Con dâu cần mẫn chăm sóc mẹ chồng nhưng sức khỏe bà ngày một x;ấ;u đi, tôi lén đặt camera thì phát hiện bí mật động trời.

Con dâu cần mẫn chăm sóc mẹ chồng nhưng sức khỏe bà ngày một x;ấ;u đi, tôi lén đặt camera thì phát hiện bí mật động trời

Thảo, cô con dâu của bà, là một người phụ nữ tuyệt vời. Cô nghỉ việc ở nhà để toàn tâm toàn ý chăm sóc bà.

Mỗi sáng, Thảo đều dậy sớm nấu những món ăn bổ dưỡng, hợp khẩu vị của mẹ chồng. Cô pha thuốc, rót nước, đỡ bà đi lại. Ban đêm, Thảo kê một chiếc giường nhỏ bên cạnh giường bà để tiện bề chăm sóc.

Nhưng có một điều khiến bà Sương day dứt, đó là càng được Thảo chăm sóc, sức khỏe của bà lại càng suy sụp.

Ban đầu, bà nghĩ là do tuổi già, b;ệ;nh tật. Nhưng dạo gần đây, bà thường xuyên cảm thấy đau bụng, tim đập nhanh bất thường, đặc biệt là sau khi uống thuốc và ăn cơm xong. Bà bắt đầu nghi ngờ có điều gì đó không ổn.

Một buổi trưa, khi Thảo ra ngoài mua đồ, bà Sương quyết định làm một việc mạo hiểm. Bà lấy chiếc camera giấu kín mà cháu nội bà mua nhưng chưa dùng, bí mật đặt vào góc khuất trên nóc tủ.

Đêm đó, bà Sương giả vờ ngủ say. Thảo bước vào phòng, cầm trên tay một cốc nước và một viên thuốc bổ dưỡng như thường lệ. Bà Sương nín thở, lắng nghe tiếng động.

Thảo nhẹ nhàng đặt cốc nước và thuốc xuống bàn, rồi quay lưng lại, cúi xuống chiếc túi xách của mình. Ánh sáng từ chiếc điện thoại của cô ta lọt vào mắt bà Sương qua khe cửa, tạo thành một bóng đổ dài và méo mó.

Bất chợt, Thảo rút ra một ống tiêm nhỏ và một lọ chất lỏng không nhãn mác. Tay cô ta run rẩy một chút, rồi nhanh chóng nhỏ vài giọt chất lỏng đó vào cốc nước thuốc. Sau đó, cô dùng thìa khuấy nhẹ cho chất lỏng tan hoàn toàn.

Mọi hành động diễn ra chưa đầy mười giây. Thảo quay lại, gương mặt trở lại vẻ hiền từ, ân cần.

“Mẹ ơi, dậy uống thuốc đi ạ,” Thảo nói với giọng dịu dàng thường ngày, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Bà Sương cố gắng giữ bình tĩnh, chậm rãi uống cạn cốc nước. Vị thuốc hôm nay hơi đắng chát hơn bình thường, nhưng bà không dám biểu lộ điều gì. Bà chỉ kịp nghĩ: “Thì ra bấy lâu nay… không phải là tuổi già hay bệnh tật.”


 Lời Thú Tội Trong Nước Mắt

Sáng hôm sau, khi Thảo vừa ra khỏi nhà, bà Sương lập tức lấy máy tính bảng ra, kết nối với chiếc camera giấu kín. Hình ảnh đêm qua hiện lên, rõ ràng và không thể chối cãi. Bà Sương bật khóc, không phải vì sợ hãi, mà vì sự tan vỡ của niềm tin.

Bà gọi điện cho con trai, Kiên, bảo anh về nhà ngay lập tức với giọng nói nghiêm trọng.

Khi Kiên và Thảo về đến nhà, bà Sương đã ngồi sẵn trên ghế sofa, tay cầm chiếc máy tính bảng. Bà hít một hơi sâu, đôi mắt đỏ hoe nhìn thẳng vào Thảo.

“Thảo, con giải thích cho mẹ xem, cái này là gì?” Bà Sương ấn nút Play.

Đoạn video tua nhanh đến cảnh Thảo lén lút nhỏ chất lỏng vào cốc nước. Cả căn phòng chìm vào sự im lặng chết chóc. Kiên sững sờ, nhìn vợ bằng ánh mắt không thể tin nổi. Thảo, người đang đeo chiếc tạp dề màu hồng, đổ sụp xuống sàn, nước mắt giàn giụa.

“Mẹ… con xin lỗi, con không cố ý…”

“Không cố ý? Vậy chất độc đó là gì? Con làm vậy để làm gì?” Giọng bà Sương run lên vì đau đớn.

Thảo khóc nức nở, kể lại bí mật mà cô đã giấu kín bấy lâu: “Con… con không thể có con được nữa. Bác sĩ nói nếu con còn stress và thiếu ngủ, con sẽ không thể mang thai. Mẹ đã hứa là nếu con nghỉ việc chăm sóc mẹ, mẹ sẽ để lại cho vợ chồng con ngôi nhà này để con có chỗ dưỡng thai… Nhưng cứ mỗi lần con hỏi, mẹ lại nói chờ đến khi mẹ khỏe hơn…”

Thảo vừa khóc vừa nói, lời lẽ đứt quãng: “Con biết con sai… nhưng con sợ Kiên sẽ bỏ con… Con muốn có một đứa con của riêng mình… Con chỉ định dùng một liều lượng nhỏ để mẹ ngủ nhiều hơn, để con có thể nghỉ ngơi, để con có thể…”

Kiên ôm đầu, không thể đứng vững: “Trời ơi Thảo, em điên rồi! Em đã đánh đổi tính mạng mẹ anh chỉ vì ngôi nhà và đứa con sao? Tại sao em không nói với anh!”

Sự thật phơi bày không phải là một âm mưu tàn độc, mà là sự tuyệt vọng của một người phụ nữ bị ám ảnh bởi việc có con, đẩy đến hành vi phạm pháp.

Bà Sương nhìn Kiên đang ôm lấy đầu, vẻ mặt thất thần, và Thảo đang quỳ dưới chân bà, nước mắt làm ướt cả sàn nhà. Bà hiểu rằng, sự việc này không chỉ là lỗi của một mình Thảo. Nó là hệ quả của sự im lặng, sự thiếu thốn tình cảm, và áp lực vô hình mà gia đình đã đặt lên Thảo.

Sau một lúc im lặng đến nghẹt thở, bà Sương nói, giọng bà yếu ớt nhưng đầy kiên quyết:

“Thảo, con đã phạm một sai lầm nghiêm trọng. Con đã định đoạt tính mạng của mẹ. Hành động của con là không thể chấp nhận được, và nếu mẹ muốn, con có thể phải đối mặt với pháp luật.”

Thảo run rẩy, ngẩng đầu lên nhìn bà Sương.

“Nhưng…” bà Sương tiếp tục, bà đưa tay ra hiệu cho Kiên đỡ Thảo đứng dậy. “Mẹ hiểu nỗi tuyệt vọng của con. Cái thai, ngôi nhà, áp lực từ việc vô sinh… con đã bị nỗi ám ảnh đó nhấn chìm. Tình yêu thương giả dối của con dành cho mẹ đã biến thành sự đày đọa vì con sợ mất đi tất cả.”

Bà nhìn vào Kiên: “Kiên, con cũng có lỗi. Con đã không thực sự lắng nghe vợ, đã để vợ con gánh chịu nỗi đau một mình. Một người vợ không thể sinh con, không có nghĩa là cô ấy không còn giá trị.

Bà Sương quay lại nhìn Thảo, ánh mắt dịu đi:

“Mẹ không thể tha thứ cho hành động của con ngay lập tức. Nhưng mẹ sẽ cho con cơ hội chuộc lỗi.”

“Ngôi nhà này…” bà Sương thở dài. “Mẹ sẽ sang tên cho hai con ngay, nhưng không phải vì hành động tội lỗi của con, mà vì mẹ muốn con được bình tâm mà chăm sóc gia đình, không còn bị áp lực tài sản đè nặng.”


💖 Khởi Đầu Mới

Lời tha thứ của bà Sương, đi kèm với sự răn đe và điều kiện rõ ràng, đã khiến Thảo bật khóc lần nữa, nhưng đây là những giọt nước mắt hối hận và biết ơn.

Kể từ ngày hôm đó, Thảo đã thực sự thay đổi. Cô chăm sóc mẹ chồng bằng tình cảm thực sự, không còn sự sợ hãi và toan tính. Cô và Kiên bắt đầu hành trình hàn gắn hôn nhân và chữa lành tâm lý. Họ chấp nhận việc không thể có con và quyết định nhận con nuôi, xây dựng một gia đình trên nền tảng của sự chân thật, lòng vị tha và tình yêu không điều kiện.

Về phần bà Sương, sau khi loại bỏ được chất độc khỏi cơ thể và có sự chăm sóc tận tâm của con cái, sức khỏe của bà dần hồi phục. Mối quan hệ giữa mẹ chồng và con dâu không còn là sự chăm sóc nặng nề, mà là sự chia sẻ và gắn kết của những người thân yêu đã cùng nhau vượt qua một cơn bão lớn.

Họ đã giữ kín bí mật này, coi đó là bài học đắt giá nhất của gia đình: Không có gì quan trọng hơn sự thật và lòng yêu thương chân thành.

Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *