Tác giả: admin

  • Đêm tân hôn mẹ chồng đưa cho tôi 10 cây vàng và bảo hãy trốn khỏi đây ngay

    Đêm tân hôn mẹ chồng đưa cho tôi 10 cây vàng và bảo hãy trốn khỏi đây ngay

    Trời đã khuya. Kim đồng hồ chỉ đúng 1 giờ sáng.
    Tôi ngồi bất động trong căn phòng mới cưới, nghe tim mình đập như tiếng gõ cửa. Ngoài kia, gió thổi ràn rạt qua vườn chuối, tiếng chó sủa xa xa khiến cả ngôi nhà như run lên theo từng cơn.

    Đáng lẽ giờ này, tôi đang là cô dâu hạnh phúc nhất.
    Đáng lẽ, đây phải là đêm đầu tiên của một cuộc hôn nhân ấm áp, chứ không phải một đêm lạnh lẽo đến mức khiến tôi muốn biến mất.

    Chiếc đèn ngủ hắt ánh sáng vàng yếu ớt lên vách tường loang lổ. Trên giường, người chồng mới cưới của tôi — anh Huy — nằm quay lưng lại, hơi thở nặng và gấp, như đang mơ một giấc mộng đầy bực dọc. Tôi nhìn bóng lưng anh mà tim quặn thắt. Chúng tôi mới cưới được nửa ngày, vậy mà giữa hai người đã là cả một khoảng cách không thể bước qua.

    Tôi không biết có phải mình đã quá vội vàng.
    Chúng tôi chỉ quen nhau năm tháng. Anh hiền lành, ít nói, hay giúp người, lại có công việc ổn định. Khi anh ngỏ lời cầu hôn, bố mẹ tôi mừng lắm. “Con gái ba mươi rồi, gặp được người tử tế là phước,” mẹ tôi nói thế. Tôi cũng nghĩ vậy. Tôi không dám mơ cao sang, chỉ cần một mái nhà bình yên.

    Nhưng ngay ngày cưới, tôi đã thấy vài điều lạ.
    Lúc trao nhẫn, tay anh run run, mồ hôi rịn đầy trán. Khi khách khứa về hết, anh đột nhiên trở nên nóng nảy, gằn giọng vì những chuyện rất nhỏ. Mẹ chồng tôi — bà Lành — chỉ lặng im, mắt đỏ hoe, như người đang giữ một điều gì không dám nói.

    Tôi cứ cho rằng đó chỉ là mệt mỏi.
    Cho đến khi đêm xuống, mọi thứ bắt đầu trở nên khác thường.

    Anh Huy không nói gì, chỉ im lặng hút thuốc ngoài hiên rất lâu. Mùi khói len vào tận phòng, nồng nặc, hắc đến khó thở. Tôi gọi anh vài lần mà anh không trả lời. Mẹ chồng gõ cửa, giọng run run:

    – Hai đứa nghỉ sớm đi con… Khuya rồi.

    Tôi vâng khẽ, nhưng anh chỉ im. Khi bà vừa đi khỏi, anh quay vào, ánh mắt lạnh và khó đoán.

    – Cô ngủ trước đi. – Anh nói, giọng lạ lắm, khàn và trượt dài như người khác.

    Tôi không ngủ được. Cảm giác bất an cứ len lỏi trong từng nhịp thở. Ngoài cửa sổ, trăng lấp ló sau mây, bóng cây in lên tường như những bàn tay mảnh khảnh đang bò đến gần.

    Rồi đột nhiên, cánh cửa sổ khẽ rung.
    Một tiếng “cạch” rất khẽ. Ai đó đang gõ.

    Tôi giật mình, tim muốn nhảy khỏi lồng ngực. Ánh sáng yếu hắt qua khe cửa, soi rõ khuôn mặt người phụ nữ đang thò đầu vào.

    Mẹ chồng tôi.
    Bà mặc áo nâu, tóc xõa, mắt ngấn nước.
    Giọng bà run rẩy, thì thào:
    – Con ơi… dậy đi. Mau mở cửa sổ.

    Tôi kinh ngạc:

    – Mẹ? Có chuyện gì vậy?
    – Nhỏ thôi… đừng để nó nghe thấy. Mau lên, con… trốn đi.

    Bà nói, tay run run cầm theo một túi vải cũ. Tôi nghe tiếng vàng va vào nhau leng keng.

    Không khí trong phòng lạnh đi một cách rùng rợn. Tôi nhìn sang chồng — anh vẫn nằm im, lưng quay về phía chúng tôi.

    Mẹ chồng đưa túi vải cho tôi, giọng nghẹn lại:

    – Cầm lấy… rồi đi đi, trước khi quá muộn.

    Tôi chết lặng.
    “Đi ư? Vì sao phải đi? Đêm tân hôn của tôi… tại sao lại thế này?”

    Nhưng ánh mắt của bà – vừa sợ hãi, vừa thương xót – khiến tôi hiểu: có điều gì đó khủng khiếp đang bị che giấu trong căn nhà này.

    Tôi run rẩy thu dọn vài món đồ. Mỗi tiếng động đều khiến tôi thót tim. Anh Huy vẫn nằm mê man, hơi thở nặng nề. Tôi lấy chiếc vali nhỏ, nhét túi vàng vào giữa.

    Bà Lành mở hé cửa sổ. Ngoài kia, ánh trăng bạc rải xuống sân, thang tre dựng sẵn sát tường.

    – Đi đi, con. – bà thì thầm, giọng nghẹn. – Mẹ xin lỗi.
    Tôi quay lại nhìn, thấy nước mắt bà rơi lặng lẽ trên má.

    Tôi trèo xuống thang, tim đập dồn. Mỗi bậc thang kẽo kẹt như tiếng gãy trong lòng. Khi chân vừa chạm đất, tôi nghe tiếng mẹ chồng nấc khẽ:
    – Con nhớ sống cho tốt… đừng quên, mẹ thương con như con gái ruột.

    Tôi quay lên, muốn nói lời cảm ơn, nhưng bà đã khép cửa, bóng dáng khuất sau tấm rèm.


    Xe tải nổ máy. Tôi ngồi trong cabin, nhìn qua gương thấy ngôi nhà nhỏ lùi dần sau lưng. Đèn phòng vẫn sáng. Tôi thấy bóng bà Lành đứng nơi hiên, nhỏ bé giữa bóng đêm.
    Tôi úp mặt vào hai tay, bật khóc.

    Sáng hôm sau, tôi về tới nhà bố mẹ đẻ. Vừa bước vào, mẹ tôi hoảng hốt:
    – Sao con… ăn mặc thế này? Còn lễ cưới?

    Tôi gục xuống nền gạch, nức nở kể lại mọi chuyện. Bố tôi im lặng, ngồi rít thuốc liên hồi. Khi nghe đến đoạn mẹ chồng cho vàng và thang, ông buông tiếng thở dài nặng nề:
    – Đời đúng là oái oăm.

    Mẹ tôi thì chỉ biết khóc:
    – Nhà mình bạc phước, con ơi…

    May thay, tôi và Huy chưa kịp đăng ký kết hôn. Lễ cưới chỉ mới xong phần nghi thức. Tôi sẽ từ hôn, sẽ bắt đầu lại.


    Vài tuần sau, tôi nhận được một bức thư tay gửi từ làng chồng.
    Chữ viết run run, nhoè nước:

    “Con à, mẹ xin lỗi vì để con vướng vào gia đình này. Huy đã bị bắt vì tàng trữ ma túy. Mẹ không trách con. Cảm ơn con đã không oán mẹ.
    Chúc con hạnh phúc,
    Mẹ Lành.”

    Tôi đọc đến dòng cuối, nước mắt rơi xuống trang giấy.
    Người đàn bà ấy — một người mẹ không có quyền lựa chọn hạnh phúc cho mình — đã chọn cứu tôi, như cứu lại phần đời đã mất của bà.


    Nhiều năm sau, tôi đã có cuộc sống khác, công việc ổn định, có người thương. Nhưng đêm nào mưa to, tôi lại nhớ đến căn nhà nhỏ, đến tiếng thang tre cọt kẹt lúc nửa đêm, và ánh mắt người mẹ chồng năm xưa, lặng lẽ đẩy con dâu trốn khỏi bể khổ.

    Nếu ngày ấy bà không gõ cửa lúc một giờ sáng… có lẽ đời tôi đã chấm dứt trong bóng tối.
    Và tôi luôn tin, có những người mẹ không sinh ra ta, nhưng đã cứu ta bằng cả phần đời còn lại của họ.

  • Con trai tôi mua nhà tiền 3 tỷ rồi đón bố mẹ vợ tới sống cùng, một hôm tôi lên chơi đúng giờ cơm tối, con trai liền to tiếng

    Con trai tôi mua nhà tiền 3 tỷ rồi đón bố mẹ vợ tới sống cùng, một hôm tôi lên chơi đúng giờ cơm tối, con trai liền to tiếng

    Nguyễn Văn Tâm, 68 tuổi, sống ở một làng ven sông Lam. Ngày nào cũng vậy: sáng tưới luống rau, trưa pha ấm chè, chiều ngồi đan rọ gà nhìn lũ trẻ thả diều. Vợ mất sớm, ông gà trống nuôi con trai là Khôi học hành nên người. Ông không tái hôn, cặm cụi từng đồng gửi ra Hà Nội cho con. Ước một điều giản dị: “Nó có nhà ở thủ đô, cưới được vợ hiền — thế là mãn nguyện.”

    Mười lăm năm bươn chải, Khôi thành kỹ sư. Cưới Linh, giáo viên mẫu giáo. Hai vợ chồng vừa mua căn hộ 3 tỷ ở Nam Từ Liêm. Hôm gọi về khoe, ông Tâm cười mà nước mắt giàn giụa. Ông xách cái túi vải bạc màu: vài bắp ngô nếp, mấy quả bưởi quê, một hũ mắm tép — bảo “lúc nào rảnh bố sẽ ra thăm”.

    Hôm ấy, ông chẳng báo trước. Ông nghĩ: “Con mình — máu mủ — cần chi khách sáo.”

    5 giờ 50 chiều, cửa kính tự động ngoài sảnh chung cư hắt bóng ông già lóng ngóng. Bác bảo vệ hỏi:
    – Cụ vào tòa nào ạ?
    – Tòa B… cháu Khôi nhà tôi tầng 18.

    Intercom reo. Giọng Khôi ồn ào lẫn tiếng bát đũa:
    – Ai đấy?
    – Bố này! Bố vừa lên Hà Nội, bố ghé thăm.

    Khoảnh khắc im lặng. Rồi một câu cộc lốc:
    – Bố lên sao không gọi trước? Giờ cơm rồi, bọn con đang bận!

    Ông Tâm ngắc ngứ:
    – Bố… tiện đường… mang ít quà quê…
    Đầu dây khựng lại. Tiếng Linh vọng mỏng tang:
    – Mở đi, anh. Mở cho xong.

    Cửa mở. Linh đứng trong, trang điểm nhẹ, áo ngủ lụa màu ngà. Bên bàn ăn, hai người nữa: bố mẹ vợ của Khôi, mới ra ở cùng “để tiện trông cháu sau này”. Họ ngước nhìn ông một lượt rồi cúi xuống bát. Mâm cơm đã dọn. Chỗ của ông? Một bát sứ trắng để trơ bên mép bàn.

    Khôi gượng gạo:
    – Bố vào đi. Nhưng mà lần sau bố gọi trước, để con sắp xếp, chứ… nhà chật.

    Ông Tâm cười xòa, giơ túi quà:
    – Bưởi vườn nhà đấy. Với mắm tép…
    Mẹ Linh nhíu mày:
    – Ở chung cư kín, mùi mắm… cũng hơi…
    Linh cười nhạt:
    – Để con bọc lại mang xuống hầm rác.

    Bữa cơm chìm trong tiếng muỗng chạm bát khô khốc. Bố vợ Khôi kể về suất đầu tư nhà trọ “mua xong cho thuê, lời lắm”. Linh hỏi chồng:
    – Lát nữa anh nhớ dặn bố đừng bày quà quê linh tinh lên ban công. Camera bắt đấy.
    Khôi:
    – Ừ.

    Ông Tâm ngồi lọt thỏm, bỗng thấy nồi canh ngót như mặn hơn. Ông gật lia lịa:
    – Ờ, ờ… bố biết rồi…

    Đêm ấy, ông được trải tấm đệm mỏng ngoài phòng khách. “Con chịu khó nhé bố, giường kín người rồi,” Khôi nói. Ông xua tay, “bố ngủ đâu chả được”.

    2. 1 giờ 57 — tiếng thì thầm sau cánh cửa

    Lạ nhà, ông không ngủ nổi. Gần 2 giờ sáng, ông khát nước, lò dò qua trước phòng vợ chồng Khôi. Cánh cửa khép hờ. Tiếng nói vọng ra, mảnh như sợi dây căng:

    Linh (thì thầm):
    – Em nói rồi, bố anh kiểu quê mùa, tự nhiên xách mắm xách bưởi đến giờ cơm… mất điểm. Ở đây ai người ta thế!

    Khôi (mệt mỏi):
    – Ừ… mai anh bảo bố về. Mẹ em ở đây còn phải sắp xếp chỗ. Nhà này có mỗi hai phòng.

    Mẹ Linh (lấn lên):
    – Cậu phải tế nhị. Bảo khéo khéo: “Bố bận việc đồng áng, cuối tuần con về thăm.” À với lại… cái mảnh đất hương hỏa nghe nói mặt đường to lắm, đúng không? Nếu cậu khéo, nhờ bố sang tên sớm, vợ chồng cậu mới xoay được tiền trả nốt ngân hàng. Đừng để lâu, nhỡ đổi ý.

    Khôi (im một nhịp):
    – Ừ… để con tính.

    Linh (cười khẩy):
    – Em không muốn sau này bố anh lù lù ra ở luôn đây đâu, ảnh hưởng hết kế hoạch của em. Mẹ còn tính mở tiệm dưới sảnh. Cần vốn.

    Một tiếng “rắc” nho nhỏ: ông Tâm giật mình, tay siết chặt thành ghế. Mồ hôi lạnh rịn lưng. Ông lùi lại, chậm như bóng, quay về chỗ đệm trải dưới sàn. Thở khẽ. Mắt mở trừng trong bóng tối.

    3. Chuyến xe sớm và cú điện thoại

    5 giờ sáng. Ông gấp gọn chăn, buộc lại túi vải. Không đánh thức ai. Ông đi nhẹ như mèo, luồn qua hành lang, bấm thang máy. Sảnh vắng. Bác bảo vệ đêm ngáp dài, vẫn kịp chào:
    – Cụ về sớm thế ạ?
    – Ừ, việc đồng áng…

    Xe khách rời bến, sương Hà Nội ôm kín ô cửa. Ông áp trán lên kính, thấy mắt cay. Điện thoại rung.

    Khôi:
    – Bố đang ở đâu? Sao bố đi không nói gì?
    Ông Tâm:
    – Bố về rồi.
    Khôi (ngập ngừng):
    – Bố… giận con à? Hôm qua con… bực việc công ty. Tối nay con qua đón bố lại Hà Nội đi ăn phở…

    Ông im lặng. Rồi đột ngột đổi giọng, vừa chậm vừa chắc:
    – Bố định bàn chuyện đất. Mảnh hương hỏa ngoài mặt đường. Bố già rồi, muốn sang tên sớm cho đứa biết giữ nếp nhà.

    Bên kia, một nhịp thinh lặng. Rồi Khôi nói nhanh hơn, ấm hơn thường ngày:
    – Bố để con lo! Con sẽ sửa sang lại nhà từ đường, bố không phải vất vả nữa. Với lại… sang tên giờ hợp lý, vợ chồng con đang cần thêm vốn trả ngân hàng…

    Ông gật đầu, ừ hử mấy tiếng, cúp máy. Bàn tay trên đùi nắm lại, chậm rãi. Ông đã hiểu.

    4. “Giấy tờ hôm nào bố con mình làm”

    Hai tuần sau. Khôi gọi liên hồi. Ông không nhấc. Đến khi Khôi về quê, ông mới nhẩn nha pha ấm trà.

    – Bố, hôm trước bố bảo chuyện đất… con sắp xếp rồi, mai ra phường làm giấy tờ? – Khôi cười, ánh mắt phập phồng mong đợi.
    – Ờ, giấy tờ hôm nào bố con mình làm. – Ông rót trà, giọng đều. – Nhưng trước đó… bố muốn nghe con nói thật: con tính với mảnh đất ấy làm gì?

    Khôi chớp mắt, nhìn quanh.
    – Thì… đất để đấy… thờ cúng… rồi sau này con tính…
    Ông đặt chén xuống đĩa, tiếng sứ chạm nhau khẽ mà sắc:
    – Đừng dối. Con tính bán đi trả nợ ngân hàng, phải không?

    Khôi sững lại. Ông Tâm nhìn thẳng:
    – Đêm hôm ấy… bố nghe hết. “Bố lù lù ra ở luôn”, “mất điểm”, “sang tên sớm”… Con nói hay người khác nói — bố không phân biệt nữa. Nhưng bố nghe con im lặng.

    Khôi tím mặt, giọng nhỏ đi:
    – Con… xin lỗi. Con bị cuốn theo. Vợ con… mẹ vợ con… ai cũng nói. Con sợ bố lên ở chung…
    – Bố đã xin ở chung bao giờ? – Ông cắt lời. – Bố chỉ muốn gõ cửa nhìn con, ăn bữa cơm không bị coi là phiền.

    Khôi cúi gằm, bàn tay xoắn vào nhau.

    Chiều đó, Linh và bố mẹ cô cũng về quê “giải thích”. Căn bếp nhà ông Tâm thơm mùi cá kho, canh chua bắp chuối, rau rừng chấm mắm tép. Mẹ Linh nhìn hũ mắm, vẫn nhăn mặt theo thói quen, nhưng cố cười:
    – Dạ, con xin lỗi… hôm ấy con lỡ lời. Đô thị phức tạp nên bọn con…

    Ông Tâm xới cơm, không nhìn ai:
    – Người ta lỡ lời khi bất ngờ. Còn chuyện tính toán thì không gọi là lỡ.

    Linh nuốt nước bọt, hạ giọng:
    – Bố đừng hiểu lầm. Con…
    – Bố không giận. – Ông nói chậm, nhưng dứt. – Bố chỉ rút kinh nghiệm: già rồi, đi đâu phải gọi trước. Còn đất… bố sẽ giao cho người biết “gọi trước” với tổ tiên mỗi mồng một, ngày rằm.

    Khôi ngước lên, hoảng hốt:
    – Bố!

    Ông rút trong túi ra tập giấy tờ:
    – Đất đã sang tên cho Thắng – con anh cả của bố. Nó không giàu, nhưng ba năm nay chưa sót ngày thắp hương. Nó sang sửa lại nhà từ đường, bố thấy an lòng.

    Không khí đông cứng. Mẹ Linh tái mặt. Linh cắn môi. Khôi đứng dậy, đổ sập xuống ghế, mắt đỏ hoe:
    – Con… con đã sai.

    Ông Tâm thở dài. Giọng bỗng mềm lại:
    – Sai thì sửa. Bố không cần đất, cũng chẳng cần ở chung. Bố cần con trai của bố – thằng Khôi biết đỡ tay cho bố xách túi, biết đặt thêm một cái bát khi bố đến nhà. Đến cái bát mà con cũng… quên.

    Tối hôm đó, Khôi ở lại. Anh theo ông ra hiên, lặng lẽ thay bóng đèn, xếp lại đống rọ gà. Ông nhìn, không nói. Trước khi ngủ, Khôi lấy điện thoại, xoá mấy tin nhắn Linh催 giục “thuyết phục bố đổi lại”. Anh gõ một tin nhắn dài cho vợ: “Ngày mai chưa về. Anh ở quê với bố.”

    Sáng hôm sau, ông Tâm dậy từ 4 giờ. Khôi đã pha sẵn ấm chè.
    – Bố, cho con làm lại từ đầu. – Khôi nói, không quanh co. – Con sẽ mua thêm bát, gọi bố lên ăn cơm, gọi trước. Con không cần đất, con… cần bố.

    Ông khẽ gật, quay vào nhà, rút một phong bì mỏng, đưa con:
    – Đây là bản di chúc mới. Đất đã sang tên Thắng. Nhưng… bố lập một khoản nhỏ để giữ hương hàng tháng – đứng tên con. Điều kiện: mỗi tháng con tự tay về quê một lần, thắp hương, ăn bữa cơm với bố. Không xong, bố nhờ pháp lý chuyển luôn cho nhà Thắng.

    Khôi ôm lấy ông, bật khóc như đứa trẻ. Ngoài sân, gió sông Lam thổi tan mùi hương trà nóng. Một con diều giấy từ bãi bên kia khẽ vút lên cao.

    Ở tầng 18 xa xôi, Linh đứng tựa cửa kính, nhìn thành phố loang sáng. Cô nhắn cho mẹ: “Mẹ ạ, chắc con phải học lại cách gọi trước – không phải với bảo vệ hay intercom, mà với lương tâm.”

    Còn ông Tâm, trưa ấy ngồi bên hiên, chậm rãi ăn bát cơm chan canh rau. Ông không còn đau vì một câu “bố lên sao không nói trước”. Ông mỉm cười: từ nay, mỗi tháng sẽ có một tiếng gõ cửa đúng hẹn. Và lần này, người gõ cửa đã học cách mở cửa lòng mình.

  • 20 năm trước, người phụ nữ bỏ chồng và 4 đứa con bơ vơ, lên thành phố đ;ẻ th;uê cho đại gia

    20 năm trước, người phụ nữ bỏ chồng và 4 đứa con bơ vơ, lên thành phố đ;ẻ th;uê cho đại gia

    Trời miền Tây tháng Sáu oi nồng, hơi đất quyện mùi rơm khét. Căn nhà nhỏ lợp tôn nằm nép bên con lộ đất đỏ, nơi đó, từng có tiếng trẻ con ríu rít mỗi chiều. Bây giờ chỉ còn người đàn ông gầy, đôi mắt thâm sâu và bốn đứa con đã lớn, ít nói như nhau. Người ta nói, đàn ông mà bị vợ bỏ thì khổ gấp đôi người đàn bà, nhất là khi trong tay chẳng có gì ngoài mấy đứa nhỏ.

    Hai mươi năm trước, bà Hạnh bỏ đi.

    Bà khi ấy mới ngoài ba mươi, tóc dài, da trắng, có nét sắc sảo hiếm thấy ở làng nghèo. Ông Dũng, chồng bà, chỉ là thợ hồ. Cuộc sống chật vật, bữa cơm quanh quẩn với cá khô và canh chua bần. Bà Hạnh hay thở dài, rồi một ngày người ta thấy bà mặc bộ đầm đỏ, lên xe hơi đi mất, để lại bốn đứa con, đứa lớn mới mười tuổi, đứa út còn bú.

    Người ta đồn: bà theo ông Phát — một đại gia ở Sài Gòn, góa vợ, có mấy công ty bất động sản.
    Có người bảo bà làm thế để “đổi đời”, có người bảo bà bị mê hoặc bởi tiền.
    Riêng ông Dũng, ông chỉ im lặng.
    Tối đó, ông đốt hết mấy tấm hình cưới, rồi đi làm gấp đôi ca. Ông vừa làm thợ hồ, vừa chạy xe ôm, miễn sao mấy đứa nhỏ được ăn học.


    Cuộc đời bà Hạnh sau đó là một chuỗi ngày vàng son. Ở Sài Gòn, bà sống trong căn biệt thự trắng, có người giúp việc, có tài xế riêng. Bà sinh cho ông Phát hai đứa con — một trai một gái. Ông Phát vui vẻ, thưởng cho bà ba tỷ và sang tên một căn nhà đứng tên bà.
    Bà cười nhiều, đi spa, mua túi hàng hiệu, uống rượu vang mỗi tối. Mấy năm đầu, bà còn nằm mơ thấy mấy đứa con ở quê, tóc cháy nắng, chạy theo tiếng gọi “má ơi!”. Nhưng rồi thời gian và nhung lụa làm mờ dần ký ức. Bà dặn lòng: “Quá khứ chỉ làm khổ mình.”

    Rồi ông Phát bệnh. Người ta phát hiện ông ung thư gan giai đoạn cuối. Sau khi ông mất, vợ con của ông ở nước ngoài về, không chấp nhận bà Hạnh. Họ kiện, kéo nhau ra tòa, tranh chấp tài sản. Bà Hạnh chỉ giữ được số tiền nhỏ và bị đuổi khỏi biệt thự.
    Hai đứa con với ông Phát được gửi cho họ hàng bên nội nuôi, vì bà không có tên trong hộ khẩu nhà ông. Bà quay lại căn nhà nhỏ thuê ở quận ven, lặng lẽ sống một mình.


    Thời gian cứ thế trôi. Hai mươi năm kể từ ngày bà rời quê. Một sáng, bà nhận được tin nhắn lạ:

    “Má có muốn biết con của má bây giờ ra sao không?”

    Bà giật mình. Tim đập dồn dập như thời trẻ. Số lạ, không tên. Bà nhắn lại:

    “Con là ai?”

    Phía bên kia không trả lời. Nhưng mấy ngày sau, bà nhận được một bức ảnh: một người đàn ông đang đứng trước căn nhà cũ ở quê, tay cầm cây gỗ, phía sau là biển hiệu “Dũng – thợ xây”.
    Người đó là chồng cũ bà.
    Bên cạnh ông, là ba thanh niên và một cô gái, gương mặt có nét giống bà đến lạ.

    Bà ngồi lặng. Mọi ký ức như sống lại.
    Bà từng bỏ rơi họ, bỏ cả tuổi thơ của con, chỉ để đổi lấy ba tỷ.
    Bây giờ, họ vẫn sống, có vẻ không giàu nhưng bình yên.
    Bà Hạnh bỗng thấy mình cô độc đến lạnh người.


    Bà quyết định về quê.
    Chuyến xe đò từ bến Miền Tây chạy suốt đêm. Sáng ra, bà bước xuống, chân run run. Con lộ đất năm nào giờ đã thành đường nhựa. Căn nhà cũ vẫn đó, chỉ khác là cổng sắt mới sơn, giàn bông giấy nở đỏ rực.

    Bà đứng ngoài cổng, không dám bấm chuông.
    Một người phụ nữ trẻ đi qua, nhìn bà một lát rồi hỏi:
    – Cô tìm ai vậy?
    – Cô… cô tìm anh Dũng.

    Người kia mỉm cười:
    – Ba con hả? Ba con mất rồi, năm ngoái.

    Bà Hạnh như bị ai đó tát. Mắt hoa lên, tay bấu vào cột cổng. Cô gái nhìn bà, ngờ ngợ:
    – Cô… là má con sao?

    Bà gật. Nước mắt trào ra.
    Nhưng cô gái chỉ đứng im, ánh mắt lạnh lẽo.
    – Ba con bệnh mấy năm, chưa bao giờ nhắc đến má. Ổng nói má chết rồi.

    Cô nói xong, quay vào nhà, đóng cổng lại.

    Bà Hạnh đứng đó, nắng chang chang, tiếng ve rền bên tai. Bà ngồi sụp xuống, nhớ lại ngày mình bỏ đi, cũng giữa mùa hè như thế này. Khi ấy, bà còn son, còn tin rằng tiền có thể mua lại hạnh phúc.


    Từ đó, bà sống vật vờ ở quê, thuê phòng nhỏ gần chợ. Bà thỉnh thoảng thấy mấy đứa con đi qua mà không dám gọi. Một lần, bà lén bỏ vào giỏ xe của con trai cả một phong bì, trong đó có mấy tờ tiền và một tờ giấy viết nguệch ngoạc:

    “Má xin lỗi. Nếu có thể, cho má một cơ hội được nhìn các con.”

    Phong bì bị trả lại, kèm theo dòng chữ nguệch ngoạc khác:

    “Không có má nào bỏ con vì tiền. Bà cứ sống đời bà đi.”

    Từ hôm đó, bà không ra chợ nữa.


    Mùa nước nổi năm sau, có người thấy bà ngồi một mình bên bờ sông, nhìn về phía xa. Trời đổ mưa. Khi người ta quay lại, bà đã không còn.
    Công an tìm thấy chiếc ví trong túi áo: chỉ có vài chục ngàn, một tấm hình cũ chụp ông Dũng và bốn đứa nhỏ năm xưa, đã nhòe màu.

    Cô con gái út khi nghe tin, về đứng trước nơi người ta vớt xác, lặng lẽ thắp nén nhang. Cô nói khẽ:
    – Má… nếu má ở lại, chắc con không ghét má đâu.

    Người ta kể rằng, hôm đó trời mưa rất lâu. Dòng sông đục ngầu nhưng phẳng lặng đến lạ.
    Ai đó nói, đó là cơn mưa cuối mùa — cũng là cơn mưa tiễn một kiếp người đã lạc đường.


    Mấy năm sau, người ta thấy trên mộ vô danh ở cuối làng có khắc thêm một dòng chữ nhỏ, do ai đó mới khắc:

    “Một người mẹ từng đi lạc trong giấc mộng giàu sang.”

    Không ai biết ai làm điều đó.
    Chỉ biết rằng mỗi chiều, khi nắng tắt, có cô gái trẻ vẫn mang hoa ra mộ, ngồi rất lâu, nhìn về phía bầu trời tím nhạt.
    Có lẽ cô đã tha thứ.
    Nhưng người đã ra đi — chẳng còn nghe thấy nữa.

  • Dắt theo con gái 4 tuổi đi dự đám cưới, tôi bị nhà cô dâu “mời khéo” về

    Dắt theo con gái 4 tuổi đi dự đám cưới, tôi bị nhà cô dâu “mời khéo” về

    Hôm ấy, tôi được mời đi đám cưới con gái chị bạn thân ở quê. Nghĩ đơn giản là dịp gặp gỡ, tôi dắt theo bé Na – con gái 4 tuổi – cùng đi cho vui. Na thích mặc váy xòe, tôi cũng sửa soạn cho con tươm tất, mẹ con tíu tít lên xe về làng. Đến nơi, tiệc cưới đông vui, mâm cỗ bày đầy thịt gà, bánh chưng, rượu thơm lừng. Tôi bế Na ngồi vào bàn, định bụng vừa ăn vừa trông con.

    Chưa kịp động đũa, mẹ cô dâu – chị Hạnh – bước tới, cười gượng: “Chị ơi, chị dắt bé Na theo à? Nhà em tính cỗ vừa đủ, giờ thêm người sợ thiếu, mà đi hai người thì… hơi tốn kém, chị thông cảm về sớm giùm em nhé!” Tôi ngớ người, chưa kịp đáp thì chị ấy nói luôn: “Chứ để thiếu cỗ, khách lại bảo nhà em keo kiệt, chị nhỉ?” Cả bàn quay sang nhìn, tôi quê không biết chui vào đâu.

    Na ngây thơ kéo tay tôi: “Mẹ ơi, con đói, mình ăn đi!” Tôi cười méo mó, ôm con đứng dậy: “Thôi, chị hiểu rồi, mẹ con chị về đây.” Chị Hạnh còn đưa cái phong bì rỗng, bảo: “Chị cầm lấy cho vui, lần sau tính kỹ hơn nhé!” Tôi không nhận, dắt Na ra xe, lòng vừa tức vừa buồn. Trên đường về, Na hỏi: “Sao mình không ăn hả mẹ?” Tôi chỉ biết xoa đầu con: “Tại cô dâu sợ mẹ con mình ăn hết phần, con ạ!

    Về nhà, tôi kể chuyện với chồng, anh phì cười: “Đám cưới gì mà tính từng miếng ăn thế!” Từ đó, tôi rút kinh nghiệm, đi đâu cũng hỏi trước: “Có cho trẻ con đi cùng không?” chứ không lại mang cái mặt dày về như lần ấy.

  • Chồng ơi… Anh sống khôn thác thiêng thì phù hộ độ trì cho em và đứa trẻ trong bụng. Anh vừa m;ấ;t, mồ còn chưa xanh cỏ mà mẹ chồng

    Chồng ơi… Anh sống khôn thác thiêng thì phù hộ độ trì cho em và đứa trẻ trong bụng. Anh vừa m;ấ;t, mồ còn chưa xanh cỏ mà mẹ chồng

    Tôi viết những dòng này khi nước mắt vẫn còn chưa kịp khô. Cuộc đời có những điều đến tận khi mọi chuyện đã qua, người ta mới hiểu được lòng người, mới thấu được chữ thương đằng sau nghiệt ngã.

    Tôi lấy chồng năm 23 tuổi, khi ấy gia đình phản đối dữ lắm. Bố mẹ tôi bảo:

    – Hai anh em ruột ở chung, sớm muộn cũng sinh chuyện. Con gái lấy chồng nghèo lại còn phải sống chung với cả nhà chồng, khổ lắm con ạ.

    Nhưng tôi yêu anh, người đàn ông hiền lành, chăm chỉ, luôn biết nghĩ cho người khác. Vì vậy, tôi bỏ ngoài tai tất cả, nhất quyết lấy anh dù bố mẹ giận mà gần như đoạn tuyệt liên lạc.

    Về làm dâu, tôi được lòng cả nhà. Nhà chồng tôi đông người gồm mẹ chồng, em chồng, em dâu, rồi đến vợ chồng tôi và sau đó có đứa con trai đầu lòng. 6 con người sống chung dưới một mái nhà, vậy mà chưa bao giờ to tiếng. Mẹ chồng nghiêm nhưng công bằng, em dâu hiền lành, còn chồng tôi thương vợ con hết mực. Tôi vẫn nghĩ mình thật may mắn.

    Nhưng hạnh phúc ngắn chẳng tày gang. Khi con trai vừa tròn 6 tuổi, chồng tôi phát hiện mắc ung thư giai đoạn cuối. Lúc ấy, tôi đang mang thai bé thứ 2, là một bé gái. Anh mới 32 tuổi. Cả bầu trời như sụp xuống. Tôi không tin nổi người chồng khỏe mạnh của mình lại rời bỏ mẹ con tôi sớm như vậy.

    Ngày anh mất, tôi như người mất hồn. Tôi sống như cái bóng, ôm hai đứa con thơ mà chẳng biết tương lai về đâu.

    Ngày anh mất, tôi như người mất hồn. (Ảnh minh họa)

    Một thời gian sau, có người mai mối cho tôi đi bước nữa, bảo còn trẻ thì nên tìm người nương tựa, nhưng tôi đều từ chối. Tôi chỉ muốn ở vậy cả đời, nuôi con khôn lớn, sống trọn nghĩa với nhà chồng. Thế nhưng, mẹ chồng tôi lại không cho. Bà nói thẳng:

    – Cô là người khắc chồng, ở lại đây chỉ khiến nhà này gặp họa. Cô đi đi, đừng để hại đến em nó nữa.

    Tôi quỳ xuống van xin bà, nước mắt chan đầy:

    – Mẹ ơi, con không còn nơi nào để đi. Hai đứa nhỏ còn cần mẹ nó mà…

    Bà quay đi, lạnh lùng nói:

    – Trẻ con có chú, có bà nội lo, cô đi đi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.

    Em chồng và em dâu khi ấy cũng khóc, năn nỉ mẹ:

    – Chị dâu bao năm nay hết lòng vì nhà mình, mẹ sao nỡ đuổi chị đi.

    Nhưng mẹ chồng tôi vẫn cứng rắn, không ai lay chuyển được. Không còn chỗ nào bấu víu, tôi đành gạt nước mắt, bồng con gái rời khỏi căn nhà từng là cả thế giới của mình.

    Tôi không thể về nhà bố mẹ đẻ, vì họ đã quá tổn thương. Sau cùng, tôi lên thành phố kiếm việc làm, khoảng 1 năm sau thì tái giá với một người đàn ông goá vợ. Anh là chủ một cửa hàng nhỏ, thật thà, thương người.

    Anh ấy cư xử với tôi dịu dàng, đối xử với con gái tôi như con ruột. Tôi biết ơn, nhưng trong lòng vẫn đau đáu về đứa con trai ở nhà chồng. Vì mẹ chồng không cho liên lạc, nên suốt 12 năm, tôi chưa một lần được nhìn thấy con.

    Một ngày nọ, em trai chồng cũ tìm đến tôi. Cậu ấy gầy hơn xưa, tóc đã điểm bạc. Cậu ấy nói:

     Chị dâu, mẹ bệnh nặng lắm rồi, bà luôn nhắc đến chị, chỉ mong được gặp chị một lần trước khi đi.

    Nghe vậy, tim tôi như thắt lại. Tôi vội vã dắt con gái về quê. Mẹ chồng nằm trên giường, gương mặt già nua, yếu ớt, nhìn tôi mà nước mắt chảy dài. Bà nắm tay tôi run rẩy, miệng chỉ gọi được hai tiếng “con dâu” rồi lịm đi. Bà ra đi ngay trong buổi chiều hôm ấy.

    Tôi ở lại lo tang lễ, trong lòng cảm xúc rối bời. Lúc ấy, người em chồng mới kể lại cho tôi nghe sự thật mà suốt 12 năm qua tôi không hề hay biết.

    Một ngày nọ, em trai chồng cũ tìm đến tôi. (Ảnh minh họa)

    Hóa ra trước khi mất, chồng cũ tôi đã dặn mẹ:

    – Mẹ ơi, cô ấy là người con yêu nhất đời này. Con không muốn vì con mà cô ấy khổ mãi. Mẹ hãy giúp cô ấy tìm được người tốt, đừng để cô ấy sống cô đơn một đời.

    Vì giữ lời dặn đó, mẹ chồng tôi mới giả vờ nhẫn tâm, bịa ra chuyện “tôi khắc chồng” để ép tôi đi, chỉ mong tôi có thể bắt đầu cuộc sống mới. Bà đã chấp nhận mang tiếng ác, chỉ để tôi được hạnh phúc.

    Nghe đến đó, tôi không cầm được nước mắt. Bao năm oán trách, bao tủi hờn trong lòng bỗng hóa thành nỗi thương vô hạn. Tôi quỳ xuống trước di ảnh bà, khấn rằng:

    – Mẹ ơi, con hiểu rồi… Con cảm ơn mẹ.

    Trong đám tang, con trai tôi, nay đã là một thanh niên cao lớn, đến bên tôi nói nhỏ:

    – Bao năm nay chú thương con như bố ruột. Chú làm việc quần quật để nuôi con ăn học, có lần còn ngất xỉu vì kiệt sức.

    Tôi nghẹn ngào, nhìn đứa con mà nước mắt trào ra. Tôi từng nghĩ mình bị tước đi tất cả, hóa ra lại được yêu thương theo một cách khác, âm thầm mà sâu nặng.

    Trước khi rời đi, tôi lặng lẽ gửi cho em chồng 300 triệu và dặn:

    – Chị đã nợ em cả thanh xuân, đời này khó trả hết được. Số tiền này là chút tấm lòng của chị. Em hãy cầm số tiền này và lo cho gia đình thật tốt.

    Cuộc đời thật lắm ngã rẽ. Có những người vì thương ta mà buộc phải làm điều khiến ta tổn thương. Mẹ chồng tôi đã chọn cách tàn nhẫn nhất để cho tôi con đường sống tốt hơn. Mãi đến khi bà mất, tôi mới hiểu lòng bà.

    Giờ đây, tôi chỉ mong ở nơi xa, mẹ chồng và chồng cũ tôi sẽ yên lòng, vì tôi đã hiểu, đã tha thứ và vẫn mãi mang ơn họ suốt đời.

  • Công an truy nã Vũ Thế Anh

    Công an truy nã Vũ Thế Anh

    Vũ Thế Anh, sinh năm 2004 bị truy nã về tội Cố ý gây thương tích.

    Ngày 29 tháng 11 năm 2025, tạp chí Người Đưa Tin đăng tải bài viết với tiêu đề “Công an truy nã Vũ Thế Anh”. Nội dung như sau:

    Theo tin tức từ Cổng thông tin điện tử Công an TP Hà Nội, đơn vị này đang truy nã đối tượng Vũ Thế Anh (SN 2004; thường trú trước đây tại phường Bắc Sơn, thị xã Bỉm Sơn, tỉnh Thanh Hoá; nay là phường Quang Trung, tỉnh Thanh Hoá) về tội Cố ý gây thương tích.

    Theo điều tra, sáng ngày 01/02/2023, tại xã Vân Canh, huyện Hoài Đức (cũ), nhóm của Thế Anh đã đuổi đánh anh T gây chấn thương sọ não, tỷ lệ tổn thương là 58%.

    Quyết định truy nã đối tượng Vũ Thế Anh
    Quyết định truy nã đối tượng Vũ Thế Anh

    Căn cứ vào tài liệu thu thập được, ngày 13/5/2024, Cơ quan CSĐT Công an huyện Hoài Đức (cũ) đã ra quyết định khởi tố bị can đối với Vũ Thế Anh về tội Cố ý gây thương tích. Tuy nhiên đối tượng đã bỏ trốn khỏi nơi cư trú. Ngày 15/7/2024, Cơ quan CSĐT Công an huyện Hoài Đức đã ra quyết định truy nã bị can đối với Vũ Thế Anh.

    Nếu phát hiện đối tượng ở đâu, người dân có thể báo ngay cho Cơ quan Cảnh sát điều tra CATP Hà Nội (SĐT: 0936.002668), cơ quan Công an nơi gần nhất hoặc cung cấp thông tin qua trang facebook Công an TP Hà Nội để giải quyết theo quy định pháp luật.

    Công an TP Hà Nội truy nã nhân viên quán Cafe đánh nhau, gây rối trật tự công cộng

    Công an TP Hà Nội cũng đang truy nã đối tượng Bùi Anh Tuấn (SN 2005; thường trú trước đây tại xã Bình Định, huyện Kiến Xương, tỉnh Thái Bình; nay là xã Bình Định, tỉnh Hưng Yên) về tội Gây rối trật tự công cộng.

    Công an TP Hà Nội truy nã nhân viên quán Cafe đánh nhau, gây rối trật tự công cộng
    Công an TP Hà Nội truy nã nhân viên quán Cafe đánh nhau, gây rối trật tự công cộng

    Theo điều tra, chiều ngày 26/11/2023, do mâu thuẫn khi để xe tại khu vực trước quán Cafe trên phố Nguyễn Đình Thi, phường Thuỵ Khuê, quận Tây Hồ (cũ), nhóm của Bùi Anh Tuấn (nhân viên quán) đã đánh nhau với nhóm khách để xe, gây mất an ninh trật tự. Căn cứ vào tài liệu thu thập được, ngày 06/12/2023, Cơ quan CSĐT Công an quận Tây Hồ (cũ) đã ra quyết định khởi tố bị can đối với Bùi Anh Tuấn. Tuy nhiên đối tượng đã bỏ trốn khỏi nơi cư trú. Ngày 05/8/2024, Cơ quan CSĐT Công an quận Tây Hồ đã ra quyết định truy nã bị can đối với Bùi Anh Tuấn.

    Nếu phát hiện đối tượng ở đâu, người dân có thể báo ngay cho Cơ quan Cảnh sát điều tra CATP Hà Nội (SĐT: 0936.002668), cơ quan Công an nơi gần nhất hoặc cung cấp thông tin qua trang facebook Công an TP Hà Nội để giải quyết theo quy định pháp luật.

    Báo An Ninh Thủ Đô cũng đăng tải bài viết với tiêu đề “Nhân viên quán cafe đánh nhau, gây rối trật tự công cộng”. Nội dung như sau:

    Theo tài liệu điều tra, chiều 26-11-2023, do mâu thuẫn khi để xe tại khu vực trước quán Cafe trên phố Nguyễn Đình Thi, phường Thuỵ Khuê, quận Tây Hồ (cũ), nhóm của Bùi Anh Tuấn (nhân viên quán) đã đánh nhau với nhóm khách để xe, gây mất an ninh trật tự.

    Căn cứ vào tài liệu thu thập được, ngày 6-12-2023, Cơ quan Cảnh sát điều tra – Công an quận Tây Hồ (cũ), Hà Nội đã ra quyết định khởi tố bị can đối với Bùi Anh Tuấn. Tuy nhiên đối tượng đã bỏ trốn khỏi nơi cư trú. Ngày 5-8-2024, Cơ quan Cảnh sát điều tra – Công an quận Tây Hồ (cũ) đã ra quyết định truy nã bị can đối với Bùi Anh Tuấn.

    Phát hiện đối tượng ở đâu, người dân báo ngay cho Cơ quan Cảnh sát điều tra CATP Hà Nội (SĐT: 0936.002668), cơ quan Công an nơi gần nhất để giải quyết theo quy định pháp luật.

  • Giá vàng sáng 30/11: Đúng như KỊCH BẢN

    Giá vàng sáng 30/11: Đúng như KỊCH BẢN

    Giá vàng hôm nay được cả chuyên gia lẫn nhà đầu tư dự báo còn tăng tiếp sau khi bứt phá mạnh mẽ vào cuối tuần.

    Ngày 30 tháng 11 năm 2025, báo Người Lao Động đăng tải bài viết với tiêu đề “Giá vàng hôm nay 30-11: Tăng vọt, đồng loạt dự báo đi lên”. Nội dung như sau:

    Sáng chủ nhật, 30-11, giá vàng miếng SJC được các doanh nghiệp giữ ở mức 152,9 triệu đồng/lượng mua vào và 154,9 triệu đồng/lượng bán ra, tăng tới 4,5 triệu mỗi lượng so với cuối tuần trước.

    Tương tự, giá vàng nhẫn và vàng trang sức 99,99% các loại được giao dịch trong khoảng 150,6 – 153,1 triệu đồng/lượng (mua – bán), cũng tăng 4,6 triệu đồng/lượng.

    Giá vàng miếng SJC tăng mạnh và đang ở mức cao nhất từ trước tới nay, vượt qua mốc đỉnh kỷ lục từng lập hồi giữa tháng 10 là 154,6 triệu đồng/lượng.

    Trên thị trường quốc tế, giá kim loại quý chốt tuần giao dịch ở mức 4.220 USD/ounce, tăng hơn 150 USD/ounce (khoảng 4,8 triệu đồng) so với cuối tuần trước.

    Sau vài tuần đi ngang quanh vùng 4.000 – 4.100 USD/ounce, giá vàng thế giới bất ngờ tăng vọt lên mức cao nhất trong khoảng 2 tuần qua.

    Với diễn biến tuần qua, cả giới phân tích lẫn chuyên gia đều dự báo giá vàng sẽ đi lên tuần tới, theo kết quả khảo sát về xu hướng của Kitco.

    Cụ thể, tại cuộc khảo sát ở phố Wall, có 14 chuyên gia phân tích tham gia trả lời và có tới 79% tin rằng giá vàng sẽ tăng tiếp; chỉ 7% dự đoán giá sẽ giảm; và 14% cho rằng giá đi ngang.

    Tương tự, tại cuộc khảo sát trực tuyến ở Main Street, có 260 nhà đầu tư tham gia trả lời và nhiều người lạc quan với xu hướng tăng tiếp của giá vàng.

    Cụ thể, có tới 70% ý kiến cho rằng giá vàng tăng lên những mốc cao mới, chỉ 11% dự báo giá vàng giảm và 19% còn lại kỳ vọng giá đi ngang.

    Giá vàng hôm nay 30-11: Tăng vọt, đồng loạt dự báo đi lên - Ảnh 1.

    Diễn biến giá vàng tuần qua và dự báo tuần tới

    Ông James Stanley, chiến lược gia thị trường cấp cao tại Forex.com, nhận định lạc quan với đà tăng của giá vàng trong ngắn hạn. Về mặt kỹ thuật, giá vàng đã bật lên vùng tích lũy nên khả năng nhịp tăng chưa kết thúc.

    Ông Colin Cieszynski, chiến lược gia thị trường tại SIA Wealth Management, trả lời trên Kitco cũng nói rằng giá vàng đã tăng khi những đồn đoán về kết quả cuộc họp sắp tới của Cục Dự trữ liên bang Mỹ (FED) chuyển hướng sang hy vọng về một đợt cắt giảm lãi suất vào cuối năm nay.

    Tuy nhiên, ông Cieszynski cũng lưu ý tuần tới sẽ có rất nhiều dữ liệu kinh tế được Mỹ công bố, điều này có thể gây ra một số biến động cho giá vàng.

    Hiện giá vàng thế giới quy đổi theo tỉ giá niêm yết vào khoảng 134,4 triệu đồng/lượng.

    Báo VietNamNet cũng đăng tải bài viết với tiêu đề “Giá vàng hôm nay 30/11/2025: Một tuần vàng miếng SJC tăng 4,5 triệu đồng”. Nội dung như sau:

    Giá vàng trong nước hôm nay 30/11/2025

    Ngày 29/11, giá vàng miếng SJC tăng 700.000 đồng/lượng ở cả chiều mua vào và bán ra so với kết phiên giao dịch hôm trước, thiết lập kỷ lục mới, niêm yết ở mức 152,9-154,9 triệu đồng/lượng (mua – bán).

    So với chốt phiên cuối tuần trước, giá vàng miếng SJC tăng 4,5 triệu đồng/lượng cả mua và bán.

    Giá vàng SJC tại Ngân hàng ACB giao dịch trong vùng giá 153,4-154,9 triệu đồng/lượng (mua vào – bán ra).

    Giá vàng 9999 hôm nay 30/11/2025

    Giá vàng nhẫn loại 1-5 chỉ của SJC được giao dịch ở mức 150,6-153,1 triệu đồng/lượng (mua – bán), tăng 1,2 triệu đồng/lượng ở cả chiều mua vào và bán ra so với mức chốt hôm trước.

    Giá vàng nhẫn loại 1-5 chỉ SJC tăng 4,6 triệu đồng/lượng cả mua và bán so với chốt phiên cuối tuần trước.

    Giá vàng nhẫn 9999 tại Doji tăng 1,2 triệu đồng/lượng ở cả chiều mua vào và bán ra so với mức chốt hôm trước, niêm yết ở mức 151-154 triệu đồng/lượng (mua – bán).

    So với cuối tuần trước, giá vàng nhẫn 9999 tại Doji tăng 4,9 triệu đồng/lượng cả mua và bán.

    HAI_1614.jpg
    Giá vàng trong nước tăng mạnh. Ảnh: Phạm Hải

    Giá vàng thế giới hôm nay 30/11/2025

    Sau nhiều tuần biến động mạnh và liên tiếp chứng kiến các nhịp điều chỉnh sâu, giá vàng tuần này duy trì xu hướng tăng ổn định. Mở cửa tuần tại 4.074 USD/ounce, vàng nhanh chóng điều chỉnh xuống 4.044 USD trong những giờ đầu, nhưng ba lần bật tăng từ vùng giá này đã giúp lấy lại niềm tin của nhà đầu tư và đẩy giá đi lên liên tục.

    Trong phiên mở cửa tại Bắc Mỹ, vàng hai lần thử thách ngưỡng 4.080 USD/ounce trước khi phá vỡ mạnh mẽ mức kháng cự 4.100 USD sau 13h. Phiên châu Á ghi nhận mức 4.152 USD/ounce, rồi giá điều chỉnh nhẹ về khoảng 4.115 USD trong phiên châu Âu, trước khi quay lại vùng 4.152 USD vào đầu phiên Bắc Mỹ.

    Với vùng giá mới được thiết lập, các nhà giao dịch châu Á nhanh chóng đẩy vàng lên gần 4.170 USD, mức cao nhất trong tuần ở thời điểm đó. Những ngày tiếp theo, thị trường bước vào biên độ hẹp hơn, duy trì quanh 4.145-4.170 USD trong kỳ nghỉ Lễ Tạ ơn của Mỹ.

    Đêm thứ Năm, vàng đạt đỉnh 4.192 USD/ounce trong phiên châu Á rồi điều chỉnh xuống gần 4.155 USD để kiểm tra lại vùng hỗ trợ. Sang ngày thứ Sáu, lực cầu mạnh từ Mỹ và sự hỗ trợ của các kim loại khác như bạc và đồng đã đưa vàng tăng vọt lên 4.226,91 USD/ounce, mức cao nhất tuần.

    Chốt tuần, giá vàng giao ngay đứng tại 4.188 USD/ounce, còn hợp đồng tương lai tháng 2/2026 đạt 4.200 USD/ounce.

    Trong khi đó, bạc tiếp tục khẳng định vị thế trên thị trường kim loại quý. Từ đầu năm, giá bạc đã tăng gần 97%, vượt 56 USD/ounce, mức kỷ lục mới. Một số chuyên gia dự báo nếu vàng chạm 5.000 USD vào năm 2026, bạc có thể tiến tới vùng 100 USD.

    Nguyên nhân chính là nguồn cung bạc đang khan hiếm trong khi nhu cầu công nghiệp và đầu tư tăng mạnh. Dự trữ bạc tại Mỹ, Trung Quốc và London đều thắt chặt, cộng thêm lực mua lớn từ châu Á và lãi suất thuê bạc leo lên mức kỷ lục, khiến kim loại này trở thành tâm điểm của thị trường.

    Dự báo giá vàng

    Các nhà phân tích nhận định đà tăng của vàng và bạc vẫn vững khi thị trường bắt đầu định giá lại khả năng Fed cắt giảm lãi suất trong tháng tới. Suốt tháng 11, thị trường phản ứng với phát biểu của Chủ tịch Fed Jerome Powell rằng việc hạ lãi suất vào tháng 12 “không phải điều chắc chắn”, khiến hai kim loại quý này giữ xu hướng tăng ổn định.

    Tăng trưởng việc làm khu vực tư nhân chậm lại và dữ liệu kinh tế hạn chế từ phía chính phủ cho thấy nền kinh tế đang kém sôi động, lạm phát ở mức thấp, yếu tố làm gia tăng kỳ vọng về chính sách nới lỏng. Theo công cụ CME FedWatch, thị trường hiện đánh giá hơn 85% khả năng Fed sẽ hạ lãi suất vào tháng tới.

    Ole Hansen, Trưởng Bộ phận Chiến lược Hàng hóa tại Saxo Bank, nhận định, việc hạ lãi suất sắp diễn ra, đặc biệt khi Trump kiểm soát tốt hơn FOMC, sẽ khiến nhiều người lo ngại về tính độc lập của Fed. Nhu cầu từ ngân hàng trung ương và tiền điện tử mua vàng càng làm triển vọng tăng giá thêm rõ ràng. Các kim loại quý như bạc và bạch kim đã phá vỡ kỳ vọng về giai đoạn tích lũy kéo dài sang năm tới.

    Theo Thorsten Polleit, Chủ tịch Viện Ludwig von Mises, nguy cơ kinh tế chậm lại sẽ buộc Fed phải bắt đầu chu kỳ giảm lãi suất từ tháng tới và duy trì chính sách nới lỏng đến 2026.

    Ông dự báo giá vàng có thể hướng tới 5.000 USD trong tương lai không xa khi Fed chịu nhiều sức ép chính trị và lợi suất trái phiếu tiếp tục giảm. Xu hướng này được đánh giá là khó đảo ngược.

    Nước giặt quốc dân không cần nước xả vẫn thơm, hơn 1,2 triệu người dùng Shopee cho 5 sao!

  • Thông báo chính thức lịch nghỉ Tết Nguyên đán Bính Ngọ 2026

    Thông báo chính thức lịch nghỉ Tết Nguyên đán Bính Ngọ 2026

    Theo đó, cán bộ, công chức, viên chức và người lao động của các cơ quan hành chính, sự nghiệp, tổ chức chính trị, tổ chức chính trị – xã hội (sau đây gọi tắt là công chức, viên chức) được nghỉ Tết Âm lịch năm 2026 như sau:

    Nghỉ 05 ngày theo quy định gồm 01 ngày trước Tết và 04 ngày sau Tết từ thứ Hai 16/02/2026 Dương lịch (tức ngày 29 tháng Chạp năm Ất Tỵ) đến hết thứ Sáu ngày 20/02/2026 Dương lịch (tức ngày mùng 4 tháng Giêng năm Bính Ngọ).
    ggg.jpgẢnh minh họa.
    Công chức, viên chức được nghỉ dịp lễ Quốc khánh năm 2026 như sau: Nghỉ 02 ngày theo quy định gồm ngày 02/9/2026 Dương lịch và 01 ngày liền kề trước là ngày 01/9/2026 Dương lịch.

    Hoán đổi từ ngày làm việc thứ Hai ngày 31/8/2026 Dương lịch sang ngày nghỉ hằng tuần thứ Bảy ngày 22/8/2026 Dương lịch (nghỉ thứ Hai ngày 31/8/2026 và làm bù vào ngày thứ Bảy ngày 22/8/2026).

    Các cơ quan, đơn vị thực hiện lịch nghỉ Tết Âm lịch, nghỉ lễ Quốc khánh năm 2026 bố trí, sắp xếp các bộ phận ứng trực theo quy định và làm việc hợp lý để giải quyết công việc liên tục, đảm bảo tốt công tác phục vụ tổ chức, nhân dân, trong đó lưu ý cử cán bộ, công chức ứng trực xử lý những công việc đột xuất, bất ngờ có thể xảy ra trong thời gian nghỉ lễ, Tết theo quy định.

    Các bộ, cơ quan, địa phương có kế hoạch, biện pháp cụ thể, phù hợp khuyến khích các đơn vị, doanh nghiệp, tổ chức, cá nhân tích cực, chủ động triển khai thực hiện các biện pháp phát triển sản xuất, kinh doanh, các hoạt động kinh tế, xã hội, bảo đảm cung cầu hàng hóa, dịch vụ, ổn định giá cả, thị trường, góp phần thúc đẩy tăng trưởng kinh tế, thực hành tiết kiệm, chống lãng phí trong thời gian trước, trong và sau dịp nghỉ Tết Âm lịch, nghỉ lễ Quốc khánh năm 2026.

    Các cơ quan, đơn vị không thực hiện lịch nghỉ cố định thứ Bảy và Chủ nhật hằng tuần, sẽ căn cứ vào chương trình, kế hoạch cụ thể của đơn vị để bố trí lịch nghỉ cho phù hợp, theo đúng quy định của pháp luật.

    Đối với người lao động không thuộc đối tượng quy định tại khoản 1 Thông báo này, người sử dụng lao động quyết định lựa chọn phương án nghỉ Tết Âm lịch, nghỉ lễ Quốc khánh năm 2026 như sau:

    Dịp Tết Âm lịch: Lựa chọn nghỉ 01 ngày cuối năm Ất Tỵ và 04 ngày đầu năm Bính Ngọ hoặc 02 ngày cuối năm Ất Tỵ và 03 ngày đầu năm Bính Ngọ hoặc 03 ngày cuối năm Ất Tỵ và 02 ngày đầu năm Bính Ngọ.

    Dịp lễ Quốc khánh: Nghỉ thứ Tư ngày 02/9/2026 Dương lịch và lựa chọn nghỉ 01 trong 02 ngày: thứ Ba ngày 01/9/2026 hoặc thứ Năm ngày 03/9/2026 Dương lịch.

    Thông báo phương án nghỉ Tết Âm lịch và nghỉ lễ Quốc khánh năm 2026 cho người lao động trước khi thực hiện ít nhất 30 ngày.

    Nếu ngày nghỉ hằng tuần trùng với ngày nghỉ lễ, Tết quy định tại khoản 1 Điều 112 của Bộ luật Lao động thì người lao động được nghỉ bù ngày nghỉ hằng tuần vào ngày làm việc kế tiếp theo quy định tại khoản 3 Điều 111 Bộ luật Lao động.

    Khuyến khích người sử dụng lao động áp dụng thời gian nghỉ Tết Âm lịch, nghỉ lễ Quốc khánh năm 2026 cho người lao động như quy định đối với công chức, viên chức; khuyến khích những thỏa thuận có lợi hơn cho người lao động.

    Theo https://congly.vn/thong-bao-chinh-thuc-lich-nghi-tet-nguyen-dan-binh-ngo-2026-503119.html

  • Suốt 30 ngày liền, vợ cứ đón con về là lao thẳng vào phòng tắm. Đến ngày thứ 31, tôi trốn trong tủ quần áo, qua khe hở nhìn thấy cảnh tượng khiến tôi đứng hình…

    Suốt 30 ngày liền, vợ cứ đón con về là lao thẳng vào phòng tắm. Đến ngày thứ 31, tôi trốn trong tủ quần áo, qua khe hở nhìn thấy cảnh tượng khiến tôi đứng hình…

    Tôi và vợ kết hôn được gần 7 năm, có một cậu con trai lên 5 tuổi. Cuộc sống gia đình bình thường, không giàu có, nhưng cũng chẳng thiếu thốn. Tôi luôn nghĩ rằng, hạnh phúc giản đơn chỉ cần cơm ngon, nhà ấm, vợ con sum vầy.

    Thế nhưng, gần một tháng nay, tôi bắt đầu thấy vợ có những hành động kỳ lạ. Ngày nào cũng vậy, cứ tan làm, đón con về nhà là cô ấy vội vã chạy thẳng vào phòng tắm, thậm chí chẳng buồn trò chuyện hay ăn uống gì. Ban đầu, tôi nghĩ chắc vợ mệt, hoặc do thời tiết nóng nực nên cần tắm rửa ngay. Nhưng khi sự việc lặp đi lặp lại suốt 30 ngày liên tiếp, tôi bắt đầu thấy nghi ngờ.

    Trong lòng tôi nảy sinh đủ loại suy nghĩ: Liệu vợ có gì giấu mình? Có phải cô ấy đang cố che đậy chuyện gì? Hay là… tôi không muốn nghĩ đến, nhưng một người đàn ông như tôi cũng không tránh khỏi hoang mang khi thấy vợ thay đổi bất thường.

    Đêm nằm bên nhau, tôi khẽ dò hỏi:
    – Em này, dạo này sao ngày nào về em cũng vào phòng tắm ngay vậy?
    Vợ tôi mỉm cười, ánh mắt lảng đi:
    – Chỉ là em muốn sạch sẽ, thoải mái chút thôi. Anh nghĩ gì đâu…

     

    Câu trả lời nghe đơn giản, nhưng sự né tránh trong mắt vợ khiến tôi không thể yên lòng. Thế là đến ngày thứ 31, tôi quyết định làm một việc mà đến tận sau này, tôi vẫn nhớ mãi: Tôi nấp trong tủ quần áo, ghé mắt nhìn qua khe hở để xem rốt cuộc vợ tôi đang che giấu điều gì.

    Chiều hôm đó, như thường lệ, vợ đón con về, dặn con trai ngồi chơi ngoan rồi lại tất tả chạy vào phòng tắm. Tôi nín thở, ghim mắt vào từng cử động của cô ấy.

    Và rồi… cảnh tượng trước mắt khiến tôi đứng hình.

    Vợ tôi không phải tắm rửa đơn thuần. Cô ấy ngồi bệt xuống sàn phòng tắm, mở vòi nước, và bắt đầu… lau sạch những vết máu trên cánh tay mình. Tôi thấy rõ từng vết thương chi chít, đỏ thẫm, như thể đã bị cứa nhiều lần. Vợ rửa vội vàng, rồi lấy thuốc sát trùng, cắn răng chịu đựng đau đớn, sau đó quấn băng thật chặt để không ai nhận ra.

    Tôi lặng người, tim thắt lại. Thì ra, suốt 30 ngày qua, cô ấy âm thầm chịu đựng, giấu diếm tôi tất cả.

    Tôi không kìm được nữa, lao ra khỏi tủ, ôm chầm lấy vợ. Cô ấy giật mình, gương mặt hoảng loạn, nước mắt chảy dài:
    – Sao… sao anh lại ở đây? Anh thấy hết rồi à?

    Tôi nghẹn ngào:
    – Em bị sao vậy? Tại sao không nói với anh? Em định để anh sống trong vô tâm đến bao giờ?

    Lúc ấy, vợ gục xuống, bật khóc nức nở. Giữa những tiếng nấc nghẹn, cô ấy thú nhận:

    – Em bị bệnh về máu đã lâu, phải truyền và điều trị thường xuyên. Nhưng em sợ gánh nặng chi phí, sợ anh lo lắng, nên em giấu. Những vết bầm tím trên tay chính là hậu quả sau mỗi lần truyền thuốc. Em chỉ muốn tự mình chịu đựng… để anh và con không phải khổ.

    Nghe những lời ấy, tôi bàng hoàng đến mức đôi chân như mất lực. Người phụ nữ đầu gối tay ấp với tôi bấy lâu, hóa ra đã chiến đấu với bệnh tật trong âm thầm, mà tôi – người chồng, lại không hề hay biết.

    Tôi ôm vợ thật chặt, nước mắt rơi xuống mái tóc cô ấy:
    – Em ngốc lắm! Anh thà cùng em gánh vác tất cả, chứ không bao giờ muốn em chịu đựng một mình. Gia đình là phải cùng nhau vượt qua khó khăn, chứ đâu phải chỉ chia sẻ niềm vui.

    Ngày hôm sau, tôi đưa vợ đến bệnh viện để khám và bắt đầu phác đồ điều trị đúng cách. Những khoản chi phí tuy không nhỏ, nhưng tôi cảm thấy lòng mình thanh thản. Ít nhất, tôi biết rõ chuyện gì đang xảy ra, và tôi có thể cùng vợ đi qua những ngày giông bão.

    Suốt thời gian đó, tôi chăm sóc vợ chu đáo hơn, cùng cô ấy chơi đùa với con, cùng nấu những bữa ăn nhẹ nhàng. Tôi muốn để vợ hiểu rằng, cô ấy không hề đơn độc. Và tôi cũng nhận ra, đôi khi chúng ta cứ nghĩ mình đủ tinh ý để hiểu người bạn đời, nhưng hóa ra lại vô tình bỏ qua những dấu hiệu thầm lặng nhất.

    Câu chuyện 30 ngày kỳ lạ kia đã trở thành bài học sâu sắc cho tôi: Hôn nhân không chỉ cần tình yêu, mà còn cần sự lắng nghe, thấu hiểu, và chia sẻ chân thành. Bởi nếu không, một ngày nào đó, chúng ta có thể nhận ra mình đã vô tình để người thương nhất phải cô đơn đối mặt với nỗi đau.

    👉 Vậy là, sau tất cả, thứ tôi nhìn thấy qua khe tủ ngày hôm đó không chỉ là vết thương trên tay vợ, mà còn là vết thương trong lòng cô ấy – vết thương chỉ có thể chữa lành bằng tình yêu và sự đồng hành của gia đình.

  • Xôn xao file PDF được cho là lời khai ban đầu của Đoàn Văn Sáng

    Xôn xao file PDF được cho là lời khai ban đầu của Đoàn Văn Sáng

    Lực lượng chức năng xuất hiện tại khu An Ninh, nhiều xe ô tô biển xanh di chuyển vào sân trụ sở Trạm Quản lý thị trường số 4.

    Chiều tối 29-11, hàng chục cảnh sát cùng nhiều xe biển xanh đã xuất hiện và phong tỏa khu vực Trạm Quản lý thị trường (QLTT) số 4 tại xã Hữu Lũng, tỉnh Lạng Sơn.

    Sự việc thu hút hàng trăm người dân đến theo dõi khiến giao thông qua khu vực gặp khó khăn.

    Đến khoảng 18 giờ cùng ngày, lực lượng Cảnh sát cơ động được tăng cường thêm để đảm bảo trật tự. Cơ quan chức năng đã dựng rào chắn, căng dây phong tỏa lối vào từ đường lớn giao với đường Chi Lăng.

    Trước đó, ngày 28-11, công an cũng đã tới kiểm tra tại địa điểm này. Ghi nhận thực tế cho thấy cổng trụ sở đóng kín, một số phòng bên trong có dán giấy ở cánh cửa.

    Liên quan đến sự việc trên, ông Cao Văn Hòa, Chủ tịch UBND xã Hữu Lũng, xác nhận việc lực lượng công an tới làm việc có liên quan đến các thông tin trên mạng xã hội về ông Đ.V.S..

    Được biết, ông Đ.V.S. từng giữ chức Phó đội trưởng Đội QLTT số 4. Ông S. đã nghỉ công tác từ ngày 1-3-2025.

    Hiện, vụ việc đang được cơ quan chức năng làm rõ.