Tôi ly hôn Lan sau năm năm mỏi mòn chờ một tiếng khóc trẻ con. Bác sĩ bảo cả hai đều bình thường, chỉ là “duyên chưa tới”. Tôi nghĩ duyên chưa tới thì mình đi tìm duyên khác. Lan khóc, tôi im lặng ký đơn. Ra tòa xong tôi còn nói một câu mà đến giờ vẫn tự tát vào mồm mình: “Anh không muốn phí thêm thời gian của cả hai nữa.”
Chưa đầy tám tháng sau tôi cưới Hạnh. Hạnh trẻ, xinh, và quan trọng nhất: mới cưới được ba tuần đã que hai vạch. Tôi như thằng điên, ôm vợ hôn giữa phố, đăng ảnh lên Facebook caption “Thằng này có phúc ba đời”. Ai cũng chúc mừng, chỉ có một bình luận từ tài khoản lạ tôi không add friend: “Chúc mừng nhé. Coi chừng đấy.”

Tôi bỏ qua.
Rồi cái ngày định mệnh ấy.
Tôi chở Hạnh đi khám thai, dừng đèn đỏ thì thấy Lan đứng bên kia đường. Bụng cô ấy to vượt mặt, chắc cũng bảy tháng. Tôi sững sờ. Lan nhìn tôi, nhìn Hạnh, rồi cười – cái cười làm tôi lạnh sống lưng:
– Ồ, nhanh thế cơ à? Chúc mừng anh chị. À mà… anh Minh cứ về kiểm tra ADN cái thai trong bụng vợ mới đi nhé. Biết đâu lại… giống em.
Đèn xanh. Tôi phóng xe đi mà tay run run trên vô-lăng. Trong đầu chỉ còn văng vẳng bốn chữ: “Biết đâu giống em”.
Tối đó tôi thành con thú.
Tôi về nhà, mặt hầm hầm, quăng chìa khóa xuống bàn đánh “cạch”. Hạnh đang nấu canh chua, cười hỏi:
– Sao về muộn thế anh?
Tôi không nói không rằng, đi thẳng vào phòng, đóng sầm cửa. Một lúc sau mở ra, giọng lạnh ngắt:
– Cô từng ngủ với thằng nào trước khi cưới tôi không?
Hạnh chết sững, muôi trên tay rơi xuống sàn.
– Anh… nói gì vậy?
– Đừng có giả vờ! Hôm nay tôi gặp Lan. Cô ấy bảo tôi đi xét nghiệm ADN. Cô ấy biết cái gì mà tôi không biết hả?
Hạnh tái mặt, nước mắt chực trào nhưng tôi không cho cô ấy kịp nói.
– Năm năm tôi với Lan không có nổi một đứa con, lấy cô chưa đầy tháng đã dính bầu. Cô giải thích thế nào?
Tôi gằn từng chữ, giọng càng lúc càng to. Hạnh lùi lại, lưng chạm tủ bếp, tay ôm bụng run run:
– Anh không tin em thì anh đi mà xét nghiệm! Em không cần anh nữa cũng được!
Tôi cười khẩy:
– Ừ, tôi sẽ xét nghiệm. Và nếu không phải con tôi, cô đừng mơ bước ra khỏi nhà này với cái bụng ấy!
Đêm đó tôi ngủ sofa. Hạnh khóc đến sưng mắt trong phòng. Tôi thì trằn trọc, càng nghĩ càng thấy mình đúng. Tôi nhắn tin cho Lan lúc ba giờ sáng: “Cảm ơn em đã cảnh báo”. Lan trả lời ngay: “Không có gì. Em không đành lòng thấy anh bị lừa.”
Tôi càng điên máu.
Ba tuần sau, kết quả ADN về.
Tôi ngồi trong xe, tay run run mở phong bì. 99,9999% – Quan hệ cha con.
Tôi như bị ai rút hết xương sống, gục xuống vô-lăng khóc như thằng trẻ con. Khóc vì xấu hổ, vì nhục nhã, vì đã đối xử với người phụ nữ đang mang thai con mình như một con điếm.
Tôi lao về nhà, quỳ sụp xuống chân Hạnh. Cô ấy đang ngồi thu lu trên sofa, mắt vẫn còn đỏ.
– Anh xin lỗi… Anh là con anh khốn nạn… Anh không đáng làm cha…
Hạnh không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa điện thoại cho tôi. Tin nhắn Zalo từ Lan gửi cho Hạnh tuần trước:
“Thế nào em? Hạnh phúc mà chị không có được, em cũng đừng mơ có nhé”.
Tôi đọc mà chết lặng.
Hạnh nhìn tôi, giọng nhỏ nhưng sắc:
– Em không tha thứ ngay đâu. Nhưng em sẽ nhớ cái đêm anh nghi ngờ em cả đời. Nhưng em sẽ ở lại. Vì con. Còn anh, anh tự mà sống với sự khốn nạn của mình.
Tôi gật đầu, nước mắt rơi xuống sàn.
Hạnh sinh con gái đúng ngày dự sinh. Đứa bé giống tôi như đúc. Tôi chăm Hạnh bằng tất cả những gì tôi có thể, vì sợ mất mẹ con cô ấy. Hạnh ;úc đầu lạnh lùng, nhưng dần dần cũng mở lòng với tôi hơn.
Còn tôi, từ đó về sau, mỗi lần nhìn con gái ngủ, tôi lại thấy tim mình nhói lên một nhát.
Vì tôi biết, có những lời nói độc địa không cần dao cũng giết chết người ta được. Và tôi suýt nữa đã tự tay giết chết hạnh phúc của chính mình.

Để lại một bình luận