1. HÀNH TRÌNH NGƯỢC LẠI QUÁ KHỨ
Một nghìn cây số.
Từ Sài Gòn về tận Tuyên Quang, tôi lái xe suốt gần hai mươi tiếng. Không phải vì tôi còn yêu quá đỗi. Cũng chẳng phải vì muốn tranh giành hay níu kéo. Chỉ đơn giản là nợ tình, đôi khi cần một dấu chấm hết tử tế.
Vậy mà trong lòng vẫn cứ nổi sóng.
Tôi và Thu từng yêu nhau 5 năm. Từ thời sinh viên, nghèo rách, chia nhau mì gói. Hai đứa từng hứa sẽ cưới nhau khi có công việc ổn định. Nhưng rồi, khi ra trường, tôi vào Sài Gòn lập nghiệp. Cô ấy ở lại quê. Chúng tôi cố gắng giữ nhau xuyên qua nhiều năm yêu xa, nhưng khoảng cách và gia đình đã xé rách mọi thứ.
Tôi từng nghĩ: nếu ngày đó tôi không đi, có lẽ người cầm điện thoại gửi tin nhắn mời cưới kia, chính là tôi.
Tin nhắn ấy chỉ vỏn vẹn bốn chữ:
“Em mời anh cưới.”
Không thêm câu xin lỗi, không giải thích, không hỏi thăm.
Tôi biết, người dũng cảm hơn vẫn luôn là Thu. Cô ấy chọn kết thúc, còn tôi chọn bước đi.
Con đường núi phía Bắc quanh co, sương trùm trắng cả trời đêm. Tôi bật điện thoại xem tấm thiệp cưới lần nữa. Dòng chữ ngay ngắn:
“Cô dâu: Đinh Thị Thu.
Chú rể: Trần Văn Duy.”
Một cái tên chưa từng nghe. Tôi chỉ biết vài tháng trước Thu còn độc thân. Vậy mà chỉ chớp mắt đã thành vợ người ta.
Tôi chỉ hy vọng, cuối cùng cô ấy đã tìm được một nơi tốt hơn tôi.

2. NGÀY CƯỚI
Hội trường cưới ở thị trấn nhỏ. Người đến đông nghịt. Tiếng nhạc xập xình, đèn màu nhấp nháy. Nhìn ai cũng vui vẻ. Chỉ có tôi đứng ngoài, như một kẻ lạc lõng lỡ sa vào ký ức.
Chú rể bảnh bao, cười hiền hậu. Cô dâu bước ra trong chiếc váy trắng, đẹp một cách dịu dàng và trưởng thành hơn rất nhiều so với cô gái từng chạy xe máy mượn của bố lên Hà Nội thăm tôi năm ấy.
Tôi đứng im khi mắt Thu vô tình lướt đến.
Trong một giây ngắn ngủi, chúng tôi nhận ra nhau.
Không có sự hoảng hốt, không có sự níu kéo. Chỉ là một cái khựng nhẹ trong ánh nhìn.
Mọi thứ xa xôi bỗng ùa về: những đêm mùa đông ôm nhau dưới tán cây sấu, chiếc khăn len tôi tặng cô ấy lần đầu, những giọt nước mắt khi chia tay ở bến xe.
Tôi ngồi một bàn nhỏ gần cuối. Uống vài ngụm rượu. Chẳng ai để ý tôi. Cũng tốt, tôi đến không phải để phá hoại mà để chứng kiến.
Tôi nâng ly khi cô dâu chú rể đi đến từng bàn. Nhưng bất ngờ, khi Thu chưa kịp chạm ly với tôi, mẹ cô ấy đã đi theo, ghé sát, đặt vào tay tôi một mảnh giấy nhỏ.
Chỉ một hành động nhẹ nhàng, nhưng tay bà run.
Không ai để ý ngoại trừ tôi.
Tôi mở ra.
Chữ viết của người lớn tuổi, gấp gáp nhưng rõ ràng:
“Con hãy gặp mẹ lúc ra ngoài cổng. Mẹ xin lỗi vì chuyện năm xưa. Mẹ có điều phải nói.”
Tôi sững lại.
Mẹ Thu là người từng phản đối dữ dội chuyện tình của chúng tôi.
Chính bà là người gọi điện cho tôi, nói:
“Cháu còn trẻ, hãy để Thu ở lại. Nó chỉ cần một người ở gần bên.”
Khi đó tôi tưởng bà chỉ thương con gái. Bây giờ xem lại, hình như còn gì đó phía sau.
Tôi đặt ly xuống, đứng dậy.
3. LỜI XIN LỖI MUỘN MÀNG
Bà đứng ngoài cổng, dưới gốc xà cừ cũ. Gió thổi làm tà áo dài lay nhẹ.
Bà quay lưng lại khi nghe tiếng bước chân tôi.
– Cảm ơn con đã đến – bà nói nhỏ.
– Bác gọi con ra đây có chuyện gì sao?
Bà hít một hơi thật dài.
– Nếu hôm nay bác không nói… cả đời bác sẽ mang theo hối hận.
Bà đưa tôi mảnh giấy khác, là một tấm giấy khám bệnh đã cũ.
Tên người bệnh: Đinh Thị Thu.
Chẩn đoán: Suy tim bẩm sinh, mức độ nặng.
Ngày tháng ghi cách đây 4 năm.
Tôi chết lặng.
– Thu bị bệnh từ trước khi chia tay con – bà nói – Nó không thể sống như người bình thường. Bác sĩ bảo nếu đi xa, nếu để xảy ra chuyện căng thẳng, nó có thể….
Tôi lắp bắp:
– Nhưng… tại sao bác không nói?
– Vì Thu không muốn con biết. Nó sợ con vì thương mà hy sinh sự nghiệp. Nó nghĩ nếu con biết, con sẽ bỏ hết để quay lại chăm nó.
Tôi bỗng thấy ngực mình như bị ai bóp nghẹn.
– Vậy còn chuyện chia tay?
Bà nhìn tôi thật lâu, đôi mắt ánh lên nỗi mệt mỏi như đã giữ trong lòng quá lâu.
– Chính Thu yêu cầu bác phải làm như vậy. Nó bảo: “Nếu con bị bỏ lại, con còn có thể tìm cuộc đời mới. Nhưng nếu anh ấy bị bỏ lại vì em, anh ấy sẽ mất tất cả.”
Tôi im lặng.
Trong đầu chỉ còn hình ảnh Thu trong những năm tháng xa nhau: vẫn đều đặn nhắn tin hỏi tôi ăn uống thế nào, công việc có ổn không. Thậm chí lúc chia tay, cô ấy còn nói:
“Em mong anh tìm được người tốt hơn.”
Hóa ra, tất cả là thật. Chỉ có tôi chưa từng hiểu.
Bà nói tiếp:
– Nhưng có một điều mà hôm nay bác phải xin lỗi con. Người Thu sắp cưới… thật ra không phải lựa chọn đầu tiên của nó. Cho đến tháng trước, nó vẫn còn nhắc đến con.
Tôi nhìn bà sững sờ.
– Thu nói: “Nếu còn gặp lại anh ấy, con chỉ muốn thấy anh ấy hạnh phúc.”
Tôi bật cười, mà nước mắt lại rơi.
Thì ra, cuối cùng tôi vẫn là đứa ngốc.
4. MỘT NGÀY DỞ DANG
Tôi quay lại hội trường.
Tiệc vẫn đang vui vẻ. Thu nhìn thấy tôi trở vào. Tôi nâng ly, lần này chủ động:
– Chúc mừng em.
Thu không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
Giữa đám đông ồn ào, tôi nghe thấy một thanh âm rất nhỏ, như giọng Thu ngày xưa:
“Cảm ơn anh đã đến.”
Tôi uống cạn ly rượu.
Khoảnh khắc ấy, tôi biết mình phải buông.
Không phải vì không còn yêu, mà vì cuối cùng tôi hiểu:
Có những người xuất hiện chỉ để yêu, chứ không phải để ở lại.
Chương trình đến tiết mục trao quà cưới.
Tôi không có quà. Tôi chạy xe 1000 km chỉ để gặp lại người cũ và kết thúc.
Bất ngờ, chú rể bước đến.
– Anh là anh Nam phải không? – anh ta chìa tay – Em nghe Thu kể nhiều về anh.
Tôi hơi sững.
– Tôi mong anh giúp tôi một điều – chú rể nói rất chân thành – Hãy yên tâm giao Thu cho tôi. Em ấy đã chịu đủ rồi.
Tôi nhìn đôi mắt người đàn ông trước mặt: bình tĩnh, chín chắn và có một sự kiên định mà tôi từng mong mình có.
Tôi mỉm cười, bắt tay anh ta.
– Nhờ cậu chăm sóc cô ấy thật tốt.
Thu nhìn thấy, đôi mắt long lanh.
Trong một khoảnh khắc, tôi nhận ra: người đàn ông ấy chính là nơi an toàn mà Thu cần – điều mà tôi đã từng không làm được.
Không phải ai yêu nhau sâu đậm cũng phải cưới. Nhưng ai cưới rồi, nhất định phải yêu sâu đậm.
Khi tôi chuẩn bị ra về, Thu gọi lại:
– Nam…
Tôi dừng bước.
– Em cảm ơn anh vì đã đến.
Câu nói giản dị thôi mà khiến tôi như quay lại ngày cả hai chia tay giữa bến xe mưa.
Tôi nhìn Thu, nói nhẹ:
– Em hạnh phúc là được rồi.
Và tôi bước đi.
5. LÁ THƯ TÔI GIỮ LẠI MÃI
Trên đường rời lễ cưới, tôi dừng lại bên cầu.
Gió thổi lạnh.
Tôi lấy mảnh giấy mẹ Thu đưa ra. Tôi đọc lại lần nữa.
Nhưng lần này, tôi để thêm vào đó một câu của riêng mình:
“Cảm ơn vì đã từng yêu anh đủ nhiều để buông tay.”
Tôi xé một nửa mảnh giấy, buộc vào cành cây bên cầu. Nửa còn lại tôi mang theo, như một lời tạm biệt tuổi trẻ.
Trong đêm tối, tôi khởi động xe. Hành trình 1000 km trở về bỗng nhẹ tênh.
Phía sau, hội trường cưới vẫn sáng đèn. Nhưng trong lòng tôi, mọi thứ đã tắt, để dành chỗ cho điều mới.
Cuối cùng, tôi hiểu.
Không phải tôi đến để giành lại Thu.
Tôi đến để tiễn một quãng đời mình.
6. KẾT
Tôi chưa kịp rời khỏi huyện thì điện thoại rung.
Tin nhắn từ số lạ.
“Nếu một ngày anh mệt mỏi quá, hãy nhớ là có một người từng tin rằng anh xứng đáng với những điều tốt đẹp nhất.”
Không tên, không ký.
Nhưng tôi biết đó là ai.
Bỗng nhiên tôi mỉm cười.
Tình yêu đâu phải chỉ để sở hữu. Đôi khi, nó chỉ là nhìn người mình thương bước tiếp về phía bình yên.
Và tôi cũng sẽ bước tiếp.

Để lại một bình luận