Bỏ lại 5 tỷ, cô dứt khoát chọn con và rời khỏi cuộc hôn nhân lạnh lẽo. 10 năm trôi qua, người cha cũ gặp lại con trai, và một câu nói không thể ngờ đã trở thành sự phán xét cuối cùng, khiến anh ta tê liệt tại chỗ vì hối hận

Đêm đó, ánh đèn pha lê trong phòng khách biệt thự nhà họ Lương trở nên lạnh lẽo một cách đáng sợ. Từng hạt bụi vàng lấp lánh như trêu ngươi trên chiếc vali da cá sấu mà tôi vừa xếp vội. Lương Kiến Phong, người đàn ông mà tôi đã từng xem là bầu trời, giờ đây đứng chắn trước cửa, chiếc áo vest Armani bị xốc lệch, nhưng vẻ ngạo mạn thì không hề suy suyển. Anh ta ném một xấp giấy tờ dày cộp xuống chiếc bàn gỗ mun đen bóng, nơi trước kia chúng tôi vẫn thường cùng nhau đọc sách và cười đùa.

“Ký đi,” giọng Kiến Phong lạnh như băng, không một chút ấm áp của một người chồng, “5 tỷ, sổ hồng căn hộ ở khu Tây Hồ, và thêm một điều kiện nữa, cô phải ra đi một mình.” Ánh mắt anh ta xoáy vào bụng tôi, nơi đang mang giọt máu của anh ta, một cái nhìn đầy tính toán, như thể đang cân nhắc một món hàng lỗi.

Tôi ngẩng đầu lên, trong lòng là một cơn bão đang gầm gào. Nước mắt đã cạn từ lâu, chỉ còn lại sự chai sạn và nỗi thất vọng sâu sắc. “Lương Kiến Phong, anh có nghĩ anh là ai không? Một vị thần ư? Người có thể dùng tiền để mua bán tình thân? 5 tỷ… anh nghĩ 5 tỷ có thể mua được con tôi, mua được 4 năm tình nghĩa vợ chồng, mua được cái sự hèn hạ của anh sao?” Tôi nhấn mạnh từ “hèn hạ” như một chiếc dao găm sắc lạnh.

Anh ta nhếch mép cười khẩy, một nụ cười mà tôi đã thấy nhiều lần trong các cuộc họp hội đồng quản trị của anh ta, đầy uy quyền và mỉa mai. “Cô Lạc An, cô luôn giỏi làm thơ văn, giỏi bi kịch hóa mọi chuyện. Cô đừng quên cô đến từ đâu. Tiền là điều kiện duy nhất để cô và con cô được sống một cuộc sống đáng giá ở cái thành phố này. Nếu không có tôi, cô nghĩ cô lấy gì để nuôi nó? Bằng những giấc mơ màu hồng của cô ư?”

“Tôi không cần tiền của anh để nuôi con tôi, tôi cần lương tâm của anh,” tôi đáp, từng lời như bị xé ra khỏi cổ họng. Tôi bước đến, dùng tay gạt xấp giấy tờ kia sang một bên, tiếng giấy sột soạt như tiếng kim loại va chạm, chói tai và trần trụi. “Anh hỏi tôi chọn gì ư? Tôi chọn con. Anh giữ lấy cái vương miện kim tiền của anh đi, và sống với cái danh ‘người cha vĩ đại’ mà anh tự vẽ ra đó.”

Tôi quay lưng, kéo lê chiếc vali nặng trịch. Âm thanh bánh xe va vào sàn nhà cẩm thạch nghe như một hồi trống tang thương cho cuộc hôn nhân này. Kiến Phong đứng bất động, có lẽ anh ta đã quá quen với việc người khác phải cúi đầu trước anh ta. “Cô sẽ hối hận. Cuộc sống ngoài kia không có màu hồng đâu, Lạc An! Cô sẽ phải quay lại và cầu xin tôi thôi!” Giọng anh ta vang vọng, đầy tự tin, nhưng tôi không hề quay đầu.

Mười năm sau.

Mười năm, đủ để một hạt mầm bé nhỏ trở thành một cây non vững chãi. Đủ để một người phụ nữ bị tổn thương tìm lại được ánh sáng và đứng lên bằng chính đôi chân của mình. Tôi, Lạc An, giờ đây là giám đốc sáng tạo của một studio thiết kế nội thất có tiếng, không phải dựa vào cái gọi là “giấc mơ màu hồng” mà Kiến Phong từng mỉa mai, mà bằng mồ hôi, nước mắt và cả sự kiên cường đến tàn nhẫn.

Con trai tôi, Lương Tư Thần, nay đã 10 tuổi. Thằng bé thừa hưởng nét thanh tú của tôi và sự thông minh sắc sảo của người cha mà nó chưa từng biết mặt. Tôi đã kể cho con nghe một câu chuyện cổ tích về một người cha bận rộn đi tìm kho báu, một lời nói dối nhân từ để bảo vệ trái tim nhỏ bé của con.

Hôm đó là lễ khai trương chi nhánh mới của studio chúng tôi. Khách khứa đông đúc, nhộn nhịp, hoa tươi ngập tràn. Tôi đang trò chuyện với một đối tác thì cánh cửa kính lớn mở ra, và một luồng không khí lạnh lẽo dường như ùa vào.

Lương Kiến Phong bước vào.

Anh ta vẫn vậy, bộ vest bespoke cắt may hoàn hảo, khí chất lạnh lùng và ánh mắt như muốn thâu tóm mọi thứ. Nhưng tôi nhận ra một sự khác biệt: một nếp nhăn sâu hơn nơi khóe mắt, và một vẻ mệt mỏi khó che giấu trong ánh mắt. Sau mười năm, đây là lần đầu tiên chúng tôi chạm mặt. Tim tôi đập nhanh, không phải vì tình yêu hay hận thù, mà là sự cảnh giác của một chiến binh đối mặt với kẻ thù cũ.

Kiến Phong cũng nhìn thấy tôi. Ánh mắt anh ta mở lớn, sự kinh ngạc lộ rõ như một vết thương không thể che giấu. Anh ta không ngờ người phụ nữ đã ra đi với hai bàn tay trắng lại có thể đứng ở đây, kiêu hãnh và thành công đến vậy. Anh ta bước lại, chậm rãi, từng bước chân như muốn nghiền nát khoảng không gian giữa chúng tôi.

“Lạc An?” Anh ta thốt lên, giọng khàn đặc, không còn sự mỉa mai châm biếm năm xưa. “Không thể nào… cô làm gì ở đây?”

Tôi giữ vẻ mặt bình thản, nhấp một ngụm rượu vang, chậm rãi. “Lương tổng, đã lâu không gặp. Tôi là chủ nhân của studio này. Anh đến để chúc mừng tôi sao? Thật là một vinh dự không nhỏ.”

Anh ta lập tức lấy lại vẻ ngạo mạn quen thuộc, nhưng có vẻ gượng gạo hơn. “Chúc mừng ư? Cô nghĩ cô có thể thành công được bao lâu? Chẳng qua là may mắn thôi. Cô nên biết, không có sự chống lưng của tôi, cô sẽ…”

“Tôi sẽ là Lạc An của ngày hôm nay,” tôi cắt lời, ánh mắt sắc như dao. “Anh có biết điều gì khác biệt giữa anh và tôi không, Kiến Phong? Anh dùng tiền để xây dựng mọi thứ, còn tôi dùng chính mình. Anh có thể mua được một công ty, nhưng anh không thể mua được tâm hồn của một người nghệ sĩ.” Tôi lướt nhìn qua anh ta, như thể anh ta là một bóng ma. “Tôi nghe nói dự án ‘Đế chế Ánh Dương’ của anh đang gặp trục trặc lớn. Lương tổng, người ta nói tiền có thể làm được mọi thứ, nhưng có lẽ nó không thể mua được sự trung thành và lòng người.” Lời thoại của tôi vừa là sự thật, vừa là một nhát dao tâm lý, vì tôi biết rõ dự án đó đang là gánh nặng lớn nhất của anh ta.

Ngay lúc đó, Tư Thần xuất hiện. Thằng bé mặc chiếc áo sơ mi trắng, đeo chiếc nơ bướm nhỏ xinh, khuôn mặt điển trai, tỏa ra một khí chất thanh cao, đang đi tìm mẹ.

“Mẹ ơi, con xin lỗi, con mải chơi đồ chơi quá nên đến muộn. Chú Kiến Trọng muốn chụp ảnh cùng mẹ ạ.”

Tư Thần ngước lên, đôi mắt trong veo như chứa đựng cả một bầu trời sao, chạm phải Kiến Phong.

Đoạn cao trào lớn nhất: Sự thật được phơi bày

Kiến Phong chết đứng. Khuôn mặt anh ta từ ngạo mạn chuyển sang hoảng loạn, rồi đến một sự đau đớn tột độ. Đứa bé đó, nó chính là hình ảnh thu nhỏ của anh ta mười năm về trước, không thể nhầm lẫn. Khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy, và cái tên Tư Thần…

Anh ta lắp bắp, “Con… con trai…”

Tư Thần không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy người đàn ông trước mặt mình có một ánh nhìn kỳ lạ, đầy phức tạp. Thằng bé nép vào chân tôi, nắm chặt vạt váy.

Tôi đưa tay lên xoa đầu con, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Kiến Phong. “Thần nhi, đây là một vị khách của mẹ.”

Kiến Phong không kìm được nữa, anh ta quỳ sụp xuống một nửa, đưa tay ra, muốn chạm vào con. “Con trai, ba… ba là ba của con.”

Sự tĩnh lặng bao trùm không gian. Tư Thần ngước nhìn người đàn ông đang quỳ trước mặt mình, rồi nhìn tôi, tìm kiếm sự xác nhận.

Tôi gật đầu, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc. “Đúng vậy, Tư Thần. Đây là ba ruột của con. Người mà mẹ từng kể con nghe, người đã đi tìm kho báu.”

Thằng bé, với sự nhạy cảm và thông minh bẩm sinh, lập tức cảm nhận được sự căng thẳng kịch tính và bi thương ẩn sau câu chuyện. Nó không khóc, không la hét, mà chỉ hỏi một câu, bằng một giọng nói trong trẻo nhưng đầy sức nặng, như một bản án:

“Chú ơi, nếu chú là ba của con… thì chú chính là người xấu xa nhất thế gian vì đã bỏ rơi mẹ và con.”

Câu nói ấy như một mũi tên tẩm độc xuyên thẳng vào tim Kiến Phong. Anh ta ngã ngửa ra sau một bước, đôi mắt trống rỗng. Lời nói của một đứa trẻ, không hề mỉa mai hay kịch tính, nhưng lại là sự thật trần trụi và đau đớn nhất. Nó là sự sụp đổ hoàn toàn của cái tôi ngạo mạn mà anh ta đã xây dựng suốt bấy lâu.

Tôi kéo Tư Thần ra xa, nhìn Kiến Phong, giọng tôi trầm và chứa đựng nỗi thương hại hơn là thù hận. “Anh thấy chưa, Kiến Phong? Đây là cái giá của sự lựa chọn. 5 tỷ của anh không mua được một câu ‘Ba ơi’ từ chính con trai anh. Mười năm nay, tôi đã dạy con tôi rằng, giá trị của một người đàn ông không nằm ở số tiền anh ta kiếm được, mà là ở trách nhiệm và lòng nhân ái anh ta dành cho những người anh ta yêu thương.”

Kiến Phong cố gắng đứng dậy, run rẩy. Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt cầu xin. “An, anh xin em… Anh đã sai. Anh đã đánh mất quá nhiều thứ. Cả công ty, cả danh dự, và giờ là con trai anh. Anh đã bị lợi dụng, An ạ. Tiền bạc không mua được gì cả, anh biết rồi.”

Phần kết: Sự hòa giải và kết thúc có hậu

Sự thật là những năm qua, Kiến Phong đã trải qua một cơn khủng hoảng lớn. Tập đoàn của anh ta sụp đổ vì sự phản bội từ chính những người mà anh ta tin tưởng, những kẻ chỉ coi anh ta là một cái mỏ vàng. Sự cô độc và trống rỗng đã giày vò anh ta mỗi đêm. Anh ta nhận ra, cái giá của 5 tỷ anh ta ném ra hôm đó không phải là thứ để mua sự tự do, mà là để bán đi linh hồn mình.

Tôi nhìn sâu vào mắt anh ta, nơi sự ngạo mạn đã được thay thế bằng sự hối hận chân thành. Tôi đã từng rất hận anh ta, nhưng mười năm nuôi con một mình đã dạy tôi buông bỏ. Tôi không muốn con tôi lớn lên với sự thù hận trong tim.

“Tôi không bao giờ dạy con tôi thù ghét ba nó,” tôi nói, giọng đã dịu đi. “Nhưng tôi sẽ dạy con tôi nhận ra lỗi lầm của ba nó. Anh đã bỏ rơi chúng tôi, Kiến Phong. Để hàn gắn, anh cần phải làm nhiều hơn là chỉ nói lời xin lỗi. Anh phải chứng minh.”

Kiến Phong gật đầu lia lịa, nước mắt lăn dài trên gò má cứng nhắc. “Anh sẽ làm tất cả, An. Anh không cần tiền bạc nữa. Anh chỉ cần con, cần em… Anh muốn bù đắp cho những năm tháng đã mất. Anh muốn được là một người cha thực sự, dù chỉ là một người cha tồi tệ đã phạm sai lầm.”

Tôi nắm tay Tư Thần, đưa con về phía anh ta. Tư Thần vẫn dè chừng.

“Thần nhi, ba con đã nhận ra lỗi lầm rồi. Người lớn cũng có lúc sai lầm, nhưng quan trọng là họ biết sửa sai. Con có đồng ý cho ba con một cơ hội để chứng minh mình không còn là ‘người xấu xa nhất thế gian’ nữa không?”

Tư Thần nhìn tôi, rồi nhìn Kiến Phong. Ánh mắt nó dừng lại ở bàn tay Kiến Phong đang run rẩy đưa ra. Thằng bé do dự một lúc lâu, rồi chậm rãi, bàn tay nhỏ bé của nó chạm nhẹ vào ngón tay Kiến Phong.

“Chú… à, ba,” Tư Thần nói lí nhí. “Ba phải hứa với con, sẽ không bao giờ để mẹ con phải khóc nữa.”

Kiến Phong bật khóc nức nở, ôm lấy con trai vào lòng, một cái ôm xiết chặt, đầy sự khao khát và hối lỗi. Đó là lần đầu tiên anh ta được chạm vào con mình. Đó là khoảnh khắc mà 5 tỷ của mười năm trước không bao giờ có thể mua được.

Tôi đứng nhìn hai người, mỉm cười. Kết thúc có hậu không nhất thiết là sự quay lại lãng mạn, mà là sự bình yên trong tâm hồn. Kiến Phong đã mất đi tiền bạc, nhưng anh ta đã tìm lại được gia đình và lương tâm của mình. Anh ta đã bắt đầu một hành trình mới, hành trình để trở thành một người đàn ông tốt.

Về sau, Kiến Phong từ bỏ hoàn toàn các dự án kinh doanh lớn, bắt đầu làm việc cùng tôi trong studio với vai trò quản lý tài chính, với mục tiêu không phải là tiền, mà là sự ổn định và thời gian dành cho con. Anh ta học cách pha sữa, học cách kiên nhẫn nghe con kể chuyện, học cách yêu thương vô điều kiện. Còn tôi, tôi đã hoàn toàn tha thứ, vì tôi biết, người đàn ông đã mất tất cả và sẵn sàng làm lại từ đầu để chuộc lỗi, xứng đáng có được một cơ hội thứ hai.

Hạnh phúc không nằm trong két sắt, mà nằm ở bàn tay nắm lấy nhau sau những giông bão cuộc đời.

Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *