Đồng hồ trên tường điểm 12 tiếng nặng nề. Căn phòng khách rộng lớn chìm trong ánh đèn vàng vọt, không khí đặc quánh như thể có thể dùng dao cắt được. Ngoài trời, mưa tháng Bảy rả rích đập vào cửa kính, nhưng cơn bão trong lòng tôi còn dữ dội hơn gấp ngàn lần. Hùng ngồi đối diện tôi. Người đàn ông tôi từng gọi là “bầu trời”, là chỗ dựa suốt 10 năm qua, giờ đây trông thật thảm hại. Anh cúi gầm mặt, hai tay đan chặt vào nhau đến mức các khớp ngón tay trắng bệch. Trên bàn là ly nước đã tan hết đá, lạnh lẽo như chính cuộc hôn nhân này.
– “Em… em tính sao”? – Hùng lên tiếng, giọng khàn đặc, phá vỡ sự im lặng đáng sợ. Tôi nhấp một ngụm trà nóng, cố giữ cho đôi tay không run rẩy. Tôi nhìn anh, ánh mắt ráo hoảnh: – “Anh muốn tôi tính sao? Anh ngoại tình, cô ta có bầu, và giờ anh về nhà xin vợ tiền để đi giải quyết hậu quả? Hùng, anh nghĩ tôi là Bồ Tát sống hay là kẻ ngu ngốc vậy”?
Hùng ngẩng phắt lên, ánh mắt van lơn xen lẫn sự trơ trẽn mà tôi chưa từng thấy: – Anh biết anh sai! Anh ngàn lần xin lỗi em. Nhưng Ngọc… cô ấy không có tội. Cô ấy muốn giữ đứa bé, nhưng cô ấy cần một số vốn để về quê sinh sống và làm lại cuộc đời. Cô ấy hứa sẽ biến mất vĩnh viễn, không bao giờ làm phiền gia đình mình nữa.
Anh dừng lại một chút, nuốt khan rồi nói tiếp, câu nói mà tôi nghĩ cả đời này mình sẽ không bao giờ quên được: – “Cô ấy cần 500 triệu. Coi như là… tiền bồi thường thanh xuân và chi phí nuôi con một mình. Em giúp anh lần này thôi. Anh thề sẽ dành cả phần đời còn lại để bù đắp cho em và con”.
500 triệu. Tôi bật cười, một điệu cười chua chát. Số tiền đó là mồ hôi nước mắt chúng tôi tích cóp để định đổi sang căn hộ lớn hơn cho con gái có phòng riêng. Vậy mà giờ đây, chồng tôi muốn dùng nó để “mua” sự bình yên từ nhân tình, để nuôi dưỡng một mầm sống là kết quả của sự phản bội.
– “Anh gọi đó là “bồi thường”? – Tôi hỏi lại, giọng sắc lạnh. – “Vậy ai bồi thường cho tôi? Ai bồi thường cho 10 năm thanh xuân tôi vun vén cái nhà này? Ai bồi thường cho con gái anh những đêm bố nó vắng nhà để đi “công tác” trên giường người đàn bà khác”? Hùng nhăn mặt, tỏ vẻ khổ sở: – Em đừng cay nghiệt thế. Chuyện đã lỡ rồi. Nếu không đưa tiền, cô ấy dọa sẽ đến công ty anh làm ầm ĩ. Em cũng biết vị trí Giám đốc chi nhánh anh vừa lên mà, nếu chuyện vỡ lở, anh mất tất cả. Lúc đó mẹ con em cũng khổ theo thôi. Em hãy nghĩ cho cái nhà này.
“Nghĩ cho cái nhà này”. Câu nói đạo đức giả ấy như giọt nước làm tràn ly. Anh ta dùng chính sự nghiệp và danh dự gia đình để tống tiền tôi. Anh ta tin chắc rằng, vì sĩ diện, vì muốn giữ bố cho con, tôi sẽ phải nhượng bộ. Tôi đứng dậy, chậm rãi bước về phía tủ sách. Hùng nhìn theo, ánh mắt lóe lên tia hy vọng. Có lẽ anh nghĩ tôi đi lấy sổ tiết kiệm. Anh ta biết tôi luôn là người vợ chu toàn, luôn đặt gia đình lên trên cảm xúc cá nhân.
Nhưng Hùng đã lầm. Tôi mở két sắt. Tiếng mã số tít tít vang lên khô khốc. Tôi không lấy ra cuốn sổ tiết kiệm màu xanh quen thuộc. Thay vào đó, tôi cầm một phong bì màu nâu, mỏng dính. Tôi quay lại, ném chiếc phong bì xuống mặt bàn cái “bộp”. “500 triệu, tôi có thể đưa cho anh”. – Tôi nói, giọng bình thản đến lạ lùng. – Thậm chí tôi có thể đưa 1 tỷ. Nhưng trước khi anh cầm tiền đi đưa cho cô bồ bé bỏng, anh hãy đọc cái này đã”.
Hùng vội vàng chộp lấy phong bì. Tay anh run rẩy xé toạc lớp giấy. Bên trong chỉ có một tờ giấy A4 duy nhất. Đó là một bản kết quả xét nghiệm y tế, có dấu đỏ của bệnh viện nam khoa hàng đầu thành phố. Hùng lướt mắt qua những dòng chữ chuyên môn loằng ngoằng. Mắt anh nheo lại, rồi đột ngột mở to hết cỡ. Mặt anh chuyển từ đỏ gay sang trắng bệch, rồi tái mét như tàu lá chuối héo. Môi anh mấp máy nhưng không thốt nên lời.
Tôi khoanh tay, tựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng buông một câu, từng từ như những chiếc đinh đóng chặt vào cỗ quan tài chôn vùi cuộc hôn nhân này: “Anh quên rồi sao, ba năm trước khi anh bị tai nạn xe máy phải phẫu thuật vùng chậu, bác sĩ đã kết luận anh bị tổn thương ống dẫn tinh vĩnh viễn, khả năng có con tự nhiên là 0%, tờ giấy anh đang cầm chính là bản sao hồ sơ bệnh án ngày đó mà tôi đã giấu kín để giữ sĩ diện cho đàn ông các anh đấy.”
Cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng tuyệt đối. Chỉ còn tiếng hơi thở dồn dập, đứt quãng của Hùng. Tờ giấy trên tay anh rơi xuống đất. Anh nhìn tôi, rồi nhìn xuống hạ bộ của mình, rồi lại nhìn tôi, ánh mắt hoang mang tột độ. – “Em… em nói thật sao”? – Giọng Hùng chỉ còn là tiếng thì thào. – Vậy… vậy cái thai của Ngọc…
– “Cái thai đó chắc chắn không phải của anh. – Tôi nhếch mép, nụ cười nửa miệng đầy khinh bỉ. – Và 500 triệu anh định xin tôi, thực chất là anh đang định mang đi nuôi con của thằng đàn ông khác. Anh nghĩ xem, một cô ả đào mỏ, biết anh là giám đốc, lại dễ dàng chấp nhận “biến mất” chỉ với 500 triệu sao? Cô ta đang tìm một kẻ “đổ vỏ”, và anh là con mồi béo bở nhất”.
Hùng sụp xuống ghế, hai tay ôm đầu. Sự sụp đổ của anh lúc này không chỉ là sự xấu hổ vì ngoại tình, mà là sự nhục nhã ê chề của một thằng đàn ông bị cả vợ lẫn bồ dắt mũi. Anh đã phản bội người vợ tào khang để chạy theo một ả đàn bà lừa lọc, để rồi giờ đây phát hiện ra mình chỉ là một gã hề trong vở kịch của cô ta.
Tôi bước đến gần, nhặt tờ giấy xét nghiệm lên, vuốt phẳng lại. – “Anh không cần lo về 500 triệu nữa”. – Tôi nói, giọng lạnh băng. – “Nhưng anh nên lo về tờ đơn ly hôn này”. Tôi rút từ ngăn kéo dưới bàn ra tờ đơn đã ký sẵn, đặt chồng lên tờ kết quả xét nghiệm.
– “Tài sản tôi đã nhờ luật sư phong tỏa từ chiều nay khi biết chuyện. Căn nhà này là tài sản bố mẹ tôi cho tặng riêng tôi trước hôn nhân. Anh có 30 phút để thu dọn đồ đạc và rời khỏi đây. Hãy đến chỗ cô nhân tình bé nhỏ của anh, báo tin mừng rằng anh vô sinh, để xem cô ta còn yêu thương anh như anh tưởng tượng không”. Hùng ngước nhìn tôi, đôi mắt đỏ ngầu ầng ậc nước. Anh định đưa tay nắm lấy tay tôi: – Vợ ơi… anh sai rồi… em tha thứ cho anh… anh bị lừa…
Tôi lùi lại, tránh cái chạm tay dơ bẩn ấy. – “Người bị lừa là anh, nhưng người lựa chọn phản bội là anh. Đừng nhầm lẫn. Sự ngu dốt của anh tôi có thể bỏ qua, nhưng sự tàn nhẫn của anh khi đòi lấy tiền của con để nuôi bồ thì tôi không bao giờ tha thứ”. Tôi quay lưng đi về phòng ngủ, đóng sầm cửa lại, để mặc Hùng ngồi đó giữa phòng khách lạnh lẽo. Ngoài trời mưa đã ngớt, nhưng tôi biết, bão tố trong cuộc đời Hùng mới chỉ thực sự bắt đầu.

Để lại một bình luận