Gắp cho thông gia giàu miếng thịt gà, tôi ngỡ ngàng thấy mặt bà ấy nhăn lại, không hề đụng đũa. Lúc sau bà ném cho con chó đứng chực bên cạnh, tôi đứng dậy tuyên bố luôn 1 chuyện
Hai năm kể từ ngày con gái tôi đi lấy chồng, hôm ấy là lần đầu tiên thông gia về thăm nhà. Cũng phải, vì họ sống ở thành phố, lại kinh doanh nên bận rộn tối ngày, thời gian đâu mà về thăm nhà tôi. Tôi cũng chỉ biết nghĩ vậy cho nhẹ lòng.
Lần này, nghe tin mẹ tôi mới đi viện về, họ lại có việc ở gần nhà tôi nên nhân tiện vào thăm hỏi.
Tôi mừng lắm. Con gái dặn trước: “Mẹ chuẩn bị mâm cơm tươm tất một chút nhé, bố mẹ con kỹ tính lắm”. Thế là tôi dậy từ tờ mờ sáng, đi chợ, làm cả mâm cơm có gà, tôm, mực, thịt trâu xào, nem rán… Toàn những món ngày giỗ, ngày lễ gia đình tôi mới làm.
Khi họ đến, tôi niềm nở mời vào, cố gắng tạo không khí thân mật. Sau màn thăm hỏi, bữa cơm dọn ra, mọi người ngồi quây quần, tôi vừa ăn vừa nói chuyện, thỉnh thoảng pha trò cho mọi người vui. Nhưng nhìn sang, vợ chồng thông gia vẫn im lặng. Bà chỉ trả lời ngắn gọn mỗi khi tôi bắt chuyện.
Muốn tỏ lòng hiếu khách, tôi gắp một miếng thịt gà bỏ vào bát bà thông gia vì thấy bà chẳng động đũa. Vậy mà bà chẳng phản ứng, cũng không nói cảm ơn, thậm chí có phần hơi khó chịu…
Muốn tỏ lòng hiếu khách, tôi gắp một miếng thịt gà bỏ vào bát bà thông gia vì thấy bà chẳng động đũa. Vậy mà bà chẳng phản ứng, cũng không nói cảm ơn, thậm chí có phần hơi khó chịu.
Tôi còn chưa hiểu chuyện gì thì bất ngờ — bà ta gẩy gẩy đũa, rồi nhặt miếng thịt gà ấy… ném thẳng xuống cho con chó đang đứng chực bên cạnh!
“Cho nó ăn đi, tôi không quen đồ hôi dầu mỡ thế này.”
Cả mâm cơm chết lặng.
Chồng tôi mặt đỏ gay nhưng còn cố nín. Con gái tôi cúi gằm, định đứng dậy xin lỗi thay mẹ, nhưng chưa kịp thì tôi đã đặt đũa xuống cạch một tiếng, đứng phắt dậy.
Tôi nhìn thẳng bà thông gia, giọng rõ từng chữ:
– “Xin lỗi, nhà tôi không nuôi chó bằng thịt gà cả buổi sáng tôi dậy từ 4 giờ để làm đâu. Nếu bà thấy đồ ăn tôi nấu không xứng với cái… khẩu vị thành phố của bà, thì mời bà cứ đứng lên về luôn. Nhà quê chúng tôi nghèo tiền nhưng không nghèo tự trọng.”
Không khí đông cứng lại.
Ông thông gia lúng túng ho khan, con gái tôi sợ xanh mặt:
– “Mẹ!”
Tôi không nhìn nó, chỉ tiếp lời:
– “Từ giờ, nếu ai coi nhà này là mùi hôi, thì đừng bao giờ đặt chân tới nữa. Tôi nuôi con gái lớn lên bằng chính những món ăn này, giờ nó làm dâu bà, nếu bà thấy không xứng thì tôi đón con tôi về.”
Bà thông gia đứng im, mặt tái mét, chẳng nói được câu nào.
Ông thông gia vội vã gắp miếng thịt gà khác, bỏ vào bát mình, rồi nói át đi:
– “Chị hiểu lầm rồi… bà nhà tôi… chỉ hơi khó tính… nhưng… ừm… tôi ăn gà thấy ngon mà…”
Không ai nói thêm câu nào nữa.
Tôi quay lưng vào bếp, nhưng vẫn nghe tiếng con gái tôi nghẹn ngào:
– “Mẹ ơi… để con nói lại với nhà chồng… mẹ cứ yên tâm…”
Để lại một bình luận