Được đền bù đất 1 tỷ 8, tôi ôm 1 tỷ 750 ngồi xe 5 tiếng lên thành phố định cho con mua nhà, lên đến nơi các con nhiệt tình hỏi han nhưng

Bất cứ người làm cha mẹ nào cũng muốn dành những điều tốt đẹp nhất cho con của mình.

Ông Sáu, năm nay 60 tuổi, cùng vợ là bà Thắm sống ở một vùng quê nghèo thuộc tỉnh Nam Định, quanh năm gắn bó với đồng ruộng. Con trai duy nhất của họ, Tuấn, đã tốt nghiệp đại học ở Hà Nội và ở lại thành phố lập nghiệp. Anh kết hôn với Hương, một đồng nghiệp cùng công ty.

Vợ chồng ông Sáu luôn đau đáu hướng về đứa con trai độc nhất. Ông bà chỉ mong Tuấn sớm quay về quê hương, ở gần cha mẹ khi tuổi già ập đến. Nhưng thực tế cuộc sống nơi phố thị cuốn hút Tuấn lại quá mạnh mẽ. Vợ chồng ông Sáu dần chấp nhận việc con trai sẽ an cư lạc nghiệp ở chốn phồn hoa.

Năm Tuấn kết hôn, vợ chồng ông Sáu hiểu rằng các con rất muốn có một căn nhà riêng ở thành phố. Đây là ước muốn chính đáng, nhưng lại là gánh nặng khổng lồ đối với hai ông bà. Bao năm nay, vợ chồng ông Sáu sống vô cùng tằn tiện, chắt chiu từng đồng từ hạt lúa, củ khoai, nhưng kinh tế gia đình vẫn eo hẹp. Tất cả tiền bạc đều đã dồn vào việc học hành cho con trai. Làm nông không dư dả, ông bà chẳng có đủ tiền để giúp con mua nhà.

Cũng vì chuyện này, tình cảm của con dâu, Hương, đối với bố mẹ chồng dần trở nên lạnh nhạt. Cô thường xuyên bóng gió nhắc đi nhắc lại về việc thiếu một chỗ ở ổn định.

Vợ chồng ông Sáu luôn tự trách mình kém cỏi, không kiếm được nhiều tiền để con dâu phải coi thường. Mãi đến khi cháu nội đầu lòng ra đời, quan hệ gia đình mới dịu đi một chút.

Một hôm, Tuấn gọi điện về, giọng vừa mừng rỡ vừa lo lắng, báo tin vợ đang mang thai lần thứ hai. Đồng thời, Tuấn cũng bày tỏ ý muốn mua một chiếc ô tô cũ để tiện đi lại, đặc biệt là khi đưa cả gia đình về quê thăm ông bà sẽ dễ dàng hơn.

Câu nói của con trai chạm đến trái tim người cha. Ông Sáu nghĩ, làm cha làm mẹ, dù khó khăn đến mấy cũng phải hỗ trợ con một chút. Vừa may, gia đình ông có một mảnh đất nhỏ nằm trong diện quy hoạch và vừa được đền bù. Ông bà Sáu quyết định rút 200 triệu đồng (tương đương 6 vạn NDT trong câu chuyện gốc) từ khoản tiền đền bù đó để đưa cho con. Nhờ số tiền này, Tuấn và Hương đã mua được một chiếc xe trị giá khoảng 341 triệu đồng.

Từ khi có chiếc xe, thái độ của Hương thay đổi rõ rệt. Mỗi lần ông bà Sáu lên thăm, con dâu trở nên ân cần, chu đáo hơn hẳn. Chính sự thay đổi này càng khiến ông bà quyết tâm phải giúp đỡ con trai nhiều hơn.

