Chị gái tôi là người đề nghị chuyến đi.
“Lâu rồi cả nhà mình chưa đi đâu chung. Chị bao hết, đi du thuyền cho đổi gió.”
Giọng chị ngọt lịm.
Chồng tôi cũng cười, còn bảo:
“Hiếm khi chị hào phóng vậy.”
Tôi không nói gì. Chỉ gật đầu.
Đêm đầu tiên trên biển, gió mát, sóng vỗ đều đều vào mạn tàu. Mọi người đã về phòng ngủ. Tôi đang lim dim thì buồn vệ sinh, liền khoác áo đi ra hành lang.
Đèn vàng mờ.
Con tàu yên ắng.
Khi đi ngang khu vực boong phụ phía sau, tôi nghe thấy tiếng cười khe khẽ. Rồi một giọng đàn ông quen đến lạnh sống lưng.
“Tối nay em đẹp lắm.”
Tôi dừng lại.
Dưới ánh đèn mờ, tôi thấy chị gái tôi đang tựa vào lan can.
Và chồng tôi đứng sát phía sau.
Tay chị đặt lên ngực anh ta.
Khoảng cách giữa họ… không còn gì để ngụy biện.
Tôi bước tới.
“HAI NGƯỜI ĐANG LÀM GÌ Ở ĐÂY?”
Cả hai giật bắn.
Chị tôi quay lại trước, ánh mắt không hoảng — mà lạnh.
“Em hiểu lầm rồi.”
Chồng tôi chưa kịp nói gì thì chị đã tiến lên, nắm cổ tay tôi, giọng gằn xuống:
“Vào phòng đi. Chuyện người lớn.”
Máu tôi dồn lên đầu. Tôi giằng tay ra.
“Buông tôi ra!”
Chị tôi đột nhiên đổi sắc mặt.
Bàn tay siết chặt hơn.
Chị ghé sát tai tôi, thì thào:
“Nếu em la lên, cả nhà em sẽ mất mặt.
Còn nếu em rơi xuống biển lúc này… thì chỉ là tai nạn.”
Tôi chưa kịp phản ứng thì chị ta đẩy mạnh.
Lưng tôi chạm lan can. Phía sau là biển đen ngòm, sóng vỗ dữ dội. Chỉ cần ngã ra — là không ai biết chuyện gì đã xảy ra.
Chồng tôi đứng chết trân.
Không ngăn.
Không nói.
Nhưng chị tôi không ngờ rằng…
tôi đã tính toán trước tất cả.
Tôi buông người về phía sau, nhưng tay vẫn bám chặt vào thanh sắt dưới lan can — đúng vị trí tôi đã để ý từ lúc lên tàu.
Cùng lúc đó, tôi hét to:
“CỨU VỚI! CHỊ TÔI MUỐN ĐẨY TÔI XUỐNG BIỂN!”
Đèn boong bật sáng.
Tiếng bước chân dồn dập.
Nhân viên tàu và vài người khách lao ra.
Chị tôi chưa kịp rút tay lại.
Tất cả nhìn thấy rõ —
tay chị ta đang nắm chặt cổ tay tôi,
chồng tôi đứng ngay sau, mặt trắng bệch.
Tôi buông tay khỏi lan can, ngã ngồi xuống sàn, run rẩy như vừa thoát chết.
Camera an ninh trên boong — thứ mà tôi đã cố tình đứng đúng góc quay —
ghi lại toàn bộ.
Mọi chuyện sau đó không cần tôi nói thêm.
Chị tôi bị yêu cầu cách ly trong phòng.
Chồng tôi bị mời làm việc riêng.
Sáng hôm sau, tôi nộp đơn ly hôn ngay trên tàu.
Bằng chứng đầy đủ.
Không ồn ào. Không đánh ghen.
Khi tàu cập bến, chị tôi nhìn tôi, giọng run run:
“Em tính từ khi nào?”
Tôi chỉ đáp một câu:
“Từ lúc chị nói sẽ bao hết.”
Có những chuyến đi không phải để nghỉ dưỡng.
Mà để kết thúc những mối quan hệ thối rữa.
Và có những người tưởng mình đang dồn người khác vào đường cùng…
nhưng không biết rằng,
mình mới là người đã bước vào cái bẫy được chuẩn bị sẵn.

Để lại một bình luận