Danh mục: Chưa phân loại

  • 22 năm ở vậy nuôi con cho người yêu cũ. Nào ngờ, một cái quay lưng của con trai vào ngày tốt nghiệp đã khiến người đàn ông bật khóc

    22 năm ở vậy nuôi con cho người yêu cũ. Nào ngờ, một cái quay lưng của con trai vào ngày tốt nghiệp đã khiến người đàn ông bật khóc

    Hai mươi hai năm trước, trong một buổi chiều mưa lất phất, căn phòng trọ ẩm thấp nơi Hùng trú ngụ chỉ vang tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường rỉ sét. Anh ngồi thất thần trước bàn, gương mặt hốc hác sau chuỗi ngày dài bươn chải mà vẫn trắng tay. Tất cả vốn liếng lao theo vụ làm ăn thất bại, để lại trên vai anh một món nợ chồng chất. Bạn bè dần rời bỏ, họ hàng xa lánh, ngay cả ánh mắt hàng xóm cũng trở nên dè bỉu. Hùng nghĩ cuộc đời mình có lẽ chấm hết ở tuổi ba mươi.

    Cánh cửa gỗ kêu kẽo kẹt, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Thảo – người anh từng yêu, từng hứa hẹn một tương lai, nay đứng trước mặt anh. Trong vòng tay cô là một đứa bé đỏ hỏn, tiếng khóc yếu ớt át cả tiếng mưa ngoài hiên. Gương mặt Thảo nhợt nhạt, ánh mắt mệt mỏi xen chút lạnh lùng. “Con anh đấy… Em không thể nuôi. Nếu anh không nhận, em để nó lại rồi đi.”

    Hùng chết lặng, tim như ngừng đập. Anh không kịp hỏi tại sao, không kịp hiểu điều gì đang xảy ra. Mọi thứ đến quá nhanh, như một vết dao cứa thẳng vào vết thương chưa lành. Anh nhìn đứa bé nhỏ nhoi, bàn tay co quắp run rẩy. “Thảo… em nói gì vậy? Sao lại…” – giọng anh nghẹn lại, nhưng Thảo đã xoay người bỏ đi.

    Tiếng khóc của đứa trẻ khiến Hùng không thể bỏ mặc. Anh bế nó lên, cảm nhận hơi ấm mỏng manh đang run rẩy trong vòng tay. Một dòng cảm xúc kỳ lạ tràn qua: vừa sợ hãi vừa thương xót, vừa nghi ngờ vừa bất lực. Anh thì thầm, mắt ươn ướt: “Con đừng sợ… Bố ở đây.” Câu nói bật ra như một lời hứa anh không thể rút lại.

    Từ ngày đó, Hùng bước vào hành trình làm cha đầy chông gai. Anh chạy đủ nghề vặt: phụ hồ, xe ôm, bốc vác chợ đêm. Mỗi đồng tiền nhặt nhạnh đều dành cho sữa, cho tã, cho thuốc khi con sốt. Đêm đến, anh ngồi bên chiếc nôi tự đóng, canh từng hơi thở của đứa trẻ. Có những hôm kiệt sức, anh vẫn cắn răng dỗ dành, ru con ngủ bằng giọng hát nghẹn ngào.

    Đứa bé ấy, anh đặt tên là Khải – hy vọng một ngày nó sẽ vững vàng, kiên định như ý nghĩa cái tên. Khi Khải chập chững tập đi, căn phòng trọ ẩm thấp vang lên tiếng cười đầu tiên sau nhiều năm u ám. “Bố ơi!” – giọng lơ lớ của con khiến Hùng nghẹn họng, rơi nước mắt ngay giữa ban ngày. Anh ôm con, cảm thấy mình có lý do để tiếp tục sống. Những ngày khó khăn không còn chỉ là gánh nặng, mà là thước đo tình yêu.

    Khi Khải lên sáu, nó bắt đầu hỏi về mẹ. Hùng lúng túng, bàn tay run run vuốt tóc con. “Mẹ con… ở rất xa. Một ngày nào đó, mẹ sẽ quay về.” Khải mở to mắt, ngây thơ tin tưởng, nhoẻn cười rồi ôm chặt lấy bố. Lời nói dối nhỏ ấy trở thành cái bóng đeo bám Hùng suốt hơn hai thập kỷ.

    Năm tháng trôi, Khải lớn lên nhanh hơn cả tưởng tượng. Cậu thông minh, ham học, luôn đạt thành tích xuất sắc ở trường. Hùng nhìn con trưởng thành, lòng vừa hãnh diện vừa xót xa. “Nó giỏi thế này… mẹ nó có biết không?” – ý nghĩ ấy đôi lần hiện lên rồi bị anh gạt đi. Anh sợ, nhắc đến cái tên ấy chỉ làm tim mình thêm rỉ máu.

    Ngày Khải nhận giấy báo trúng tuyển thủ khoa ngành Xây dựng, Hùng lặng lẽ ngồi ở góc bếp nhìn con nhảy cẫng vì vui mừng. Cậu ôm ông thật chặt: “Bố! Con làm được rồi!” Hùng cười, mắt long lanh: “Ừ, con giỏi lắm. Con làm được điều bố chưa từng làm.” Trong sâu thẳm, anh biết giấc mơ dang dở đời mình đã được nối dài trong con.

    Ngày lễ tốt nghiệp, sân trường rộn rã tiếng vỗ tay, Khải trong bộ áo choàng cử nhân đứng giữa ánh sáng rực rỡ. Hùng mặc chiếc áo sơ mi cũ kỹ, tay cầm bó hoa hướng dương, nép mình ở cuối hội trường. Tim ông đập thình thịch, vừa tự hào vừa hồi hộp. Khi bước lên trao hoa, ông run rẩy, miệng chỉ lắp bắp: “Chúc mừng con…” Nhưng khoảnh khắc ấy bất ngờ bị xé toạc.

    Một người phụ nữ xuất hiện – dáng vẻ sang trọng, bước đi chậm rãi, ánh mắt đầy kìm nén. Đó là Thảo. Sau hơn hai mươi năm, bà quay lại, tiến thẳng đến chỗ Khải. Giọng bà nghẹn ngào: “Khải… mẹ đây.” Hội trường như nín lặng, tất cả ánh nhìn đều hướng về phía ba người.

    Hùng đứng sững, bó hoa trên tay rơi xuống đất. Ông lắp bắp: “Bà… bà đến làm gì?” Gương mặt ông đỏ bừng, vừa tức giận vừa hoang mang. Thảo nhìn thẳng vào Khải, nước mắt rơi: “Mẹ không muốn con nghĩ mình bị bỏ rơi. Mẹ chỉ muốn con biết… mẹ vẫn còn đây.” Khải ngơ ngác, trái tim đập loạn nhịp.

    Trong ánh mắt của hàng trăm người, Khải hít một hơi thật sâu. Cậu nhìn người phụ nữ kia, rồi quay sang nhìn người đàn ông gầy gò, mái tóc đã bạc đi vì thời gian. Giọng Khải vang lên dứt khoát: “Cô sinh ra tôi, nhưng người nuôi tôi, dạy tôi, lo từng bữa ăn từng giấc ngủ… đang đứng ở kia. Con không cần ai khác là mẹ. Bố là đủ rồi.” Lời nói khiến hội trường bùng lên những tiếng xì xào xúc động.

    Thảo đứng chết lặng, bàn tay rơi thõng xuống. Nước mắt bà tuôn ào ạt, nhưng không còn cách nào níu giữ. Hùng không kìm được, ôm chặt lấy con trai, khóc nấc: “Con… con không biết bố hạnh phúc thế nào đâu.” Khải mỉm cười trong nước mắt: “Bố, chúng ta về thôi.” Tiếng vỗ tay vang lên, nhưng với họ, chỉ có sự im lặng thiêng liêng.

    Nửa năm sau, Khải bất ngờ đồng ý gặp lại Thảo. Quán cà phê vắng khách, ánh đèn vàng hắt xuống gương mặt tiều tụy của bà. Không còn vẻ sang trọng, chỉ còn đôi mắt đỏ hoe và đôi tay run rẩy. “Mẹ không muốn biện minh, chỉ xin một cơ hội để làm lại.” Bà đặt trước mặt Khải một tấm ảnh siêu âm đã ngả màu, giọng lạc đi: “Mẹ đã từng mong con hơn tất cả mọi thứ.”

    Khải nhìn tấm ảnh, lòng dâng trào cảm xúc hỗn độn. Hình ảnh bà mẹ ruột trước mặt chồng chéo với ký ức cha tần tảo suốt bao năm. Cậu trầm giọng: “Chúng ta có thể bắt đầu lại. Nhưng chỉ như hai người bạn mới quen. Con cần thời gian.” Lời nói khiến Thảo òa khóc, đôi mắt ánh lên tia hy vọng mong manh.

    Về đến nhà, Khải kể lại với cha. Hùng im lặng rất lâu, rồi khẽ cười buồn: “Ai có mặt trong đời con là do con chọn. Dù là mẹ ruột… hay bố.” Khải siết chặt bàn tay nhăn nheo của ông: “Bố là người duy nhất con không cần lựa chọn. Vì bố là tất cả của con.” Hùng gật đầu, giọt nước mắt lăn dài.

    Một đêm, Khải bất chợt hỏi: “Bố… nếu một ngày ai đó nói con không phải con ruột của bố, thì bố…” Hùng mỉm cười hiền: “Bố từng nghĩ đến chứ. Không giấy tờ, không bằng chứng, làm sao chắc được? Nhưng có những điều không cần chứng minh.” Ông dừng lại, giọng chắc nịch: “Dù con không phải máu mủ, bố vẫn chọn con. Bằng mọi cách.”

    Khải sững người, rồi mỉm cười trong nước mắt. Cậu ôm chặt lấy ông, cảm thấy trái tim mình trọn vẹn. Hai con người – một già, một trẻ – như hai thân cây đã quấn lấy nhau bằng rễ sâu không gì tách nổi. Máu mủ chỉ là chi tiết nhỏ nhoi. Tình yêu và sự hy sinh suốt 22 năm mới chính là sợi dây máu thịt.

    Khi ánh nắng ban mai tràn qua ô cửa, Khải biết rõ: cuộc đời có thể thay đổi, nhưng sẽ luôn có một vòng tay không bao giờ buông – vòng tay của người cha đã chọn yêu thương mình từ giây phút đầu tiên.

  • “Giường dựa 2 vách, gia đình không ốm đau cũng hoạn nạn”, 2 vách này là gì?

    “Giường dựa 2 vách, gia đình không ốm đau cũng hoạn nạn”, 2 vách này là gì?

    Có 2 bức tường mà theo phong thủy, đầu giường ngủ không nên dựa vào, nếu không người trong nhà ốm đau, gia đình cũng thường xuyên lục đục.

    Phong thủy là một yếu tố rất được coi trọng trong văn hóa của người phương Đông với nhiều phạm trù khác nhau. Trong đó phong thủy phòng ngủ được coi là có thể ảnh hưởng đến sức khỏe và hạnh phúc gia đình. Theo phong thuỷ, giường ngủ tốt nhất không nên đặt sát vách 2 bức tường dưới đây kẻo vừa phạm phong thủy vừa không phù hợp khoa học, dẫn đến những điều không hay?

    Giường ngủ là món đồ nội thất rất quan trọng không thể thiếu trong mỗi gia đình. Từ xa xưa, ở Trung Quốc đã có nhiều điều kiêng kỵ về vị trí đặt giường như đầu giường không được quay về hướng Tây, giường ngủ nhất thiết không nên đặt sát vách 2 bức tường dưới đây kẻo vừa phạm phong thủy vừa không phù hợp khoa học, dẫn đến những điều không hay.

    1. Giường không đặt sát vách bức tường có cửa sổ

    Giường ngủ là nơi để mọi người nghỉ ngơi, cần được giữ sạch sẽ và thông thoáng. Thế nhưng người xưa quan niệm nếu kê giường ngủ sát vào tường có cửa sổ, bụi bẩn và mầm bệnh sẽ dễ xâm nhập, mỗi khi cửa sổ được mở ra sẽ khiến cơ thể hít phải nhiều chất độc hại hơn, có thể gây tổn thương cho phổi và sức khỏe của bạn.

    Thời xa xưa, do điều kiện sống kém nên cửa sổ lúc đó cơ bản làm bằng gỗ, khi ngủ bên cửa sổ, một lượng lớn khí lạnh sẽ xâm nhập qua khe hở của cửa sổ, làm tăng nguy cơ mắc bệnh cho con người.

    Tuy nhiên đối với những ngôi nhà hiện đại ngày nay, cửa sổ được bịt kín rất tốt nên dù bạn có ngủ dựa vào cửa sổ cũng không dễ để hơi lạnh hay khí nóng xâm nhập. Chưa kể gia đình nào cũng có các thiết bị hỗ trợ như điều hòa, máy sưởi các loại nên nguy cơ ốm đau từ lý do này cũng giảm.

    2. Giường không đặt sát vách bức tường với phòng tắm

    Phòng tắm đồng thời thường thiết kế là nhà vệ sinh nên luôn được coi là khu vực không được sạch sẽ, không khí có phần ô uế. Nhất là thời xưa khi kinh tế khó khăn, không có thiết bị hiện đại khử mùi, hơn nữa ngôi nhà đơn sơ và cách ly, cách âm kém, giường ngủ kê sát bức tường phòng tắm thường đem đến cảm giác khó chịu, ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của bạn. Chưa kể những mùi hôi hám hay khí độc từ đây có thể xâm nhập vào không gian nghỉ ngơi, cũng là căn nguyên phát sinh bệnh tật cho chủ nhân giường ngủ.

    Ngày nay, hầu hết các ngôi nhà đều làm bằng bê tông cốt thép, chất lượng nhà tắm nhà vệ sinh cũng tốt hơn nhiều giúp giảm bớt đáng kể tiếng ồn và mùi hôi đặc trưng, kê giường ngủ dựa vào tường nhà vệ sinh đôi khi cũng không phải là vấn đề gì lớn gây ảnh hưởng cho chủ nhân.

    Tuy nhiên, phòng còn hơn chống, cẩn thận không thừa nên cho đến tận bây giờ nhiều người vẫn giữ nguyên quan điểm không nên kê giường ngủ dựa vào 2 bức tường nói trên để phòng tránh bệnh tật cho người nhà.

    Trên thực tế, thời kỳ hiện đại nhà cửa kiên cố khang trang, dù kê giường gần bức tường nào thì nguyên nhân ảnh hưởng đến sức khỏe của chúng ta là rất nhỏ. Bạn chỉ cần xây dựng lối sống lành mạnh thì dù kê giường dựa vào tường ở đâu cũng không mấy ảnh hưởng đến sức khỏe của bạn.

    Một số lưu ý khác khi đặt giường ngủ

    – Hướng giường ngủ tốt nhất là hướng bắc- nam

    Hướng của từ trường trên bề mặt trái đất là từ nam lên bắc, còn hướng của từ trường bên trong trái đất là từ bắc xuống nam, tốt nhất là bạn nên ngủ với tư thế đầu quay về hướng nam hoặc bắc, hợp với hướng của từ trường và có lợi cho sức khỏe hơn. Vì vậy giường ngủ tốt nhất là chọn đặt theo hướng từ bắc vào nam.

    – Không đặt gương soi đối diện giường ngủ. 

    Hãy thử tưởng tượng, khi mọi người đang chìm trong giấc ngủ, nếu ngồi dậy bất ngờ, họ rất dễ bị bóng trong gương làm giật mình, gây chóng mặt, sợ hãi. Hơn nữa, khi con người chìm vào giấc ngủ, hơi thở của họ trở nên mỏng manh, và phản xạ của gương rất mạnh, rất dễ phản chiếu năng lượng của cơ thể. Vì thế, nếu phòng ngủ có gương đối diện với giường, tốt nhất bạn nên che gương hoặc quay nó vào tường vào ban đêm.

    – Không nên treo đèn chùm phía trên giường ngủ.

    Đèn chùm tuy đẹp nhưng treo ngay phía trên giường ngủ sẽ không tốt cho sức khỏe mà còn tạo nên cảm giác không an toàn. Khi người ngủ trên giường sẽ có một cảm giác áp bức, giấc ngủ sẽ chập chờn. Nếu bạn thực sự muốn có đèn phía trên giường thì nên thiết kế loại đèn gắn thẳng vào tường, không nên dùng đèn treo hay bạn có thể kê giường dịch ra và gắn đèn phía trên hai bên đầu giường.203

  • Bé gái được mẹ đặt tên rất vô tình, muốn đổi nhưng không được

    Bé gái được mẹ đặt tên rất vô tình, muốn đổi nhưng không được

    Người phụ nữ hận chồng, hận đời và hận cả cuộc hôn nhân nên đã bồng bột quyết định đặt cho con gái cái tên Nguyễn Ngọc Hận.

    Nhiều người Việt đặt tên cho con rất “vô tình”, điển hình như trường hợp của bé gái tên Nguyễn Ngọc Hận (Châu Thành A, Hậu Giang) dưới đây!

    Mẹ của Ngọc Hận – người phụ nữ miền Tây lam lũ, gầy gò và đen đuốc cho biết xưa chị mang thai con gái thứ 2 – tức bé Hận bị chồng đối xử tệ bạc và phụ tình. Chị bụng mang dạ chửa vẫn phải ra đồng làm lụng, kiếm tiền với hi vọng tiết kiệm đủ đi sinh con.

    Ngờ đâu người phụ nữ ấy phải vượt cạn một mình, không có đủ tiền đi đẻ. Chị hận chồng, hận đời và hận cả cuộc hôn nhân nên đã bồng bột quyết định đặt cho con gái cái tên Nguyễn Ngọc Hận như để trút giận nỗi đau đớn, đắng cay nhất cuộc đời, theo Thanh Niên.

    Bé Nguyễn Ngọc HậnBé Nguyễn Ngọc Hận

    Sở hữu tên chứa đựng đầy sự thù hận của mẹ, bé Ngọc Hận càng lớn càng tự nhận thức rõ ràng chuyện bản thân có cái tên “không bình thường”. Cô bé thường xuyên bị bạn bè trong lớp, trong trường hỏi về nguồn gốc của tên Hận. Và cô bé chẳng thể biết rõ, không biết trả lời các bạn ra sao cho hợp lý.

    Sau này Ngọc Hận từng tò mò về tên của bản thân. Cô bé thắc mắc rằng tại sao mình là con gái lại được mẹ đặt tên Hận. Cô bé thầm nghĩ rằng chắc phải có lý do đặc biệt cũng như nỗi khổ tâm nên mẹ mới quyết định đặt tên con như vậy.

    Và khi thấy Ngọc Hận đủ lớn, người mẹ đã kể tường tận câu chuyện của quá khứ cách đây hàng chục năm. Cô bé nghe xong đã không giận cha mẹ bởi đó chính là người sinh thành, cho cô bé một cuộc đời. Song cô bé luôn tự thấy tên rất xấu xí, chẳng giống ai giữa xã hội hiện đại này.

    Em thấy tên mình kỳ cục quá! Mỗi khi có người thắc mắc, em không biết phải trả lời sao vì quá ngại ngùng. Hơn cả nó gợi tên quá khứ không tốt đẹp của cha mẹ“, Ngọc Hận nói trên Kiến thức.

    Từng có quãng thời gian, thầy cô giáo của Ngọc Hận muốn giúp đỡ cô bé đổi tên. Nhưng vì một số lý do, họ chẳng thế giúp đỡ được học trò.

    Nhắc đến ước mơ, cô bé 11 tuổi bộc bạch rằng bản thân ước được đổi tên từ “Hận” thành “Hân”, chỉ cần mất đi dấu “nặng” sẽ khiến tên trở nên nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Đặc biệt cô bé cũng cảm thấy bớt áp lực khi đi ra ngoài, đối diện với người xung quanh.

    Cô giáo của Ngọc Hận cho biết ở trường thầy cô luôn an ủi, động viên cô bé cố gắng học tập để sau này có nghề nghiệp ổn định và một tương lai sáng ngời. Song họ luôn băn khoăn, sợ sau này cô bé đi làm sẽ gặp rắc rối, ảnh hưởng tinh thần… mỗi khi có người tò mò về nguồn gốc của cái tên Ngọc Hận.

  • Vợ tôi bán xôi đêm. Tối nào tôi cũng chở cô ấy ra góc phố quen thuộc, phụ dọn hàng rồi quay về ngủ trước để sáng hôm sau còn đi làm sớm.

    Vợ tôi bán xôi đêm. Tối nào tôi cũng chở cô ấy ra góc phố quen thuộc, phụ dọn hàng rồi quay về ngủ trước để sáng hôm sau còn đi làm sớm.

    Tôi vẫn nhớ rõ cái cảm giác lạnh dọc sống lưng đêm hôm đó — khi tôi đứng giữa hàng dài khách chờ mua xôi, tim đập thình thịch như trống làng, và nhìn thấy điều không tưởng từ người vợ đầu ấp tay gối suốt 8 năm qua. Người phụ nữ tôi yêu thương, tận tụy, chăm chỉ, đang làm một việc khiến tôi chết lặng — không phải vì giận, mà vì đau, vì xót, và vì cảm giác bất lực không thể bảo vệ được cô ấy suốt chừng ấy năm…

    Tôi tên là Dũng, 35 tuổi, công nhân làm ca sáng tại một xưởng cơ khí nhỏ ở quận Bình Tân, TP.HCM. Vợ tôi – Nhàn, nhỏ hơn tôi ba tuổi, gốc người Quảng Ngãi. Chúng tôi gặp nhau khi tôi còn ở trọ trong một xóm nhỏ gần bến xe miền Tây. Nhàn là người hiền, ít nói, sống nội tâm nhưng lại rất giỏi lo toan.

    Cuộc sống ở thành phố vốn không dễ dàng, nhất là khi vợ chồng tôi có thêm hai đứa con nhỏ đang tuổi ăn học. Lương công nhân của tôi chỉ vừa đủ trả tiền thuê nhà, điện nước, và phần học phí của con. Nhàn không thể xin được việc làm theo giờ hành chính vì còn phải đưa đón con, chăm nhà cửa. Thế là sau một thời gian đắn đo, cô ấy quyết định bán xôi đêm.

    Ban đầu tôi phản đối. Đêm khuya khuất vắng, phụ nữ ra đường buôn bán không an toàn. Nhưng cô ấy kiên quyết: “Anh đi làm ban ngày, em không muốn ngồi không. Có thêm đồng nào đỡ đồng đó.”

    Chúng tôi vay mượn chút ít để mua xửng hấp, thúng gạo nếp, bắp, lá chuối, thịt kho, trứng muối… Mỗi đêm, khoảng 10 giờ, tôi sẽ chở cô ấy ra góc ngã ba gần bệnh viện, nơi có nhiều người bán hàng đêm, xe ôm, tài xế Grab, bảo vệ, sinh viên đi học về trễ. Tôi phụ Nhàn dọn hàng, sắp xếp đồ đạc rồi quay về ngủ sớm để sáng mai đi làm.

    Ban đầu, việc buôn bán có vẻ ổn. Mỗi tối vợ tôi bán hết sạch. Người ta còn khen “xôi ngon, rẻ, sạch sẽ, chị bán dễ thương.” Nhưng dần dà, tôi bắt đầu thấy bất thường. Mỗi lần kiểm tiền, trừ chi phí nguyên liệu, chỉ còn lại lời lèo tèo vài chục nghìn. Có hôm còn lỗ. Vợ thì thường xuyên về nhà với bộ dạng mệt mỏi, đau vai, nhức đầu, có hôm lặng im cả buổi.

    Nhưng tôi không thể nào yên tâm. Tại sao có hàng chục người xếp hàng mua xôi mỗi đêm, mà tiền lời lại chẳng có? Có điều gì đó không ổn… Tôi linh cảm được. Một đêm thứ Sáu, tôi nói dối vợ là bị cảm, không phụ đi dọn hàng được. Đợi cô ấy đi khỏi, tôi thay đồ, trùm khẩu trang, đội nón lưỡi trai và bí mật theo sau.

    Tôi đến nơi, đứng khuất sau một chiếc xe đẩy trái cây gần đó. Đúng như mọi hôm, Nhàn ngồi ngay bên vỉa hè, cái bàn nhỏ kê thấp với vài cái ghế nhựa xanh. Đèn xe máy và ánh đèn vàng đường phố hắt vào khuôn mặt vợ tôi — vẫn là nụ cười hiền đó, dáng vẻ tảo tần, chịu khó.

    Nhưng khi tôi nhập vào dòng người xếp hàng, càng tiến gần đến chiếc bàn, tôi càng thấy lạ. Những vị khách trước tôi – toàn là đàn ông. Tài xế xe tải, xe ôm công nghệ, cả những người mặc đồ lịch sự. Một vài người nhìn vợ tôi chằm chằm, nói những câu nửa đùa nửa thật:

    “Xôi hôm nay có thêm gì đặc biệt không em?”
    “Cho anh gói xôi mặn – mà em thêm chút ‘ngọt’ nha.”

    Tôi rùng mình. Phải chăng tôi đã hiểu sai? Hay đây chỉ là cách buôn bán bắt chuyện? Nhưng rồi… tôi chết lặng khi thấy điều đó.

    Một người đàn ông bước tới, dúi vào tay vợ tôi một tờ 100 nghìn. Cô ấy không thối lại, chỉ đưa gói xôi, rồi kín đáo đẩy kèm theo một… vật nhỏ được bọc trong khăn giấy.

  • Chủ tịch giả nghèo làm người giúp việc để thử lòng bạn gái của con trai và cái kết

    Chủ tịch giả nghèo làm người giúp việc để thử lòng bạn gái của con trai và cái kết

    Ông Trần Hạo vốn là người sáng lập và chủ tịch tập đoàn Trần Gia – một trong những doanh nghiệp tư nhân lớn nhất trong ngành bất động sản và xuất nhập khẩu.

    Hơn mười năm qua, sau khi vợ mất, ông rời thành phố, về sống ở trang trại quê nhà. Ông vẫn điều hành những việc quan trọng từ xa, qua cố vấn và con trai là

    Trần Minh, giám đốc điều hành tập đoàn.
    Người ta nói ông Hạo giàu có nhưng sống giản dị, ít xuất hiện, thậm chí nhiều nhân viên cấp cao trong công ty cũng chưa từng gặp mặt ông.

    Hai tuần trước, ông quyết định lên thành phố ở cùng con trai một thời gian, vừa để tiện chữa bệnh khớp, vừa muốn gần gũi hơn với đứa con trai duy nhất.

    Trần Minh vui mừng, sắp xếp phòng riêng cho bố tại biệt thự khu Nam Thành, một khu dân cư cao cấp có an ninh nghiêm ngặt.

    Nhưng điều ông không ngờ là

    bạn gái của con trai – Ngọc Linh – chưa từng gặp ông, cũng không hề biết mặt.
    Với Linh, “bố của Trần Minh” chỉ là hình ảnh mơ hồ: một vị chủ tịch quyền lực, nghiêm khắc, ít nói, sống xa hoa và lạnh lùng.

    Hôm đó, Minh phải đi họp gấp. Anh gọi cho Linh:
    – Em ghé qua nhà anh lấy tập hồ sơ trên bàn nhé. Bố anh đang ở nhà, có gì nhờ bố giúp em.

    Ngọc Linh vừa tô son, vừa nhíu mày:
    – Ờ, bố anh hả? Ông ấy khó tính lắm không? Em ngại gặp người lớn lắm.

    – Bố anh dễ lắm, hiền lắm. Em cứ tự nhiên.

    Cô chỉ đáp hời hợt:
    – Rồi, biết rồi.

    Chiếc Mercedes trắng của cô dừng trước cổng biệt thự. Khi bảo vệ mở cổng, cô thấy một ông lão tóc bạc đang mặc áo sơ mi cũ, quần kaki nhăn, tay cầm vòi nước tưới cây.

    “Chắc giúp việc hoặc làm vườn,” cô thầm nghĩ.

    Ngọc Linh bước xuống, nhíu mày vì trời nắng gắt.
    – Ê, bác gì đó! – Cô gọi trổng trổng. – Lại đây! Mang mấy cái túi này vô nhà cho tôi. Cẩn thận, toàn đồ hiệu đấy!

    Ông Hạo hơi khựng lại nhưng vẫn mỉm cười:
    – Dạ, để tôi giúp cô.

    – Nhanh lên, tôi không có cả ngày đâu. – Cô khoanh tay, hối.

    Khi vào phòng khách, thấy ông đang loay hoay đặt túi xuống, cô chau mày:

    – Trời ơi, ông đặt bừa vậy à? Cái bàn đó là gỗ óc chó nhập, để cái túi có đáy cao su lên thì xước mất rồi còn gì!

    – Ờ thôi, để tôi tự làm, ông tránh ra đi.

    Cô hất tay ông ra, giọng đầy khinh khỉnh.

    – Nhà này đúng là thuê người giúp việc kiểu gì không biết. Tôi ngồi chưa ấm chỗ đã thấy bụi khắp nơi. Ông lau bàn kia đi, lau cho sạch, đừng để sót tí nào.

    Ông vẫn điềm đạm:
    – Dạ, cô thông cảm. Tôi mới ở đây được hai tuần, còn vụng lắm.

    Ngọc Linh trừng mắt:
    – Mới hai tuần mà làm được vậy à? Chắc ông được nhận vì quen biết chứ gì?

    Rồi cô cười khẩy:
    – Đúng là thời nay, làm gì cũng cần “quan hệ”.

    Ông không nói, chỉ lặng lẽ cầm khăn lau.

    – Thôi, tôi khát nước rồi. Pha cho tôi tách trà, loại nào ngon nhất nhà này ấy. Mà nhớ, pha đúng cách, đừng kiểu quê mùa đổ ào nước sôi vô là hỏng hết vị trà đấy.

    – Dạ, cô đợi một lát.

    Năm phút sau, ông bưng ra một tách trà nhài, hương thoang thoảng.
    Cô đưa lên miệng, nhấp một ngụm rồi lập tức nhăn mặt:
    – Gớm! Ông pha kiểu gì mà đắng ngắt vậy? Định đầu độc tôi à?

    Ông nhẹ giọng:
    – Trà này hơi đặc, nhưng nếu cô nhấp chậm thì sẽ thấy vị ngọt ở hậu.

    Cô bật cười mỉa:
    – Ông đang dạy tôi uống trà hả? Ông nghĩ ông là ai? Đồ già nghèo rớt!

    Rồi cô hất mạnh cả tách trà về phía ông.
    Nước trà nóng đổ tràn xuống áo, bỏng rát.
    Ông khẽ rùng mình, vẫn không phản ứng.

    Cô tiếp tục nói như trút tức:
    – Tôi mà là chủ nhà này, tôi đuổi ông lâu rồi! Giúp việc gì mà già cả, chậm chạp, nhìn chán! Ở đây toàn đồ đắt tiền, ông làm hỏng cái gì chắc bán cả đời cũng không đền nổi!

    Ông chỉ mỉm cười, giọng bình thản:
    – Cô yên tâm, tôi không nghèo đến mức phải bán đời mình để đền một cái ly.

    Câu nói khiến cô khựng lại một giây, rồi phẩy tay:
    – Thôi khỏi, tôi không đôi co với hạng người như ông. Đi chỗ khác cho khuất mắt.

    Cô ngồi phịch xuống ghế, lấy điện thoại nhắn tin:

    “Anh ơi, ông già giúp việc nhà anh láo thật. Em nói có hai câu mà cũng cãi lại. Nhà anh nên đổi người khác đi, chứ nhìn ổng phát ngán.”


    Cuộc gặp định mệnh

    Tiếng ô tô vang lên trước cổng.
    Trần Minh bước vào, cười vui vẻ:
    – Linh! Anh về rồi. Em lấy được hồ sơ chưa?
    Anh quay sang:
    – Bố, con về rồi đây!

    Ngọc Linh đang lướt điện thoại, ngẩng lên sững người.
    – B… bố?

    – Ừ, ta là Trần Hạo. – Ông Hạo chậm rãi lau tay, ánh mắt hiền mà sâu. – Còn cô, nãy giờ gọi ta là… giúp việc phải không?

    Không khí trong phòng như đông cứng.
    Ngọc Linh há hốc miệng, toàn thân run rẩy.
    – Cháu… cháu xin lỗi, cháu… cháu không biết…

    Trần Minh ngơ ngác:
    – Chuyện gì vậy Linh? Em vừa gọi bố anh là gì cơ?

    Ngọc Linh nước mắt rưng rưng:
    – Em tưởng… tưởng là người làm…

    Ông Hạo đặt tách trà mới pha xuống bàn, giọng trầm ấm nhưng lạnh lùng:
    – Ta về thành phố chưa đầy hai tuần, ăn mặc đơn giản, cô tưởng ta nghèo cũng phải thôi. Nhưng cái ta không ngờ là chỉ trong mấy phút, cô có thể xúc phạm người khác đến mức ấy.
    – Người ta không đáng bị khinh chỉ vì họ mặc áo cũ. Nhưng cô thì vừa chứng minh rằng, sang trọng bên ngoài không che nổi sự nghèo nàn trong tâm hồn.

    Trần Minh đứng chết lặng.
    Ông quay sang con trai:
    – Con trai, khi một người có thể hất trà nóng vào người khác chỉ vì nghĩ họ hèn kém, thì ngày mai, cô ta cũng có thể hắt sự khinh thường ấy vào chính con, khi con chẳng còn thứ gì.

    Minh im lặng hồi lâu, rồi tháo chiếc nhẫn đính hôn ra, đặt nhẹ lên bàn:
    – Em nói yêu anh vì nhân cách. Nhưng em vừa làm điều mà người có nhân cách không bao giờ làm.

    Ngọc Linh bật khóc, cố nắm tay anh:
    – Minh, em xin lỗi, em không cố ý, em…

    Nhưng anh lắc đầu, ánh mắt buồn rầu:
    – Em chỉ nhìn thấy giá trị của người khác khi họ có tiền. Anh nghĩ… chúng ta dừng lại đi.

    Ngọc Linh run rẩy, nhìn sang ông Hạo – người mà cô từng quát mắng, từng hắt trà vào – giờ đang ngồi điềm nhiên rót thêm nước.
    Cô không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ rời khỏi biệt thự, bước ra ngoài như người mất hồn.


    Buổi tối

    Trời đổ mưa nhẹ.
    Ông Hạo ngồi bên hiên, rót trà.
    Trần Minh ngồi cạnh, giọng trầm:
    – Bố, con xin lỗi vì để bố chịu cảnh đó.

    Ông cười:
    – Không sao. Đời người, có những vết bỏng không đau bằng vết thương lòng.
    – Ta thử cô ta không phải để sỉ nhục, mà để con thấy: lòng người chỉ hiện rõ khi đối diện với những điều nhỏ nhặt nhất.

    Ông nhấp ngụm trà, khẽ nói thêm:
    – Trà ngon không phải vì đắt, mà vì người pha có tâm. Người tốt không vì sang, mà vì họ biết tôn trọng người khác.

    Minh gật đầu, nhìn ra mưa rơi lất phất.
    Tách trà trong tay ông tỏa hương dịu, ấm áp như chính bài học mà ông vừa để lại.

  • Nguyên nhân vụ ô tô của Nguyễn Tấn Thành đâm vào nhà chị ruột gây tử vong

    Nguyên nhân vụ ô tô của Nguyễn Tấn Thành đâm vào nhà chị ruột gây tử vong

    Liên quan đến vụ “Em trai lái ô tô đâm vào nhà chị ruột, tông tử vong em mình” như đã thông tin, ngày 1/12, Cơ quan Cảnh sát điều tra Công an tỉnh Tây Ninh đã ra lệnh giữ người trong trường hợp khẩn cấp đối với Nguyễn Tấn Thành (tự Cu nhỏ, SN 1979, ngụ ấp Thuận Tây, xã Bến Cầu, tỉnh Tây Ninh) để điều tra xử lý về hành vi “Giết người”.

    Tại công an, Thành khai nhận toàn bộ hành vi phạm tội của mình và cho biết, nguyên nhân gây ra vụ việc trên là do mâu thuẫn gia đình trong thời gian dài. Năm 2003, Thành mở Công ty nước suối tên DEWO ở Campuchia. Trong thời gian kinh doanh, Thành nhiều lần gửi tiền về cho mẹ ruột N.T.H. (SN 1955) để mua đất và xây nhà. Đến năm 2007, Thành bị Cảnh sát Campuchia bắt giữ điều tra, sau đó Tòa án Campuchia tuyên phạt tù 48 năm về tội “Giết người”. Thành thi hành án được 15 năm thì được giảm án.

    Nguyễn Tấn Thành

    Năm 2022, bà H. và các chị, em của Thành qua thăm hứa khi Thành ra tù sẽ trả lại tài sản đất, nhà do Thành gửi tiền mua. Tuy nhiên khi Thành ra tù, bà H. và các chị, em không giữ lời hứa nên nảy sinh mâu thuẫn.

    Chị em của Thành liên tục thách thức Thành dẫn đến vệc cự cãi đánh nhau gây mất an ninh trật tự tại địa phương. Chính quyền địa phương tổ chức hòa giải 2 lần vào ngày 23/7/2025 và ngày 8/8/2025 nhưng không thành.

    Khoảng 11h15 ngày 30/11, Thành lái xe ô tô BKS 7A… lưu thông trên quốc lộ 22A ngang qua nhà chị ruột là Nguyễn Thị Hạnh (SN 1976, ngụ ấp Thuận Tây, xã Bến Cầu, tỉnh Tây Ninh) thì bị chị Hạnh dùng vòi nước xịt vào xe ô tô của Thành. Thành không phản ứng, vẫn điều khiển xe đi về nhà (cách nhà chị Hạnh khoảng 2km).

    Hiện trường sự việc

    Khi về đến nhà thấy xe ô tô sắp hết xăng nên Thành tiếp tục lái xe ô tô đi đổ xăng. Khi đi đến đoạn đường trước nhà của chị Hạnh thì tiếp tục bị chị Hạnh dùng vòi nước xịt vào xe ô tô của Thành. Bực tức, Thành lùi xe lại rồi tông thẳng vào chị Hạnh và em ruột của Thành là Nguyễn Thị Bé Sáu (SN 1983) đang đứng trong sân nhà chị Hạnh. Cú tông khiến chị Bé Sáu bị thương nặng, chị Hạnh tránh được.

    Thành tiếp tục lùi xe lại tông vào chị Hạnh lần thứ 2 nhưng chị Hạnh né được té ngã vào một xe mô tô dựng trong sân nhà. Thành tiếp tục lùi xe ra đường rồi lao vào người chị Hạnh lần thứ 3 nhưng vướng vào 1 xe máy nên không trúng chị Hạnh.

    Lúc này, trong sân nhà còn có em ruột của Thành là Nguyễn Thị Bé Năm (SN 1981); Mai Ngọc Khuê (SN 2003, con chị Hạnh) và N.H.T. (2 tuổi, con chị Bé Sáu) đứng cạnh đó may mắn thoát nạn.

    Sau đó, Thành lái xe ô tô chạy về hướng phường Gò Dầu, Tây Ninh cất xe ở nhà, dùng xe máy bỏ trốn. Chị Bé Sáu được người nhà đưa vào Bệnh viện Xuyên Á Tây Ninh cấp cứu nhưng do vết thương quá nặng nên đã tử vong.

    Đến 14h cùng ngày, Đồn Biên phòng Mỹ Quý phát hiện Thành đang trốn ở khu vực ấp Tho Mo, xã Mỹ Quý nên bắt giữ, bàn giao cho công an.

  • Vừa vào đến sân nhà gái, nhìn con gà luộc đang được bày chình ình trước mặt, mẹ chồng tuyên bố “Hôn sự này phải hủy”

    Vừa vào đến sân nhà gái, nhìn con gà luộc đang được bày chình ình trước mặt, mẹ chồng tuyên bố “Hôn sự này phải hủy”

    Tôi tên là Nam, con trai trưởng, cũng là cháu đích tôn trong dòng họ.
    Từ nhỏ, tôi được mẹ yêu thương và dạy dỗ kỹ lưỡng. Mẹ tôi – bà Hạnh – là người phụ nữ kỹ tính, cứng rắn nhưng sống rất tình nghĩa. Cả đời bà chưa bao giờ làm điều gì tùy hứng.

    Năm tôi 28 tuổi, tôi quen Lan, cô gái hiền lành, làm kế toán ở công ty xuất nhập khẩu. Gia đình Lan ở cùng tỉnh, gia giáo, nề nếp. Hai bên qua lại, mọi chuyện đều thuận lợi.
    Khi tôi nói sẽ cưới, mẹ tôi vui lắm, dồn hết tâm huyết chuẩn bị sính lễ, chỉ sợ nhà gái nghĩ nhà trai sơ sài.

    Bà đích thân chọn từng mâm lễ, đặt “lễ đen” đủ đầy: vàng, tiền mặt, bánh cốm, trầu cau, trà rượu… tổng giá trị lên đến gần 700 triệu đồng – với bà, đó là chuyện bình thường.
    “Con trai trưởng lấy vợ, lễ phải chu đáo, để con cháu sau này còn được nhờ phúc,” mẹ tôi nói.

    Ngày ăn hỏi, cả họ nhà tôi kéo nhau sang nhà gái.
    Không khí rộn ràng, tiếng pháo nổ, trống phách vui vẻ. Tôi thì chỉ hồi hộp mong nhìn thấy Lan trong tà áo dài đỏ thắm.
    Nhưng khi mọi người vừa đặt sính lễ lên bàn thờ gia tiên, tôi để ý mẹ tôi bỗng đứng lặng, mặt tái mét, đôi mắt nhìn chằm chằm vào con gà luộc được đặt chính giữa mâm cúng.

    Con gà ấy trông bình thường với tôi – chỉ là một con gà vàng óng, cánh xếp ngay ngắn, miệng ngậm bông hoa đỏ.
    Nhưng mẹ tôi bỗng run rẩy, rụt tay lại, giọng khẽ nhưng lạnh buốt:
    – Xin lỗi… lễ này, chúng tôi không thể tiếp tục.

    Cả nhà gái ngỡ ngàng. Lan sững sờ, nước mắt trào ra:
    – Mẹ… con… con làm gì sai sao ạ?
    Bố mẹ cô đỏ mặt vì xấu hổ, người nhà tôi cũng hoang mang.

    Mẹ tôi cúi đầu chào rồi kéo tay tôi đứng dậy.
    – Về thôi, Nam. Hôn sự này dừng lại ở đây.

    Không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.
    Không ai dám hỏi, vì ánh mắt mẹ tôi khi ấy không giống người bình thường – vừa sợ hãi, vừa đau đớn, như thể vừa nhìn thấy thứ gì kinh khủng.

    Về đến nhà, cả họ kéo đến hỏi.
    Bố tôi giận run người:
    – Bà làm nhục cả dòng họ! Lý do gì mà giữa lễ ăn hỏi lại bỏ đi như vậy?

    Mẹ tôi im lặng thật lâu, rồi run rẩy lấy trong tủ ra một tấm ảnh cũ đã ố vàng.
    – Ông có nhớ… ngày xưa, tôi từng kể về con gà “ngậm dao” không?

    Mọi người nhìn nhau khó hiểu.
    Mẹ tôi nghẹn giọng kể:

    “Năm tôi 17 tuổi, ở làng bên có một vụ án mạng. Cô dâu nhà đó chết ngay trong lễ cưới, miệng còn ngậm bông hoa đỏ. Người ta bảo do cô ấy lấy nhầm người, phạm vào lời nguyền của dòng họ từng hại người. Trên bàn thờ khi ấy cũng có một con gà luộc giống hệt hôm nay – nhưng khi tắt hương, người ta phát hiện trong bụng con gà có giấu một con dao găm nhỏ, lưỡi hướng ra ngoài. Kể từ đó, nhà ấy tuyệt tự. Tôi từng chứng kiến tận mắt.”

    Bà dừng lại, rưng rưng nước mắt:
    – Hôm nay, nhìn con gà trên bàn thờ nhà gái, tôi thấy vết khâu dài trên bụng gà, chính là dấu hiệu người ta nhét vật tà vào trong. Tôi linh cảm có điềm dữ. Không biết họ cố tình hay vô ý, nhưng nếu để lễ ăn hỏi thành, tai họa sẽ giáng xuống cả hai nhà. Tôi không thể để con trai mình rơi vào vòng ấy.

    Không khí trong nhà im phăng phắc.
    Một lát sau, bác trưởng họ – người vốn không tin chuyện tâm linh – thở dài:
    – Bà Hạnh nói không sai đâu. Tôi vừa hỏi lại mấy người bên đó, đúng là họ nhờ thầy “làm lễ giữ duyên” bằng cách khâu vật trấn vào bụng gà…

    Tin ấy khiến cả họ chết lặng.
    Nếu mẹ tôi không tinh ý, lễ vật ấy đã được dâng lên bàn thờ tổ tiên nhà tôi – đồng nghĩa với việc mang vận xui, tà khí về dòng họ.

    Vài ngày sau, nhà gái chủ động sang xin lỗi, thừa nhận mọi chuyện.
    Họ bảo chỉ vì muốn “giữ tình duyên cho con gái” nên nghe lời thầy làm phép.
    Mẹ tôi chỉ thở dài:
    – Tôi không trách, chỉ mong các người đừng tin vào những điều làm trái đạo. Hạnh phúc không đến từ bùa phép, mà từ lòng người ngay thẳng.

    Hôn lễ hủy, Lan đau lòng nhưng vẫn nhắn tin xin lỗi.
    Tôi chỉ biết đáp: “Không ai có lỗi cả, chỉ là ông trời không định.”

    Một năm sau, tôi gặp Mai – một cô giáo tiểu học giản dị, hiền lành.
    Ngày cưới tôi, mẹ vẫn là người chọn lễ vật, chuẩn bị chu đáo.
    Trước giờ đón dâu, bà cười hiền, dặn nhỏ:
    – Lần này, con gà trên bàn thờ phải là gà trống tơ, do chính tay mẹ luộc. Gà ấy tượng trưng cho sự chân thành, không tà khí.

    Tôi gật đầu, siết tay mẹ.
    Nhờ linh cảm và sự cẩn trọng của bà, nhà tôi tránh được một tai họa khó lường.
    Người làng kể lại mãi, gọi mẹ tôi là “bà Hạnh cứu họ Nguyễn”.

    Thông điệp nhân văn:

    Có những điều tưởng như mê tín, nhưng lại chứa trong đó cả đời trải nghiệm và trực giác của người làm mẹ.
    Đừng vội cười nhạo lòng tin của thế hệ trước – vì đôi khi, chính họ lại là người giữ cho gia đình ta bình an trước sóng gió.

  • 25 triệu lượt xem chú rể và cô dâu “đi đường quyền” trong ngày cưới

    25 triệu lượt xem chú rể và cô dâu “đi đường quyền” trong ngày cưới

    Hai bên xảy ra tranh cãi dữ dội.

    Theo Thanh niên Việt đưa tin “25 triệu lượt xem chú rể và cô dâu “đi đường quyền” trong ngày cưới”, nội dung chính như sau: 

    Mới đây, trên mạng xã hội chia sẻ nhiều mộtđoạn quay ghi lại cảnh đám cưới của một cặp đôi, khiến cộng đồng mạng xôn xao vì hành động bất ngờ của chú rể với cô dâu.

    Clip: Trong ngày cưới, chú rể có hành động “kém duyên” gây phẫn nộ.

    Theo đó, ngay giữa nghi lễ cắt bánh và rót rượu sâm banh, khi cô dâu cúi sát chiếc bánh, chú rể bất ngờ đẩy mạnh đầu cô, khiến cô dâu úp thẳng mặt vào bánh. Lớp makeup bị phá hỏng hoàn toàn, bánh dính đầy tóc và gương mặt.

    Cô dâu bực tức, quay lại tát chú rể và bôi bánh kem lên mặt anh. Thấy tình hình căng thẳng, họ hàng hai bên vội chạy đến can ngăn nhưng không thành. Chỉ trong vài giây, từ một ngày vui, đám cưới bỗng trở thành… ngày xui.

    Chú rể có hành động kém duyên với cô dâu ngay khi đang tiến hành hôn lễ.

    Hai bên gia đình cãi cọ. Nhà trai cho rằng đó là hành động đùa vui, trong khi nhà gái tức giận bảo không được tôn trọng.

    Hành động này nhanh chóng gây tranh cãi dữ dội trên mạng xã hội. Đây không phải lần đầu tiên trò “trét bánh” hay “úp bánh” lên mặt đối phương xuất hiện ở các bữa tiệc, nhưng đặt trong bối cảnh hôn lễ trang trọng, nhiều người không khỏi bức xúc. Nhiều cư dân mạng cho rằng, dù chú rể có thể chỉ muốn đùa, nhưng lựa chọn thời điểm hoàn toàn không phù hợp.

    Nhiều cư dân mạng đứng về phía cô dâu, bày tỏ sự bức xúc: “Đặt trong bối cảnh này tôi cũng tức chứ, tiền makeup đám cưới đâu có rẻ, rồi mặt như thế chụp hình sao nổi. Chồng tôi mà như vậy, tôi cũng nghỉ cưới luôn, tức mà khóc luôn”, “Này là không thể chấp nhận được”, “Cho hỏi là vui chỗ nào, rồi chú rể nghĩ sao mà làm vậy?”, “Không nghĩ trò đùa đáng lẽ cất kho này lại bị lôi ra ngay tại đám cưới, quá sợ hãi rồi”, “Nên suy nghĩ lại việc có nên kết hôn tiếp không, đây không chỉ là EQ kém mà còn không tôn trọng vợ luôn”,…

    Tuy nhiên, sau khi tìm hiểu, nhiều người mới “thở phào nhẹ nhõm” khi biết đây chỉ là một tiểu phẩm hài được đăng tải trên kênh Nhây TV – chuyên làmđoạn quay hài, tiểu phẩm tình huống đời sống xã hội.đoạn quay này được đăng từ ngày 21/11 vừa qua, hiện đã thu về hơn 25 triệu lượt xem trên Facebook, đồng thời đạt lượng tương tác khủng trên TikTok và YouTube. Trong tiểu phẩm, hai bên sui gia tranh cãi, hủy hôn ngay tại chỗ, nhưng tất cả chỉ là kịch bản diễn xuất.

    Nhiều cư dân mạng thừa nhận họ từng tưởng câu chuyện xảy ra ngoài đời thật vì kịch bản quá “đầu tư”, từ trang phục, bối cảnh đến diễn xuất chân thực. Qua đó,đoạn quay không chỉ mang lại tiếng cười mà còn chạm đến cảm xúc của khán giả, khiến nhiều người bức xúc “hộ” cô dâu.

    Việc úp bánh kem vào mặt cô dâu, chú rể hay bất kỳ chủ nhân bữa tiệc nào không phải là chuyện hiếm.

    Tuy nhiên, ít người để ý rằng hành động này tiềm ẩn không ít nguy cơ. Nhiều chiếc bánh kem, đặc biệt là bánh nhiều tầng, được cố định bằng que tăm hoặc gắn các chi tiết trang trí cứng vào cốt bánh. Nếu bị trêu đùa, người nhận có thể bị thương, từ những vết trầy xước trên mặt đến nguy cơ nguy hiểm hơn nếu que tăm hoặc vật trang trí tiếp xúc với mắt.

    Hơn nữa, đám cưới là sự kiện trọng đại, cần duy trì không khí trang nghiêm và tôn trọng lẫn nhau. Một trò đùa, dù xuất phát từ ý định vui vẻ, vẫn có thể gây bực tức hoặc khó chịu cho cô dâu, chú rể và khách mời. Vì vậy, trước khi thực hiện bất kỳ màn trêu đùa nào, nên cân nhắc kỹ hậu quả, tránh biến ngày vui thành kỷ niệm đáng quên.

  • Mẹ chồng giúp chăm cháu suốt 8 năm, tiêu hết tiền lương hưu, thấy “danh bạ điện thoại” của con dâu, bà lập tức về quê

    Mẹ chồng giúp chăm cháu suốt 8 năm, tiêu hết tiền lương hưu, thấy “danh bạ điện thoại” của con dâu, bà lập tức về quê

    Bà Lan, 65 tuổi, quê ở một làng nhỏ ven sông Hồng, Bắc Ninh. Năm 57 tuổi bà nghỉ hưu với lương 8 triệu đồng mỗi tháng – số tiền mà hồi đó bà và ông nhà tính sẽ dành đi chùa Hương, đi Đà Lạt, rồi về nuôi mấy con gà, sống chậm cho hết phần đời còn lại.

    Thế mà một buổi chiều cuối năm 2017, con trai cả – anh Hải – gọi điện từ Sài Gòn: “Mẹ ơi, vợ con mới sinh thằng Bin, hai vợ chồng đi làm không ai trông con đây? Mẹ lên giúp con vài năm thôi, khi thằng cu vào lớp Một mẹ về.”

    Ông nhà bà nghe xong chỉ nói một câu: “Thôi bà đi đi, ông ở nhà được. Cháu đích tôn, không giúp thì ai giúp.”

    Bà khóc, nhưng vẫn xách vali lên tàu thống nhất vào Nam.

    Ngày đầu tiên đến nhà, chị Hạnh – con dâu – cười ngọt: “Mẹ lên rồi con mừng quá! Phòng con dọn sẵn cho mẹ đây ạ.” Nghe tiếng “mẹ” ngọt lịm ấy, bà Lan nghĩ bụng: “Con bé này được, chắc mình ở đây cũng vui.”

    Thế là tám năm trôi qua như một cái chớp mắt.

    Bà dậy lúc 5 giờ sáng nấu phở, gói bánh, giặt đồ cho cháu, chiều đón cháu tan học, tối nấu cơm, rửa bát, lau nhà. Tiền lương hưu 8 triệu bà đổ hết vào tủ lạnh nhà con: mua sữa ngoại cho cháu, mua thịt bò Úc cho con dâu tẩm bổ, mua quần áo mới cho con trai. Chị Hạnh có đưa tiền chợ, bà gạo, bà đều xua tay: “Mẹ để dành tiền này cũng là để lại cho các con, mẹ tiêu trước cũng được.”

    Cuối tuần bà nấu mâm cơm thật to mời bố mẹ đẻ chị Hạnh từ Long An lên chơi. Bố chị Hạnh bị tai biến nằm một chỗ, mẹ thì bán vé số, nhà khó. Bà Lan mua quà, mua trái cây, mua cả con gà sống về làm sạch rồi nấu cháo cho ông thông gia ăn.

    Trong mâm cơm hôm ấy, mẹ chị Hạnh cười: “Trời ơi chị Lan chăm cháu nhà tôi còn hơn osin năm sao!” Chị Hạnh tiếp lời ngay: “Mẹ chồng con đúng là osin không lương ấy mẹ ạ. Lương hưu 8 triệu mẹ chồng con đổ hết vào nhà con, ngày nào cũng dọn dẹp nấu nướng. Từ ngày có mẹ chồng, con đúng là trúng số!”

    Bà Lan đang gắp miếng cánh gà cho ông thông gia thì khựng lại. Câu nói của con dâu như nhát dao cứa vào tim. Bà cười gượng, nhưng trong lòng nghẹn đắng: “Mình làm vì tình thương, chứ có phải đi làm thuê đâu mà bảo osin?”

    Tối đó, bà rửa cả núi bát đĩa một mình. Chị Hạnh ngồi ngoài phòng khách cười nói rôm rả với bố mẹ ruột, rồi còn dúi cho mẹ đẻ cả túi sầu riêng bà vừa đi Big C xếp hàng mua (bà định để một nửa cho cháu ăn). Bà đứng trong bếp, tay ngâm nước rửa bát đến nhăn nheo, nghe tiếng cười ngoài kia mà nước mắt rơi xuống cái chậu nhôm.

    Nhưng bà vẫn cắn răng ở lại.

    Năm nào bà cũng định về khi thằng Bin vào lớp Một, rồi lớp Hai, rồi lớp Ba… Chị Hạnh thăng chức, bận bịu, năn nỉ: “Mẹ ở thêm chút nữa thôi, con không gửi cháu ngoài được, sợ lây bệnh.” Bà gọi về cho ông nhà, ông chỉ thở dài: “Thôi bà ở đó, ông khỏe.”

    Thế là ông bà chỉ gặp nhau vào dịp Tết, mỗi lần ông vào thăm vợ được đúng ba ngày.

    Rồi một tối thứ Sáu tháng Mười vừa rồi, điện thoại bà Lan bị rơi xuống đất vỡ màn hình. Anh Hải nói: “Cuối tuần mẹ không đi đâu, để con mang ra tiệm sửa cho.” Sáng hôm sau tiệm gọi bảo chiều mới xong, bà sốt ruột muốn gọi cho ông nhà hỏi thuốc huyết áp hết chưa, bèn mượn máy chị Hạnh.

    Bà mở danh bạ tìm số ông nhà (bố chồng chị Hạnh”), tiện tay lướt lên trên một chút.

    Và bà chết lặng.

    Số điện thoại của chính bà được lưu là: “Bà Lan”.

    Không phải “Mẹ chồng”, không phải “Mẹ”, không phải “Bà Nội”. Chỉ vỏn vẹn: “Bà Lan”.

    Tay bà run run, tim đập thình thịch như muốn vỡ ra. Tám năm trời bà sống ở cái nhà này, gọi là “nhà con trai”, hóa ra trong mắt con dâu, bà chỉ là một “bà” nào đó đến trông trẻ, ăn nhờ ở đậu.

    Bà lặng lẽ đặt điện thoại xuống, vào phòng đóng cửa, mở vali.

    Chiều hôm đó, khi anh Hải vừa đi làm về, bà đã đứng sẵn ở cửa, vali kéo bên cạnh.

    “Mẹ đi đâu vậy mẹ?” “Mẹ về quê.” “Ơ sao tự nhiên…” “Mẹ ở đây đủ rồi. Tám năm rồi còn gì.”

    Anh Hải hoảng, chị Hạnh chạy ra níu tay: “Mẹ giận gì nói con nghe, con sửa mà mẹ!” Bà Lan chỉ cười buồn: “Không có gì phải sửa. Mẹ chỉ muốn về với bố con thôi.”

    Anh Hải vội chuyển ngay 10 triệu đồng vào tài khoản bà: “Mẹ cầm mà tiêu, mẹ đừng buồn…”

    Bà không từ chối, cầm tiền, lên xe Grab ra ga Sài Gòn, mua vé tàu Bắc – Nam lúc 19g tối.

    Trên tàu, bà ngồi cạnh cửa sổ, nhìn ánh đèn thành phố lùi dần lại phía sau. Bà mở ví đếm lại tiền lương hưu còn sót lại – chỉ còn vài trăm nghìn lẻ. Tám năm trời tiền bà chảy vào nhà con trai như nước, còn lại chẳng bao nhiêu.

    Bà nhắn tin cho con trai một dòng cuối cùng:

    “Con ơi, mẹ không trách ai cả. Chỉ là mẹ tự nguyện. Nhưng mẹ mệt rồi. Mẹ về với bố đây. Đừng tìm mẹ làm gì.”

    Rồi bà tắt máy, ngả đầu vào thành ghế, nước mắt lăn dài.

    Trong danh bạ điện thoại của con dâu, bà mãi mãi chỉ là “Bà Lan”. Còn trong lòng bà, cái nhà ấy từ lâu đã không còn là nhà nữa rồi.

  • 5 anh em cãi nhau ngay sau đám tang bố vì 60 triệu tiền phúng viếng, hàng xóm nhìn chê cười

    5 anh em cãi nhau ngay sau đám tang bố vì 60 triệu tiền phúng viếng, hàng xóm nhìn chê cười

    Tổng số tiền phúng viếng là 60 triệu đồng. Các anh chị tôi chụm đầu bàn bạc dùng số tiền đó như thế nào rồi cãi vã lớn.

    Bố mẹ tôi sinh được 5 người con, 3 trai, 2 gái. Tôi là con gái út và cũng là đứa con duy nhất chưa lập gia đình, dù đã 35 tuổi. Hiện, tôi sống ở thành phố, các anh chị tôi sống ở quê và đều ở riêng. Bố mẹ tôi sống cùng nhau trong căn nhà cũ, sau khi đã cắt đất chia phần cho 3 người con trai.

    Năm anh em tôi bao năm qua không có mâu thuẫn gì nhưng cũng không hết lòng yêu thương, che chở nhau. Anh cả tôi nhiều lần nói dạm “Anh em lúc nhỏ bồng bế nhau, khi lớn thì ai giàu người nấy ăn”.

    Tôi chua xót xem các anh chị tranh cãi nhau về khoản tiền phúng viếng. Ảnh minh họa: 163
    Bởi vậy, anh cả dù làm kinh doanh, của nả đầy nhà nhưng khi người em trai thứ hai chật vật nuôi 4 đứa con, trong đó có một đứa mắc bệnh tâm thần cũng không giúp đỡ gì. Người anh thứ ba kinh tế tầm trung, lại càng không hỗ trợ. Chị gái tư cũng chỉ bo bo lo cho cuộc sống riêng.

    Tôi không giàu có, thi thoảng mua cho cháu vài đơn thuốc, vài bộ quần áo, chút thức ăn. Ngoài ra, tôi cũng lo phần nào thuốc thang cho bố mẹ.

    Bố tôi mắc bệnh hiểm nghèo hơn 1 năm nay. Cách đây nửa tháng, bố qua đời ở tuổi 78. Mẹ tôi đau đớn, suy sụp tưởng như chẳng thể gượng dậy. Mẹ mấy lần nói với tôi: “Thế là từ nay mẹ mất đi chỗ dựa”. Tôi an ủi: “Mẹ còn có chúng con”. Nghe vậy, mẹ chỉ lặng lẽ lắc đầu.

    Sau đám tang cha, tôi mới hiểu hết cái lắc đầu của mẹ. Buổi sáng, 5 anh em tôi cùng họ hàng, làng xóm đưa cha ra đồng. Buổi chiều, nước mắt chưa kịp khô, mẹ tôi chưa trút bỏ bộ đồ tang, chiếc khăn trắng còn trùm trên đầu của đàn con trai, gái, dâu, rể thì các anh chị tôi đã lôi số phong bì phúng viếng ra bóc vỏ.

    Ai cũng chằm chằm nhìn vào chỗ phong bì ấy, người bóc vỏ, người cầm sẵn giấy bút để ghi tên. Mẹ tôi run run nói: “Chúng mày không thể để đến ngày mai, ngày kia, thậm chí là sau cúng thất tuần rồi hẵng tính được à?”. Mấy anh tôi đáp: “Cái gì ra cái đó, mẹ cứ yên chí để chúng con lo”.

    Tổng số tiền phúng viếng là 60 triệu đồng. Các anh chị tôi chụm đầu bàn bạc dùng số tiền đó như thế nào. Tôi là người đầu tiên có ý kiến, đề xuất để số tiền đó cho mẹ giữ, xem như một khoản để mẹ thuốc thang, dưỡng già. Các anh chị tôi lớn tiếng phản đối.

    Chị dâu cả phán: “Việc nuôi mẹ sau này 3 anh em trai cùng gánh góp. Khoản này cứ giải quyết cho xong luôn đi, đỡ tị nhau”. Trời ơi, phận làm con, sao có thể thốt ra câu ấy ngay sau đám tang bố. Tôi xấu hổ quay đi, vô tình thấy mẹ sụt sùi nước mắt.

    Thế rồi những đứa con đầu đã 2 thứ tóc ấy tranh cãi nảy lửa. Người thì bảo để dành số tiền đó đến 49 ngày bố thì đem ra làm cỗ, người thì bảo chia đều cho 5 người con để sẵn mang đi trả nợ viếng thăm…

    Sau một hồi thảo luận, họ thống nhất dùng số tiền này chi trả cho đám tang của bố. Tiền sắm quan tài, tiền ma chay, tiền hỏa táng… 60 triệu đồng là vừa đủ.

    Bỗng chị gái tôi lên tiếng: “Các bác tính toán thế, em cũng xin theo. Nhưng đã vậy thì cho em xin lại 10 triệu đồng góp tang hôm trước. Dù gì tiền phúng viếng cũng đủ cho cả đám tang, không ai phải chi thêm đồng nào”.

    Câu nói của chị khiến tôi ngã ngửa. Không rõ chị có biết không, chứ tôi đây đóng góp gấp đôi chị mà còn chưa lên tiếng câu nào. Sao chị có thể đòi lại 10 triệu đồng?

    Tôi chưa kịp lên tiếng, anh cả đã gay gắt nói: “Cô là con gái, tuổi đôi mươi đã bước chân đi lấy chồng, tận tâm lo việc nhà chồng. Việc chăm sóc bố mẹ đẻ lúc tuổi già, lúc ốm đau đã không phải gánh vác nhiều, vậy mà có 10 triệu lo tang bố, cô cũng đòi lại”.

    Chị dâu thứ 2 tiếp lời: “Con gái góp tiền lo tang bố mẹ xưa nay là tùy tâm, nếu cô đã tiếc sao không góp ít thôi, 5 triệu, 3 triệu chẳng hạn, thì bây giờ đâu phải tranh cãi thế này”.

    Chị tôi không nghĩ được rằng, khoản tiền phúng viếng đem ra lo cho tang lễ thì sau này 3 anh cũng phải gù lưng trả nợ. Rồi còn tiền làm giỗ 49 ngày, giỗ đầu, giỗ hết của bố, chị không phải đóng góp nữa, chẳng phải cũng đến các anh lo sao? Việc của bố còn dài, đâu phải chỉ một ngày tang và vài chục triệu đồng là hết.

    Căn nhà lẽ ra phải tĩnh lặng, vương chút thê lương vì người bố vừa qua đời thì giờ đây lại râm ran tiếng cãi vã của các con về khoản tiền phúng viếng. Mẹ tôi trước cảnh đó, gắng sức đứng dậy, lảo đảo vào phòng nằm khóc. Còn tôi chỉ muốn hét lên với họ rằng “Liệu các anh chị có xứng đáng làm con?”.

    Cuối cùng, sau những lời tranh cãi, những tiếng thở dài, những cơn trách móc nhau, họ chốt phương án lấy tiền phúng viếng lo tang bố, trả lại chị gái tôi 10 triệu đồng. Riêng khoản 20 triệu đóng góp của tôi, tôi yêu cầu phải đưa cho mẹ giữ.

    Đến lúc này, mẹ tôi mới đứng dậy, chậm rãi đi vào buồng, lấy ra 1 bọc đã cũ, bên trong là giấy tờ đất cùng 2 cây vàng. Ai nhìn thấy cũng sáng mắt lên, tưởng mẹ đem hết ra “chia của”. Bà nói:
    – Thật không ngờ đẻ được 5 đứa con mà giờ chỉ vì vài chục triệu mà anh em ganh tị nhau từng tí một thế này. Chỉ có thằng út biết nghĩ đến mẹ già, thôi thì căn nhà cùng số vàng này mẹ sẽ đưa cho con giữ. Sau mẹ ốm đau bệnh tật thì bán đi để lo cho mẹ. Còn các anh chị chỉ chăm chăm lo cho gia đình mình, thì mẹ cũng không dám nhờ đến. Không có trách nhiệm cũng sẽ không được giữ nhà hay chỗ vàng tiết kiệm của mẹ.

    Nghe mẹ nói, ai cũng thẫn thờ, không dám to tiếng đòi thêm. Một lúc sau, tất cả lẳng lặng ra về, để lại tôi cùng người mẹ già trong ngôi nhà mà bố tôi vừa mất.