Sau khi nhận nhà, tôi mời gia đình anh Tuấn lên chơi. Bữa cơm đơn giản nhưng đủ đầy. Tôi nấu, anh phụ, bố mẹ anh ngồi xem tivi, Thảo lướt điện thoại.

1. Cuộc hôn nhân được mọi người chúc phúc

Tôi năm nay 38 tuổi.
Tuấn 40.

Chúng tôi quen nhau khi cả hai đều đã đi qua tuổi mơ mộng. Không yêu cuồng nhiệt, không thề non hẹn biển, chỉ là thấy đối phương… ổn để đi cùng quãng đường còn lại.

Gia đình anh Tuấn ở quê, bố mẹ đã lớn tuổi, có một cô em gái chưa lập gia đình, đang làm việc ở thành phố.

Ngày ra mắt, bố mẹ anh quý tôi ra mặt.

“Con gái thế này là phúc cho nhà này rồi.”

Em gái anh – Thảo – cũng tỏ ra lễ phép, gọi tôi là “chị” rất ngọt.

Tôi nghĩ mình may mắn.

Cho đến khi… căn hộ 3 phòng ngủ xuất hiện trong câu chuyện.


2. Bữa cơm đầu tiên trong căn nhà mới

Sau khi nhận nhà, tôi mời gia đình anh Tuấn lên chơi.

Bữa cơm đơn giản nhưng đủ đầy. Tôi nấu, anh phụ, bố mẹ anh ngồi xem tivi, Thảo lướt điện thoại.

Ăn xong, mẹ anh đi một vòng xem nhà.

“Nhà rộng thế này, ba phòng ngủ cơ à?”

“Dạ vâng, con mua để sau này có con cái cũng thoải mái.”

Bà gật gù, ánh mắt dừng lại ở từng cánh cửa phòng.

Không khí lúc đó… rất lạ.

Tối hôm ấy, khi tôi đang rửa bát, anh Tuấn bước vào, giọng như bàn chuyện rất bình thường:

“Anh nghĩ rồi… nhà mình ba phòng ngủ, để trống cũng phí.”

Tôi ngẩng lên.

“Ừ?”

“Hay là… để bố mẹ anh ở một phòng, Thảo ở một phòng. Vợ chồng mình ở phòng còn lại.”

Tay tôi khựng lại.

Nước từ vòi vẫn chảy.


3. Yêu cầu vô lý được nói ra rất nhẹ

Tôi quay sang nhìn anh.

“Anh nói… bố mẹ và em gái anh lên ở cùng?”

“Ừ. Bố mẹ già rồi, ở quê vất vả. Thảo thì đang thuê trọ chật chội.”

Anh nói rất hợp lý.
Rất đạo đức.
Rất… đúng vai một người con hiếu thảo.

Chỉ có điều, người trả tiền cho căn nhà này là tôi.

“Anh biết em mua nhà này bằng tiền gì không?” – tôi hỏi.

“Tiền của em chứ gì. Nhưng cưới rồi, của ai cũng là của chung.”

Tôi cười.

Một nụ cười rất nhạt.


4. Cuộc họp gia đình không báo trước

Hai ngày sau, anh Tuấn bảo:

“Tối nay bố mẹ anh với Thảo lên ăn cơm nhé. Có chuyện muốn bàn.”

Tôi đoán được.

Quả nhiên, sau bữa cơm, bố anh ho khẽ một tiếng:

“Chuyện là thế này… nhà con rộng, bố mẹ già rồi, muốn lên đây ở cùng cho tiện chăm sóc.”

Mẹ anh tiếp lời:

“Bố mẹ không ở lâu đâu, vài năm thôi. Với lại Thảo ở cùng cho vui cửa vui nhà.”

Thảo cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ:

“Em cũng không muốn làm phiền anh chị, nhưng tiền thuê trọ đắt quá.”

Ba cặp mắt nhìn tôi.

Chờ đợi.

Tôi ngồi thẳng lưng, đặt đũa xuống.


5. Những lý do rất quen

Họ nói tiếp, không cho tôi kịp chen lời.

– “Gia đình phải đùm bọc nhau.”
– “Con gái lấy chồng là phải nghĩ cho nhà chồng.”
– “Sau này con có tuổi, ai chăm con?”

Mỗi câu nói đều rất quen.

Rất đúng… nếu căn nhà đó không phải do tôi bỏ tiền mua.

Anh Tuấn quay sang tôi, ánh mắt có chút cầu xin.

“Em nghĩ sao?”

Cả bàn ăn im lặng.


6. Tôi nói một câu

Tôi không tranh cãi.

Tôi không to tiếng.

Tôi chỉ nói một câu, rất rõ ràng, rất bình tĩnh:

“Căn hộ này đứng tên một mình em. Nếu bố mẹ và em gái anh muốn ở, mình làm giấy chia lại quyền sở hữu cho công bằng rồi hãy nói tiếp.”

Không ai nói gì.

Không khí đông cứng lại như bị rút hết oxy.


7. Sự im bặt

Mẹ anh là người phản ứng đầu tiên.

“Con… con nói thế là ý gì?”

Tôi nhìn thẳng.

“Ý là: em không phản đối việc ở chung. Nhưng em không thể để một tài sản do em tạo ra trở thành nghĩa vụ mặc định.”

Bố anh nhíu mày.

“Con dâu mà tính toán thế à?”

Tôi gật đầu.

“Dạ. Vì con đã ngoài 35. Con không còn đủ ngây thơ để coi tiền bạc là chuyện nhỏ.”

Thảo ngồi im, mặt tái đi.

Anh Tuấn không nói được gì.


8. Cuộc nói chuyện riêng

Tối đó, anh Tuấn vào phòng, đóng cửa lại.

“Em quá đáng rồi.”

“Em bảo vệ mình.”

“Nhà anh có mỗi mình anh là con trai.”

“Còn em, có mỗi mình em chịu trách nhiệm với khoản vay 20 năm.”

Anh im lặng.

Tôi tiếp:

“Anh có thể hiếu thảo. Nhưng đừng dùng tài sản của em để chứng minh điều đó.”


9. Bản chất dần lộ ra

Hai ngày sau, mẹ anh gọi điện cho anh.

Giọng bà đủ lớn để tôi nghe thấy:

“Nó coi nhà hơn người thế thì cưới làm gì?”

Anh không bênh tôi.

Anh im lặng.

Chỉ một khoảnh khắc đó thôi, tôi hiểu:

Vấn đề không phải căn nhà.
Vấn đề là vị trí của tôi trong gia đình này.


10. Quyết định

Một tuần sau, tôi hẹn anh Tuấn ngồi lại.

“Em sẽ không bán nhà.
Em cũng không chấp nhận ở chung trong điều kiện này.
Nếu anh thấy em ích kỷ, mình dừng lại ở đây.”

Anh nhìn tôi rất lâu.

Cuối cùng, anh nói:

“Anh cần thời gian suy nghĩ.”

Tôi gật đầu.

“Em cũng vậy.”


11. Kết cục

Ba tuần sau, anh Tuấn trả lại nhẫn.

Không ồn ào.

Không cãi vã.

Chỉ một câu:

“Anh không đủ mạnh để đứng giữa em và gia đình.”

Tôi tiễn anh ra cửa.

Căn hộ vẫn yên tĩnh.

Và lần đầu tiên, tôi thấy nó thực sự là nhà của mình.


12. Lời kết

Phụ nữ ngoài 35 không cần một cuộc hôn nhân bằng mọi giá.

Chúng tôi cần sự tôn trọng.

Và đôi khi,
chỉ cần nói một câu đúng lúc,
là đủ để biết…
mình nên ở lại hay nên bước đi.

Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *