Giấu kín việc được thừa kế công ty cơ khí của ông nội, tôi may mắn thoát khỏi âm mưu h/iểm đ/ộc của cả nhà chồng độc ác

Tôi được thừa kế một công ty từ ông nội.
Nhưng tôi chưa từng nói điều đó với bất kỳ ai.
Kể cả người đàn ông vừa trở thành chồng tôi.

Ông nội tôi mất khi tôi hai mươi sáu tuổi. Trước lúc nhắm mắt, ông chỉ nắm tay tôi rất lâu, không nói gì nhiều, chỉ bảo: “Sau này, dù con có đứng ở đâu, cũng phải nhớ mình là ai.” Lúc đó tôi không hiểu hết ý nghĩa câu nói ấy. Chỉ đến khi ngồi trước mặt luật sư, nghe đọc bản di chúc, tôi mới biết ông đã để lại cho tôi quyền sở hữu phần lớn công ty cơ khí mà ông gây dựng suốt hơn bốn mươi năm.

Tôi ký vào giấy thừa kế trong im lặng. Không tiệc tùng, không công bố, không thay đổi cuộc sống. Tôi vẫn đi làm văn phòng, vẫn nhận mức lương vừa đủ sống, vẫn thuê căn hộ nhỏ. Công ty của ông nội tồn tại song song với cuộc sống bình thường của tôi, như một bí mật được khóa kỹ.

Rồi tôi gặp Minh.

Minh hiền, ít nói, là kỹ sư xây dựng, sống giản dị. Ở bên anh, tôi không phải chứng minh gì cả. Anh yêu tôi vì tôi là tôi, không phải vì tiền bạc hay địa vị. Ít nhất, tôi đã tin như vậy.

Gia đình anh thì khác.

Ngay lần đầu ra mắt, mẹ anh nhìn tôi từ đầu đến chân, hỏi tôi làm nghề gì, lương bao nhiêu, bố mẹ có giúp được gì khi lấy chồng không. Tôi trả lời trung thực, nhưng có chọn lọc. Tôi nói mình làm văn phòng, thu nhập ổn định, gia đình bình thường. Tôi không nói về công ty. Không nói về cổ phần. Không nói về quyền quyết định trong tay mình.

Bà gật gù, mỉm cười nhạt.
“Con bé này hiền, dễ bảo.”

Câu nói đó khiến tôi hơi lạnh sống lưng, nhưng tôi tự nhủ mình nghĩ nhiều.

Chúng tôi cưới nhau sau hai năm yêu. Đám cưới diễn ra gọn gàng, đủ lễ nghĩa. Trong ngày cưới, tôi để ý mẹ chồng tương lai luôn nhìn tôi với ánh mắt cân nhắc, như đang tính toán điều gì đó sau lớp trang điểm và nụ cười xã giao.

Ngày đầu tiên sau đám cưới, tôi vẫn còn mệt. Căn hộ mới im ắng, ánh nắng buổi sáng chiếu qua rèm cửa. Tôi còn đang nằm trên giường thì chuông cửa vang lên dồn dập.

Chưa kịp phản ứng, cửa đã mở. Mẹ chồng tôi bước vào, theo sau là một người đàn ông mặc vest và một phụ nữ ôm cặp hồ sơ. Bố chồng tôi cũng có mặt, nhưng đứng phía sau, im lặng.

“Ống nước bị hỏng,” bà nói lớn, giọng đầy quyền uy. “Phải vào kiểm tra.”

Tôi đứng sững. Nhà tôi không hề có vấn đề gì. Minh lúc đó còn đang trong phòng tắm.

Bà không chờ tôi trả lời, đi thẳng vào phòng khách, đặt một xấp giấy dày lên bàn ăn. Người đàn ông mặc vest tự giới thiệu là luật sư quen của gia đình. Người phụ nữ là công chứng viên.

Tôi bắt đầu hiểu ra mọi chuyện.

Họ nói đó là “thỏa thuận tài sản hôn nhân”. Trong trường hợp ly hôn, toàn bộ tài sản hình thành trong hôn nhân sẽ thuộc về chồng tôi. Tôi hỏi lại, giọng vẫn còn bình tĩnh, rằng liệu tài sản riêng có được loại trừ không.

Mẹ chồng cười.
“Nếu con không có gì riêng thì có gì phải lo?”

Bà đẩy tập giấy về phía tôi.
“Ký đi. Rõ ràng từ đầu cho khỏi rắc rối về sau.”

Minh bước ra khỏi phòng tắm đúng lúc đó. Anh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì khựng lại. Mẹ anh quay sang bảo: “Con khuyên vợ ký đi. Chỉ là thủ tục.”

Minh nhìn tôi. Ánh mắt lưỡng lự. Anh không phản đối, cũng không đứng về phía tôi. Anh im lặng.

Khoảnh khắc ấy, trong tôi có thứ gì đó vỡ ra rất khẽ.

Tôi cầm bút lên. Cả căn phòng dường như thở phào. Nhưng rồi tôi đặt bút xuống.

“Tôi muốn bổ sung một điều khoản,” tôi nói.

Luật sư hơi ngạc nhiên. Mẹ chồng cau mày.

“Tài sản riêng của tôi, bao gồm cổ phần, quyền điều hành và quyền biểu quyết tại Công ty Cơ khí Lâm Phát, hoàn toàn không liên quan đến hôn nhân.”

Căn phòng im phăng phắc.

Mẹ chồng nhìn tôi như không tin vào tai mình. Bố chồng lần đầu tiên ngẩng đầu lên. Luật sư cúi xuống nhìn lại tập giấy, rồi nhìn tôi.

Tôi mở điện thoại, đưa ra email bổ nhiệm chức danh Chủ tịch Hội đồng quản trị, ký ngày hôm trước.

“Ông nội tôi để lại công ty cho tôi,” tôi nói chậm rãi. “Tôi chỉ chưa từng nói.”

Minh nhìn tôi, ánh mắt xa lạ như đang nhìn một người hoàn toàn khác.

“Tôi không ký,” tôi tiếp tục. “Và nếu không còn việc gì, mọi người có thể rời khỏi nhà tôi.”

Mẹ chồng đứng bật dậy, mặt tái đi.
“Con lừa cả nhà?”

Tôi lắc đầu.
“Tôi chỉ không kể. Và hôm nay tôi hiểu vì sao mình nên im lặng.”

Sau hôm đó, tôi đề nghị ly thân. Không ồn ào, không cãi vã. Mọi lời thương lượng từ phía gia đình chồng đều bị tôi từ chối. Vài tháng sau, Minh ký đơn ly hôn.

Không tranh chấp tài sản.
Không điều kiện.
Không níu kéo.

Ngày tôi chính thức tiếp quản công ty của ông nội, tôi đứng trong xưởng cũ, nơi mùi dầu máy và kim loại vẫn quen thuộc như tuổi thơ. Tôi không cảm thấy hả hê, cũng không thấy đau lòng.

Chỉ thấy rõ ràng.

Có những người chỉ tôn trọng bạn khi họ nghĩ bạn có gì đó để lấy. Và có những bí mật, nếu giữ đủ lâu, sẽ trở thành tấm khiên bảo vệ bạn vào đúng thời điểm.

Bình luận

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *