Vợ lén biếu mẹ đẻ 30 triệu, tôi đến thẳng nhà đòi lại khiến bà ngoại bẽ mặt ném trả

Tôi với vợ kết hôn được 7 năm nay và đã có 2 con đủ nếp đủ tẻ. Do chúng tôi đã có nhà riêng sẵn nên vợ chồng chỉ làm ăn và để ra. Tôi là quản lý một nhà máy may với rất đông công nhân, vợ là giáo viên tiểu học gần nhà.

Trung bình 1 tháng chúng tôi chỉ tiêu khoảng 10 triệu là đủ, còn 30 triệu để dành tiết kiệm. Do đó mỗi năm cũng tích cóp được gần 400 triệu. Các khoản thưởng lễ Tết thì vợ chồng dồn vào mua sắm hoặc cho các con du lịch hè.

hình ảnh

Ảnh minh họa: Nguồn sanook.com

Vợ tôi được cái rất tôn trọng ý kiến của chồng. Mỗi khi nội ngoại có việc, cô ấy cũng hỏi ý kiến tôi biếu xén hay đi phong bì bao nhiêu. Tất nhiên lần nào tôi cũng chỉ đạo:

“Tết là em phải đưa nhà nội nhiều gấp đôi, gấp ba nhà ngoại vì mình về đó là chủ yếu. Nhà nội 20 triệu còn nhà ngoại 5 triệu thôi”.

“Các đám giỗ bên nội em cứ để phong bì 1 triệu cho tươm tất đẹp mặt, còn đám giỗ bên ngoại 300k là được rồi”.

Nhiều lúc thấy cô ấy cằn nhằn:

“Anh nhất bên trọng nhất bên khinh thế, nội ngoại phải như nhau chứ”.

“Như nhau làm sao được, phụ nữ đã lấy chồng phải chăm chút cho nhà chồng”.

2 năm nay sau khi vừa mua được 1 ngôi nhà đang cho khách thuê thì vợ chồng tôi lại tích cóp để có thể 1-2 năm nữa mua được căn chung cư vứt đó. Lên tinh thần tiết kiệm, tôi quán triệt với vợ rõ ràng nên cô ấy cũng không dám quá tay.

Ấy thế mà cuối tuần trước, vợ đang dạy online thì tôi thấy báo có tin nhắn đến trong messenger của cô ấy. Tôi cầm điện thoại xem thì tá hỏa biết vừa sáng nay vợ tôi chuyển khoản biếu bà ngoại 30 triệu. Giờ bà hỏi sao gửi nhiều thế.

Tôi xông vào kéo vợ ra ngoài hỏi:

“Em lấy tiền đâu mà cho bà ngoại tận 30 triệu?”.

Vợ tôi trơ mặt:

“Đấy là tiền riêng em tích cóp bao lâu nay. Thấy bà sắp sửa cái bếp nên gửi biếu bà”.

“À, thì ra cô cũng có quỹ đen à? Sống cùng chồng mà còn lén lút giấu diếm. Tôi nói cho cô biết, ông bà ngoại cả năm nhà mình chẳng nhờ cậy được gì mà lại gửi những 30 triệu. Đã kiếm ra ít tiền còn sĩ, không biết xót của”.

Chiều ấy, tôi đi xe sang thẳng nhà bà ngoại cách đó 10km nói thẳng luôn:

“Thấy ông bà sửa lại cái bếp, vợ chồng con tính biếu ông bà 5 triệu thôi. Nào ngờ vợ con chẳng biết mới gửi nhiều như thế. Con nói vậy ông bà đừng phật lòng, năm nay dịch dã làm ăn cũng khó quá”.

Nghe con rể nói ý tứ thế, mẹ vợ vào phòng rồi cầm ngay cả 30 triệu ra ấn vào tay tôi:

“Vợ chồng con khó khăn vậy ông bà nỡ lòng nào nhận tiền. Con cầm 30 triệu này về nhé, mẹ định mấy hôm nữa sẽ mang sang trả vì mẹ cũng tích cóp đủ tiền rồi”.

Cái Kết Đắng Của 30 Triệu

Tôi về nhà, đặt xấp tiền 30 triệu lên bàn uống nước, giọng đắc ý: “Đây, nguyên vẹn không thiếu một đồng. Bà ngoại trả lại hết, còn bảo mấy hôm nữa bà mang sang tận nơi vì sợ mình khó khăn.”

Vợ tôi – cô giáo tiểu học hiền lành nhất khối – đang ngồi chấm bài, nghe xong chỉ ngẩng lên nhìn tôi một cái. Ánh mắt ấy không giận, không khóc, chỉ lạnh đến rợn người. Cô ấy lặng lẽ gấp quyển vở lại, đứng dậy, đi thẳng vào phòng ngủ đóng cửa cái “rầm”.

Ba ngày liền vợ không nấu cơm, không nói với tôi câu nào. Hai đứa nhỏ hỏi: “Mẹ sao thế bố?”, tôi chỉ quát: “Hỏi mẹ mày ấy!”

Đến ngày thứ tư, tôi đi làm về thì thấy nhà cửa sạch bong, cơm nguội để phần trong nồi, nhưng không thấy vợ đâu. Trên bàn có một tờ giấy A4 gấp tư:

“Anh Hùng,

30 triệu em để dành suốt 4 năm, mỗi tháng em bớt tiền chợ 500 nghìn, bớt tiền sữa cho con 200 nghìn, bớt tiền mua quần áo mới cho bản thân… Em không mua son phấn, không cà phê bạn bè, không mua váy đẹp chỉ để dành dụm cho mẹ em sửa cái bếp đã dột 3 năm nay, mưa là nước chảy vào nồi cơm.

Em không dám nói với anh vì biết anh sẽ không đồng ý. Em sai vì giấu anh. Nhưng anh cũng sai khi nghĩ rằng tình nghĩa có thể cân đo bằng tiền, và lòng hiếu thảo của vợ có thể bị anh kiểm soát từng đồng.

Hôm anh đến nhà mẹ em đòi lại tiền trước mặt bà, bà đã khóc cả đêm. Bà bảo: “Mẹ không trách con, mẹ chỉ thương con lấy phải người chồng coi tiền nặng hơn mẹ vợ.”

Em không cãi nhau với anh nữa, mệt rồi. Em xin phép dẫn hai con về ngoại vài hôm để bà đỡ buồn. Khi nào anh thấy tiền không còn là thước đo tất cả, thì em về.

Còn 30 triệu anh cứ giữ lấy mà mua chung cư. Em không cần nữa.

Thanh.”

Tôi đọc xong mà tay run, tờ giấy nhàu nhĩ trong lòng bàn tay. Lần đầu tiên trong đời tôi thấy sợ – sợ thật sự.

Tối đó tôi phóng xe về nhà ngoại. Mẹ vợ ngồi ngoài sân, ánh đèn dầu leo lét. Thấy tôi, bà không chào, chỉ thở dài:

“Vào đi. Mẹ đang gói bánh chưng đây. Mẹ định mai mang sang cho lũ nhỏ.”

Tôi quỳ sụp xuống trước mặt bà, đầu cúi gập:

“Mẹ ơi… cháu xin lỗi… con khốn nạn lắm… con mang cả tiền về đây, mẹ giữ lấy mà sửa bếp, mà làm gì cũng được… con chỉ xin mẹ đừng giận”

Bà nhìn tôi hồi lâu, rồi chậm rãi đặt tay lên đầu tôi, giọng run run:

“Vợ con nó không giận con đâu. Nó chỉ… đau thôi. Đau vì người đầu ấp tay gối bảy năm lại có thể sỉ nhục mẹ nó trước mặt thiên hạ chỉ vì 30 triệu.”

Tôi khóc. Lần đầu tiên trong đời tôi khóc trước mặt mẹ vợ.

Về đến nhà lúc nửa đêm, vợ đã dắt hai con về từ bao giờ. Cô ấy ngồi trên ghế sofa, mắt vẫn ánh mắt lạnh lùng hôm nào. Tôi quỳ xuống trước mặt vợ, đặt 30 triệu trước mặt cô ấy, giọng nghẹn lại:

“Anh sai rồi… Anh xin lỗi… Tiền này của em, em muốn làm gì thì làm. Anh không bao giờ dám quản nữa… Chỉ xin em đừng rời xa anh.”

Vợ tôi nhìn tôi, rồi nhìn xấp tiền, cuối cùng thở thật dài:

“Mai em sẽ mang về trả bà, bảo bà sửa bếp. Còn anh… anh muốn chuộc lỗi thì từ nay đừng bao giờ dùng tiền để đo tình nghĩa nữa.”

Tôi gật đầu lia lịa như đứa trẻ mắc lỗi.

Sáng hôm sau, cả nhà bốn người cùng về ngoại. Tôi tự tay đưa 30 triệu cho bà, cúi đầu xin lỗi trước bàn thờ tổ tiên nhà vợ. Bà cười hiền, xoa đầu tôi:

“Thôi, vào ăn cơm đi con. Từ nay đừng để mẹ con nó phải giấu giấu giếm giếm nữa.”

Vợ tôi đứng bên cạnh, lần đầu tiên sau một tuần, khẽ nắm tay tôi. Bàn tay ấy ấm, nhưng tôi biết, vết thương trong lòng cô ấy sẽ còn lâu mới lành.

Còn tôi, từ đó về sau mỗi lần mở ví thấy tiền là lại nhớ cái ngày tôi đánh mất gần như tất cả chỉ vì 30 triệu đồng.

Tiền kiếm lại được. Nhưng lòng tin của vợ, của mẹ vợ, và cả lòng tự trọng của chính mình – một khi đã vỡ thì dù có hàn gắn cũng đầy vết xước.

Và tôi sẽ mang vết xước ấy đến cuối đời.

Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *