Đối với hôn nhân hay tình yêu cũng thế, đàn bà nên biết đến lúc nào mình phải rời đi. Vậy đến lúc nào họ mới chấp nhận buông tay.

Khi không còn được tôn trọng và lắng nghe

Tôn trọng và thấu hiểu là nền tảng tiên quyết để bắt đầu và duy trì một mối quan hệ. Dù là trong tình yêu hay hôn nhân thì đây là điều không thể thiếu. Nhưng nếu đến một ngày, cuộc sống và đam mê của bạn không còn được tôn trọng, những suy nghĩ và lời của bạn cũng không còn được lắng nghe chính là lúc bạn nên ra đi.

Khi nào đàn bà nên chấp nhận buông tay
Nếu bạn cứ níu kéo một mối quan hệ đã không còn, đến cuối cùng người đau khổ chỉ có mình bạn.

Khi đã cho đi quá nhiều mà nhận lại thì chẳng bao nhiêu

Trong một mối quan hệ, người cho đi nhiều hơn luôn là người chịu thiệt nhất, kẻ được nhận nhiều hơn cũng là kẻ không biết quý trọng nhất. Khi bạn luôn là người cho đi nhưng nhận lại chẳng bao nhiêu thì chính là bạn không được trân trọng.

Khi nghĩ về quá khứ nhiều hơn hiện tại và tương lai

Khi bất hạnh người ta lại chỉ quanh quẩn ở quá khứ. Vì quá khứ tốt đẹp hơn, quá khứ cũng dễ khiến ta thấy được an ủi hơn. Nhưng đến cùng, không ai có thể sống với quá khứ. Và một khi bạn nghĩ về quá khứ nhiều hơn hiện tại chính là bạn không thể hạnh phúc trong cả hiện tại và tương lai sau này.

Đàn bà nên biết buông tay
Nên quên quá khứ để vun đắp cho hiện tại tốt hơn

Khi chỉ còn lại mỏi mệt và tuyệt vọng

Một mối quan hệ tốt đẹp không có chỗ cho mỏi mệt và tuyệt vọng. Và một mối quan hệ có tương lai không bao giờ khiến bạn tệ đi. Nếu đến một lúc, những nụ cười đều thay bằng nước mắt, những hạnh phúc đều nhường chỗ cho khổ đau, những hy vọng đều dần hóa mỏi mệt và tuyệt vọng thì đừng ngại chấm dứt.

Khi bạn nghĩ mọi chuyện sẽ khác khi đối phương thay đổi

Trong tình yêu hay hôn nhân, không ai có thể thay đổi ai dễ dàng, càng không ai có thể hạnh phúc khi cứ phải phụ thuộc vào người còn lại. Tình yêu và hôn nhân chính là hòa hợp, là chấp nhận. Nhưng đến một lúc chỉ còn muốn loại bỏ và khước từ thì chính là khi cả hai không thể bước cùng nhau được nữa.

Loading...

 

Loading...