Nhà tôi và nhà chú vốn gần gũi từ bao đời. Chú là em trai ruột của bố tôi, hiền lành, ít nói, nhưng thím thì ngược lại — nhanh miệng, sắc sảo, đôi khi hơi quá lời. Dù vậy, mối quan hệ hai bên vẫn luôn êm đềm, ít nhất là cho đến ngày đứa con trai duy nhất của chú thím cưới vợ.
Mọi chuyện bắt đầu bằng một sự im lặng bất thường.
Ngày họ hàng xôn xao về đám cưới, nhà ai cũng nói đã nhận thiệp. Riêng nhà tôi — tuyệt nhiên không có lấy một lời thông báo. Mẹ cứ nghĩ là do chưa đến lượt gửi, nhưng đến sát ngày, nhà vẫn chẳng thấy ai sang.
Bố tôi — một người cẩn thận và trọng lễ nghĩa — bảo:
“Không mời thì thôi. Người ta không muốn, mình ép làm gì.”
Thế là đúng hôm cưới, nhà tôi không ai xuống. Không phải giận, mà vì không biết phải đến với tư cách gì. Đi không thiệp mời khác gì làm khách vô hình?
Buổi trưa đó, tôi đang phụ mẹ rửa bát thì thấy chị họ ở bên nhà chú gọi điện, giọng thì thào:
“Nhà bác… không xuống thật à?”
Mẹ tôi thở dài:
“Không ai mời bác, bác xuống sao được?”
Bên kia im lặng vài giây, rồi khẽ đáp:
“Thím bảo nhà bác… chảnh. Đám cưới anh em trong nhà phải tự biết mà xuống. Không mời cũng phải xuống.”
Mẹ tôi đứng sững lại.
Nước đang chảy trong bồn cũng ngừng như theo nhịp thở của bà.
“Tự biết mà xuống ư? Thế hóa ra người ta không gửi thiệp mà trách mình không đến?”
Giọng mẹ run run, còn bố từ phòng bước ra, nghe hết câu chuyện, mặt sầm lại. Ông ngồi xuống ghế, gõ nhẹ ngón tay lên bàn — một thói quen khi đang cố kiềm chế.
“Họ không coi mình là khách, nhưng lại muốn mình phải cư xử như khách hạng nhất.”
Buổi chiều, tin lan nhanh khắp họ. Ai cũng hỏi tại sao cả nhà tôi không tới. Chú thì im lặng, còn thím — như thói quen — buông vài câu khiến mọi người khó xử:
“Anh em trong nhà, thiệp tờ gì. Phải tự giác xuống chứ!”
Nghe đâu lúc đó, vài người đã phản bác:
“Ủa, chị nói vậy chứ ai mà biết là mình được mời? Người ta không có tấm thiệp thì sao biết mà đi?”
Thím chỉ nhếch môi:
“Nhà em trai lớn mà. Không xuống là coi thường nhà tôi rồi.”
Tối hôm ấy, bố tôi lặng lẽ sang nhà chú.
Ông đứng trước cổng, thấy chú đang ngồi một mình ở ghế đá, tàn lửa thuốc lập lòe dưới ánh đèn.
“Hôm nay vui chứ?” — bố tôi hỏi.
Chú ngẩng lên, giật mình.
“À… anh… Ừ, cũng đông.”
Bố tôi ngồi xuống cạnh chú, nói thẳng:
“Anh chỉ hỏi một chuyện. Đám cưới thằng Tùng… em không gửi thiệp cho anh, đúng không?”
Chú im lặng. Ánh mắt né đi.
Một câu im lặng đủ trả lời tất cả.
Bố tôi cười nhạt:
“Không sao. Nhưng thím bảo chúng tôi phải tự biết mà xuống — thế là sao?”
Lần này chú siết điếu thuốc đến mức nó gãy nát trong tay.
“Tôi xin lỗi anh. Tôi không có ý đó… nhưng bà ấy…”
Chú nói nửa chừng thì dừng lại. Bố tôi không nói thêm, chỉ đứng lên:
“Anh em thì phải nói với nhau một tiếng. Không ai đòi hỏi trọng vọng, nhưng đừng để người khác hạ thấp mình trước họ hàng. Anh không giận em, nhưng anh buồn.”
Rồi bố tôi quay về, bỏ lại chú ngồi giữa sân, ánh mắt đầy áy náy.
Từ hôm ấy, quan hệ hai nhà trở nên lạnh lẽo như nước mùa đông.
Đi đám giỗ, gặp nhau chỉ gật đầu chào. Mẹ tôi thì hoàn toàn không bước chân sang nhà chú. Thỉnh thoảng, chú có sang hỏi thăm, nhưng cũng chỉ đứng ngoài cổng, ngại vào nhà.
Thím thì vẫn giữ thái độ cứng nhắc, miệng nói không để bụng nhưng việc làm lại khác hẳn.
Cho đến một hôm, chú sang nhà tôi vào chiều muộn, gửi lại món quà cưới mà chú bảo:
“Tôi biết anh chị không cần, nhưng đây là lòng tôi. Bữa đó… tôi có lỗi.”
Bố tôi nhận, nhưng không nói gì.
Mẹ tôi thì chỉ hỏi đúng một câu:
“Thế thím có biết là chú sang đây hôm nay không?”
Chú lắc đầu.
Mẹ nhìn chú rất lâu rồi nói:
“Thôi, chuyện qua rồi. Nhưng từ giờ, có việc gì thì chú nói thẳng với nhà tôi. Đừng để người khác thay chú quyết định.”
Chú cúi đầu, còn mắt mẹ tôi thì đỏ hoe.
Sau lần đó, thím ít nói hơn, không còn trách móc hay đá xéo nữa. Nhưng vết nứt trong lòng mỗi người vẫn còn đó — như cái cốc thủy tinh rơi xuống, dẫu dán lại vẫn thấy đường nứt mảnh.
Còn tôi, mỗi lần đi qua nhà chú vẫn nhớ mãi câu nói hôm ấy:
“Anh em trong nhà phải tự biết mà xuống.”
Nhưng hóa ra, đôi khi chỉ một tấm thiệp nhỏ mới thể hiện được sự trân trọng — thứ mà một mối quan hệ thân thiết nhất cũng không thể thiếu.

Để lại một bình luận