Blog

  • Bắt Hồ Thị Quỳnh Như

    Bắt Hồ Thị Quỳnh Như

    Phòng Cảnh sát thi hành án hình sự và hỗ trợ tư pháp Công an tỉnh Cà Mau cho biết, đơn vị vừa bắt giữ thành công đối tượng Hồ Thị Quỳnh Như, sinh năm 1999, bị Cơ quan thi hành án hình sự Công an tỉnh Bạc Liêu (cũ) ra quyết định truy nã về tội “Tàng trữ trái phép chất ma túy”.

    Đối tượng Hồ Thị Quỳnh Như

    Theo hồ sơ của cơ quan Công an, do có hành vi tàng trữ trái phép chất ma túy, Hồ Thị Quỳnh Như bị Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an thành phố Bạc Liêu, tỉnh Bạc Liêu (cũ) khởi tố bị can về tội “Tàng trữ trái phép chất ma túy” theo quy định tại khoản 1, Điều 249 Bộ Luật hình sự.

    Ngày 15/3/2021, Tòa án nhân dân thành phố Bạc Liêu, tỉnh Bạc Liêu (cũ) mở phiên tòa sơ thẩm và tuyên phạt Hồ Thị Quỳnh Như 01 năm tù về tội “Tàng trữ trái phép chất ma túy” và ủy thác cho Tòa án nhân dân huyện Vĩnh Lợi ra quyết định thi hành án hình sự đối với người bị kết án Hồ Thị Quỳnh Như.

    Ngày 04/5/2021, Tòa án nhân dân huyện Vĩnh Lợi ra quyết định thi hành án đối với Hồ Thị Quỳnh Như, người đang được tại ngoại; sau đó, đến ngày 11/5/2021, Tòa án nhân dân huyện Vĩnh Lợi quyết định cho Như được hoãn chấp hành án phạt tù với lý do nuôi con dưới 36 tháng tuổi. Hết thời hạn hoãn, Hồ Thị Quỳnh Như đã không chấp hành mà bỏ trốn khỏi nơi cư trú.

    Theo yêu cầu của Cơ quan thi hành án hình sự Công an huyện Vĩnh Lợi, Cơ quan thi hành án hình sự Công an tỉnh Bạc Liêu (nay là tỉnh Cà Mau) đã ra quyết định truy nã đối với Hồ Thị Quỳnh Như và triển khai các biện pháp truy bắt.

    Ngày 25/11/2025, Tổ công tác Phòng Cảnh sát thi hành án hình sự và hỗ trợ tư pháp Công an tỉnh Cà Mau đã phát hiện và bắt giữ được đối tượng khi đang lẫn trốn tại xã An Phước, tỉnh Đồng Nai.

    Hiện cơ quan chức năng đang tiến hành các thủ tục để đưa đối tượng Hồ Thị Quỳnh Như đi chấp hành án theo quy định của pháp luật.

  • Hàng xóm cứ nửa đêm lại lén lút mò ra cổng sau nhà tôi

    Hàng xóm cứ nửa đêm lại lén lút mò ra cổng sau nhà tôi

    Hàng xóm cứ nửa đêm lại lén lút mò ra cổng sau nhà tôi, thế mà đêm ấy cô giúp việc nhất quyết làm một việc khiến bà ta sợ đến tái cả mặt.

    Th…” Thật ra xóm tôi nhà cửa đổi chủ như cơm bữa, nhưng riêng cái nhà kế bên khiến tôi không thể nào quên nổi. Vì bà chủ nhà đó… ác miệng có tiếng.

    Ở đời thường thấy “mạ cũ bắt nạt mạ mới”, vậy mà bà ấy mới chân ướt chân ráo đến đã gây sự tứ phía, kiểu cố tình “dằn mặt” trước để không ai dám ho he gì với mình nữa.

    Cô Lan – người giúp việc nhà tôi – vốn hiền lành, ít nói, vậy mà cũng lọt vào tầm ngắm. Hễ thấy ai nhà tôi đi ngang qua là bà ta réo vào, xì xào đủ điều: nào là cô Lan mua bớt lạng thịt, bớt mớ rau, nào là ăn bớt tiền chợ… Gớm, nhà tôi có kêu ca gì đâu mà bà đi khóc thuê hộ vậy trời!

    Cổng sau nhà tôi là chỗ anh cả mở quán cà phê nhỏ. Không hiểu sao dạo này cứ tờ mờ sáng mở cửa là y như rằng có một bãi rác to đùng nằm chình ình ngay giữa lối ra vào. Không phải vứt bừa, mà là cố tình hất tung tóe, nước mắm, đầu cá, vỏ chuối… cái gì tanh nhất, dơ nhất đều có mặt.

    Sáng nào anh cả với chị dâu cũng phải hì hục quét dọn, cọ rửa từ sớm tinh mơ. Mở hàng mà đã ngập mùi thối với bực bội thì cả ngày hôm ấy coi như chỉ muốn đóng cửa cho rồi.

    Cô Lan thấy vậy bèn dậy sớm canh mấy hôm liền. Kỳ lạ thay, cứ hôm nào cô thức là hôm đó… sạch bong, không một mẩu rác. Hình như kẻ kia cũng “ngửi” thấy mùi nguy hiểm.

    Cuối cùng, đêm hôm trước cô quyết định chơi lớn: uống liền ba cốc cà phê đen đặc, mắt cay xè mà vẫn tỉnh, ngồi phục trong góc tối cổng sau, tay cầm đèn pin và điện thoại sẵn sàng.

    Đêm ấy khoảng 2 giờ sáng, trời mưa lất phất, gió lạnh rít qua khe cổng sau. Cô giúp việc nhà tôi – cô Lan – ngồi co ro trong góc tối, tay cầm cái đèn pin nhỏ, mắt dán chặt vào khoảng sân lấm lem ánh đèn đường hắt lại. Cô đã uống tới bốn cốc cafe đen đặc, tim đập thình thịch nhưng đầu tỉnh như sáo.

    Rồi bóng người lù lù xuất hiện.

    Là bà Tám – cái bà hàng xóm ác mồm ác miệng nhất xóm. Bà mặc áo mưa cũ kỹ, tay xách cái bao ny-lông đen sì, bước cà nhắc cà nhắc như sợ ai nghe thấy. Đến đúng chỗ cũ, bà dừng lại, ngó nghiêng một cái rồi… hất mạnh cả bao rác xuống đất. Tiếng túi ni-lông xé toạc, mùi tanh của cá ươn, vỏ chuối thối, nước mắm thừa bắn tung tóe.

    Cô Lan bật đèn pin thẳng mặt bà.

    “Chào bà Tám, khuya rồi còn đi… tập thể dục hả bà?”

    Bà Tám giật bắn, tay ôm ngực, mặt trắng bệch như gặp ma. Cái bao ny-lông còn lại trên tay bà rơi đánh bộp, vài cái vỏ hộp cơm cũ lăn lóc dưới đất.

    “Ơ… ơ… mày… sao mày ở đây?”

    Cô Lan đứng dậy, chậm rãi bước tới, giọng vẫn nhẹ nhàng như mọi ngày nhưng lần này nghe lạnh lẽo lạ thường:

    “Tôi ở đây để… cảm ơn bà. Mấy bữa nay bà vất vả quá, đêm nào cũng mang rác tới cho nhà tôi, tôi không dọn kịp thì ngại lắm.”

    Bà Tám lắp bắp: “Tao… tao không có… tại… tại tụi nhỏ nó…”

    Cô Lan cười nhẹ, rút điện thoại ra, màn hình sáng lên đoạn video rõ mồn một: bà Tám hất rác, bà Tám ngó nghiêng, bà Tám còn khom người nhặt lại cái vỏ hộp sữa rơi ra để… chùi chùi chân cho sạch rồi mới đi nữa.

    “Tôi quay từ tuần trước rồi bà ơi. Cái camera anh cả gắn ở góc quán đó, bà không thấy à? Độ phân giải cao lắm, zoom lên còn thấy rõ cái mụn ruồi dưới cằm bà nữa kìa.”

    Bà Tám quỳ sụp xuống luôn, mưa lất phất rơi lên đầu, tóc bà rối bù. Giọng bà run lẩy bẩy:

    “Lan… cô Lan… tôi xin lỗi… tại tôi ghen tức… nhà mình nghèo… thấy nhà cô có quán đông khách… tôi… tôi ngu… cô đừng đưa lên phường… đừng cho xóm biết… tôi đền… tôi dọn… tôi quỳ đây cũng được…”

    Cô Lan nhìn bà một lúc, rồi thở dài, tắt đèn pin đi.

    “Bà về đi. Mai bà qua nhà tôi, mang theo cái xô với chổi. 6 giờ sáng, bà dọn sạch sẽ chỗ này, rồi qua quán anh cả uống một ly cafe… tôi mời. Xong chuyện. Còn đoạn video này, tôi xóa ngay trước mặt bà, được chưa?”

    Bà Tám ngẩng mặt lên, nước mắt nước mưa lẫn lộn, gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

    Sáng hôm sau, đúng 6 giờ, bà Tám lầm lũi đẩy cái xô nhựa tới, mặc áo mưa cũ, tay run run cầm chổi quét từng mẩu rác. Anh cả với chị dâu đứng ngoài nhìn, định nói gì đó nhưng cô Lan khẽ lắc đầu. Bà quét xong, lau sạch từng viên gạch, rồi rụt rè bước vào quán.

    Cô Lan đặt trước mặt bà ly cafe sữa đá:

    “Bà uống đi cho ấm. Từ nay bà muốn đổ rác thì mang qua thùng nhà tôi cũng được, nhưng phải bỏ đúng chỗ, đừng làm bẩn đường nữa, tội mấy đứa nhỏ đi học.”

    Bà Tám cầm ly cafe mà tay run, nước mắt rơi xuống bàn:

    “Tôi… tôi sai rồi… cảm ơn cô… cảm ơn cô nhiều lắm…”

    Từ đó về sau, cổng sau nhà tôi sạch bong. Thỉnh thoảng bà Tám còn lặng lẽ quét giúp cả đoạn đường trước nhà. Còn mỗi lần thấy cô Lan, bà cúi đầu chào trước, giọng nhỏ xíu:

    “Chào cô Lan… hôm nay cô khỏe không cô…”

    Cô Lan chỉ cười hiền, như ngày đầu mới về làm.

    Ai ngờ, chỉ một đêm thức trắng và một đoạn video, lại đủ khiến cả xóm biết thế nào là “ác giả ác báo”… theo cách nhẹ nhàng nhất.

  • Bị ốm nằm viện nhưng công ty không ai đến thăm, kể cả cậu bạn thân nhất, tủi thân tôi nhắn 1 tin vào nhóm chung vào đúng 12h

    Bị ốm nằm viện nhưng công ty không ai đến thăm, kể cả cậu bạn thân nhất, tủi thân tôi nhắn 1 tin vào nhóm chung vào đúng 12h

    Tôi là Nam, 35 tuổi, đang làm leader cho một công ty công nghệ khá danh tiếng ở Sài Gòn. Cuộc sống của tôi, nói không ngoa, thuộc dạng “ổn áp”. Lương cao, nhà đẹp, xe xịn, bạn bè xung quanh lúc nào cũng rôm rả. Trong số đó, tôi thân nhất với Hùng, trưởng phòng marketing của công ty. Chúng tôi hay tụ tập cuối tuần, nhậu nhẹt, kể chuyện đời, chuyện nghề. Hùng lúc nào cũng vui tính, hay pha trò, kiểu người mà ai cũng muốn làm bạn. Tôi luôn nghĩ mình may mắn khi có một người bạn như vậy.

    Nhưng rồi, một ngày, cuộc sống tưởng như hoàn hảo của tôi bỗng chốc đảo lộn. Một buổi sáng, tôi tỉnh dậy với cơn đau ngực dữ dội. Ban đầu cứ nghĩ là do làm việc căng thẳng, thiếu ngủ, nhưng khi cơn đau không dứt, tôi buộc phải nhập viện. Bác sĩ chẩn đoán tôi bị viêm cơ tim cấp, cần nằm viện theo dõi ít nhất một tuần. Tin tức lan nhanh trong công ty. Tôi không mong cả thế giới đến thăm, nhưng ít ra, tôi nghĩ Hùng và vài người đồng nghiệp thân thiết sẽ ghé qua, hoặc ít nhất gửi một tin nhắn hỏi han.

    Ngày trôi qua, rồi đêm đến, phòng bệnh im lặng đến lạnh người. Điện thoại tôi không một thông báo. Không một cuộc gọi từ Hùng, không một tin nhắn từ nhóm đồng nghiệp. Tôi nằm trên giường bệnh, nhìn trần nhà trắng toát, cảm giác tủi thân trào dâng. Những cuộc nhậu, những lần tâm sự, những lời hứa hẹn “có gì cứ gọi tao” giờ như gió thoảng qua. Tôi tự hỏi, mình đã làm gì sai để không ai đoái hoài?

    Đêm thứ ba, tôi được ra viện. Vẫn không một lời hỏi thăm. Nửa đêm, ngồi trong căn hộ trống trải, tôi mở nhóm chat chung của công ty. Ngón tay lướt trên màn hình, tôi gõ một tin nhắn, ngắn gọn nhưng chất chứa nỗi lòng: “Cảm ơn mọi người vì đã luôn bên tôi. Hôm nay tôi ra viện, may mắn là mọi thứ ổn. Nhưng có lẽ tôi cần thời gian để suy nghĩ lại về những mối quan hệ quanh mình.” Tôi nhấn gửi, rồi tắt máy, không muốn đọc bất kỳ phản hồi nào.

    Sáng hôm sau, điện thoại tôi rung liên hồi. Hàng chục tin nhắn từ nhóm chat, từ đồng nghiệp, và cả từ Hùng. Họ giải thích, họ xin lỗi. Hùng nhắn riêng, giọng hối hận: “Nam, tao xin lỗi. Tao bị kẹt với dự án gấp, cả team bị sếp dí deadline, không ai dám rời công ty. Tao định sáng nay ghé qua mà không biết mày ra viện rồi.” Những người khác cũng nói tương tự, rằng họ bận rộn, rằng họ nghĩ tôi chỉ nằm viện vài ngày và “chắc ổn thôi”. Tôi đọc, nhưng lòng vẫn nặng trĩu. Lời xin lỗi, dù chân thành, cũng không xóa được cảm giác cô đơn đêm qua.

    Rồi, đúng lúc tôi định trả lời nhóm chat, một tin nhắn từ số lạ xuất hiện: “Anh Nam, em là Linh, thực tập sinh ở phòng marketing. Em không dám nhắn anh sớm vì sợ làm phiền, nhưng em có gửi một món quà nhỏ đến nhà anh. Mong anh mau khỏe.” Tôi ngẩn người. Linh? Cô bé thực tập nhút nhát, ít nói, chỉ mới vào công ty vài tháng? Tôi gần như chẳng nhớ nổi đã từng nói chuyện gì với cô ấy.

    Chuông cửa reo. Tôi mở cửa, một hộp quà nhỏ đặt trước thềm, bên trong là một lọ mật ong rừng, một tấm thiệp viết tay: “Chúc anh mau khỏe. Em không biết anh thích gì, nhưng mẹ em nói mật ong tốt cho sức khỏe. Cố lên anh!” Nét chữ nguệch ngoạc, nhưng từng dòng như sưởi ấm trái tim tôi. Hóa ra, trong lúc tôi thất vọng về những người mình cho là thân thiết, một người gần như xa lạ lại âm thầm quan tâm tôi theo cách giản dị nhất.

    Tôi mỉm cười, nhắn lại cho Linh một tin cảm ơn. Rồi tôi mở nhóm chat, gõ một dòng mới: “Cảm ơn mọi người vì đã quan tâm. Tôi ổn rồi. Và đặc biệt cảm ơn Linh, em nhắc anh rằng đôi khi sự tử tế đến từ những nơi không ngờ nhất.”

    Từ hôm đó, tôi bắt đầu nhìn lại. Tôi vẫn làm leader, vẫn sống tốt, nhưng tôi học được rằng, những mối quan hệ thật sự đáng quý không phải lúc nào cũng đến từ những người ồn ào nhất bên ta. Đôi khi, sự chân thành lặng lẽ từ một người xa lạ mới là điều làm trái tim ta rung động.

  • Lịch nghỉ Tết Dương lịch và Âm lịch 2026 cho học sinh cả nước

    Lịch nghỉ Tết Dương lịch và Âm lịch 2026 cho học sinh cả nước

    Lịch nghỉ Tết Dương lịch 2026 học sinh cả nước: nghỉ 1 ngày (1/1 rơi thứ Năm). Lịch nghỉ Tết Âm lịch 2026 chưa công bố, sẽ cập nhật khi có thông báo chính thức.

    Báo Lâm Đồng ngày 27/11/2025 đưa tin: “Lịch nghỉ Tết Dương lịch và Âm lịch 2026 cho học sinh cả nước”, cho biết nội dung cụ thể như sau:

    Lịch nghỉ Tết Dương lịch và Âm lịch 2026 cho học sinh cả nước

    Theo quy định của Bộ luật Lao động, người lao động hằng năm được nghỉ tổng cộng 11 ngày lễ, Tết và vẫn hưởng nguyên lương. Cụ thể gồm: 1 ngày nghỉ Tết Dương lịch (01/01 dương lịch); 5 ngày nghỉ Tết Nguyên đán; 1 ngày nghỉ dịp 30/4; 1 ngày nghỉ Quốc tế Lao động 1/5; 2 ngày nghỉ lễ Quốc khánh (02/9 và thêm 1 ngày liền kề trước hoặc sau đó); cùng 1 ngày nghỉ Giỗ Tổ Hùng Vương (10/3 âm lịch).

    Ảnh minh họa

    Lịch nghỉ chính thức từng năm do Thủ tướng Chính phủ ban hành. Các cơ sở giáo dục sau đó sẽ căn cứ vào quyết định này để thông báo thời gian nghỉ cụ thể cho học sinh và giáo viên, bao gồm các ngày lễ như Tết Dương lịch, Tết Âm lịch, Giỗ Tổ, 30/4, 1/5 và Quốc khánh 2/9.

    Trong năm 2026, ngày 1/1 rơi vào thứ Năm, vì vậy người lao động, cán bộ và công chức được nghỉ 1 ngày theo quy định cho Tết Dương lịch.

    Căn cứ Bộ luật Lao động 2019 cùng hướng dẫn của Chính phủ về lịch nghỉ lễ trong ngành giáo dục, giáo viên và học sinh cũng được nghỉ 1 ngày vào dịp Tết Dương lịch năm nay.

    Chi tiết lịch nghỉ Tết Dương lịch và Âm lịch 2026 cho học sinh cả nước

    Hiện tại, lịch nghỉ Tết Dương lịch và Tết Âm lịch năm 2026 dành cho học sinh trên toàn quốc vẫn chưa được các cơ quan chức năng ban hành cụ thể. Vì vậy, Báo Lâm Đồng sẽ tiếp tục theo dõi và cập nhật chi tiết ngay khi có thông báo chính thức.

    Trước đó, chuyên trang Góc nhìn Pháp lý đăng bài: “Chính thức lịch nghỉ Tết Dương lịch 2026, Tết Nguyên đán Bính Ngọ, toàn thể người lao động và CBCCVC được nghỉ bao nhiêu ngày?”, cho biết Bộ Nội vụ vừa ban hành thông báo về lịch nghỉ tết Âm lịch, nghỉ lễ Quốc khánh năm 2026 để các cơ quan hành chính, sự nghiệp, tổ chức chính trị, tổ chức chính trị – xã hội, doanh nghiệp và những người sử dụng lao động khác thực hiện.

    Chính thức lịch nghỉ Tết Dương lịch 2026

    Theo quy định tại Điều 11 Luật Cán bộ, công chức 2025 như sau:

    Quyền của cán bộ, công chức về nghỉ ngơi và các quyền khác

    1. Cán bộ, công chức được nghỉ hằng năm, nghỉ lễ, tết, nghỉ việc riêng, nghỉ không hưởng lương theo quy định của pháp luật về lao động. Trường hợp do yêu cầu nhiệm vụ, cán bộ, công chức không sử dụng hoặc sử dụng không hết số ngày nghỉ hằng năm thì ngoài tiền lương còn được thanh toán thêm một khoản tiền bằng tiền lương cho những ngày không nghỉ.

    2. Cán bộ, công chức được bảo đảm quyền học tập, nghiên cứu khoa học, tham gia các hoạt động kinh tế, xã hội, trừ các hoạt động quy định tại khoản 6 Điều 14 của Luật này; được hưởng chính sách ưu đãi về nhà ở, chế độ bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế và chế độ khác theo quy định của pháp luật; trường hợp bị thương hoặc hy sinh trong khi thi hành công vụ thì được xem xét hưởng chế độ, chính sách như thương binh hoặc được xem xét để công nhận là liệt sĩ.

    Đồng thời, tại Điều 13 Luật Viên chức 2010 quy định:

    Quyền của viên chức về nghỉ ngơi

    1. Được nghỉ hàng năm, nghỉ lễ, nghỉ việc riêng theo quy định của pháp luật về lao động. Do yêu cầu công việc, viên chức không sử dụng hoặc sử dụng không hết số ngày nghỉ hàng năm thì được thanh toán một khoản tiền cho những ngày không nghỉ.

    2. Viên chức làm việc ở miền núi, biên giới, hải đảo, vùng sâu, vùng xa hoặc trường hợp đặc biệt khác, nếu có yêu cầu, được gộp số ngày nghỉ phép của 02 năm để nghỉ một lần; nếu gộp số ngày nghỉ phép của 03 năm để nghỉ một lần thì phải được sự đồng ý của người đứng đầu đơn vị sự nghiệp công lập.

    3. Đối với lĩnh vực sự nghiệp đặc thù, viên chức được nghỉ việc và hưởng lương theo quy định của pháp luật.

    4. Được nghỉ không hưởng lương trong trường hợp có lý do chính đáng và được sự đồng ý của người đứng đầu đơn vị sự nghiệp công lập.

    Theo đó, cán bộ công chức viên chức được nghỉ hằng năm, nghỉ lễ tết, nghỉ việc riêng, nghỉ không hưởng lương theo quy định của pháp luật về lao động.

    Dẫn chiếu đến Điều 112 Bộ luật Lao động 2019 như sau:

    Nghỉ lễ, tết

    1. Người lao động được nghỉ làm việc, hưởng nguyên lương trong những ngày lễ, tết sau đây:

    a) Tết Dương lịch: 01 ngày (ngày 01 tháng 01 dương lịch);

    b) Tết Âm lịch: 05 ngày;

    c) Ngày Chiến thắng: 01 ngày (ngày 30 tháng 4 dương lịch);

    d) Ngày Quốc tế lao động: 01 ngày (ngày 01 tháng 5 dương lịch);

    đ) Quốc khánh: 02 ngày (ngày 02 tháng 9 dương lịch và 01 ngày liền kề trước hoặc sau);

    e) Ngày Giỗ Tổ Hùng Vương: 01 ngày (ngày 10 tháng 3 âm lịch).

    2. Lao động là người nước ngoài làm việc tại Việt Nam ngoài các ngày nghỉ theo quy định tại khoản 1 Điều này còn được nghỉ thêm 01 ngày Tết cổ truyền dân tộc và 01 ngày Quốc khánh của nước họ.

    3. Hằng năm, căn cứ vào điều kiện thực tế, Thủ tướng Chính phủ quyết định cụ thể ngày nghỉ quy định tại điểm b và điểm đ khoản 1 Điều này.

    Theo đó, NLĐ sẽ được nghỉ Tết Dương lịch 1 ngày (01/01/2026) và không được nghỉ bù nếu ngày nghỉ hằng tuần không rơi vào ngày nghỉ Tết Dương lịch 2026.

    Trường hợp ngày nghỉ hằng tuần của NLĐ rơi vào thứ năm (trùng với ngày Tết Dương lịch) thì NLĐ sẽ được nghỉ bù theo quy định tại khoản 3 Điều 111 Bộ luật Lao động 2019. Tùy vào lịch nghỉ hằng tuần của người lao động sẽ có phương án nghỉ, cụ thể:

    + Nếu ngày hàng tuần của NLĐ bao gồm cả 2 ngày thứ bảy và Chủ Nhật thì người lao động có thể hoán đổi ngày làm việc thứ 6 (2/1/2026) sang làm việc vào ngày thứ bảy (27/12/2025) hoặc sang ngày thứ bảy (10/1/2026). Do đó, người lao động sẽ được nghỉ liên tục 4 ngày từ thứ 5 (ngày 1/1/2026) đến Chủ Nhật (ngày 4/1/2026).

    Việc thay đổi lịch nghỉ cụ thể có thể hoán đổi tùy theo quyết định của người sử dụng lao động nhưng người lao động vẫn sẽ được nghỉ 1 ngày 1/1/2026 theo quy định.

    Như vậy, cán bộ, công chức, viên chức và người lao động được nghỉ Tết Dương lịch 2026 là 1 ngày, cụ thể vào ngày 1 tháng 1 năm 2026 (Thứ Năm) mà không được nghỉ bù nếu Thứ năm không rơi vào ngày nghỉ hằng tuần của cán bộ công chức viên chức và người lao động.

    17-9-tpo-nghi-tet-4981-1764124116.jpg

    Bộ Nội vụ thông báo lịch nghỉ Tết Âm lịch và nghỉ lễ Quốc khánh năm 2026

    Bộ Nội vụ vừa ban hành thông báo về lịch nghỉ tết Âm lịch, nghỉ lễ Quốc khánh năm 2026 để các cơ quan hành chính, sự nghiệp, tổ chức chính trị, tổ chức chính trị – xã hội, doanh nghiệp và những người sử dụng lao động khác thực hiện.

    Cụ thể, cán bộ, công chức, viên chức và người lao động của các cơ quan hành chính, sự nghiệp, tổ chức chính trị, tổ chức chính trị – xã hội (sau đây gọi tắt là công chức, viên chức) được nghỉ tết Âm lịch năm 2026 như sau: Nghỉ 05 ngày theo quy định gồm 01 ngày trước Tết và 04 ngày sau Tết từ thứ Hai 16/02/2026 Dương lịch (tức ngày 29 tháng Chạp năm Ất Tỵ) đến hết thứ Sáu ngày 20/02/2026 Dương lịch (tức ngày mùng 4 tháng Giêng năm Bính Ngọ).

    Công chức, viên chức được nghỉ dịp lễ Quốc khánh năm 2026 như sau: Nghỉ 02 ngày theo quy định gồm ngày 02/9/2026 Dương lịch và 01 ngày liền kề trước là ngày 01/9/2026 Dương lịch .

    Hoán đổi từ ngày làm việc thứ Hai ngày 31/8/2026 Dương lịch sang ngày nghỉ hằng tuần thứ Bảy ngày 22/8/2026 Dương lịch (nghỉ thứ Hai ngày 31/8/2026 và làm bù vào ngày thứ Bảy ngày 22/8/2026).

    Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!

  • Ra tòa kết thúc cuộc hôn nhân 7 năm, vừa rời khỏi cổng, một cuộc điện thoại gọi đến khiến tôi không còn chốn n:ương t:ựa

    Ra tòa kết thúc cuộc hôn nhân 7 năm, vừa rời khỏi cổng, một cuộc điện thoại gọi đến khiến tôi không còn chốn n:ương t:ựa

    Tôi và chồng vừa ra tòa sáng nay, kết thúc 7 năm hôn nhân bằng một tờ giấy l//y h///ôn có chữ ký của hai người.

    Chúng tôi ly hôn trong sự mệt mỏi nhiều hơn là oán hận. Những ngày tháng cuối, anh ấy thường xuyên đi sớm về khuya, ăn cơm cũng không nói nổi một câu tử tế. Tôi thì cáu gắt, lạnh lùng, đóng cửa phòng mỗi tối. Giữa chúng tôi không có người thứ ba, không ai đánh ghen, chỉ là sống cùng nhau mà như 2 người xa lạ, đến một ngày tôi đề nghị ly hôn, anh gật đầu đồng ý, thế là cả 2 đưa nhau ra tòa. Chẳng có nhiều lưu luyến, cứ như thể việc này sớm muộn gì cũng tới, chỉ là ai lên tiếng trước mà thôi.

    Anh nói sẽ chuyển cho tôi 3 tỷ, không gọi là chia tài sản, mà là một khoản bù đắp cho những năm tháng đã qua. Tôi không hỏi thêm, 3 tỷ với tôi là đủ để bắt đầu lại một cuộc sống mới không lệ thuộc.

    Tòa xử nhanh, tôi bước ra khỏi phòng mà nhẹ lòng đến lạ. Chồng cũ đưa mắt nhìn tôi lần cuối rồi quay lưng đi thẳng. Tôi nghĩ thế là hết.

    Nhưng vừa ra khỏi cổng tòa án, điện thoại đã reo…

    Nhưng vừa ra khỏi cổng tòa án, điện thoại đã reo. Màn hình hiện lên cái tên quen thuộc: “Mẹ”. Một dự cảm chẳng lành ập đến.

    “Con à, con về ngay đi con! Bố con…” Giọng mẹ nghẹn lại, đứt quãng. Tim tôi thắt lại. Bố tôi, người đàn ông trụ cột, người mà tôi luôn tin tưởng sẽ ở đó, dù cuộc đời có sóng gió đến đâu.

    “Bố làm sao hả mẹ? Mẹ nói đi!” Tôi hoảng hốt, giọng lạc đi.

    “Bố con… bố con bị tai nạn rồi con ơi! Nặng lắm! Đang cấp cứu ở bệnh viện X.” Mẹ òa khóc nức nở.

    Cả thế giới như sụp đổ dưới chân tôi. Tờ giấy ly hôn trong túi xách bỗng trở nên vô nghĩa. Ba tỷ đồng kia, tôi vừa nghĩ là đủ để bắt đầu lại, giờ đây lại chẳng là gì so với nỗi sợ hãi tột cùng này. Người chồng cũ vừa quay lưng đi, giờ tôi lại bơ vơ giữa dòng người tấp nập. Chốn nương tựa duy nhất, điểm tựa cuối cùng của tôi, giờ đây đang nằm trên giường bệnh, giành giật sự sống. Tôi đứng sững, điện thoại vẫn còn áp vào tai, tiếng khóc của mẹ vẫn văng vẳng, nhưng tôi không còn nghe thấy gì nữa. Chỉ có một khoảng không trống rỗng, lạnh lẽo bao trùm lấy tôi.

  • Bàn thờ đặt 3 thứ này, gia đình đau ốm liên miên, nợ nần chồng chất, đó là gì?

    Bàn thờ đặt 3 thứ này, gia đình đau ốm liên miên, nợ nần chồng chất, đó là gì?

    Với người Việt, bàn thờ là nơi linh thiêng để tưởng nhớ Tổ Tiên, cầu mong điều tốt lành. Trong cách bài trí bàn thờ cần tránh đặt một số loại kẻo gia đình sẽ gặp vận xui.

    Trong văn hóa tín ngưỡng của người Việt, bàn thờ gia tiên đóng vai trò vô cùng quan trọng, là nơi thể hiện lòng thành kính và tri ân đối với ông bà tổ tiên cũng như tín ngưỡng thờ các vị thần linh. 

    Việc đặt gì lên bàn thờ không chỉ đơn thuần là việc sắp xếp các đồ vật mà còn chứa đựng những quan niệm sâu sắc về tôn kính và lòng biết ơn. Có những thứ không nên đặt lên bàn thờ vì được coi là đem lại xui rủi:

    Không đặt hoa ly lên bàn thờ

    Trong phong thủy hoa ly tượng trưng cho sự ly biệt chia tán chính vì vậy bạn đừng bao giờ đặt hoa ly lên bàn thờ kẻo sớm muộn gia đình cũng gặp những điều không mong muốn. Bên cạnh đó, hoa lan cũng là loài hoa được nhiều người yêu thích đặt lên bàn thờ trong những dịp Tết lễ ngày rằm hay mùng 1.

    Tuy nhiên, trong phong thủy hoa lan tượng trưng cho sự mưa gió phong trần thể hiện một cô gái có kiếp sông gian nan đa truân. Chính vì vậy, nếu bạn đặt hoa lan lên bàn thờ thì mang ý nghĩa người con gái trong nhà lận đận tình duyên và tài lộc, không may mắn.

    Ngoài ra, khi thờ cúng trên bàn thờ bạn cũng nên tránh đặt những món ăn có mùi hương quá nồng như sầu riêng, mít hoặc dứa. Đồng thời, những loài trái cây này cũng có gai nhọn không tốt cho phong thủy nên rất kiêng kỵ trong việc đặt lên bàn thờ để thờ cúng.

    bàn thờ, không nên đặt gì lên bàn thờ, kiến thức

    Tránh đặt hoa ly trên bàn thờ (Ảnh minh họa).

    Không đặt đồ phong thủy không rõ nguồn gốc lên bàn thờ

    Nhiều gia đình làm ăn buôn bán lớn lên thường đặt những đồ phong thủy lên bàn thờ Thần Tài. Nhưng ít ai biết rằng việc đặt đồ phong thủy không rõ nguồn gốc lên bàn thờ sẽ đặt những thứ này lên bàn thờ với mong muốn được người trên chứng giám, ban tài lộc cho mình.

    Thế nhưng, theo tâm linh việc để đồ phong thủy không rõ nguồn gốc lên bàn thờ chẳng những không thúc tài vượng vận mà còn khiến cho việc làm ăn của gia chủ bị trì trệ, nhiều khó khăn ngáng trở khiến khó lòng thành công như ý. Đồng thời, khi đặt đồ phong thủy không rõ nguồn gốc thường có nhiều âm khí có những khí của chủ cũ nên gia đình bạn dễ gặp phải những thứ không hay không may mắn. Bởi vậy, nếu không biết nguồn gốc về những món đồ phong thủy thì không nên dùng nhất là không nên đặt lên bàn thờ.

    bàn thờ, không nên đặt gì lên bàn thờ, kiến thức

    (Ảnh minh họa)

    Không đặt hoa quả trái cây giả lên bàn thờ

    Một trong những đại kỵ khi đặt đồ lên bàn thờ là rong phong thủy thì việc thờ cúng cốt ở thành tâm, đây là vấn đề tâm linh gia chủ có thành kính thì mới mong nhận được lộc báo từ bề trên. Chính vì vậy khi cúng lễ cho ông bà tổ tiên, chớ đặt trái cây giả lên bàn thờ. Không nên vì tiết kiệm chút tiền mà làm điều đó, sự thành kính của bạn sẽ bị giảm bớt nhiều phần, thậm chí còn bị cho là bất kính.

    Nếu bạn đi chùa và mang về cành vàng lá ngọc thì đó cũng là thứ không nên đặt lên bàn thờ để thờ cúng. Trái với suy nghĩ của nhiều người, đặt cành vàng lá ngọc đi lễ chùa về lên bàn thờ không được thêm phước lành, tài lộc mà còn có thể vô tình mang theo những thứ không nên mang về nhà. Lý do là vì chùa chiền không chỉ là chỗ ở của các vị thần Phật mà còn là nơi các vong linh nương tựa nữa. Hãy cẩn thận vì có những thứ khôngđược đặt lên bàn thờ.

    bàn thờ, không nên đặt gì lên bàn thờ, kiến thức

    (Ảnh minh họa)

    *Thông tin chỉ mang tính tham khảo

    Nguồn: https://ngoisao.vn/nha-dep/phong-thuy/ban-tho-dat-3-thu-nay-gia-dinh-dau-om-lien-mien-no-nan-chong-chat-do-la-gi-431487.htm

  • Chiếc máy bay m;;ất tíc;;h 16 năm bất ngờ xuất hiện giữa thung lũng hoang vu. Khi đội cứu hộ mở cửa khoang… họ không thấy bất kỳ hành khách nào

    Chiếc máy bay m;;ất tíc;;h 16 năm bất ngờ xuất hiện giữa thung lũng hoang vu. Khi đội cứu hộ mở cửa khoang… họ không thấy bất kỳ hành khách nào

    1. Tín hiệu lúc 3 giờ sáng

    Tôi là Trần Lâm — Đội trưởng cứu hộ tỉnh Hoà Sơn. Sau gần hai mươi năm làm nghề, tôi nghĩ mình đã quá quen với nỗi kinh hoàng: người mất tích, xe rơi vực, lũ ăn trọn cả bản làng.

    Nhưng 3 giờ sáng, ngày 12 tháng 9 — tôi nhận ra mình vẫn còn ngây thơ.

    Tôi bị đánh thức bởi cuộc gọi trực ban, giọng anh ta run như sốt rét:

    — Anh Lâm… radar trạm núi Chàm bắt được tín hiệu từ… máy bay. Nhưng… nó đứng yên.

    Tôi tỉnh hẳn.

    — Đứng yên? Radar lỗi rồi.

    — Không… là của Flight HO-217.

    Tôi ngồi bật dậy, tim như ai bóp.

    HO-217 — chiếc máy bay mất tích 16 năm, 189 con người bốc hơi không một dấu vết.

    Không xác, không mảnh vỡ, không tín hiệu. Nó biến mất khỏi radar vào lúc 6:42:17 — và chưa từng trở lại.

    Cho đến bây giờ.

    Tín hiệu cố định, nằm giữa thung lũng Cổ Trầm, nơi không hề có đường bay, không có dân cư, thậm chí còn không có lối xuống.

    Tôi triệu tập đội trong 15 phút. Trời đêm đặc quánh, gió như gào vào vách núi. Cảm giác không bình thường đè lên chúng tôi ngay từ lúc xuất phát.

    2. Thứ nằm giữa thung lũng

    Khi mặt trời hé lên sau đỉnh núi, chúng tôi đồng loạt đứng sững.

    Chiếc máy bay HO-217 nằm giữa thung lũng như thể ai vừa đặt xuống cách đó vài tiếng.

    Không cháy.

    Không móp.

    Không vết trượt.

    Không dấu rơi.

    Thân kim loại chỉ phủ lớp bụi mỏng như sương cùng vài vệt rêu. Không thể nào là 16 năm.

    Điều khiến tôi nổi gai ốc là cỏ bị ép xuống nhưng không gãy, như thể chỉ bị đè lên trong tích tắc — hoặc như không gian quanh nó mới “tái tạo” xong.

    Không chim.

    Không côn trùng.

    Không gió.

    Thung lũng im như nơi không thuộc về thế giới này.

    Không ai trong đội dám bước lại gần, nhưng chính sự im lặng đó đã buộc tôi phải đi.

    3. Bên trong khoang – sự yên lặng không thuộc về loài người

    Cửa khoang không khóa. Tôi chỉ xoay nhẹ — nó mở ra trơn tru như mới bảo dưỡng hôm qua.

    Không khí thổi ra lạnh, sạch, không một dấu mốc.

    Ghế ngay hàng thẳng lối.

    Cabin không rơi vãi một vali.

    Không một hành khách.

    Như thể chuyến bay vừa hạ cánh, toàn bộ hành khách biến mất trong 1 giây.

    Hậu cần Lộc thì thào:

    — Hay họ… thoát được?

    Không ai đáp. Tôi chỉ tiến vào, mỗi bước chân vang lên tiếng rất nhỏ, như sàn mới lau.

    Rồi tiếng gọi hoảng hốt:

    — Anh Lâm! Lên khoang lái ngay!

    4. Khoang lái – nơi thời gian dừng lại

    Tôi chết lặng khi nhìn màn hình đồng hồ.

    6 giờ 42 phút 17 giây.

    Đúng bằng giây cuối cùng trước khi máy bay biến mất năm đó.

    Không lệch dù chỉ một nhịp tim.

    Trên bảng điều khiển là cuốn sổ của cơ trưởng Huy. Tôi mở ra — chỉ có một câu, nhưng như đóng băng cả không khí trong khoang:

    “Không được mở cửa.

    Mọi thứ bắt đầu lại từ khoảnh khắc đó.”

    Chữ ký hoàn toàn trùng khớp hồ sơ năm 16 năm trước.

    5. Camera ghế 14A – hình ảnh không nên tồn tại

    Chúng tôi tìm thấy một camera cũ dưới ghế 14A.

    Chỉ có một đoạn clip 2 phút 7 giây.

    Tiếng động cơ rú, hành khách hét, trẻ con khóc.

    Một người đàn ông hét:

    — Có thứ gì đó… đang hút chúng ta xuống!!

    Camera lật nghiêng. Rồi ống kính hướng lên cửa sổ.

    Không phải mây.

    Không núi.

    Không khói.

    Một khối đen đang xoáy, đặc quánh, như bóng tối có ý thức.

    Giọng ai đó run lên:

    — Nó… nhìn chúng ta.

    Màn hình đen.

    Khi sáng lại, máy bay trống rỗng. Không người. Không tiếng động.

    Chỉ có bóng một người đàn ông đứng cuối khoang, bất động, nhìn thẳng vào camera.

    6. Người phụ nữ bí ẩn

    Một chiếc xe biển xanh xuất hiện ngay khi chúng tôi còn bàng hoàng.

    Người phụ nữ tên Diệu Khánh, tự giới thiệu thuộc Viện Nghiên cứu Hiện tượng Địa từ Quốc gia.

    Bà ta nói:

    — Máy bay không mất tích. Nó dịch chuyển. Thời gian bên trong gần như dừng lại. Với họ, chỉ một giây trôi qua.

    Tôi hỏi:

    — Còn hành khách đâu?

    Bà đáp:

    — Anh chỉ đang thấy cái “vỏ”. Còn phần thật… vẫn mắc kẹt ở nơi khác.

    Rồi bà nhìn thẳng vào tôi:

    — Không được mở thêm bất cứ thứ gì. Hộp đen, khoang phụ, cửa kỹ thuật… đều là điểm nối. Mở ra lần nữa có thể khiến ranh giới sụp xuống.

    Nhưng tôi đã quyết rồi. Tôi phải xem hộp đen.

    7. Hộp đen – giọng nói không phải của con người

    Khi bật chip ghi âm, âm thanh vang lên:

    “…đừng mở cửa…”

    “…thời gian… đang gấp lại…”

    “…đừng để nó nghe thấy…”

    “…nó đang đói…”

    Rồi một giọng khác, rõ đến rợn người:

    “Ai đang nghe bản ghi này… các người vừa đánh thức tôi.”

    Ngay lúc đó, chiếc hộp đen rung.

    Thân máy bay phía sau phát ra tiếng cộc… cộc… cộc, như có vật gì gõ từ bên trong.

    Cửa khoang hành khách tự đóng lại.

    Cửa sổ tối sầm, như bị phủ bởi bóng đen từ phía trong.

    8. Khi cửa mở lần nữa

    Bộ đàm hét lên:

    — Từ vệ tinh báo về! Chiếc máy bay đang phát nhiệt mạnh! Như… có thứ gì bên trong đang tỉnh dậy!

    Đất dưới chân rung nhẹ.

    Bà Khánh la lớn:

    — Chạy ngay! Nó đang mở cửa thời gian lần nữa!!

    Nhưng quá muộn.

    Cửa khoang bật tung.

    Bên trong không còn máy bay.

    Không ghế.

    Không ánh sáng.

    Chỉ có một hố sâu bằng bóng tối, rộng vô hạn, như miệng của một sinh vật cổ xưa.

    Và ở rìa hố… từng gương mặt xuất hiện.

    189 hành khách HO-217.

    Gầy gò.

    Xanh xám.

    Đôi mắt đen không tròng.

    Họ đứng bất động, cùng quay đầu nhìn chúng tôi.

    Và giọng nói trong bóng tối thì thầm:

    “Chúng tôi chưa bao giờ rời đi.

    Chính các người đã gọi chúng tôi trở lại.”

    Đất nứt. Không gian như bị hút vào điểm đen.

    Chúng tôi chạy trong hỗn loạn. Bóng tối tràn ra thêm một chút nữa — đủ để tôi cảm nhận nó muốn nhiều hơn máy bay.

    Rồi ẦM.

    Tất cả sập xuống.

    9. HO-217 biến mất lần thứ hai

    Khi đất lắng lại, chiếc máy bay… biến mất hoàn toàn.

    Không hố.

    Không mảnh vỡ.

    Không dấu kéo lê.

    Chỉ còn cỏ vừa bị ép xuống đang từ từ bật lên như thời gian khâu lại chính nó.

    Bà Khánh nói, giọng trầm đục:

    — Anh không nghe lời. Nó chỉ trở lại để lấy những gì thuộc về nó.

    Và nó biết… ai đã chạm vào nó.

    10. Hậu quả

    Chính quyền phong tỏa thông tin. Báo chí đăng: “tín hiệu nhiễu do địa hình.”

    Không ai tin, nhưng cũng không ai dám hỏi.

    Chỉ chúng tôi biết sự thật:

    HO-217 không bao giờ ngừng tồn tại.

    Nó chỉ nằm ở phía bên kia của thực tại — chờ đợi.

    Tối đó tôi ngủ, nhưng trong giấc mơ, cửa khoang lại hé mở.

    189 ánh mắt đen trống rỗng nhìn vào tôi.

    Chờ tôi bước vào.

    Chỉ một bước thôi.

    11. Lá thư cuối cùng

    Một tuần sau, tôi nhận phong bì không ghi người gửi.

    Bên trong chỉ có một tờ giấy, chữ viết của cơ trưởng Huy:

    “Đừng gọi chúng tôi nữa.

    Cửa đã mở một lần.

    Lần hai… thế giới không chịu nổi.”

    Viện Nghiên cứu khẳng định không gửi gì.

    Vậy ai gửi?

    Tôi không muốn biết.

    Chỉ biết một điều:

    Chiếc máy bay đó… chưa biến mất.

    Nó chỉ đang chờ đúng khoảnh khắc để mở cửa thêm lần nữa.

    Và lần sau…

    sẽ không chỉ là một chiếc máy bay bị nuốt mất.

  • Trời ban lộc lớn, ba con giáp giàu nhất năm Bính Ngọ 2026

    Trời ban lộc lớn, ba con giáp giàu nhất năm Bính Ngọ 2026

    Đúng thời điểm vàng của vận mệnh, ba con giáp này được cho là chạm tới đỉnh cao thịnh vượng năm 2026, mở ra chu kỳ tăng trưởng tài chính mạnh chưa từng có.

    Tuổi Tỵ

    Tuổi Tỵ trong suốt năm 2025 đã có giai đoạn khá chững lại, đôi khi mất nhịp, đôi khi thiếu sự hứng khởi. Nhưng càng về cuối năm, họ càng lấy lại năng lượng, như thể vừa bước ra khỏi một giai đoạn dài thử thách để bắt đầu nhìn thấy những tín hiệu tươi sáng hơn.

    Chính lúc tưởng như muộn, tuổi Tỵ lại xoay chuyển tình thế nhanh đến bất ngờ. Họ bắt đầu xử lý công việc dứt khoát hơn, mạnh dạn hơn trong việc đưa ra quyết định, và đặc biệt là không còn tiêu xài theo cảm tính như trước.

    Chính lúc tưởng như muộn, tuổi Tỵ lại xoay chuyển tình thế nhanh đến bất ngờ. Họ bắt đầu xử lý công việc dứt khoát hơn, mạnh dạn hơn trong việc đưa ra quyết định, và đặc biệt là không còn tiêu xài theo cảm tính như trước.

    Điều khiến tuổi Tỵ trở thành một trong ba con giáp gom tài lộc mạnh nhất chính là khả năng “bật lại” đúng thời điểm. Nhiều dự án họ tưởng đã chậm tiến độ lại bất ngờ chạy đúng hướng. Công việc tưởng như không đem lại lợi nhuận lại có tín hiệu tích cực vào phút cuối.

    Tuổi Tỵ vốn thông minh và thực tế, và khi họ đã xác định được mục tiêu tài chính của mình, họ sẽ dồn toàn bộ nguồn lực vào việc hoàn thành nó. Nhờ vậy, cuối 2025 là giai đoạn họ vừa dọn dẹp những vấn đề cũ, vừa xây được nền tảng để bước sang năm mới nhẹ nhàng hơn.

    Khi đồng hồ điểm sang 2026, tuổi Tỵ là nhóm cảm nhận rõ nhất sự thay đổi trong vận trình tài lộc. Họ dễ có các khoản thu ngoài kế hoạch, được đề xuất cơ hội hợp tác, hoặc bất ngờ nhận lại thành quả từ những cố gắng âm thầm trước đó. Không quá ồn ào, nhưng họ lại là những người giàu lên theo cách rất “chắc tay” và có tính bền vững cao.

    Tuổi Thìn

    Tuổi Thìn luôn nằm trong nhóm có năng lượng mạnh mẽ nhất. Họ tham vọng, quyết liệt và không bao giờ hài lòng với sự an toàn. Chính điều đó giúp Thìn thường xuyên được ném vào những môi trường nhiều cạnh tranh nhưng lại tạo ra cơ hội lớn.

    Suốt cả năm 2025, tuổi Thìn đã liên tục đẩy bản thân tiến về phía trước. Dù có những lúc mọi việc không như kỳ vọng, họ vẫn không bỏ cuộc, và chính sự nhất quán này là lý do giúp họ bật lên mạnh mẽ vào cuối năm.

    Suốt cả năm 2025, tuổi Thìn đã liên tục đẩy bản thân tiến về phía trước. Dù có những lúc mọi việc không như kỳ vọng, họ vẫn không bỏ cuộc, và chính sự nhất quán này là lý do giúp họ bật lên mạnh mẽ vào cuối năm.

    Ở thời điểm từ tháng 11 trở đi, vận khí của tuổi Thìn bắt đầu mở hơn. Công việc trở nên sôi động, các lời mời hợp tác tăng lên, những dự án tưởng như khó lại được tháo gỡ đúng lúc. Tuổi Thìn có lợi thế lớn nhất là tư duy tài chính sắc bén, họ nhìn thấy cơ hội trước khi người khác kịp nhận ra, và họ ra quyết định nhanh hơn phần đông. Nhờ vậy, chỉ trong vài tháng cuối năm, nguồn thu của tuổi Thìn có thể tăng lên đáng kể.

    Bước sang 2026, tuổi Thìn bước vào đúng chu kỳ phát triển mạnh. Đây là thời điểm mà những thành quả họ xây từ trước bắt đầu đồng loạt trả về. Công việc ổn định hơn, nguồn thu phụ dễ sinh lời hơn, và quan trọng nhất là họ liên tục gặp những cơ hội có giá trị dài hạn. Với Thìn, năm 2026 không chỉ là năm “giàu hơn”, mà còn là năm đặt nền cho sự bứt phá lâu dài.

    Tuổi Hợi

    Khác với sự quyết liệt của Thìn hay sự tỉnh táo của Tỵ, tuổi Hợi là nhóm giàu theo cách mềm mại hơn, đôi khi có phần… tự nhiên. Nhưng chính sự tự nhiên ấy lại khiến họ bước vào cuối năm với tâm thế dễ thở hơn nhiều con giáp khác.

    Tuổi Hợi hiền lành, khéo trong đối nhân xử thế, và luôn giữ được sự tinh tế khi làm việc với người khác. Nhờ vậy, họ thường xuyên gặp được những sự giúp đỡ bất ngờ, đúng người, đúng việc và đúng thời điểm.

    Tuổi Hợi hiền lành, khéo trong đối nhân xử thế, và luôn giữ được sự tinh tế khi làm việc với người khác. Nhờ vậy, họ thường xuyên gặp được những sự giúp đỡ bất ngờ, đúng người, đúng việc và đúng thời điểm.

    Cuối năm 2025 là giai đoạn tài lộc của tuổi Hợi đi vào quỹ đạo ổn định. Công việc thuận, các rắc rối cũ được giải quyết nhẹ nhàng và những cơ hội mới dường như tự tìm đến. Tuổi Hợi cũng dễ nhận được những khoản thu thú vị.

    Một phần thưởng lớn hơn mong đợi, một cơ hội hợp tác ngắn hạn nhưng sinh lời tốt, hoặc một khoản lợi nhuận từ việc đã đầu tư từ lâu mà tưởng chừng không còn giá trị. Khi bước sang 2026, tuổi Hợi trở thành con giáp có năng lượng tài chính “nhẹ mà thấm”.

    Không ồn ào, không xoay chuyển ồ ạt, nhưng tiền bạc cứ đến đều, đều và đều. Quý nhân xuất hiện liên tục giúp họ mở thêm cơ hội, và chỉ cần tuổi Hợi biết giữ phong độ, họ hoàn toàn có thể bước vào 2026 với túi tiền dày đến mức chính họ cũng không ngờ đến.

    *Thông tin chỉ mang tính tham khảo, chiêm nghiệm.

  • Tế bào UT bị tiêu diệt bằng ly nước ép trong 42 ngày đã thành công ngoài mong đợi, cả thế giới đang ăn mừng

    Tế bào UT bị tiêu diệt bằng ly nước ép trong 42 ngày đã thành công ngoài mong đợi, cả thế giới đang ăn mừng

    Rudolf Breuss đã dành cả cuộc đời để tìm cách chữa bệnh ung thư và cuối cùng vị nhân sĩ người Áo này đã thành công.

    Biện pháp của Rudolf Breuss nằm ở chế độ ăn hằng ngày. Chỉ với một ly nước ép hỗn hợp dễ làm, ông đã giúp hơn 45.000 người bị ung thư và các bệnh nan y khác điều trị bệnh hiệu quả. Sau đây là cách tiêu diệt triệt để tế bào ung thư chỉ trong 42 ngày mà Thuốc dân gian hay tổng hợp lại.

    Te bao ung thu bi tieu diet trong 42 ngay bang ly nuoc ep da thanh cong ngoai mong doi - Anh 1

    Rudolf Brojs là người tiên phong trong điều trị ung thư bằng chế độ dinh dưỡng.

    Chuẩn bị:

    + Củ cải đường hay còn gọi là củ dền (55%): 550 gram

    + Cà rốt (20%): 200 gram

    + Cần tây (20%): 200 gram

    + Khoai tây (3%): 3 gram

    + Củ cải trắng (2%): 2 gram

    Thực hiện:

    + Gọt vỏ, rửa sạch và cho vào máy xay sinh tố.

    + Cho đến khi tất cả đã được xay nhuyễn thành một hỗn hợp đồng nhất thì đổ ra ly và thưởng thức.

    + Uống hết một đợt thì tiếp tục làm một đợt mới khác.

    Củ dền (củ cải đường) thần dược tiêu diệt tế bào ung thư

    Hiệu quả thu được:

    + Ly nước trái cây đặc biệt này sẽ tăng cường hệ thống miễn dịch, làm sạch máu và cung cấp năng lượng cần thiết cho cơ thể. Điều quan trọng nhất hơn cả là nó đã được chứng minh có hiệu quả cực cao trong cuộc chiến chống lại các tế bào ung thư.

    + Chế độ chỉ uống hỗn hợp 5 thành phần trên liên tục trong 42 ngày sẽ khiến các tế bào ung thư chết đói trong khi sức khỏe tổng thể của bạn lại được cải thiện triệt để.

    Ghi chú:

    + Nguyên liệu sử dụng phải là rau quả hữu cơ không nhiễm hóa chất.

    + Nhớ không lạm dụng nó như mức tiêu thụ của các loại nước trái cây, chỉ uống nhiều như cơ thể đòi hỏi.

    Ảnh minh họa.

    Lợi ích của củ cải đường hiếm người biết là gì?

    Củ cải đường dồi dào chất chống oxy hóa, C, B1, B2, vitamin B6, axit folic, pantothenic và các chất khoáng như kali, phốt pho, magiê, canxi, natri, sắt, kẽm. Màu đỏ trong củ cải đường hay củ dền đến từ chất betacyanins.

    Nhiều nghiên cứu đã chứng minh củ dền được coi là một trong những loại rau tốt cho sức khỏe nhất và cực kỳ hiệu quả trong việc điều trị chống lại bệnh bạch cầu, ung thư. Bởi củ cải đường chứa nhiều ở betain – là loại acid amin có tính chất chống ung thư mạnh. Nhiều nhà nghiên cứu xác nhận rằng betaine khi hấp thụ vào cơ thể sẽ phá hủy các tế bào trong khối u. Thêm vào đó, nó còn là một chất chống viêm và chống oxy hóa cực mạnh.

    Đối với người khỏe mạnh, tiêu thụ củ dền sẽ tăng cường chức năng của gan và túi mật, ngăn ngừa táo bón, chữa chứng đau đầu, đau răng, kiết lỵ và những vấn đề về xương khớp, da dẻ, kinh nguyệt. Đặc biệt, củ cải đường cực kỳ có lợi cho phụ nữ mang thai vì nó chứa hàm lượng cao acid folic.

    Quả thật củ dền là một cây thuốc không thể thiếu trong mọi chế độ ăn uống tốt cho sức khỏe hay điều trị bệnh tật.

    Chúc bạn và gia đình sống vui khỏe mỗi ngày!

    Hãy chia sẻ cho nhiều người được biết điều này nhé!

  • Tôi dành dụm suốt 8 năm xây căn biệt thự cho bố mẹ, nhưng nhà vừa xây xong thì gia đình anh chị họ chi::ếm hết

    Tôi dành dụm suốt 8 năm xây căn biệt thự cho bố mẹ, nhưng nhà vừa xây xong thì gia đình anh chị họ chi::ếm hết

    Sài Gòn những đêm mưa tầm tã, khi ánh đèn đường nhòe đi qua cửa kính văn phòng tầng 20, tôi vẫn ngồi đó, gõ lạch cạch trên bàn phím. Đồng nghiệp hỏi tôi bán mạng vì cái gì, tôi chỉ cười trừ. Họ không biết rằng, trong ví tôi luôn kẹp tấm ảnh ố vàng chụp bố mẹ đứng trước căn nhà cấp bốn mái ngói rêu phong, tường vôi bong tróc loang lổ như những vết sẹo thời gian.

    Từ ngày rời quê lên phố lập nghiệp, tôi đã nuôi một tham vọng cháy bỏng: Tôi phải thay đổi cuộc đời của bố mẹ. Tôi muốn bù đắp cho những ngày tháng bố còng lưng cày ruộng, mẹ buốt tay cấy lúa giữa trời đông để nuôi tôi ăn học. Kế hoạch “Ngôi nhà mơ ước” được tôi âm thầm thực hiện suốt năm năm trời. Tôi dè sẻn từng bữa ăn, chắt chiu từng đồng thưởng dự án, từ chối những cuộc vui xa xỉ. Tất cả chỉ để đổi lấy bản vẽ thiết kế hoàn hảo nhất, những viên gạch chất lượng nhất cho mảnh đất quê hương.

    Bố mẹ tôi, hai con người cả đời lam lũ, vẫn sống trong sự giản đơn đến khắc khổ. Hàng xóm láng giềng thường hay ghé qua chặc lưỡi: “Con Hương sống sung sướng trên phố mà để ông bà ở cái nhà dột nát thế này à?”. Bố mẹ tôi chỉ cười hiền, bênh vực: “Nó còn trẻ, còn lo sự nghiệp, chúng tôi ở thế này quen rồi”. Nghe những lời ấy qua điện thoại, lòng tôi thắt lại, nhưng tôi cắn răng không giải thích. Tôi muốn mang đến một sự bùng nổ, một món quà bất ngờ khiến họ vỡ òa trong hạnh phúc.

    Ngày khởi công, tôi bí mật về quê, đứng từ xa nhìn đội thợ đo đạc trên mảnh đất vườn rộng bên cạnh căn nhà cũ. Tôi tưởng tượng ra ở đó sẽ mọc lên một căn biệt thự mái Thái hai tầng, sơn trắng tinh khôi, cửa kính cường lực đón nắng, và quan trọng nhất là một khu vườn đầy hoa hồng mà mẹ yêu thích. Ba tháng ròng rã, tôi điều hành công việc từ xa qua camera và những cuộc gọi video với cai thầu. Từng chi tiết nội thất: bộ sofa da bò êm ái, chiếc giường gỗ sồi chắc chắn, căn bếp hiện đại… đều được tôi chọn lựa kỹ lưỡng. Không ai nghĩ 1 cô gái chân yếu tay mềm như tôi lại có thể làm được như vậy.

    Ngày hoàn công, căn biệt thự đứng sừng sững giữa xóm làng như một tòa lâu đài nhỏ. Tôi nhắn tin cho bố mẹ: “Cuối tuần này con về, có quà đặc biệt cho bố mẹ. Bố mẹ cứ ở nhà đợi con nhé”. Tin nhắn gửi đi, tim tôi đập rộn ràng như trống trận. Tôi đã hình dung ra cả nghìn kịch bản: mẹ sẽ khóc, bố sẽ cười rạng rỡ, và chúng tôi sẽ có bữa cơm tân gia đầu tiên trong ngôi nhà mới.

    Nhưng đời, trớ trêu thay, chưa bao giờ là một giấc mơ hồng.

    Chiều thứ Bảy, chiếc xe của tôi lăn bánh chầm chậm vào con ngõ nhỏ rợp bóng tre. Từ xa, mái ngói đỏ tươi của căn biệt thự mới đã hiện ra kiêu hãnh dưới nắng chiều. Lòng tôi phơi phới. Nhưng khi xe dừng trước cổng, nụ cười trên môi tôi vụt tắt, đông cứng lại.

    Cổng nhà mở toang. Trong sân – cái sân lát gạch chống trêu mà tôi đã chi cả đống tiền – đang đỗ một chiếc xe máy lạ hoắc, lấm lem bùn đất. Một con chó dữ tợn, không phải con Mực hiền lành của bố tôi, đang sủa ầm ĩ. Và kinh hoàng hơn cả, tiếng nhạc xập xình, tiếng cụng ly “zô zô” vang vọng từ trong phòng khách – nơi lẽ ra phải là không gian tĩnh lặng, sang trọng.

    Tôi bước xuống xe, chân như đeo chì. Trước mắt tôi là cảnh tượng khiến máu trong người sôi lên sùng sục. Anh họ tôi – người đàn ông nổi tiếng lười lao động, ham mê cờ bạc trong họ – đang ngồi vắt chân chữ ngũ trên bộ sofa da bò nhập khẩu của tôi. Vợ anh ta đang lúi húi trong căn bếp mới cóng, mùi mắm tôm nồng nặc bốc lên, ám vào những mảng tường trắng tinh. Lũ trẻ con nhà anh ta chạy nhảy rầm rầm trên cầu thang gỗ, bôi những bàn tay đầy dầu mỡ lên tay vịn.

    Họ đã biến tâm huyết, mồ hôi nước mắt của tôi thành cái chợ vỡ.

    Tôi đảo mắt tìm bố mẹ. Và kia rồi. Hình ảnh ấy như lưỡi dao cứa vào tim tôi. Bố mẹ tôi đang đứng nép mình ở hiên của căn nhà cấp bốn cũ kỹ, rách nát bên cạnh. Bố mặc chiếc áo nâu sờn vai, tay run run cầm cái quạt nan phe phẩy. Mẹ nhìn về phía căn biệt thự với ánh mắt vừa tiếc nuối, vừa sợ hãi, vừa bất lực.

    Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, lan tỏa ra từng thớ thịt. Tôi bước nhanh về phía bố mẹ, cố nén giọng run rẩy: – Bố, mẹ! Chuyện này là sao? Tại sao họ lại ở trong nhà của mình?

    Bố nhìn tôi, thở dài sườn sượt, giọng ông chùng xuống, đầy vẻ cam chịu: – Con à… hôm qua anh Hải sang, bảo là nhà này to quá, bố mẹ già rồi ở không hết, lại lạnh lẽo. Anh ấy bảo dọn sang ở cùng cho “vui cửa vui nhà”, trông coi giúp con. Bố mẹ chưa kịp nói gì thì họ đã… dọn cả đồ đạc sang rồi. Bố sợ làm to chuyện thì mất tình anh em họ hàng, nên…

    – Nên bố mẹ cứ để họ cướp trắng trợn thế sao? – Tôi gằn giọng, không phải vì giận bố mẹ, mà giận chính mình đã không lường trước được sự trơ trẽn của lòng người.

    Đúng lúc đó, Hải bước ra. Thấy tôi, anh ta không chút ngại ngùng, trái lại còn nở nụ cười nham nhở, răng bám đầy khói thuốc: – Ô kìa, cô Hương đã về! Gớm, làm cái nhà to thế này mà không báo anh một tiếng. Thôi thì chú đi làm xa, nhà cửa để không nó phí, anh chị sang ở trông nom giúp cho. Bố mẹ già rồi, ở cái nhà cũ cho nó quen thuộc, sang đây điều hòa máy lạnh lại ốm ra thì khổ.

    Anh ta nói nhẹ bẫng như thể đang làm phúc cho gia đình tôi. Vợ anh ta cũng ló đầu ra, hùa theo: – Đúng đấy chú ạ. Chị vừa nấu nồi giả cầy, chú vào làm vài ly với anh cho vui.

    Tôi nhìn thẳng vào mắt Hải. Không một chút giận dữ bộc phát. Không gào thét. Tôi chỉ cười nhạt – một nụ cười khiến Hải bỗng dưng tắt đài. – Anh Hải này. – Tôi nói, giọng bình thản đến lạ lùng. – Em hỏi anh một câu thôi. Anh có định dọn ra ngay bây giờ không?

    Hải khựng lại một giây, rồi phá lên cười hô hố, vỗ đùi đen đét: – Cô khéo đùa! Anh vừa dọn sang hôm qua, đồ đạc còn chưa xếp xong. Với lại, anh em trong nhà cả, đi đâu mà thiệt. Nhà này giờ anh chị ở rồi, cô cứ yên tâm công tác.

    – Nghĩa là anh không đi? – Tôi xác nhận lại lần cuối.

    – Không đi! Làm gì nhau nào? Cô định đuổi anh à? Bố mẹ chú còn chưa dám nói gì đâu nhé! – Hải hất hàm, giọng điệu chuyển sang thách thức, ỷ thế “chí phèo” làng quê.

    Tôi gật đầu nhẹ. – Được. Nếu lời nói không có trọng lượng, thì để hành động lên tiếng.

    Tôi quay lưng, bỏ mặc Hải đang ngơ ngác và bố mẹ đang lo lắng níu tay áo tôi. Tôi đi ra xe, mở cửa, lấy điện thoại. Cuộc gọi chỉ kéo dài mười lăm giây. – Alo, anh Tuấn công trình đấy à? Vâng, em Hương đây. Anh điều ngay cho em con máy xúc loại lớn nhất đến địa chỉ em vừa gửi. Gấp nhé. Tiền nong em trả gấp đôi. Nhiệm vụ là: San phẳng.

    Hải đứng từ xa vọng lại: – Mày gọi ai đấy? Định dọa anh à? Ở cái làng này tao không sợ ai đâu nhé!

    Tôi không đáp, chỉ đứng dựa vào capo xe, châm một điếu thuốc. Lần đầu tiên sau nhiều năm, tôi hút thuốc trước mặt bố mẹ. Tôi cần sự tĩnh lặng tuyệt đối cho khoảnh khắc này.

    Hai mươi phút sau. Mặt đất rung chuyển nhẹ.

    Tiếng động cơ gầm rú từ đầu ngõ vọng lại, mỗi lúc một gần, xé toạc không gian yên bình của buổi chiều quê. Một chiếc máy xúc bánh xích khổng lồ, gầu múc to như cái miệng quái vật, lừng lững tiến vào cổng.

    Hải đang ngồi nhậu trong nhà, nghe tiếng động lạ vội chạy ra, mặt tái mét khi thấy gầu máy xúc đã vươn cao, che khuất cả ánh mặt trời trước hiên nhà. – Hương! Mày… mày định làm cái gì? – Giọng Hải lạc đi.

    Tôi ra hiệu cho tài xế dừng lại một chút, rồi quay sang nhìn Hải, ánh mắt sắc lạnh như dao: – Tôi cho anh chị và các cháu đúng 5 phút để dọn hết những gì thuộc về mình ra khỏi nhà tôi. Sau 5 phút, gạch đá không có mắt đâu.

    – Mày điên à? Nhà đẹp thế này! Tiền cả đấy! – Hải hét lên, vừa sợ hãi vừa tiếc của.

    – Tiền là của tôi. Tôi xây được, tôi phá được. – Tôi đáp, từng từ rành rọt. – Tôi xây nhà để bố mẹ tôi an dưỡng, không phải để nuôi những kẻ ký sinh trùng. Nếu bố mẹ tôi không được ở, thì không ai được phép ở cả.

    Bố mẹ tôi hoảng hốt chạy lại can ngăn: – Hương ơi, thôi con! Phí của giời con ơi! Đuổi họ đi là được rồi!

    Tôi nắm chặt tay bố, nhìn sâu vào mắt ông: – Bố, con xin lỗi. Nhưng hôm nay con phải dạy cho họ một bài học về lòng tự trọng. Nếu con nhân nhượng hôm nay, ngày mai họ sẽ lại trèo lên đầu bố mẹ.

    Đồng hồ điểm phút thứ năm. Hải và vợ con vẫn đứng ì ra đó, tin rằng tôi chỉ dọa. Tôi phất tay.

    “RẦM!!!”

    Gầu máy xúc giáng một cú trời giáng xuống mái hiên. Ngói vỡ bắn tung tóe. Bụi gạch đỏ bốc lên mù mịt. Tiếng kính vỡ loảng xoảng như tiếng hét của sự đổ vỡ.

    Cả gia đình Hải rú lên, ôm đầu chạy bán sống bán chết ra khỏi căn nhà, không kịp mang theo bát đũa hay quần áo. Con chó của họ cũng cúp đuôi chạy mất dạng.

    – Dừng lại! Tao xin mày! Tao đi! Tao đi ngay! – Hải quỳ sụp xuống sân, mặt cắt không còn giọt máu.

    Tôi ra hiệu cho máy xúc tạm dừng. Khói bụi lắng xuống, để lộ một góc nhà đã sập, trơ ra khung sắt. Căn biệt thự lộng lẫy giờ trông như một vết thương hở miệng. Nhưng lạ thay, tôi không thấy đau lòng. Tôi chỉ thấy nhẹ nhõm.

    Tôi bước lại gần Hải, lúc này đang run rẩy như cầy sấy: – Anh nhớ kỹ ngày hôm nay. Đừng bao giờ đụng vào những gì không thuộc về mình. Và tuyệt đối, đừng bao giờ bắt nạt bố mẹ tôi.

    Hải gật đầu lia lịa, không dám ngẩng mặt lên, vội vã lôi vợ con lỉnh ra khỏi cổng, không dám quay đầu lại.

    Không gian trở lại tĩnh lặng. Chỉ còn tiếng động cơ máy xúc nổ cầm chừng. Tôi quay lại nhìn bố mẹ. Hai ông bà đứng đó, nhìn đống đổ nát, rồi nhìn tôi. Ánh mắt họ không còn sự sợ hãi ban nãy, mà thay vào đó là một sự nể phục và an tâm lạ kỳ. Bố tôi bước tới, vỗ vai tôi, giọng ông nghẹn lại nhưng đầy tự hào: – Con dám làm vậy… đúng là con của bố. Bố hiểu rồi.

    Tối hôm đó, trên bậc thềm căn nhà cũ, ba người chúng tôi ngồi ăn cơm. Không có sơn hào hải vị, không có sofa êm ái, bên cạnh là đống gạch vụn của giấc mơ tiền tỷ vừa tan tành. Nhưng lòng tôi bình yên đến lạ.

    – Con sẽ xây lại. – Tôi nói, gắp cho mẹ miếng đậu phụ. – Nhưng lần này, con sẽ xây tường rào cao hơn. Và con hứa, sẽ không ai dám bước qua cánh cổng kia nếu bố mẹ không gật đầu.

    Mẹ cười, nụ cười rạng rỡ nhất mà tôi từng thấy: – Cần gì nhà to hả con. Chỉ cần con mạnh mẽ thế này, bố mẹ ở lều tranh cũng thấy ấm lòng.

    Tôi nhìn ra khoảng sân tối đen, nơi đống đổ nát nằm im lìm. Tôi đã mất một ngôi nhà, nhưng tôi đã giành lại được sự tôn nghiêm cho gia đình mình. Quyền lực đôi khi không nằm ở việc bạn sở hữu bao nhiêu, mà là ở việc bạn dám buông bỏ bao nhiêu để bảo vệ những điều cốt lõi. Sự bình thản tàn nhẫn hôm nay của tôi, chính là tấm khiên vững chắc nhất cho sự bình yên của bố mẹ ngày mai.

    Và tôi biết, căn biệt thự tiếp theo mọc lên trên mảnh đất này, sẽ là một pháo đài bất khả xâm phạm. Đừng tưởng tôi là con gái mà dễ bắt nạt.