6 năm yêu anh, 4 năm chung sống với anh như vợ chồng nhưng tôi vẫn quyết định chia tay dù mọi người bảo phận gái như tôi sẽ rất thiệt thòi. Nhưng nào ai có biết nếu cứ tiếp tục đi tiếp với anh, cuộc sống của tôi sẽ chẳng bao giờ có hạnh phúc.
Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn còn yêu người đàn ông đó. 6 năm đâu phải quãng thời gian ngắn, làm sao tôi có thể dễ dàng quên cuộc tình đó. Anh là mối tình đầu của tôi, cũng là cả thời tuổi trẻ của tôi. Bao năm tháng qua, tôi chỉ có một mình anh, bởi thế ngày hôm nay khi quyết định chia tay anh đó cũng là một nỗi đau với tôi. Tôi đã diễn một màn kịch trong 6 năm qua, cho tới hôm nay tôi buông tay để anh đi lấy vợ.
Anh và tôi quen nhau từ khi hai đứa còn là sinh viên không sự vốn cũng chẳng có sự nghiệp. Tình yêu của chúng tôi trong sáng và không vụ lợi. Mọi người đều rất hâm mộ và ủng hộ chúng tôi yêu nhau.
Quãng thời gian từ khi còn là sinh viên, đến khi ra trường tìm việc, hai đứa đã trải qua không biết bao nhiêu thang trầm không quản ngại việc gì, làm đủ mọi nghề để kiếm sống. Nhưng có lẽ chúng tôi kém may mắn nên sau bao năm vẫn lận đận làm thuê, lương không đủ sống huống chi bớt được tiền tiết kiệm.
Chúng tôi dọn về sống với nhau hơn 4 năm nay. Cứ nghĩ hai đứa có thể lấy nhau sau khi ra trường vậy mà hết tháng này qua năm khác vì hoàn cảnh túng thiếu mà chúng tôi vẫn chưa thể cưới nhau.

Nói đúng hơn anh nhiều lần đề nghị tôi làm đám cưới nhưng tôi không đồng ý. Nghĩ tới cảnh làm chẳng đủ ăn tôi không muốn kết hôn cho khổ. Anh ra điều kiện nếu tôi có bầu thì nhất định phải cưới. Tôi đồng ý nhưng tất nhiên không bao giờ tôi để chuyện đó xảy ra. Và anh thì không bao giờ biết được điều đó.
Thực ra thời gian đầu tôi rất tin tưởng vào anh, vào tương lai của hai đứa, nhưng rồi sau nhiều năm chung sống mọi thứ vẫn khổ sở như vậy nên tôi bắt đầu chán nản. Trong khi bàn bè đồng trang lứa đều đã ổn định cuộc sống, thậm chí còn giàu lên thì anh vẫn chỉ là một công nhân làm thuê. Điều đó khiến tôi thất vọng vô cùng.
6 năm qua tôi biết anh mong mỏi một đứa con nhưng tôi đã lẳng lặng ngăn chặn điều đó. Tôi muốn cha của con tôi dẫu không tài giỏi thì chí ít cũng phải lo được cuộc sống cho mẹ con tôi. Nhưng đằng này ngay cả cuộc sống sinh hoat bình thường còn chẳng đáp ứng nổi thì sau này bệnh tật tiền đâu chữa chạy, rồi gia đình sẽ đâm vào bế tắc.
Cuối cùng 6 năm cũng qua đi, cuộc sống của chúng tôi vẫn chán như vậy. Tôi không thể chờ đợi anh thêm được nữa. Tôi đành dứt áo ra đi. Tôi bịa ra lí do mình không thể có con để khuyên anh đi lấy vợ. Có lẽ 6 năm qua vì quá mong mỏi đứa con mà không được nên anh cũng tin điều đó là sự thật.
Vậy là tôi và anh chia tay trong sự yên bình. Ai cũng nói tôi dại dột sao lại tự làm khổ mình khi chia tay một người như anh. Nhưng nào ai biết những gì mà tôi phải chịu đựng, những gì nó liên quan đến tương lai của hai đứa. Tôi làm vậy cũng vì con và mong anh sẽ hạnh phúc bên người con gái khác.