Kết hôn mới được 6 ngày, chồng đã đi xa, hôm nay mẹ chồng dắt 1 cô bé lạ mặt đến và gọi anh ấy là ‘bố

Tôi và anh cưới nhau vào một ngày mưa tháng Bảy.

Không phải cơn mưa lãng mạn trong phim, mà là thứ mưa nặng hạt, xám xịt, rơi ào ào xuống mái tôn nhà văn hóa xã nơi chúng tôi tổ chức lễ cưới gọn nhẹ. Anh mặc quân phục, còn tôi mặc áo dài đỏ do mẹ tự tay chọn vải. Đám cưới không rình rang, không rượu bia linh đình, chỉ có vài mâm cỗ, bà con họ hàng thân thích, và những cái bắt tay chúc phúc rất nhanh — bởi sáng hôm sau, anh phải quay lại đơn vị.

Anh là quân nhân chuyên nghiệp.

Tôi đã biết điều đó ngay từ đầu. Biết rằng lấy anh là chấp nhận những ngày chờ đợi, những cuộc gọi ngắn ngủi lúc nửa đêm, những lần anh đi mà không hẹn ngày về. Nhưng tôi không ngờ… mọi thứ lại đến nhanh và tàn nhẫn như vậy.

Chỉ ba ngày sau đám cưới, khi tôi còn chưa kịp quen với hai tiếng “vợ chồng”, anh nhận lệnh công tác khẩn.

Đêm đó, anh ngồi bên mép giường, lặng lẽ gấp đồ. Tôi giả vờ ngủ, nhưng nước mắt thấm ướt gối từ lúc nào không hay. Anh cúi xuống hôn lên trán tôi, mùi mồ hôi, mùi vải quân phục quen thuộc khiến tim tôi thắt lại.

“Anh đi vài tháng thôi. Em ở nhà chờ anh.”

Tôi không hỏi đi đâu. Không phải vì không tò mò, mà vì tôi hiểu có những điều không nên hỏi.

Sáng hôm sau, anh đi.

Và đúng một tháng sau, tôi phát hiện mình mang thai.

Tôi cầm que thử thai đứng lặng trong nhà vệ sinh, tim đập loạn nhịp. Hai vạch đỏ hiện lên rõ ràng đến tàn nhẫn. Tôi vừa mừng, vừa hoang mang, vừa sợ hãi. Tôi gọi cho anh — điện thoại ngoài vùng phủ sóng.

Tôi nhắn tin. Không thấy hồi âm.

Tôi ôm bụng mình, thì thầm một mình trong căn nhà trống:
“Con ơi… ba con chưa biết đâu…”

Ba ngày sau, mẹ chồng tôi xuất hiện.

Bà không đến một mình.

Bà dẫn theo một bé gái khoảng tám tuổi. Con bé gầy, nước da ngăm, tóc cắt ngắn, mặc chiếc váy cũ đã sờn gấu. Nó đứng nép sau lưng bà, hai tay nắm chặt quai balô bạc màu.

Tôi chết lặng.

Bà đặt túi xuống bàn, giọng thản nhiên đến lạnh người:
“Đây là con gái của thằng Tuấn.”

Tôi nghe như sét đánh ngang tai.

“Con bé tên là Hạ. Từ nay nó sẽ ở đây. Chăm sóc cho cô.”

Tôi không nhớ mình đã ngồi xuống ghế lúc nào. Tai ù đi, mắt tối sầm. Hàng trăm câu hỏi dội lên trong đầu, nhưng không câu nào bật ra thành lời.

Con… gái?

Tám tuổi?

Vậy là trước khi cưới tôi, anh đã có con với người khác?

Vậy những lời thề thốt, những ánh mắt chân thành, những câu nói “anh chưa từng có ai”… đều là dối trá?

Máu trong người tôi sôi lên. Cảm giác bị phản bội bóp nghẹt lồng ngực. Tôi nhìn con bé — ánh mắt rụt rè, sợ hãi, như con mèo nhỏ bị ném vào nơi xa lạ.

Tôi quay sang mẹ chồng, giọng run nhưng sắc:
“Mẹ nói rõ cho con nghe. Là sao?”

Bà thở dài.
“Nó là con của đồng đội thằng Tuấn. Nhưng trên giấy tờ… Tuấn nhận làm con.”

Tôi bật cười — một nụ cười đắng ngắt.

“Vậy là con nuôi? Hay con ruột? Sao đến bây giờ con mới biết?”

Bà im lặng.

Chính sự im lặng đó đã giết chết tôi.

Đêm đó, tôi không ngủ.

Tôi ngồi trong phòng, tay ôm bụng bầu mới nhú, nước mắt chảy không ngừng. Tôi nghĩ đến việc ly hôn. Nghĩ đến cảnh ký đơn, trả lại họ hàng cho nhau, ôm con ra đi. Tôi không thể chấp nhận một người chồng giấu tôi cả một đứa con.

Sáng hôm sau, khi tôi bước ra bếp, con bé đã dậy từ sớm.

Nó đứng loay hoay bên bồn rửa, cố rửa mớ rau lớn hơn cả cánh tay nó. Thấy tôi, nó giật mình, cúi đầu lí nhí:
“Con… con nấu cháo cho cô…”

Tôi sững lại.

Không phải “mẹ”.

Không phải “dì”.

Mà là “cô”.

Một tiếng gọi xa lạ đến đau lòng.

Tôi định quát, định đuổi, định hỏi cho ra lẽ. Nhưng rồi, trong lúc tôi còn chưa kịp nói gì, con bé bỗng bật khóc.

Khóc nấc lên, không dám khó to, chỉ cắn môi, nước mắt rơi xuống bát cháo còn chưa kịp sôi.

“Tối qua… con nghe bà nói cô giận con… nếu con ngoan… cô đừng đuổi con đi… con không có ai hết…”

Tim tôi chùng xuống.

Tôi kéo ghế, ngồi xuống trước mặt nó.
“Con… mẹ con đâu?”

Con bé lau nước mắt bằng tay áo, giọng run run:
“Mẹ con… mất rồi.”

Tôi lặng người.

Nó kể — bằng giọng trẻ con nhưng đầy những mảnh ký ức rời rạc.

Mẹ nó là y tá quân y, cùng đơn vị với chồng tôi. Trong một lần làm nhiệm vụ cứu trợ, mẹ nó hy sinh. Ba ruột nó cũng là quân nhân, mất trước đó hai năm. Trước khi mất, mẹ nó gửi gắm con gái cho chồng tôi — người đồng đội thân thiết nhất.

“Ba Tuấn nói… nếu mẹ con không về… ba sẽ làm ba của con…”

Nó ngước lên nhìn tôi, ánh mắt trong veo nhưng mang nỗi buồn không thuộc về tuổi thơ.

“Ba Tuấn thương con lắm… ba nói… khi nào cưới vợ… con sẽ có mẹ…”

Tôi nghe đến đó, toàn thân lạnh toát.

Mọi mảnh ghép bỗng khớp lại — đau đớn, nhưng rõ ràng.

Không phải phản bội.

Không phải lừa dối.

Mà là một lời hứa sinh tử giữa những người lính.

Tôi quay mặt đi, nước mắt rơi không kịp lau. Bao nhiêu uất hận trong tôi bỗng hóa thành xót xa.

Một người đàn ông mang trên vai không chỉ tổ quốc, mà còn là lời hứa với người đã khuất.

Chiều hôm đó, tôi gọi cho anh — lần đầu tiên sau nhiều ngày.

Không biết bằng cách nào, cuộc gọi kết nối.

Tôi không trách móc. Không gào khóc. Chỉ hỏi một câu duy nhất:
“Anh… sao anh không nói với em?”

Ở đầu dây bên kia, anh im lặng rất lâu.

Rồi giọng anh khàn đi:
“Anh sợ… em không chịu nổi.”

Tôi nhắm mắt lại.
“Anh sai rồi. Nhưng… em sẽ không bỏ con bé.”

Anh bật khóc.

Lần đầu tiên tôi nghe một người lính khóc.

Từ hôm đó, tôi nhận Hạ làm con.

Không giấy tờ ngay lập tức. Không nghi thức long trọng. Chỉ là tôi cúi xuống, nắm tay nó, nói:
“Từ nay… con gọi cô là mẹ.”

Nó òa khóc, ôm chầm lấy tôi, gọi một tiếng “mẹ” run rẩy — mà tôi mang theo suốt đời.

Sau này, khi con tôi chào đời, Hạ là người đầu tiên bế em. Nó chăm em cẩn thận, vụng về nhưng đầy yêu thương.

Chồng tôi trở về sau gần một năm.

Anh đứng lặng ở cửa, nhìn hai đứa trẻ — một do tôi sinh, một do anh nhận — đang ngủ cạnh nhau.

Anh quỳ xuống trước mặt tôi.

Tôi đỡ anh dậy.

Không cần lời xin lỗi nào nữa.

Bởi có những gia đình không bắt đầu từ máu mủ — mà từ sự lựa chọn yêu thương.

Và tôi biết, mình đã chọn đúng.

Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *