Tôi đã nghi ngờ ngay từ đầu khi thấy thái độ của mẹ chồng thay đổi 360 độ. Bà nhẹ nhàng còn khuyên nhủ tôi về đi con khi tôi bỏ về ngoại. Tất cả đều là toan tính, đều chỉ muốn tốt cho con trai của mình thôi.
Lúc yêu nhau đã đã nêu rõ quan điểm với anh là cưới nhau sẽ không ở chung nhà chồng, nhưng rồi anh thất hứa và tôi cũng chẳng thể làm khác được. Cuộc sống nhưng vỡ mộng thật sự từ ngày về sống chung với mẹ chồng.
Mẹ anh là một người cực kỳ kĩ tính nên vậy bà rất khó tính. Làm gì hay như nào đều không hợp mắt mẹ anh và thường bị nói mấy câu khiến tôi khó chịu vô cùng. Nhưng rồi tôi cũng phải nhịn, vì mình sống chung với nhau cả đời người chứ không phải chỉ một hai ngày.
Nhưng chẳng nhẽ cứ mãi một người lùi còn một người tiến. Mẹ chồng tôi lúc nào cũng tỏ thái độ rất khó chịu khiến cuộc sống của tôi trở nên mệt mỏi. Tôi đi ra ngoài mẹ cũng hỏi bằng được đi đâu và nói chỉ được đi nửa tiếng, dù có việc gì thì cũng không được sai giờ. Thế mà, chồng tôi đi nhậu cả tối không sao. Từ lúc về làm dâu tôi chưng từng được ăn món ngon nào vì mẹ chồng toàn gắp cho con trai cưng của bà. Coi tôi như người ở, hay người thừa trong cái gia đình này.
Thời đại nào rồi mà bà vẫn bắt tôi đúng 5 giờ sáng phải dậy dù biết tôi đi làm cả tuần mệt đứt hơi. Hình như chưa bao giờ bà coi tôi là con dù biết con dâu đâu thể bằng con ruột. Nhưng cũng đâu phải là đứa ở đợ đâu;.
Có lầm tâm sự với mẹ đẻ có so sánh gia đình chồng và gia đình mình bị mẹ chồng phát hiện. Bà tức tốc nổi máu điên lên đuổi tôi về ngoại luôn. Bao nhiêu bức xúc từ trước đến giờ dồn nén tôi quyết định đi về nhà mẹ đẻ sống cuộc sống thoải mái, thảnh thơi.

Hận bản thân, hận nhà chồng, tôi đã quyết định ở đó, dù là ly hôn cũng cam lòng. Mẹ tôi cứ khuyên tôi lấy chồng phải nhịn, nhưng mẹ có hiểu tôi đã khổ và nhịn như thế nào. Đi lấy chồng chứ có phải đi tù đâu mà lúc nào cũng bị kìm kẹp. Đời người cũng chỉ sinh ra một lần để sống phải sống sao cho thoải mái, vui vẻ. Sao phải tội làm khổ mình, sống cuộc đời mất tự do? Tôi nghĩ vậy nên quyết định dù phải ly hôn tôi cũng chấp nhận.
Thế mà mẹ chồng gọi cho tôi, ỉ ôi bảo tôi là ‘mẹ xin lỗi con, mẹ sai rồi, thôi từ nay con cứ về sống chung với bố mẹ, có gì không hay không phải thì mẹ con bảo ban nhau. Mẹ cũng hơi quá với con, bây giờ, mẹ đã nhận ra cái lỗi của mình. Con có gì thông cảm cho mẹ rồi về đây sống, sinh con sinh cháu cho ông bà bồng bế’.
Tôi hốt hoảng vì thái độ thay đổi 180 độ của mẹ chồng. Sao mẹ có thể nói với tôi những câu ngọt ngào như vậy. Lạ hơn là, tôi đang làm quá vì bỏ về nhà mẹ đẻ. Với tính cách của mẹ, mẹ phải kêu trời lên, hét lên rồi chửi bới tôi chứ sao lại xuống nước van tôi về nhà mình được.
Tôi sợ quá không muốn về, vì sợ lại dính bẫy. Nhưng chính mẹ đẻ tôi khuyên nhủ tôi và chồng tôi cũng gọi về nói mẹ chồng thành khẩn, tôi đã về. Từ hôm đó, mẹ chồng tôi đối xử với tôi rất tốt thật. Tôi đi đâu bà không bao giờ hỏi, còn bảo thích lúc nào về thì về, cứ gọi cho mẹ một câu là được. Tôi ra ngoài chơi với bạn bè, mẹ cũng không ý kiến nữa. Mẹ còn thường xuyên giục tôi về nhà mẹ đẻ chơi. Có phải quá lạ không? Nếu không tìm được nguyên do, tôi không thể sống yên được.
Nhưng rồi cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra. Tình cờ tôi nghe được cuộc điện thoại của mẹ chồng tôi nói chuyện với người bác. Tôi biết được câu chuyện thật sự đằng sau thái độ tốt của mẹ chông dành cho con dâu. Bà bảo ‘nhà nó có tiền chị ạ, mẹ nó bảo sẽ cho nó tiền mua căn hộ cao cấp, nên tôi mới xuống nước với nó cho con trai mình sướng, chứ không thì còn lâu nhé. Loại người tráo trở như nó, không thể nào chấp nhận được. Nếu không phải mẹ nó ỉ ôi tôi thì còn lâu. Cứ cho nó mua nhà mua cửa xong đã rồi chỉnh đốn dần. Có tiền thì con mình được nhờ, còn không tiền thì cho ra rìa’.
Nghe mẹ nói đến câu đó, tôi như chết lặng. Tôi thật sự không thể nào tin nổi người mẹ chồng khó tính này lại có thủ đoạn như thế. Ngay sau khi nghe được cuộc nói chuyện của mẹ chồng, tôi không nói một câu, lặng lẽ soạn đồ chính thức về nhà mẹ đẻ. Cũng không có chuyện mua nhà mua cửa và tôi đã viết sẵn đơn ly hôn ở trên bàn, chờ chồng kí. Người đàn ông như vậy không phải là chỗ dựa cho tôi. Chuyện mẹ chồng nàng dâu là không thể tránh khỏi. Nhưng vì bà mẹ chống không thật lòng, chỉ vì tiền mà đối xử tử tế với con dâu, tôi không muốn sống chung nữa. Coi như số phận rồi, tôi đã cố gắng hết sức mà không thể nào chấp nhận được thêm nữa. Tôi xin trở về thời độc thân.
Theo Khám Phá