Danh mục: Chưa phân loại

  • Trong buổi họp thôn, ông chủ trại heo giàu nhất xã đập bàn chửi lão thầy cúng “ăn nói láo”, sáng hôm sau cả dãy chuồng 300 con heo đồng loạt nằm im chet cứng đờ

    Trong buổi họp thôn, ông chủ trại heo giàu nhất xã đập bàn chửi lão thầy cúng “ăn nói láo”, sáng hôm sau cả dãy chuồng 300 con heo đồng loạt nằm im chet cứng đờ

    Trong buổi họp thôn, ai cũng sững người khi ông Tự – chủ trại heo lớn nhất xã, đập bàn quát ầm trước mặt lão thầy cúng:

    “Ông phán bừa hù dân à? Nhà tôi chăn 300 con, chưa từng dịch, chưa từng chết một con. Đừng ăn nói nhảm dọa kiếm tiền!”

    Lão thầy cúng chỉ thở dài, mắt nhìn xa xăm:

    “Tôi nhắc ông vì tử khí đang bám vào chuồng heo phía Đông. Qua được đêm nay thì bình yên, còn không… đừng trách tôi không nói trước.”

    Cả hội trường xôn xao, người tin người cười.
    Ông Tự thì gạt phắt, phẩy tay:

    “Tin cái thứ âm với dương, heo nhà tôi tiêm phòng đầy đủ, ông đừng làm trò!”

    Ai ngờ…


    Sáng hôm sau – 5h12
    Vợ ông Tự mở cửa chuồng heo đầu tiên, định cho ăn.

    Rồi bà khụy xuống tại chỗ.

    300 con nằm im, cứng đờ, không một tiếng kêu, tư thế giống hệt nhau: đầu quay về đúng một hướng – phía Đông.

    Bà Tự run run gọi chồng:

    “Ông ơi… heo chết hết rồi…”

    Hai vợ chồng đổ sập xuống giữa nền xi măng, khóc không thành tiếng.
    Không thấy đấu hiệu bị bệnh, không có dấu đổ thuốc, thức ăn còn nguyên.

    Ông Tự hoảng loạn:

    “Mở camera! Mở camera ra xem đêm qua có ai phá!”

    Bấm lại từ 23h đêm…

    Màn hình ban đầu bình thường.
    Heo ngủ, quạt quay, đèn sáng.

    23h41 – một bóng đen xuất hiện ở góc chuồng, đứng im, không có hình dạng rõ, nhưng… camera không nhận dạng được cơ thể người, chỉ hiện:

    UNKNOWN HEAT SIGNATURE DETECTED

    23h43 – đèn toàn chuồng nhấp nháy, heo bật dậy đồng loạt, nhưng không chạy – mà đứng nghiêng đầu nhìn về phía bóng đen.

    23h45 – bóng đen giơ tay phải, và…

    300 con heo đồng loạt quỳ rạp xuống nền xi măng, như có ai ra lệnh.

    Rồi camera mờ dần như bị che sương.

    Hình cuối cùng ghi được là một dòng chữ ai đó viết bằng móng tay lên tấm tôn cạnh ống nước:

    “Tôi cảnh báo rồi mà không nghe.”

    Nhưng đoạn rợn nhất…

    Là lúc camera tự zoom vào một điểm trong bóng tối phía cuối chuồng, nơi không có cửa, không có lối ra.

    Và khuôn mặt lão thầy cúng từ từ hiện ra trong đó, nhìn thẳng vào ống kính, đôi mắt trắng dã.

    Ngón tay ông gõ ba cái rất chậm vào mặt camera.

    Cốc… cốc… cốc.

    Rồi hình biến mất.

    Ông Tự ngã vật xuống, miệng chỉ kêu được bốn chữ:

    “Hắn… không phải người…”

    Sau khi xem camera, ông Tự choáng váng đến mức tưởng mình gặp thứ gì siêu nhiên.
    Nhưng đến khi công an huyện và kỹ thuật hình sự xuống kiểm tra, mọi chuyện bắt đầu rẽ sang hướng khác.

    Kỹ thuật viên xem xong chỉ lắc đầu:

    “Cái này không phải ma… mà là bản ghi hình bị chỉnh sửa bằng phần mềm nhận diện giả lập.”

    Dòng chữ “UNKNOWN HEAT SIGNATURE” và hình ảnh bóng đen đều được chèn thêm sau khi file xuất ra, chứ không phải trong lúc quay.

    Tức là ai đó đã cố tình dựng cảnh để ông Tự tin rằng có thứ bí ẩn giết heo.

    Nhưng mục đích là gì?

    Kết luận xét nghiệm cho ra:

    Toàn bộ heo chết do hít phải khí độc Chlorine nồng độ cao, chứ không phải bệnh hay bị đầu độc qua thức ăn.

    Hai vợ chồng sững người.

    Khí này thường xuất hiện khi Clo trong nước chuồng heo phản ứng với acid mạnh.

    Mà nơi duy nhất có acid mạnh là…

    Khu nhà bếp của trại – chỉ nhân viên và con trai lớn của ông Tự mới có chìa khóa.

    Công an hỏi:

    “Trong trại, ai biết sử dụng phần mềm xử lý video?”

    Ông Tự lập tức nghĩ đến con trai cả – Tuấn, 28 tuổi – từng học công nghệ thông tin nhưng bỏ ngang.

    Tuấn về làm phụ việc trong trại, ngày nào cũng cáu gắt với cha.
    Tối nào cũng cật lực tăng ca rửa chuồng, pha thuốc, xử lý hệ thống.

    Nghe đến đó, công an yêu cầu mở camera hành lang trước khi vào khu chuồng heo.

    Và lúc tua lại, cả nhà im lặng:

    23h37 – Tuấn đi vào, mang theo một can nhựa lớn.

    Một phút sau, tiếng hệ thống lọc nước xả mạnh.

    23h45 – tất cả heo bắt đầu giãy.

    Dựng lại hiện trường, điều tra viên hỏi thẳng:

    “Cậu có pha acid vào bể nước không?”

    Tuấn không phủ nhận.

    Nhưng cậu cũng không khóc, không run, chỉ nói chậm rãi:

    “Con đã cảnh báo ba rồi. 300 con heo sắp phải xuất chuồng nhưng ba không chịu xử lý bệnh phổi trước. Heo sốt, ho, nhiều con thở rít, vậy mà ba ép xuất sớm để kịp giá thị trường. Con biết nếu bệnh lây sang 3 trang trại xung quanh, cả xã phá sản.”

    Ai cũng sững.

    “Con chọn cách giết toàn bộ… để ngăn dịch.”

    Ông Tự bật dậy:

    “Mày điên à? Tại sao không báo cơ quan thú y?!”

    Tuấn nhìn thẳng cha:

    “Ba nghĩ người ta không biết ba đút lót để tránh kiểm dịch sao?”

    Không ai nói thêm lời nào.

    Tuấn thú nhận:

    Cậu không hề định hù cha bằng ma quỷ,

    chỉ định tạo bằng chứng giả để công an điều tra sâu và buộc trang trại phải kiểm soát dịch.

    Nhưng đến khi chuồng heo chết sạch, cậu hoảng loạn, sợ bị bắt ngay nên chèn các hiệu ứng vào video để đẩy mọi người suy nghĩ theo hướng tâm linh, kéo dài thời gian cho mình.

    Chỉ không ngờ chính cơ quan điều tra lại lật mặt nhanh như vậy.

    Tuấn bị áp giải ra xe, ông Tự nắm tay con, lần đầu trong đời giọng run đến lạc:

    “Sao con không nói với ba lần cuối?”

    Tuấn chỉ đáp:

    “Con nói rồi. Ngay trên bàn họp. Nhưng ba chửi người ta trước mặt cả thôn… Ai dám đứng về phía con nữa?”

    Cửa xe đóng lại.

    Bà Tự quỵ xuống.

    Không có ma.
    Không có thầy cúng thần bí.

  • Cuộc hôn nhân của tôi với Minh, một nhân viên kỹ thuật IT, đã kéo dài hơn mười năm – đủ lâu để tôi nghĩ rằng mình đã hiểu người đàn ông đó

    Cuộc hôn nhân của tôi với Minh, một nhân viên kỹ thuật IT, đã kéo dài hơn mười năm – đủ lâu để tôi nghĩ rằng mình đã hiểu người đàn ông đó

    Con trai bất ngờ thì thầm: “Mẹ ơi, bố có người khác… họ sắp lấy hết tiền của mẹ rồi…”. Tôi lập tức hủy chuyến công tác để làm ngay một việc. Và rồi ba ngày sau…

    Tôi tên là Lan, 36 tuổi, sống ở Hà Nội, làm trưởng phòng vận hành tại một công ty thực phẩm sạch. Cuộc hôn nhân của tôi với Minh, một nhân viên kỹ thuật IT, đã kéo dài hơn mười năm – đủ lâu để tôi nghĩ rằng mình đã hiểu người đàn ông đó.

    Cho đến tối hôm ấy.

    Lời thì thầm khiến tôi lạnh sống lưng

    Tối hôm đó, tôi đang chuẩn bị hành lý cho chuyến công tác vào Sài Gòn bốn ngày. Con trai tôi, Bé Khoa, mới tám tuổi, bất ngờ đứng trước cửa phòng. Thằng bé ôm chặt con Pikachu nhồi bông, đôi mắt đỏ hoe như vừa khóc.

    Tôi giật mình:

    “Khoa, sao giờ này con chưa ngủ?”

    Thằng bé lí nhí, bước lại gần hơn, níu tay áo tôi:

    “Mẹ ơi… bố có người khác… và họ sắp lấy hết tiền của mẹ rồi…”

    Tôi đứng sững.

    Cả căn phòng như ngừng lại.

    Tôi ngồi xuống ngang tầm mắt con:

    “Khoa… con nghe ở đâu?”

    Thằng bé run run:

    “Con… con nghe bố nói chuyện điện thoại. Bố bảo ‘ký tên của cô ấy vào, cô ấy không biết đâu’. Rồi có một cô nào đó cười… Con sợ lắm nên con chạy về phòng.”

    Tay tôi lạnh buốt.

    Minh dạo gần đây thay đổi nhiều: hay ôm điện thoại, hay đi tối muộn, và hay kiếm cớ tránh bữa cơm gia đình. Nhưng tôi nghĩ là do công việc. Giờ thì mọi thứ đập vào mặt tôi cùng lúc.

    Tôi nhìn vali đang mở, rồi nhìn con trai. Và tôi biết mình phải làm gì.

    Tôi hủy ngay chuyến công tác.

    Không một giây do dự.

    Ngày 1 – Bắt đầu điều tra

    Sáng hôm sau, Minh đi làm sớm bất thường. Tôi vờ như không biết gì.

    Khi cửa đóng lại, tôi lập tức mở laptop, đăng nhập vào tài khoản ngân hàng, ví điện tử, sổ tiết kiệm – tất cả những gì chúng tôi có.

    Chỉ vài phút sau, tôi phát hiện:

    Một giao dịch 150 triệu đồng được chuyển đi ba ngày trước, tới tài khoản của một người tên Ngọc Trâm.

    Tôi chết lặng.

    Tôi biết cô ta.
    Ngọc Trâm – nhân viên thu ngân nơi Minh làm việc. Xinh đẹp, trẻ, hay cười với Minh mỗi khi tôi đến công ty đón anh.

    Tôi tiếp tục kiểm tra thì phát hiện nhiều giao dịch khác, nhỏ hơn nhưng lặp lại liên tục.

    Không còn nghi ngờ gì nữa.

    Tôi gọi ngay cho luật sư Sơn, người từng hỗ trợ cơ quan tôi trong một số vấn đề pháp lý. Tôi kể mọi chuyện.

    Ông Sơn nói giọng nghiêm trọng:

    “Chị Lan, đây không đơn thuần là chuyện ngoại tình. Tôi nghĩ họ đang muốn chuyển hóa tài sản chung. Nhất là khi chị chuẩn bị đi công tác, họ rất dễ qua mặt chị.”

    Tôi nghe mà thấy tim mình rơi xuống.

    Ông Sơn dặn:

    “Chị cứ bình tĩnh. Tôi sẽ cho người kiểm tra phía ngân hàng và các giao dịch liên quan. Ba ngày nữa sẽ có kết quả.”

    Ba ngày.
    Ba ngày để biết liệu chồng mình có đang lấy sạch mọi thứ hay không.

    Ngày 2 – Những giấy tờ giấu kín

    Chiều hôm sau, tôi đón Khoa. Thằng bé leo lên xe rồi thì thầm:

    “Mẹ… sáng nay con lại nghe bố gọi điện. Bố bảo tối nay xong vụ giấy tờ.”

    Tôi rùng mình.

    Tối, khi Minh đi tắm, tôi vào phòng làm việc của anh. Trong máy tính có một thư mục tên “Work”. Tôi thử mở vài file, chẳng có gì. Nhưng có một thư mục bị đặt mật khẩu.

    Minh không phải người tinh vi về công nghệ, nên sau vài lần thử, tôi mở được.

    Trong thư mục đó có ba file:

    Đơn đề nghị bán căn nhà đang ở – chỉ có chữ ký của Minh.
    Giấy ủy quyền rút tiền từ sổ tiết kiệm chung.
    Hồ sơ vay vốn thế chấp tài sản đứng tên hai vợ chồng.

    Tôi gần như ngã quỵ.

    Minh định bán nhà?
    Rút hết tiền?
    Thế chấp tài sản chung?

    Để làm gì?

    Tôi siết chặt tay. Mười một năm tin tưởng… đổi lại là thế này.

    Ngày 3 – Sự thật bị phơi bày

    Buổi sáng, luật sư Sơn gọi cho tôi.

    “Tôi đã có thông tin. Chị phải thật bình tĩnh.”

    Tôi nín thở.

    “Cả Minh và cô Trâm đang chuẩn bị mở tiệm game online. Họ định dùng sổ tiết kiệm của chị làm vốn.”

    Tôi sững người.

    “Nhưng đó chưa phải điều tệ nhất,” ông Sơn tiếp tục.
    “Tôi phát hiện tiệm game đó không có thật. Tất cả là kế hoạch của cô Trâm để chiếm tiền. Cô ta đã lừa vài người trước.”

    Tim tôi thắt lại.

    Nếu tôi đã lên máy bay…
    Nếu tôi không nghe lời con trai…
    Nếu tôi tin lời Minh thêm một lần…

    Tất cả tiền bạc, căn nhà, tương lai của Khoa đều có thể biến mất.

    Buổi tối – Khoảnh khắc quyết định

    18 giờ, Minh về nhà. Anh có vẻ nôn nóng.

    “Lan, anh cần em ký ít giấy tờ.”

    Tôi mỉm cười lạnh:

    “Giấy tờ gì vậy anh?”

    Anh đưa ra đúng ba bộ hồ sơ mà tôi thấy trong máy tính.

    “Chuyện đầu tư nho nhỏ thôi. Em cứ ký đi,” Minh nói, như thể tôi là đứa trẻ.

    Tôi nhìn thẳng vào mắt anh:

    “Anh chuẩn bị bán nhà, rút sổ tiết kiệm, và vay thêm tiền đứng tên em… để đưa cho Ngọc Trâm, đúng không?”

    Mặt Minh tái mét.

    “Em… em nói gì vậy?”

    “Tôi biết hết.”

    Tôi nói từng chữ.

    Đúng lúc ấy, luật sư Sơn bước vào cùng đại diện ngân hàng.

    Minh hét lên:

    “Cô dám gài bẫy tôi?!”

    Tôi bình thản:

    “Không phải bẫy. Là bảo vệ con trai và tài sản của gia đình.”

    Đại diện ngân hàng thông báo tất cả tài khoản chung đã bị tạm khóa để điều tra hành vi chuyển tài sản bất thường. Minh bị yêu cầu rời khỏi nhà tạm thời.

    Khoa đứng sau lưng tôi, nắm tay tôi thật chặt. Tôi thấy ánh mắt thằng bé hoảng sợ nhưng cũng nhẹ nhõm vì đã nói ra bí mật.

    Ba ngày sau – Cú ngã của Minh

    Ba ngày sau, luật sư Sơn gọi lại:

    “Minh đã chuyển hơn 200 triệu vào tài khoản của Ngọc Trâm. Và cô ta… biến mất.”

    Tôi thở dài.
    Buồn thay, dù Minh phản bội tôi, tôi vẫn đau khi nghe điều đó.

    Luật sư nói:

    “Nhờ chị hành động kịp thời, chị giữ được nhà, tiền tiết kiệm và tài sản riêng. Nếu không, chị sẽ mất tất cả.”

    Tôi nhìn ra sân. Khoa đang chơi bóng, cười hồn nhiên như thể cuộc đời chưa từng có sóng gió.

    Tôi cảm thấy lòng mình nhẹ dần.

    Kết thúc – Nhưng cũng là bắt đầu

    Tôi nộp đơn ly hôn. Minh xin lỗi, nói anh bị dụ dỗ, bị ảo tưởng về chuyện kinh doanh.

    Tôi chỉ trả lời:

    “Anh không bị ai dụ cả. Anh tự chọn.”

    Anh cúi đầu, im lặng.

    Cuối cùng, tòa xử quyền nuôi con cho tôi. Tôi vẫn để Minh được gặp Khoa vì dù sao anh vẫn là cha thằng bé, nhưng tất cả tài chính được tách bạch rõ ràng.

    Một tối, khi tôi đang đọc sách, Khoa ngồi vào lòng tôi, ôm tôi thì thầm:

    “Mẹ ơi… con xin lỗi vì hôm đó con làm mẹ buồn…”

    Tôi ôm con thật chặt.

    “Không, con trai. Chính con đã cứu mẹ.”

    Và tôi biết, sau cơn bão đó, hai mẹ con tôi sẽ ổn.
    Cuộc đời mới bắt đầu từ khoảnh khắc tôi nghe lời thì thầm của con trai mình.

  • Con dâu khóc nghẹn trong đám tang mẹ chồng, ai ngờ hôm sau bị cả nhà chồng đuổi đi

    Con dâu khóc nghẹn trong đám tang mẹ chồng, ai ngờ hôm sau bị cả nhà chồng đuổi đi

    Cái chết của bà Thi diễn ra đột ngột như một cái chớp mắt giữa trưa hè oi ả. Bà gánh rau về, vừa đặt gánh xuống góc sân là đổ vật ra, không kịp trăng trối một lời. Làng Chùa bỗng chốc nhuốm màu tang tóc, tiếng kèn đồng bi ai kéo dài từ cổng nhà cụ Tùng đến tận cuối làng.

    Trong căn nhà gỗ ba gian cổ kính, điều khiến cả làng Chùa phải bàn tán xôn xao không phải là sự ra đi bất ngờ của bà Thi, mà là tiếng khóc của Thương – cô con dâu cả.

    Thương khóc. Thương khóc không chỉ lớn, mà là khóc vỡ tiếng, khóc xé lòng.

    “Mẹ ơiiiii! Mẹ bỏ con bơ vơ thế này saooooo… Hức hức… Ai đỡ đần con cái việc nhà nữa… Mẹ ơi!”

    Tiếng khóc của Thương át cả tiếng kèn, át cả tiếng tụng kinh của thầy cúng. Mọi người trong họ, ai cũng phải ngước nhìn. Bà Tám hàng xóm thì thầm với cô Hai: “Ôi chao, con Thương nó hiếu thảo thật. Khóc thế kia, ruột gan phải tan nát lắm.”

    Nhưng ánh mắt của Tùng, chồng Thương, và đặc biệt là ánh mắt của Cụ Tùng, bố chồng cô, lại không mang vẻ cảm kích. Chúng lạnh tanh, thậm chí có chút gai góc, khó hiểu.

    Thương, người vốn nổi tiếng là dâu thảo hiền, khéo léo, bỗng chốc trở thành tâm điểm của sự ngưỡng mộ và cả sự hoài nghi ngầm.

    Suốt ba ngày đại tang, Thương như một cái bóng vật vờ, luôn túc trực bên linh cữu. Cô lo liệu từ bữa ăn cho khách đến sắp xếp vòng hoa. Nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy chiếc quan tài gỗ mun, Thương lại gục xuống, tiếng khóc nghẹn ngào đến mức phải có người đỡ.

    Đến đêm cuối cùng, khi mọi việc đã tạm lắng, chỉ còn lại những người cốt nhục trong nhà thức canh, Thương vẫn ngồi đó, đôi mắt sưng húp, rên rỉ gọi mẹ.

    “Này con dâu,” – Cụ Tùng, người chưa nói một lời nào với Thương suốt ba ngày qua, bỗng lên tiếng, giọng trầm đục, khô khốc.

    Thương giật mình ngước lên, tim đập thình thịch.

    “Con vào buồng trong, thay quần áo. Có việc đại sự cần họp.”

    Tùng liếc nhìn Thương một cái rồi quay mặt đi. Ánh mắt anh không có chút xót thương nào cho người vợ đã kiệt sức.

    II. Bàn Trầu, Nồi Nước Vối và Phiên Tòa Lặng Lẽ

    Căn buồng trong của cụ Tùng được thắp sáng bằng một chiếc đèn dầu vàng vọt. Không khí nặng như chì.

    Có mặt đầy đủ: Cụ Tùng ngồi đầu giường, Tùng (chồng Thương) và hai người em chồng (Lan và Hưng) ngồi hai bên. Thương ngồi đối diện, cô cảm thấy mình như một tội nhân giữa phiên tòa không có luật sư.

    Cụ Tùng nhấp một ngụm nước vối lạnh, chậm rãi nhả khói từ điếu thuốc lào, rồi đặt chiếc điếu cày xuống sàn nhà bằng một tiếng “cạch” khô khốc.

    “Thương,” – Cụ Tùng gọi tên cô, giọng không cao nhưng đủ sức nặng khiến Thương rùng mình.

    “Dạ… con nghe ạ.”

    “Con đã về nhà này được mười lăm năm rồi. Mười lăm năm, con làm dâu, làm vợ, làm mẹ. Ai trong làng Chùa cũng khen con hiếu thảo, đảm đang.”

    Thương cúi đầu, lòng cô như có lửa đốt. Cô biết, sau lời khen này, sẽ là một đòn giáng mạnh.

    “Thương này, tao hỏi con một câu. Con trả lời thật lòng, không được gian dối.”

    “Dạ… con xin hứa ạ.”

    Cụ Tùng đưa tay với lấy chiếc hộp gỗ nhỏ trên bàn thờ, mở ra. Bên trong là một tập giấy đã ngả màu, và một chiếc vòng ngọc bích xỉn màu.

    “Hôm bà Thi mất, lúc Tùng bế bà vào, bà có nắm chặt trong tay cái gì không?”

    Thương nuốt nước bọt. Cô nhớ như in.

    “Dạ, có ạ. Mẹ nắm chặt một… chiếc khóa đồng nhỏ.”

    Tùng và Lan đồng loạt siết chặt tay. Hưng thì cúi gằm mặt.

    Cụ Tùng gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn không rời Thương.

    “Phải. Chiếc khóa đồng đó… nó mở chiếc hộp này. Con có biết không?”

    “Dạ, con không biết.” – Thương lắp bắp.

    “Mười lăm năm. Con ở trong nhà này, con phục vụ bà Thi, con chăm sóc từ bát nước đến miếng trầu. Con không biết là chiếc hộp này bà Thi luôn giấu dưới đáy tủ quần áo sao?”

    “Thật sự con không biết ạ…”

    Cụ Tùng bỗng cười một tiếng. Tiếng cười đó lạnh lẽo, không hề mang ý vui.

    “Con khóc to nhất nhà. Thậm chí còn lớn hơn cả Tùng, lớn hơn cả con Lan, con Hưng.”

    Thương run rẩy. Cô ngẩng đầu nhìn chồng. Tùng vẫn im lặng, anh nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt không hề có chút ấm áp nào.

    “Con khóc lớn như thế… là để làm gì, Thương?”

    III. Sự Thật Dưới Lớp Vỏ Hiếu Thảo

    Giọng cụ Tùng bỗng chuyển sang âm vực trầm hơn, như sấm rền:

    “Con khóc, vì con sợ hãi.”

    “Con khóc, vì con mất đi người canh giữ bí mật của con.”

    Thương bật khóc nức nở, lần này là nước mắt của sự tuyệt vọng, không phải màn kịch ở ngoài kia.

    “Bố… Bố nói thế là sao ạ…”

    Cụ Tùng đặt chiếc vòng ngọc bích lên mặt bàn, ánh đèn dầu hắt lên làm lộ những vết nứt nhỏ.

    “Thương, nói cho cả nhà nghe. Ai là tác giả của tờ giấy nợ này?

    Cụ Tùng đưa cho Thương xem một tờ giấy ố vàng. Đó là một tờ giấy vay nợ với chữ ký của Thương và một người lạ, số tiền lên đến năm trăm triệu đồng, với lãi suất cắt cổ. Ngày ký nợ là cách đây… hai năm.

    Thương như chết lặng. Cô không ngờ, cái bí mật kinh khủng nhất mà cô đã cố giấu kín, bà Thi lại biết.

    “Cái giấy nợ đó, mẹ con đã giúp con trả. Bà Thi đã phải bán đi mảnh đất ruộng tốt nhất ở Gò Đống mà Tùng định để xây nhà. Bà Thi đã phải bán đi chiếc vòng ngọc gia truyền này để chuộc cái mạng sống và danh dự cho con, cái mạng sống đang mang thêm hai đứa cháu của nhà này.”

    Thương gục xuống. Cô đã vay nặng lãi để chạy tiền cho người em trai cờ bạc. Cô đã cầu xin bà Thi, quỳ lạy van xin trong đêm. Bà Thi không nói cho ai, bà chỉ thở dài, rồi lặng lẽ đi bán ruộng, bán vòng. Bà chỉ dặn Thương một câu: “Sống cho xứng đáng, đừng bao giờ để bố con biết. Ông ấy không chịu nổi đâu.”

    “Bà Thi đã phải nằm viện hai lần vì huyết áp cao sau chuyện đó. Con có biết không?” – Cụ Tùng tiếp tục, giọng đầy đau đớn.

    “Và Thương, con có biết bà Thi nói gì với tao không? Bà ấy nói, tao phải im lặng. Bà ấy nói, ‘nó khóc lớn như thế, là nó đang sám hối đấy ông ạ.’

    Cụ Tùng vỡ òa, ông quay đi, vai run lên.

    “Nhưng tao không tin. Tao thấy con khóc, tao chỉ thấy con diễn. Diễn cho cả làng xem, để che lấp đi tội lỗi của con. Diễn để người ta quên đi, chính con là người đã gián tiếp… giết mẹ nó.”

    Tùng cuối cùng cũng lên tiếng. Giọng anh run rẩy, nhưng chứa đựng sự căm phẫn tột độ.

    “Thương. Cô nói đi. Mười lăm năm làm dâu, cô nói cô thương mẹ tôi. Cô thương mẹ tôi đến mức phải để bà bán hết của cải để chuộc lỗi cho cô và cái gia đình đẻ thối nát của cô sao?”

    Thương bò đến chân chồng, nước mắt giàn giụa.

    “Em xin lỗi… em sai rồi… Tất cả là lỗi của em… Nhưng em thề, em thật sự thương mẹ… Em sợ, em sợ bố biết, em sợ anh biết, em sợ nhà mình tan nát… Mẹ đã hứa không nói…”

    “Bà ấy không nói!” – Tùng gào lên, đẩy Thương ra.

    Bà ấy đã bảo tôi. Tất cả! Bà ấy nói với tôi trước khi nhắm mắt: ‘Tao không hối hận vì giúp con Thương, nhưng tao hối hận vì tao đã không dạy con nó biết sống thật thà, thằng Tùng ạ.’ Bà ấy bảo tôi: ‘Cứ để nó khóc. Rồi con hãy giải quyết cho rõ ràng.’

    IV. Chia Ly Của Đêm Tang

    Lời trăng trối của bà Thi, lời nhắn nhủ cuối cùng của người mẹ đã phải chịu đựng bí mật khủng khiếp một mình, đã đẩy câu chuyện lên đến đỉnh điểm.

    Cụ Tùng đứng dậy. Mặc dù ông là người đau khổ nhất, nhưng ông lại là người đưa ra phán quyết cuối cùng, lạnh lùng, dứt khoát.

    “Mày không thể ở lại nhà này được nữa, Thương.”

    Thương ngước nhìn, đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt biến dạng vì khóc lóc.

    “Bố! Con xin bố… con còn hai đứa con! Con sẽ làm trâu làm ngựa… con sẽ trả hết nợ… con xin bố…”

    “Nợ của con, không phải là tiền.” – Cụ Tùng nói, giọng không còn một chút tình cảm nào.

    Nợ của con là nợ niềm tin. Cái danh dự của nhà này. Tùng, mày nói đi.”

    Tùng đứng thẳng, nhìn Thương bằng ánh mắt xa lạ, như nhìn một người dưng.

    “Sáng mai, khi khách khứa đã về hết, cô về nhà đẻ đi. Cô không còn là dâu con nhà này nữa.

    Thương như bị sét đánh ngang tai. Cô gào lên: “Anh Tùng! Em là vợ anh! Anh nỡ lòng nào… Hai đứa con! Chúng sẽ gọi ai là mẹ?”

    “Chúng sẽ gọi cô là người mẹ đã gián tiếp giết bà nội chúng, người mẹ đã phản bội niềm tin của cha chúng.” Tùng cúi xuống, giọng anh đứt quãng, nhưng không thể hiện sự yếu lòng. “Cô về nhà đẻ. Tôi sẽ gửi giấy ly hôn đến đó. Cô không cần về đây lấy đồ. Mọi thứ tôi sẽ gửi sau. Từ giờ, cô không được bước chân qua cổng nhà này nữa.”

    Thương hoàn toàn sụp đổ. Cô không chỉ mất đi một người mẹ chồng, một người đã bao bọc cô khỏi sai lầm tày trời, mà còn mất đi cả gia đình, cả cuộc đời cô.

    Cô lồm cồm bò dậy, khập khiễng bước ra khỏi căn buồng tối, đi qua linh cữu mẹ chồng, nơi tiếng kèn đồng vẫn còn văng vẳng đâu đó.

    Ngoài trời, màn đêm buông xuống đen kịt. Thương bước đi, không dám ngoái đầu lại, tiếng khóc của cô đã tắt hẳn, chỉ còn lại sự câm lặng đáng sợ của một cuộc đời vừa bị phán quyết.

    Tiếng khóa cổng sắt kẽo kẹt đóng lại sau lưng Thương như một nhát dao kết liễu.

    Sáng hôm sau, làng Chùa chỉ thấy con dâu cả vắng mặt, người ta đồn rằng cô ốm nặng vì khóc thương mẹ chồng quá nhiều. Không ai biết, đêm tang ấy, cái chết của người mẹ chồng đã phơi bày một sự thật tàn khốc, đẩy cô con dâu hiếu thảo kia vào vực sâu cay đắng.

  • Vợ ông Mạnh – chủ trang trại gà dọa cắt nước của mụ già đanh đá nhất xóm vì nhà nó vì quỵt nợ, ai ngờ đêm đó cứ thấy gà bay phành phạch liên tục

    Vợ ông Mạnh – chủ trang trại gà dọa cắt nước của mụ già đanh đá nhất xóm vì nhà nó vì quỵt nợ, ai ngờ đêm đó cứ thấy gà bay phành phạch liên tục

    Vợ ông Mạnh – bà Hường – nóng máu vì mụ già đanh đá nhà cuối xóm nợ tiền cám gà cả nửa năm vẫn không chịu trả, còn vênh mặt thách:

    “Thích thì cắt nước đi, xem ai sợ ai!”

    Bà Hường tức điên, đứng giữa sân chỉ thẳng mặt mụ đó:

    “Tối nay tôi khoá đồng nước nhà bà luôn, cho biết thế nào là đời!”

    Cả xóm nghe ầm lên, ai cũng nghĩ mai lại kéo nhau ra họp hoà giải như mọi lần.

    Nhưng đêm đó… mọi thứ bắt đầu lạ.


    Nửa đêm – chuồng gà náo loạn

    Gà trong trang trại của ông Mạnh – gần hai nghìn con – bỗng náo loạn như có người phá. Cả nhà bật dậy mở đèn pin chạy ra xem thì thấy:

    Gà bay tán loạn khỏi chuồng

    Con đậu trên xà, con kêu rít lên

    Một vài con lao vào tường như hoảng loạn

    Ông Mạnh tưởng trăn hay mèo hoang vào chuồng, vác đèn soi từng góc nhưng không phát hiện gì. Đến hơn 2 giờ sáng, gà mới bắt đầu yên lại.

    Cả nhà nghĩ chỉ là chuyện lạ một đêm.


    Sáng hôm sau – cú sốc

    5 giờ sáng, ông Mạnh mở chuồng cho gà ăn thì rụng rời tay chân.

    Hơn một nửa số gà – cả trống lẫn mái – nằm im bất động, cổ nghoẹo, chân co quắp, không tiếng kêu.

    Bà Hường ngã quỵ ngay trước cửa chuồng

    Con gái gào khóc như điên

    Ông Mạnh run rẩy, mặt tái mét

    Gà chết la liệt ngay trước ngày xuất bán – mất trắng cả trăm triệu.

    Ông Mạnh hoảng loạn gọi thú y, công an xã, cả lãnh đạo thôn xuống xem.


    Camera được mở – sự thật hiện ra

    Tối hôm trước, chuồng gà đã được lắp camera chống trộm. Khi mở lại, cả nhà ngồi chết lặng.

    Không phải ma, không phải ai hãm hại.

    Chính công nhân của ông Mạnh đã lén vào chuồng lúc 11 giờ đêm.

    Camera ghi lại rõ từng cảnh:

    Cậu công nhân trẻ tên Phước lén mở kho thức ăn

    Trộn vào máng một thứ gì đó từ túi nilon

    Rồi rời đi trong im lặng

    Lúc bị gọi lên, Phước cúi mặt, mặt cắt không còn giọt máu.

    Lý do khiến cả nhà ông Mạnh “đứng hình”:

    Phước khai:

    “Cháu bị mụ già nhà cuối xóm kích động. Mụ bảo ông bà định cắt nước nên kêu cháu dằn mặt, chỉ làm gà yếu chứ không chết… cháu không ngờ…”

    Thì ra mụ già quỵt nợ kia từng nhiều lần thuê cậu công nhân đến sửa ống, quét sân, đưa đón cháu – trả tiền hậu hĩnh. Đêm đó, mụ ta xúi:

    “Làm nhẹ thôi cho nhà nó sợ, cái loại thiếu đức cắt nước nhà già mày phải cho biết mặt!”

    Nhưng thứ mụ đưa – vốn là thuốc sát trùng cực mạnh – làm gà chết cấp tính hàng loạt chỉ sau vài giờ.


    Kết thúc – và cái giá phải trả

    Phước bị công an tạm giữ

    Mụ già bị hàng xóm đồng loạt làm đơn tố cáo

    Vợ chồng ông Mạnh mất trắng lứa gà lớn nhất năm

    Đêm đó, bà Hường ngồi ngoài sân, mắt sưng đỏ, thở dài:

    “Mất gà còn bù được… nhưng mất niềm tin vào người mình nuôi từ bé mới đau…”

    Xóm nhỏ Mỏ Cạn – nơi ngỡ bình yên – cả tháng sau vẫn rúng động.

    Không có ma, không có bùa ngải.
    Chỉ có lòng người – đôi khi còn đáng sợ hơn cả bóng đêm.

  • Hàng xóm không giao lưu với ai bỗng mời đám cưới, cả làng chẳng ai buồn đi

    Hàng xóm không giao lưu với ai bỗng mời đám cưới, cả làng chẳng ai buồn đi

    Nhưng sau một thời gian, người dân bắt đầu nhận ra một điều kỳ lạ về ông Tân. Ông không giao tiếp, không chào hỏi ai, và luôn giữ khoảng cách. Mỗi lần có đám ma ở xóm, ông chỉ lẳng lặng đứng trong nhà, không thèm ra ngoài. Cái vẻ lầm lì của ông khiến người trong làng đâm ra ngờ vực.

    Một hôm, bà Hương, người hàng xóm ngay cạnh nhà ông, nói với chồng:

    “Ông Tân làm sao mà lạ quá! Mới đây có đám ma của bà Sáu, người ở cạnh nhà anh Thắng. Mình có sang giúp một chút, ông ấy cũng không thèm ra nhìn lấy một cái. Mấy lần rồi, đám nào đám nấy, ông cũng chẳng thèm sang.”

    Chồng bà Hương, ông Thành, gật đầu: “À, tôi cũng để ý mấy hôm nay. Ông ấy sống như cái bóng vậy. Chắc có chuyện gì đó.”

    Thế nhưng, cái sự kỳ lạ của ông Tân càng trở nên rõ ràng hơn khi con trai cả của ông chuẩn bị cưới vợ.

    Sáng hôm đó, ông Tân bận rộn đi đến từng nhà trong làng, tay cầm thiệp cưới. Ông gõ cửa từng nhà, gương mặt cứng nhắc nhưng lễ phép.

    “Chào anh chị, tôi là Tân, nhà bên kia. Hôm nay con trai tôi cưới vợ, mời các anh chị đến dự tiệc,” ông nói, giọng lạnh lùng, không hề có một chút ấm áp.

    Bà Mai, người hàng xóm đối diện, nhìn ông Tân với vẻ bất ngờ: “Ồ, vậy là mừng quá. Nhưng sao… tôi thấy anh ít giao lưu với mọi người lắm nhỉ?”

    Ông Tân chỉ nhếch miệng cười một chút, rồi cúi đầu: “Dạ, tôi cũng ít giao du, nhưng hôm nay có tiệc, mong mọi người đến ủng hộ.”

    Bà Mai cũng chỉ biết cười trừ, rồi nhận thiệp, dù trong lòng cảm thấy khó hiểu.

    Ngày cưới của con trai ông Tân đến, cả xóm làng đều thấy bất ngờ khi ông tổ chức một bữa tiệc linh đình. Mâm cỗ được bày ra từ sáng sớm, từ các món cao lương mỹ vị đến những món ăn đặc sản, tươm tất đầy đủ. Những người phục vụ tất bật di chuyển trong sân nhà ông. Mọi thứ đều trông rất hoành tráng.

    Tuy nhiên, khi ngày lễ bắt đầu, số người đến tham dự lại thưa thớt. Bà Mai, bà Hương và một vài người hàng xóm cũng lén nhìn nhau, mỉm cười rồi lại quay mặt đi, không dám tham gia. Lác đác chỉ có vài người đến.

    “Chắc họ ngại vì ông ấy ít giao lưu với mọi người thôi,” bà Mai nói với bà Hương, “Chẳng ai hiểu vì sao ông ấy cứ lạnh lùng vậy.”

    Bà Hương cũng thở dài, ngó sang phía sân nhà ông Tân, nơi những mâm cỗ còn nguyên vẹn.

    Nhưng điều khiến cả gia đình ông Tân tái mặt lại đến vào lúc kết thúc buổi tiệc. Một món quà được gửi đến nhà ông, một món quà trông rất đơn giản, nhưng lại khiến ông Tân giật mình. Đó là một hộp quà nhỏ, không có thiệp, chỉ đơn giản là một chiếc hộp gói giấy kèm một sợi dây thừng. Khi mở ra, bên trong là một bức tranh. Một bức tranh vẽ cảnh cũ kỹ của một đám ma, không ai khác, chính là đám ma của bà Sáu, người mà ông Tân chưa từng thăm viếng.

    Những người trong nhà ông Tân nhìn nhau, sự khó chịu rõ ràng trên mặt họ. Ông Tân, vốn ít khi lộ cảm xúc, cũng không khỏi ngạc nhiên. Bức tranh này như một lời nhắc nhở đanh thép về cái thái độ lạnh nhạt, không quan tâm của ông suốt bao năm qua.

    “Cái gì thế này?” ông Tân lẩm bẩm, nhìn chiếc hộp trong tay.

    Bà Lan, vợ ông, cũng không dám nói gì. Bà chỉ im lặng nhìn chồng, mắt đầy lo âu. Cả gia đình ông Tân đều cảm thấy một sự bẽ bàng, nhưng lại không thể phủ nhận rằng đây chính là cái giá mà ông phải trả cho sự xa cách của mình.

  • Gia đình ông Lâm sống ở một vùng quê ven sông, nơi cuộc sống trôi qua bình lặng như con nước đầu nguồn. Căn nhà nhỏ lợp mái tôn cũ kỹ của ông bà nằm lặng lẽ bên rặng tre,

    Gia đình ông Lâm sống ở một vùng quê ven sông, nơi cuộc sống trôi qua bình lặng như con nước đầu nguồn. Căn nhà nhỏ lợp mái tôn cũ kỹ của ông bà nằm lặng lẽ bên rặng tre,

    Gia đình ông Lâm sống ở một vùng quê ven sông, nơi cuộc sống trôi qua bình lặng như con nước đầu nguồn. Căn nhà nhỏ lợp mái tôn cũ kỹ của ông bà nằm lặng lẽ bên rặng tre, giữa những thửa ruộng và tiếng chim chiều thưa thớt. Ông Lâm làm nghề sửa đồ, còn bà Hương – người vợ hiền lành, tảo tần – vẫn thường giặt đồ ở bờ sông mỗi chiều khi ánh nắng đã dịu.

    Mọi chuyện tưởng chừng sẽ mãi bình yên cho đến một buổi chiều định mệnh. Hôm đó, bà Hương mang thúng quần áo xuống bến sông như thường lệ. Nhưng khi trời sập tối, bà vẫn chưa quay về. Ông Lâm nghĩ bà nán lại trò chuyện với mấy người hàng xóm. Nhưng rồi trời tối mịt. Không ai thấy bà Hương đâu. Cả nhà lo lắng. Ông Lâm cầm đèn pin ra bờ sông tìm, gọi khản cả giọng. Càng tìm, lòng ông càng run lên từng cơn lạnh buốt.

    Sáng hôm sau, dân làng phát hiện thi thể một người phụ nữ trôi dạt về phía hạ lưu, cách nơi bà Hương thường giặt đồ hơn một cây số. Thi thể đã bị ngâm nước, khuôn mặt biến dạng khó nhận, nhưng vóc dáng và quần áo gần như trùng khớp với bà.

    Ông Lâm đến nhận dạng. Nhìn thi thể mà chân ông khuỵu xuống. Dù mặt không còn rõ, nhưng chiếc áo hoa nâu – chiếc bà Hương thường mặc – vẫn còn dính bùn nước. Trong nỗi đau tột cùng và thời gian cấp bách, ông quyết định mang thi thể về lo hậu sự. Chính quyền cũng không yêu cầu giám định kỹ vì không có dấu hiệu bất thường.

    Tang lễ được tổ chức nhanh chóng, theo phong tục làng quê. Khói hương quyện lấy tiếng khóc nghẹn ngào. Căn nhà nhỏ ngập trong tang thương. Ông Lâm ngồi thẫn thờ, đôi mắt vô hồn, tay nắm chặt tấm khăn tang. Các con ông, đứa lớn đứa nhỏ, đều quỳ lặng lẽ bên linh cữu. Trong đó, thằng bé Bin – đứa con út mới lên năm – vẫn chưa hiểu rõ sự mất mát, nhưng đôi mắt nó đỏ hoe, cứ nhìn quanh như tìm kiếm điều gì.

    Chiều hôm đó là lễ nhập quan. Thi thể đã được khâm liệm, hương khói nghi ngút. Người thân, hàng xóm kéo đến đưa tiễn. Mọi thứ chuẩn bị xong, chỉ còn chờ đặt nắp quan tài.

    Bỗng giữa không gian trầm mặc ấy, một tiếng la thất thanh vang lên:

    — “Không phải mẹ! Mẹ bảo con… không phải mẹ!”

    Mọi người giật mình quay lại. Là Bin. Thằng bé từ đâu chạy tới, mặt mũi hoảng loạn, mồ hôi nhễ nhại, nước mắt giàn giụa.

    — “Mẹ đang lạnh! Mẹ ở chỗ cây cong! Mẹ bảo con vậy mà!” – nó hét lên, hai tay vung loạn xạ, chỉ về phía quan tài.

    Không khí nghẹt thở. Một vài người thì thào: “Nó còn nhỏ, chắc sốc quá hóa mê sảng…” Bà nội của Bin run giọng, cố trấn an:

    — “Chắc… chắc nó mơ gì đó…”

    Nhưng Bin không dừng lại. Nó nhào tới, giật phăng khăn tang trên đầu, gào lên nức nở:

    — “Người này không phải mẹ! Mẹ đang lạnh, mẹ kêu con tới cứu mẹ ở chỗ cây cong!”

    Đám đông sững sờ. Có người nắm lấy tay ông Lâm, thì thầm:

    — “Anh à, trẻ con… đôi khi nó nhạy lắm…”

    Ông Lâm nãy giờ ngồi lặng như tượng. Bàn tay gân guốc bất giác siết chặt. Trong đầu ông vụt qua một hình ảnh mà bấy lâu bị nỗi đau che lấp – lúc ông nhận thi thể, gương mặt nạn nhân trương nước, không rõ nét, chỉ có chiếc áo là căn cứ chính.

    Một suy nghĩ như luồng điện chạy dọc sống lưng ông: “Không thể… lỡ như…”

    Ông Lâm đứng phắt dậy, giọng nghẹn cứng nhưng quyết liệt:

    — “Tạm dừng nhập quan! Tôi xin… kiểm tra lại hiện trường!”

    Không ai phản đối. Sự kịch liệt của ông, cùng tiếng khóc của đứa trẻ, như khơi lên một linh cảm kỳ lạ. Cả nhà lập tức kéo nhau quay lại bờ sông, nơi tìm thấy thi thể ban đầu. Thằng Bin đi đầu, bàn tay nhỏ xíu nắm chặt lấy tay cha, đôi chân bé chạy như bị điều gì thôi thúc. Đến gần bến cũ, nó chỉ tay:

    — “Không phải ở đây! Mẹ ở chỗ cây cong! Đi sâu nữa!”

    Người lớn nhìn nhau, nhưng rồi vẫn bước theo. Họ rẽ vào một lối mòn nhỏ, đi sâu vào bụi lau, nơi nước rút để lộ rễ cây rối rắm. Không khí nặng nề, ai cũng nín thở.

    Bỗng… một âm thanh yếu ớt cất lên:

    — “Cứu… tôi… với…”

    Tiếng rên, nhỏ như tiếng gió, nhưng rõ ràng là của người. Tất cả im bặt, rồi ùa về phía phát ra tiếng động.

    Nằm lẫn trong đám rễ cây và bùn lầy, là một người phụ nữ, tóc tai bết lại, mặt mày bầm dập, quần áo rách nát… nhưng đôi mắt vẫn mở, ánh lên tia sáng mong manh.

    — “Bà Hương!”

    Một tiếng hét vang lên. Ông Lâm quỵ xuống, nước mắt trào ra. Bà còn sống. Mẹ còn sống. Mọi người không cầm được xúc động, lao vào kéo bà lên khỏi bùn, nước mắt rơi hòa với mồ hôi và phù sa.

    Bà Hương, trong giọng thì thào yếu ớt, kể lại rằng khi giặt đồ, bà bị trượt chân, rơi xuống dòng nước xiết. Bị cuốn đi một đoạn, nhưng may mắn mắc lại ở chỗ gập gần bãi lau. Toàn thân đau đớn, bà không còn sức để gọi to, chỉ còn lại niềm hy vọng mong manh vào phép màu.

    Còn thi thể kia, hóa ra là của một người phụ nữ khác cũng mất tích hôm đó – nhưng không ai báo. Sự trùng hợp oái oăm suýt chút nữa đẩy cả gia đình ông Lâm vào nỗi ân hận trọn đời.

    Ngày hôm ấy, đám tang biến thành ngày đoàn tụ. Người dân làng thở phào. Họ không thể ngừng nhắc về phép màu – nhưng điều khiến họ lặng đi chính là đứa trẻ năm tuổi, ánh mắt trong veo, đã cứu cả một sinh mạng, cứu cả nhà thoát khỏi bi kịch.

    Ông Lâm ôm chặt con trai trong vòng tay, giọng ông nghẹn lại:

    — “Con đã cứu mẹ, cứu cả nhà… Nếu không có con… thì cha…”

    Thằng bé Bin ngẩng đầu, lau nước mắt, thì thầm:

    — “Con nghe mẹ nói trong mơ mà…”

    Giấc mơ hay là tiếng gọi của tình mẫu tử? Không ai biết. Nhưng từ hôm đó, ai đi ngang qua bờ sông, nơi cây cong rợp bóng, đều dừng lại đôi chút. Bởi họ tin rằng, trong những nhịp thở của đất trời, đôi khi vẫn có những điều kỳ diệu âm thầm xảy ra – nhờ vào tình yêu, niềm tin, và một trái tim trẻ thơ còn nguyên vẹn với điều kỳ diệu.

  • Hôm nhà chồng mở tiệc ăn mừng tiền đền bù tiền tỷ, ai cũng được chia 3 tỷ trừ vợ chồng tôi

    Hôm nhà chồng mở tiệc ăn mừng tiền đền bù tiền tỷ, ai cũng được chia 3 tỷ trừ vợ chồng tôi

    1. Tin nhắn lúc nửa đêm

    23h37, tôi đang dỗ con ngủ thì điện thoại chồng rung lên. Anh nhìn màn hình, cau mày, rồi đi ra ban công nghe lén.

    Đó là lần đầu tiên từ khi lấy nhau, tôi có linh cảm rõ rệt rằng:
    Có chuyện sắp xảy ra. Và chuyện đó không hề tốt cho tôi.

    Khi anh quay vào, mặt anh giãn ra đầy phấn khởi:

    – Mai về nhà mẹ sớm nhé. Cả nhà có chuyện vui lớn.

    – Chuyện gì? – Tôi hỏi.

    – Chưa nói được. Mẹ bảo cứ về là biết.

    Tôi cố hỏi thêm, nhưng anh cười tránh né, ánh mắt sáng quắc kiểu “ngày mai đời mình đổi khác”. Tôi không ngờ: đời đổi thật – nhưng theo cách tôi không bao giờ tưởng tượng.


    2. Tiền tỷ đổ vào nhà chồng – nhưng không đến lượt tôi

    Sáng hôm sau, tôi bế con theo chồng về quê. Cả nhà chồng chật kín người, nhộn nhịp như trúng số.

    Chị dâu cả – Thảo – đang ngồi đếm một xấp tiền mới toanh, miệng cười không khép lại được. Anh trai chồng thì khui bia, còn mẹ chồng thì áo hoa mới, tóc uốn, tô son đỏ chót.

    – Con dâu út đến rồi hả! – mẹ chồng nói như ban ơn. – Ngồi đó đi, mẹ báo tin vui: đất nhà mình được đền bù. Mỗi người được 3 tỷ!

    Cả nhà vỗ tay ầm ầm. Chị dâu cả nhảy cẫng:

    – Úi trời, mơ cũng không có ngày này!

    Tôi lúng túng:

    – Mỗi… người? Vợ chồng con được bao nhiêu ạ?

    Căn phòng đang ồn ào bỗng khựng lại. Mẹ chồng nhìn tôi như nhìn đứa không biết điều.

    – Ặc, vợ chồng con không có phần.

    Tôi đứng sững.

    – Sao lại không ạ?

    – Vì đất đó là đất của nhà mẹ sinh ra bốn anh em, đâu liên quan gì đến con? – Bà nói, giọng trịch thượng. – Với lại… chồng con là con nuôi mẹ mới nhận năm mười bảy tuổi. Nó không có tên trong sổ đỏ ngày xưa.

    Tôi quay sang nhìn chồng. Anh cúi gằm mặt.
    Nhận nuôi? Tôi sống cùng anh ba năm nay, chưa từng nghe câu đó.

    – Anh…?

    Anh lắp bắp:

    – Ờ… hồi đó mẹ nhận nuôi để cho anh hộ khẩu đi học nghề…

    Mẹ chồng khoát tay:

    – Nói chung là không có phần, không tranh cãi. Ai cũng có 3 tỷ, trừ vợ chồng con.

    Chị dâu cả chen vào, cười mỉa:

    – Không có phần thì thôi, em gái. Tham quá là xấu đó.

    Tôi cảm giác máu dồn lên mặt, nhưng con tôi đang ngủ trong nôi, tôi không muốn làm lớn chuyện. Tôi nuốt uất ức xuống như nuốt một cục đá.

    Trong khoảnh khắc ấy, tôi hiểu:
    Người ta chỉ tốt với mình khi chưa có lợi ích chen vào.


    3. Buổi tiệc sang trọng – và cái bẫy

    Đến chiều, cả nhà rủ nhau lên thành phố ăn mừng.

    – Đi ăn chơi sáng cả mắt! – mẹ chồng cười hỉ hả. – Hôm nay gọi toàn đồ đắt nhất!

    Nhà hàng họ chọn đúng kiểu sang chảnh: đèn vàng, nhạc nhẹ, bể hải sản lớn. Vừa ngồi xuống, mẹ chồng phẩy tay:

    – Cho mẹ hai con cua hoàng đế, cỡ to nhất nhé!

    Chị dâu cả:

    – Cho thêm bốn con tôm hùm Canada, loại lớn nha em!

    Anh trai chồng:

    – Rượu vang loại đắt nhất cho anh! Mấy bữa nay nhận tiền, uống toàn đồ xịn!

    Tôi ngồi im, chỉ gọi một phần mì cho con. Vợ chồng tôi không có tiền đền bù, nên tôi tự biết vị trí mình.

    Suốt bữa ăn, mọi người rộn ràng nói chuyện mua xe, mua vàng, mua đất. Chỉ duy nhất tôi và chồng ngồi lặng. Anh thi thoảng liếc tôi, ánh mắt áy náy.

    Đến lúc ra quầy tính tiền, lễ tân cười:

    – Tổng cộng bill của quý khách là 36 triệu 800 nghìn ạ.

    Mẹ chồng nhìn quanh, rồi nhìn tôi:

    – Ờ, con út trả đi.

    Cả người tôi đông cứng.

    Tôi tưởng mình nghe nhầm.

    – Con… trả ạ?

    – Ừ thì nhà ai khổ nhất thì nên chia sẻ với gia đình chứ. Ở đây ai cũng vừa nhận tiền hết rồi. Chỉ có vợ chồng con… không có cái gì. Mẹ thương nên để con thể hiện tấm lòng đó.

    Tấm lòng?
    36 triệu đồng?
    Toàn cua hoàng đế, tôm hùm mà tôi không chạm vào nổi một miếng?

    Chị dâu cả cười khẩy:

    – Út trả đi. Có nhiêu đâu. Làm dâu mà tính toán vậy là hư lắm đó.

    Anh trai chồng:

    – Đàn bà tiền bạc ít thì bày đặt giữ. Không có tiền thì dùng thẻ của chồng.

    Tôi nhìn chồng – người duy nhất có thể nói giúp tôi.

    Anh cúi đầu nhỏ giọng:

    – Em… trả đi. Không trả mẹ làm lớn chuyện.

    Trong một giây, tôi nhận ra:
    Không ai đứng về phía tôi. Kể cả chồng.

    Nhân viên đang chờ. Cả nhà chồng khoanh tay nhìn tôi như chờ buổi trình diễn.

    Tôi hiểu:
    Đây không phải tình cờ.
    Đây là cái bẫy.


    4. Hóa đơn 36 triệu – và câu nói khiến tôi thay đổi

    Tôi móc ví. Trong ví tôi còn 8 triệu – tiền để dành cả tháng chăm con.

    – Em… không đủ. – Tôi nói nhỏ.

    Chị dâu cả nheo mắt:

    – Trời, có chút tiền mà cũng không trả nổi? Nghèo vậy thì ở nhà đi, theo làm gì?

    Tim tôi thắt lại.

    Mẹ chồng nói:

    – Thôi đưa đây, mẹ trả cho.

    Tôi thở phào…

    …nhưng bà nói tiếp:

    – Mẹ trả giúp nhà hàng, nhưng coi như vợ chồng con NỢ MẸ 36 triệu. Nghe chưa?

    Cả bàn bật cười.
    Tôi đứng như trời trồng.
    Chồng tôi không nói gì.

    Khoảnh khắc đó, tôi biết mình đã nhẫn nhịn đến giới hạn cuối cùng.

    Tôi đã dự tính sẽ im, sẽ nuốt, sẽ lùi.
    Nhưng cách họ coi việc sỉ nhục tôi như một trò tiêu khiển khiến một thứ gì đó trong tôi… gãy hẳn.

    Tôi mỉm cười – nụ cười làm cả nhà chồng hơi chững lại.

    – Vâng. Mẹ trả trước nhé.
    Nhưng… cho con xin 5 phút.

    Tôi bước ra ngoài, gọi một cuộc điện thoại.

    Cuộc gọi đã thay đổi toàn bộ thế trận.


    5. Sự thật bà mẹ chồng không ngờ

    Khi tôi trở vào, vẻ mặt nhẹ nhàng hơn.

    – Mẹ ơi. Lúc nãy mẹ nói đất đền bù không liên quan gì đến con hay chồng con đúng không ạ?

    – Đúng rồi. – Mẹ chồng ngẩng cao đầu. – Dâu con ngoài mà.

    – Và mẹ nói chồng con là con nuôi, không có quyền lợi gì?

    – Đúng vậy. – Bà gật mạnh.

    Tôi mở điện thoại, đặt lên bàn.
    Màn hình hiển thị một tài liệu PDF có dấu đỏ của phòng công chứng.

    Tôi xoay cho mẹ chồng xem.

    – Mẹ xem kỹ giúp con dòng thứ ba.

    Mẹ chồng nheo mắt đọc. Rồi mặt bà tái mét.

    “Những người đồng thừa kế và có quyền lợi trong thửa đất bao gồm:
    – Bà Nguyễn Thị Hòa (mẹ)
    – Ông Lê Văn Tùng (anh trai)
    – Bà Lê Thị Thảo (chị dâu)
    – Ông Lê Văn Khang (chồng tôi)”

    Im lặng.
    Thứ im lặng rợn người.

    Tôi nói rõ từng chữ:

    – Chồng con không phải con nuôi. Mẹ nhận con nuôi chỉ để xin chế độ học nghề. Nhưng trên giấy tờ, anh Khang vẫn là con ruột của bố mẹ. Và anh ấy có 1/4 tài sản đất. Con đã gọi luật sư và xác minh.

    Chị dâu cả bật dậy:

    – Cái gì? Sao Khang có phần? Mẹ nói sao? Mẹ bảo nó con nuôi mà?

    Anh trai chồng đập bàn:

    – Mẹ giải thích đi!

    Mẹ chồng mặt trắng bệch, miệng run lập cập:

    – Tao… tao tưởng tụi bây không hỏi… Tao tưởng… tụi bây tin…

    Chị dâu cả hét lên:

    – Tại sao tụi con phải chia 3 tỷ cho nó? Nó cũng được 3 tỷ à? Còn tụi con…?

    Tôi mỉm cười:

    – Vâng. Anh ấy cũng được 3 tỷ giống mọi người. Chỉ là mẹ và các anh chị đã cố tình giấu, phải không ạ?

    Bà mẹ chồng vỡ trận hoàn toàn, không phản ứng kịp.


    6. Nợ 36 triệu – và cú trả đòn

    Tôi ngồi xuống ghế, nhìn cả gia đình đang hỗn loạn.

    – Còn chuyện hóa đơn 36 triệu…

    Cả nhà quay lại nhìn tôi.

    Tôi nói:

    – Con không thanh toán. Chồng con có phần trong tiền đền bù. Mời mẹ và các anh chị tự giải quyết theo đúng phần của mỗi người.

    Nhân viên nhà hàng đang chờ. Tôi chỉ nhẹ nhàng:

    – Ở đây ai cũng có 3 tỷ mà. 36 triệu chắc không đáng gì.

    Mặt mọi người đỏ lên như lửa.

    Chị dâu cả gào:

    – Cô đừng hỗn láo!

    Tôi mỉm cười:

    – Không hề. Con chỉ làm đúng lời mẹ dạy:
    “Nhà ai có tiền thì tự lo.”

    Tôi bế con đứng dậy, quay sang chồng:

    – Anh về hay ở lại?

    Anh nhìn mẹ, nhìn anh chị, rồi nhìn tôi. Cuối cùng, lần đầu tiên trong ngày, anh đứng về phía tôi.

    – Anh về với em.

    Chúng tôi rời khỏi nhà hàng, để lại sau lưng tiếng cãi nhau vang trời.


    7. Lời nhắn cuối mà tôi gửi cho mẹ chồng

    Buổi tối, tôi nhận tin nhắn của mẹ chồng:

    “Mày phá nát gia đình này rồi. Tao sẽ không bao giờ tha thứ cho mày.”

    Tôi đọc tin nhắn, chậm rãi trả lời:

    “Con không phá gì cả. Con chỉ trả lại sự thật.
    Gia đình nào mà sự thật cũng có thể phá nát… thì nó vốn đã mục ruỗng từ lâu.”

    Tôi tắt máy, ôm con và ngủ một giấc sâu nhất trong nhiều tháng.


    8. Dù 3 tỷ kia có đến với tôi hay không – tôi vẫn thắng

    Chồng tôi sau buổi đó đã lẳng lặng gửi đơn lên chính quyền yêu cầu xác nhận lại tỉ lệ đền bù. Cả nhà chồng buộc phải chia đúng phần.

    Tôi không biết mẹ chồng và chị dâu sẽ còn oán tôi bao lâu. Nhưng tôi biết một điều:

    Tôi không còn là “con dâu út cam chịu” nữa.

    Tôi đã đứng lên, bảo vệ mình, bảo vệ con, và bảo vệ sự tôn trọng tối thiểu mà người phụ nữ xứng đáng có.

    Có 3 tỷ hay không không quan trọng.

    Quan trọng là từ hôm đó, tôi không còn tự xem mình là người phải cúi đầu nữa.

  • Khi mọi người trong bữa tiệc chọn cách im lặng, tôi đã chủ động trả tiền bữa ăn rồi rời đi.

    Khi mọi người trong bữa tiệc chọn cách im lặng, tôi đã chủ động trả tiền bữa ăn rồi rời đi.

    Khi mọi người trong bữa tiệc chọn cách im lặng, tôi đã chủ động trả tiền bữa ăn rồi rời đi.
    Câu chuyện được anh Chu chia sẻ trên mạng xã hội và nhận được đồng tình từ nhiều người dùng khác.

    Đồng nghiệp nghỉ hưu

    Hai năm trước, 1 đồng nghiệp họ Lâm trong cơ quan tôi đột nhiên nghỉ hưu sớm so với dự kiến. Mọi người đều nghĩ ông ấy sẽ nghỉ hưu vào năm sau, nên ai cũng bất ngờ.

    Hóa ra, nhiều năm trước, để đi học sớm nên ông Lâm đã khai tăng 1 tuổi trong bộ hồ sơ. Dẫn đến tuổi trên căn cước công dân nhỏ hơn 1 tuổi so với hồ sơ, nên bây giờ ông ấy mới nghỉ hưu sớm.

    Do sự việc xảy ra đột ngột, chẳng ai chủ động đứng ra bàn chuyện tổ chức tiệc chia tay. Ông Lâm vốn tính rộng rãi, chân thành nên đã chủ động mời mọi người ăn tối, xem như buổi gặp mặt cuối trước khi rời đơn vị. Ông còn nhấn mạnh đây là bữa tiệc do ông mời, không liên quan đến công đoàn nên ai cũng có thể yên tâm đến dự.

    Đồng nghiệp nghỉ hưu mời cả phòng ăn tiệc rồi đột ngột rời đi, tôi đành thanh toán 15 triệu đồng: Về nhà nhận được 1 tin nhắn thay đổi cả cuộc đời- Ảnh 1.
    Bữa tiệc chia tay

    Tối đó, ông Lâm dẫn cả nhóm đến một khách sạn xịn nhất trong thị trấn, gọi 1 bàn đầy các món đắt tiền. Nhìn qua cũng biết chi phí phải lên đến 10 -15 triệu đồng. Mọi người đều bảo ông đừng gọi nhiều quá, nhưng ông nói đó là bữa tiệc khép lại sự nghiệp hàng chục năm của mình, phải để mọi người ăn uống thoải mái.

    Ai cũng nghĩ việc phải nghỉ hưu sớm hẳn khiến ông buồn, nhưng thấy tinh thần ông vui vẻ, cả bàn cũng dần cởi mở, trò chuyện sôi nổi, cụng ly liên tục. Nhưng khi bữa ăn gần kết thúc, ông Lâm nhận 1 cuộc gọi và vội vàng rời đi, không kịp chào ai.

    Lúc nhân viên phục vụ mang hóa đơn vào, mọi người mới biết ông đi mà chưa thanh toán. Nhân viên thông báo tổng chi phí là khoảng 15 triệu đồng, hỏi khách hàng nào trả tiền. Không khí náo nhiệt lập tức biến mất, cả bàn im lặng. Mỗi người cúi đầu nhìn điện thoại, không ai lên tiếng, dường như chờ xem ai sẽ chịu mở lời trước. Ngay cả nhân viên nhà hàng cũng thấy khó xử bèn mở lời đề nghị: “Hay mọi người chia đều ạ?”.

    Lúc đấy, tôi nghĩ trong đầu rằng, ông Lâm từ trước đến nay đối xử với đồng nghiệp rất tốt, lại hay giúp đỡ mọi người, chắc chắn vừa rồi có chuyện khẩn cấp nên chưa kịp thanh toán, chứ không phải cố ý để mọi người lại. Trong hoàn cảnh này, không thể để bữa tiệc chia tay trở nên khó xử như vậy.

    Tôi liền giả vờ nhìn vào điện thoại và nói: “Bác ấy vừa nhắn tôi, nhà có chuyện gấp nên phải đi trước, chưa kịp trả tiền, nhờ tôi thanh toán giúp.” Nói rồi, tôi lấy điện thoại quét mã trả tiền. Đồng nghiệp nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục ăn uống. Còn tôi thì thấy chua xót trong lòng: tình người nơi công sở sao lại nhạt đến thế, đồng nghiệp còn chưa đi mà trà đã nguội. Tôi thấy không vui nên rời bữa tiệc trong im lặng.

    Về đến nhà chưa bao lâu, tôi nhận được điện thoại của ông Lâm. Ông nói: “Cảm ơn cậu đã trả tiền bữa tiệc! Lúc đang ăn, tôi nhận được tin người nhà bị tai nạn giao thông, hoảng quá nên chạy ngay đến bệnh viện. Giờ tình hình mới ổn. Tôi có hỏi mọi người thì họ bảo cậu nói tôi nhắn nhờ thanh toán giúp. Không ngờ cậu không chỉ trả tiền mà còn giữ thể diện cho tôi. Tôi rất cảm ơn và thực sự khâm phục nhân cách của cậu. Tôi chuyển tiền qua rồi, cậu nhận giúp tôi nhé, sau này có dịp thì mình gặp lại.”

    Đồng nghiệp nghỉ hưu mời cả phòng ăn tiệc rồi đột ngột rời đi, tôi đành thanh toán 15 triệu đồng: Về nhà nhận được 1 tin nhắn thay đổi cả cuộc đời- Ảnh 2.
    Lòng tốt được đền đáp

    Sau khi nghỉ hưu, ông Lâm trở về quê an dưỡng, chúng tôi dần ít liên lạc. Hai năm sau, sự nghiệp của tôi bất ngờ rẽ sang hướng khác. Dù đã nỗ lực suốt 10 năm nhưng con đường thăng tiến không mấy thuận lợi. Không ngờ vận may lại đến bất ngờ: tôi được điều động lên cơ quan cấp trên.

    Khi đến nhận công tác, tôi mới biết người đề bạt tôi chính là con trai ông Lâm. Anh trước đây công tác ở nơi khác, năm ngoái được điều chuyển về cơ quan cấp trên giữ chức lãnh đạo và đang cần tìm 1 trưởng văn phòng trung thực, đáng tin cậy. Ông Lâm đã hết lời tiến cử tôi.

    Đôi khi, bước ngoặt của cuộc đời đến 1 cách giản đơn như thế. Những may mắn bất ngờ ấy nhiều khi lại là quả lành từ những việc tử tế ta từng làm, dù không mong cầu phải được đáp lại. Vì vậy, cuộc đời nhiều khi không như ý, nhưng hãy cố gắng làm điều tốt, thời gian sẽ trả lời mọi thứ.

    Theo Zhihu

  • Chào tất cả mọi người!

    Cảm ơn vì đã sử dụng WordPress. Đây là bài viết đầu tiên của bạn. Sửa hoặc xóa nó, và bắt đầu bài viết của bạn nhé!