai mâm cỗ đã được bày sẵn.

    Hai mâm cỗ. Tôi sững sờ. Một mâm bày những món quen thuộc: cá kho tộ đen nhánh, đĩa rau muống luộc xanh mướt, bát canh chua nghi ngút khói, và cả đĩa thịt rang cháy cạnh mà ông Cường thích nhất. Mâm này giản dị, đậm chất quê, đúng gu của ông. Nhưng mâm còn lại… tôi không tin vào mắt mình. Đó là một mâm cỗ toàn món Tây: thịt bò bít tết, salad trộn, bánh mì bơ tỏi, và cả một chai rượu vang đỏ bóng loáng đặt chính giữa. Tôi lẩm bẩm: “Cô ta định làm gì đây? Nhà mình là nhà quê, ai ăn mấy thứ này?”

    Thảo đứng giữa sân, vỗ tay ra hiệu mọi người yên lặng. “Cả nhà ơi, hôm nay là ngày đặc biệt, ngày bố ra viện. Con đã chuẩn bị hai mâm cỗ này để mừng bố. Mâm này,” – nó chỉ vào mâm quê – “là dành cho bố, đúng những món bố thích. Còn mâm này,” – nó quay sang mâm Tây – “là dành cho những vị khách đặc biệt mà con đã mời đến hôm nay. Con muốn giới thiệu họ với cả nhà.”

    Tôi tức đỏ mặt. Khách đặc biệt? Những người này là ai mà được Thảo ưu ái đến thế, bày cả mâm cỗ riêng? Tôi nhìn quanh, thấy những gương mặt xa lạ: một người đàn ông trung niên mặc vest, một cô gái trẻ đeo kính cận, một anh chàng xăm trổ đầy tay, và cả một bà cụ già chống gậy, trông chẳng liên quan gì đến nhau. Tôi không chịu nổi, định bước ra hỏi cho ra lẽ thì Thảo đã tiếp tục.

    “Trước tiên, con xin cảm ơn bố,” Thảo nhìn ông Cường, giọng nghẹn ngào. “Bố đã luôn yêu thương và che chở cho con, dù con không phải là người con dâu hoàn hảo. Bố từng nói với con, điều bố tiếc nhất trong đời là không được gặp lại những người đã giúp bố trong những ngày khó khăn. Hôm nay, con đã tìm được họ, và con mời họ đến đây để bố có thể nói lời cảm ơn.”

    Tôi đứng sững. Những người này… là những người từng giúp ông Cường? Tôi nhìn sang chồng mình, thấy ông đang rưng rưng nước mắt, tay nắm chặt cây gậy. Thảo bắt đầu giới thiệu từng người.

    Người đàn ông mặc vest là ông Hùng, chủ tiệm cầm đồ năm xưa đã cho ông Cường vay tiền để chữa bệnh cho mẹ tôi – bà nội của Minh – khi gia đình rơi vào túng quẫn. Ông Hùng cười hiền: “Tôi không ngờ cậu Cường vẫn nhớ đến tôi. Lúc đó tôi chỉ nghĩ giúp được ai thì giúp, đâu ngờ hôm nay được mời đến đây.”

    Cô gái đeo kính là Linh, một y tá từng chăm sóc ông Cường trong lần ông bị tai nạn giao thông cách đây hơn hai mươi năm. “Cháu không quên được ông cụ cứ nắm tay cháu, bảo rằng cháu là ân nhân của ông. Hôm nay được gặp lại, cháu thật sự hạnh phúc.”

    Anh chàng xăm trổ là Tí, một tài xế xe ôm từng chở ông Cường đi khắp nơi tìm việc làm khi ông bị mất việc ở nhà máy. “Ông cụ tốt lắm, lúc nào cũng cho tôi thêm tiền dù tôi từ chối. Hôm nay được ăn cỗ nhà ông, tôi thấy đúng là cái duyên.”

    Còn bà cụ già là bà Tư, người từng cho ông Cường ngủ nhờ trong chuồng bò nhà bà khi ông bị lừa hết tiền, không còn chỗ nương thân. Bà Tư run run: “Tui già rồi, không nghĩ còn được gặp lại cậu Cường. Cảm ơn cô Thảo đã tìm tui.”

    Tôi đứng đó, miệng đắng ngắt. Hóa ra những người tôi nghĩ là “khách lạ” lại là những ân nhân của chồng tôi. Nhưng tại sao Thảo biết được những chuyện này? Ông Cường ít khi kể về quá khứ, ngay cả với tôi. Tôi nhìn Thảo, thấy nó mỉm cười, ánh mắt lấp lánh như đang giấu điều gì đó.

    Thảo tiếp tục: “Con đã mất ba tháng, từ khi bố nhập viện, để tìm những người này. Con đọc nhật ký của bố, những dòng bố viết về họ, về những ngày khó khăn nhất trong đời. Con muốn làm điều này để bố được thanh thản, để bố biết rằng những ân nhân của mình vẫn sống tốt và vẫn nhớ đến bố.”

    Nhật ký? Tôi sững sờ. Ông Cường có viết nhật ký sao? Tôi sống với ông gần bốn mươi năm, vậy mà chưa từng biết ông có thói quen đó. Thảo lấy từ trong túi ra một cuốn sổ cũ, bìa da sờn rách, đưa cho ông Cường. Ông run run mở ra, lật từng trang, nước mắt chảy dài. “Thảo… sao con biết được cuốn này?”

    Thảo mỉm cười, nhưng giọng bắt đầu lạc đi. “Con tìm thấy nó trong tủ sách cũ của bố, khi dọn dẹp phòng bố lúc bố nhập viện. Con đọc hết, và con hiểu bố đã sống một cuộc đời như thế nào. Nhưng con còn một điều muốn nói với cả nhà.”

    Mọi người im lặng, chờ đợi. Tôi cảm thấy tim mình đập thình thịch, như linh cảm điều gì đó sắp xảy ra. Thảo hít một hơi dài, rồi nói: “Con không chỉ tìm những người này để cảm ơn họ. Con còn tìm được một người nữa – người mà bố đã tìm kiếm suốt ba mươi năm qua. Người đó… là con gái ruột của bố.”

    Cả sân nhà lặng ngắt. Tôi cảm thấy trời đất như sụp xuống. Con gái ruột? Ông Cường có con gái ruột sao? Tôi nhìn ông, thấy mặt ông tái nhợt, tay run rẩy làm rơi cuốn sổ. Thảo quay sang, nắm tay cô gái đeo kính – Linh, người y tá. “Chị Linh không chỉ là y tá từng chăm sóc bố. Chị ấy là con gái của cô Lan – người phụ nữ bố từng yêu trước khi cưới mẹ.”

    Tôi lảo đảo, phải vịn vào ghế để đứng vững. Chuyện này là sao? Ông Cường chưa bao giờ kể với tôi về cô Lan nào, hay bất kỳ đứa con nào. Thảo tiếp tục, giọng bình tĩnh nhưng đầy xúc động: “Bố đã viết trong nhật ký rằng bố có một người con với cô Lan, nhưng vì hoàn cảnh, cô Lan rời đi, mang theo đứa bé. Bố không biết đứa bé đó còn sống hay đã mất. Con đã tìm được chị Linh, và chị ấy chính là người con đó.”

    Linh bước lên, ôm lấy ông Cường. “Con không biết bố là ai cho đến khi Thảo tìm đến. Con chỉ biết mẹ con từng yêu một người, nhưng mẹ không bao giờ kể rõ. Con xin lỗi vì đã không tìm bố sớm hơn.”

    Ông Cường khóc, ôm chặt Linh, miệng lẩm bẩm: “Con… con của bố…” Tôi đứng đó, cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Tôi tức giận, đau đớn, nhưng hơn hết là cảm giác bị phản bội. Tại sao ông Cường giấu tôi chuyện này suốt bao năm? Và tại sao Thảo, con dâu mà tôi từng coi thường, lại là người phanh phui tất cả?

    Bữa tiệc vẫn diễn ra, nhưng tôi không còn tâm trí để ăn uống. Tôi bỏ vào phòng, ngồi thẫn thờ trên giường. Thảo bước vào, nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi. “Mẹ, con xin lỗi nếu đã làm mẹ sốc. Con chỉ muốn làm điều tốt nhất cho bố, và cho cả gia đình mình.”

    Tôi không trả lời, chỉ nhìn Thảo. Lần đầu tiên, tôi thấy trong mắt nó không phải sự ngang bướng hay kiêu ngạo, mà là sự chân thành. “Mẹ, con biết mẹ không ưa con. Nhưng con luôn muốn được mẹ chấp nhận. Con làm tất cả hôm nay, không chỉ vì bố, mà vì cả mẹ nữa. Con muốn mẹ thấy rằng con cũng yêu gia đình này.”

    Tôi không nói gì, chỉ gật đầu. Trong lòng, tôi biết mình đã sai khi đánh giá Thảo. Nó không chỉ là một cô gái hiện đại, mà còn là một người con dâu biết nghĩ, biết yêu thương. Nhưng câu chuyện về Linh, về quá khứ của ông Cường, vẫn là một vết thương chưa lành trong lòng tôi.

    Đêm đó, tôi mở cuốn nhật ký của ông Cường. Những dòng chữ nguệch ngoạc kể về những ngày ông đấu tranh để sống, để nuôi gia đình, và cả những nỗi đau ông giấu kín. Tôi khóc, không chỉ vì sự thật về Linh, mà vì tôi nhận ra mình chưa từng thực sự hiểu người đàn ông mà tôi đã chung sống cả đời.

    Hai mâm cỗ hôm đó không chỉ là bữa ăn mừng ông Cường ra viện. Nó là một bài học cho tôi – về lòng biết ơn, về sự tha thứ, và về cách một gia đình có thể hàn gắn qua những bí mật đau lòng nhất.