Đúng lúc tôi nghĩ những tổn thương mình phải chịu đựng từ cuộc hôn nhân trước được chữa lành, cuộc đời lại nở hoa ở tuổi 45 thì thực tế đã dội cho tôi một gáo nước lạnh buốt…
Tôi vừa bước ra khỏi một cuộc hôn nhân dư dả về vật chất nhưng thiếu thốn tình cảm.
Ở cái tuổi ngoài 40, người ngoài cứ tưởng tôi có trong tay mọi thứ: cuộc sống giàu sang, chồng làm lãnh đạo của một công ty lớn, con gái lớn du học ở trời Tây, con trai út theo học một trường quốc tế trong nước.
Nhưng “trong chăn mới biết chăn có giận”, sống trong ngôi nhà to, đi xe xịn nhưng lòng tôi thấy trống trải, lạnh lẽo. Tôi như con chim trong chiếc lồng son. Chồng thì thờ ơ, hay ra lệnh, con cái thì ở cái tuổi chỉ quan tâm bạn bè.
Tôi đã quá quen với những bữa cơm một mình, những lần về quê thăm bố mẹ một mình, những dịp lễ tết một mình và quen với cả sự cô đơn…
Và rồi một ngày tôi quyết định đặt dấu chấm hết cho cuộc hôn nhân kéo dài 20 năm. Với nửa số tài sản sau khi ly hôn, tôi thừa sức sống cuộc sống sung túc đến cuối đời mà không phải làm gì. Ngoài cảm giác có lỗi với các con, tôi không hối tiếc khi bước ra khỏi cuộc hôn nhân này. Sự ủng hộ từ xa của con gái lớn như tiếp thêm động lực để tôi khởi đầu một cuộc sống mới.
Giờ tôi đã thay đổi, tôi sống cho bản thân, tham gia gặp gỡ bạn bè, đi làm đẹp… Được sự khích lệ của mấy cô bạn, tôi đăng ký gói tập gym có HLV (huấn luyện viên) riêng. Tôi muốn cơ thể mình lấy lại sự săn chắc, sự tự tin và hấp dẫn

Và có ai ngờ được, tại buổi gặp đầu tiên, tôi xao động bởi ánh mắt của HLV thể hình điển trai. An 25 tuổi, chỉ hơn con gái lớn của tôi vài tuổi, sẽ kèm cặp 1-1 cho tôi ở khoá học này. An có đôi mắt đen sâu thẳm, thoạt nhìn tưởng lạnh lùng nhưng khi cậu cười thì mắt cũng cười, rất ấm áp.
Thực ra trai đẹp thì tôi gặp nhiều nhưng An có nét giống mối tình đầu thời đại học của tôi. Không ít lần trong cuộc hôn nhân lạnh lẽo, thiếu kết nối này, trong những đêm vò võ một mình, tôi đã nghĩ đến người bạn trai đầu tiên ấy.
Tiếp xúc với An, tôi thấy tâm hồn mình như trẻ lại, đầy năng lượng và rạo rực cảm xúc.
An hướng dẫn tôi rất nhiệt tình. Mỗi động tác khó, tôi không làm được, bản thân bối rối đều là An kiên nhẫn chờ tôi, hướng dẫn tôi làm bằng được thì thôi. Cậu luôn khích lệ và khen ngợi: “Chị Thanh có đôi chân rất đẹp, giữ tư thế này nhé”, “Chị cố gắng lên, động tác đẩy tạ sắp đạt chuẩn rồi”, “Thực ra chị có vóc dáng đẹp sẵn rồi, tập thể thao chỉ để giữ sức khoẻ thôi”…
Mỗi lần tập chạy bộ trên máy hay nhảy dây, giữa vài phút nghỉ ngơi, An lại đưa nước cho tôi uống, đưa khăn cho tôi thấm mồ hôi. Dần dần, cậu trực tiếp lấy khăn thấm mồ hôi giúp tôi luôn. Những động chạm vô tình nhẹ như gió thoảng khi An sửa động tác cho tôi, hơi thở nam tính của chàng trai trẻ phả vào gáy tôi trong lúc tập… vẫn vấn vít trong tâm trí tôi, đi vào trong giấc ngủ.
An chủ động nhắn tin dặn dò tôi tuân theo thực đơn dinh dưỡng, nhắc tôi chuẩn bị cho bài tập, hỏi han khi tôi đến muộn. Dần dần những cuộc trò chuyện kéo dài đến khuya, cả hai nhắn qua lại không dứt. Tôi phát hiện ra, An rất hợp với mình từ những câu chuyện, quan điểm về cuộc sống và cậu nắm bắt tâm lý phụ nữ rất tốt. Ở bên cậu, tôi không cảm thấy khoảng cách 20 tuổi…
“Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”, sau một buổi tập, An lao vào phòng thay đồ dành cho khách vip ôm chầm lấy tôi mà thổ lộ: “Chị, em thích chị!”. Tôi không nhớ rõ cảm xúc của mình lúc đó, bản thân muốn trốn khỏi đôi bàn tay rắn chắc của An mà không được. Tôi cũng muốn nói câu gì đó, như “chúng ta không thể”, nhưng thực tế thì tôi không nói nổi, chân tay mềm nhũn. An hôn tôi vồ vập và tôi đã… đáp lại nụ hôn ấy…
Tôi lao vào cuộc tình với chàng trai kém tuổi như con thiêu thân lao về phía ánh đèn. Chúng tôi gặp nhau bất kể ngày đêm sau mỗi buổi tập, khi An có thời gian. An đem đến cho tôi cảm xúc mãnh liệt, say đắm mà tôi chưa từng trải qua.
Tôi yêu An đến nỗi không tiếc cậu ấy thứ gì. Tôi tặng An xe SH, biết cậu ấy đang ở nhà thuê cùng bạn, tôi mua một căn hộ nhỏ đầy đủ tiện nghi để An ở. Chúng tôi cùng nhau đến Nhật Bản ngắm núi Phú Sĩ, đến Trung Quốc tắm suối nước nóng ở Hoàng Sơn…
Đúng lúc tôi nghĩ những tổn thương mình phải chịu đựng từ cuộc hôn nhân trước được chữa lành, cuộc đời lại nở hoa ở tuổi 45 thì thực tế đã dội cho tôi một gáo nước lạnh buốt…
Tôi bị đánh ghen! Đúng thế, tôi bị đánh ghen ngay tại phòng tập gym. Khi tôi vừa chống đẩy được 50 cái, đang ngồi thở thì có 2 người phụ nữ to béo và 1 cô gái trẻ xông vào.
Hai phụ nữ kia khoá tay tôi, đè xuống đánh còn cô gái thì gào lên chửi bới: “Đồ gái già mất nết, đi cướp chồng người khác. Bà tưởng bà ngon lắm hả, cũng chỉ là một trong số cây ATM di động cho thằng đó mà thôi”.
Tai tôi lùng bùng, không tin nổi những gì mình nghe thấy, tôi mà lại đi cướp chồng người khác?
Hoá ra, trước khi gặp tôi An đã sống như vợ chồng không hôn thú với cô gái kia. Và trong quá trình chung sống, cậu vẫn cặp kè với những phụ nữ khác. Theo lời cô kia, thì thời gian qua An và cô ta xảy ra mâu thuẫn, cậu ta đã bỏ ra ngoài ở một thời gian, mặc cho vợ hờ truy tìm khắp nơi. Rốt cuộc, tôi chỉ là một trong những “con mồi béo bở” mà kẻ săn mồi lão luyện như cậu ta săn được…
Tóc tai rối bời, cảm giác đau đớn, tủi nhục trước bao cặp mắt tò mò khiến tôi chỉ muốn lịm đi. Còn An, ngay từ giây phút mấy người phụ nữ xông vào, cậu đã biến mất đằng nào không rõ. Cậu ta đã kịp chạy trốn trước khi mặt nạ bị lột xuống.
Còn số tiền 2 tỷ đồng, cậu ta vay tôi để xây nhà ở quê cho bố mẹ thì sao? Còn căn hộ tôi mua để cậu ta đứng tên nữa, tôi lấy lại bằng cách nào? Tôi quá dại dột và ngu ngốc. Tôi không muốn khóc trong hoàn cảnh này nhưng cảm nhận môi mình mặn chát…

Để lại một bình luận