Danh mục: Chưa phân loại

  • Giữa đám cưới của tôi, mẹ chồng đột nhiên đứng dậy, nằng nặc bắt tất cả mọi người phải ra về ngay lập tức hóa ra là vì.

    Giữa đám cưới của tôi, mẹ chồng đột nhiên đứng dậy, nằng nặc bắt tất cả mọi người phải ra về ngay lập tức hóa ra là vì.

    1.

    Tôi chưa bao giờ nghĩ ngày hạnh phúc nhất đời mình lại bắt đầu bằng một nỗi bất an mơ hồ như thế.

    Đám cưới của tôi và Tuấn được tổ chức tại White Palace, một trong những trung tâm tiệc cưới sang trọng bậc nhất thành phố. Hoa hồng trắng được nhập khẩu từ Ecuador, thả dọc theo lối đi trải thảm đỏ, hương thơm nồng nàn đến mức khiến người ta chếnh choáng. Mọi thứ đều hoàn hảo, lộng lẫy và xa hoa, đúng như ý muốn của bà Phương – mẹ chồng tôi.

    Bà Phương là một người đàn bà thép. Đó là cách mà cả cái thành phố này gọi bà, và cũng là nỗi ám ảnh của tôi suốt ba năm yêu Tuấn. Bà góa chồng sớm, một tay gây dựng cơ nghiệp từ đống tro tàn, nuôi Tuấn khôn lớn và điều hành một tập đoàn xuất nhập khẩu thủy sản lớn nhất vùng. Ở bà toát lên cái uy nghiêm lạnh lẽo khiến người đối diện phải cúi đầu. Ngay cả nụ cười của bà cũng được đo đếm cẩn thận, chỉ vừa đủ xã giao, không thừa không thiếu một milimet.

    Tôi – một cô gái xuất thân từ gia đình công chức bình thường, luôn cảm thấy mình như con chim sẻ lạc vào hang phượng hoàng khi bước chân vào nhà bà.

    – “Linh, cái nơ áo bị lệch.”

    Giọng bà Phương vang lên từ phía cửa phòng chờ, lạnh và sắc như tiếng kim loại va vào nhau. Tôi giật mình, luống cuống chỉnh lại chiếc nơ trên váy cưới. Bà bước lại gần, đôi mắt sắc sảo quét một lượt từ đầu đến chân tôi. Bà không đưa tay chỉnh giúp tôi, chỉ đứng đó, nhìn chằm chằm.

    – “Hôm nay là ngày quan trọng,” bà nói, giọng trầm xuống, khóe mắt giật nhẹ một cái mà nếu không để ý kỹ tôi sẽ không thấy. “Đừng để xảy ra sai sót gì. Danh dự của cái nhà này nằm cả ở đây.”

    – “Dạ, con biết rồi thưa mẹ,” tôi lí nhí.

    Bà Phương im lặng một lúc lâu. Đột nhiên, bà thở hắt ra, một tiếng thở dài nghe rất lạ, như thể trút bỏ một gánh nặng ngàn cân, nhưng cũng như đang nén lại một cơn đau vô hình. Bà quay lưng đi, nhưng trước khi ra khỏi cửa, bà nói vọng lại, giọng nhỏ hơn hẳn:

    – “Dù có chuyện gì xảy ra… hãy nhớ là Tuấn nó yêu con.”

    Tôi ngẩn người nhìn theo bóng lưng bà khuất sau cánh cửa gỗ lim nặng trịch. Câu nói ấy không giống phong thái thường ngày của bà chút nào. Nhưng tiếng nhạc du dương bên ngoài đã vang lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi. Giờ G đã điểm.

    2.

    Hội trường cưới chật kín hơn năm trăm khách mời. Quan chức, đối tác làm ăn, họ hàng hai bên, ai nấy đều ăn vận sang trọng. Ánh đèn chùm pha lê rọi xuống những ly rượu vang sóng sánh, tiếng cười nói râm ran tạo nên một khung cảnh phồn hoa đô hội.

    Tôi khoác tay cha mình bước vào lễ đường. Tuấn đứng ở phía trên bục, lịch lãm trong bộ vest đen, ánh mắt anh nhìn tôi ngập tràn yêu thương. Khoảnh khắc ấy, tôi quên hết những sợ hãi về mẹ chồng, chỉ còn lại niềm hạnh phúc ngọt ngào.

    Nghi thức diễn ra suôn sẻ. Cha tôi trao tay tôi cho Tuấn. Chúng tôi cùng nhau cắt bánh, rót rượu tháp ly. Phía dưới, tiếng vỗ tay vang dội như sấm.

    Bà Phương ngồi ở bàn chủ tiệc, ngay sát sân khấu. Hôm nay bà mặc một chiếc áo dài nhung màu mận chín, sang trọng và quyền lực. Nhưng từ lúc tôi bước lên sân khấu, tôi thấy bà rất lạ. Bà ngồi bất động, lưng thẳng tắp, hai bàn tay nắm chặt vào nhau đặt trên bàn, chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Mồ hôi lấm tấm trên trán bà dù điều hòa trong hội trường đang để ở mức thấp nhất.

    MC cất giọng hào sảng: – “Và bây giờ, xin mời đại diện nhà trai, bà Nguyễn Thu Phương, thân mẫu của chú rể lên có đôi lời phát biểu và trao quà cho hai con.”

    Tiếng vỗ tay lại rào rào nổi lên. Tuấn siết nhẹ tay tôi, thì thầm: “Mẹ lên kìa em.”

    Bà Phương từ từ đứng dậy. Động tác của bà chậm chạp, nặng nề như thể đang phải chống đỡ cả bầu trời trên vai. Bà cầm micro, bước lên sân khấu. Ánh đèn spotlight chiếu thẳng vào mặt bà, làm lộ ra làn da tái nhợt đến đáng sợ.

    Bà nhìn xuống đám đông, rồi quay sang nhìn tôi và Tuấn. Ánh mắt bà dừng lại ở tôi lâu hơn, một cái nhìn sâu thẳm, phức tạp, vừa như bi thương, vừa như quyết tuyệt.

    – “Kính thưa quý vị…” giọng bà vang lên, hơi run rẩy nhưng vẫn đầy uy lực.

    Cả hội trường im phăng phắc lắng nghe.

    – “Hôm nay… là ngày vui của con trai tôi.” Bà ngưng lại, hít một hơi thật sâu, lồng ngực phập phồng dữ dội dưới lớp áo nhung. “Nhưng…”

    Bỗng nhiên, bà ném mạnh chiếc micro xuống sàn.

    Bốp!

    Tiếng động chói tai vang lên khiến loa rít lên một hồi dài. Mọi người giật bắn mình. Không gian đang ồn ào bỗng chốc chết lặng. Tôi và Tuấn sững sờ nhìn mẹ.

    Bà Phương không nhặt micro lên. Bà hét lớn, giọng lạc đi, vang vọng khắp cả hội trường rộng lớn mà không cần bất kỳ thiết bị âm thanh nào:

    – “TẤT CẢ VỀ ĐI! VỀ HẾT ĐI! KHÔNG CÓ CƯỚI XIN GÌ NỮA!”

    Sự im lặng bị phá vỡ bởi những tiếng xì xào hoảng hốt. Tuấn vội bước tới đỡ lấy tay mẹ: – “Mẹ! Mẹ làm sao vậy? Mẹ đang nói cái gì thế?”

    Bà Phương hất mạnh tay Tuấn ra. Bà trừng mắt nhìn xuống đám khách mời bên dưới, khuôn mặt méo xệch đi vì một cơn giận dữ không rõ nguyên do. Bà chỉ tay ra phía cửa chính, gào lên như một người điên loạn:

    – “Tôi bảo các người về hết đi! Đám cưới hủy rồi! Biến hết đi cho khuất mắt tôi! Tôi không muốn nhìn thấy ai ở đây nữa! Bảo vệ đâu? Đuổi hết khách ra ngoài cho tôi!”

    Cả hội trường náo loạn. Nhà gái bắt đầu đứng dậy, mặt đỏ bừng vì tức giận. Bố tôi run run chỉ tay lên sân khấu, không nói nên lời vì quá sốc. Khách khứa bắt đầu xô đẩy nhau, những lời bàn tán ác ý nổi lên như ong vỡ tổ.

    – “Bà Phương bị điên rồi sao?” – “Cậy giàu khinh người quá đáng!” – “Khổ thân con bé Linh, nhục nhã thế này thì sống sao?”

    Tôi đứng chôn chân tại chỗ, nước mắt trào ra giàn giụa. Cảm giác tủi nhục dâng lên tận cổ họng. Tại sao? Tại sao mẹ lại làm thế? Tôi đã làm gì sai? Hay bà ghét tôi đến mức sẵn sàng phá hủy hạnh phúc của con trai mình ngay giữa lúc linh thiêng nhất?

    – “Mẹ!” Tuấn hét lên, mặt đỏ gay. “Mẹ đang làm nhục con, làm nhục gia đình vợ con đấy! Mẹ bình tĩnh lại đi!”

    – “Mày im mồm!” Bà Phương quay sang tát Tuấn một cái như trời giáng. “Tao là mẹ mày, tao bảo hủy là hủy! Mày mà không đuổi khách về, tao từ mặt mày ngay lập tức! Tao chết cho mày xem!”

    Cái tát và lời đe dọa ấy là giọt nước tràn ly. Không khí trở nên hỗn loạn tột độ. Tự ái và giận dữ, bố mẹ tôi đùng đùng kéo nhau ra về. Khách khứa thấy gia chủ như vậy cũng lục tục bỏ đi, vừa đi vừa chửi rủa.

    Chỉ trong vòng 15 phút, hội trường lộng lẫy chỉ còn lại những bàn tiệc ngổn ngang, ly tách đổ vỡ. Nhân viên phục vụ nép vào góc tường sợ hãi.

    Trên sân khấu, chỉ còn lại tôi, Tuấn và bà Phương.

    Tôi khóc nấc lên, định chạy theo bố mẹ thì Tuấn giữ chặt tay tôi lại. Anh quay sang nhìn mẹ, ánh mắt đầy oán trách và đau đớn: – “Giờ thì mẹ vừa lòng chưa? Mẹ phá nát cuộc đời con rồi đấy!”

    Bà Phương đứng đó, nhìn theo bóng người khách cuối cùng khuất sau cánh cửa. Khi cánh cửa lớn đóng sập lại, không gian trở nên tĩnh mịch đến rợn người.

    Đột nhiên, cái vẻ hung dữ, điên cuồng của bà biến mất hoàn toàn.

    Hai vai bà chùng xuống. Khuôn mặt đang đỏ gay vì la hét bỗng chuyển sang màu xám ngoét như tro tàn. Bà đưa tay ôm chặt lấy ngực trái, miệng há ra đớp lấy không khí, nhưng không phát ra tiếng nào nữa.

    – “Mẹ…” Tuấn nhận ra sự bất thường, giọng anh chùng xuống.

    Bà Phương quay lại nhìn chúng tôi. Ánh mắt sắc sảo, lạnh lùng thường ngày đã tan biến, thay vào đó là một sự yếu ớt và van lơn tột cùng. Khóe môi bà rỉ ra một dòng máu tươi – bà đã cắn chặt môi đến bật máu để chịu đựng một nỗi đau nào đó nãy giờ.

    Bà mấp máy môi, giọng thều thào chỉ đủ cho hai đứa tôi nghe thấy:

    – “Xin lỗi… Mẹ không muốn… ngày cưới của các con… thành ngày giỗ của mẹ…”

    Và rồi, bà ngã gục xuống như một cây cổ thụ bị đốn hạ.

    3.

    Chiếc xe cấp cứu lao đi trong đêm, tiếng còi hú xé toạc không gian tĩnh mịch, hòa lẫn với tiếng nức nở của tôi. Tuấn nắm chặt bàn tay lạnh ngắt của mẹ, khuôn mặt anh trắng bệch, cắt không còn giọt máu.

    Trong phòng cấp cứu, bác sĩ trưởng khoa – một người bạn già của gia đình – bước ra với vẻ mặt nặng nề sau hai tiếng đồng hồ phẫu thuật.

    – “Bà ấy bị vỡ phình động mạch chủ ngực,” bác sĩ nói, giọng trầm buồn. “Thực ra, bà ấy đã biết bệnh tình của mình từ nửa năm nay rồi, nhưng kiên quyết không chịu phẫu thuật vì sợ rủi ro cao, không kịp lo đám cưới cho Tuấn.”

    Tôi bàng hoàng, chân tay bủn rủn. Tuấn dựa lưng vào tường, trượt dài xuống đất.

    Bác sĩ tiếp tục, đưa cho Tuấn một tờ giấy gấp tư nhàu nhĩ: – “Lúc nãy khi thay đồ để mổ, y tá tìm thấy cái này trong túi áo ngực của bà ấy. Bà ấy dặn nếu có mệnh hệ gì thì đưa cho hai cháu.”

    Tuấn run rẩy mở tờ giấy ra. Đó là nét chữ nghiêng nghiêng quen thuộc của mẹ, nhưng nguệch ngoạc và run rẩy, có lẽ được viết vội trong lúc cơn đau đang hành hạ.

    “Tuấn, Linh à,

    Khi các con đọc được những dòng này, có lẽ mẹ đã đi gặp bố con rồi. Đừng trách mẹ vì chuyện ở đám cưới.

    Mẹ đau từ lúc sáng, nhưng mẹ cố chịu. Mẹ muốn nhìn thấy con trai mẹ mặc vest chú rể, muốn thấy con dâu mẹ bước vào lễ đường. Nhưng đến lúc lên phát biểu, mẹ biết mình không trụ nổi nữa rồi. Cơn đau như xé toạc ngực mẹ ra.

    Mẹ sợ. Mẹ không sợ chết. Mẹ sợ mẹ sẽ chết ngay trên sân khấu, ngay trong ngày vui nhất của các con. Người ta kiêng kỵ lắm con ơi. Nếu mẹ chết giữa đám cưới, ngày kỷ niệm ngày cưới hàng năm của các con sẽ trở thành ngày giỗ của mẹ. Hạnh phúc của các con sẽ mãi mãi bị ám ảnh bởi cái chết của mẹ. Người đời sẽ dị nghị, nói đám cưới các con mang điềm gở.

    Mẹ không cho phép điều đó xảy ra. Mẹ thà mang tiếng là bà mẹ chồng độc ác, điên khùng, phá đám cưới, để mọi người bỏ về hết. Mẹ thà để đám cưới này dang dở, sau này các con có thể tổ chức lại một ngày khác trọn vẹn hơn, còn hơn là để cái chết của mẹ phủ bóng đen lên cuộc hôn nhân của hai đứa.

    Linh à, mẹ xin lỗi con vì đã khắt khe. Mẹ chỉ muốn rèn con thành một người phụ nữ mạnh mẽ, đủ sức gánh vác cơ nghiệp này thay mẹ, và chăm sóc thằng Tuấn khờ khạo. Mẹ thương con như con gái ruột, nhưng mẹ không biết cách nói ra.

    Các con hãy sống thật hạnh phúc. Đó là cách duy nhất để mẹ ra đi thanh thản.

    Mẹ yêu các con.”

    Đọc xong lá thư, Tuấn gào lên một tiếng đau đớn rồi òa khóc như một đứa trẻ. Tôi ôm lấy lá thư vào ngực, nước mắt thấm đẫm trang giấy. Cảm giác ân hận trào dâng như sóng thần nhấn chìm tôi.

    Hóa ra, cái vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn ấy chỉ là lớp vỏ bọc cho một tình yêu thương vĩ đại và sự hy sinh thầm lặng đến mức cực đoan. Bà đã dùng chút sức tàn cuối cùng, dùng chính danh dự cả đời gây dựng của mình để đánh đổi lấy sự bình yên cho tâm linh, cho tương lai của chúng tôi. Bà chấp nhận bị cả thế giới nguyền rủa là kẻ điên, chỉ để ngày vui của con trai không biến thành bi kịch.

    Bà đã “đuổi” mọi người về, không phải vì ghét bỏ, mà để bảo vệ chúng tôi khỏi “điềm gở” của cái chết. Bà muốn chúng tôi nhớ về ngày hôm nay như một đám cưới bị hủy bỏ vì sự cố, chứ không phải là ngày mẹ chết ngay dưới chân mình.

    4.

    Sáng hôm sau, bà Phương tỉnh lại một chút trong phòng hồi sức tích cực. Bà không nói được nữa, khắp người cắm đầy dây nhợ. Khi nhìn thấy tôi và Tuấn đứng bên cạnh, đôi mắt bà ánh lên một nụ cười yếu ớt.

    Tôi nắm lấy bàn tay gầy guộc của bà, thì thầm trong nước mắt: – “Mẹ ơi, chúng con hiểu rồi. Chúng con không trách mẹ đâu. Mẹ cố lên nhé…”

    Bà chớp mắt nhẹ, một giọt nước mắt lăn dài từ khóe mắt nhăn nheo xuống gối. Bà nhìn tôi, rồi nhìn Tuấn, ánh mắt bình yên lạ thường. Máy đo nhịp tim bắt đầu chạy những đường thẳng dài hơn, tiếng “bíp… bíp…” thưa dần.

    Bà Phương ra đi vào một buổi sáng mưa tầm tã, nhưng trong lòng tôi, bà đã để lại một ngày nắng ấm áp nhất.

    Đám tang của bà được tổ chức trang trọng. Những người khách hôm trước còn chửi rủa bà, khi biết sự thật, ai nấy đều đến viếng với đôi mắt đỏ hoe và sự kính trọng tột bậc. Câu chuyện về “bà mẹ chồng phá đám cưới” lan truyền đi, không còn là giai thoại về sự điên rồ, mà trở thành huyền thoại về tình mẫu tử.

    Một năm sau.

    Tôi và Tuấn không tổ chức lại đám cưới rình rang. Chúng tôi làm một mâm cơm nhỏ, đặt lên bàn thờ bà Phương một bó hoa hồng trắng – loài hoa bà thích nhất, và cũng là loài hoa trang trí trong đám cưới dở dang năm nào.

    – “Mẹ à,” Tuấn thắp nén hương, giọng trầm ấm. “Hôm nay là ngày giỗ đầu của mẹ, nhưng tụi con cũng chọn ngày này là ngày kỷ niệm ngày cưới.”

    Tôi mỉm cười, đặt tay lên bụng mình, nơi một sinh linh bé nhỏ đang lớn dần lên từng ngày: – “Bà nội à, con sẽ kể cho cháu nghe bà nội nó là người vĩ đại như thế nào. Không phải là bà tiên hiền dịu trong cổ tích, mà là một ngọn núi lửa, che chắn tất cả bão giông cho gia đình này.”

    Trên di ảnh, nụ cười của bà Phương dường như không còn lạnh lùng, xa cách nữa. Tôi thấy trong đôi mắt ấy là sự bao dung của biển cả, lặng lẽ và mênh mông, soi sáng cho hạnh phúc của chúng tôi mãi về sau.

  • Người ta thấy một CCB 80 tuổi chống gậy quay về chiến trường xưa, nói rằng muốn tìm lại mối tình đầu đã mất bốn mươi năm

    Người ta thấy một CCB 80 tuổi chống gậy quay về chiến trường xưa, nói rằng muốn tìm lại mối tình đầu đã mất bốn mươi năm

    Ông Định bước xuống chiếc xe buýt cũ kỹ với chiếc ba lô sờn vai. Gió chiều ở vùng rừng núi miền Trung khô khốc, thổi vào mái tóc bạc phơ của ông. Đôi chân run run vì tuổi tác, nhưng ánh mắt lại sáng lạ thường.
    Hôm nay ông tám mươi tuổi. Và đúng ba mươi bảy năm sau ngày giải ngũ, ông trở lại chiến trường xưa.

    Một thanh niên đeo máy ảnh đợi sẵn từ xa chạy lại.
    “Ông Định? Cháu là Phong – người hôm trước gọi điện. Cháu theo đoàn tài liệu của tỉnh. Cháu sẽ đi cùng ông.”

    Ông gật đầu, giọng nhỏ nhưng dứt khoát:
    “Cảm ơn. Nhưng tôi không muốn làm phim. Tôi chỉ… muốn tìm một người.”

    Phong cười nhẹ: “Dạ, cháu hiểu. Cháu chỉ đi để hỗ trợ ông thôi.”

    Họ cùng nhau bước vào con đường đất đầy bụi, nơi bản đồ chiến trường năm xưa đánh dấu là “tiểu khu X4” – vùng từng xảy ra hàng trăm trận đánh ác liệt. Giờ đây, cây cối mọc um tùm, những lối mòn bỏ hoang như không còn dấu vết con người.

    Từ khi vợ mất cách đây 5 năm, ông Định sống lặng lẽ một mình. Con trai thì ở nước ngoài, thỉnh thoảng gửi ít tiền về. Chẳng ai biết trong góc tủ gỗ cũ kỹ còn một chiếc hộp nhỏ, nơi ông cất những mảnh ký ức của tuổi trẻ: vài tấm ảnh đen trắng, một mảnh khăn tay đã ngả màu… và một cuộn băng ghi âm.

    Cuộn băng ông chưa bao giờ dám mở lại.


    Hơn nửa thế kỷ trước, khi còn là chiến sĩ thông tin, ông Định gặp cô gái ấy.
    Tên cô là Mai – y tá của đội cứu thương mặt trận.

    Cô hay cột tóc bằng sợi dây màu lam, hay cười nhẹ mà mắt cong cong như trăng non. Trong những đêm hành quân, Mai thường lén để vào ba lô của ông vài củ khoai nóng hoặc một gói muối mè.
    Ông chỉ dám cảm ơn, còn cô thì cười: “Mai ăn không hết, anh phải giúp Mai chứ.”

    Tình cảm trong sáng kéo dài suốt hai năm giữa bom đạn.
    Họ không có ngày hẹn ước rõ ràng, không có bức ảnh chung nào. Chỉ có những ánh mắt hiểu nhau, những lần Mai thay băng cho ông mà bàn tay run run.

    Cho đến một trận càn năm 1972. Đội của ông bị tách khỏi trạm xá của Mai. Khi ông quay lại tìm thì nơi đó chỉ còn hố bom cháy đen và những lán trại đổ nát. Không ai biết Mai đi đâu. Không ai biết cô còn sống hay đã hy sinh.

    Ông tìm suốt mấy tháng trời, chỉ nhận được một tin duy nhất từ đồng đội:
    “Mai được điều đi tuyến khác. Có thể đã chuyển vào căn cứ mới.”

    Nhưng ông không bao giờ tìm thấy cô nữa.

    Cuộn băng ghi âm xuất hiện vào những ngày cuối chiến tranh. Nó được gửi cho đơn vị thông tin của ông để chuyển tiếp, nhưng vì rút quân gấp, nó bị bỏ sót trong một xe quân y. Khi người ta gom đồ gửi về cho từng người lính, cuộn băng được đặt nhầm vào hộp thư của ông.

    Người gửi: Mai.
    Địa điểm ghi trên nhãn băng: “Trạm xá K58 – 3/1973”.

    Ông giữ nó. Nhưng chưa bao giờ mở.
    Ông sợ phải nghe câu chuyện về một người đã mất.
    Ông sợ phải biết cô đã đau thế nào.
    Ông cũng sợ… cô đã yêu ai khác.

    Suốt mấy chục năm, cuộn băng im lặng nhưng lại nặng như một tảng đá trong tim ông.


    Chiều nay, ông và Phong dừng chân bên bìa rừng, nơi trước kia từng là tuyến đường giao liên. Một cụ già người dân tộc đứng gần đó nhìn ông chăm chú.

    “Ông tìm ai à?” cụ hỏi.

    Ông Định gật đầu: “Tôi tìm một cô gái tên Mai. Bà ấy từng làm y tá mặt trận.”

    Cụ trầm ngâm rất lâu.
    “Ông tìm trễ nhiều năm rồi. Ở vùng này trước có một cô y tá nhỏ nhỏ, hay đi cùng tổ cứu thương. Nó tốt lắm. Nhưng… sau trận bom năm đó, nó bị thương nặng. Người ta đưa xuống trạm xá dưới suối. Rồi nó đi đâu không ai biết nữa.”

    Ông Định lặng người.
    “Ông nói là… Mai bị thương ạ?”

    Cụ gật đầu, ánh mắt buồn: “Nó vẫn đòi được đưa trở lại trận địa để tìm ai đó… hình như là đồng đội. Nhưng không kịp.”

    “Không kịp… là sao ạ?”

    Cụ chỉ tay: “Ông cứ đi theo con suối này. Có cái hang đá – nơi dân cất giữ vài thư từ, di vật tìm được sau bom. Biết đâu cần gì thì ở đó.”

    Nghe tới “di vật”, sống lưng ông lạnh buốt.
    Phong đặt nhẹ tay lên vai ông: “Ông nghỉ chút rồi chúng ta đi tiếp nhé.”

    Nhưng ông lắc đầu.

    “Không. Tôi phải đi.”


    Con suối nhỏ dẫn họ đến một hang đá lẩn dưới vách núi. Bên trong có một tủ gỗ thấp, phủ bụi thời gian. Một cán bộ địa phương cho biết đây từng là chỗ người dân và cựu binh thu nhặt các vật dụng còn sót sau trận đánh.

    Phong đeo đèn pin, soi vào từng ô tủ.
    Có thư, giấy tờ, dây thắt lưng, nhật ký cũ, một vài mảnh vải bạc màu…

    Rồi Phong dừng lại, khựng người.

    “Ông Định… cái này…”

    Trong tay cậu là một hộp thiếc đựng băng ghi âm màu vàng nhạt.
    Trên nhãn… là nét chữ run run: “Gửi anh Định – nếu ai đó gặp, xin chuyển lại.”

    Ông run lẩy bẩy cầm lấy.
    “Là Mai… đúng chữ của Mai…”

    Phong cố giữ giọng bình tĩnh:
    “Ông ơi… còn một cuộn giống hệt trong hộp. Hình như là bản sao hoặc bản thứ hai.”

    Trong ánh đèn mờ, ông nhận ra chữ ký nhỏ ở góc băng.
    Nét chữ ấy… ông nhớ suốt đời.

    Ông vịn tường đá, thở gấp:
    “Vậy là… cô ấy… vẫn cố tìm tôi…”

    Phong nhìn ông, giọng nghèn nghẹn.
    “Ông muốn nghe cuộn băng này ở đây… hay đợi ra ngoài?”

    Ông nhắm mắt.
    “Tôi… đợi nửa đời rồi. Nghe ngay đi.”

    Phong lấy máy phát băng mà đoàn làm phim mang theo – loại dùng để phục dựng âm thanh cũ. Cậu đặt cuộn băng vào. Tiếng động cơ máy chạy rè rè.

    Rồi giọng nói vang lên.
    Một giọng nữ trẻ, hơi thở yếu và run, nhưng ấm như ngọn lửa thắp lại nửa thế kỷ ký ức.

    “Anh Định…
    Nếu anh nghe được cuộn băng này, nghĩa là anh đã sống.
    Vậy là… em mừng rồi.”

    Ông Định bật khóc ngay từ câu đầu tiên.

    Giọng trong băng tiếp tục:

    “Ngày hôm kia, đơn vị của anh đi hướng bắc. Em chạy theo nhưng không gặp. Rồi hôm sau trạm xá bị bom. Em bị thương… chắc không theo kịp được nữa.
    Em chỉ muốn nói một điều thôi…
    Em vẫn muốn gặp anh…
    Chỉ để nói rằng em thương anh.”**

    Ông đưa tay bịt miệng để khỏi bật tiếng nấc.

    Giọng Mai nghe càng lúc càng yếu:

    “Nếu một ngày nào đó hòa bình mà em không còn ở đây… anh đừng buồn.
    Ai cũng có một người để nhớ.
    Em chỉ mong… dù em không ở bên, trái tim anh vẫn được sống yên ổn.”**

    Phong cúi đầu, bàn tay siết chặt.

    Cuộn băng còn khoảng mười giây cuối.
    Rồi giọng Mai đứt quãng:

    “Anh Định… nếu còn duyên, kiếp sau mình gặp lại nhé…”

    Tiếng sột soạt. Và cuộn băng dừng hẳn.

    Cả hang đá chìm vào tĩnh lặng đến mức nghe rõ tiếng nước nhỏ giọt từ trần đá xuống.

    Ông Định quỵ xuống, tay ôm hộp băng như ôm một phần cơ thể của chính mình.
    “Tại sao… Mai ơi… tại sao em phải cô đơn đến vậy…”

    Phong không biết phải nói gì. Chỉ lặng lẽ đỡ lấy vai ông.

    Một lúc lâu sau, ông mới nói được thành tiếng:
    “Tôi chưa từng tìm thấy cô ấy… mà cô ấy đã cố tìm tôi đến hơi thở cuối cùng…”


    Họ đưa cuộn băng và hồ sơ trong hang về trụ sở xã để xác minh.
    Cán bộ bảo tàng cho biết sau trận bom năm đó, một y tá tên Mai Lê có được ghi vào danh sách mất tích. Nhưng vài tháng sau, người ta tìm thấy một nấm mộ vô danh dưới chân núi, cạnh nơi trạm xá sơ tán. Trên mộ không có tên, chỉ có mảnh khăn tay thêu chữ “M”.

    Ông xin được đến nơi ấy.

    Chiều xuống.
    Gió thổi qua những ngọn cỏ dài, làm cả triền núi đung đưa như biển.
    Trước nấm mộ nhỏ là bó hoa rừng người dân vẫn đặt mỗi tháng.

    Ông đứng thật lâu, đầu cúi trước tấm bia không tên.

    “Mai… là anh đây. Tìm em muộn quá, đúng không?”

    Gió lùa qua rặng cây, nghe như tiếng ai khẽ đáp lại.

    Phong đứng lùi xa để ông được một mình.
    Ông Định đặt cuộn băng lên tảng đá trước mộ, tay run run vuốt từng nét chữ.

    “Anh xin lỗi. Hồi ấy anh trẻ quá. Anh không đủ can đảm nghe cuộn băng.
    Hóa ra em đã độc bước vào bóng tối… mà vẫn dặn anh phải sống.”

    Ông nghẹn lại.

    “Anh đã sống suốt mấy mươi năm, Mai ạ. Nhưng chưa ngày nào anh quên em.”

    Mặt trời lặn dần, đổ ánh sáng cam lên mái tóc bạc của ông.


    Trên đường về, Phong hỏi nhẹ:
    “Ông có hối tiếc không?”

    Ông nhìn xa xăm, ánh mắt hiền và bình thản:
    “Hối tiếc… thì cũng vậy thôi cháu ạ.
    Nhưng anh em từng nói: ai sống qua chiến tranh đều mang một vết thương trong tim.
    Của tôi… chính là Mai.”

    Phong im lặng.
    Ông lại nói tiếp:

    “Mai đã đi khi còn trẻ. Nhưng tình cảm của cô ấy không mất. Nó chỉ… gửi vào cuộn băng này để nhắc tôi một điều:
    Hãy sống tử tế, vì có người đã thương mình sâu như thế.”

    Phong khẽ gật đầu.
    “Ông Định… Mai chắc sẽ vui khi biết ông đã sống đúng như lời cô ấy mong.”

    Ông mỉm cười – nụ cười mà Phong chưa từng thấy ở người đàn ông già này suốt hành trình.
    Một nụ cười ấm áp, vừa đau vừa dịu.


    Trước khi rời vùng núi, ông xin dừng lại bên bờ suối, nơi năm 1972 ông từng được Mai chữa thương cho một vết xước nhỏ.
    Đêm xuống, trăng non treo lơ lửng giữa trời.

    Ông mở cuộn băng một lần nữa.
    Giọng nói của Mai lại vang lên – nhỏ, run, nhưng như chạm vào từng sợi ký ức.

    “Nếu anh nghe được… nghĩa là anh đã sống.”

    Ông khép mắt, khẽ đáp:
    “Anh nghe rồi, Mai. Anh sống rồi. Và từ giờ… anh sẽ sống yên.”

    Khi cuộn băng chạy đến âm cuối, ông đặt nó lên mặt nước.
    Phong giật mình: “Ông—“

    Nhưng ông chỉ lắc đầu:
    “Hãy để giọng Mai trở về nơi nó thuộc về. Rừng giữ được mọi thứ. Nó sẽ giữ lời Mai nhẹ nhàng hơn cả tôi.”

    Cuộn băng trôi đi, xoay nhẹ theo dòng nước trong. Trăng phản chiếu lên mặt suối như một dải lụa dài vô tận.

    Ông Định đứng thẳng người, nhìn theo cho đến khi cuộn băng nhỏ xíu lại rồi biến mất giữa màn đêm.


    Nhiều năm sau, Phong vẫn nhớ người cựu binh già với ánh mắt sáng như một vì sao cuối trời.
    Nhớ cả giọng nói đã vang lên trong hang đá năm nào – giọng nói đã khiến hai thế hệ đứng chết lặng.

    Và anh luôn kể lại câu nói của ông Định, như một lời nhắc vào lòng người trẻ:

    “Không có tình yêu nào mất đi.
    Chỉ có tình yêu được gửi lại trong thời gian, chờ một người đủ can đảm quay lại tìm.”

  • Mẹ ruột lên chăm đẻ mang theo 20 cái chân giò ngon nõn nà, vậy mà mẹ chồng âm thầm đem 16 cái cho em chồng.

    Mẹ ruột lên chăm đẻ mang theo 20 cái chân giò ngon nõn nà, vậy mà mẹ chồng âm thầm đem 16 cái cho em chồng.

    1. Sau sinh và cú sốc đầu tiên

    Tôi sinh bé Bống được hai ngày thì mẹ ruột từ quê bắt chuyến xe sớm lên. Mẹ tôi ôm theo hai giỏ to, nặng trịch, vừa bước vào phòng đã thở hổn hển:

    – “Mẹ mang ít đồ lên cho con với cháu. Lần đầu sinh, phải ăn cho lại sức.”

    Tôi nhìn vào giỏ mà choáng: hai mươi cái chân giò heo bóng mỡ, được mẹ rửa sạch, ướp sẵn gừng sả, bỏ vào túi riêng.

    Chồng tôi, anh Vinh, đang bế con cũng cười:

    – “Trời đất, mẹ mang cả cái chợ lên chắc?”

    Mẹ tôi thở dài:

    – “Nhà mình có mỗi mình con gái, không chăm thì ai chăm.”

    Nói rồi mẹ quay sang mẹ chồng tôi đang ngồi ở góc phòng. Bà Thoa – mẹ chồng – gật đầu rất nhẹ:

    – “Vâng, cảm ơn thông gia vất vả.”

    Giọng bà nhàn nhạt, không mặn không nhạt. Tôi đã quen cách cư xử của bà: lúc nào cũng lịch sự theo kiểu trách nhiệm, nhưng không hề thân.

    Hôm đó, tôi vẫn còn yếu, chỉ nằm nhìn hai mẹ dọn dẹp.

    Đến chiều, tôi nghe tiếng lục đục ở ngoài hành lang. Hơi tò mò, tôi nhờ Vinh đẩy cửa hé ra xem. Anh xem xong thì im lặng, vẻ mặt khó nói.

    – “Mẹ ơi, mẹ làm gì mà mang đi nhiều thế?” giọng Vinh vang lên ngoài cửa.

    Tôi giật mình, cố chống người dậy nhìn ra.

    Mẹ chồng tôi đang xách cả túi to chân giò mang xuống cầu thang.

    Tôi ngỡ ngàng:

    – “Mẹ mang đi đâu vậy ạ?”

    Bà quay lại, mặt rất bình thản:

    – “Nhà có mỗi hai vợ chồng, ăn gì mà hết. Mẹ mang sang cho con Thu – em chồng con, nó mới mở quán phở, thiếu đồ. Mà đồ thông gia cho, cũng là cho cả nhà mình.”

    Tôi sững sờ.

    Tôi đếm sơ sơ: hơn mười cái, gần hết ba phần tư.

    Mẹ ruột tôi đứng cạnh, im lặng. Nhưng khóe mắt mẹ khẽ động.

    Tôi nghẹn họng:

    – “Nhưng… mẹ con mang cho con để tẩm bổ…”

    Bà Thoa nhíu mày:

    – “Tẩm bổ thì để lại bốn cái là quá đủ rồi!”

    Bốn cái. Hai mươi cái, giờ còn bốn.

    Tôi muốn bật khóc tại chỗ.

    Vinh định nói gì đó nhưng bị mẹ chồng liếc một cái sắc lạnh. Anh im như nuốt lời vào cổ.

    Tôi chưa bao giờ cảm thấy bị xúc phạm đến vậy.

    Nếu không có mẹ tôi ở đó, có lẽ tôi đã gào lên mất.

    Nhưng mẹ ruột tôi – người ít khi nói nhiều – nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, bóp nhẹ:

    – “Con nghỉ đi. Chân giò mà, cho ai cũng được. Con đừng buồn.”

    Bà quay sang mẹ chồng, cười hiền:

    – “Thế mẹ cứ mang đi. Hôm nào tôi mang lên thêm.”

    Mẹ chồng tôi cười phơ phơ:

    – “Ôi, thông gia tốt quá!”

    Tôi còn tức nghẹn hơn.

    Khi mẹ chồng đã đi, tôi quay sang mẹ bật khóc:

    – “Sao mẹ không nói gì? Sao mẹ để người ta lấy gần hết?”

    Mẹ tôi vuốt lưng:

    – “Con cứ giả vờ không biết. Mai mẹ xử lý.”

    Tôi nghi ngờ nhìn mẹ:

    – “Xử lý… gì ạ?”

    Mẹ chỉ cười, nụ cười nhỏ mà khó đoán:

    – “Ngày mai rồi biết.”


    2. Chiếc túi bí mật của mẹ

    Buổi tối, mẹ ruột tôi ở lại chăm tôi và bé Bống. Khi Vinh về nhà tắm một lúc rồi quay lại, mẹ bảo:

    – “Con ngủ đi, mẹ đi ra ngoài mua ít đồ.”

    Tôi biết mẹ chẳng bao giờ ra ngoài vào giờ đó. Nhưng tôi quá mệt nên không hỏi thêm.

    Sáng hôm sau, khi tôi còn ngái ngủ thì nghe tiếng lao xao ngoài hành lang.

    – “Con Thu nó bị làm sao thế?”
    – “Sao khóc ghê vậy trời?”
    – “Chết rồi, ai lại làm thế không biết!”

    Tôi giật mình ngồi dậy. Vinh vừa bước vào, mặt tái mét:

    – “Em… nhà đang ồn ào lắm. Em Thu vừa gọi mẹ khóc nức nở.”

    Tôi ngơ ngác:

    – “Có chuyện gì?”

    Anh ấp úng:

    – “Nó bảo… trong túi chân giò hôm qua… có tờ… có tờ giấy gì đó… làm nó phát hoảng.”

    Tôi càng khó hiểu.

    Lúc ấy, mẹ ruột tôi từ ngoài đi vào, vẻ mặt điềm tĩnh lạ thường.

    Tiếng mẹ chồng vang lên ngay sau đó, đầy tức giận:

    – “Thông gia! Bà làm cái trò gì vậy hả?!”

    Bà xông vào phòng, theo sau là em chồng Thu – mặt trắng bệch như vừa gặp ma.

    Tôi hoảng:

    – “Xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

    Em chồng run run đưa ra một tờ giấy gấp làm ba, ướt nước mắt.

    Tôi nhìn kỹ… rồi tim đập thót một nhịp.

    Đó là kết quả xét nghiệm thiếu máu nặng và nguy cơ suy nhược hậu sản… của tôi.

    Tôi nhớ… tôi đã làm xét nghiệm này ở bệnh viện quê trước lúc sinh, nhưng chưa đưa cho ai xem. Vậy nó ở trong túi chân giò bằng cách nào?

    Tôi quay sang mẹ.

    Mẹ vẫn bình tĩnh, nhẹ nhàng nói:

    – “Tờ giấy đó tôi bỏ vào đúng bốn cái chân giò để lại cho con gái tôi. Để con ăn đủ chất. Còn ai lấy nó đi đâu thì… tôi không biết.”

    Mẹ chồng tôi nghẹn họng.

    Em chồng Thu khóc nấc:

    – “Con… con mở túi ra xếp đồ, thấy tờ giấy. Con… con không biết là chị Hân bệnh nặng vậy…”

    Mẹ tôi nhìn thẳng vào mẹ chồng, ánh mắt không giận dữ, chỉ sâu và rắn:

    – “Tôi biết mình không có quyền dạy ai, nhưng tôi có quyền bảo vệ con gái tôi. Cháu nó mới sinh, cơ thể còn yếu, bác sĩ dặn phải ăn đủ dinh dưỡng, đặc biệt là chân giò để có sữa. Nên tôi để kèm giấy vào. Ai mang đi… thì cũng nên biết hậu quả.”

    Cả phòng im phăng phắc.

    Mẹ chồng tôi đỏ mặt, cố chống chế:

    – “Thì… thì tôi tưởng đồ bà cho là cho cả nhà! Sao bà không nói sớm?!”

    Mẹ tôi mỉm cười:

    – “Tôi nói rồi, tôi mang cho con gái tôi. Bà bảo là mang cho cả nhà mình, nên tôi mới để giấy để cả nhà cùng biết tình trạng sức khỏe của nó.”

    Một câu, sắc như dao.

    Vinh đứng sững.

    Tôi cũng chết lặng. Mẹ tôi không gắt, không cãi, nhưng từng câu như đánh thẳng vào sự thiên vị của mẹ chồng.

    Mẹ chồng đỏ bừng mặt vì xấu hổ. Em chồng Thu cứ ôm miệng thút thít:

    – “Con xin lỗi chị… Con không biết…”

    Mẹ ruột tôi quay sang tôi, xoa đầu:

    – “Mẹ không muốn con phải cãi vã sau sinh, nên mẹ mới làm vậy. Mẹ không mất công mười mấy tiếng trên xe để lên đây chỉ để nhìn con bị đối xử bất công.”

    Tôi bật khóc.


    3. Khi sự thật khiến người ta tự soi lại mình

    Buổi trưa hôm đó, mẹ chồng tôi im thin thít. Bà không dám nhìn tôi, càng không dám nhìn thông gia.

    Vinh thì ngồi cạnh tôi, cứ nắm tay tôi mãi:

    – “Anh xin lỗi… Anh không biết tình trạng của em. Anh không biết mẹ lấy nhiều vậy…”

    Tôi nhìn anh, giọng nghèn nghẹn:

    – “Không phải em trách anh. Nhưng anh thấy đó… mẹ làm thế từ bao giờ?”

    Anh cúi đầu.

    Rồi điều bất ngờ xảy ra: mẹ chồng tôi cầm túi, đi ra ngoài.

    Không ai nói gì.

    Một tiếng sau, bà trở lại với hai túi to chân giò, đầy ắp hơn cả lúc đầu. Bà đặt lên bàn, lí nhí:

    – “Mẹ… xin lỗi. Mẹ không nghĩ con yếu vậy. Mẹ sai rồi.”

    Nước mắt tôi trào ra không kiểm soát.

    Mẹ ruột tôi đứng dậy, rất nhẹ nhàng:

    – “Người làm mẹ… ai cũng có lúc sai. Quan trọng là biết sửa.”

    Mẹ chồng tôi gật đầu liên tục, mắt rơm rớm.

    Không ai ép bà. Không ai mắng mỏ bà.
    Nhưng chính tờ xét nghiệm đã khiến bà nhìn lại mọi thứ.


    4. Mẹ chồng thay đổi – và màn cao tay cuối cùng

    Những ngày sau đó, không khí khác hẳn. Mẹ chồng tôi chăm tôi còn kỹ hơn cả chồng:

    – “Con ăn thêm bát cháo này đi cho có sữa.”
    – “Để mẹ rửa bình cho con.”
    – “Con ngủ đi, mẹ bế Bống.”

    Em chồng Thu cũng ghé thăm, mang theo bao nhiêu đồ ăn nấu sẵn:

    – “Em xin lỗi chị nhiều…”

    Tôi cười:

    – “Chuyện qua rồi, chị không để bụng.”

    Nhưng điều khiến tôi bất ngờ nhất lại đến vào ngày mẹ ruột tôi chuẩn bị về quê.

    Trước khi đi, mẹ kéo tay mẹ chồng ra ngoài ban công. Tôi không nghe họ nói gì, chỉ thấy mẹ tôi đặt một phong bì nhỏ vào tay bà Thoa.

    Tôi hoảng:

    – “Mẹ cho gì thế? Mẹ đừng làm mẹ chồng ngại…”

    Mẹ cười:

    – “Không phải tiền. Mẹ chỉ gửi lại một tờ giấy thôi.”

    Tờ giấy?

    Mẹ chồng tôi mở ra, nhìn vào rồi sững sờ đến mức hai chân khụy xuống ghế. Tôi giật mình chạy lại.

    Đó là kết quả khám sức khỏe của chính bà Thoa.

    Tôi chưa kịp hỏi thì mẹ giải thích:

    – “Hôm trước mẹ ra ngoài buổi tối để kiểm tra lại kết quả khám định kỳ của thông gia. Bác sĩ quen dưới quê nhờ mẹ đưa lên cho bà ấy vì gọi mãi bà không nghe. Bà bị mỡ máu cao với huyết áp, cần kiêng mỡ, kiêng đồ béo.”

    Tôi và Vinh há hốc.

    Mẹ nói tiếp:

    – “Lúc thấy bà mang toàn chân giò đi, mẹ mới biết là bà không hề nhớ mình phải kiêng. Bà mải lo em Thu mở quán nên nghĩ nó cần hơn. Mẹ mới hiểu… thực ra bà đâu cố ý làm khổ con.”

    Mẹ chồng tôi ôm mặt bật khóc:

    – “Tôi… tôi không cố ý thiên vị. Tôi chỉ thương con Thu khởi nghiệp cực quá. Tôi quên mất mình bệnh… tôi sai cả với con lẫn bản thân…”

    Tôi ôm lấy bà:

    – “Mẹ ơi, con không trách mẹ. Từ nay mình hiểu nhau là được.”

    Mẹ ruột tôi vỗ vai bà Thoa, nụ cười hiền như đất:

    – “Làm mẹ ai chẳng vụng dại lúc này lúc kia. Quan trọng là thương con.”

    Hôm đó, ba người phụ nữ – ba người mẹ – ôm nhau khóc.

    Còn tôi chỉ ngồi nhìn, thấy lòng ấm như chưa bao giờ.


    5. Sau tất cả

    Từ hôm đó, mẹ chồng tôi thay đổi hoàn toàn.

    Bà nấu ăn đúng chế độ, không quên uống thuốc huyết áp, không quên đi khám định kỳ.
    Bà thương tôi như con ruột, thương bé Bống còn hơn.

    Một lần bà nói:

    – “Ngày đó mẹ mang chân giò đi thật… dại quá. May có mẹ con Hân nhắc khéo… chứ không thì mẹ còn gây chuyện lớn hơn.”

    Mẹ ruột tôi chỉ cười:

    – “Nhắc khéo thì tốt hơn là cãi nhau. Nhà yên ấm, con dâu mới không tủi thân.”

    Tôi hiểu điều mẹ tôi làm không phải để “cho mẹ chồng một bài học” mà để giữ cho tôi hai chữ bình yên.

    Và thật sự… mẹ tôi đã quá cao tay.

    Mỗi lần ôm con, nhìn hai bên gia đình vui vẻ giúp đỡ nhau, tôi lại biết ơn vì mình có một người mẹ tinh tế như vậy. Không ầm ĩ, không drama, không gây chiến – nhưng ai sai tự khắc sẽ nhận ra.

    Chỉ cần một chút khéo léo, một chút nhân hậu, và một trái tim muốn bảo vệ con – mẹ có thể khiến cả gia đình thay đổi.

    Và tôi tin, đó chính là đẳng cấp của một người mẹ Việt Nam.

  • Lời tiên tri cho cuối năm 2025 của bà Baba Vanga khiến thế giới xôn xao

    Lời tiên tri cho cuối năm 2025 của bà Baba Vanga khiến thế giới xôn xao

    Bà Baba Vanga (trong ảnh) là một nhà tiên tri người Bulgaria.

    Theo thông tin từ Daily Mail, lời dự báo này được cho là sẽ xảy ra chỉ trong vài ngày tới, gắn liền với một sự kiện thể thao toàn cầu.

    Bà Baba Vanga, tên thật là Vangelia Pandeva Gushterova, sinh năm 1911 và qua đời năm 1996, là một nhà thần bí người Bulgaria.

    Bà được nhiều người gọi là “Nostradamus vùng Balkan” bởi những lời tiên tri được cho là đã ứng nghiệm, như vụ khủng bố 11/9 tại Mỹ hay đại dịch COVID-19. Dù còn nhiều tranh cãi, các dự báo của bà vẫn thường xuyên được nhắc lại và gây chú ý trên truyền thông quốc tế.

    Hình ảnh mới nhất về vật thể liên sao 3I/ATLAS của một nhà chiêm tinh. Bà Baba Vanga được cho là đã dự đoán một “ánh sáng mới trên bầu trời” sẽ xuất hiện trên một sự kiện thể thao lớn vào năm 2025.

    Theo lời tiên tri cho năm 2025, Baba Vanga dự đoán rằng loài người sẽ có cuộc tiếp xúc đầu tiên với sự sống ngoài Trái Đất. Bà mô tả sự kiện này sẽ diễn ra trong một bối cảnh đặc biệt, khi một “ánh sáng mới trên bầu trời” xuất hiện, được nhiều người trên thế giới chứng kiến.

    Điều đáng chú ý là lời tiên tri này gắn liền với một sự kiện thể thao lớn, nơi hàng triệu khán giả toàn cầu theo dõi trực tiếp.

    Các nhà nghiên cứu và người hâm mộ tiên tri đã liên hệ lời dự báo này với lễ bốc thăm vòng chung kết FIFA World Cup 2026, dự kiến diễn ra tại Washington DC vào ngày thứ Sáu tuần này.

    Ngày 5/12, FIFA sẽ tổ chức lễ bốc thăm vòng chung kết World Cup 2026 tại Washington DC, với hàng trăm triệu người hâm mộ dự kiến sẽ theo dõi.

    Họ cho rằng đây chính là sự kiện thể thao quốc tế mà Baba Vanga từng nhắc đến, nơi “ánh sáng mới” có thể xuất hiện trên bầu trời, mở ra khả năng nhân loại lần đầu tiếp xúc với sinh vật ngoài hành tinh.

    Thông tin này đã nhanh chóng lan truyền trên mạng xã hội và các diễn đàn quốc tế, tạo nên làn sóng tranh luận sôi nổi. Một số người tin rằng đây có thể là bước ngoặt lịch sử, mang lại “câu trả lời thay vì nỗi sợ hãi” cho nhân loại.

    Tuy nhiên, cũng có nhiều ý kiến hoài nghi, cho rằng đây chỉ là sự trùng hợp hoặc cách diễn giải chủ quan từ những người tin vào tiên tri.

    Dù chưa có bằng chứng khoa học nào xác nhận, việc lời tiên tri của Baba Vanga được gắn với một sự kiện cụ thể trong năm 2025 đã khiến dư luận đặc biệt quan tâm.

    Truyền thông quốc tế liên tục đưa tin, nhấn mạnh rằng nếu sự kiện này xảy ra, nó sẽ trở thành một trong những khoảnh khắc mang tính bước ngoặt của lịch sử loài người.

    Trong bối cảnh thế giới đang đối mặt với nhiều thách thức, từ biến đổi khí hậu đến bất ổn chính trị, sự xuất hiện của một lời tiên tri về việc tiếp xúc với sự sống ngoài Trái Đất càng làm tăng thêm sự tò mò và lo lắng.

    Nhiều người chờ đợi xem liệu “ánh sáng mới trên bầu trời” mà Baba Vanga từng nhắc đến có thực sự xuất hiện trong lễ bốc thăm World Cup 2026 hay không.

    Theo Daily Mail

  • Tôi lái xe hơn 1000 km đến dự đám cưới người yêu cũ, ai ngờ mẹ cô ấy nhét vào tay tôi một mảnh giấy khiến tôi suýt đánh rơi ly rượu

    Tôi lái xe hơn 1000 km đến dự đám cưới người yêu cũ, ai ngờ mẹ cô ấy nhét vào tay tôi một mảnh giấy khiến tôi suýt đánh rơi ly rượu

    1. HÀNH TRÌNH NGƯỢC LẠI QUÁ KHỨ

    Một nghìn cây số.

    Từ Sài Gòn về tận Tuyên Quang, tôi lái xe suốt gần hai mươi tiếng. Không phải vì tôi còn yêu quá đỗi. Cũng chẳng phải vì muốn tranh giành hay níu kéo. Chỉ đơn giản là nợ tình, đôi khi cần một dấu chấm hết tử tế.

    Vậy mà trong lòng vẫn cứ nổi sóng.

    Tôi và Thu từng yêu nhau 5 năm. Từ thời sinh viên, nghèo rách, chia nhau mì gói. Hai đứa từng hứa sẽ cưới nhau khi có công việc ổn định. Nhưng rồi, khi ra trường, tôi vào Sài Gòn lập nghiệp. Cô ấy ở lại quê. Chúng tôi cố gắng giữ nhau xuyên qua nhiều năm yêu xa, nhưng khoảng cách và gia đình đã xé rách mọi thứ.

    Tôi từng nghĩ: nếu ngày đó tôi không đi, có lẽ người cầm điện thoại gửi tin nhắn mời cưới kia, chính là tôi.

    Tin nhắn ấy chỉ vỏn vẹn bốn chữ:

    “Em mời anh cưới.”

    Không thêm câu xin lỗi, không giải thích, không hỏi thăm.

    Tôi biết, người dũng cảm hơn vẫn luôn là Thu. Cô ấy chọn kết thúc, còn tôi chọn bước đi.

    Con đường núi phía Bắc quanh co, sương trùm trắng cả trời đêm. Tôi bật điện thoại xem tấm thiệp cưới lần nữa. Dòng chữ ngay ngắn:

    “Cô dâu: Đinh Thị Thu.
    Chú rể: Trần Văn Duy.”

    Một cái tên chưa từng nghe. Tôi chỉ biết vài tháng trước Thu còn độc thân. Vậy mà chỉ chớp mắt đã thành vợ người ta.

    Tôi chỉ hy vọng, cuối cùng cô ấy đã tìm được một nơi tốt hơn tôi.

    2. NGÀY CƯỚI

    Hội trường cưới ở thị trấn nhỏ. Người đến đông nghịt. Tiếng nhạc xập xình, đèn màu nhấp nháy. Nhìn ai cũng vui vẻ. Chỉ có tôi đứng ngoài, như một kẻ lạc lõng lỡ sa vào ký ức.

    Chú rể bảnh bao, cười hiền hậu. Cô dâu bước ra trong chiếc váy trắng, đẹp một cách dịu dàng và trưởng thành hơn rất nhiều so với cô gái từng chạy xe máy mượn của bố lên Hà Nội thăm tôi năm ấy.

    Tôi đứng im khi mắt Thu vô tình lướt đến.

    Trong một giây ngắn ngủi, chúng tôi nhận ra nhau.

    Không có sự hoảng hốt, không có sự níu kéo. Chỉ là một cái khựng nhẹ trong ánh nhìn.

    Mọi thứ xa xôi bỗng ùa về: những đêm mùa đông ôm nhau dưới tán cây sấu, chiếc khăn len tôi tặng cô ấy lần đầu, những giọt nước mắt khi chia tay ở bến xe.

    Tôi ngồi một bàn nhỏ gần cuối. Uống vài ngụm rượu. Chẳng ai để ý tôi. Cũng tốt, tôi đến không phải để phá hoại mà để chứng kiến.

    Tôi nâng ly khi cô dâu chú rể đi đến từng bàn. Nhưng bất ngờ, khi Thu chưa kịp chạm ly với tôi, mẹ cô ấy đã đi theo, ghé sát, đặt vào tay tôi một mảnh giấy nhỏ.

    Chỉ một hành động nhẹ nhàng, nhưng tay bà run.

    Không ai để ý ngoại trừ tôi.

    Tôi mở ra.

    Chữ viết của người lớn tuổi, gấp gáp nhưng rõ ràng:

    “Con hãy gặp mẹ lúc ra ngoài cổng. Mẹ xin lỗi vì chuyện năm xưa. Mẹ có điều phải nói.”

    Tôi sững lại.

    Mẹ Thu là người từng phản đối dữ dội chuyện tình của chúng tôi.

    Chính bà là người gọi điện cho tôi, nói:

    “Cháu còn trẻ, hãy để Thu ở lại. Nó chỉ cần một người ở gần bên.”

    Khi đó tôi tưởng bà chỉ thương con gái. Bây giờ xem lại, hình như còn gì đó phía sau.

    Tôi đặt ly xuống, đứng dậy.

    3. LỜI XIN LỖI MUỘN MÀNG

    Bà đứng ngoài cổng, dưới gốc xà cừ cũ. Gió thổi làm tà áo dài lay nhẹ.

    Bà quay lưng lại khi nghe tiếng bước chân tôi.

    – Cảm ơn con đã đến – bà nói nhỏ.

    – Bác gọi con ra đây có chuyện gì sao?

    Bà hít một hơi thật dài.

    – Nếu hôm nay bác không nói… cả đời bác sẽ mang theo hối hận.

    Bà đưa tôi mảnh giấy khác, là một tấm giấy khám bệnh đã cũ.

    Tên người bệnh: Đinh Thị Thu.

    Chẩn đoán: Suy tim bẩm sinh, mức độ nặng.

    Ngày tháng ghi cách đây 4 năm.

    Tôi chết lặng.

    – Thu bị bệnh từ trước khi chia tay con – bà nói – Nó không thể sống như người bình thường. Bác sĩ bảo nếu đi xa, nếu để xảy ra chuyện căng thẳng, nó có thể….

    Tôi lắp bắp:

    – Nhưng… tại sao bác không nói?

    – Vì Thu không muốn con biết. Nó sợ con vì thương mà hy sinh sự nghiệp. Nó nghĩ nếu con biết, con sẽ bỏ hết để quay lại chăm nó.

    Tôi bỗng thấy ngực mình như bị ai bóp nghẹn.

    – Vậy còn chuyện chia tay?

    Bà nhìn tôi thật lâu, đôi mắt ánh lên nỗi mệt mỏi như đã giữ trong lòng quá lâu.

    – Chính Thu yêu cầu bác phải làm như vậy. Nó bảo: “Nếu con bị bỏ lại, con còn có thể tìm cuộc đời mới. Nhưng nếu anh ấy bị bỏ lại vì em, anh ấy sẽ mất tất cả.”

    Tôi im lặng.

    Trong đầu chỉ còn hình ảnh Thu trong những năm tháng xa nhau: vẫn đều đặn nhắn tin hỏi tôi ăn uống thế nào, công việc có ổn không. Thậm chí lúc chia tay, cô ấy còn nói:

    “Em mong anh tìm được người tốt hơn.”

    Hóa ra, tất cả là thật. Chỉ có tôi chưa từng hiểu.

    Bà nói tiếp:

    – Nhưng có một điều mà hôm nay bác phải xin lỗi con. Người Thu sắp cưới… thật ra không phải lựa chọn đầu tiên của nó. Cho đến tháng trước, nó vẫn còn nhắc đến con.

    Tôi nhìn bà sững sờ.

    – Thu nói: “Nếu còn gặp lại anh ấy, con chỉ muốn thấy anh ấy hạnh phúc.”

    Tôi bật cười, mà nước mắt lại rơi.

    Thì ra, cuối cùng tôi vẫn là đứa ngốc.

    4. MỘT NGÀY DỞ DANG

    Tôi quay lại hội trường.

    Tiệc vẫn đang vui vẻ. Thu nhìn thấy tôi trở vào. Tôi nâng ly, lần này chủ động:

    – Chúc mừng em.

    Thu không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.

    Giữa đám đông ồn ào, tôi nghe thấy một thanh âm rất nhỏ, như giọng Thu ngày xưa:

    “Cảm ơn anh đã đến.”

    Tôi uống cạn ly rượu.

    Khoảnh khắc ấy, tôi biết mình phải buông.

    Không phải vì không còn yêu, mà vì cuối cùng tôi hiểu:

    Có những người xuất hiện chỉ để yêu, chứ không phải để ở lại.

    Chương trình đến tiết mục trao quà cưới.

    Tôi không có quà. Tôi chạy xe 1000 km chỉ để gặp lại người cũ và kết thúc.

    Bất ngờ, chú rể bước đến.

    – Anh là anh Nam phải không? – anh ta chìa tay – Em nghe Thu kể nhiều về anh.

    Tôi hơi sững.

    – Tôi mong anh giúp tôi một điều – chú rể nói rất chân thành – Hãy yên tâm giao Thu cho tôi. Em ấy đã chịu đủ rồi.

    Tôi nhìn đôi mắt người đàn ông trước mặt: bình tĩnh, chín chắn và có một sự kiên định mà tôi từng mong mình có.

    Tôi mỉm cười, bắt tay anh ta.

    – Nhờ cậu chăm sóc cô ấy thật tốt.

    Thu nhìn thấy, đôi mắt long lanh.

    Trong một khoảnh khắc, tôi nhận ra: người đàn ông ấy chính là nơi an toàn mà Thu cần – điều mà tôi đã từng không làm được.

    Không phải ai yêu nhau sâu đậm cũng phải cưới. Nhưng ai cưới rồi, nhất định phải yêu sâu đậm.

    Khi tôi chuẩn bị ra về, Thu gọi lại:

    – Nam…

    Tôi dừng bước.

    – Em cảm ơn anh vì đã đến.

    Câu nói giản dị thôi mà khiến tôi như quay lại ngày cả hai chia tay giữa bến xe mưa.

    Tôi nhìn Thu, nói nhẹ:

    – Em hạnh phúc là được rồi.

    Và tôi bước đi.

    5. LÁ THƯ TÔI GIỮ LẠI MÃI

    Trên đường rời lễ cưới, tôi dừng lại bên cầu.

    Gió thổi lạnh.

    Tôi lấy mảnh giấy mẹ Thu đưa ra. Tôi đọc lại lần nữa.

    Nhưng lần này, tôi để thêm vào đó một câu của riêng mình:

    “Cảm ơn vì đã từng yêu anh đủ nhiều để buông tay.”

    Tôi xé một nửa mảnh giấy, buộc vào cành cây bên cầu. Nửa còn lại tôi mang theo, như một lời tạm biệt tuổi trẻ.

    Trong đêm tối, tôi khởi động xe. Hành trình 1000 km trở về bỗng nhẹ tênh.

    Phía sau, hội trường cưới vẫn sáng đèn. Nhưng trong lòng tôi, mọi thứ đã tắt, để dành chỗ cho điều mới.

    Cuối cùng, tôi hiểu.

    Không phải tôi đến để giành lại Thu.

    Tôi đến để tiễn một quãng đời mình.

    6. KẾT

    Tôi chưa kịp rời khỏi huyện thì điện thoại rung.

    Tin nhắn từ số lạ.

    “Nếu một ngày anh mệt mỏi quá, hãy nhớ là có một người từng tin rằng anh xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất.”

    Không tên, không ký.

    Nhưng tôi biết đó là ai.

    Bỗng nhiên tôi mỉm cười.

    Tình yêu đâu phải chỉ để sở hữu. Đôi khi, nó chỉ là nhìn người mình thương bước tiếp về phía bình yên.

    Và tôi cũng sẽ bước tiếp.

  • Cô gái tên Lan, 25 tuổi, cầm chặt quai túi, đứng run rẩy trước cửa phòng 806 của khách sạn cao nhất thành phố

    Cô gái tên Lan, 25 tuổi, cầm chặt quai túi, đứng run rẩy trước cửa phòng 806 của khách sạn cao nhất thành phố

    Cô gái tên Lan, 25 tuổi, cầm chặt quai túi, đứng run rẩy trước cửa phòng 806 của khách sạn cao nhất thành phố. Cô đã dành trọn 1 năm để tìm hiểu và yêu thầm người đàn ông này – anh Hoàng, 38 tuổi, thành đạt, trầm tính, tử tế… hay ít nhất cô vẫn tin vậy.

    Họ quen nhau qua công việc. Anh Hoàng không hề ép buộc, không tán tỉnh thô lỗ—chỉ kiên nhẫn chăm sóc, hỏi han, khiến Lan tin rằng đây là người đàn ông đầu tiên trong đời cô muốn mở lòng.

    Tối hôm đó, cô chủ động nhắn:

    “Em muốn ở riêng với anh tối nay… Nếu anh cũng muốn.”

    Anh đồng ý rất nhanh, nhanh đến mức làm Lan hơi chột dạ.

    Nhưng rồi cô tự trấn an.

    Cô muốn điều này. Và cô đã quyết.


    5 PHÚT TRƯỚC

    Trong phòng, Lan ngồi trên ghế, hai tay siết lại. Tim đập mạnh như muốn chạy khỏi lồng ngực. Hoàng bước đến nhẹ nhàng:

    — “Em sợ à?”

    Cô gật, cố giữ giọng bình tĩnh:

    — “Thưa anh… em vẫn còn trinh. Em chưa từng ngủ với ai trước đây. Em lo… em sợ mình không biết gì.”

    Hoàng đứng khựng lại.

    Không cười, không trêu, không ôm lấy cô như cô tưởng.

    Anh chỉ… nhìn. Nhìn rất lâu.
    Một biểu cảm kỳ lạ thoáng qua trên mặt anh. Không phải sốc. Không phải vui.
    Mà giống như… thở phào.

    Lan nhíu mày:

    — “Anh sao vậy?”

    Hoàng đáp một câu khiến Lan lạnh sống lưng:

    — “Ừ. Tốt rồi. Cuối cùng anh cũng chắc chắn.”


    5 PHÚT SAU

    Lan bối rối. Chưa kịp hỏi gì thêm thì Hoàng đi đến chiếc vali nhỏ anh mang theo, bấm mật khẩu, mở ra.

    Lan chết lặng.

    Bên trong không phải đồ cá nhân.
    Không phải quần áo.
    Không phải đồ dùng đàn ông.

    Mà là hàng chục phong bì hồ sơ, mỗi phong bì có in ảnh một cô gái khác nhau. Cùng độ tuổi. Cùng kiểu tóc. Cùng khuôn mặt na ná Lan.

    Trên mỗi phong bì là những dòng chữ ghi:

    “Đã từng quan hệ – loại.”

    “Có bạn trai trước – loại.”

    “Đã sống chung với người yêu – loại.”

    “Không chắc chắn – theo dõi tiếp.”

    Lan thấy… tên mình nằm ở dưới cùng:

    “Lan – 12 tháng quan sát.
    Không có yêu đương.
    Không gần gũi ai.
    Có khả năng phù hợp.

    Cô bật khỏi ghế:

    — “Anh… đây là cái gì?”

    Hoàng đóng vali lại, khóa cạch một cái, rồi nhìn cô bằng ánh mắt lạnh tanh:

    — “Anh xin lỗi. Nhưng anh cần một người phụ nữ hoàn toàn chưa từng yêu ai.”
    — “Để làm gì?!” – Lan hét lên.

    Hoàng đáp chậm rãi, từng chữ một:

    — “Để không bị… giống mẹ anh.”

    Lan lùi lại, chân run bần bật.

    Hoàng tiếp tục:

    — “Mẹ anh cưới cha anh khi còn rất trẻ. Không ai biết bà đã có một người đàn ông trước đó. Nhưng năm 40 tuổi, bà phát bệnh… nói có người đàn ông đứng trong phòng gọi mình mỗi đêm. Bà nói: Nếu ngày đó bà không phản bội, người đó đã không theo bà suốt đời.

    Lan nổi da gà.

    Hoàng nói giọng đều đều như đã tin điều đó suốt nhiều năm:

    — “Anh phải chọn người không có mối dây nào với quá khứ. Một người hoàn toàn trống. Một người không có ai… ‘đi theo’. Và em là người đầu tiên đáp đúng tất cả điều kiện.”

    Lan nghẹn họng:

    — “Anh theo dõi tôi một năm chỉ để… chọn tôi làm vật thế thân cho bệnh hoang tưởng của anh?!”

    Hoàng không phủ nhận.

    Anh chỉ bước lại gần, đưa tay như muốn chạm vào mặt Lan:

    — “Anh không muốn làm em đau. Chỉ cần em ở cạnh anh. Để… không ai khác có thể ‘đến lấy em đi’.”

    Lan bật khóc, giật lùi.
    Nhưng đúng lúc đó—


    CÚ TWIST CUỐI CÙNG

    Cánh cửa phòng 806 tự mở.

    Một luồng gió lạnh phả vào.

    Hoàng lập tức đứng chắn trước Lan, tái mét, run như đang đối mặt thứ gì kinh khủng:

    — “Không… Đừng. Tôi đã chọn rồi. Cô ấy chưa từng yêu ai cả, cô ấy không thuộc về anh…”

    Lan hoảng loạn quay đầu.

    Ở khung cửa—
    ánh đèn hành lang chập chờn.

    Không có ai.

    Nhưng Lan thấy rất rõ:

    Bàn tay ai đó đang ôm vai cô.
    Một bàn tay lạnh ngắt.
    Và Hoàng nhìn chằm chằm vào chính bàn tay ấy.

  • Không phải tập thể dục, người sau 60 tuổi có 4 “sở thích” này thì cơ thể còn sung sức, sống đến 90 tuổi không khó

    Không phải tập thể dục, người sau 60 tuổi có 4 “sở thích” này thì cơ thể còn sung sức, sống đến 90 tuổi không khó

    Nḗu bước sang tuổi 60 mà bạn duy trì 4 việc sau ᵭȃy thì xin chúc mừng vì bạn ⱪhȏng chỉ có thể ʟực tṓt mà còn có tiḕm năng sṓng thọ.

    TIN MỚI

      Ai cũng biḗt rằng tập thể d:ục thường xuyên ʟà thói quen rất tṓt cho cơ thể. Tuy nhiên ᵭȃy ⱪhȏng phải ʟà phương pháp duy nhất giúp chúng ta ᵭẩy ʟùi ʟão hóa và sṓng ʟȃu. Một sṓ nghiên cứu ᵭã chỉ ra rằng có những cách “trẻ hóa” cơ thể và ⱪéo dài tuổi thọ ⱪhác ᵭem ʟại hiệu quả ⱪhȏng ⱪém thói quen trên.

      Đặc biệt với những người sau tuổi 60, việc duy trì thực hiện những thói quen này ʟại ᵭơn giản và mang ʟại tác dụng tṓt ⱪhȏng ⱪém việc phải ᵭổ sức ᵭể tập ʟuyện. Ở ᵭộ tuổi này, các cơ quan trong cơ thể con người sẽ suy yḗu, ᵭȃy cũng chính ʟà thời ᵭiểm mà các bệnh tiḕm ẩn có thể ⱪhởi phát bất cứ ʟúc nào. Tuy nhiên, nḗu xȃy dựng ᵭược ʟṓi sṓng với 4 thói quen dưới ᵭȃy, sức ⱪhỏe sẽ ᵭược hưởng ʟợi sớm.

      1. “Thích” ᵭi ⱪhám sức ⱪhỏe ᵭịnh ⱪỳ

      Khi tuổi tác tăng ʟên, ᵭặc biệt ʟà sau 60 tuổi, các chức năng thể chất của con người bắt ᵭầu suy giảm dần và nhiḕu căn bệnh cũng bắt ᵭầu tìm ᵭḗn. Lúc này, việc thăm ⱪhám sức ⱪhỏe thường xuyên ʟà ᵭặc biệt cần thiḗt. Thȏng qua việc ⱪhám sức ⱪhỏe, chúng ta có thể phát hiện sớm các vấn ᵭḕ vḕ thể chất và có biện pháp ᵭiḕu trị hiệu quả ⱪịp thời, ngăn ngừa những vấn ᵭḕ nhỏ biḗn thành vấn ᵭḕ ʟớn. Từ ᵭó cũng giúp cơ thể ⱪhỏe mạnh và sṓng ʟȃu hơn.

      2. “Thích” sử dụng bộ não nhiḕu hơn

      Bộ não con người cũng sẽ bắt ᵭầu ʟão hóa theo tuổi tác. Sau 60 tuổi, tṓc ᵭộ của ʟão hóa càng mạnh mẽ hơn. Đặc biệt trong giai ᵭoạn này, bệnh Alzheimer hay còn gọi ʟà chứng mất trí nhớ tuổi già, ʟà một trong những bệnh tuổi già phổ biḗn nhất. Do ᵭó, việc ngăn ngừa sự xuất hiện của chứng mất trí nhớ tuổi già cũng ʟà một biện pháp giúp người cao tuổi sṓng ʟȃu hơn. Muṓn phòng ngừa chứng bệnh này thì người già cần phải tư duy và suy nghĩ nhiḕu hơn.

      Khȏng phải tập thể d:ục, người sau 60 tuổi có 4 “sở thích” này thì cơ thể còn sung sức, sṓng ᵭḗn 90 tuổi ⱪhȏng ⱪhó- Ảnh 1.

      Các chuyên gia ᵭã chỉ ra rằng người cao tuổi sử dụng nhiḕu bộ não hơn có thể thúc ᵭẩy ʟưu thȏng máu và ᵭộ nhạy cảm của dȃy thần ⱪinh trong não. Chỉ ⱪhi bộ não ⱪhỏe mạnh, con người mới có thể sṓng ʟȃu hơn.

      3. “Thích” ngȃm chȃn trước ⱪhi ᵭi ngủ

      Rất nhiḕu người có tuổi thọ cao ᵭḕu có cùng thói quen ngȃm chȃn bằng nước nóng ấm trước ⱪhi ᵭi ngủ. Đȃy ʟà thói quen tṓt cho sức ⱪhỏe, người sau 60 tuổi càng nên thực hiện mỗi ngày ᵭể giúp cho ᵭȏi chȃn ᵭược thư giãn và ⱪhỏe mạnh hơn.

      Đȏng y chỉ ra rằng: Ngũ tạng ʟục phủ có vùng tương ứng ở ᵭȏi chȃn. Việc chăm sóc tṓt ᵭȏi chȃn cũng chính ʟà chăm sóc chính sức ⱪhỏe của bạn. Vì vậy, mỗi tṓi trước ⱪhi ngủ, hãy dành thời gian ngȃm chȃn trong vòng 15 – 20 phút sẽ giúp thúc ᵭẩy quá trình ʟưu thȏng máu, cải thiện trao ᵭổi chất, thȏng ⱪinh ʟạc, cȃn bằng ȃm dương, cải thiện sức ⱪhỏe và ⱪéo dài ᵭược tuổi thọ. Đȃy cũng ʟà một trong những cách ᵭơn giản giúp thư giãn và có một giấc ngủ tṓt hơn, sȃu hơn.

      4. “Thích” ᴜṓng nước ấm trước ⱪhi ᵭi ngủ

      Khi ngủ, cơ thể sẽ ᵭi vào trạng thái hoạt ᵭộng sửa chữa và cần nhiḕu nước ᵭể thực hiện chuyển hóa. Vì vậy, việc ᴜṓng một cṓc nước trước ⱪhi ᵭi ngủ ʟà ᵭiḕu vȏ cùng cần thiḗt. Điḕu này còn ᵭặc biệt tṓt ᵭṓi những bước vào tuổi trung niên, người bị máu ᵭặc hay mắc các bệnh vḕ tim mạch.

      Khȏng phải tập thể d:ục, người sau 60 tuổi có 4 “sở thích” này thì cơ thể còn sung sức, sṓng ᵭḗn 90 tuổi ⱪhȏng ⱪhó- Ảnh 2.

      Việc bổ sung nước trước ⱪhi ngủ sẽ giúp tránh mất quá nhiḕu nước trong quá trình bạn ngủ. Hơn nữa, nước ấm vào cơ thể sẽ giúp màu dễ dàng ʟưu thȏng và mang oxy ᵭi ⱪhắp mọi nơi nhờ ᵭó, các cơ quan trong cơ thể hoạt ᵭộng trơn tru và ⱪhỏe mạnh hơn.

      Việc ᴜṓng nước ấm ngoài ra còn giảm ᵭau, hạn chḗ chuột rút trong dạ dày. Tuy nhiên, bạn ⱪhȏng nên ᴜṓng quá nhiḕu và quá gần giờ ngủ. Tṓt nhất, hãy ᴜṓng trước ᵭó ⱪhoảng 2 giờ và tiểu tiện trước ⱪhi ᵭi ngủ sẽ giảm ⱪhả năng bạn mất ngủ do tiểu ᵭêm hoành hành.

      (Tổng hợp)

    • Từ nào trong tiếng Việt có 1000 chữ H, đơn giản nhưng 99% người được hỏi đều trả lời sai

      Từ nào trong tiếng Việt có 1000 chữ H, đơn giản nhưng 99% người được hỏi đều trả lời sai

      Sự phong phú và đa dạng của tiếng Việt một lần nữa lại khiến chúng ta trầm trồ. Hãy thử dùng câu đố này để đố người thân, bạn bè xem có ai đoán đúng không nha.

      Mạng xã hội mới đây lại “xoắn não tập thể” trước một câu đố tưởng vô lý: “Từ tiếng Việt nào có đến 1.000 chữ H?”. Nghe qua, nhiều người cho rằng đây chỉ là câu đùa bởi hiếm có từ nào dài đến mức chứa hàng nghìn ký tự. Không ít cư dân mạng hài hước bình luận rằng nếu viết ra chắc… bàn phím cũng phải chịu lực.

      tieng-viet-1

      Thế nhưng, chính sự vô lý ấy lại khơi gợi trí tò mò. Nhiều người kiên trì đi tìm đáp án, từ việc tra cứu từ điển, hỏi trợ lý ảo cho đến quét dữ liệu trên Wikipedia. Kết quả vẫn bằng không, cho đến khi lời giải bất ngờ xuất hiện: “Ngành”.

      Đáp án gây bất ngờ bởi cách chơi chữ độc đáo. Khi tách âm tiết, “ngành” có thể hiểu là “ngàn + H”, tức “1.000 chữ H”. Một cú “bẻ lái” dí dỏm khiến cộng đồng mạng vừa bất ngờ, vừa phải thừa nhận tính logic thú vị của nó.

      Dĩ nhiên, đây chỉ là cách suy luận vui, không liên quan đến từ vựng hay ngữ pháp tiếng Việt. Tuy vậy, chính sự sáng tạo ấy lại cho thấy sức sống của ngôn ngữ trong môi trường số. Người trẻ có thể biến tiếng Việt thành một trò chơi đầy bất ngờ, nơi chỉ một phép tách âm đơn giản cũng đủ tạo ra cuộc tranh luận sôi nổi.

      Từ một câu đố tưởng chừng “nhảm nhí”, cư dân mạng lại được dịp khám phá vẻ đẹp linh hoạt của tiếng Việt – một ngôn ngữ giàu hình ảnh, đa lớp nghĩa và luôn sẵn sàng mở lối cho những ý tưởng không giới hạn.

      Nguồn https://www.techz.vn/187-1225-5-tu-nao-trong-tieng-viet-co-1000-chu-h-don-gian-nhung-99-nguoi-duoc-hoi-deu-tra-loi-sai-ylt670284.html

    • Lời khai đầy bất ngờ

      Lời khai đầy bất ngờ

      Sau khi gây án Sáng có nhiều hành vi tẩy, xóa dấu vết, phi tang thi thể nhằm mục đích che giấu hành vi phạm tội, đối phó với cơ quan chức năng.

      Ngày 3 tháng 12 năm 2025, báo Đời Sống Pháp Luật đăng tải bài viết với tiêu đề “Nghi phạm gi:ết người ở Lạng Sơn khai mối quan hệ với nạn nhân”. Nội dung như sau:

      Theo thông tin từ Bộ Công an, thông qua công tác nắm tình hình trên không gian mạng, Công an tỉnh Lạng Sơn phát hiện trên các nền tảng mạng xã hội xuất hiện hình ảnh, video về vụ việc có dấu hiệu nghi vấn gi:ết người gây hoang mang dư luận.

      Qua quá trình điều tra, xác minh, tài liệu, chứng cứ thu thập được, Công an tỉnh Lạng Sơn xác định nạn nhân là Nguyễn Xuân Đạt, sinh năm 1989, trú tại thôn Hậu Trung 2, xã Tiên Hưng, tỉnh Hưng Yên và đối tượng thực hiện hành vi gi:ết người là Đoàn Văn Sáng, sinh năm 1968, trú tại số 195 đường Nguyễn Phi Khanh, phường Tam Thanh, tỉnh Lạng Sơn (nguyên là Phó đội trưởng Đội Quản lý thị trường (QLTT) số 4, tỉnh Lạng Sơn).

      Khoảng năm 2020, Sáng quen Đạt qua nền tảng mạng xã hội. Vào ngày 25/01/2025, Sáng đã gọi điện thoại và thống nhất với Đạt để Đạt đến Đội QLTT số 4 – tỉnh Lạng Sơn (nơi làm việc của Sáng). Tại đây, Sáng đã thực hiện hành vi gi:ết Đạt. Sau khi gây án Sáng có nhiều hành vi tẩy, xóa dấu vết, phi tang thi thể nhằm mục đích che giấu hành vi phạm tội, đối phó với cơ quan chức năng.

      Nghi phạm giết người ở Lạng Sơn khai mối quan hệ với nạn nhân- Ảnh 1.

      Nghi phạm Đoàn Văn Sáng – Ảnh: Bộ Công an

      Thông tin trên VnExpress cho hay, sau khi gây án, Sáng vẫn đi làm bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Ông ta cũng thường xuyên cập nhật trạng thái trên Facebook cá nhân và bình luận với mọi người ở các hội nhóm. Đầu tháng 7, đoạn video về hành vi của Sáng lan truyền trên mạng xã hội nhưng nhanh chóng bị xóa.

      Khoảng giữa tháng 11, một tài liệu dài 88 trang mô tả chi tiết về diễn biến vụ việc và chỉ ra hàng loạt nghi vấn nhắm đến Sáng là nghi phạm số một. Các nội dung sau đó được lan truyền rộng rãi khiến vụ án bùng lên trở lại.

      Ngày 28/11, Phòng Cảnh sát hình sự Công an tỉnh Lạng Sơn khám xét nơi ở của Sáng, thu giữ một số đồ vật liên quan. Ngay trong ngày, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh Lạng Sơn đã ra Quyết định khởi tố vụ án hình sự gi:ết người.

      Hôm sau, ngày 29/11/2025, ra Quyết định khởi tố bị can và Lệnh bắt bị can để tạm giam đối với Đoàn Văn Sáng về tội gi:ết người theo khoản 1, Điều 123 Bộ luật Hình sự năm 2015. Viện Kiểm sát nhân dân tỉnh Lạng Sơn đã phê chuẩn các Quyết định trên, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh Lạng Sơn đã thi hành các Quyết định và Lệnh trên theo đúng quy định của pháp luật.

      Cảnh sát huy động lực lượng khám nghiệm ở trụ sở cũ của Đội quản lý thị trường số 4, dùng xe hút bể phốt để tìm kiếm chứng cứ.

      Hiện nay, Công an tỉnh Lạng Sơn tiếp tục phối hợp, chỉ đạo các đơn vị liên quan quyết liệt đấu tranh, truy xét, mở rộng điều tra, xử lý vụ án theo quy định.

      Báo VnExpress cũng đăng tải bài viết với tiêu đề “Đoàn Văn Sáng bị bắt vì gi:ết người ở Lạng Sơn”. Nội dung như sau:

      Chiều 3/12, Công an tỉnh Lạng Sơn cho biết hôm 29/11 Cơ quan Cảnh sát điều tra đã khởi tố, tạm giam Đoàn Văn Sáng, 57 tuổi, cựu Đội phó Quản lý thị trường số 4 thuộc Chi cục quản lý thị trường, về tội gi:ết người theo Điều 123 Bộ luật Hình sự.

      Theo điều tra ban đầu, Sáng quen anh Nguyễn Xuân Đạt, 36 tuổi, quê Hưng Yên, từ khoảng năm 2020. Hai người sau đó cùng nhau tham gia vào các hội nhóm và thường nói chuyện xoay quanh nhiều nội dung lệch lạc, biến thái.

      Ngày 25/1 (26 Tết âm lịch), Sáng gọi anh Đạt đến trụ sở Đội Quản lý thị trường số 4 ở xã Hữu Lũng và đã thực hiện hành vi gi:ết hại. Sáng sau đó có nhiều hành vi tẩy, xóa dấu vết, phi tang thi thể nhằm mục đích che giấu hành vi phạm tội, đối phó với cơ quan chức năng.

      Đoàn Văn Sáng lúc bị bắt. Ảnh: Bộ Công an
      Đoàn Văn Sáng lúc bị bắt. Ảnh: Bộ Công an

      Những ngày sau đó, Sáng vẫn đi làm bình thường, thường xuyên cập nhật trạng thái trên Facebook cá nhân và bình luận ở các hội nhóm. Đầu tháng 7, video về hành vi man rợ của Sáng lan truyền trên mạng xã hội nhưng nhanh chóng bị xóa.

      Giữa tháng 11, một tài liệu dài 88 trang mô tả chi tiết diễn biến vụ việc và chỉ ra hàng loạt nghi vấn nhắm đến Sáng là nghi phạm số một. Các nội dung sau đó được lan truyền rộng rãi khiến vụ án bùng lên trở lại.

      Ngày 28/11, Phòng Cảnh sát hình sự Công an tỉnh Lạng Sơn khám xét nơi ở của Sáng, thu một số đồ vật. Hôm sau, cảnh sát khám nghiệm ở trụ sở cũ của Đội quản lý thị trường số 4, dùng xe hút bể phốt để tìm kiếm chứng cứ.

      Hiện trường xảy ra án mạng

      Khu nhà bếp và nhà vệ sinh của trụ sở đã bị niêm phong, ngày 1/12. Ảnh: Phạm Dự
      Khu nhà bếp và nhà vệ sinh của trụ sở đã bị niêm phong, ngày 1/12. Ảnh: Phạm Dự

      Trụ sở này nằm cách chợ Mẹt trên đường Chi Lăng, thị trấn Hữu Lũng cũ, chừng 100 mét, ngay sát khu dân cư đông đúc. Xung quanh là tường bao cũ kỹ với hàng thép gai cao chừng 2 mét và cửa sắt khóa kín. Bên trong trụ sở rộng chừng 500 m2 có 6 phòng làm việc, một nhà bếp, một kho hàng, 2 nhà vệ sinh. Do xây dựng lâu năm, trụ sở xuống cấp nhiều, cơ sở vật chất cũ kỹ.

      Ông Hiếu, hộ dân sống sát trụ sở cho biết, đội này hoạt động ở đây từ ít nhất hơn 15 năm trước. Hàng ngày có khoảng 7-10 cán bộ thường xuyên làm việc. Khoảng hơn một năm gần đây, đội chuyển dần công việc lên trụ sở mới và đến tháng 7/2025 thì chuyển đi hẳn. Tuy nhiên, hàng ngày vẫn có cán bộ ra vào.

      Nhắc đến hôm xảy ra sự việc – ngày 25/1, ông Hiếu nói không thấy có bất kỳ động thái bất thường nào. “Đó là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Tết Nguyên đán. Trước đó mấy hôm mọi người còn tổ chức ăn tất niên trong trụ sở, cười nói rôm rả”.

      Nhưng vào đầu năm mới 2025, 7 hộ dân và một dãy nhà trọ sát vách đơn vị này thấy mùi thối lạ bốc lên, ruồi nhặng cũng nhiều hơn mà không rõ nguyên nhân.

      Công an khuyến cáo người dân không chia sẻ, bình luận, lan truyền các video, hình ảnh tiêu cực, kích động bạo lực liên quan đến vụ án này. Mọi hành vi chia sẻ, đăng tải, truyền bá trái phép hình ảnh, video trên sẽ bị xử lý nghiêm theo quy định pháp luật.

      Ngoài ra, người dân cần nâng cao nhận thức khi tham gia các hội nhóm, đặc biệt là các nhóm có dấu hiệu nghi vấn vi phạm pháp luật trên không gian mạng. Khi phát hiện vụ việc có dấu hiệu nghi vấn vi phạm pháp luật hoặc các hành vi lệch chuẩn, bạo lực, vi phạm pháp luật, cần báo ngay cho công an.

      Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!

    • Nghi phạm Đoàn Văn Sáng ở Lạng Sơn khai mối quan hệ với nạn nhân

      Nghi phạm Đoàn Văn Sáng ở Lạng Sơn khai mối quan hệ với nạn nhân

      Sau khi gây án Sáng có nhiều hành vi tẩy, xóa dấu vết, phi tang thi thể nhằm mục đích che giấu hành vi phạm tội, đối phó với cơ quan chức năng.

      Ngày 3 tháng 12 năm 2025, báo Đời Sống Pháp Luật đăng tải bài viết với tiêu đề “Nghi phạm gi:ết người ở Lạng Sơn khai mối quan hệ với nạn nhân”. Nội dung như sau:

      Theo thông tin từ Bộ Công an, thông qua công tác nắm tình hình trên không gian mạng, Công an tỉnh Lạng Sơn phát hiện trên các nền tảng mạng xã hội xuất hiện hình ảnh, video về vụ việc có dấu hiệu nghi vấn gi:ết người gây hoang mang dư luận.

      Qua quá trình điều tra, xác minh, tài liệu, chứng cứ thu thập được, Công an tỉnh Lạng Sơn xác định nạn nhân là Nguyễn Xuân Đạt, sinh năm 1989, trú tại thôn Hậu Trung 2, xã Tiên Hưng, tỉnh Hưng Yên và đối tượng thực hiện hành vi gi:ết người là Đoàn Văn Sáng, sinh năm 1968, trú tại số 195 đường Nguyễn Phi Khanh, phường Tam Thanh, tỉnh Lạng Sơn (nguyên là Phó đội trưởng Đội Quản lý thị trường (QLTT) số 4, tỉnh Lạng Sơn).

      Khoảng năm 2020, Sáng quen Đạt qua nền tảng mạng xã hội. Vào ngày 25/01/2025, Sáng đã gọi điện thoại và thống nhất với Đạt để Đạt đến Đội QLTT số 4 – tỉnh Lạng Sơn (nơi làm việc của Sáng). Tại đây, Sáng đã thực hiện hành vi gi:ết Đạt. Sau khi gây án Sáng có nhiều hành vi tẩy, xóa dấu vết, phi tang thi thể nhằm mục đích che giấu hành vi phạm tội, đối phó với cơ quan chức năng.

      Nghi phạm giết người ở Lạng Sơn khai mối quan hệ với nạn nhân- Ảnh 1.

      Nghi phạm Đoàn Văn Sáng – Ảnh: Bộ Công an

      Thông tin trên VnExpress cho hay, sau khi gây án, Sáng vẫn đi làm bình thường như không có chuyện gì xảy ra. Ông ta cũng thường xuyên cập nhật trạng thái trên Facebook cá nhân và bình luận với mọi người ở các hội nhóm. Đầu tháng 7, đoạn video về hành vi của Sáng lan truyền trên mạng xã hội nhưng nhanh chóng bị xóa.

      Khoảng giữa tháng 11, một tài liệu dài 88 trang mô tả chi tiết về diễn biến vụ việc và chỉ ra hàng loạt nghi vấn nhắm đến Sáng là nghi phạm số một. Các nội dung sau đó được lan truyền rộng rãi khiến vụ án bùng lên trở lại.

      Ngày 28/11, Phòng Cảnh sát hình sự Công an tỉnh Lạng Sơn khám xét nơi ở của Sáng, thu giữ một số đồ vật liên quan. Ngay trong ngày, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh Lạng Sơn đã ra Quyết định khởi tố vụ án hình sự gi:ết người.

      Hôm sau, ngày 29/11/2025, ra Quyết định khởi tố bị can và Lệnh bắt bị can để tạm giam đối với Đoàn Văn Sáng về tội gi:ết người theo khoản 1, Điều 123 Bộ luật Hình sự năm 2015. Viện Kiểm sát nhân dân tỉnh Lạng Sơn đã phê chuẩn các Quyết định trên, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh Lạng Sơn đã thi hành các Quyết định và Lệnh trên theo đúng quy định của pháp luật.

      Cảnh sát huy động lực lượng khám nghiệm ở trụ sở cũ của Đội quản lý thị trường số 4, dùng xe hút bể phốt để tìm kiếm chứng cứ.

      Hiện nay, Công an tỉnh Lạng Sơn tiếp tục phối hợp, chỉ đạo các đơn vị liên quan quyết liệt đấu tranh, truy xét, mở rộng điều tra, xử lý vụ án theo quy định.

      Báo VnExpress cũng đăng tải bài viết với tiêu đề “Đoàn Văn Sáng bị bắt vì gi:ết người ở Lạng Sơn”. Nội dung như sau:

      Chiều 3/12, Công an tỉnh Lạng Sơn cho biết hôm 29/11 Cơ quan Cảnh sát điều tra đã khởi tố, tạm giam Đoàn Văn Sáng, 57 tuổi, cựu Đội phó Quản lý thị trường số 4 thuộc Chi cục quản lý thị trường, về tội gi:ết người theo Điều 123 Bộ luật Hình sự.

      Theo điều tra ban đầu, Sáng quen anh Nguyễn Xuân Đạt, 36 tuổi, quê Hưng Yên, từ khoảng năm 2020. Hai người sau đó cùng nhau tham gia vào các hội nhóm và thường nói chuyện xoay quanh nhiều nội dung lệch lạc, biến thái.

      Ngày 25/1 (26 Tết âm lịch), Sáng gọi anh Đạt đến trụ sở Đội Quản lý thị trường số 4 ở xã Hữu Lũng và đã thực hiện hành vi gi:ết hại. Sáng sau đó có nhiều hành vi tẩy, xóa dấu vết, phi tang thi thể nhằm mục đích che giấu hành vi phạm tội, đối phó với cơ quan chức năng.

      Đoàn Văn Sáng lúc bị bắt. Ảnh: Bộ Công an
      Đoàn Văn Sáng lúc bị bắt. Ảnh: Bộ Công an

      Những ngày sau đó, Sáng vẫn đi làm bình thường, thường xuyên cập nhật trạng thái trên Facebook cá nhân và bình luận ở các hội nhóm. Đầu tháng 7, video về hành vi man rợ của Sáng lan truyền trên mạng xã hội nhưng nhanh chóng bị xóa.

      Giữa tháng 11, một tài liệu dài 88 trang mô tả chi tiết diễn biến vụ việc và chỉ ra hàng loạt nghi vấn nhắm đến Sáng là nghi phạm số một. Các nội dung sau đó được lan truyền rộng rãi khiến vụ án bùng lên trở lại.

      Ngày 28/11, Phòng Cảnh sát hình sự Công an tỉnh Lạng Sơn khám xét nơi ở của Sáng, thu một số đồ vật. Hôm sau, cảnh sát khám nghiệm ở trụ sở cũ của Đội quản lý thị trường số 4, dùng xe hút bể phốt để tìm kiếm chứng cứ.

      Hiện trường xảy ra án mạng

      Khu nhà bếp và nhà vệ sinh của trụ sở đã bị niêm phong, ngày 1/12. Ảnh: Phạm Dự
      Khu nhà bếp và nhà vệ sinh của trụ sở đã bị niêm phong, ngày 1/12. Ảnh: Phạm Dự

      Trụ sở này nằm cách chợ Mẹt trên đường Chi Lăng, thị trấn Hữu Lũng cũ, chừng 100 mét, ngay sát khu dân cư đông đúc. Xung quanh là tường bao cũ kỹ với hàng thép gai cao chừng 2 mét và cửa sắt khóa kín. Bên trong trụ sở rộng chừng 500 m2 có 6 phòng làm việc, một nhà bếp, một kho hàng, 2 nhà vệ sinh. Do xây dựng lâu năm, trụ sở xuống cấp nhiều, cơ sở vật chất cũ kỹ.

      Ông Hiếu, hộ dân sống sát trụ sở cho biết, đội này hoạt động ở đây từ ít nhất hơn 15 năm trước. Hàng ngày có khoảng 7-10 cán bộ thường xuyên làm việc. Khoảng hơn một năm gần đây, đội chuyển dần công việc lên trụ sở mới và đến tháng 7/2025 thì chuyển đi hẳn. Tuy nhiên, hàng ngày vẫn có cán bộ ra vào.

      Nhắc đến hôm xảy ra sự việc – ngày 25/1, ông Hiếu nói không thấy có bất kỳ động thái bất thường nào. “Đó là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Tết Nguyên đán. Trước đó mấy hôm mọi người còn tổ chức ăn tất niên trong trụ sở, cười nói rôm rả”.

      Nhưng vào đầu năm mới 2025, 7 hộ dân và một dãy nhà trọ sát vách đơn vị này thấy mùi thối lạ bốc lên, ruồi nhặng cũng nhiều hơn mà không rõ nguyên nhân.

      Công an khuyến cáo người dân không chia sẻ, bình luận, lan truyền các video, hình ảnh tiêu cực, kích động bạo lực liên quan đến vụ án này. Mọi hành vi chia sẻ, đăng tải, truyền bá trái phép hình ảnh, video trên sẽ bị xử lý nghiêm theo quy định pháp luật.

      Ngoài ra, người dân cần nâng cao nhận thức khi tham gia các hội nhóm, đặc biệt là các nhóm có dấu hiệu nghi vấn vi phạm pháp luật trên không gian mạng. Khi phát hiện vụ việc có dấu hiệu nghi vấn vi phạm pháp luật hoặc các hành vi lệch chuẩn, bạo lực, vi phạm pháp luật, cần báo ngay cho công an.

      Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!