Nghĩ đến cảnh con trai mình giờ đây sắp có hai đứa con mà vẫn chưa có chỗ ở ổn định, ông bà Sáu bàn bạc với nhau về số tiền đền bù đất còn lại. Tổng cộng, ông bà nhận được khoảng 2 tỷ đồng. Sau khi trích 200 triệu cho xe ô tô, số tiền còn lại khoảng 1,8 tỷ đồng. Với giá nhà đất đang leo thang ở thành phố, ông bà quyết định đưa hết phần tiền còn lại cho con để gom góp mua nhà.

Đây là toàn bộ số tiền dưỡng già, là mồ hôi nước mắt cả đời của vợ chồng ông Sáu. Nhưng vì con, ông bà sẵn lòng chi ra hết. Ông Sáu tính rằng sau này hai vợ chồng sẽ đi làm thêm những việc lặt vặt đơn giản và nương tựa vào con cái.

Thật ra, Tuấn chưa từng mở lời nhắc đến chuyện mua nhà lần nào, mà chính ông bà Sáu đã chủ động đề xuất. Tuấn dự định mua một căn hộ 102m2, tổng trị giá khoảng 3,7 tỷ đồng. Ông Sáu tin rằng số tiền 1,8 tỷ đồng này, cùng với tiền tiết kiệm của vợ chồng Tuấn, sẽ đủ để đặt cọc và trả một phần lớn tiền nhà. Vợ chồng ông cũng tính sẽ cố gắng làm lụng thêm vài năm nữa để giúp con giảm bớt áp lực nợ nần.

Hôm đó, ông Sáu khăn gói, cầm bọc tiền buộc kỹ, mất trọn 5 tiếng đi xe khách từ quê lên Hà Nội. Khi vừa đến trước cửa căn hộ thuê của con trai, ông chưa kịp gõ cửa thì vô tình nghe thấy tiếng Hương nói vọng ra từ bên trong:

“Anh phải nói chuyện rõ ràng với bố mẹ đi. Dù bố mẹ cho tiền mua nhà, nhưng em không đồng ý sống chung với họ đâu. Anh là con trai, lẽ dĩ nhiên bố mẹ anh phải bỏ tiền mua nhà cho anh. Căn nhà này chẳng qua là bố mẹ đang trả nợ chúng ta, trả lại những năm qua chúng ta sống khổ cực, thiếu thốn vì không có nhà mà còn bị mọi người chê cười.”

Hương ngừng lại một lát, rồi nói tiếp với giọng đầy tự hào: “Mà nói về công lao lớn nhất thì phải nhắc đến mẹ của em. Mẹ đã lên đây chăm cháu, lo cho gia đình mình suốt thời gian qua đấy, chứ không phải ai khác!”

Thực lòng, khi chuẩn bị số tiền này, vợ chồng ông Sáu chưa bao giờ có suy nghĩ sẽ lên ở chung với con. Họ chỉ mong các con thấu hiểu được sự cố gắng vun vén, hi sinh này mà sống hiếu thảo, biết ơn.

Nhưng có vẻ như ông Sáu đã nghĩ quá nhiều rồi. Con dâu ông chỉ nghĩ rằng ông bà đang “trả nợ” một căn nhà, chứ không hề có ý muốn chăm sóc bố mẹ chồng. Sự thật đau lòng này khiến Ông Sáu vừa tới ngưỡng cửa đã đứng “chết sững”, như thể một luồng điện lạnh chạy dọc sống lưng.

Quá đau đớn và thất vọng, ông Sáu lặng lẽ quay lưng, ôm chặt bọc tiền chứa cả tuổi già của mình, trở về quê ngay lập tức. Ông hiểu rằng, tuổi già của vợ chồng ông, tốt hơn hết là vẫn phải tự dựa vào chính bản thân mình. Nước mắt ông chảy ngược vào trong, thấm đẫm chiếc áo sờn vai.

Cái túi vải cũ mà ông nội tôi để lại trước lúc mất, sau này tôi mới hiểu, nó không chỉ chứa đựng những món đồ kỷ niệm, mà còn là cả một đời hy sinh thầm lặng, không lời của cha mẹ.

Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *