Blog

  • Thấy con dâu nấu thịt chó không thèm cho mắm tôm tôi sôi má u b ắt taxi trả về nhà ngoạ

    Thấy con dâu nấu thịt chó không thèm cho mắm tôm tôi sôi má u b ắt taxi trả về nhà ngoạ

    Tám vốn kiêu hãnh. Lòng bà tự cho mình cái quyền “miệng lớn”, chỉ trích, bắt bẻ con dâu đủ điều — nhất là chuyện ăn uống. Hôm đó, con dâu làm thịt chó, dọn mâm bày ra đầy đủ, nhưng khi đến phần mắm tôm bà thường háo hức nhất, con dâu chỉ múc một muỗng nhỏ rồi chừa lại. Bà tưởng mình bị xúc phạm, đỏ mặt quát tháo, bủn rủn: “Ăn mà còn keo kiệt! Thế ai nuôi con trai bà mày suốt, ai nhịn nhục nấu cơm cho cả nhà?”

    Bực tức quá, bà bắt taxi về nhà mẹ đẻ ngay trong đêm, nghĩ mình sẽ “dằn mặt” con dâu cho bõ ghét. Trên đường về, lòng bà vẫn sôi sục, miệng lẩm bẩm những lời sẽ nói sáng mai, sẽ khiến con dâu biết thế nào là lễ phép. Về tới nhà cố hương, bà vẫn chưa nguôi. Bà bỏ qua giấc ngủ, nằm trằn trọc nghĩ đến câu chuyện “mắm tôm” như một nhục nhã cần rửa.

    Cả tối hôm ấy, con dâu gọi điện, giọng bình thản không nóng:
    – “Mẹ về nghỉ cho khỏe. Mẹ rửa bát xong thì nhớ mở thùng gạo nhé. Con để một món ở đó, mẹ xem rồi sáng mai sang đón con về.”

    Bà nghe mà nổi khùng: “Đồ con dâu vô liêm sỉ, dám dạy đời mẹ!” Nhưng trong bụng lại tò mò — mở thùng gạo là chuyện lạ. Bà gạt phăng, nghĩ: “Tôi mà mở ra rồi thì biết ngay xem con dâu chơi khăm hay dằn mặt tôi.”

    êm dài, bà trằn trọc; sáng tỉnh dậy, tay vẫn run vì ấm ức, bà lấy taxi quay về nhà chồng — trong lòng vẫn nung nấu sẽ vạch trần con dâu trước họ hàng. Đến cổng, bà ăn nói hùng hồn, chờ đợi được chính thức “làm lớn chuyện”. Nhưng con dâu bảo bà chờ trong bếp, “rửa bát trước đi mẹ”. Bà gằn giọng, nén cơn giận, vừa rửa bát vừa ấm ức nghĩ ra mấy câu chê bai để phát ngay ở phòng khách.

    Rồi đến phút quyết định: con dâu chỉ tay bảo: “Mẹ ra mở thùng gạo đi.” Bà lầm bầm nhưng vẫn đi — trong lòng là ý định: mở ra chứng minh con dâu mất dạy. Cánh nắp bật, bà cúi xuống — và cái gì bà nhìn thấy đã khiến mặt bà tái mét, tim ngừng một nhịp, cả người lâng lâng như bị ai bóp nghẹn.

    Trong thùng gạo, không phải đầy gạo như bà tưởng. Ở trên lớp gạo là một gói ni-lon nhỏ, gói kín, bên cạnh là một phong bì dán kín, trên phong bì có ghi tên bà bằng nét chữ mềm mại: “Gửi mẹ — đọc trước khi mẹ nói”. Bà rút phong bì ra, tay run run mở — bên trong không phải tiền như bà hy vọng để mà ăn mắng con dâu, mà là một tập giấy, một cuốn sổ tiết kiệm photo, và một chiếc USB.

    Tập giấy là những ghi chép ngắn mô tả từng lần con dâu âm thầm làm hộ bà, từng lần bà than phiền mà con dâu vẫn lặng lẽ chịu đựng; cuốn sổ photo là bằng chứng con dâu đã âm thầm gửi tiền, lo toan, trả nợ cho bố mẹ bà Tám lúc khó khăn; USB chứa một đoạn video — con dâu nói thẳng trước ống kính: “Mẹ ơi, con không muốn mẹ xấu hổ vì cái bát mắm, con để món này để mẹ hiểu: con đã vun vén, chịu đựng, trả nợ, lo cho cả nhà bao năm. Con cho mẹ tự trọng, chứ không cho mẹ cái quyền làm nhục người khác.”

    Bà mở USB — màn hình hiện lên chính giọng con dâu: con dâu kể chuyện mẹ Tám từng nhiều lần: xỉ vả, lấy cớ keo kiệt để bắt bẻ; kể chuyện con dâu đã âm thầm bỏ tiền để sửa mắt cho cháu, đã cầm sổ tiết kiệm để lo viện phí cho bố mẹ bà Tám lúc túng thiếu — tất cả đều được ghi thành bằng chứng. Video kết thúc bằng lời thốt buốt: “Con không muốn nhà này sống bằng oán hờn. Con đưa lại cho mẹ tất cả những gì mẹ cần — hãy giữ phẩm giá, hãy nghĩ đến con cháu. Nếu mẹ muốn nói thì hãy nói trước sự thật.”

    Bà đứng chết trân. Cơn giận vừa nổ ra chưa kịp, thì một lớp xấu hổ, tội lỗi ùa về. Mấy tiếng gọi của họ hàng bên trong nhà trở nên mơ hồ: “Mẹ… mẹ có sao không?” Môi bà khô, bà nghe tiếng tim mình đập to như trống; toàn bộ cái khoảnh khắc bà tưởng mình thắng — “đi tố con dâu” — vụt tan như bong bóng xà phòng.

    Sáng hôm sau, bà không về phòng mẹ đẻ nữa. Bà đi thẳng đến nhà chồng — nhưng không phải để la mắng, mà quỳ ngay trước bàn thờ con trai, trước mặt con dâu và cả hàng xóm đã tụ tập vì tò mò. Bà cúi đầu, giọng nghẹn:
    – “Con ơi… mẹ sai. Mẹ đã phán xét con vội vàng. Mẹ không biết con âm thầm làm bao nhiêu việc cho nhà này, mẹ không biết con đã chịu đựng những lời cay nghiệt của mẹ. Mẹ xin lỗi… mẹ xin lỗi vì đã để miệng mình làm tổn thương.”

    Hàng xóm xì xào; một vài người nhìn bà với ánh mắt thương hại, vài người thì mím môi, hiểu ra rằng trước đó họ đã thiên vị lời than của bà. Con dâu đứng lặng, mắt đỏ, nhưng giọng vẫn nhỏ:
    – “Mẹ, chuyện mắm tôm chỉ là chuyện nhỏ. Con gửi mẹ những giấy tờ ấy để mẹ hiểu: con không cần mẹ phải tỏ ra hào phóng; con chỉ cần mẹ tôn trọng con như người nhà.”

    Bà Tám cúi mặt khóc nức nở. Cả làng nhìn cảnh tượng: người đàn bà suốt ngày hùng hục la lối, giờ lặng lẽ quỳ xin lỗi giữa râm ran tiếng thì thầm — đó là một cú bẽ mặt không thể nào xóa. Bà đi khắp ngõ, chạy đến từng nhà xin lỗi vì đã nói xấu con dâu; sáng hôm sau, bà được mời lên họp tổ dân phố để kể lại sự thật, và sự thật ấy khiến những lời thương hại ban đầu quay sang thành lời chỉ trích không thương xót dành cho những ai đã vội tin lời bà mà không biết sự thật.

    Cú twist không chỉ nằm ở “thùng gạo” — mà ở chỗ, bà Tám vốn tưởng mình có quyền lên lớp người khác, lại bị con dâu dùng chính lòng tốt và chứng cứ thực tế đánh trúng vào lòng tự trọng. Bà mất mặt trước thiên hạ, nhưng thứ giá trị hơn là bà học được một bài học đắt giá: đừng lấy miệng làm thước đo phẩm hạnh người khác; đừng vội đánh giá khi mình không nếm trải công sức của họ.

  • Mẹ bị dotquy phải ăn uống vệ sinh tại chỗ

    Mẹ bị dotquy phải ăn uống vệ sinh tại chỗ

    1. Cơn đột quỵ bất ngờ

    Bà Lụa – người mẹ ngoài bảy mươi, cả đời sống tằn tiện, lam lũ để nuôi ba đứa con khôn lớn. Hai người con trai – Dũng và Hòa – đều đã có gia đình, công việc ổn định. Con gái út – Mai – lấy chồng xa, cuộc sống không dư giả nhưng ấm áp.

    Một buổi chiều, khi đang lúi húi quét sân, bà Lụa bỗng ngã quỵ. Đưa vào viện, bác sĩ kết luận: đột quỵ nặng, phải nằm liệt một thời gian dài.

    Từ ngày ấy, bà phải ăn uống, vệ sinh tại chỗ. Cơ thể bà gầy mòn, mùi hôi bám riết. Người ta bảo: “Nghĩa tử là nghĩa tận”, nhưng khi bà còn sống, cảnh hầu hạ mới phơi bày lòng dạ từng người con.

    2. Những đứa con “sợ bẩn”

    Ngày đầu, Dũng và Hòa còn lui tới thăm nom. Nhưng chỉ vài lần, cả hai đã lảng tránh. Họ viện cớ bận công việc, bận con cái. Khi y tá nhờ phụ cõng mẹ ra ngoài hong nắng, Dũng nhăn mặt:
    – Trời ơi, người toàn mùi thế kia, ai mà chịu nổi… thuê hộ lý làm đi.

    Hòa cũng phụ họa:
    – Đúng rồi, mẹ bị thế này lâu dài, tốt nhất cứ để bệnh viện lo, bọn con không kham nổi đâu.

    Những lời ấy khiến Mai như bị xát muối. Cô thương mẹ, lại uất hận trước thái độ của hai anh trai.

    3. Người con rể bất ngờ

    Trái lại, Nam – chồng của Mai – lại xắn tay lao vào. Mỗi lần y tá bận, chính anh cõng mẹ vợ ra ban công, lau rửa, đổ bô, thay quần áo. Dáng người đàn ông gầy gò nhưng kiên nhẫn, tỉ mỉ. Anh không hề than phiền, chỉ nói khẽ:
    – Con làm vì thương mẹ. Mẹ đã cực cả đời, giờ con chăm chút chút cũng là lẽ thường.

    Bà Lụa đôi mắt mờ đục, nhiều lần rưng rưng nhìn con rể. Bà biết, tình thương thật sự không phải từ máu mủ, mà từ tấm lòng.

    4. Phong bì bí mật

    Sau gần hai tháng điều trị, bệnh tình bà Lụa ổn định, bác sĩ cho xuất viện. Ngày chuẩn bị về nhà, bà gọi cả gia đình lại. Đôi tay run run, bà rút từ trong chăn ra một phong bì đã niêm phong kỹ lưỡng.

    – Mẹ muốn gửi cho Nam, con rể của mẹ. Nhưng cả nhà cùng chứng kiến. Mẹ không còn sức nói nhiều nữa.

    Bà đặt phong bì vào tay Nam. Tất cả đều ngỡ ngàng. Dũng và Hòa liếc nhau, trong mắt thoáng tia nghi ngờ lẫn ghen tức.

    5. Sự thật phơi bày

    Về đến nhà, khi mọi người tụ tập đông đủ, Mai đề nghị mở phong bì. Nam cẩn thận bóc lớp keo. Bên trong không phải tiền hay giấy tờ nhà như hai người anh đoán, mà là… một tập di chúc và sổ tiết kiệm trị giá hơn 2 tỷ đồng – số tiền bà tích cóp cả đời, bán ruộng vườn, dành dụm từ ngày còn trẻ.

    Trong di chúc, bà viết rõ:
    “Toàn bộ số tiền này, mẹ để lại cho vợ chồng con gái út – Mai và Nam. Hai anh con trai, Dũng và Hòa, đã trưởng thành, có công việc và tài sản riêng, nhưng chưa bao giờ thật sự chăm sóc mẹ. Trong lúc mẹ nằm liệt, chỉ có Nam là người không ngại bẩn, không ngại khổ. Mẹ biết ơn điều đó. Tài sản này, mẹ trao cho những ai thật lòng hiếu nghĩa.”

    Không khí nặng trĩu. Dũng đập bàn:
    – Mẹ thiên vị quá! Dù sao chúng con cũng là con ruột. Sao lại trao hết cho thằng rể?

    Hòa cũng gằn giọng:
    – Con rể chỉ là người ngoài. Mẹ nghĩ vậy có công bằng không?

    Mai bật khóc:
    – Công bằng à? Khi mẹ cần nhất, các anh ở đâu? Ai là người lau rửa, cõng mẹ ra nắng? Nếu không có chồng em, mẹ đã phải chịu cảnh nằm bẩn thỉu rồi!

    Nam im lặng, cúi đầu. Anh chưa từng nghĩ nhận được gì, chỉ coi việc chăm sóc mẹ vợ là bổn phận.

    6. Cái kết của từng người

    Từ hôm ấy, hai người con trai cúi mặt trước xóm giềng. Ai cũng xì xào:
    – Bà Lụa sáng suốt lắm, để của cho vợ chồng con gái mới đúng. Hai thằng con trai thì chỉ biết sợ bẩn, sợ khổ.

    Dũng và Hòa sống trong ánh nhìn khinh bỉ, dần dần tự trách nhưng muộn màng.

    Nam và Mai dùng số tiền ấy không phải để hưởng thụ, mà để sửa lại ngôi nhà cũ, dành một phần lập quỹ từ thiện mang tên mẹ. Họ muốn để tình thương của bà tiếp tục lan tỏa.

    Bà Lụa những ngày cuối đời, nụ cười hiền từ trở lại. Bà biết mình đã trao tài sản đúng người. Không phải vì máu mủ, mà vì tấm lòng.


    Thông điệp

    Câu chuyện khiến cả làng chết lặng, bởi ai cũng hiểu: hiếu nghĩa không nằm ở danh phận ruột thịt, mà ở trái tim biết yêu thương và sẻ chia.

    Tiền bạc, tài sản rồi cũng sẽ hết, nhưng sự công bằng và nhân tâm của một người mẹ – sẽ mãi là bài học cho những kẻ con bất hiếu.

  • Sau khi cưới, bố mẹ cho tôi một khoản tiền để mua nhà coi như quà cưới, tôi tử tế bảo chồng đón bố mẹ chồng đến ở cùng vì chồng là con một…

    Sau khi cưới, bố mẹ cho tôi một khoản tiền để mua nhà coi như quà cưới, tôi tử tế bảo chồng đón bố mẹ chồng đến ở cùng vì chồng là con một…

    Sau khi cưới, bố mẹ đẻ cho tôi một khoản tiền lớn để mua nhà coi như quà cưới. Tôi vui mừng, nghĩ đây là bước khởi đầu hạnh phúc. Tôi còn tử tế bảo chồng:

    – “Anh là con một, thôi thì mình đón bố mẹ về ở cùng cho ấm cửa ấm nhà, có ông bà phụ giúp cũng tiện.”

    Tưởng đâu vậy là trọn vẹn. Mỗi sáng, tôi đi làm, yên tâm để con cho mẹ chồng đón hộ từ trường mẫu giáo về. Nhưng lạ thay, lần nào tôi về cũng thấy bà đón trễ cả tiếng, có hôm con ngồi thẫn thờ trước cổng trường, mặt đỏ bừng vì nắng. Tôi hỏi thì bà chỉ cười trừ:

    – “Ôi, mẹ kẹt chút việc… con yên tâm, mẹ đưa cháu đi chỗ quen, không sao đâu.”

    Ban đầu tôi tin, nhưng dần dà trong lòng cồn cào nghi hoặc. Một hôm, tôi quyết định xin nghỉ làm, lén đi theo sau lưng bà.

    Từ cổng trường, bà dắt tay con bé đi bộ, nhưng thay vì về nhà thì rẽ qua một con ngõ nhỏ. Tôi bám sát, tim đập thình thịch. Rồi bất ngờ, bà dừng lại trước một căn nhà cũ kỹ. Cánh cửa bật mở, một người phụ nữ lạ mặt bước ra, ôm chầm lấy con bé, khóc nức nở:

    – “Con ơi, mẹ nhớ con quá…”

    Tôi choáng váng, toàn thân lạnh buốt. Con gái tôi ngơ ngác, quay sang hỏi:

    – “Bà ơi, sao mẹ lại ở đây nữa?”

    Mẹ chồng run rẩy, lắp bắp:

    – “Đây… đây không phải mẹ… chỉ là người quen thôi…”

    Nhưng ánh mắt bà ta và người phụ nữ kia rõ ràng giấu giếm điều gì đó. Tôi lao đến, giật tay con lại, gằn giọng:

    – “Rốt cuộc đây là ai? Sao bà lại dẫn con tôi đến đây?”

    Người phụ nữ kia quỵ xuống, nghẹn ngào thú nhận:

    – “Tôi… tôi là mẹ ruột của con bé! Tôi sinh nó ra, nhưng năm đó gia đình chồng chị đã che giấu, tráo giấy khai sinh… Tôi bị đuổi đi, không được nuôi con…”

    Không khí như nổ tung. Tôi nhìn con bé, nhìn mẹ chồng đang run như cầy sấy, rồi nhìn người phụ nữ lạ kia với đôi mắt đỏ hoe. Tất cả như một cơn ác mộng.

    Tôi bủn rủn chân tay, ôm chặt lấy con, trong đầu chỉ vang lên một câu hỏi:

    “Vậy suốt bao năm qua, sự thật về đứa con tôi đang nuôi là gì?”

  • Trong đám tang vợ cũ, tôi c/h/ết lặng khi thấy người đàn ông bên cạnh con trai đang khóc

    Trong đám tang vợ cũ, tôi c/h/ết lặng khi thấy người đàn ông bên cạnh con trai đang khóc

    Mạnh đã 38 tuổi, và cuộc hôn nhân của anh với Lan chỉ là một sự sắp đặt, một cuộc mai mối mà cả hai đều chấp nhận với sự cam chịu hơn là nồng nhiệt. Họ kết hôn khi anh 30, cô 28. Không có những buổi hẹn hò lãng mạn, không có những lời tỏ tình cháy bỏng. Chỉ là những buổi gặp mặt lịch sự dưới sự sắp xếp của hai bên gia đình, rồi một đám cưới diễn ra êm đềm, đúng như phong tục. Lan là một người phụ nữ hiền lành, ít nói, và Mạnh cũng vậy. Sự im lặng của họ đôi khi tạo nên một khoảng trống khó lấp đầy trong ngôi nhà nhỏ.

    Họ có một đứa con trai, tên là Minh, sau hai năm kết hôn. Minh là cầu nối duy nhất, là sợi dây mỏng manh nhưng bền chặt nhất giữa hai người. Cậu bé mang đến những tiếng cười hiếm hoi, những khoảnh khắc mà Mạnh cảm thấy ấm áp, thực sự là một gia đình. Nhưng rồi, khi Minh lớn hơn một chút, sự gắn kết lỏng lẻo giữa Mạnh và Lan lại hiện rõ. Họ sống như hai người bạn cùng phòng, cùng chia sẻ trách nhiệm nuôi con, nhưng không còn chia sẻ những cảm xúc, những tâm tư sâu kín nhất.

    Mỗi tối, Mạnh trở về nhà sau giờ làm, ăn bữa cơm do Lan chuẩn bị, hỏi han Minh chuyện trường lớp, rồi ai về phòng nấy. Sự thiếu gắn kết cứ thế lớn dần, âm ỉ như một ngọn lửa nhỏ cháy trong căn nhà. Mạnh từng nghĩ, có lẽ cuộc đời hôn nhân là vậy. Không có gì quá kịch tính, cũng chẳng có gì quá tệ, chỉ là một sự đều đều, không có điểm nhấn. Anh đã quen với điều đó.

    Cho đến một ngày, Lan chủ động đề nghị ly hôn. Lời nói của cô như một gáo nước lạnh tạt vào Mạnh, nhưng lại không quá bất ngờ. Anh đã cảm nhận được sự xa cách ấy từ lâu rồi, chỉ là anh không đủ dũng khí để đối mặt, hay để thay đổi nó. Lan nói, cô muốn tìm một cuộc sống khác, một nơi mà cô có thể thực sự là chính mình. Cô muốn được sống, được yêu, và không phải chịu đựng sự lạnh nhạt này nữa.

    Mạnh không phản đối. Anh chỉ gật đầu, đôi mắt nhìn vào khoảng không. Anh biết, đó là sự thật. Anh cũng cảm thấy mệt mỏi với sự im lặng này. Vấn đề duy nhất là Minh. Anh không muốn con trai phải chịu khổ. Lan cũng đồng ý để Minh sống với Mạnh. Cô nói, cô biết Mạnh là một người cha tốt, và cô tin anh sẽ chăm sóc Minh chu đáo.

    Thủ tục ly hôn diễn ra nhanh chóng. Cuộc sống của Mạnh và Minh bắt đầu một chương mới. Một năm sau ly hôn, Mạnh cảm thấy cuộc sống của mình nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Không còn sự gượng ép, không còn những bữa cơm im lặng. Anh dành toàn bộ thời gian cho Minh, cùng con học bài, chơi game, đi công viên. Tình cảm cha con giữa Mạnh và Minh ngày càng sâu sắc. Minh là tất cả đối với anh. Thằng bé lanh lợi, thông minh, và luôn biết cách khiến Mạnh mỉm cười. Mạnh yêu thương Minh bằng tất cả trái tim mình, một tình yêu không cần giải thích, không cần chứng minh. Anh cảm thấy, dù cuộc hôn nhân có đổ vỡ, anh vẫn có Minh, và đó là đủ.

    Rồi một ngày, Mạnh nhận được điện thoại từ em gái của Lan. Giọng cô run rẩy, nghẹn ngào. “Anh Mạnh ơi, chị Lan mất rồi…”

    Điện thoại từ trên tay Mạnh rơi xuống, tiếng va đập khô khốc trên sàn nhà. Anh đứng sững sờ, cảm giác như có một bàn tay vô hình đang bóp nghẹt trái tim mình. Lan mất rồi? Người phụ nữ đã từng là vợ anh, mẹ của con trai anh, đã ra đi mãi mãi. Dù không còn tình cảm vợ chồng, nhưng tin tức này vẫn khiến Mạnh bàng hoàng. Một cảm giác tiếc nuối, xót xa len lỏi trong lòng anh. Tiếc nuối cho một cuộc hôn nhân chưa trọn vẹn, xót xa cho một kiếp người ngắn ngủi.

    Mạnh gọi Minh lại. “Minh, mẹ con… mẹ con mất rồi.”

    Minh ngước đôi mắt tròn xoe nhìn anh, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra. “Mất là sao hả bố?”

    “Là mẹ sẽ không về nữa, con trai ạ,” Mạnh nói, giọng anh lạc đi. Anh ôm Minh vào lòng, cố gắng kìm nén nước mắt. Anh biết, Minh còn quá nhỏ để hiểu được sự mất mát này.

    Đám tang của Lan diễn ra tại một ngôi chùa cổ kính, tĩnh mịch. Mạnh và Minh đến sớm. Không khí u buồn bao trùm khắp nơi. Mạnh mặc một bộ vest đen, ôm Minh trong vòng tay. Thằng bé mặc bộ đồ trắng tinh khôi, đôi mắt ngây thơ nhìn di ảnh của mẹ. Minh có vẻ chưa thực sự hiểu cái chết là gì, nhưng nó cảm nhận được sự đau buồn của những người xung quanh.

    Mạnh đứng trước linh cữu của Lan, nhìn gương mặt cô trên di ảnh. Cô vẫn xinh đẹp, nhưng nụ cười có vẻ gượng gạo. Anh nhớ lại ngày cưới của họ, cũng nụ cười ấy, cũng ánh mắt ấy. Một nỗi buồn khó tả dâng lên trong lòng Mạnh. Dù sao thì, họ cũng đã từng là vợ chồng.

    Khi Mạnh đang chìm đắm trong suy nghĩ, một hình bóng bỗng lọt vào tầm mắt anh. Một người đàn ông, mặc bộ vest đen, đứng nép mình ở một góc, hai vai run rẩy. Anh ta đang khóc. Tiếng nức nở của anh ta càng lúc càng lớn, đến mức suýt ngất đi. Mạnh nheo mắt nhìn. Anh ta không phải là người thân của Lan, Mạnh chắc chắn điều đó. Anh ta cũng không phải là bạn bè hay đồng nghiệp mà Mạnh biết. Nhưng lạ lùng thay, gương mặt anh ta lại có vẻ quen thuộc. Mạnh đã thấy anh ta ở đâu rồi nhỉ? Anh cố lục lọi trong ký ức.

    Chợt, Minh rời khỏi tay Mạnh, tiến lại gần người đàn ông đang khóc nức nở. Thằng bé rút một tờ khăn giấy từ túi quần, rụt rè chìa ra. “Chú ơi, chú lau nước mắt đi ạ.”

    Người đàn ông ngẩng đầu lên. Gương mặt anh ta đỏ hoe, đôi mắt sưng húp. Anh ta nhìn Minh, rồi lại nhìn Mạnh. Một thoáng bối rối vụt qua, nhưng rồi ánh mắt anh ta lại chuyển sang Minh, đầy trìu mến và đau đớn. Anh ta khẽ nhận lấy khăn giấy từ tay Minh, rồi bất ngờ quỳ xuống, ôm chặt lấy Minh vào lòng.

    “Con của chú, con trai của chú!” Người đàn ông thì thầm, giọng nghẹn lại.

    Mạnh đứng sững sờ. Trái tim anh như bị một bàn tay vô hình siết chặt. Anh ta đang nói gì vậy? Con của chú?
    Minh có vẻ cũng bất ngờ trước cái ôm vội vã ấy, nhưng rồi cậu bé không phản kháng. Sau vài giây, Minh ngẩng đầu lên, nhìn Mạnh, rồi quay sang người đàn ông.

    “Bố ơi,” Minh nói, chỉ vào Mạnh. “Ông ấy là cha ruột của con, như mẹ con đã nói đó.”

    Lời nói của Minh như một tiếng sét đánh ngang tai Mạnh. Anh cảm thấy đất trời quay cuồng. Cái gì? Cha ruột của Minh? Như mẹ con đã nói?
    Tất cả những mảnh ghép rời rạc trong tâm trí Mạnh bỗng chốc khớp vào nhau một cách tàn nhẫn. Cái dáng người quen thuộc, cái ánh mắt bối rối khi thấy anh, và giờ là lời nói của Minh.

    Anh nhớ lại một lần, cách đây vài năm, khi anh và Lan vẫn còn sống chung. Anh tình cờ nhìn thấy Lan đi cùng một người đàn ông lạ mặt trong siêu thị. Anh ta có dáng vẻ này, đôi mắt này. Lúc đó, anh chỉ nghĩ đó là đồng nghiệp của Lan, hoặc một người bạn nào đó. Anh không để tâm nhiều, vì khi đó, cuộc hôn nhân của họ đã quá nguội lạnh. Anh đã quá thờ ơ để nhận ra điều gì bất thường.

    Và bây giờ, mọi thứ vỡ òa. Minh không phải con ruột của anh. Thằng bé là con của Lan với người đàn ông này, người yêu cũ của cô ấy.
    Một cơn giận dữ trào lên trong Mạnh, nóng bỏng như lửa đốt. Anh cảm thấy bị phản bội, bị lừa dối một cách tàn nhẫn. Tám năm qua, anh đã sống trong một vở kịch do Lan dựng lên. Anh đã yêu thương, chăm sóc, nuôi dưỡng Minh như con đẻ của mình, và bây giờ, sự thật phũ phàng này lại phơi bày.

    Mạnh lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang ôm Minh. Anh ta có vẻ ngoài điển trai, cao ráo, và đôi mắt vẫn còn vương những giọt nước mắt. Anh ta nhìn Mạnh, ánh mắt chất chứa sự hối lỗi, sợ hãi, và cả một chút đau khổ.

    “Anh Mạnh… tôi… tôi là Hùng,” người đàn ông lên tiếng, giọng run rẩy. “Tôi… tôi là cha của Minh.”

    Mạnh không thể thốt nên lời. Anh cảm thấy ngực mình như bị một tảng đá đè nặng. Tất cả những cảm xúc hỗn loạn – tức giận, thất vọng, đau khổ, và cả sự trống rỗng – cuộn xoáy trong anh. Anh muốn hét lên, muốn hỏi Lan tại sao cô lại làm vậy với anh. Nhưng Lan đã mất. Cô đã mang theo tất cả những bí mật ấy xuống mồ.

    Hùng đứng dậy, buông Minh ra. Anh ta nhìn Mạnh, ánh mắt cầu xin. “Anh Mạnh, tôi biết tôi có lỗi với anh. Tôi không có ý định giấu giếm. Lan… cô ấy không muốn con biết sự thật sớm. Cô ấy muốn đợi đến khi thằng bé lớn hơn. Tôi… tôi xin lỗi.”

    Minh, đứng giữa hai người đàn ông, đôi mắt ngây thơ nhìn từ Mạnh sang Hùng, rồi lại sang Mạnh. Cậu bé cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, nhưng không hiểu được lý do. “Bố ơi, chú Hùng là ai ạ?” Minh hỏi Mạnh, giọng vẫn trong trẻo.

    Tiếng “Bố ơi” của Minh như một nhát dao nữa đâm vào trái tim Mạnh. Anh là bố của Minh. Anh đã luôn là bố của Minh. Anh đã thay tã cho Minh, ru Minh ngủ, dạy Minh đạp xe, cùng Minh trải qua những trận ốm, những niềm vui bé nhỏ. Tình yêu của anh dành cho Minh là thật, là sâu sắc, là không thể phủ nhận.

    Mạnh không đáp lại Hùng. Anh chỉ khẽ kéo Minh lại gần mình, ôm chặt lấy con. Anh nhìn vào đôi mắt của Minh, đôi mắt giống Lan đến lạ. Và rồi, anh nhìn lại Hùng, nhìn vào đôi mắt ấy. Có một cái gì đó trong đôi mắt Hùng, một tia sáng quen thuộc, một nét tương đồng mà giờ đây, Mạnh mới nhận ra, chính là ở đôi mắt Minh.

    Đám tang kết thúc trong một màn sương mờ ảo của những cảm xúc phức tạp. Mạnh đưa Minh về nhà, và suốt quãng đường về, anh không nói một lời nào. Minh cảm nhận được sự khác lạ của bố, nên cũng im lặng nép vào lòng anh.

    Về đến nhà, Mạnh để Minh chơi một mình trong phòng, còn anh thì khóa cửa phòng ngủ, trượt dài xuống sàn. Nỗi giận dữ, sự phản bội cứ cuộn xoáy trong anh. Anh đấm vào tường, một cú đấm không quá mạnh, nhưng đủ để khiến khớp ngón tay đau buốt. Tại sao? Tại sao Lan lại làm vậy? Tại sao cô ấy lại lừa dối anh một cách trắng trợn như vậy? Tất cả những năm tháng ấy, những kỷ niệm ấy, liệu có phải là giả dối?

    Anh nhớ lại những cuộc trò chuyện với Lan, những lúc cô ấy có vẻ xa cách, những lần cô ấy đi vắng mà không giải thích rõ ràng. Anh đã quá tin tưởng, hay quá vô tâm? Anh đã không bao giờ nghi ngờ điều gì. Anh đã quá bận rộn với công việc, với sự thờ ơ của chính mình, để nhận ra sự thật đau lòng này.

    Nhưng rồi, một hình ảnh chợt hiện lên trong tâm trí Mạnh: Minh đang cười. Tiếng cười trong trẻo của thằng bé, ánh mắt lấp lánh khi nhận được món đồ chơi mới, cái ôm chặt mỗi khi anh đi làm về. Minh là đứa trẻ mà anh đã dành trọn tình yêu thương, đã nuôi dưỡng bằng tất cả những gì anh có. Minh là con trai anh, không phải vì huyết thống, mà vì tình phụ tử đã được vun đắp từng ngày.

    Mạnh cảm thấy một sự giằng xé khủng khiếp trong lòng. Một bên là lý trí, là sự tức giận, là cảm giác bị lừa dối đòi hỏi sự công bằng. Minh không phải con anh. Anh có quyền từ bỏ. Anh có quyền trả lại Minh cho người cha ruột kia. Nhưng bên kia, là trái tim anh, là tình yêu thương vô bờ bến dành cho Minh. Làm sao anh có thể buông bỏ đứa trẻ mà anh đã coi là máu thịt của mình suốt bảy năm qua?

    Anh đứng dậy, đi đến chiếc bàn làm việc, mở hộc tủ, lấy ra một tập album ảnh cũ. Những bức ảnh chụp Minh từ khi thằng bé còn nằm trong nôi. Những bức ảnh anh bế Minh, dạy Minh tập đi, cùng Minh thổi nến sinh nhật. Mỗi bức ảnh là một kỷ niệm, một bằng chứng cho tình yêu thương của anh dành cho con.

    Mạnh ngồi xuống, nhìn từng bức ảnh. Nước mắt anh bắt đầu chảy dài. Không phải vì giận dữ, mà vì nỗi đau. Nỗi đau khi phải đối mặt với một sự lựa chọn quá khó khăn. Anh có nên trả Minh về cho Hùng? Hùng, người đàn ông xa lạ kia, liệu có thể chăm sóc Minh tốt bằng anh? Minh có chấp nhận Hùng là cha không, sau khi đã quen với anh suốt bao nhiêu năm?

    Anh nhớ đến lời Minh nói ở đám tang: “Ông ấy là cha ruột của con, như mẹ con đã nói đó.” Điều đó có nghĩa là Lan đã nói với Minh về Hùng. Cô ấy đã chuẩn bị cho Minh sự thật này. Có lẽ, Lan đã có một kế hoạch nào đó, một cách để Hùng có thể dần dần bước vào cuộc đời của Minh. Nhưng cô ấy đã không kịp làm điều đó. Cái chết đã lấy đi mọi cơ hội giải thích của cô.

    Mạnh quyết định phải nói chuyện với Hùng. Anh tìm số điện thoại của Hùng từ danh thiếp mà Hùng đã đưa cho anh ở đám tang. Ngón tay anh run rẩy khi bấm số.

    “Alo?” Giọng Hùng vọng ra từ đầu dây bên kia, có vẻ mệt mỏi và lo lắng.

    “Tôi Mạnh đây. Tôi muốn nói chuyện với anh.” Giọng Mạnh lạnh lùng, dứt khoát.

    “Vâng, anh Mạnh. Tôi… tôi cũng muốn nói chuyện với anh.”

    Họ hẹn gặp nhau tại một quán cà phê vắng vẻ vào sáng hôm sau. Hùng đến sớm. Gương mặt anh ta vẫn còn nét phờ phạc, đôi mắt trũng sâu. Khi Mạnh đến, Hùng đứng dậy, cúi đầu.

    “Anh Mạnh, tôi thành thật xin lỗi anh. Tôi biết tôi đã gây ra lỗi lầm lớn. Tôi không có gì để bào chữa.”

    Mạnh ngồi xuống, nhìn thẳng vào Hùng. “Anh và Lan đã quen nhau từ khi nào? Và Minh… Minh là con của hai người từ bao giờ?”

    Hùng hít một hơi thật sâu. “Tôi và Lan… chúng tôi là mối tình đầu của nhau. Khi chúng tôi chia tay, Lan quen anh. Lúc đó, chúng tôi tưởng đã kết thúc. Nhưng rồi… chúng tôi gặp lại nhau sau khi Lan đã kết hôn với anh được một thời gian. Chúng tôi… chúng tôi đã không kiềm chế được.” Hùng ngừng lại, ánh mắt đầy sự hối lỗi. “Lan đã mang thai. Cô ấy rất hoảng sợ. Cô ấy không muốn làm anh buồn, không muốn gia đình tan vỡ. Cô ấy đã quyết định giữ lại đứa bé và nói đó là con của anh.”

    “Vậy là cô ấy đã lừa dối tôi suốt ngần ấy năm?” Mạnh hỏi, giọng anh đầy cay đắng.

    “Không, anh Mạnh. Lan không phải là người xấu. Cô ấy đã sống trong sự dằn vặt suốt bấy lâu. Cô ấy yêu Minh rất nhiều, và cô ấy cũng rất biết ơn anh đã nuôi dạy Minh chu đáo. Cô ấy đã định sẽ nói sự thật với anh, nhưng cô ấy sợ. Sợ mất Minh, sợ anh sẽ từ bỏ Minh. Cô ấy cũng định sẽ nói với Minh khi thằng bé đủ lớn để hiểu chuyện. Nhưng… cô ấy không kịp nữa.”

    Mạnh im lặng, cố gắng tiêu hóa những thông tin này. Lan đã dằn vặt? Cô ấy sợ? Lòng anh bỗng mềm đi một chút. Anh biết Lan không phải là người độc ác. Cô ấy chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, mắc phải sai lầm.

    “Vậy anh… anh muốn gì?” Mạnh hỏi, giọng anh đã bớt lạnh lùng hơn.

    Hùng ngước nhìn Mạnh, ánh mắt đầy hy vọng và lo lắng. “Tôi… tôi chỉ muốn được nhận lại con. Tôi muốn được bù đắp cho Minh. Tôi biết tôi không có quyền đòi hỏi gì. Anh Mạnh, anh đã là một người cha tốt của Minh. Tôi sẽ không tranh giành thằng bé với anh. Tôi chỉ muốn được làm cha của Minh, được chăm sóc thằng bé, được Minh biết rằng nó có một người cha nữa. Tôi… tôi muốn được Minh nhận tôi.”

    Sự chân thành trong lời nói của Hùng khiến Mạnh phải suy nghĩ. Hùng không đòi quyền nuôi con, anh ta chỉ muốn được làm cha. Nhưng làm cha thì có nghĩa là gì? Có phải chỉ là huyết thống?

    “Anh có thể chứng minh lời anh nói không?” Mạnh hỏi. “Về việc Minh là con của anh?”

    Hùng gật đầu. “Tôi có giữ một số giấy tờ, xét nghiệm ADN mà Lan đã làm khi Minh còn nhỏ. Cô ấy muốn giữ lại để phòng khi cần thiết. Tôi cũng đã có ý định xét nghiệm lại. Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy. Và sau đó… nếu anh muốn, tôi sẽ để anh đưa ra quyết định.”

    Mạnh và Hùng quyết định sẽ xét nghiệm ADN lại. Kết quả không nằm ngoài dự đoán của Mạnh. Minh không phải con ruột anh.

    Cầm tờ kết quả trên tay, Mạnh cảm thấy một sự trống rỗng lạ lùng. Anh đã biết trước điều này, nhưng khi nó được xác nhận bằng giấy trắng mực đen, cảm giác vẫn rất khác. Anh nhìn Minh đang hồn nhiên chơi đùa trong phòng khách. Thằng bé vẫn vậy, vẫn là Minh của anh.

    Anh biết mình không thể rời xa Minh. Tình yêu mà anh dành cho Minh không phải là tình yêu được định nghĩa bằng ADN. Nó là tình yêu được định nghĩa bằng những đêm không ngủ khi con ốm, bằng những buổi chiều tan học đón con, bằng những lần con gọi “Bố ơi” với tất cả sự tin tưởng. Anh đã là một người cha, và anh sẽ mãi là người cha của Minh.

    Vậy còn Hùng? Anh ta có quyền làm cha. Minh có quyền biết cha ruột của mình. Mạnh biết, việc giấu giếm sự thật sẽ chỉ gây ra tổn thương lớn hơn về sau. Nhưng làm thế nào để đối mặt với sự thật này một cách nhẹ nhàng nhất cho Minh?

    Anh nghĩ đến Lan. Cô ấy đã sống trong sự giằng xé giữa tình yêu và sự che giấu. Có lẽ, việc công khai sự thật này, dù muộn màng, cũng là cách để giải thoát cho Lan, và cho cả ba người họ.

    Mạnh quyết định sẽ nói chuyện với Minh. Nhưng không phải bây giờ. Minh còn quá nhỏ để hiểu được sự phức tạp này. Anh sẽ chờ đợi, chờ đến khi Minh đủ lớn, đủ hiểu biết để đối mặt với sự thật. Và khi đó, anh sẽ nói với Minh, một cách nhẹ nhàng nhất, về Hùng, về mẹ Lan, và về tình yêu thương của tất cả mọi người dành cho Minh.

    Mạnh gọi cho Hùng. “Hùng, tôi đã nhận được kết quả. Tôi sẽ không trả Minh về cho anh.”

    Đầu dây bên kia im lặng một lúc, rồi Hùng lên tiếng, giọng run run. “Anh Mạnh… tôi hiểu. Tôi… tôi không đòi hỏi gì cả. Tôi chỉ xin anh, thỉnh thoảng, cho tôi được gặp Minh. Được nhìn thấy thằng bé lớn lên. Tôi… tôi có thể làm một người chú của thằng bé. Hoặc bất cứ vai trò nào anh cho phép.”

    Lời nói của Hùng khiến Mạnh thấy ấm lòng. Anh ta không phải là kẻ tham lam. Anh ta chỉ là một người cha muốn được gần con.

    “Không, Hùng. Anh là cha của Minh,” Mạnh nói, giọng anh trầm ấm. “Minh có quyền biết cha ruột của nó. Nhưng anh phải hứa với tôi một điều. Anh sẽ không bao giờ làm Minh tổn thương. Anh sẽ không bao giờ khiến thằng bé cảm thấy mình khác biệt, hay bị bỏ rơi.”

    “Tôi hứa, anh Mạnh. Tôi thề,” Hùng nói, giọng anh ta nghẹn ngào.

    “Chúng ta sẽ cùng nuôi dạy Minh,” Mạnh nói. “Minh sẽ có hai người cha. Một người cha đã nuôi dưỡng nó, và một người cha đã sinh ra nó. Nhưng đối với Minh, tôi vẫn sẽ là bố. Và anh sẽ là chú Hùng cho đến khi thằng bé đủ lớn để hiểu mọi chuyện.”

    Hùng bật khóc. “Cảm ơn anh, Mạnh. Cảm ơn anh rất nhiều.”

    Sau cuộc trò chuyện đó, cuộc sống của Mạnh và Minh vẫn tiếp diễn như cũ. Chỉ có điều, thỉnh thoảng, Hùng sẽ đến thăm. Anh ta không bao giờ xuất hiện đột ngột, luôn gọi điện báo trước, và Mạnh luôn tạo điều kiện cho anh ta gặp Minh. Hùng chơi với Minh, tặng quà cho Minh, và luôn dành những ánh mắt yêu thương, trìu mến cho cậu bé. Minh cũng có vẻ quý mến chú Hùng, dù thằng bé vẫn không hiểu hết mối quan hệ phức tạp này.

    Mạnh đã học được cách chấp nhận sự thật. Anh không còn cảm thấy giận dữ hay bị phản bội nữa. Thay vào đó, là một sự bình yên. Anh hiểu rằng, tình yêu thương không phải lúc nào cũng được định nghĩa bằng máu mủ. Nó được định nghĩa bằng những gì bạn cho đi, bằng những nỗ lực bạn bỏ ra, và bằng những sợi dây gắn kết vô hình được xây dựng từng ngày.

    Một buổi tối, khi Mạnh đang kể chuyện cổ tích cho Minh trước khi ngủ, Minh bỗng hỏi. “Bố ơi, chú Hùng có phải là cha ruột của con không ạ?”

    Mạnh ngừng kể chuyện, nhìn vào đôi mắt trong veo của Minh. Anh đã chuẩn bị cho khoảnh khắc này từ lâu.

    “Minh à,” Mạnh nói, giọng anh nhẹ nhàng, “con là một đứa trẻ rất đặc biệt. Con có một người mẹ tuyệt vời, người đã yêu thương con rất nhiều. Và con có hai người cha. Một người cha đã sinh ra con, và một người cha đã nuôi dưỡng con từ khi con còn bé xíu.”

    Minh chớp chớp mắt. “Vậy ai là người cha đã sinh ra con ạ?”

    “Chú Hùng là người cha đã sinh ra con, con trai ạ,” Mạnh nói. “Và bố là người cha đã nuôi dưỡng con, đã ở bên con suốt những năm qua.”

    Minh im lặng một lúc, rồi khẽ nói. “Con yêu cả hai bố.”

    Mạnh ôm Minh vào lòng, cảm thấy trái tim mình ấm áp lạ thường. “Bố cũng yêu con, Minh ạ. Bố yêu con nhiều lắm.”

    Anh biết, con đường phía trước vẫn còn nhiều thử thách. Minh sẽ có những câu hỏi, những cảm xúc phức tạp khi lớn lên. Nhưng Mạnh tin rằng, với tình yêu thương của anh, của Hùng, và cả của Lan ở một nơi nào đó, Minh sẽ lớn lên khỏe mạnh, hạnh phúc, và hiểu rằng mình luôn được yêu thương, dù có bất cứ điều gì xảy ra đi chăng nữa. Anh Mạnh, người đàn ông 38 tuổi, giờ đây đã không còn sống trong sự thờ ơ hay cam chịu. Anh đã tìm thấy một tình yêu lớn lao hơn cả huyết thống, một tình yêu đã biến anh thành một người cha đích thực.

  • Tỷ phú thấy bạn gái cũ trên máy bay, bên cạnh cô là hai bé trai song sinh trông giống hệt anh khiến tỷ phú lặng người

    Tỷ phú thấy bạn gái cũ trên máy bay, bên cạnh cô là hai bé trai song sinh trông giống hệt anh khiến tỷ phú lặng người

    Trên chuyến bay từ Singapore về Việt Nam, vị tỷ phú Lâm Khánh – người từng nổi tiếng khắp thương trường với khối tài sản khổng lồ và những thương vụ táo bạo – chọn khoang hạng thương gia để nghỉ ngơi. Ông vốn là người khó bộc lộ cảm xúc, luôn giữ vẻ lạnh lùng, trầm tĩnh, nhưng ngay khoảnh khắc ánh mắt dừng lại nơi dãy ghế bên kia, cả thế giới như khựng lại.

    Ngồi đó là Mai – người yêu cũ của ông cách đây gần chục năm. Thời trẻ, cả hai từng có một mối tình rất đẹp nhưng vì khác biệt về định hướng, Mai chọn rời xa, còn Khánh lao đầu vào sự nghiệp. Những tưởng quá khứ đã chôn vùi sau lớp bụi thời gian, thế nhưng giờ đây, Mai lại ngồi cách ông chỉ vài bước chân.

    Điều khiến Khánh không khỏi sững sờ chính là hai cậu bé sinh đôi bên cạnh Mai. Cả hai khoảng sáu, bảy tuổi, đôi mắt sáng, sống mũi cao, nụ cười tinh nghịch – và tất cả… giống hệt ông. Giống đến mức như thể nhìn vào gương thời thơ ấu.

    Khánh lặng người. Một tỷ phú từng ký hợp đồng hàng tỷ đô mà chưa từng run tay, nay lại thấy tim đập dồn dập. Trong đầu ông hiện lên hàng loạt câu hỏi: Liệu có phải…? Sao Mai chưa bao giờ nói gì? Tại sao lại giấu ông suốt bao năm?

    Tiếp viên mời ông dùng rượu vang, nhưng Khánh chẳng còn tâm trí nào. Ông lặng lẽ quan sát, từng cử chỉ nhỏ của hai đứa bé, vừa ngỡ ngàng, vừa day dứt. Và ở phía bên kia, Mai dường như cũng nhận ra ánh nhìn ấy. Khoảnh khắc bốn ánh mắt chạm nhau, cả không gian như đóng băng.

    Trong suốt chặng bay, ký ức xưa cũ dồn dập ùa về trong đầu Khánh. Ngày ấy, khi còn tay trắng, ông và Mai đã từng nắm tay nhau đi qua những ngày khó khăn nhất. Mai giản dị, chân thành, còn Khánh thì đầy tham vọng. Nhưng khi công việc cuốn ông đi, khoảng cách giữa họ lớn dần. Mai từng nhiều lần trách: “Anh chỉ yêu công việc, còn em luôn đứng sau lưng anh như cái bóng.”

    Cuối cùng, Mai rời đi trong im lặng, để lại một khoảng  trống khiến Khánh lao vào thương trường như con thú bị thương. Thành công đến, tài sản chất cao như núi, nhưng ông luôn cảm thấy thiếu điều gì đó.

    Giờ đây, nhìn thấy hai đứa trẻ kia, bao nghi ngờ và hối tiếc càng dâng lên. Đôi mắt, nụ cười… không lẫn đi đâu được. Ông nhớ lại năm Mai biến mất, chẳng một lời từ biệt rõ ràng, chỉ biết cô ra nước ngoài. Ông có tìm, nhưng rồi bận rộn, dần buông xuôi.

    Chuyến bay dài, Khánh đấu tranh với chính mình. Ông muốn đứng dậy, bước tới, hỏi thẳng: “Chúng có phải con anh không?” Nhưng lý trí lại ngăn cản. Nếu thật sự là con ông, tại sao Mai lại chọn cách giấu kín? Và liệu hai đứa trẻ đã quen với một thế giới không có ông, ông có quyền chen vào không?

    Trong lúc ông trăn trở, một cậu bé quay sang làm rơi chiếc bút màu xuống lối đi. Khánh nhặt lên, đưa trả, và ngay khi ánh mắt cậu bé chạm ông, một nụ cười vô tư nở ra. “Cảm ơn chú.” – giọng nói trong trẻo khiến tim Khánh như bị siết chặt.

    Mai thoáng lúng túng, ánh mắt tránh đi. Khánh hiểu rằng, cô đang sợ hãi điều gì đó.

    Máy bay hạ cánh trong ánh chiều vàng. Hành khách lần lượt xuống, nhưng Khánh quyết không để cơ hội này trôi qua. Ông bước nhanh, bắt kịp ba mẹ con nơi cửa ra.

    “Mai.” – ông gọi, giọng khàn đặc.

    Mai khựng lại, gương mặt thoáng biến sắc. Hai đứa nhỏ ngơ ngác nhìn. Khánh đứng trước mặt cô, hàng trăm cảm xúc dồn nén, cuối cùng bật thành một câu: “Chúng… là con anh, đúng không?”

    Mai im lặng. Bàn tay siết chặt quai túi. Mất vài giây, cô mới cất giọng run rẩy: “Em không định để anh biết. Em sợ… anh sẽ nghĩ em tìm đến vì tiền, vì danh vọng của anh.”

    Khánh lắc đầu, mắt hoe đỏ. “Anh không quan tâm điều gì khác. Anh chỉ muốn biết sự thật. Anh đã bỏ lỡ quá nhiều rồi.”

    Hai đứa trẻ tò mò nhìn mẹ, rồi nhìn Khánh. Cậu bé lớn hơn khẽ hỏi: “Mẹ, chú ấy là ai?” Mai cúi xuống, ôm lấy hai con, nước mắt chực rơi.

    Khánh nhìn cảnh đó, trái tim vừa đau, vừa hạnh phúc. Đời ông từng thắng bại trên thương trường, nhưng giây phút này, tất cả thành công đều nhỏ bé trước sự tồn tại của hai đứa trẻ.

    Cuối cùng, Mai gật đầu, thì thầm: “Phải, chúng là con anh.”

    Khoảnh khắc ấy, Khánh cảm thấy như được sống lại. Không phải tiền bạc, không phải địa vị, mà chính hai sinh linh kia mới là “tài sản” vô giá mà ông từng đánh mất.

    Ông khẽ quỳ xuống, mở vòng tay. Hai đứa bé còn ngần ngại, nhưng rồi cũng tiến lại gần. Nụ cười ngây thơ của chúng làm Khánh lặng người – và lần đầu tiên sau nhiều năm, vị tỷ phú ấy rơi nước mắt.

    Nguồn: https://sohuutritue.net.vn/ty-phu-thay-ban-gai-cu-tren-may-bay-ben-canh-co-la-hai-be-trai-song-sinh-trong-giong-het-anh-khien-ty-phu-lang-nguoi-d321258.html

  • Chào tất cả mọi người!

    Cảm ơn vì đã sử dụng WordPress. Đây là bài viết đầu tiên của bạn. Sửa hoặc xóa nó, và bắt đầu bài viết của bạn nhé!