Tác giả: admin

  • Mừng cưới bạn thân 5 triệu, tôi sững sờ khi mở phong bì bạn mừng sau 2 năm

    Mừng cưới bạn thân 5 triệu, tôi sững sờ khi mở phong bì bạn mừng sau 2 năm

    Tôi tên Linh, còn Mai là bạn thân của tôi suốt từ những năm đại học. Mười năm qua, chúng tôi đã cùng đi qua nhiều chặng đường — những ngày cuối tháng ăn mì gói, những lần chia nhau tiền xăng để đi học, và cả những đêm ngồi tâm sự đến sáng chỉ vì… cùng thất tình.

    Năm 2023, Mai báo tin cưới. Hôm đó tôi đang tất bật với công việc, nhưng vẫn thu xếp bay về quê cô, mang theo phong bì 5 triệu đồng – gần bằng một tháng lương. Mai nhận, mắt đỏ hoe:

    “Tao biết mày chưa dư dả gì, nhưng vẫn làm tao xúc động lắm, Linh à.”
    “Bạn thân mà, đừng nói chuyện tiền bạc.” – tôi cười, ôm lấy cô.

    Sau đám cưới, Mai theo chồng sang Canada định cư. Cuộc sống cuốn trôi, chúng tôi ít liên lạc hơn, chỉ gửi vài lời chúc mỗi dịp sinh nhật. Tôi từng nghĩ, tình bạn ấy dần phai như cốc trà nguội trên bàn, không ai còn kịp hâm nóng lại.

    Rồi đến lượt tôi cưới. Tôi gửi thiệp cho Mai qua mạng, nghĩ đơn giản cô sẽ chúc mừng đôi câu, có khi gửi món quà tượng trưng là cùng.

    Nhưng trong ngày cưới, giữa tiếng nhạc và ánh đèn, MC bỗng đọc vang:

    “Xin mời cô dâu Linh đón nhận món quà đặc biệt từ người bạn thân – cô Mai!”

    Tôi quay lại, chết lặng.
    Mai đang bước vào, dáng nhỏ nhắn, gương mặt rạng rỡ sau mấy năm xa cách. Cô tiến đến, cẩn thận đeo lên cổ tôi một sợi dây chuyền bạc sáng lấp lánh.

    “Tao không thể bỏ lỡ ngày vui của mày được,” – Mai nói khẽ.
    “Mày… về mà không báo tao biết hả?”
    “Tao muốn tạo bất ngờ.” – cô cười.

    Cả hội trường vỗ tay. Tôi vừa mừng, vừa nghẹn. Sau tiệc, Mai bận việc gia đình nên rời đi sớm. Tôi chỉ kịp cảm ơn qua loa.

    Tối đó, khi bóc phong bì, đến cái của Mai, tay tôi run lên.
    Bên trong là 10 triệu đồng – gấp đôi số tiền năm xưa.

    Tôi nhắn ngay:

    “Mai ơi, sao mày mừng tao nhiều vậy? Tao ngại lắm.”

    Vài phút sau, cô trả lời:

    “Ngày tao cưới, mày mới đi làm, lương chưa cao mà vẫn mừng tao 5 triệu. Tao cảm động lắm.

    Giờ đến lượt mày, tao chỉ muốn chúc phúc bằng tất cả tấm lòng. Món quà này nhỏ thôi, nhưng là lời hứa — chuyến du lịch mà hai đứa từng hẹn, tao muốn cùng mày thực hiện sớm nhất có thể.”

    Tôi đọc xong, bỗng thấy mắt cay cay.
    Hóa ra, tình bạn không cần nói quá nhiều, không cần gặp nhau thường xuyên. Chỉ cần trong lòng vẫn còn nhau, vẫn nhớ những điều nhỏ nhất — là đủ.

    Tôi ngẩng đầu nhìn vào gương, sợi dây chuyền Mai tặng lấp lánh dưới ánh đèn, như chính thứ tình cảm ấm áp cô đã mang từ bên kia nửa vòng trái đất về trao cho tôi.

  • Chị chồng cấm tôi dự đám cưới vì khinh tôi nghèo… Nhưng khi chú rể gặp tôi, anh ta vội cúi đầu…

    Chị chồng cấm tôi dự đám cưới vì khinh tôi nghèo… Nhưng khi chú rể gặp tôi, anh ta vội cúi đầu…

    Tôi biết chị Hạnh không muốn tôi đến dự đám cưới, nhưng tôi vẫn đi. Không phải để khoe khoang hay chứng tỏ điều gì — tôi chỉ muốn gửi lời chúc phúc thật lòng. Tôi chọn một chiếc váy đỏ đơn giản, thanh lịch và kín đáo.

    Khi bước vào sảnh tiệc, chị Hạnh lập tức sầm mặt:

    – “Cô đến đây làm gì? Tôi đã nói rồi, không cần đâu.”

    Tôi mỉm cười, giữ giọng nhẹ nhàng:

    – “Em chỉ muốn chúc mừng chị thôi, có gì đâu.”

    Chị hừ lạnh:

    – “Tùy cô. Nhưng đừng để người ta nghĩ nhà tôi mời lung tung.”

    Tôi không đáp, chỉ khẽ gật đầu.

    Vài phút sau, chú rể bước ra trong bộ vest chỉn chu. Khi ánh mắt anh ta chạm vào tôi, anh khựng lại — ly rượu trong tay rơi xuống, vỡ tan. Mặt anh tái nhợt, giọng run run:

    – “Giám… giám đốc Hương?”

    Cả sảnh tiệc lập tức im phăng phắc. Tiếng xì xào lan khắp bàn.

    Chị Hạnh sững người, tròn mắt nhìn:

    – “Anh… anh nói gì cơ?”

    Anh Quang cúi đầu, giọng nghẹn lại:

    – “Cô ấy… là giám đốc của tôi, là người trực tiếp ký hợp đồng và phê duyệt dự án khách sạn của bên mình.”

    Mẹ chồng tôi há hốc miệng, còn chị Hạnh thì đứng chết lặng như tượng.

    Tôi khẽ mỉm cười:

    – “Chào anh Quang. Thật không ngờ chúng ta lại gặp nhau trong hoàn cảnh này.”

    Anh cúi người thật sâu:

    – “Giám đốc… tôi thật sự bất ngờ. Tôi xin lỗi, hôm nay chắc tôi phải cảm ơn cô rất nhiều.”

    Tôi bình thản đáp:

    – “Không cần đâu. Hôm nay là ngày vui của anh, cứ thoải mái. Tôi đến chỉ để chúc mừng.”

    Không khí càng trở nên nặng nề. Một vài khách bên phía nhà trai liếc nhìn tôi với ánh mắt khác hẳn — vừa nể phục, vừa tò mò.

    Chị Hạnh cố gượng cười, giọng run run:

    – “Ơ… hóa ra em dâu chị là… sếp của chồng chị thật sao?”

    Tôi nhìn chị, nhẹ giọng:

    – “Vâng. Em không bao giờ khoe chuyện riêng. Em chỉ tin rằng, giàu hay nghèo không nằm ở quê quán, mà ở cách mỗi người sống và làm việc.”

    Câu nói ấy khiến cả sảnh tiệc lặng đi. Mẹ chồng tôi quay sang thở dài:

    – “Hạnh à, con sống sao mà để người ta nể con dâu út hơn cả con vậy?”

    Tôi vẫn mỉm cười, không nói thêm. Tôi không cần chứng minh điều gì – sự thật đã đủ khiến người ta tự soi lại mình.

    Sau đám cưới, cả nhà chồng đổi hẳn thái độ. Chị Hạnh nhắn tin xin lỗi. Tôi không giận – chỉ thấy thương. Vì người ta chỉ khinh khi khi chưa biết bạn là ai.

    Chồng tôi nắm tay tôi, nói nhỏ:

    – “Anh tự hào về em lắm. Em dạy cho chị ấy một bài học mà chẳng cần nói lời nặng.”

    Tôi mỉm cười:

    – “Không ai nghèo mãi, cũng chẳng ai giàu mãi. Quan trọng là mình đối xử với người khác thế nào khi đang ở trên.”

    Chiều muộn, tôi ngẩng lên nhìn bầu trời, thấy lòng nhẹ nhõm. Cuộc đời thật công bằng – người từng khinh thường hôm qua có thể phải cúi đầu hôm nay.

    Và khi chú rể run run gọi tôi là “Giám đốc”, tôi không thấy hả hê. Tôi chỉ thấy một điều giản dị: sự tôn trọng thật sự không đến từ tiền bạc, mà từ nhân cách và nỗ lực mà mỗi người đã vun đắp.

  • Vì sao trong bức tranh ‘Mã đáo thành công’ luôn có 1 con ngựa quay đầu nhìn lại

    Vì sao trong bức tranh ‘Mã đáo thành công’ luôn có 1 con ngựa quay đầu nhìn lại

    Bức tranh ‘Mã đáo thành công’ có thể nói là 1 bức tranh vô cùng nổi tiếng mà ai cũng biết. Nhưng có 1 điều nhiều người thắc là tại sao trong bức tranh “mã đáo thành công” luôn có một con quay đầu lại?

    Trong bức tranh ngựa “Mã đáo thành công”, một con ngựa trong số 8 con quay đầu trở lại. Con ngựa này thường là con ngựa đứng ở vị trí thứ 4 hoặc thứ 5. Con ngựa này quay đầu trở lại để khuyến khích những con ngựa khác trong đàn chạy nhanh hơn, mạnh mẽ hơn.

    Được biết, con ngựa thứ 8 trong bức tranh không bao giờ quay đầu lại. Việc nó quay đầu lại đồng nghĩa với chuyện chủ nhà sẽ mất của, mất lộc.

    Những chuyến hành trình của ngựa với chủ nhân có thể kéo dài hàng tuần, hàng tháng thậm chí là cả năm mới quay về. Đặc biệt, đối với những người xông pha trận mạc thì khả năng quay trở về sẽ không cao.

    Có khi 10 người ra trận thì chỉ có 1 người quay về do cuộc chiến quá cam go, nguy hiểm. Do đó, người ta nói “mã đáo” dùng để ám chỉ cầu cho người nhận gặp may mắn và quay trở về nhà.

    Người ta tặng nhau bức tranh này với mục đích cầu mong người nhận có ý chí mạnh mẽ hơn, tinh thần phấn chấn hơn và luôn vươn lên trong mọi hoàn cảnh.

    Nguồn gốc và ý nghĩa sâu sa của bức tranh ‘Mã đáo thành công’ cũng như câu nói mà người ta hay chúc nhau trong những dịp lễ, tết

    Bức tranh ngựa “Mã đáo thành công” là tác phẩm vẽ 8 con ngựa tràn đầy năng lượng thể hiện chúng có sức mạnh vượt trội đồng thời đại diện cho quyền lực và uy lực siêu phàm.

    Ở xã hội Trung Quốc thời xưa, chỉ có những người xuất thân từ tầng lớp thượng lưu mới có thể sở hữu ngựa. Trong bức tranh vẽ 8 con ngựa của người Trung Quốc, những con ngựa đang phi nước đại có nghĩa là chủ sở hữu của chúng có quyền lực và uy tín mạnh mẽ.

    Bên cạnh đó, Chu Mục Vương (1001 – 746 TCN) – vị vua thứ 5 của nhà Chu trong lịch sử phong kiến cổ đại Trung Quốc cũng nổi tiếng sử sách vì sở hữu 8 con ngựa vô cùng đặc biệt.

    Bát Tuấn (tám con ngựa hay) của Chu Mục Vương đã trở thành một chủ đề nổi tiếng mà giới làm tranh cổ và tranh hiện đại khai thác, biến nó thành món quà độc đáo cho người dân dành tặng nhau.

    Theo một số tài liệu ghi chép, Chu Mục Vương sở hữu 8 con ngựa tuyệt vời và được dân gian gọi là Bát Tuấn. Tương truyền, Chu Mục Vương đặt tên cho 8 tuấn mã lần lượt là: Xích Ký, Ðạo Ly, Bạch Mã, Du Luân, Sơn Tử, Cừ Hoàng, Hoa Lưu, Duyên Nhĩ.

    Người điều khiển Bát Tuấn có tên Tạo Phụ. Tạo Phụ thường xuyên chở Chu Mục Vương đi vi hành khắp nơi trên cỗ xe ngựa đặc biệt do 8 con ngựa kéo. Dưới thời trị vì của Chu Mục Vương, cuộc sống của người dân khá thịnh vượng.

    Do đó, các họa sĩ thời đó đã vẽ bức tranh 8 con ngựa của vị hoàng đế nhà Chu này và gọi nó là Bát Tuấn đồ.

    Con số 8 cũng là một con số may mắn của người Trung Quốc, tượng trưng cho sự giàu có và thành công. Bức tranh vẽ 8 con ngựa phi nước đại, tràn đầy sinh lực, tinh thần tuyệt vời sẽ truyền cảm hứng cho mọi người làm việc chăm chỉ và theo đuổi mục tiêu của mình.

    Không chỉ bức tranh mà ngay cả câu chúc “mã đáo thành công” cũng rất nổi tiếng, được nhiều người sử dụng để chúc nhau trong những dịp lễ tết, ngụ ý là những câu chúc về sự thành đạt trong sự nghiệp, công danh.

    Ngoài ra, từ “mã đáo” còn có nghĩa là may mắn quay trở về. Vào thời xa xưa, ngựa là phương tiện đi lại vô cùng thuận tiện vì nó rất khỏe, chạy nhanh và liên tục trong suốt thời gian dài.

    Đồng thời, loài vật này rất thông minh và có mối quan hệ gần gũi với con người. Nó không chỉ được người dân sử dụng làm phương tiện di chuyển giúp việc giao thương dễ dàng hơn mà nó còn xông pha cùng binh sĩ trên chiến trường đánh địch.

    Những chuyến hành trình của ngựa với chủ nhân có thể kéo dài hàng tuần, hàng tháng thậm chí là cả năm mới quay về. Đặc biệt, đối với những người xông pha trận mạc thì khả năng quay trở về sẽ không cao.

    Có khi 10 người ra trận thì chỉ có 1 người quay về do cuộc chiến quá cam go, nguy hiểm. Do đó, người ta nói “mã đáo” dùng để ám chỉ cầu cho người nhận gặp may mắn và quay trở về nhà.

    3 trường hợp không nên tặng tranh Mã đáo thành công

    1. Người tuổi Tý (Chuột) – Xung khắc theo phong thủy

    Theo phong thủy, Tý (chuột) và Ngọ (ngựa) thuộc cặp địa chi xung khắc, do đó người tuổi Tý không nên treo tranh “Mã đáo thành công”. Tặng tranh này cho người tuổi Tý có thể vô tình mang lại năng lượng xung khắc, khiến công việc và cuộc sống của họ gặp nhiều trở ngại.

    2. Người làm trong lĩnh vực ổn định, cần sự chắc chắn

    Những người làm việc trong các ngành nghề cần sự ổn định, tĩnh lặng như giáo viên, nhân viên văn phòng, luật sư hoặc công chức nhà nước không nên treo tranh ngựa. Bởi vì hình ảnh ngựa phi thể hiện sự năng động, bứt phá, có thể gây mất cân bằng, khiến công việc trở nên xáo trộn hoặc tạo ra cảm giác áp lực, vội vã.

    3. Người đang gặp vận hạn, khó khăn trong cuộc sống

    Tặng tranh “Mã đáo thành công” cho người đang gặp vận hạn, trắc trở có thể gây tác dụng ngược. Thay vì mang lại may mắn, bức tranh có thể tạo thêm áp lực và gợi nhớ đến những khó khăn mà họ chưa thể vượt qua, đặc biệt là với những người làm ăn thất bại hoặc đang tìm kiếm sự ổn định.

    https://www.webtretho.com/f/goc-chia-se-thong-tin/vi-sao-trong-buc-tranh-ma-dao-thanh-cong-luon-co-1-con-ngua-quay-dau-nhin-lai

  • Chồng ‘làm liều’ xin ngủ nhờ đêm trước ly hôn, vợ ‘ngỡ ngàng’ với ‘hành động’ của anh, và ‘cái kết’ khiến cô phải thay đổi quyết định

    Chồng ‘làm liều’ xin ngủ nhờ đêm trước ly hôn, vợ ‘ngỡ ngàng’ với ‘hành động’ của anh, và ‘cái kết’ khiến cô phải thay đổi quyết định

    Tôi và chồng yêu nhau 4 năm rồi mới kết hôn. Lại chẳng ngờ cuộc hôn nhân của chúng tôi chẳng được bao lâu. Dù mới 4 tháng sau khi kết hôn, tình cảm vợ chồng bắt đầu rạn nứt.

    Từ ngày lấy nhau về, tôi học nấu ăn bài bản, chiều nào cũng chuẩn bị bữa cơm thơm ngon đợi chồng về. Nhưng chồng tôi thường xuyên về nhà trễ, anh nói phải tiếp khách. Tôi nghĩ chẳng lẽ anh chẳng sắp xếp được một vài bữa về ăn cơm cùng vợ sao? Chồng tôi lại nói tôi không biết thông cảm cho anh, đi tiếp khách cũng rất mệt mỏi. Chồng tôi khi đó đã là trưởng phòng kinh doanh, tôi nói chưa gì mà anh đã bỏ vợ ở nhà, sau này thì còn thế nào nữa?

    Không chỉ vậy, có được hôm chồng nghỉ ở nhà thì anh cứ ôm lấy máy tính hoặc điện thoại. Anh cuồng công việc tới mức tôi cảm thấy mình bị bỏ bê. Nhiều đêm muốn cùng chồng gần gũi, nhưng cứ thấy anh ôm lấy máy tính nằm trên giường mà tôi tụt cả cảm xúc. Vợ chồng mới cưới mà thế này có chán không?

    Tôi lấy cớ về quê ngoại một tháng, vì quá chán cảnh chồng cuồng công việc. Trong thời gian đó, chồng tôi chẳng mấy khi gọi cho vợ, cũng không thèm nhắn tin. Tôi mất ngủ nhiều đêm, nghĩ rằng có phải chồng thay đổi rồi không? Đến ngày quay về nhà, tôi quyết định viết đơn ly hôn chồng. Nghe tôi nói vậy, chồng tôi chỉ nổi đóa rồi bảo tôi muốn làm gì thì làm, anh ấy không có ý kiến nữa.

    Chồng 'làm liều' xin ngủ nhờ đêm trước ly hôn, vợ 'ngỡ ngàng' với 'hành động' của anh, và 'cái kết' khiến cô phải thay đổi quyết định - Ảnh 1Ảnh minh họa: Internet
    Quá đau lòng, tôi quyết định ngủ riêng, ôm chăn gối sang phòng khác ngủ. Vì tôi không muốn thấy cảnh chồng ngồi nhìn máy tính nữa. Đồng thời, tránh mặt nhau thì chúng tôi cũng có thời gian suy nghĩ hơn.

    Từ ngày nói quyết định ly hôn chồng, tôi chẳng quan tâm anh đi về lúc nào. Cứ ăn xong là tôi đóng cửa phòng, nghe nhạc xem phim rồi đi ngủ. Nhưng nhờ vậy mà tôi ngủ ngon hơn, không còn căng thẳng nhiều nữa.

    Nhưng vì vẫn còn ở chung nhà nên tôi thấy chồng có biểu hiện lạ. Có vẻ anh không ngủ được, mặt mày bơ phờ, mắt có quầng thâm. Tôi nghĩ chắc là anh lại tham công tiếc việc, thức khuya dán mắt vào máy tính. Tôi chẳng thấy thương cảm gì, cũng do anh muốn thế thôi.

    Vợ chồng tôi ly thân cho đến ngày được tòa gọi lên lần đầu. Trước ngày ra tòa, một chuyện bất ngờ đã xảy ra. Tối hôm đó, tôi bỗng nghe tiếng chồng gõ cửa:

    “Em mở cửa cho anh vào”.

    “Làm sao thế?”.

    “Cho anh ngủ nhờ một đêm thôi”.

    “Không, anh ngủ một mình đi”.

    “Đi mà, một đêm thôi mai mình ra tòa rồi”.

    Chồng tôi nài nỉ miết còn đập cửa phòng dồn dập làm tôi phải ra mở cửa cho anh. Sau khi được tôi cho vào phòng, anh nhảy thẳng lên giường lấy chăn trùm lên người. Tôi đi đến tủ quần áo gần giường để tìm bộ chăn khác thì bất ngờ bị chồng lôi lên giường. Tôi nghe tiếng anh thì thầm:

    “Mấy nay anh không ngủ được, chắc phải ôm em mới ngủ được. Lâu rồi vợ chồng mình không ôm nhau ngủ”.

    Tôi nằm im một lúc chẳng nói nên lời. Quả thật tôi cũng có nhớ chồng, nhớ cảm giác ôm chồng. Nghĩ ngày mai ra tòa ly hôn, hốc mắt tôi đỏ lên. Tôi nghe chồng nói:

    “Anh xin lỗi vợ, anh sai rồi. Anh vô tâm với vợ, mê việc mà bỏ bê vợ. Anh hứa sau này sẽ không như thế nữa. Để anh thu xếp công việc rồi mình đi du lịch vài ngày để hâm nóng tình cảm nhé!”.

    Anh nói xong rồi thì bất ngờ hôn tôi. Chúng tôi đã một đêm tình cảm mặn nồng sau tháng ngày ly thân, thậm chí là chuẩn bị ra tòa. Nếu không có đêm chồng tôi xin ngủ nhờ đó thì chắc sáng hôm sau chúng tôi đã ly hôn thật rồi. Sau đó quả thật chồng tôi đã khác đi, không làm vợ buồn nữa. Trong hôn nhân, nếu cứ bảo vệ cái tôi của mình, không biết thay đổi thì chẳng bao giờ giữ được nhau cả.

  • Mẹ vợ lên chơi nhà thăm con gái 1 tuần, khi về vừa ra khỏi cửa thì con rể đuổi theo lục tung túi quà con gái biếu

    Mẹ vợ lên chơi nhà thăm con gái 1 tuần, khi về vừa ra khỏi cửa thì con rể đuổi theo lục tung túi quà con gái biếu

    Mẹ vợ lên chơi nhà thăm con gái 1 tuần, khi về vừa ra khỏi cửa thì con rể đuổi theo lục tung túi quà con gái biếu, bố vợ tôi thấy thế tự ái định la:;o vào đánh cả con rể, nào ngờ giằng co nhau 1 lúc thì trong túi đồ của mẹ vợ lại rơi ngay ra thứ chấn động…

    Mẹ vợ tôi lên thành phố ở lại 1 tuần để thăm con gái, chăm sóc cháu nhỏ. Trước khi về, vợ tôi dúi cho mẹ một túi quà to, vừa là tấm lòng con gái, vừa để bố mẹ ở quê có chút thêm thắt.

    Nhưng ngay khi bà vừa bước ra khỏi cổng, tôi thoáng thấy bóng dáng mẹ cầm túi mà cười một cách khó hiểu. Một thoáng nghi ngờ trào lên, tôi liền chạy theo, giật lấy chiếc túi lục tung trước mặt cả xóm.

    – “Đồ trong này có đúng là quà cho mẹ không, hay còn có thứ khác?” – tôi gằn giọng.

    Mẹ vợ sững người, chưa kịp phản ứng thì bố vợ từ trong sân bước ra. Thấy cảnh con rể hỗn xược, ông đỏ bừng mặt, định lao tới tát thẳng cho một cái.

    – “Mày coi thường bố mẹ vợ thế à? Có giỏi thì buông tay ra!”

    Chúng tôi giằng co, túi đồ bị kéo qua kéo lại, đến mức bung toạc. Ngay khoảnh khắc ấy, từ trong túi rơi ra không phải chỉ là mấy cân đặc sản quê hay hộp thuốc bổ… mà là một tập phong bì dày cộm, kèm theo cuốn sổ đỏ đỏ chói.

    Không khí sững lại. Tôi chết điếng, vợ tôi tái mét, còn bố vợ lặng người nhìn vợ mình.

    Tôi run run nhặt lên:
    – “Đây… đây chẳng phải là sổ đỏ căn nhà mới xây của chúng con sao? Sao lại ở trong túi mẹ?”

    Mẹ vợ mặt cắt không còn giọt máu, ấp úng:
    – “Mẹ… mẹ chỉ muốn giữ hộ, sợ hai đứa còn trẻ dại…”

    Bố vợ lập tức hiểu ra, mắt ông quắc lên:
    – “Bà giấu tôi bao lâu nay? Đây là tài sản của vợ chồng nó, bà mang đi thì định bụng gì?”

    Cả sân im phăng phắc, hàng xóm bu lại đông nghẹt. Mẹ vợ rụt rè nhìn chồng rồi nhìn con gái, không nói thêm được câu nào. Tôi nuốt khan, bỗng thấy gáy mình lạnh buốt…

    Bởi ngay phía dưới tập phong bì, còn có một lá đơn ly hôn chưa ký tên.

    Vợ tôi run rẩy, giật lấy, đọc qua rồi khóc òa. Cả nhà sụp xuống một cơn bão không ai ngờ tới.

  • 2 cô gái thoát nạn trong vụ  quán ăn ở TP.HCM: Phá cửa sau, né:m gấu bông xuống đất rồi thoát ra khỏi biển

    2 cô gái thoát nạn trong vụ quán ăn ở TP.HCM: Phá cửa sau, né:m gấu bông xuống đất rồi thoát ra khỏi biển

    Nhiều nhân chứng vụ cháy quán ăn ở TP.HCM cho biết, thời điểm xảy ra vụ việc có 2 nữ nhân viên quán phá cửa phía sau quán bún ốc, ném gấu bông xuống đất rồi thoát từ độ cao khoảng 10m… Trong lúc cháy, người dân xung quanh nghe có nhiều tiếng nổ phát ra, người bên trong kêu cứu thất thanh.

    Chuyên trang Đời sống & Pháp luật ngày 5/12/2025 đưa tin: “2 cô gái thoát nạn trong vụ cháy quán ăn ở TP.HCM: Phá cửa sau, ném gấu bông xuống đất rồi thoát ra khỏi biển lửa”, cho biết nội dung cụ thể như sau:

    Trưa 5/12, Công an TP.HCM vẫn đang phối hợp Công an phường Cầu Ông Lãnh (quận 1 cũ) phong tỏa, khám nghiệm hiện trường, làm rõ nguyên nhân vụ cháy quán ăn trên đường Trần Hưng Đạo.

    Bà Gái (ngụ TP.HCM) cho biết, thời điểm cháy nhiều người trong quán hoảng loạn kêu cứu. Một số người đứng trên lầu giơ tay cầu cứu và nói “cứu với, cháy cháy…” những người dân chứng kiến. Sau một lúc, 2 người từ tầng cao xuống dưới.

    Hiện trường sự việc (Ảnh: Di Anh)

    “1 người bị chảy máu đầu, 1 người đi cà nhắc. Chỉ có 2 người xuống còn lại mấy người ở tầng trên. Mọi người hô hoán cho những người này từ từ vì có cầu thang. Cầu thang sau đó được đưa ra và một số người đi xuống… Tiếp đó, có tiếng nổ lớn và nhiều tiếng la hét”, nhân chứng cho hay.

    Có mặt tại hiện trường, bà Nguyễn Thị Lan buồn bã cho biết có người thân tử vong trong vụ cháy là chị L.Q.A. (35 tuổi). Chị A. từ TP Hà Nội vào TP.HCM cách đây vài ngày và xin làm tại quán bún ốc trên đường Trần Hưng Đạo mới được 2 ngày thì xảy ra vụ việc đau lòng. Do mới vào làm, chưa thuê được nhà trọ nên chị A. xin ngủ lại quán.

    Nhiều người chứng kiến vụ cháy cho biết thời điểm xảy ra vụ việc có 2 nữ nhân viên quán phá cửa phía sau quán bún ốc, ném gấu bông xuống đất rồi từ độ cao khoảng 10m. Sau đó, 2 người này được chuyển vào bệnh viện cấp cứu. Trong lúc cháy, người dân xung quanh nghe có nhiều tiếng nổ phát ra, người bên trong kêu cứu thất thanh.

    Trước đó, hơn 4 giờ cùng ngày, ngọn lửa bùng lên tại căn nhà 4 tầng cho thuê kinh doanh quán ăn trên đường Trần Hưng Đạo, phường Cầu Ông Lãnh. Phát hiện đám cháy, người dân khu vực hô hoán, tìm cách dập lửa nhưng bất thành.

    Lực lượng chức năng có mặt chữa cháy dập lửa cứu người. Phía Bệnh viện Nhân dân Gia Định cho biết, trong vụ cháy quán ăn ở phường Cầu Ông Lãnh, cơ sở 2 của bệnh viện (Bệnh viện đa khoa Sài Gòn) đã tiếp nhận 6 nạn nhân.

    Trong đó, hiện tại ghi nhận có 4 ca tử vong (ngưng tim trước khi nhập viện do ngạt khói). Trong đó có 3 nữ và 1 nam; 2 ca chuyển đến Bệnh viện Nhân dân Gia Định cơ sở 1, điều trị gồm: Trần Thị Thuỳ L. (sinh năm 2004) và Trần Thị Ngọc K. (sinh năm 2007).

    Đưa tin về vụ việc, báo Vietnamnet đăng bài: “Cháy lớn ở quán ăn tại TPHCM, 4 người tử vong”, nội dung như sau: 

    Vụ hỏa hoạn xảy ra vào khoảng 4h ngày 5/12 tại một quán ăn nằm trên đường Trần Hưng Đạo, thuộc phường Cầu Ông Lãnh, TPHCM.

    IMG_4189.jpeg
    Hiện trường vụ cháy. Ảnh: MH

    Theo thông tin ban đầu, ngọn lửa bất ngờ bùng phát và nhanh chóng lan rộng, bao trùm căn nhà. Cột khói đen bốc cao hàng chục mét, có thể nhìn thấy rõ từ xa.

    Nhận được tin báo cháy, Phòng Cảnh sát PCCC và CNCH, Công an TPHCM nhanh chóng điều động lực lượng và phương tiện đến hiện trường.

    IMG_4191.jpeg
    Xe thang tiếp cận hiện trường vụ cháy. Ảnh: MH

    Hàng chục cán bộ, chiến sĩ Cảnh sát PCCC đã sử dụng xe thang chuyên dụng tiếp cận hiện trường. Công tác cứu hộ được ưu tiên hàng đầu.

    Đám cháy được khống chế, cảnh sát giải cứu nhiều người mắc kẹt và chuyển đi bệnh viện cấp cứu. Bước đầu, cơ quan chức năng xác định có 4 người tử vong. Công an TPHCM đang phối hợp điều tra nguyên nhân vụ cháy và thống kê thiệt hại ban đầu.

    4 trường hợp tử vong gồm: Lương Quỳnh A. (nữ, SN 1997); Đinh Thị Khánh H. (nữ, SN 1985); Đinh Khánh L. (nữ, SN 2018); Hoàng Nhật K. (nam, SN 2023).

    Hai trường hợp bị thương ngạt khí gồm: Trần Thị Thùy Linh (nữ, SN 2004) và Trần Thị Ngọc Khuê (nữ, SN 2007).

    Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!

  • Con dâu cần mẫn chăm sóc mẹ chồng nhưng sức khỏe bà ngày một x;ấ;u đi, tôi lén đặt camera thì phát hiện bí mật động trời.

    Con dâu cần mẫn chăm sóc mẹ chồng nhưng sức khỏe bà ngày một x;ấ;u đi, tôi lén đặt camera thì phát hiện bí mật động trời.

    Con dâu cần mẫn chăm sóc mẹ chồng nhưng sức khỏe bà ngày một x;ấ;u đi, tôi lén đặt camera thì phát hiện bí mật động trời

    Thảo, cô con dâu của bà, là một người phụ nữ tuyệt vời. Cô nghỉ việc ở nhà để toàn tâm toàn ý chăm sóc bà.

    Mỗi sáng, Thảo đều dậy sớm nấu những món ăn bổ dưỡng, hợp khẩu vị của mẹ chồng. Cô pha thuốc, rót nước, đỡ bà đi lại. Ban đêm, Thảo kê một chiếc giường nhỏ bên cạnh giường bà để tiện bề chăm sóc.

    Nhưng có một điều khiến bà Sương day dứt, đó là càng được Thảo chăm sóc, sức khỏe của bà lại càng suy sụp.

    Ban đầu, bà nghĩ là do tuổi già, b;ệ;nh tật. Nhưng dạo gần đây, bà thường xuyên cảm thấy đau bụng, tim đập nhanh bất thường, đặc biệt là sau khi uống thuốc và ăn cơm xong. Bà bắt đầu nghi ngờ có điều gì đó không ổn.

    Một buổi trưa, khi Thảo ra ngoài mua đồ, bà Sương quyết định làm một việc mạo hiểm. Bà lấy chiếc camera giấu kín mà cháu nội bà mua nhưng chưa dùng, bí mật đặt vào góc khuất trên nóc tủ.

    Đêm đó, bà Sương giả vờ ngủ say. Thảo bước vào phòng, cầm trên tay một cốc nước và một viên thuốc bổ dưỡng như thường lệ. Bà Sương nín thở, lắng nghe tiếng động.

    Thảo nhẹ nhàng đặt cốc nước và thuốc xuống bàn, rồi quay lưng lại, cúi xuống chiếc túi xách của mình. Ánh sáng từ chiếc điện thoại của cô ta lọt vào mắt bà Sương qua khe cửa, tạo thành một bóng đổ dài và méo mó.

    Bất chợt, Thảo rút ra một ống tiêm nhỏ và một lọ chất lỏng không nhãn mác. Tay cô ta run rẩy một chút, rồi nhanh chóng nhỏ vài giọt chất lỏng đó vào cốc nước thuốc. Sau đó, cô dùng thìa khuấy nhẹ cho chất lỏng tan hoàn toàn.

    Mọi hành động diễn ra chưa đầy mười giây. Thảo quay lại, gương mặt trở lại vẻ hiền từ, ân cần.

    “Mẹ ơi, dậy uống thuốc đi ạ,” Thảo nói với giọng dịu dàng thường ngày, như thể không có chuyện gì xảy ra.

    Bà Sương cố gắng giữ bình tĩnh, chậm rãi uống cạn cốc nước. Vị thuốc hôm nay hơi đắng chát hơn bình thường, nhưng bà không dám biểu lộ điều gì. Bà chỉ kịp nghĩ: “Thì ra bấy lâu nay… không phải là tuổi già hay bệnh tật.”


     Lời Thú Tội Trong Nước Mắt

    Sáng hôm sau, khi Thảo vừa ra khỏi nhà, bà Sương lập tức lấy máy tính bảng ra, kết nối với chiếc camera giấu kín. Hình ảnh đêm qua hiện lên, rõ ràng và không thể chối cãi. Bà Sương bật khóc, không phải vì sợ hãi, mà vì sự tan vỡ của niềm tin.

    Bà gọi điện cho con trai, Kiên, bảo anh về nhà ngay lập tức với giọng nói nghiêm trọng.

    Khi Kiên và Thảo về đến nhà, bà Sương đã ngồi sẵn trên ghế sofa, tay cầm chiếc máy tính bảng. Bà hít một hơi sâu, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào Thảo.

    “Thảo, con giải thích cho mẹ xem, cái này là gì?” Bà Sương ấn nút Play.

    Đoạn video tua nhanh đến cảnh Thảo lén lút nhỏ chất lỏng vào cốc nước. Cả căn phòng chìm vào sự im lặng chết chóc. Kiên sững sờ, nhìn vợ bằng ánh mắt không thể tin nổi. Thảo, người đang đeo chiếc tạp dề màu hồng, đổ sụp xuống sàn, nước mắt giàn giụa.

    “Mẹ… con xin lỗi, con không cố ý…”

    “Không cố ý? Vậy chất độc đó là gì? Con làm vậy để làm gì?” Giọng bà Sương run lên vì đau đớn.

    Thảo khóc nức nở, kể lại bí mật mà cô đã giấu kín bấy lâu: “Con… con không thể có con được nữa. Bác sĩ nói nếu con còn stress và thiếu ngủ, con sẽ không thể mang thai. Mẹ đã hứa là nếu con nghỉ việc chăm sóc mẹ, mẹ sẽ để lại cho vợ chồng con ngôi nhà này để con có chỗ dưỡng thai… Nhưng cứ mỗi lần con hỏi, mẹ lại nói chờ đến khi mẹ khỏe hơn…”

    Thảo vừa khóc vừa nói, lời lẽ đứt quãng: “Con biết con sai… nhưng con sợ Kiên sẽ bỏ con… Con muốn có một đứa con của riêng mình… Con chỉ định dùng một liều lượng nhỏ để mẹ ngủ nhiều hơn, để con có thể nghỉ ngơi, để con có thể…”

    Kiên ôm đầu, không thể đứng vững: “Trời ơi Thảo, em điên rồi! Em đã đánh đổi tính mạng mẹ anh chỉ vì ngôi nhà và đứa con sao? Tại sao em không nói với anh!”

    Sự thật phơi bày không phải là một âm mưu tàn độc, mà là sự tuyệt vọng của một người phụ nữ bị ám ảnh bởi việc có con, đẩy đến hành vi phạm pháp.

    Bà Sương nhìn Kiên đang ôm lấy đầu, vẻ mặt thất thần, và Thảo đang quỳ dưới chân bà, nước mắt làm ướt cả sàn nhà. Bà hiểu rằng, sự việc này không chỉ là lỗi của một mình Thảo. Nó là hệ quả của sự im lặng, sự thiếu thốn tình cảm, và áp lực vô hình mà gia đình đã đặt lên Thảo.

    Sau một lúc im lặng đến nghẹt thở, bà Sương nói, giọng bà yếu ớt nhưng đầy kiên quyết:

    “Thảo, con đã phạm một sai lầm nghiêm trọng. Con đã định đoạt tính mạng của mẹ. Hành động của con là không thể chấp nhận được, và nếu mẹ muốn, con có thể phải đối mặt với pháp luật.”

    Thảo run rẩy, ngẩng đầu lên nhìn bà Sương.

    “Nhưng…” bà Sương tiếp tục, bà đưa tay ra hiệu cho Kiên đỡ Thảo đứng dậy. “Mẹ hiểu nỗi tuyệt vọng của con. Cái thai, ngôi nhà, áp lực từ việc vô sinh… con đã bị nỗi ám ảnh đó nhấn chìm. Tình yêu thương giả dối của con dành cho mẹ đã biến thành sự đày đọa vì con sợ mất đi tất cả.”

    Bà nhìn vào Kiên: “Kiên, con cũng có lỗi. Con đã không thực sự lắng nghe vợ, đã để vợ con gánh chịu nỗi đau một mình. Một người vợ không thể sinh con, không có nghĩa là cô ấy không còn giá trị.

    Bà Sương quay lại nhìn Thảo, ánh mắt dịu đi:

    “Mẹ không thể tha thứ cho hành động của con ngay lập tức. Nhưng mẹ sẽ cho con cơ hội chuộc lỗi.”

    “Ngôi nhà này…” bà Sương thở dài. “Mẹ sẽ sang tên cho hai con ngay, nhưng không phải vì hành động tội lỗi của con, mà vì mẹ muốn con được bình tâm mà chăm sóc gia đình, không còn bị áp lực tài sản đè nặng.”


    💖 Khởi Đầu Mới

    Lời tha thứ của bà Sương, đi kèm với sự răn đe và điều kiện rõ ràng, đã khiến Thảo bật khóc lần nữa, nhưng đây là những giọt nước mắt hối hận và biết ơn.

    Kể từ ngày hôm đó, Thảo đã thực sự thay đổi. Cô chăm sóc mẹ chồng bằng tình cảm thực sự, không còn sự sợ hãi và toan tính. Cô và Kiên bắt đầu hành trình hàn gắn hôn nhân và chữa lành tâm lý. Họ chấp nhận việc không thể có con và quyết định nhận con nuôi, xây dựng một gia đình trên nền tảng của sự chân thật, lòng vị tha và tình yêu không điều kiện.

    Về phần bà Sương, sau khi loại bỏ được chất độc khỏi cơ thể và có sự chăm sóc tận tâm của con cái, sức khỏe của bà dần hồi phục. Mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu không còn là sự chăm sóc nặng nề, mà là sự chia sẻ và gắn kết của những người thân yêu đã cùng nhau vượt qua một cơn bão lớn.

    Họ đã giữ kín bí mật này, coi đó là bài học đắt giá nhất của gia đình: Không có gì quan trọng hơn sự thật và lòng yêu thương chân thành.

  • “Chồng chị với em nãy giờ 4 hiệp rồi đấy…”.. – Tâm Sự – Chia Sẻ

    “Chồng chị với em nãy giờ 4 hiệp rồi đấy…”.. – Tâm Sự – Chia Sẻ

    Phòng chờ sinh bệnh viện phụ sản quốc tế ngập tràn mùi cồn và tiếng máy móc “tít tít” đều đặn. Lan nằm trên giường, mồ hôi vã ra như tắm, hai tay nắm chặt lấy thành giường trắng toát. Cơn đau chuyển dạ kéo đến từng đợt như muốn xé toạc cơ thể cô.

    Bên cạnh Lan không phải là chồng, mà là bà Thanh – mẹ chồng cô. Bà Thanh năm nay ngoài 60, nhưng vẫn giữ được nét sang trọng, quyền quý của một nữ doanh nhân từng thét ra lửa trên thương trường. Bà vừa lau mồ hôi cho con dâu, vừa sốt ruột nhìn ra cửa.

    “Thằng Tuấn đâu rồi? Vợ sắp đẻ mà còn đi đâu không biết!” – Bà Thanh gắt lên, tay rút điện thoại gọi cho con trai lần thứ mười. Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.

    Lan thều thào, cố gượng cười trấn an mẹ chồng: “Anh ấy bảo… đi gặp đối tác quan trọng ký hợp đồng… để kiếm tiền mua bỉm sữa cho con… Chắc anh ấy đang bận họp nên tắt máy thôi mẹ ạ…”

    Bà Thanh thở dài, xót xa nhìn con dâu. Lan là đứa con dâu bà ưng ý nhất: ngoan hiền, hiểu chuyện, lại hết lòng vì gia đình. Bà biết Tuấn – con trai bà – có tính trăng hoa, nhưng bà không ngờ vào cái giờ phút sinh tử này, nó lại dám vắng mặt.

    “Ting!”

    Điện thoại của Lan đặt trên tủ đầu giường bỗng sáng màn hình. Lan đang quằn quại trong cơn đau nên không để ý. Bà Thanh sợ có chuyện gấp hoặc Tuấn nhắn tin, liền cầm lên xem.

    Màn hình khóa hiện lên một tin nhắn từ số lạ, không lưu tên, nhưng nội dung thì đập vào mắt bà Thanh rõ mồn một, sắc lẹm như dao cau chém vào đá:

    “Chồng chị với em nãy giờ 4 hiệp rồi đấy… Anh ấy bảo chị ra mà học hỏi, Ở phòng 302 nhé… Anh ấy chê chị như khúc gỗ, chẳng biết chiều chồng.”

    Kèm theo đó là một bức ảnh nhạy cảm chụp tấm lưng trần của một người đàn ông đang ngủ say. Bà Thanh nhận ra ngay vết bớt đỏ sau gáy kia. Là Tuấn. Con trai bà.

    Bà Thanh run lên bần bật. Cơn giận xông lên tận não khiến bà loạng choạng suýt ngã. Bà không ngờ con trai mình lại khốn nạn đến mức ấy. Vợ đang đau đớn thập tử nhất sinh để sinh con nối dõi cho nhà nó, còn nó thì đang hú hí với “gà móng đỏ” ở khách sạn, lại còn để cho ả ta nhắn tin khiêu khích, trù ẻo vợ mình.

    Lan thấy mẹ chồng biến sắc, lo lắng hỏi: “Ai nhắn… thế mẹ? Có phải anh Tuấn không?”

    Bà Thanh vội tắt màn hình, hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh. Bà quay sang, nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của Lan, ánh mắt kiên định chưa từng thấy:

    “Không có gì đâu con. Tin nhắn rác ấy mà. Con cứ cố gắng cho mẹ tròn con vuông đi, mọi chuyện để mẹ lo. Mẹ thề với con, mẹ sẽ không để ai làm tổn thương mẹ con con đâu.”

    Câu nói của bà như liều thuốc an thần. Lan tin tưởng gật đầu, rồi lại oằn mình đón một cơn gò mới. 30 phút sau, tiếng khóc trẻ thơ vang lên. Một bé trai kháu khỉnh chào đời. Lan kiệt sức thiếp đi, trên môi vẫn vương nụ cười hạnh phúc.

    Nhìn cháu nội đỏ hỏn và con dâu đang ngủ say, bà Thanh lấy điện thoại, gọi cho trợ lý thân cận nhất: “Alo, cậu check ngay cho tôi xem khách sạn nào quanh khu vực bệnh viện này có phòng 302 view đẹp nhất. À, kiểm tra định vị xe thằng Tuấn luôn. Chuẩn bị xe, gọi thêm 4 vệ sĩ và… gọi cả Giám đốc nhân sự lên đây cho tôi. Ngay lập tức!”

    Khách sạn H.P nằm cách bệnh viện chỉ hai con phố. Phòng 302.

    Trong phòng, ả nhân tình tên Vy đang nằm lướt điện thoại, cười khúc khích chờ đợi cơn ghen lồng lộn từ bà vợ bầu. Ả nghĩ rằng Lan sẽ gọi điện chửi bới, hoặc khóc lóc ỉ ôi làm phiền Tuấn, lúc đó ả sẽ đóng vai “người bị hại” để Tuấn càng thêm chán vợ.

    Tuấn vừa tắm xong, quấn khăn bước ra: “Em nhắn gì mà cứ cười tủm tỉm thế?”

    “Em nhắn trêu con vợ sề của anh chút thôi. Cho nó biết thân biết phận.”

    Tuấn cau mày: “Thôi, nó đang đẻ, đừng có làm quá. Mẹ anh mà biết thì chết cả lũ.”

    “Ôi dào, mẹ anh chiều anh nhất nhà, sợ gì. Mà anh bảo anh là giám đốc, tiền tiêu không phải nghĩ cơ mà.”

    Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên. “Phục vụ phòng đây ạ!”

    Vy nũng nịu ra mở cửa. Cánh cửa vừa hé, một lực mạnh đẩy tung vào khiến ả ngã dúi dụi. Bốn vệ sĩ to cao lực lưỡng bước vào, đứng trấn giữ bốn góc phòng. Theo sau là bà Thanh – với phong thái lạnh lùng như một nữ hoàng băng giá.

    “Mẹ… Mẹ!” – Tuấn rụng rời tay chân, chiếc khăn tắm suýt tuột xuống đất.

    Vy hoảng hốt, vơ vội cái chăn che thân: “Bà là ai? Sao dám xông vào đây? Tôi báo công an đấy!”

    Bà Thanh không thèm nhìn Vy lấy nửa con mắt. Bà kéo ghế ngồi xuống, đặt túi xách hàng hiệu lên bàn, giọng nói nhẹ nhàng nhưng sặc mùi thuốc súng:

    “Khỏi cần báo. Tôi báo hộ cô rồi. Công an phường đang lên kiểm tra hành chính về hành vi mua bán dâm và sử dụng chất kích thích đấy. Còn bây giờ…”

    Bà ném xấp ảnh chụp màn hình tin nhắn của Vy xuống trước mặt Tuấn. “4 hiệp cơ à? Khỏe nhỉ? Vợ mày nằm trong phòng đẻ, đau đớn chết đi sống lại, mày ở đây ‘thi đấu thể thao’ với con ranh này à?”

    Tuấn quỳ sụp xuống: “Mẹ ơi, con trót dại… Mẹ tha cho con…”

    “Câm mồm!” – Bà Thanh quát. “Tao không có loại con trai cầm thú như mày. Mày chê vợ mày như khúc gỗ? Khúc gỗ ấy đang đẻ con cho mày đấy!”

    Bà quay sang nhìn Vy, lúc này mặt đã cắt không còn giọt máu: “Cô là người nhắn tin thách thức con dâu tôi đúng không? Muốn nó ra đây học hỏi à? Được.”

    Bà Thanh búng tay. Người trợ lý bước vào, mở iPad lên. “Thưa bà Chủ tịch, tôi đã thực hiện xong lệnh phong tỏa.”

    Bà Thanh nhìn Tuấn, gằn từng chữ: “Từ giờ phút này, mày chính thức bị sa thải khỏi vị trí Giám đốc chi nhánh. Toàn bộ thẻ tín dụng, tài khoản ngân hàng phụ mà tao mở cho mày đều đã bị khóa vĩnh viễn. Chiếc xe Mercedes dưới kia là tài sản công ty, tao thu hồi ngay lập tức. Căn nhà hai đứa đang ở đứng tên tao, tao cho con Lan và cháu tao. Mày ra đường với hai bàn tay trắng.”

    Tuấn chết điếng. Hắn sống bám vào mẹ bao năm nay, giờ mất hết nguồn viện trợ thì khác gì phế nhân.

    “Còn cô…” – Bà Thanh quay sang Vy – “Tôi biết cô cặp với nó vì tưởng nó giàu. Xin lỗi nhé, nó là thằng ‘ký sinh trùng’ thôi. À quên, tôi vừa gửi toàn bộ tin nhắn và hình ảnh camera khách sạn này cho bố mẹ cô ở quê và cả nhóm chat công ty cô rồi đấy. Chắc giờ này cả làng cả tổng đang xem livestream miễn phí.”

    Vy hét lên, vồ lấy điện thoại. Tin nhắn, cuộc gọi chửi rủa từ gia đình, bạn bè ập đến như bão lũ. Cô ta điên cuồng lao vào cấu xé Tuấn: “Thằng khốn nạn! Mày lừa tao! Mày bảo mày là đại gia cơ mà!”

    Tuấn cũng không vừa, tát Vy một cái cháy má: “Tại mày! Tại mày nhắn tin trêu ngươi nên mẹ tao mới biết!”

    Hai kẻ vừa nãy còn “mặn nồng 4 hiệp” giờ lao vào đánh nhau như chó với mèo, quần áo xộc xệch, nhếch nhác không để đâu cho hết.

    Bà Thanh đứng dậy, phủi bụi trên áo, nhìn cảnh tượng hỗn loạn với ánh mắt khinh bỉ tột độ. “Hai người cứ tự nhiên. Lát nữa công an đến lập biên bản gây rối trật tự công cộng thì nhớ cười tươi vào nhé.”

    Bà bước ra khỏi phòng 302, để lại sau lưng tiếng gào thét tuyệt vọng của hai kẻ bội bạc.

    Về đến bệnh viện, Lan đã tỉnh dậy. Bà Thanh bế cháu nội, đặt nhẹ vào tay Lan, mỉm cười hiền hậu: “Chồng con nó bận đi… công tác xa rồi. Từ nay mẹ sẽ dọn về ở cùng hai mẹ con. Mẹ con mình nuôi nhau, không cần đàn ông tồi tệ, con nhé.”

    Lan nhìn vào mắt mẹ chồng, cô hiểu bà đã làm gì. Một giọt nước mắt lăn dài trên má, không phải vì buồn, mà vì biết ơn. Cô đã mất một người chồng tệ bạc, nhưng đổi lại, cô có một người mẹ thứ hai tuyệt vời nhất trên đời.

    Tuấn và Vy sau đó trở thành trò cười cho thiên hạ. Tuấn bị đuổi việc, không một xu dính túi, phải đi làm bốc vác để kiếm sống qua ngày. Vy bị gia đình từ mặt, phải bỏ xứ đi biệt tích. Mỗi lần đi qua căn biệt thự nơi Lan và bà Thanh sống hạnh phúc cùng đứa bé kháu khỉnh, Tuấn chỉ biết cúi đầu lủi thủi bước nhanh, gặm nhấm nỗi hối hận muộn màng suốt cả cuộc đời.

  • Phụ nữ lẳng lơ hễ mở miệng là nói 3 câu này, nhất là câu số 1: Đàn ông nên tránh thật xa

    Phụ nữ lẳng lơ hễ mở miệng là nói 3 câu này, nhất là câu số 1: Đàn ông nên tránh thật xa

    Phụ nữ lẳng lơ yêu người này nhưng vẫn tơ tưởng tới người khác. Đối với họ, việc “đong đưa” người khác giới giống như một hành trình săn bắt thú vị, và nếu có thể chinh phục được thì họ sẽ sung sướng hưởng thụ cảm giác của người chiến thắng.

    Đàn bà lẳng lơ thường không có điểm dừng, họ sẵn sàng thả thính bất cứ ai trong tầm ngắm bằng những câu nói như này:

    Em muốn tìm một người đàn ông

    Người phụ nữ thường nghĩ gì nói đấy và nếu cô ấy nói rằng: “em muốn tìm một người đàn ông” thì chắc chắn rằng cuộc sống tình cảm của những người này không hề bằng phẳng.

    Những người phụ nữ này thường tìm đến đàn ông để giải tỏa những áp lực trong cuộc sống, đôi khi cũng chỉ là thỏa mãn ham muốn của bản thân. Ngay cả khi họ đã gặp được người đàn ông mình thích, họ sẽ không dành tặng cho người đàn ông đó hoàn toàn cuộc đời của họ. Trong tình yêu, họ thường hướng đến những cái mới, kể cả những người đàn ông mới, đó là lý do tại sao những người phụ nữ này rất khó để tìm được người bạn đời của mình.

    Anh có thể đi cùng em không?

    Đối với người phụ nữ bình thường, thì nếu không có quan hệ tình cảm, họ sẽ không bao giờ nói câu này. Tuy nhiên, đối với những người phụ nữ lẳng lơ, họ thường đặt câu nói này trên môi, ở bất cứ đâu, trên Wechat hay trong cuộc sống hằng ngày.

    Họ rất giỏi tán tỉnh, đong đưa đối với đàn ông, và tất nhiên rất khó người đàn ông nào có thể vượt qua sự cám giỗ này.

    Anh có nhớ em không?

    Điều đàn ông giỏi nhất là ăn nói ngọt ngào, dùng những lời đường mật để giữ trái tim phụ nữ. Phụ nữ giỏi nhất là thể hiện sự quyến rũ trước mặt đàn ông, khiến họ bị mê hoặc và giữ lại trái tim của họ.

    Nếu người phụ nữ thường nói: anh có nhớ em không?

    Loại phụ nữ này thường giao du với nhiều bạn trai khác giới. Đây giống như một miếng mồi do người phụ nữ thả ra, họ thường hả hê, thích thú với những gì mình đạt được và rất khó người đàn ông nào có thể thoát khỏi lòng bàn tay của cô ấy.

  • Câu đố: Từ tiếng Việt nào để nguyên là con bò, bỏ bớt chữ vẫn là con bò? Đáp án tưởng khó mà rất dễ

    Câu đố: Từ tiếng Việt nào để nguyên là con bò, bỏ bớt chữ vẫn là con bò? Đáp án tưởng khó mà rất dễ

    Bạn có thể tự thử thách bản thân với câu đố tiếng Việt này: ‘Từ tiếng Việt nào để nguyên là con bò, bỏ bớt chữ vẫn là con bò?’.

    Tiếng Việt là một ngôn ngữ giàu đẹp, phong phú và phức tạp với hệ thống thanh điệu độc đáo cùng cách viết chữ cái linh hoạt, tạo nên những nét đặc trưng đầy bất ngờ. Sự thú vị của tiếng Việt không chỉ ở ngữ nghĩa mà còn ở những trò chơi chữ sáng tạo, khiến người nghe phải suy ngẫm.

    Câu đố “Từ nào trong tiếng Việt, để nguyên là con bò, bỏ bớt chữ vẫn là con bò?” khiến không ít người phải đau đầu suy nghĩ.

    Nhiều người cau mày, tưởng phải vận dụng kiến thức ngữ pháp, từ vựng hay thậm chí triết học. Nhưng không! Đáp án lại đơn giản đến mức không ngờ.

    câu đố, đố chữ, câu đố tiếng việt, đố vui

    Và đáp án chính là từ ‘Bê’.

    Ads

    Bê là con bò con, để nguyên là Bê, bỏ bớt chữ ê vẫn là ‘B’ (đọc là bờ hoặc bê).

    câu đố, đố chữ, câu đố tiếng việt, đố vui

    Câu đố này không chỉ là một trò vui, mà còn là lời nhắc rằng tiếng Việt luôn chứa đựng những điều bất ngờ thú vị. Chỉ một từ thôi mà có thể khiến cả buổi trò chuyện trở nên rộn ràng hơn rất nhiều.

    Nguồn: https://thoitrangvang.vn/cau-do-tu-tieng-viet-nao-de-nguyen-la-con-bo-bo-bot-chu-van-la-con-bo-dap-a.. Nguồn: https://thoitrangvang.vn/cau-do-tu-tieng-viet-nao-de-nguyen-la-con-bo-bo-bot-chu-van-la-con-bo-dap-an-tuong-kho-ma-rat-de-vz15482.html