Đêm Hà Nội vào đông, gió rít từng hồi qua những khe hở của sân thượng tầng 35. Mai ôm lấy chiếc bụng bầu vượt mặt đã bước sang tháng thứ tám, khẽ rùng mình

Đêm Hà Nội vào đông, gió rít từng hồi qua những khe hở của sân thượng tầng 35. Mai ôm lấy chiếc bụng bầu vượt mặt đã bước sang tháng thứ tám, khẽ rùng mình. Thành – chồng cô, người vốn dĩ luôn dịu dàng, hôm nay im lặng một cách đáng sợ. Anh đưa cô lên đây, nói rằng muốn cho cô một bất ngờ nhân kỷ niệm 5 năm ngày cưới.

Nhưng khi cánh cửa sắt khóa sầm lại, không gian chỉ còn tiếng gió và sự lạnh lẽo. Thành quay lại, ánh mắt anh không còn chút ấm áp nào, chỉ còn sự căm phẫn đến tột cùng.

“Anh… sao vậy? Ở đây lạnh quá, mình vào nhà đi anh,” Mai run rẩy nói.

Thành ném một xấp ảnh xuống chân cô. Trong ảnh là Mai đang bước ra từ một phòng khám tư cùng một người đàn ông lạ mặt.

“Mai ạ, cô diễn kịch giỏi lắm. Tôi đã chờ đợi ngày này từ lâu rồi,” Thành rít qua kẽ răng. “Đứa bé này… nó không phải con tôi, đúng không?”

Mai bàng hoàng, cô khuỵu xuống, tay bám chặt vào lan can: “Anh nói gì vậy? Đây là anh họ em, anh ấy đưa em đi khám vì anh bận công tác mà! Thành ơi, anh tỉnh lại đi!”

“Câm miệng!” Thành gầm lên, tiến lại gần, bóp chặt cằm cô. “Kết quả xét nghiệm ADN khi thai nhi còn trong bụng mẹ đã gửi về văn phòng tôi sáng nay. Tỉ lệ trùng khớp: 0%. Cô định lừa tôi đổ vỏ đến bao giờ?”

“Không thể nào! Có sự nhầm lẫn, em thề với anh…” Mai khóc nấc lên, hơi thở khó nhọc vì sức nặng của cái thai. “Làm ơn, hãy nghĩ đến con… nó đang đạp đây này… Làm ơn…”

Thành cười lên điên dại, nụ cười méo mó trong bóng tối: “Con tôi? Nó là vết nhơ của đời tôi!”

Trong cơn cuồng nộ và ghen tuông mù quáng, Thành đẩy mạnh Mai về phía khoảng không vô tận. Mai chỉ kịp thốt lên một tiếng gọi tên anh trong tuyệt vọng trước khi bóng dáng nhỏ bé của cô tan biến vào màn đêm từ độ cao gần một trăm mét.


Tiếng Chuông Điện Thoại Lúc Nửa Đêm

Thành loạng choạng trở về căn hộ cao cấp của mình. Anh rót một ly rượu mạnh, đôi tay vẫn còn run rẩy. Anh tự nhủ mình đã làm đúng, mình đã trừng phạt kẻ phản bội.

Hai tiếng sau, khi cơn say bắt đầu ập đến, điện thoại Thành đổ chuông. Là số của Giám đốc Trung tâm Xét nghiệm ADN uy tín nhất thành phố – một người bạn cũ của anh.

“Thành à? Cậu đã đọc email tôi gửi lại lúc tối chưa?” Giọng đầu dây bên kia gấp gáp.

Thành cười nhạt: “Tôi xem rồi. Cảm ơn cậu đã giúp tôi biết bộ mặt thật của cô ta.”

“Không! Thành, nghe tôi nói! Có một sự cố nghiêm trọng ở phòng lab,” giọng người bạn run lên. “Thực tập sinh đã dán nhầm nhãn mẫu máu của vợ cậu với một mẫu của ca thụ tinh nhân tạo khác. Kết quả 0% đó là của người khác! Tôi vừa đích thân kiểm tra lại mẫu lưu của Mai… Tỉ lệ là 99,99%. Đứa bé là con trai cậu, Thành ạ! Nó là con ruột của cậu!

Ly rượu trên tay Thành rơi xuống sàn, vỡ tan tành.

Chưa kịp để anh định thần, một cuộc gọi khác ập đến. Lần này là từ công an khu vực:

“Anh có phải là người nhà chị Mai không? Chúng tôi nhận được tin báo có người rơi từ tầng thượng chung cư. Nhưng có một điều kỳ lạ… chị ấy rơi trúng vào giàn giáo treo của đội thợ sơn ở tầng 20. Chị ấy vẫn còn thở, nhưng tình trạng cực kỳ nguy kịch. Chị ấy đang lẩm bẩm tên anh và cầu xin cứu lấy đứa bé…”

Thành quỵ ngã trên đống mảnh chai vụn. Anh đã tự tay đẩy gia đình mình vào chỗ chết chỉ vì một tờ giấy lộn và lòng tự trọng mù quáng.

Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *