Mẹ yếu bệnh rồi quadoi, bố qua lại ngay với osin trong nhà và hứa sang tên sổ đỏ cho cô ta

Đêm ấy, trời đổ mưa tầm tã, từng hạt nước đập vào mái tôn nghe như tiếng trống thúc chết. Trong căn nhà cũ kỹ, bà Lan đã trút hơi thở cuối cùng vào lúc ba giờ sáng. Tiếng khóc của ông Hùng vang lên thảm thiết, nhưng chỉ vỏn vẹn ba ngày sau, nỗi cô đơn đã gặm nhấm ông đến tận xương tủy.

Mai – cô giúp việc mới hai mươi lăm tuổi, da trắng, mắt buồn như hồ thu – lặng lẽ thay thế vị trí mà người vợ vừa nằm xuống chưa kịp nguội. Cô nấu canh, lau nhà, và đêm đêm ngồi bên ông, thì thầm những lời dịu dàng mà ông đã quên từ lâu.

“Ông ăn đi kẻo nguội ạ…” “Cảm ơn em… Chỉ còn em là thương ông thôi…” Mai đặt tay lên mu bàn tay ông, nhẹ nhàng vuốt ve. Ngón tay cô mát lạnh, nhưng lại đốt cháy ông từ bên trong.

Chỉ một tháng sau, họ đã lén lút quấn lấy nhau trong căn phòng ngủ vẫn còn mùi thuốc bệnh của bà Lan. Mỗi lần bà đã chết mà như vẫn đang nằm đó, ông Hùng lại càng điên cuồng ôm lấy Mai, như thể chỉ có hơi ấm của cô mới xua được cái lạnh của tử thần.

Mai thì khác. Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất, lặp đi lặp lại như kinh cầu: cái nhà này phải là của mình.

“Ông ơi… em chẳng dám mơ gì nhiều, chỉ cần một mái ấm nhỏ thôi… Ông sang tên nhà cho em, em sẽ chăm ông đến chết. Em thề.” Ông Hùng ngập ngừng. Nhưng mỗi lần Mai quỳ xuống, hôn lên đầu gối ông, nước mắt lăn dài, ông lại mềm lòng. Cuối cùng, ông gật đầu.

Tối hôm ký hợp đồng, trời lại mưa. Sấm chớp rạch ngang bầu trời như muốn xé toạc màn đêm. Mai mặc chiếc váy ngủ mỏng tang, ngồi cạnh ông Hùng trước bàn giấy tờ, môi cười ngọt như mật. Bút đã đặt vào tay ông.

Bỗng cánh cửa bật tung.

Linh – con gái duy nhất của ông Hùng – đứng đó, áo mưa ướt sũng, tóc dính bết vào mặt. Trong tay cô là một chiếc máy ghi âm nhỏ xíu, đèn đỏ vẫn nhấp nháy.

“Bố nghe cho hết cái này đã.” Giọng Linh lạnh như băng.

Cô Hùng run run bấm nút.

Ban đầu là giọng Mai nũng nịu quen thuộc: “Ông ơi… em chỉ muốn một mái ấm nhỏ…” Rồi đột ngột chuyển sang một giọng khác – giọng thật của Mai, the thé, độc ác, khi nói chuyện điện thoại với bạn: “Con mụ già chết mẹ nó rồi, nhanh hơn tao tưởng… Ông già ngu như bò, tao khóc vài tiếng là đổ rạp. Căn nhà ba tầng giữa trung tâm sắp vào tay tao. Chờ tao bán đi, hai đứa mình đi nước ngoài luôn!”

Không khí trong phòng đột ngột đặc quánh lại. Ông Hùng cảm thấy máu trong người rút hết xuống chân. Ông quay sang nhìn Mai.

Mai đang run. Môi tím tái, mắt trợn ngược. Cô lùi lại, lưng chạm vào tường, miệng lắp bắp: “Em… em không… không phải…”

“Bố!” Linh bước tới, giọng sắc như dao: “Mẹ vừa nằm xuống chưa đầy trăm ngày, bố đã để con ranh này dắt mũi, định giao cả gia sản mẹ để lại cho nó sao?”

Ông Hùng há miệng nhưng không thốt nổi lời nào. Ông nhìn tờ hợp đồng trên bàn – chữ ký của ông đã đặt sẵn, chỉ thiếu dấu vân tay cuối cùng.

Mai bỗng quỳ sụp xuống, ôm lấy chân ông Hùng, khóc lóc thảm thiết: “Ông ơi… em sai rồi… em chỉ muốn có một chỗ dựa… tha cho em…”

Linh lạnh lùng cúi xuống, nắm tóc Mai lôi dậy: “Cút. Ngay lập tức. Tao đếm đến ba. Một…”

Mai ngã vật ra sàn, bò lết về phía cửa, vừa khóc vừa gào: “Ông Hùng ơi… ông không được bỏ em… ông hứa rồi mà…”

“Cút!” Linh hét lên, giọng vỡ ra vì tức giận.

Cánh cửa đóng sầm lại. Tiếng mưa vẫn rơi xối xả.

Ông Hùng ngồi phịch xuống ghế, hai tay run rẩy ôm mặt. Ông khóc – không thành tiếng, chỉ có những tiếng nấc nghẹn ứ trong cổ họng. Nước mắt ông rơi xuống tờ hợp đồng, làm nhòe mực.

Linh quỳ xuống bên cha, nhẹ nhàng ôm lấy ông. Lần đầu tiên sau bao năm, ông Hùng òa khóc như một đứa trẻ trong vòng tay con gái.

“Con xin lỗi… bố ngu quá… bố suýt nữa mất hết…” “Không sao nữa rồi bố ơi. Còn con đây. Còn ngôi nhà này. Còn mẹ… vẫn đang nhìn chúng ta.”

Ngoài kia, mưa vẫn rơi. Nhưng trong căn nhà cũ, lần đầu tiên sau rất lâu, lại có hơi ấm thật sự trở về.

Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *