…Thằng bé nhìn tôi chằm chằm. Đôi mắt đen, sâu và dài, cái trán cao, sống mũi thẳng — giống tôi đến rợn người. Không phải kiểu giống chung chung, mà là thứ giống khiến tim người ta hụt mất một nhịp.
“Bố ơi!”
Tiếng gọi non nớt vang lên phía sau lưng tôi.
Tôi quay phắt lại.
Hương đứng cách đó vài bước, tay run run, mặt tái đi. Cô sững lại khi thấy thằng bé đang được tôi đỡ dậy, ánh mắt cô hoảng hốt như bị lột trần một bí mật đã chôn giấu quá lâu.
“Minh… lại đây với mẹ.”
Giọng Hương lạc hẳn.
Thằng bé giật tay khỏi tôi, chạy về phía cô. Tôi đứng chết trân tại chỗ. Hai chân nặng như chì.
“Con… gọi tôi là gì?” — tôi nghe giọng mình khàn đặc.
Hương ôm chặt đứa trẻ vào lòng. Cô cúi đầu rất lâu. Rồi ngẩng lên, nước mắt rơi lã chã, nhưng ánh mắt thì bình thản đến lạ.
“Anh không nghe nhầm đâu.”
“Đó là con anh.”
Tai tôi ù đi. Cả không gian như co rút lại, chỉ còn tiếng gió thổi qua những vòng hoa tang.
“Không thể nào…” — tôi lắp bắp. — “Em… em từng nói… em không thể mang thai…”
Hương cười. Một nụ cười buồn đến tận xương.
“Đúng. Bác sĩ nói khó, không phải không thể.”
“Lần thụ tinh cuối cùng… khi anh bỏ bê em, khi anh bắt đầu qua đêm ở chỗ người đàn bà khác… em đã có thai.”
Tôi lảo đảo, phải vịn vào cột hiên mới đứng vững.
“Vậy… sao em không nói? Sao em không giữ anh lại?” — tôi gần như gào lên.
Hương nhìn tôi rất lâu, rồi lắc đầu.
“Giữ để làm gì?”
“Giữ một người đàn ông coi con cái là cái cớ để phản bội vợ mình à?”
“Em không muốn con em lớn lên trong một gia đình mà người cha luôn xem mẹ nó là gánh nặng.”
Từng lời như dao cứa.
“Anh biết không,” Hương nói tiếp, giọng run nhưng rõ ràng,
“Ngày anh ký đơn ly hôn, em đã nằm viện. Một mình. Nhưng lúc đó em hiểu ra rồi — có những người chỉ xứng đáng biết mình có con khi đã vĩnh viễn mất quyền làm cha.”
Tôi nhìn thằng bé đang nép trong vòng tay mẹ nó. Nó đang tò mò nhìn tôi, không sợ hãi, không oán trách. Chỉ có tôi — người đàn ông đứng trước nó — là run rẩy đến mức không thở nổi.
“Cho anh… cho anh xin một cơ hội…” — tôi thì thào.
“Anh sai rồi…”
Hương khẽ lắc đầu.
“Anh đến muộn rồi.”
“Cơ hội đó… anh đã tự tay chôn nó cách đây bốn năm, cùng với tình nghĩa vợ chồng.”
Cô bế con bước đi, dừng lại trước cửa.
“Anh có thể đến thăm con, nếu con đồng ý. Nhưng làm cha… không phải chỉ là cùng huyết thống.”
Nói rồi, Hương quay lưng.
Tôi đứng giữa sân tang lễ, nơi mùi nhang khói quyện trong gió lạnh, nhìn theo bóng lưng hai mẹ con khuất dần. Lần đầu tiên trong đời, tôi hiểu thế nào là mất tất cả — ngay cả khi thứ đó từng thuộc về mình.
Trời ơi…
Hóa ra, điều đau đớn nhất không phải là không có con.
Mà là có con… nhưng không còn tư cách để gọi nó một tiếng “bố”.

Để lại một bình luận