Đồng hồ điểm 11 giờ đêm. Tôi loạng choạng bước xuống từ chiếc taxi, hơi men nồng nặc phả ra trong từng nhịp thở. Một bữa tiệc tiếp khách đối tác thành công rực rỡ khiến tâm trạng tôi hưng phấn lạ thường. Nhưng sâu trong sự hưng phấn ấy, có một dục vọng đen tối đang len lỏi mà tôi – một gã đàn ông 40 tuổi thành đạt – vẫn luôn cố gắng che giấu dưới vỏ bọc đạo mạo. Đó là Huệ – cô giúp việc mới 20 tuổi quê miền Tây mà vợ tôi mới thuê về được 2 tháng nay.
Huệ trẻ, phơi phới như nụ hoa hàm tiếu. Dù khoác lên mình bộ đồ bộ quê mùa, nhưng những đường cong thanh tân của cô bé vẫn khiến tôi nhiều lần nuốt nước bọt. Vợ tôi – Lan – thì khác. Sau hai lần sinh nở, Lan sồ sề, da dẻ nám sạm, quanh năm chỉ biết cắm mặt vào bếp núc và con cái. Sự nhàm chán của hôn nhân cộng với “mỡ treo miệng mèo” ngay trong nhà khiến tôi nhiều lần muốn vượt rào.
Tôi đẩy cửa bước vào nhà. Phòng khách tắt đèn tối om, chỉ có ánh đèn vàng hắt ra từ khu vực bếp. Tôi định đi thẳng lên phòng ngủ, nhưng bước chân tôi khựng lại. Dưới ánh đèn lờ mờ của tủ rượu, một bóng người đang đứng quay lưng lại phía tôi, rót nước. Không phải bộ đồ bộ lôi thôi mọi ngày. Người đó đang mặc chiếc váy ngủ lụa màu đỏ rượu vang – chiếc váy se::xy mà tôi từng mua tặng Lan dịp kỷ niệm ngày cưới nhưng cô ấy chê hở hang, chưa từng mặc một lần.
Và kia… đôi chân!
Chiếc váy ngắn cũn cỡn để lộ đôi chân thon dài, trắng muốt, thẳng tắp dưới ánh đèn mờ ảo. Mái tóc dài đen nhánh xõa xuống tấm lưng trần. Dáng vóc ấy, sự tươi trẻ ấy, chắc chắn không thể là vợ tôi. “Huệ!” – Cái tên bật ra trong đầu tôi như một tia lửa điện.
Tôi nghĩ ngay đến kịch bản: Chắc con bé này cũng đã để ý ông chủ giàu có, phong độ từ lâu. Nhân lúc bà chủ ngủ say, nó lén lấy váy bà chủ mặc để “bật đèn xanh” cho tôi. Máu nóng trong người dồn lên não, cộng với hơi men kích thích, tôi quên hết luân thường đạo lý, quên hết người vợ tào khang đang nằm trên lầu.
Tôi rón rén bước lại gần, hơi thở dồn dập. Cô gái vẫn không hay biết, hoặc giả vờ không biết. Khi khoảng cách chỉ còn một gang tay, không kìm nén được nữa, tôi lao đến, vòng tay ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn ấy từ phía sau. – “Á”… – Cô gái khẽ kêu lên một tiếng, nhưng lạ thay, không hề vùng vẫy hay chống cự.
Sự im lặng ấy càng khiến tôi khẳng định suy đoán của mình là đúng. Tôi ghé sát tai cô ấy, phả hơi rượu nóng hổi, thì thầm: – “Em trốn anh kỹ quá đấy. Nay bà chủ ngủ rồi, em mặc thế này là muốn quyến rũ ông chủ đúng không? Đêm nay chiều anh nhé, anh sẽ không để em thiệt đâu.”
Cô gái vẫn im lặng, chỉ khẽ run lên. Tôi nghĩ cô bé đang thẹn thùng hoặc sợ hãi lần đầu. Không chần chừ, tôi xoay người cô ấy lại, nhưng vẫn giữ chặt trong lòng, mặt cô ấy úp vào ngực tôi nên tôi chưa nhìn rõ mặt. Tôi bế thốc cô ấy lên, lao thẳng vào phòng ngủ dành cho khách ở ngay tầng 1, đạp cửa xông vào.
Tôi ném cô ấy xuống giường nệm êm ái. Bóng tối trong phòng càng làm tăng thêm sự kích thích. Tôi lao vào như một con thú đói mồi, tay chân quờ quạng khắp cơ thể nóng hổi ấy: “Em đẹp lắm… da em mịn lắm…” – Tôi vừa hôn hít lung tung vừa lảm nhảm.
Bàn tay tôi bắt đầu hư hỏng, luồn vào bên trong chiếc váy ngủ mỏng tang, trượt dọc từ eo lên phía trên. Tôi muốn chạm vào làn da thanh xuân mơn mởn mà tôi hằng khao khát. Nhưng…
Khi bàn tay tôi chạm vào vùng bụng dưới, tôi khựng lại. Những ngón tay tôi không chạm vào sự láng mịn, căng tràn. Thay vào đó là những vết lồi lõm sần sùi. Một vết sẹo dài nằm ngang, cộm lên, chạy dài ở bụng dưới. Và xung quanh đó, da thịt chùng nhão, nhăn nheo với những vết rạn chằng chịt.
Cảm giác này… sao quen thuộc đến đau lòng thế này? Vết sẹo này… là vết mổ đẻ khi sinh thằng cu Bin bị nhau tiền đạo, bác sĩ phải mổ gấp để cứu cả mẹ lẫn con. Những vết rạn này… là dấu tích của hai lần mang nặng đẻ đau, bụng to như cái trống khiến da thịt rách toạc ra mà không loại kem nào chữa lành được.
“Ối giời ơi!”…Tôi giật mình rụt tay lại như chạm phải than hồng. Cơn say biến mất hoàn toàn, thay vào đó là sự lạnh toát sống lưng. “Tách!”…. Ánh đèn ngủ đầu giường bật sáng chưng. Tôi nheo mắt lại, bàng hoàng nhìn người phụ nữ đang nằm dưới thân mình.
Không phải Huệ. Là Lan. Vợ tôi. Nhưng Lan không nhìn tôi bằng ánh mắt yêu thương hay giận dữ gào thét. Cô ấy nằm đó, nước mắt lăn dài từ khóe mắt xuống gối, đôi mắt nhìn trân trân lên trần nhà, vô hồn và đau đớn tột cùng.
– “Sao thế anh?” – Lan cất tiếng, giọng khàn đặc, nghe như tiếng thủy tinh vỡ vụn – “Sao dừng lại? Anh đang tìm làn da căng mịn của con Huệ à? Xin lỗi anh, em chỉ có những vết sẹo này thôi.” Tôi ngã ngồi xuống sàn nhà, chân tay bủn rủn: – “Lan… em… sao em lại…”. Lan chậm rãi ngồi dậy, kéo lại vạt váy che đi vết sẹo mổ – dấu tích mà tôi vừa chạm vào, thứ đã dập tắt dục vọng đê hèn của tôi trong tích tắc.
– “Chiều nay anh nhắn tin bảo về muộn. Em thấy anh dạo này hay nhìn trộm con Huệ. Em cho con bé nghỉ phép về quê 3 ngày rồi. Em mặc chiếc váy này, chiếc váy anh mua 5 năm trước mà em không dám mặc vì tự ti cái bụng rạn. Em tắt đèn, đứng chờ anh. Em đánh cược với chính mình. Em hy vọng anh sẽ nhận ra vợ, hoặc ít nhất anh sẽ hỏi ‘Ai đấy?’. Nhưng không… Anh lao vào như một con thú. Anh gọi tên nó. Anh khen da thịt nó…”
Lan cười, nụ cười méo xệch chua chát: – “Hóa ra, trong mắt anh, vợ anh chỉ là một bà già sập sệ. Còn những vết sẹo này, những vết rạn này – thứ mà em đổi bằng máu để sinh con cho anh – đối với anh lại là thứ đáng ghê tởm khiến anh tụt hứng, đúng không?”
– “Không! Lan ơi, anh sai rồi! Anh thề là anh say quá…” – Tôi quỳ xuống, cố nắm lấy tay vợ. Lan hất tay tôi ra. Cô ấy đứng dậy, đi về phía bàn trang điểm, cầm lấy một tờ giấy đã ký sẵn.
– “Không phải do say đâu anh. Rượu chỉ làm lộ ra bản chất thôi. Khi tay anh luồn vào áo em, anh mong chờ da thịt của gái 20, nhưng anh chạm phải sự hy sinh của người vợ 40. Cái rụt tay ‘ối giời ơi’ của anh lúc nãy, nó tát vào mặt em đau hơn bất cứ đòn roi nào.”
Lan ném tờ đơn ly hôn xuống trước mặt tôi: “Ký đi. Anh tự do rồi. Từ mai anh có thể đường hoàng đón con Huệ hay bất cứ cô em chân dài nào về đây. Sẽ không còn ai làm anh tụt hứng vì những vết sẹo xấu xí này nữa”. Nói rồi Lan bước ra khỏi phòng, để mặc tôi ngồi trơ trọi giữa căn phòng lạnh lẽo.
Tôi nhìn tờ đơn ly hôn, rồi nhìn xuống đôi bàn tay mình – đôi bàn tay vừa phạm phải một sai lầm không thể cứu vãn. Tôi nhớ lại cảm giác sần sùi của vết sẹo lúc nãy. Đó không phải là sự xấu xí, đó là huy chương của người mẹ, là ân tình của người vợ mà tôi đã nhẫn tâm chà đạp lên. Đêm ấy, tôi ngồi trong bóng tối đến sáng, nhưng tôi biết, bình minh của gia đình tôi đã vĩnh viễn tắt ngấm từ khoảnh khắc bàn tay tôi chạm vào sự thật trần trụi dưới lớp váy ngủ kia.
Đừng bao giờ để dục vọng che mờ lý trí. Vẻ đẹp thanh xuân rồi sẽ tàn phai, chỉ có sự hy sinh và tình nghĩa tào khang là còn mãi. Một cái chạm tay sai lầm có thể đánh đổi bằng hạnh phúc cả một đời người.

Để lại một bình luận