Tôi là Hòa, đã… 90 tuổi. Người ta bảo tuổi này là phải sống an yên, không nghĩ ngợi. Nhưng sống một mình trong căn nhà gỗ cũ cạnh rừng thông, đôi khi tôi chỉ nghe được tiếng gió và tiếng thở dài của chính mình.
Ba tháng trước, con gái tôi thương cha cô độc quá nên xin cho tôi một con chó. Nhưng không phải chó thường. Đó là Kha, một chú chó cảnh sát vừa nghỉ hưu sau 8 năm phục vụ.
Ngày Kha được đưa đến, nó đứng nghiêm, dáng oai phong, đôi mắt sáng, nhưng trong mắt có chút mệt mỏi mà chỉ người già như tôi mới nhìn thấy rõ.
Tôi cười, xoa đầu:
– Từ nay, chúng ta sống với nhau nhé, Kha.
Kha liếm tay tôi, hiền như một đứa trẻ.

Nhưng ngay ngày đầu tiên, tôi phát hiện một điều kỳ lạ.
Kha cứ đứng trước góc phòng khách, nhìn chằm chằm xuống sàn gỗ. Rồi bắt đầu cào.
Cào đúng 37 lần.
Không hơn, không kém.
Ngày thứ hai: vẫn 37 lần.
Ngày thứ ba: lại 37 lần.
Đến mức tôi phải lấy giấy bút đếm để chắc chắn mình không lẫn trí.
Tôi hỏi người cũ của đội cảnh khuyển, anh cười:
– Chắc thói quen thôi bác. Nó từng được huấn luyện đánh hơi nhiều vụ lắm.
Nhưng tôi thấy không đơn giản vậy.
Bởi mỗi lần cào xong, Kha lại nằm xuống, thở dài như buồn bã.
Tôi sống đến 90 tuổi rồi, nhạy lắm với những thứ bất thường.
Và tôi bắt đầu tò mò về góc sàn đó.
Một tối, gió thổi mạnh, cây cối xào xạc. Kha không ngủ mà cứ đi loanh quanh trong nhà. Đến 11 giờ đêm, nó lại ra góc phòng, áp mũi xuống sàn, gầm gừ rất nhỏ.
Đó là lần đầu tôi thấy Kha căng thẳng đến vậy.
Cảm giác như dưới sàn… có gì đó sống dậy.
Tôi lấy đèn pin, soi thật kỹ. Gỗ hơi cong, có vài vết cũ như từng bị tháo ra.
Căn nhà này tôi sống hơn 40 năm, từng vài lần sửa sang, nhưng góc này thì chưa bao giờ động vào.
Lạ thật.
Tối ấy, tôi nằm mãi không ngủ được.
Tuổi già dễ quên nhưng không dễ bỏ qua những điều khiến tâm trí ám ảnh.
Sáng hôm sau, Kha lại cào 37 lần.
Tôi ngồi nhìn nó, bỗng hỏi:
– Kha, con muốn chỉ cho ta điều gì phải không?
Nó quay lại nhìn tôi, đôi mắt sâu thẳm. Tôi không biết chó có hiểu người đến mức nào, nhưng ánh mắt ấy… rõ ràng không phải ngẫu nhiên.
Tôi kéo ghế lại, lấy dụng cụ cạy gỗ. Bàn tay run run vì tuổi già, phải mất 20 phút mới cạy được tấm sàn.
Mảnh gỗ bật lên.
Dưới đó là… một chiếc hộp gỗ cũ kỹ bọc vải dầu đen, dày bụi.
Tôi giật mình.
Trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy tim đập thình thịch.
Như thể quá khứ – thứ tôi tưởng đã chôn vùi mấy chục năm – đang trở lại.
Tôi run tay mở hộp.
Bên trong… không phải vàng bạc, cũng chẳng phải tang vật phạm tội.
Mà là…
một đôi giày vải nhỏ, đã cũ sờn, màu xanh nhạt.
Một con quay gỗ.
Một bức ảnh.
Và một tờ giấy đã ố vàng.
Tôi ngồi thụp xuống.
Không phải vì sợ.
Mà vì tôi nhận ra đây là đồ của con trai tôi – thằng Thịnh.
Thằng bé mất năm nó 8 tuổi, trong một vụ tai nạn gần khu rừng sau nhà.
Khi ấy, chúng tôi tìm mãi không thấy đồ của nó.
Lúc chôn con, tôi cứ day dứt: “Giá mà còn giữ được thứ gì của con…”
Còn vợ tôi – bà ấy khóc suốt nhiều tháng, rồi dấu diếm tôi, gom hết những món kỷ niệm ấy, cất vào một nơi… mà tôi không bao giờ biết.
Cho đến hôm nay.
Hóa ra bà ấy đã chôn dưới sàn nhà, ngay góc này.
Góc phòng mà bà hay ngồi khâu đồ, hát ru; góc từng là nơi thằng bé chơi suốt ngày.
Tôi cầm đôi giày nhỏ xíu, ngón tay run lên.
– Sao… sao ta không biết…
Kha ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng đặt đầu vào chân tôi. Nó không sủa, chỉ thở thật chậm, như muốn nói: “Con tìm thấy rồi.”
Nước mắt tôi rơi xuống đôi giày cũ.
Tôi ngồi hàng giờ nhìn những món đồ.
Ký ức 40 năm trước tràn về như dòng nước vỡ bờ.
Tiếng con trai tôi cười.
Tiếng nó gọi “Ba ơi”.
Tiếng vợ tôi ôm con, cưng nựng.
Tất cả như mới hôm qua.
Tờ giấy ố vàng là dòng chữ vợ tôi viết:
“Nếu một ngày nào đó mình già đi, trí nhớ không còn tốt nữa, và mình quên mất những thứ thuộc về con…
thì hãy mở chiếc hộp này ra.Hòa à, giữ kỷ niệm đau lòng thì mệt lắm. Nhưng xoá nó đi thì… tội con lắm.”
Tôi khóc như một đứa trẻ.
Kha liếm tay tôi, đôi mắt buồn mà ấm áp.
Có lẽ nó ngửi thấy mùi của ký ức.
Hoặc mùi của nước mắt.
Dù là gì… nó đã giúp tôi tìm lại một phần linh hồn tưởng đã mất.
Tôi hỏi nhỏ:
– Sao con biết hộp này ở đây, Kha?
Kha không trả lời, tất nhiên. Nhưng một cảnh khuyển từng tìm thi thể, tang vật… có lẽ mùi gỗ cũ, mùi giấy mục, mùi thời gian… đã thu hút nó.
Hoặc có thể, vợ tôi… đã gửi nó đến.
Ý nghĩ ấy khiến tôi khẽ cười.
Hóa ra, 90 tuổi rồi, tôi vẫn có thể được chữa lành.
Từ hôm mở được hộp, Kha không còn cào sàn nữa. Nó nằm bên cạnh tôi mỗi tối, bình yên như đã hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của đời cảnh khuyển.
Và tôi… lần đầu sau nhiều năm, ngủ một giấc thật dài.
Trong mơ, tôi thấy thằng bé Thịnh chạy về phía tôi, đôi giày xanh dưới chân, cười vang.
Tôi đưa tay ra.
Thằng bé nắm lấy.
Và ở phía sau, vợ tôi mỉm cười hiền hậu:
– Ông già, đừng quên nữa nhé…
Tôi bật khóc trong mơ, nhưng khi tỉnh dậy… trái tim lại nhẹ nhàng.
Kha vẫn nằm bên cạnh tôi, thở đều.
Tôi xoa đầu nó.
– Cảm ơn con.
– Không phải chỉ ta nhận nuôi con.
– Mà là con… đã cứu ta thêm lần nữa.
Nó không hiểu, nhưng chiếc đuôi khẽ vẫy.
Có lẽ nó hiểu nhiều hơn tôi nghĩ.

Để lại một bình luận