Phận đàn bà đi lấy chồng là chỉ biết lo cho chồng, cho con, sao thấy nó khổ đến thế. Những dòng tâm sự của người vợ dưới đây khiến chúng ta nhìn thấy số phận của mình ở trong đó.

Loading...

Phận đàn bà đúng là bước chân đi lấy chồng là đánh cược cả cuộc đời mình. Tôi vẫn thường nghĩ, có lẽ mình đã thua khi chơi ván bài số phận ấy. Bởi vì người đàn ông mà tôi lấy làm chồng quả thật không xứng đáng làm chồng của tôi, làm bố của các con tôi.

Phận đàn bà đúng là bước chân đi lấy chồng là đánh cược cả cuộc đời mình.
Phận đàn bà đúng là bước chân đi lấy chồng là đánh cược cả cuộc đời mình.

Tôi là một giáo viên, có ăn học đàng hoàng. Vậy mà ngày ấy, tôi lại chấp nhận cưới một người nghề nghiệp bấp bênh, nay làm chỗ này mai đổi chỗ khác. Chồng tôi là người thích hưởng thụ nhưng lại không muốn bỏ công sức ra. Anh ta đi làm rất nhiều công việc. Nhưng vì bản tính lười nhác nên chẳng nơi nào có thể chứa chấp một người làm như vậy.

Ỷ lại mấy đồng lương giáo viên của tôi, chồng tôi càng ngày càng đổ đốn và chơi bời. Anh ta lấy tiền của tôi để ăn tiêu với bạn bè. Khi hết tiền rồi, chồng tôi sẵn sàng cắm cả xe, cả đồng hồ hay những thứ giá trị.

Thường những người đàn ông không làm ra tiền sẽ có rất nhiều tật xấu, chồng tôi cũng vậy. Ngoài việc tiêu tiền không chớp mắt, chồng tôi còn là kẻ rất vũ phu. Mỗi lần tôi nói không có tiền, chồng tôi nhất định sẽ động tay động chân với vợ.

Tôi muốn ly hôn lắm, nhưng chẳng hiểu sao tôi vẫn chịu đựng, vẫn nhu nhược và cố gắng sống với chồng vì con. Hơn nữa chồng tôi không chấp nhận ly hôn, còn dọa sẽ đòi quyền nuôi con nếu tôi tự ý làm đơn. Tôi chỉ có 2 đứa con, vì không muốn chúng phải lớn lên không có mẹ nên đành nhẫn nhịn người chồng ấy.

Đối với vợ con thì chồng tôi cục cằn, gia trưởng. Thế nhưng ra bên ngoài, anh ta khéo miệng lắm. Bởi thế nên chồng tôi đã ngoại tình. Tôi cũng thật không hiểu tại sao vẫn còn có người tin vào những lời đường mật của chồng tôi.

Chồng tôi thấy hàng xóm đến mới chịu thả nhân tình của anh ta ra và bỏ đi. Còn tôi, nhìn thấy người tình của chồng ngồi khóc rũ rượi dưới sàn, sao tôi thấy thương cô ấy đến thế. Cũng là yêu người đàn ông, sao cô ấy lại không chọn người tốt để gửi gắm. Tôi thấy mình trong cô gái ấy, thấy chúng tôi giống nhau đến từng vết thâm tím trên người cô ta.

Có lẽ sau tất cả, chồng tôi sẽ trở về nhà và tiếp tục đày đọa tôi như anh ta đã từng. Tôi chai sạn rồi, cả vết thương trên cơ thể và những vết thương trong lòng. Làm đàn bà, đâu phải cứ hết lòng vì chồng là sẽ được yêu thương, đúng không?

Loading...