Phát hiện chồng ngoại tình vợ trả thù bằng cách không thể cao tay hơn ….“Vợ anh ngủ chưa?” Ba giờ sáng, điện thoại chồng tôi sáng lên với tin nhắn ấy.Tôi nằm ngay bên cạnh, tim như bị ai bóp nghẹt. Tay run lên, nhưng vẫn kịp gõ vài chữ:
“Cô ấy đi trực đêm, em có thể đến.”
Tôi muốn biết anh sẽ phản ứng thế nào. Và anh đã đến thật, mang theo chai rượu vang ngoại, ví hàng hiệu — không phải cho tôi, mà cho cô ta.
Kể từ đêm đó, tôi không còn là tôi của ngày hôm qua nữa.
Tôi là Thu Hà, 33 tuổi, y tá trưởng tại một bệnh viện quận ở Hà Nội. Chồng tôi – Tuấn – làm kinh doanh xuất nhập khẩu. Chúng tôi quen nhau năm tôi thực tập ở bệnh viện, khi anh còn là một cậu sinh viên mới tốt nghiệp đại học. Yêu nhau gần 3 năm, rồi cưới. Mười năm hôn nhân, tôi đã từng nghĩ mình là người phụ nữ may mắn. Anh không đánh tôi, không cờ bạc, không rượu chè, nhưng tôi đã nhầm một điều: anh ta ngoại tình một cách chỉn chu, lạnh lùng và có kế hoạch.
Chiếc điện thoại là khởi đầu. Tin nhắn đó không phải duy nhất. Chúng tôi đã xa nhau từ lúc nào không rõ — có lẽ từ khi tôi quá bận rộn với công việc, với con, với chuyện nhà cửa. Còn anh thì bận rộn với những buổi “giao lưu đối tác”, “họp khuya”, và… “bạn tri kỷ”.
Nhưng điều khiến tôi gục ngã không phải là việc anh có người khác. Mà là phát hiện ra anh đã chuyển toàn bộ tài sản đứng tên anh sang cho mẹ ruột, rồi sau đó âm thầm ly hôn đơn phương bằng cách dùng địa chỉ cũ để gửi giấy toà – một trò tinh vi để tôi không hề biết gì cho đến khi thời hạn kháng cáo đã trôi qua.
Một người bạn làm bên tư pháp giúp tôi xác nhận tất cả. Căn nhà chúng tôi đang ở – đứng tên mẹ chồng. Xe hơi – đứng tên công ty. Tài khoản ngân hàng – đã được rút sạch và khóa. Còn tôi, ngoài một chiếc xe máy tay ga cũ và vài bộ đồng phục bệnh viện, không có gì cả.
Tôi suy sụp. Tôi khóc nhiều đêm liên tục. Nhưng rồi, khi mọi thứ như đóng sập lại, tôi vô tình đọc được một đoạn tin nhắn trên tài khoản Zalo cũ anh quên đăng xuất trên máy tính:
“Chị ấy mà biết em đứng tên miếng đất đó, chắc chị l;ồng lên mất.”
Miếng đất? Tôi chưa từng nghe qua. Vị trí ở Hòa Lạc. Một khu đất được mua trước khi anh ta làm trò chuyển nhượng tài sản, và đứng tên người thứ ba – cô bồ, cô gái nhắn tin ba giờ sáng hôm ấy.
Một ý nghĩ lóe lên trong tôi…..
…Không phải trả thù bằng dao kéo hay lời chửi rủa — mà bằng chính sự tỉnh táo, thông minh và hợp pháp của người từng bị coi thường.
Tôi âm thầm bắt đầu.
Trước hết, tôi tìm lại toàn bộ giấy tờ, tin nhắn, sao kê ngân hàng mà tôi từng lưu. Là y tá trưởng, tôi quen cách làm việc cẩn thận, có chứng cứ, có trình tự. Tôi nhờ người bạn làm bên công chứng tra ngược lịch sử mua bán đất. Và quả thật, miếng đất ở Hòa Lạc ấy được mua từ 3 năm trước, bằng tiền rút ra từ tài khoản chung của hai vợ chồng.
Và người đứng tên, đúng như tin nhắn – là “bạn tri kỷ” của anh ta.
Tôi biết, nếu lao vào đánh ghen, tôi sẽ mất tất cả: danh dự, công việc, con cái. Nhưng nếu đánh vào điểm yếu duy nhất – là sự “sạch sẽ trên giấy tờ” mà anh ta vẫn tự hào – tôi sẽ khiến anh ta sụp đổ mà không cần động một ngón tay.
Tôi bắt đầu liên hệ một văn phòng luật sư, gửi toàn bộ tài liệu, sao kê, lịch chuyển tiền, tin nhắn, thậm chí cả ảnh chụp biên lai anh ta từng nhờ tôi ký khi rút khoản tiết kiệm chung. Tôi làm đúng quy trình: tố cáo hành vi tẩu tán tài sản chung trong thời kỳ hôn nhân.
Sau một tháng điều tra, tòa án xác định số tiền mua miếng đất ở Hòa Lạc có nguồn gốc từ tài khoản vợ chồng — nghĩa là tài sản chung hợp pháp.
Cô bồ bỗng trở thành người đồng phạm trong việc chiếm dụng tài sản.
Khi anh ta bị mời làm việc, tôi ngồi trong phòng, nhìn qua lớp kính mờ. Người đàn ông từng coi tôi “yếu đuối, dễ điều khiển” giờ run rẩy, giọng lạc đi:
“Anh chỉ nhờ cô ấy đứng tên hộ thôi, chứ không có ý tẩu tán.”
Luật sư bình tĩnh đáp:
“Nhưng tiền là từ tài khoản chung, anh Tuấn. Và theo luật, chị Hà có quyền yêu cầu chia đôi tài sản này.”
Tôi không cần hơn. Tôi chỉ muốn thấy anh ta hiểu cảm giác bị lừa, bị coi thường là như thế nào.
Kết thúc phiên tòa, tôi nhận lại phần giá trị miếng đất. Không nhiều, nhưng đủ để tôi mua một căn hộ nhỏ và nuôi con bằng chính sức mình.
Còn anh – mất đất, mất danh dự, mất luôn “người tri kỷ”, vì cô ta sợ liên lụy nên bỏ trốn.
Một buổi chiều, anh đứng chờ tôi trước cổng bệnh viện. Mắt thâm quầng, tay cầm bó hoa:
“Hà… anh xin lỗi. Anh sai rồi. Em tha thứ cho anh được không?”
Tôi nhìn anh, mỉm cười – nụ cười nhẹ như gió:
“Anh à, có những thứ đã chết rồi thì đừng cố hồi sinh nữa. Em không còn giận, nhưng cũng chẳng còn yêu.”
Rồi tôi quay đi, bước về phía hai đứa con gái đang chạy đến, miệng gọi: “Mẹ ơi!”
Phía sau lưng, anh đứng lặng, hoa rơi khỏi tay, chỉ còn lại mùi hương nhàn nhạt của quá khứ — thứ mà không tiền bạc nào có thể mua lại được.
Để lại một bình luận