Tờ đơn ly hôn chưa ráo mực, chồng cũ đã chi 40 tỷ mua nhà báo hiếu mẹ

Tôi tên là Lan, năm nay 37 tuổi. Mười lăm năm hôn nhân, tôi từng tin rằng mình đã có một tổ ấm vững chắc. Chồng tôi – Minh – là một doanh nhân thành đạt, miệng lúc nào cũng ngọt như mật, luôn biết cách làm người khác xiêu lòng. Thế nhưng, tất cả chỉ là vỏ bọc. Cuối cùng, cuộc hôn nhân ấy tan vỡ bằng một buổi chiều mưa tầm tã, khi anh ta dúi vào tay tôi tờ đơn ly hôn đã ký sẵn.

Ngày định mệnh ở tòa

Trong phòng xử, Minh ngồi cách tôi một khoảng, mắt nhìn thẳng, không chút cảm xúc. Khi thẩm phán hỏi anh có muốn nói gì cuối cùng không, anh chỉ nhếch mép: – Tôi chỉ muốn chấm dứt để cả hai được tự do.

Tự do? Tôi suýt phì cười. Tự do để anh công khai ôm ấp cô bồ nhí xinh đẹp, trẻ trung mà anh giấu kỹ bao năm nay chứ gì?

Ly hôn xong, tôi lặng lẽ dọn về nhà mẹ ở ngoại ô Hà Nội. Tôi nghĩ ít ra anh cũng giữ chút thể diện cho quãng thời gian dài chung sống. Nhưng chưa đầy một tuần, tin tức đã rộ lên khắp nơi: Minh vừa vung tay chi 50 tỷ mua một căn penthouse sang trọng ở quận 1, TP.HCM, ghi tên mẹ ruột anh ta.

Bạn bè nhắn tin thương hại: – Nghe nói nó bảo đây là “món quà báo hiếu” và cũng để “kỷ niệm ngày độc thân trở lại” đấy!

Tôi đau thắt lòng. Hơn mười lăm năm trời tôi lăn lộn cùng anh từ hai bàn tay trắng, vay nợ, xoay vốn, ký tá từng hợp đồng. Giờ đây, chỉ một cái phẩy tay, anh xóa sạch dấu vết của tôi như chưa từng tồn tại.

Bí mật mà anh không bao giờ ngờ

Minh không hề biết rằng, suốt bao năm, mọi tài khoản ngân hàng, mọi dòng tiền của công ty và cá nhân anh đều nằm trong tầm kiểm soát của tôi. Anh chỉ thích làm “đại gia”, ký tên oai phong, còn việc mở tài khoản phụ, liên kết ví điện tử, quản lý hạn mức tín dụng… đều do một tay tôi âm thầm xử lý. Anh tin tôi tuyệt đối – đó chính là sai lầm lớn nhất của anh.

Tôi không khóc, không gào thét. Tôi chỉ lặng lẽ ngồi vào máy tính đêm khuya, tay lướt nhẹ trên bàn phím. Trong vòng chưa đầy một giờ, tôi đã khóa sạch 42 tài khoản, hủy toàn bộ thẻ tín dụng, thẻ ghi nợ liên kết, đồng thời chuyển hướng một phần dòng tiền công ty sang tài khoản dự phòng mà chỉ mình tôi biết mật khẩu.

Xong việc, tôi tắt máy, nằm xuống giường và ngủ ngon lành như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Ba ngày sau – cơn ác mộng thực sự bắt đầu

Sáng ngày thứ ba, chuông cửa reo inh ỏi. Tôi ra mở thì thấy Minh đứng đó, áo quần nhăn nhúm, mắt thâm quầng, không còn chút phong độ nào của người đàn ông từng vênh váo ngày nào.

– Lan… anh cần em giúp – giọng anh khản đặc, run run.

Tôi khoanh tay, lạnh lùng nhìn: – Giúp gì?

Anh nuốt nước bọt, cúi đầu: – Mẹ anh đột quỵ, đang nằm viện Chợ Rẫy. Căn penthouse 50 tỷ chưa kịp sang tên thì… tất cả tài khoản đều bị khóa. Đối tác đòi tiền, ngân hàng gọi điện liên tục. Anh biết là em làm. Lan… chỉ lần này thôi, em mở khóa giúp anh, vì mẹ anh, vì tình nghĩa bao năm…

Tôi cười khẩy, nụ cười lạnh đến mức chính tôi cũng thấy rùng mình: – Vì mẹ anh? Thế còn tôi – người đã hy sinh cả tuổi xuân, sức khỏe, nước mắt để cùng anh xây dựng cơ nghiệp này – thì anh đã đối xử thế nào? Một tờ giấy ly hôn và căn hộ 50 tỷ tặng mẹ anh, đúng không?

Minh đột nhiên khuỵu xuống ngay bậc thềm, hai tay ôm đầu: – Anh sai rồi… Anh bị cô ta mê hoặc, bị mẹ anh thúc ép phải chứng minh mình giàu có hơn gia đình em ngày trước. Giờ mất em, anh mới thấy mình ngu ngốc đến mức nào. Tiền bạc không cứu được anh nữa rồi…

Nước mắt anh rơi, nhưng trái tim tôi đã đóng băng từ lâu.

– Minh, anh nhớ cho kỹ: ngày anh “ăn mừng tự do” cũng chính là ngày anh tự đào hố chôn mình. Tôi sẽ không giúp anh đâu. Hãy tự gánh lấy hậu quả.

Kết cục không thể đảo ngược

Minh lảo đảo rời đi như một cái xác không hồn. Chỉ hai tuần sau, tin tức lan khắp giới kinh doanh: công ty anh rơi vào khủng hoảng thanh khoản, cổ phiếu lao dốc, ngân hàng siết nợ, căn penthouse 50 tỷ bị kê biên ngay trước khi kịp sang tên. Cô bồ nhí biến mất tích, mẹ anh phải bán nhà để trả nợ cho con trai.

Còn tôi, từ đôi bàn tay trắng, tôi bắt đầu lại với một tiệm cà phê nhỏ ven đường. Mỗi buổi sáng ngắm nhìn bình minh, tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm lạ thường.

Tôi nhận ra rằng, phụ nữ chúng ta không cần chồng giàu, không cần biệt thự hay xe sang. Thứ quý giá nhất chính là lòng tự trọng và khả năng tự đứng lên từ tro tàn. Và đôi khi, sự im lặng cùng một cú click chuột của người vợ bị phản bội… chính là bản án khắc nghiệt nhất dành cho kẻ phụ bạc.

Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *