Người Cha Giả Bệnh Ung Thư Để Thử Lòng Con Cái, Không Ngờ Người Khiến Ông Cảm Động Nhất Lại Là Người Ông Coi Thường Nhất

Ông Hòa nằm im trên giường, hai mắt khép hờ, hơi thở đều nhưng rất nhẹ. Chiếc chăn mỏng phủ ngang ngực, gương mặt ông gầy đi trông thấy chỉ sau hơn một tuần.

Xung quanh giường là đủ mặt con cháu.

Người đứng, người ngồi, người khoanh tay, người cúi đầu. Không ai nói gì, nhưng trong căn phòng, không khí nặng đến nghẹt thở.

“Bác sĩ nói… ung thư giai đoạn cuối rồi,” ông Hòa khàn giọng, mở mắt ra, nói chậm rãi.
“Chắc… không còn bao lâu nữa.”

Một tiếng nấc bật ra.

Là Thủy – con gái thứ hai. Cô đưa tay che miệng, mắt đỏ hoe. Bên cạnh, anh cả Minh đứng thẳng người, mặt nghiêm nghị, nhưng hai tay siết chặt.

Chỉ có Nam – cậu con út – đứng hơi lùi về sau, im lặng.

Ông Hòa liếc nhìn Nam, ánh mắt thoáng qua một tia không hài lòng quen thuộc.

Từ nhỏ đến lớn, ông chưa từng ưa thằng út.

Minh giỏi giang, làm ăn thành đạt.
Thủy khéo léo, lấy chồng khá giả.
Còn Nam… học không tới nơi, sự nghiệp lưng chừng, vợ mất sớm, một mình nuôi con, làm đủ nghề để sống.

Trong mắt ông Hòa, Nam là đứa thất bại.

Sự thật là: ông Hòa không hề bị ung thư.

Kết quả khám bệnh chỉ là viêm dạ dày nặng. Nhưng khi cầm tờ giấy trên tay, ông bỗng nảy ra một suy nghĩ khiến chính ông cũng giật mình.

“Nếu một ngày mình thật sự nằm xuống… ai sẽ là người lo cho mình?”

Ở tuổi ngoài sáu mươi, có nhà, có tiền tiết kiệm, có con cái đủ đầy… nhưng ông lại thấy sợ. Sợ sự thờ ơ. Sợ những nụ cười xã giao. Sợ cảnh mình trở thành gánh nặng.

Và thế là ông nói dối.

Ông bảo với các con rằng mình bị ung thư giai đoạn cuối. Ông muốn thử lòng.

Những ngày sau đó, căn nhà trở nên đông đúc lạ thường.

Minh về liên tục, nhưng hầu hết là để bàn chuyện giấy tờ.

“Ba nên làm di chúc sớm,” Minh nói, giọng bình tĩnh đến lạnh.
“Phòng khi có chuyện.”

Thủy thì mang quà cáp, thuốc bổ đến, ngồi khóc một lúc, rồi lại vội vàng về vì “bận con cái”.

“Ba ráng giữ sức,” cô nói, lau nước mắt.
“Con còn phải lo nhiều thứ…”

Ông Hòa nằm đó, nghe, nhìn, ghi nhớ từng chi tiết.

Chỉ có Nam… ngày nào cũng đến.

Không quà cáp đắt tiền. Không nói những lời hoa mỹ.

Nam đến sớm, quét nhà, nấu cháo, giặt đồ, rồi ngồi bên giường ba rất lâu.

“Ba ăn thêm chút nữa nhé,” Nam nói.
“Cháo còn nóng.”

Ông Hòa quay mặt đi.

“Ba không đói.”

Nam không ép. Anh chỉ đặt bát cháo xuống, đắp lại chăn cho ba.

Tối nào Nam cũng ngủ lại, nằm dưới sàn. Sáng sớm lại dậy pha nước ấm, xoa bóp tay chân cho ông.

Một lần, ông Hòa gắt:

“Con rảnh quá hả? Không đi làm à?”

Nam khựng lại một giây, rồi cười nhẹ.

“Con xin nghỉ rồi.”

Ông Hòa cau mày.

“Nghỉ làm để làm gì?”

“Ở đây chăm ba.”

Câu trả lời ngắn gọn khiến ông Hòa… khó chịu.

Ông không muốn thằng con út này hy sinh cho mình. Ông từng coi thường nó, từng nghĩ nó chẳng làm nên trò trống gì. Giờ thấy nó ở đây, ông lại thấy… áy náy theo cách rất khó chịu.

Một buổi tối, Minh gọi ông Hòa vào phòng riêng.

“Ba,” Minh nói thẳng,
“bác sĩ nói còn bao lâu?”

“Vài tháng,” ông Hòa đáp.

Minh gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói:

“Vậy ba nên sang tên nhà sớm. Phòng sau này rắc rối.”

Ông Hòa nhìn con trai cả, rất lâu.

“Con lo cho ba… hay lo cho căn nhà?”

Minh im lặng một nhịp.

“Con chỉ lo mọi thứ rõ ràng.”

Ở ngoài cửa, Nam vô tình nghe thấy.

Anh quay đi, không nói gì.

Một đêm khác, ông Hòa tỉnh giấc vì đau bụng thật – cơn đau dạ dày kéo đến dữ dội. Ông chưa kịp gọi thì Nam đã bật dậy.

“Ba sao vậy?”

“Đau…”

Nam không hỏi thêm, khoác áo, cõng ba ra ngoài, gọi xe đưa đi viện.

Suốt đêm đó, Nam không chợp mắt. Anh ngồi ngoài hành lang, hai tay đan vào nhau, mắt đỏ ngầu.

Khi bác sĩ nói chỉ là cơn đau dạ dày, không nguy hiểm, Nam mới thở phào.

“May quá,” anh nói, giọng run.
“Con sợ…”

Ông Hòa nhìn con trai út, lần đầu tiên trong nhiều năm, ông không thấy nó vô dụng.

Ông thấy… mình đã sai.

Những ngày sau, ông bắt đầu quan sát kỹ hơn.

Minh đến, nhưng luôn vội.
Thủy đến, nhưng luôn hỏi han rồi nói chuyện tiền nong.
Chỉ có Nam… ở lại.

Nam không hỏi di chúc. Không hỏi tài sản. Không hỏi ba còn bao lâu.

Anh chỉ hỏi:

“Ba hôm nay có đau không?”
“Ba ngủ được không?”
“Ba muốn ăn gì?”

Một lần, ông Hòa hỏi thẳng:

“Con không sợ ba chết, con trắng tay à?”

Nam sững lại.

“Con chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đó.”

“Vậy con ở đây vì cái gì?”

Nam im lặng một lúc lâu, rồi nói chậm rãi:

“Vì ba là ba con.”

Câu nói ấy… như một nhát dao cắm thẳng vào lòng ông Hòa.

Một buổi chiều, ông Hòa gọi tất cả các con lại.

Ông ngồi dậy, gương mặt nghiêm nghị.

“Ba có chuyện muốn nói.”

Minh và Thủy nhìn nhau.

Nam đứng lặng phía sau.

“Ba… không bị ung thư,” ông Hòa nói.

Căn phòng chết lặng.

“Ba chỉ bị viêm dạ dày.”

Minh sững người.

“Ba… nói gì?”

“Ba nói dối,” ông Hòa thở dài.
“Ba muốn thử lòng các con.”

Thủy bật khóc, vừa giận vừa tủi.

“Ba làm vậy… tàn nhẫn quá.”

Minh siết chặt tay.

“Ba biết ba đã làm gì không?”

Ông Hòa gật đầu.

“Ba biết.”

Ông quay sang Nam.

“Và ba cũng biết… ai là người khiến ba xấu hổ nhất.”

Nam ngẩng lên.

“Ba từng coi thường con,” ông Hòa nói, giọng nghẹn.
“Nhưng chính con… là người duy nhất coi ba là ba.”

Ông cúi đầu.

“Ba xin lỗi.”

Nam đứng im vài giây, rồi bước tới, nắm tay ba.

“Ba khỏe lại là được rồi.”

Sau chuyện đó, mọi thứ không quay về như cũ.

Minh và Thủy hiểu ra nhiều điều.
Còn ông Hòa… lần đầu tiên trong đời, ông học được cách nhìn lại chính mình.

Ông sửa di chúc.

Không chia theo “đứa giỏi – đứa kém”.
Không chia theo “đứa thành đạt – đứa thất bại”.

Ông chia theo tình người.

Và điều khiến ông day dứt nhất không phải là lời nói dối…

Mà là việc:
người ông từng coi thường nhất lại là người yêu thương ông nhất.

Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *