Tối nào ăn cơm chồng nấu xong tôi cũng mệt rã rời, 1 hôm lén lấy mẫu thức ăn đi xét nghiệm, tôi b;;ủn r;;ủn phát hiện bí mật ch/ế/t ng/ư/ờ/i

Chương 1: Những dấu hiệu báo động

Hằng Lê sống ở thành phố Phượng Sơn, một thành phố nhộn nhịp nhưng vẫn giữ những con phố nhỏ tĩnh lặng, nơi tiếng rao hàng hoá vang lên mỗi sáng, nhưng đêm xuống chỉ còn tiếng gió lùa qua các mái ngói cũ. Hằng đã từng tin rằng cuộc hôn nhân của cô, với Duy Khánh – chồng cô, là hình ảnh của hạnh phúc sau nhiều năm nỗ lực trong công việc và cuộc sống. Nhưng những tháng gần đây, cảm giác chóng mặt sau bữa tối đã khiến cô hoang mang.

Mỗi buổi tối, sau bữa cơm gia đình, Hằng thường thấy mắt mờ, đầu ong ong, đôi khi phải vịn vào bàn để giữ thăng bằng. Duy Khánh luôn cười và nói:
“Em chỉ mệt mỏi vì đi làm. Em nghĩ quá nhiều thôi, nghỉ ngơi đi.”

Hằng muốn tin. Cô muốn tin vào người đàn ông mà cô kết hôn bốn năm trước, người từng ôm cô khi cô khóc và hứa sẽ bảo vệ cô. Nhưng gần đây, ánh mắt anh trôi qua cô, không còn ấm áp mà chỉ còn sự hờ hững và tính toán. Giọng nói của anh, khi không nói chuyện với người khác, vang lên cơ học, lạnh lùng, và đôi lúc, có gì đó như chứa đựng sự mong đợi một kết cục nào đó.

Cô đi khám nhiều lần. “Có thể là căng thẳng, Hằng à. Hãy nghỉ ngơi,” bác sĩ nói. Nhưng sâu trong lòng, Hằng biết điều gì đó không ổn. Có cái gì đó, không phải tình yêu, đang len lỏi.

Hai đêm trước, sự nghi ngờ của cô lên đến cực điểm. Khi ăn tối, Hằng nhận thấy Duy Khánh quan sát cô kỹ đến mức kỳ quặc. Không phải lo lắng mà là… mong đợi. Anh lướt ánh mắt theo từng động tác của cô, đặc biệt khi cô rót nước, gắp thức ăn, nhấp một ngụm trà nóng. Khi cô bước vào nhà vệ sinh, vô tình nhìn qua gương, cô bắt gặp nụ cười thoáng hiện trên môi Duy Khánh, nhanh chóng bị anh lau đi, như thể anh vừa thấy điều gì khiến anh vui mừng.

Đêm đó, Hằng không ngủ được. Mọi giác quan của cô căng như dây đàn. Cô cảm thấy tim mình như đang đập vào xương sườn, nhịp điệu dồn dập, báo hiệu một điều gì đó sắp xảy ra.


Chương 2: Lựa chọn của Hằng

Tối hôm qua, Hằng quyết định đối đầu. Thay vì ăn bữa cơm tối Duy Khánh chuẩn bị, cô kín đáo giấu phần thức ăn vào một chiếc thùng nhỏ, bỏ trong túi tote. Cô phun một chút nước lên mặt để giả vờ mồ hôi, bước vài bước chân lảo đảo vào phòng khách, rồi ngã xuống thảm, giả vờ sụp xuống như thật.

Duy Khánh phản ứng nhanh. Không gọi cấp cứu, không kêu tên cô, nhưng giọng anh vang lên trong điện thoại, khẩn trương nhưng vừa đủ để Hằng nghe thấy:
“Cô ấy đã ngất rồi. Liều thuốc cuối cùng có đủ mạnh không? Khi nào mới có tiền đây?”

Mỗi lời nói như dao cắt vào trái tim Hằng. Mồ hôi lạnh trượt xuống lưng. Ngay lúc đó, Hằng cảm thấy mọi thứ cô từng tin tưởng đều sụp đổ. Chóng mặt bây giờ không còn liên quan đến mệt mỏi hay căng thẳng nữa. Đây là một cái bẫy. Một thứ đen tối, được lên kế hoạch tỉ mỉ, và cô vừa là nạn nhân của nó.

Ngón tay cô cào lên thảm, cố gắng đứng dậy. Tiếng bước chân Duy Khánh vang lên, chậm rãi, cố ý. Điện thoại đã tắt. Cửa phòng khách mở ra, Duy Khánh xuất hiện, gương mặt tĩnh lặng đến mức đáng sợ:
“Hằng? Em vẫn còn thở đấy chứ?”

Hằng biết, nếu cô không nghĩ ra cách nhanh chóng, cô sẽ không còn cơ hội.


Chương 3: Kế hoạch chạy trốn

Cơn hoảng loạn nhanh chóng nhường chỗ cho sự tỉnh táo. Hằng hít một hơi thật sâu, quan sát từng chi tiết trong phòng khách – điện thoại, chìa khóa xe, và một lối cửa phụ dẫn ra ban công. Duy Khánh đứng đó, bình tĩnh, nhưng Hằng có thể nhận ra sự hứng khởi trong đôi mắt anh – một người đàn ông đang đối mặt với một “món quà” anh tin rằng mình kiểm soát.

Cô lặng lẽ bò về phía cửa ban công, giữ nhịp thở ổn định. Một lần nữa, Hằng nhắc nhở bản thân: phải tỉnh táo, phải thông minh. Bản năng sinh tồn trỗi dậy. Cô đã sống sót qua nhiều khó khăn trong đời, và giờ đây, không thể để sự tin tưởng bị phản bội khiến cô mất mạng.

Cánh cửa ban công kêu nhẹ khi Hằng đẩy ra. Bên ngoài là ánh sáng đèn đường mờ ảo, và hàng rào sắt thấp đủ để cô trèo qua. Từng bước, cô rón rén, cảm giác tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Mọi âm thanh – tiếng gió, tiếng xe qua đường, tiếng động từ nhà – đều trở nên sắc bén đến mức đáng sợ.

Duy Khánh phát hiện cử động, gầm lên:
“Hằng! Đứng lại ngay!”

Hằng không quay lại. Một bước nhảy cuối cùng, và cô đứng trên mặt đất, ngoài tầm kiểm soát của anh. Cô chạy, qua các con phố nhỏ của Phượng Sơn, qua các ngõ hẻm hôi hám và tĩnh lặng, cho đến khi bóng dáng Duy Khánh mờ dần sau lưng.


Chương 4: Sự trợ giúp bất ngờ

Khi cô nghĩ rằng mình có thể an toàn, một tiếng xe máy vang lên phía sau. Hằng lùi vào một con hẻm, trái tim đập loạn xạ. Một người đàn ông trung niên, với vẻ ngoài hớt hải nhưng thiện chí, xuất hiện:
“Cô có ổn không? Tôi thấy cô chạy như sợ chết.”

Hằng, hốt hoảng và mệt mỏi, bật khóc:
“Xin anh… cứu tôi…”

Người đàn ông gật đầu, dẫn cô đến một căn nhà nhỏ, hẻm yên tĩnh. Anh tự giới thiệu là anh Phát, người dân trong khu phố. Khi Hằng kể lại mọi chuyện, anh Phát im lặng lắng nghe, rồi nói:
“Chúng ta phải gọi cảnh sát. Nhưng trước hết, cô phải ẩn mình.”

Hằng đồng ý, cảm giác an toàn trỗi dậy lần đầu tiên sau nhiều tháng. Cô biết, nếu cô muốn sống sót và thoát khỏi sự kiểm soát của Duy Khánh, cô không còn con đường nào khác ngoài việc đối mặt với sự thật.


Chương 5: Cuộc điều tra

Hằng nhờ anh Phát gọi điện báo cảnh sát, nhưng cô biết rằng Duy Khánh sẽ dùng mọi mánh khóe để che giấu tội ác. Cô quyết định thu thập chứng cứ. Từ căn nhà tạm trú của mình, cô lặng lẽ quay lại căn hộ, lấy điện thoại, tin nhắn, và những chi tiết quan trọng. Mỗi tấm hình, mỗi tin nhắn đều khiến tim cô thắt lại – bằng chứng không thể chối cãi rằng Duy Khánh đã âm mưu hại cô vì tiền và tham vọng cá nhân.

Trong khi đó, cảnh sát tiến hành điều tra, nhưng Hằng biết, chính cô phải chủ động. Cô dùng thông tin mà Duy Khánh không ngờ đến để tạo ra một cái bẫy cho anh – một cuộc đối đầu trực tiếp, nơi mọi âm mưu đen tối của anh sẽ bị phơi bày.


Chương 6: Đối mặt

Ngày định mệnh đến. Hằng, với sự chuẩn bị kỹ lưỡng, đối mặt Duy Khánh. Anh nhìn cô với vẻ ngạc nhiên, xen lẫn tức giận:
“Em… sao em còn sống?”

Hằng đứng thẳng, mắt lấp lánh quyết tâm:
“Em vẫn còn sống, và em sẽ không để anh hại em nữa. Tất cả mọi chuyện sẽ được cảnh sát biết hết.”

Duy Khánh nhận ra, mọi mánh khóe, mọi kế hoạch mà anh nghĩ rằng đã kiểm soát, giờ đây bị lật ngược. Anh gầm lên trong thất vọng, nhưng Hằng không chùn bước. Cảnh sát xuất hiện ngay sau đó, bắt giữ anh trước sự chứng kiến của những hàng xóm.


Chương 7: Kết thúc có hậu

Sau khi Duy Khánh bị đưa đi, Hằng cảm thấy một làn sóng nhẹ nhõm chưa từng có. Cô nhận ra rằng tình yêu không thể tồn tại nếu bị phản bội, nhưng sức mạnh và bản lĩnh của cô mới là thứ dẫn lối. Hằng rời khỏi Phượng Sơn một thời gian, bắt đầu cuộc sống mới, tự lập và an toàn, không còn sợ hãi. Cô tìm thấy sự bình yên trong chính bản thân mình, và hiểu rằng, chỉ khi yêu bản thân, người ta mới thực sự sống.

Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *