Đêm hôm đó, sau khi khách khứa đã về, tôi dọn lại đồ đạc của Hoàng. Trong ngăn kéo bàn làm việc, tôi tìm thấy một phong thư

Đám tang chồng tôi đông kín người.

Họ hàng bên nội ngồi kín cả gian nhà rạp dựng tạm trước sân. Tiếng tụng kinh đều đều vang lên, lẫn trong mùi nhang khói nồng nặc khiến tôi choáng váng. Tôi ngồi cạnh quan tài, mắt khô khốc, không còn nước để khóc.

Chồng tôi – Hoàng – nằm đó. Khuôn mặt được trang điểm cẩn thận, bình thản đến lạ, như thể chỉ đang ngủ.

Tôi nghe thấy tiếng xì xào:

“Tội nghiệp, mới bốn mươi mấy tuổi…”
“Vợ con còn trẻ…”
“Con bé nhỏ quá…”

Con bé.

Tôi đưa mắt nhìn Linh – con gái tôi – đang đứng phía cuối hàng ghế. Nó không khóc. Không giống những đứa trẻ khác trong đám tang. Nó đứng thẳng, đôi tay nắm chặt, ánh mắt dán vào quan tài.

Rồi đúng lúc thầy cúng ngừng tiếng chuông, Linh bước lên.

Không ai kịp ngăn.

Nó đứng trước quan tài, quay lại, nhìn thẳng vào tôi.

Giọng nó vang lên, rõ ràng đến mức cả gian rạp im bặt:

“Bố là người nên ở trong quan tài, không phải bố.”

Mọi người sững sờ.

Một vài người thì thầm:

“Con bé nói gì vậy?”
“Nó bị làm sao thế?”

Tôi chết lặng.

Không phải vì xấu hổ.
Mà vì tôi hiểu.


2. NGƯỜI CHỒNG MÀ AI CŨNG THƯƠNG

Hoàng trong mắt mọi người là người đàn ông tốt.

Anh hiền, ít nói, chăm chỉ làm ăn. Đi làm về là phụ vợ nấu cơm, tối chơi với con. Không rượu chè bê tha, không cờ bạc.

Mẹ chồng tôi từng nói:

“Cả xóm này kiếm đâu ra thằng chồng như nó.”

Và tôi… cũng từng tin như vậy.

Cho đến năm Linh lên tám tuổi.


3. NHỮNG ĐIỀU KHÔNG AI THẤY

Hoàng không đánh tôi.

Anh không chửi bới.

Anh chỉ im lặng.

Im lặng khi tôi nói mệt.
Im lặng khi tôi khóc.
Im lặng khi Linh ôm chân anh, xin anh ở nhà đừng đi công tác nữa.

Anh không bỏ nhà đi, nhưng anh chưa từng thật sự ở đó.

Mỗi lần tôi muốn nói chuyện, anh chỉ đáp:

“Đừng làm quá lên.”
“Em nghĩ nhiều rồi.”
“Anh mệt.”

Cái mệt của anh kéo dài nhiều năm.


4. NGƯỜI BỐ TRONG MẮT CON

Linh bắt đầu thay đổi.

Con bé không còn ríu rít khoe chuyện trường lớp với bố. Nó không chờ bố về ăn cơm nữa. Khi anh về muộn, nó lặng lẽ dọn bát mình vào phòng.

Một lần, tôi hỏi:

“Sao con không đợi bố?”

Nó trả lời:

“Bố đâu có đợi con.”

Tôi giật mình.


5. SỰ THẬT ĐƯỢC GIẤU KÍN

Một đêm, Hoàng say.

Rất say.

Lần hiếm hoi anh uống rượu.

Anh ngồi bệt dưới bếp, dựa lưng vào tủ lạnh, bật khóc.

“Anh không muốn sống cuộc đời này.”

Tôi sững người.

“Anh sống vì trách nhiệm thôi.”

Đêm đó, tôi hiểu:
Người đàn ông trước mặt tôi đã chết từ rất lâu rồi.


6. TAI NẠN

Hoàng mất trong một tai nạn giao thông.

Xe anh tông vào dải phân cách lúc rạng sáng. Không có dấu hiệu phanh.

Cảnh sát nói có thể anh buồn ngủ.

Nhưng tôi biết…
anh không buồn ngủ.


7. CÂU NÓI CỦA LINH

Sau câu nói của Linh trong đám tang, họ hàng xôn xao.

Mẹ chồng tôi bật khóc:

“Con bé bị làm sao vậy? Sao lại nói thế với bố nó?”

Tôi kéo Linh vào lòng.

Nó không chống cự.

Nó thì thầm, chỉ đủ cho tôi nghe:

“Mẹ ơi, bố đã chết lâu rồi mà.”


8. TWIST: LÁ THƯ KHÔNG GỬI

Đêm hôm đó, sau khi khách khứa đã về, tôi dọn lại đồ đạc của Hoàng.

Trong ngăn kéo bàn làm việc, tôi tìm thấy một phong thư.

Không ghi tên người nhận.

Chỉ có mấy dòng:

“Nếu một ngày anh không còn nữa, hãy nói với con rằng anh xin lỗi.
Anh đã ở đó, nhưng không đủ dũng cảm để sống.”

Tôi ngồi sụp xuống.


9. SỰ THẬT TRONG MẮT TRẺ CON

Linh biết.

Con bé biết từ rất lâu.

Nó biết bố không còn muốn sống, nhưng vẫn phải sống.
Nó biết bố không còn là “bố”, chỉ là cái vỏ mang tên bố.

Nên trong đám tang, nó nói điều đó.

Không phải để xúc phạm.

Mà để nói sự thật.


10. KẾT

Vài ngày sau, tôi dẫn Linh ra mộ.

Con bé đặt một con hạc giấy lên bia mộ.

“Con chào bố,” nó nói.
“Bây giờ bố được nghỉ rồi.”

Tôi hiểu ra một điều:

Có những đứa trẻ không cần một người bố hoàn hảo.
Chúng chỉ cần một người thật sự sống.

Và có những người chết trong quan tài,

Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *